Cuộc Sống Mới
Tô Mặc Bạch bế đứa bé bay đến một đỉnh núi trên đó có một cây hoa đào lâu năm dưới gốc cây có một bàn một ghế có một cái bóng màu đỏ lao ra từ trong căn nhà trúc.
- Tiểu Bạch cuối cùng ngươi cũng về rồi.
Một thiếu niên tóc trắng lao ra nhảy chồm lên người Tô Mặc Bạch nhưng lại bị ném ra xa Mặc Bạch ghét bỏ nói:
- Nguyệt Lão à có thể đừng gọi ta bằng cái tên buồn nôn đó không người bằng tuổi cha ta đó đừng bày bộ dạng như trẻ con nghiêm túc chút đi.
"Cậu bé" được gọi là nguyệt lão đôi mắt đẫm lệ nói:
- Tiểu Bạch cháu có thể đừng nói những lời tổn thương trái tim yếu ớt của ta không cháu nhìn xem bộ dạng này của ta có chỗ nào giống lão già không?
- Thúc phụ nghiêm túc chút ta có chuyện quan trọng cần nói.
Mặc Bạch trừng mắt uy hiếp nguyệt lão, rồi đi vào nhà.
Hai người ngồi vào bàn đặt đứa bé lên "thúc phụ từ bây giờ đứa bé sẽ ở với chúng ta" nguyệt lão trầm giọng nói:
- Là con của Tiểu Vũ đúng không?
Tô Mặc Bạnh gật đầu " con đã thấy 5 vạn năm sau thiên giới sẽ xảy ra đại nạn mà đứa trẻ này lại chính là khởi nguồn của nó." Nguyệt lão nói: "con tính diệt trừ hậu họa sao?"
- Đương nhiên là không thiên giới dù có diệt vong cũng không liên quan đến con nhưng Tiểu Vũ đã nhờ con chăm sóc đứa bé này tất nhiên con sẽ không để nó chịu thương tổn.
- Vậy con định làm thế nào?
- Đại kiếp của nó có liên quan đến người thiên giới. Con sẽ đưa nó đến một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài thúc phụ người hãy giúp con lo liệu chuyện trong tộc.
- Được rồi !
Tô Mặc Bạch bế đứa bé rồi biến mất nguyệt lão nhìn theo hướng hắn biến mất lắc đầu thở dài.
Về phần Tô Mặc Bạch hắn đi đến một biển hoa rồi thiết lập kết giới nơi đây là cấm địa không ai dám lui tới vì nơi đây nguy hiểm trùng trùng hắn đã thiết lập kết giới nên không lo Mặc Bạch phẩy tay một cái một căn nhà trúc hiện lên có 5 gian 2 phòng ngủ, một phòng khách, thư phòng và nhà bếp. Hắn bế đứa bé vào bên trong tã có một tờ giấy ghi "Bạch Phù Dung" sau lưng đứa bé có một ấn ký đó là ký hiệu của thủ lĩnh đời tiếp theo cung kim ngưu. Tô Mặc Bạch nghĩ "ngày tháng sau này có vẻ khổ rồi đây"...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro