Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Tiêu Vũ Lương vừa bước vào phòng làm việc của Tiêu Vũ Đông, đã bị Tiêu Vũ Đông ôm chầm lấy.

Tiêu Vũ Đông gắt gao ôm Tiêu Vũ Lương không nhúc nhích, y ôm rất lâu khiến Tiêu Vũ Lương khó chịu muốn chết, nhịn không được kêu lên:

"Anh ôm đủ chưa? Có chịu để yên không!"

Tiêu Vũ Đông cười lên, buông lỏng ra một chút, hai tay bắt đầu sờ loạn trên dưới trên người Tiêu Vũ Lương, giống như muốn kiểm tra Tiêu Vũ Lương có bị thiếu một miếng thịt nào không.

Tiêu Vũ Lương liều mạng giảy nãy thoát khỏi Tiêu Vũ Đông, kêu to:

"Anh sờ cái gì! Đừng sờ lung tung! Á! Anh dừng tay! Anh sờ đi đâu vậy? Đáng chết! Anh nợ em một cái đánh đó! Tiêu Vũ Đông! Buông tay!"

Tiêu Vũ Đông đối với sự la hét của Tiêu Vũ Lương vẫn không thèm để ý, vẫn tiến hành việc kiểm tra tỉ mỉ, cũng không nhịn được mà cười càng lúc càng lớn tiếng. Hai người thẳng thắn ôm thành một khối, ở trong phòng làm việc hi ha đùa giỡn, một chút cũng không giống người gần 30 tuổi đầu.

Mọi người nhìn thấy hai anh em tình cảm rất tốt đùa giỡn ầm ĩ, cũng đều cười vui vẻ, không khí vui vẻ tràn ngập trong phòng làm việc.

Tiêu Vũ Đông không dễ dàng gì mới chịu kết thúc công việc kiểm tra toàn thân với Tiêu Vũ Lương, mới buông hắn ra. Tiêu Vũ Đông thở hồng hộc cười, thân thương nhìn đứa em duy nhất của y: "Chú không sao thì quá tốt rồi, anh cũng sắp bị mày dọạ chết rồi." Y đưa tay xoa loạn trên đầu Tiêu Vũ Lương, vỗ vỗ vào mặt hắn.

Sau đó thì xoay người nhìn Tăng Thuấn Hy đang đứng một bên, đi đến đến nắm lấy tay cậu, chân thành nói: "Cám ơn cậu đã cứu em trai tôi! Sau này cậu sẽ là huynh đệ tốt của chúng tôi." Tiêu Vũ Đông ôm chặt Tăng Thuấn Hy , dùng sức ôm thật chặt rồi mới buông ra, cười xán lạng nói:

"Hoan nghênh cậu gia nhập vào Tiêu Ly!"

Mọi người đều lộ ra nụ cười đi đến chỗ Tăng Thuấn Hy ôm vai bắt tay cậu, miệng nói lời hoan nghênh cảm tạ.

Tiêu Vũ Đông bá vai Tiêu Vũ Lương, cao giọng nói: "Hôm nay tôi mời mọi người đi uống ở Vương Triều, an ủi cho các anh em từ Nhật về, cũng hoan nghênh người anh em mới này gia nhập vào chúng ta! Mọi người không say không về!"

Tiếng hoan hô gần như chọc thủng nóc nhà, mọi người tưng bừng rời khỏi phòng làm việc của Tiêu Vũ Đông, rất hiểu ý để lại thời gian cho hai anh em họ tâm sự.

Tăng Thuấn Hy cũng muốn đi ra cùng với mọi người, nhưng bị Tiêu Vũ Lương kéo lại. Tiêu Vũ Đông thấy Tiêu Vũ Lương ôm Tăng Thuấn Hy vào lòng như ôm bảo bối, lắc đầu cười nói:

"Tình cảm tốt như vậy? Một khắc cũng không muốn rời à?"

"Phải đó! Ganh tị hả?" Tiêu Vũ Lương kéo Tăng Thuấn Hy ngồi lên sofa, cười đắc ý với Tiêu Vũ Đông.

"Phải , là ganh tị đó ..."

Tiêu Vũ Đông cố tình làm bộ kéo dài âm điệu ra. "Có người tình đẹp như vậy, còn kiêm luôn vệ sĩ siêu cấp, lúc quan trọng có thể cứu mạng, anh đây ganh tị muốn chết. Hay là, chia một chút cho ca ca đi." Nói rồi, y làm bộ như muốn kéo Tăng Thuấn Hy đi.

"Anh muốn chết hả!" Tiêu Vũ Lương một phát đánh bàn tay ma quỷ của Tiêu Vũ Đông ra.

"Em ấy là của một mình em, không thể cho ai hết." Hắn lại gắt gao ôm chặt Tăng Thuấn Hy lại.

Tiêu Vũ Đông bĩu môi: "Keo kiệt!" Xoay người nhìn sang Tăng Thuấn Hy đang lúng túng:

"Không sao, đừng lo lỡ sau này cậu muốn bỏ chạy khỏi tên điên này thì cứ đến tìm anh, anh biết nó điên thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, nên là..."

Tiêu Vũ Đông nói còn chưa xong, đã bị Tiêu Vũ Lương nhảy lên đuổi đánh khắp toà nhà, liên tục kêu thảm, liều mạng kêu: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! không dám nữa! Mày cao lớn anh tuấn, dũng mãnh vô địch nhất...Oa ...."

Tăng Thuấn Hy bị Tiêu Vũ Đông nói đến mặt đỏ ửng, ngơ ngác nhìn một đôi dở hơi cao hơn mét tám đánh lộn như con nít, cũng không nhịn được bị bọn họ chọc cho cười lên.

Huynh đệ Tiêu gia quậy đủ rồi, cười hi hi ngồi lên ghế sofa. Tiêu Vũ Lương như cũ đưa tay kéo Tăng Thuấn Hy qua, vẻ mặt hạnh phúc nhìn cậu cúi thấp đầu , thương tiếc sờ lên tóc cậu.

Tiêu Vũ Đông làm ra vẻ mặt khó chịu, nhún nhún vai đành phải làm bộ như không thấy gì.

"Bên Phi Thế gia chú định xử lí thế nào?" Tiêu Vũ Đông nghiêm mặt hỏi.

"Đương nhiên không thể bỏ qua cho hắn, tên tiểu tử đó quá càn rỡ, còn muốn ăn thông!" Tiêu Vũ Lương sắc mặt trầm xuống "Anh xem xém chút nữa là bị hắn giết rồi, hắn phải dùng mạng để bồi thường tổn thất tinh thần cho em. Yên tâm, hắn sống không quá ba tháng đâu." Lúc này vẻ nghiêm túc u ám của cậu như một ác ma.

"Vậy thì tốt, anh sẽ chờ xem kịch hay." Tiêu Vũ Đông rất tin tưởng bản lĩnh của Tiêu Vũ Lương, y nghe nói Tiêu Vũ Lương đã sắp xếp xong rồi, thì khẳng định việc có thể thành, tuyệt không nhúng tay vào.

"Ngoài ra, cái tên ở hải quan rất khó xơi, bất luận là mềm hay cứng đều không chịu. Uổng công anh tìm người thăng chức cho hắn, lại còn muốn nhúng tay vào hàng của chúng ta." Tiêu Vũ Đông vẻ mặt tức giận.

Tiêu Vũ Lương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Lại là một tên không biết sống chết, đối địch với Tiêu Ly chúng ta! Hắn chuẩn bị khi nào thì động thủ?"

"Tuần sau, hắn sắp đến bến tàu kiểm tra hàng hoá, lúc đó vừa lúc để ra tay."

Tăng Thuấn Hy mặt không biểu hiện gì nghe họ nói chuyện.

Bọn họ ở trước mặt Tăng Thuấn Hy không kiêng dè gì mà nói chuyện giết người, có thể thấy họ đã tuyệt đối tín nhiệm cậu. Nhưng nghe bọn họ bàn chuyện lấy đi một sinh mạng như nói chuyện phiếm trong nhà, cũng làm cậu kinh hãi.

Hai huynh đệ của Tiêu gia đối với người của mình thì xả thân không tiếc, nhưng đối với kẻ thù ngán đường mình thì thủ đoạn lại độc ác như vậy. Tăng Thuấn Hy trong lòng căng thẳng, ngước nhìn hai người này đang hời hợt định giá mạng sống của một người.

Tiêu Vũ Lương cảm thấy động tác của Tăng Thuấn Hy, lập tức xoay đầu nhìn cậu, vẻ mặt u ám, lộ ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm:

"Tửu lượng của em thế nào? Đêm nay mọi người nhất định sẽ rót rượu cho em, em chuẩn bị say một trận đi."

"A?" Tăng Thuấn Hy vừa nghe, lập tức mở to đôi mắt. Thảm, tửu lượng của cậu rất kém, phen này phải bị say chết rồi.

Tiêu Vũ Lương thấy Tăng Thuấn Hy bị doạ đến sợ, hé miệng cười, lay cơ thể trong lòng mình cười nói: "Em không xong rồi, mau nịnh anh đi, anh giúp em chống đỡ!"

Tiêu Vũ Đông lập tức lộ ra vẻ xem thường:

"Dựa vào nó, cậu đừng hi vọng, đêm nay thế nào cậu cũng chạy không khỏi đâu." Nói xong, y lại lộ ra nụ cười hê hê: "Tiểu Thuấn Hy, lại đây, hôn anh mày một cái rồi anh mày cứu cho."

Tiêu Vũ Lương một cước đạp tới, Tiêu Vũ Đông mắt tỏ chân nhanh, đạp một cái, bánh xe xoay đã lùi về ba thước, né đi. Tiêu Vũ Lương vẻ mặt xấu xa nói: "Cả ngày đem bà xã xinh đẹp và con gái xuất hiện trước mặt em, lần này đến phiên em túm được rồi. Còn dám nói điên khùng để xem em có nói với chị dâu không"

Tiêu Vũ Đông nghe vậy một bộ lắc lắc đầu một phát chuồn lẹ không quay đầu, rời khỏi phòng.

...

Quả như Tiêu Vũ Lương dự liệu, Tăng Thuấn Hy nhân vật chính trong buổi tiệc đã trở thành đối tượng cho mọi người chuốc rượu. Mọi người luân phiên nhau kính rượu Tăng Thuấn Hy, cho dù có Tiêu Vũ Lương ra mặt che chở, cậu vẫn bị chuốc đến choáng váng bảy tám phần.

Mọi người thấy Tăng Thuấn Hy được Tiêu Vũ Lương dìu chạy như điên vào toilet ói mửa. Lúc này Tăng Thuấn Hy bước đi còn không vững, càng miễn bàn.

Trong toilet, Tiêu Vũ Lương cố đỡ thân hình Tăng Thuấn Hy đã bị say trầm trọng, giúp cậu rửa sạch vạt áo đã bị dính dơ, vội vàng kêu thuộc hạ đưa trà đặc đến đút cho Tăng Thuấn Hy uống.

Tăng Thuấn Hy choáng váng uống trà trong tay Tiêu Vũ Lương, cảm thấy đõ hơn một chút mới ngẩng đầu nhìn tình cảnh xung quanh, lại chỉ cảm thấy trần nhà xoay tròn, bức tường gấp khúc vặn vẹo nhảy dựng lên bên cạnh, sàn nhà rộng lớn đang chao đảo, khiến cậu không cách nào đứng thẳng.

Toàn thân cậu ngã xuống, ngồi bệt trên sàn nhà trong toilet, cái đầu vô lực vùi giữa hai chân. Chính là như vậy, cậu cũng không cách nào giữ được thăng bằng của cơ thể, sắp ngã xuống.

Một tay cầm tách trà Tiêu Vũ Lương vốn không thể kéo nổi Tăng Thuấn Hy cao không thua mình là mấy. Tiêu Vũ Lương vội vàng buông tách trà xuống, toàn lực ôm Tăng Thuấn Hy lại, không để cho cậu ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Thấy Tăng Thuấn Hy say đến toàn thân mềm nhũn ra, Tiêu Vũ Lương nhịn không nhịn được cứ cười mãi.

Theo tính tình của người Tây Bắc, mọi người càng nặng tay chuốc say cậu, càng cho thấy họ nhiệt tình và yêu thích cậu. Tăng Thuấn Hy bị chuốc đến thảm như vậy, chính là biểu thị huynh đệ trong Tiêu Ly thích cậu nhiều đến nhường nào, trong lòng đã chấp nhận sự gia nhập của cậu.

Có một người tình xuất sắc như vậy, trong lòng Tiêu Vũ Lương như được rót mật ong, cười đến sắp sái hàm. Hắn đem Tăng Thuấn Hy đã ngã vào trong lòng, hiếm khi thấy được bộ dạng yếu ớt của cậu, mỉm cười vuốt ve khuôn mặt vì rượu mà đỏ ửng của Tăng Thuấn Hy, kết quả chịu không được ôm dí sát vào người cậu.

Tay cầm khăn nóng, Tiêu Vũ Đông vội vàng chạy đến, vừa vào đã thấy cảnh Tiêu Vũ Lương thừa cơ thất lễ với người say.

Dùng chân đá Tiêu Vũ Lương ra, Tiêu Vũ Đông thở dài nói với em trai: "Tiểu Lương, chú cũng phải để ý mình là loại người nào chứ, không thể tuỳ tiện công khai như vậy."

"Anh mới là người quên mình là loại người nào!" Tiêu Vũ Lương ló đầu ra không thèm để ý, bị Tiêu Vũ Đông nói làm tức giận. Hắn xoay đầu nhìn ở cửa có mấy thuộc hạ ló đầu vào cười trộm, mặt cũng đỏ lên. Hắn biết, hắn từ trước đến giờ luôn tự không chế được hành vi, nhưng ở trước Tăng Thuấn Hy lại hoàn toàn biến mất.

Tiêu Vũ Đông đẩy Tiêu Vũ Lương ra xong, dùng khăn nóng tử tế lau mặt cho Tăng Thuấn Hy. Nhìn thấy da thịt dưới khăn rất mịn màng hầu như không nhìn thấy một lỗ chân lông, ngũ quan tinh tế đẹp đẽ, Tiêu Vũ Đông cũng đã cơ hồ hiểu rõ.

Tiêu Vũ Lương cái tên này thật là biết chọn người, ngoại hình xuất sắc, sức quan sát nhạy bén, thân thủ vượt qua người thường, Tiêu Vũ Đông có thể hiểu được Tiêu Vũ Lương vì sao si mê tên nhóc này như vậy. Nếu bản thân là gay, Tiêu Vũ Đông cũng chắc chắn sẽ yêu người như Tăng Thuấn Hy.

Tiêu Vũ Lương thấy Tiêu Vũ Đông lau mặt cho Tăng Thuấn Hy, cuối cùng sốt ruột kêu lên:

"Anh lau đủ chưa? Muốn chiếm của hời hả?" Hắn kéo Tiêu Vũ Đông ra, trợn mắt với y một cái, rồi lại đem Tăng Thuấn Hy bảo bối kéo vào lòng, trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Đông.

Tiêu Vũ Đông cười lên: "Thật tiếc quá anh mày không lên được với đàn ông." Y cười cười nhìn đứa em trai, lại theo thói quen mà xoa rối mái tóc của hắn.

"Đưa cậu ta về đi, anh nghĩ cậu ta cũng nhịn không được rồi."

Tiêu Vũ Lương không lên tiếng, cúi đầu đỡ Tăng Thuấn Hy lên, mặt của cậu đỏ đến cổ. Tiêu Vũ Đông buồn cười lắc đầu, trước đây nếu có người nói với y , Tiêu Vũ Lương khi rơi vào bể tình sẽ giống như một đứa trẻ, đánh chết y cũng không tin, nhưng bây giờ. Vừa về đến nhà Tăng Thuấn Hy cả người nhếch nhác như vô lực ngã vào người Tiêu Vũ Lương, Tiêu Vũ Lương đau lòng không ngớt thề là sẽ không để cho Tăng Thuấn Hy uống say nữa. Tiêu Vũ Lương cẩn thận dìu Tăng Thuấn Hy đến sofa, lại xoay người vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng.

Chuẩn bị xong hết, Tiêu Vũ Lương lại trở về chỗ Tăng Thuấn Hy, giúp cậu cởi quần áo trên người ra, muốn cởi hết rồi đưa cậu vào phòng tắm.

Tăng Thuấn Hy luôn nhắm mắt bất động mặc cho Tiêu Vũ Lương cởi sạch quần áo mình, ngoan ngoãn bị Tiêu Vũ Lương kéo vào trong lòng. có lẽ cảm nhận được cảm giác bị ôm chặt, cậu từ từ mở mắt ra, ánh mắt lơ lửng một lát, mới định lại trên mặt Tiêu Vũ Lương. Cậu ngây ngô nhìn Tiêu Vũ Lương, trên mặt không có biểu hiện gì.

Tiêu Vũ Lương cười nhỏ tiếng nói với cậu: "Tỉnh rồi à? Đi tắm xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn" Hắn nói chưa dứt lời, thì đột nhiên bị Tăng Thuấn Hy đẩy ngã xuống đất. Hắn kinh ngạc ngước mắt nhìn, trong đôi mắt đen sáng như sao của Tăng Thuấn Hy tràn ngập nhu tình, khoé miệng cong lên một nụ cười xán lạng, Tiêu Vũ Lương ngơ ngác một lát.

Tăng Thuấn Hy không nói chuyện, mắt không chuyển mà nhìn Tiêu Vũ Lương đang ngơ ngác, dần dần cúi xuống, hôn lên môi Tiêu Vũ Lương ...

...

Tăng Thuấn Hy mở to đôi mắt, đập vào trong mắt là ánh sáng sáng rực khắp phòng. Bên cạnh trống không, Tiêu Vũ Lương không biết từ lúc nào đã rời khỏi giường, cậu phủ phục trên giường, động cũng không động nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ bầu trời xanh trong suốt, mây đạm như tơ dừng lại trao ở không trung, rèm cửa màu trắng bị gió thổi nhẹ phấp phới, không khí trong lành dần tràn vào phòng.

Cậu thong thả cử động cơ thể, nhìn thấy mình khoả thân cùng những ngấn tích màu đỏ kích tình đêm qua khắp trên cơ thể ...

Mình như điên hết lần này đến lần khác khát cầu Tiêu Vũ Lương, thân thể nóng rực quấn lấy nhau, khoái cảm bị xỏ xuyên qua ...

Tâm thần say sưa khoái cảm chiếm cứ toàn thân, tràn ngập toàn bộ ý nghĩ, khiến cậu không thể nào suy nghĩ. Bản thân như lún vào trong biển tình sâu thẳm của Tiêu Vũ Lương, sự yêu thương của người đó như cỏ dưới đáy biển, cuốn chặt lấy khiến cậu không thể nảo thoát khỏi, chỉ có thể dịu dàng đắm chìm trong vòng xoáy...

Đắm chìm sao?

........

"Lại tổn thất một đồng sự nữa. Cậu ấy mới ba mươi tuổi, con mới vào tiểu học, thật không nên để cậu ấy đi làm cảnh sát nằm vùng. Cậu nhớ Lý Thanh người chơi bóng rổ cao hơn hai chúng ta không? Cao cao bảnh bảnh? Cậu ấy hi sinh rồi! Cậu ấy đi đến gần vùng biển quốc tế để đuổi bắt bọn buôn lậu, bị người ta nổ súng bắn chết, là người của Tiêu Ly! Lại là Tiêu Ly, chính là không tìm được chứng cứ phạm tội của chúng!"

"Cái tên ở hải quan rất khó xơi ....."

".....Cậu định khi nào động thủ?"

"Tuần sau ....."

"Tập đoàn tội phạm Tiêu Ly này không chỉ làm cho quốc gia chúng ta tổn thất tiền tài, bọn chúng còn lôi kéo rất nhiều viên chức cán bộ của chúng ta làm chuyện xấu, phàm là những ai gây cản trở cho bọn chúng đều bị diệt trừ. Cho dù có phải đổi bằng cái mạng tôi, cũng phải đem bọn chúng ra trước công lí, cậu là học trò xuất sắc nhất tôi từng thấy, cậu nhất định sẽ trở thành cảnh sát xuất sắc nhất!"

Tăng Thuấn Hy thất thần ngơ ngác nhìn phía trước, một lúc lâu, cậu đem đầu vùi vào trong gối .....

...

"Đông ca, Lương ca! Đông ca, Lương ca!"

Theo Tiêu Vũ Lương đi vào toà nhà Tiêu Ly, dọc đường Tăng Thuấn Hy đều nghe tiếng chào hỏi như vậy.

Từ Nhật Bản về đã được ba tháng rồi, cậu dựa vào tái năng tổ chức kế hoạch của mình, làm mọi người lần đầu tiên phải rửa mắt mà nhìn, trở thành một trợ thủ tâm phúc không thể thiếu của Tiêu Vũ Lương. Cậu bây giờ là trợ tổng của tập đoàn Tiêu Ly, là người mới được thăng chức nhanh nhất ở Tiêu Ly.

Không ai có bất kì dị nghị nào đối với sự thăng tiến nhanh chóng của cậu, cũng không có ai có cái nhìn dị thường, khinh bỉ cậu, người nam nhân là người tình của Tiêu Vũ Lương, tất cả mọi người của Tiêu Ly đều dùng nụ cười chân thành và thái độ tôn kính với cậu.

Tăng Thuấn Hy đối với việc mình nhanh chóng có được sự tín nhiệm trên dưới của Tiêu Ly cũng cảm thấy đắc ý, cậu tin tưởng hành động nằm vùng lần này của mình có thể đại công cáo thành.

Nhưng đối diện với nụ cười và thái độ như vậy, trong lòng cậu không thể nào không cảm thấy một tia áy náy, có khi cậu cảm thấy mình thực sự không có cách nào đối diện với những người này. Nhưng Tiêu Ly buôn lậu, hối lộ trắng trợn, không từ thủ đoạn lôi kéo quan chức chính phủ sa lầy, thậm chí vì diệt trừ kẻ cản trở, không từ thủ đoạn mà phạm tội giết người, cậu không lúc nào mà không nhắc nhở mình: Đây là một tổ chức tội phạm, hơn nữa những người nhìn chân thành bộc trực này, đại đa số đều là tội phạm, thậm chí là hung thủ hai tay dính đầy máu tươi.

Càng thâm nhập sâu vào Tiêu Ly, càng hiểu được Tiêu Ly đáng sợ thế nào. Việc này cùng với việc kết giao hắc đạo trước đây của Tăng Thuấn Hy hoàn toàn không giống, đây là một tổ chức to lớn, một tổ chức hắc đạo nghiêm cẩn hiện đại hoá.

Ở đây có tình cảm như huynh đệ, tuyệt đối trung thành, quản lí hiện đại hoá, nhân tài chuyên nghiệp cùng với hình tượng ngay thẳng tốt đẹp trước mặt công chúng.

Tiêu Ly là một doanh nghiệp ưu tú, doanh nghiệp điển hình, có không ít người lãnh đạo quốc gia từng đến đây tham quan. Vào Tiêu Ly được ba tháng ngắn ngủi, Tăng Thuấn Hy từng thấy không dưới mười vị quan viên cao cấp của các quốc gia. Những quan viên chính phủ cao cấp vào đây đếm không hết.

Tiêu gia huynh đệ thường ra ngoài xã giao với mấy vị quan lớn này, nụ cười thân thuộc, nhiệt tình xưng huynh đệ, khiến Tăng Thuấn Hy không khỏi đoán ra, bóng tối dưới ánh đèn sàng là như thế này.

Có một điểm cậu rất khẳng định, đây là một vụ án dính dáng đến toàn cục. Tiêu Ly tuyệt đối có bản lĩnh thông thiên, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, thì không lật được họ, chỉ có thể vô duyên vô cớ tự bộc lộ chính mình.

Chỉ có hai cơ hội có thể triệt để đánh ngã họ, một là trong lúc giao dịch bắt được bất kì người nào của Tiêu Ly, ngoài ra chính là lấy được sổ sách thật sự của họ.

Mà sổ sách đó là do Tăng Thuấn Hy lén xâm nhập vào máy tính của Tiêu Vũ Lương biết được.

Máy vi tính của Tiêu Vũ Lương có cài mật mã, dãy số mật mã đó cho dù là ai cũng không giải được. Tăng Thuấn Hy thấy máy vi tính nhưng lại không có cách nào vào được. Không thể làm gì hơn cậu đành chờ lúc Tiêu Vũ Lương mở máy, thì từ sau lưng ôm lấy Tiêu Vũ Lương, làm bộ muốn hôn. Tiêu Vũ Lương không có bất kì nghi ngờ, vừa hôn Tăng Thuấn Hy, vừa đánh số mật mã.

Biết được mật mã xong, Tăng Thuấn Hy dễ dàng truy cập vào máy tính.

Trong máy tính của Tiêu Vũ Lương có lưu trữ các khoản tình trạng làm ăn từ trước đến nay, nhưng những cái đó đều là làm ăn chân chính, một chút đuôi cũng không chộp được. Không nhụt chí Tăng Thuấn Hy nhẫn nại kiểm tra từng phần văn kiện báo cáo, cuối cùng trong một bản báo cáo của một người không biết tên, phát hiện có một quyển sổ sách thật sự. Nếu có thể lấy được cuốn sổ sách này, Tiêu Ly có bản lĩnh thông thiên cũng chạy không thoát sự chế tài của luật pháp.

Nhưng, theo địa vị của Tăng Thuấn Hy bây giờ, càng được Tiêu Vũ Lương yêu thương, đối với Tiêu Ly cậu vẫn còn nhiều chỗ chưa tiếp xúc. Như quyển sổ bí mật này, Tăng Thuấn Hy không chỉ chưa phát hiện ra hình bóng đằng sau nó, ngay cả nhân viên tài vụ thật sự của Tiêu Ly là ai, cậu cũng không biết.

Tiêu Vũ Lương là người công tư phân minh. Cậu cơ hồ mỗi chuyện đều để Tăng Thuấn Hy tham gia cùng kế hoạch, là vì về phương diện này Tăng Thuấn Hy xác thực là một người tài, nhưng có một bộ phận, hắn từ trước đến giờ cũng chưa từng nhắc trước mặt Tăng Thuấn Hy. Không phải là không tin tưởng Tăng Thuấn Hy, hắn hoàn toàn tin tưởng Tăng Thuấn Hy, năng lực của Tăng Thuấn Hy, sự trung thành của Tăng Thuấn Hy , tình cảm của Tăng Thuấn Hy đối với mình. Chỉ là , theo qui định không nên để cho Tăng Thuấn Hy biết người của chức vụ khác, nên cậu không nhắc.

Chuyện duy nhất Tăng Thuấn Hy có thể làm là chờ đợi.

Cậu cực ít liên hệ với thượng cấp.

Cậu dựa vào trí nhớ của mình, ghi nhớ lại trong đầu mỗi một quan viên quân đội trung ương ra vào Tiêu Ly, nguyên do lui tới, kim ngạch hối lộ, thời gian. Hơn nữa đối với hành vi của Tiêu Ly, cậu gần như không báo cáo với cấp trên. Không đến lúc cần thiết, cậu sẽ không quấy nhiễu bất kì hành động nào của Tiêu Ly.

Tên tiểu tử không biết trời cao đất dày của Phi Thế gia đã bị giết rồi, quả nhiên cách âm mưu đen tối của Tiêu Vũ Lương không đến ba tháng.

Hắn ta sáng sớm vừa bước ra khỏi một câu lạc bộ ở Tokyo, đã bị một chiếc xe chờ sẵn từ lâu một súng trúng mục tiêu, chết ngay tại chỗ. Làm xong, chiếc xe màu đen chở tên sát thủ đó thừa lúc màn đêm mà nhanh chóng tẩu thoát.

Tin tức hắn đi câu lạc bộ đó là do một thủ hạ của hắn tiết lộ ra. Tên chủ nhân mới đó của Phi Thế gia trẻ tuổi cuồng vọng, không chỉ đắc tội với các tổ chức khác, ngay cả thủ hạ cũng không lưu tình mà lớn tiếng quát nộ. Tên vệ sĩ ở trước công chúng bị mắng đến mất hết thể diện, gã ôm người tình uống rượu say mắng tên Phi Thế gia kia không thông suốt, cô gái đó đã bị Tiêu Ly mua chuộc đem toàn bộ lời nói của gã ghi âm lại, gã không biết làm sao, đành phải làm thủ hạ cho Tiêu Vũ Lương.

Chuyện này làm Tăng Thuấn Hy kinh ngạc sự phân bố rộng lớn của Tiêu Ly, nhúng tay vào tất cả mọi chuyện khiến người ta phải trố mắt.

Tiêu Vũ Đông đứng ở cửa kéo Tiêu Vũ Lương lại: "Thật là một tin tốt, tối nay đi uống một li!" Y vui vẻ hớn hở nói, xoay người đem tay ấn mạnh lên vai Tăng Thuấn Hy: "Cùng đi đi! Mọi người phải vui vẻ!" Tăng Thuấn Hy miễn cưỡng cười nói: "Các anh đi đi, tôi uống rượu không được."

Tiêu Vũ Đông lắc đầu biểu thị không đồng ý: "Cậu không đi, Tiêu Vũ Lương đâu có tâm trạng uống rượu, sẽ bỏ mặc chúng tôi, tự chuồn về nhà, cậu nhất định phải đi!" Nói rồi, y vỗ mạnh lên vai Tăng Thuấn Hy.

Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã cách lần đầu tiên Tăng Thuấn Hy gặp Tiêu Vũ Lương gần một năm rồi. Trong mắt cậu, tình cảm hai người rất keo sơn. Cho dù bận rộn, hai người cũng sẽ thường đưa mắt đi tìm đối phương, tìm được rồi thì lẳng lặng trao đổi một nụ cười dịu dàng.

Tình cảm ấm áp đó khiến người ở bên cạnh thấy cũng phải cảm động.

Nhưng Tiêu Vũ Lương không biết, tất cả mọi người đều không biết, Tăng Thuấn Hy luôn mỉm cười dịu dàng, trong lòng lại khổ sở như bị thiêu đốt, rất khó chịu.

Cậu càng lúc càng thấp thỏm lo lắng, cậu hiểu tất cả nhưng lại không hiểu được trái tim của mình.

Chỉ cần Tiêu Vũ Lương tuỳ tiện động chạm, thì có thể làm cho cậu dấy lên lửa lớn hừng hực, cảm giác muốn được Tiêu Vũ Lương ôm mãnh liệt đến nỗi khiến cậu không khống chế được hành động của mình, chỉ cần một khi không nhìn thấy Tiêu Vũ Lương, thì khắp trong đầu cậu đều là Tiêu Vũ Lương, vừa nhìn thấy Tiêu Vũ Lương, thì bộ dạng tươi cười của chính mình làm cậu phải buồn nôn, bất quá chỉ là trong thời gian ngắn ngủi không gặp, thì có thể làm lòng cậu hoang mang đến vậy.

Mình thật là bị điên rồi! Tăng Thuấn Hy đau khổ nghĩ.

Nhưng, cậu không muốn bị sự điên cuồng này không chế.

Từ nhỏ đến lớn, làm một cảnh sát xuất sắc nhất là ước mơ của Tăng Thuấn Hy. Cậu vì ước mơ này, đã bỏ đi quá nhiều thứ, chịu quá nhiều cực khổ rồi.

Từ chối trúng tuyển vào đại học hạng nhất, mặc cho cả nhà phản đối cũng không để ý, tiến vào trường cảnh sát: Vô luận là mùa đông giá rét hay mùa hè nóng bức, mỗi ngày không ngừng tiến hành việc huấn luyện như địa ngục, tất cả tâm tư của cậu đều đặt lên việc trở thành cảnh sát kiệt xuất, ngay cả yêu đương cũng chưa từng có một người.

Hôm nay sao lại trở thành như vậy? Tăng Thuấn Hy cười khổ, cậu tìm không ra lí do.

Cậu đang dao động giữa chính nghĩa và tình cảm, nhưng trường kì tâm niệm khiến cậu không cách nào từ bỏ chức trách, cũng không cách nào làm ra chuyện phản bội quốc gia. Lúc này cậu mới hiểu được sâu sắc, cổ nhân nói trung nghĩa không thể lưỡng toàn.

Cậu thường tỉnh dậy lúc nửa đêm, trong lòng mâu thuẫn lo lắng không ngủ được. Cậu ngơ ngác nhìn Tiêu Vũ Lương đang ngủ say, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.

Quá nhiều áp lực và nhiễu loạn quấn vào nhau, đầu của Tăng Thuấn Hy càng lúc càng đau, hút thuốc càng lúc càng nhiều. Có khi cậu nghĩ, có lẽ nhiệm vụ lần này kết thúc, cậu cũng sẽ vì chứng đau đầu hoặc ung thư phổi mà chết.

Như vậy cũng tốt có lẽ là tốt nhất ...tôi đã huỷ hoại anh, vậy thì để tôi lấy cái chết tuẫn táng theo anh!

...........

Cuối cùng cơ hội cũng đã đến rồi.

Tiêu Ly nhận được một đơn đặt hàng kim ngạch rất lớn, bên mua là một tiểu quốc vũ trang phản chình phủ. Vốn liên tiếp thắng lợi, nhưng sau khi chính phủ được Mỹ hỗ trợ vũ khí, thì họ đã thất bại nghiêm trọng. Quyết định xuất một số tiền lớn để mua vũ khí, bọn họ đã chọn Tiêu Ly của Trung Quốc để hợp tác.

Đây là cuộc làm ăn lớn nhất từ trước tới nay của Tiêu Ly, lợi nhuận kếch xù nói lên mức độ nguy hiểm to lớn, việc này Tiêu Vũ Đông không thể không xuất đầu lộ diện đích thân đi giao dịch với bọn họ.

Sự tình rất thuận lợi, Tiêu Ly lấy được số tiền đặt cọc, Tiêu Vũ Lương theo chức trách chuẩn bị nguồn hàng, khơi thông các mặt quan hệ, còn Tiêu Vũ Đông phụ trách thương lượng với đối phương, dọn sạch con đường xuất hàng cùng thời gian dự định giao hàng.

Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.

Hôm đó giao hàng, thời tiết rất tốt, đầu hạ ánh mặt trời rất ấm áp chiếu xuống. Tiêu Vũ Đông mang theo Trần Quân Nghị cùng em trai của cậu Trần Quân Cường và mấy vệ sĩ đến địa điểm giao hàng.

Giống như mỗi lần đều như vậy, Tiêu Vũ Lương tiễn Tiêu Vũ Đông đến cửa phòng làm việc, ôm cậu, nói: "Tất cả cẩn thận" Tiêu Vũ Đông cười vỗ vỗ vào lưng em trai, vẫy tay bước vào thang máy.

Tăng Thuấn Hy bình tĩnh đứng một bên nhìn bọn họ.

Nhưng lúc này, cậu bề ngoài bình thản, trong lòng lại như sóng dữ dâng trào gào thét.

Bắt đầu rồi .....

Tiêu Vũ Lương!

Cuộc đối đầu giữa tôi và anh.

Một luồng chua chát như sóng biển cực lớn, bao phủ lấy cả người cậu ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro