Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vu hoang tai di gioi c20 p1

Vũ hoàng tại dị giới

Tác giả: Vũ Thần Vũ

Quyển 3

Chương 20 : (P1)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Nguồn: 2T

Dạo này ta bận quá

Bấm vào đây để xem nội dung.

Núi non, vẫn như cũ mang theo vẻ trầm lặng và bí hiểm

Song, ở tận sâu trong của vùng rừng núi âm lãnh này, lại ẩn chứa vô số sự giết chóc cùng máu tanh , mà những cây cối cường đại to lớn, vô luận ở bất kỳ địa phương nào cũng đều là giống nhau.

Mà hiện tại ở một chỗ sâu trong rừng rậm vẫn còn nguyên thuỷ, nơi chưa từng có người đặt chân đến.

Vốn là một nơi cây cối rậm rạp đã được người ta phát quang thành một khu phương viên rộng rãi khoảng vài trăm thước. Mà ở chính giữa của bãi đất trống này đã được kiến tạo vài ngôi nhà bằng gỗ tạm thời - mà vật liệu dùng để dựng nên những ngôi nhà này lại chính là những cấy cối đã bị đốn ngã để làm tạo ra khoảng không

Phía trước những gian nhà gỗ đơn sơ này, là một khoảng đất trống rộng rãi , ước chừng khoản trăm thước, lúc này đang có hơn mười người đang ngồi xếp bằng.

Đây là một đám thanh niên nam nữ ước chừng từ mười tám đến hai mươi tuổi, cả nam cả nữ, tất cả đều ngồi xếp bằng ,bọn họ đều ôm gắt gao một thanh kiếm trong lòng , hai mắt nhắm nghiền. Tựa hồ như đang muốn tìm hiểu một cái gì đó.

Đúng vậy, những người này đúng là các học sinh của Duy Nạp hoàng gia ma võ học viện lựa chọn đi theo Quân Vũ Hiên đến đây để tu luyện.

Thời gian tính từ ngày đầu tiên tiến vào cái rừng rậm này,cho đến nay đã là đến gần thời gian một tháng . Trong khoảng thời gian này, từng người, từng người cũng đều có những sự tiến bộ rõ ràng nhưng không đồng đều.

Vốn bọn họ lúc đầu tiến vào với những bộ quần áo hoa lệ đắt tiền, lúc này đã tất cả đều đã rách nát, nhàu nhĩ , bộ dáng trông như những tên thổ phỉ. Nhưng không thể không nói, tháng trước bộ dạng bọn họ lúc vừa tới rừng rậm nơi này thì rất non nớt, nhưng lúc này, bọn họ không thể nghi ngờ là đã trở nên trưởng thành rất nhiều.

Lộ Á Nhi nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt có chút cười lạnh. Hình tượng của nàg lúc này và lúc bình thường khác nhau rất nhiều. Tại phía trong lòng của nàng, cũng là đang gắt gao ôm một bảo kiếm......Dáng vẻ hơi nhíu mày, biểu hiện rằng nàng như vừa nắm bắt được một cái gì đó hay là nàng đang nghi hoặc vấn đề gì.Hiện tại nàng ở khổ tư nhớ lại.

Mà Lỵ Lỵ Á vẫn ngồi ở bên cạnh nàng, hai tay đặt trên đùi , một đôi mắt to nhìn Lộ Á Nhi không nháy mắt . Một lúc lâu sau, lộ ra một thần sắc có vẻ nhàm chán......

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời , bởi vì cây cối chung quanh đã được phát quang cho rộng rãi, cho nên nàng có thể nhìn thấy bầu trời...... Thời gian lúc này trời đã ngả về chiều rồi.

"Tên kia không biết lúc nào mới quay lại nha? Thật sự là nhàm chán quá đi......"

Lỵ Lỵ Á là ma pháp sư. Điểm ấy tự nhiên là không có cách nào dấu diếm được Quân Vũ Hiên. Nhưng một khi nàng đã đi cùng đến đây, Quân Vũ Hiên cũng không có ý tứ đuổi nàng đi......Huống chi, nàng thân là đại ma đạo sĩ , đối với Quân Vũ Hiên mà nói, còn có giá trị lợi dụng rất lớn.

Tất cả mọi người cũng đều biết. Lần này đến đây tu luyện, ngoại trừ Quân Vũ Hiên ra, thì cũng chỉ có thực lực của Lâm Phong là tương đối cường hãn. Còn những người khác, trình độ chủ yếu đều là đang ở mức cao cấp chiến sĩ, hoặc là gần ở mức đại địa kiếm sĩ. Ở cái địa phương mà ma thú sống tành bầy đàn như thế này, những người này không thể nghi ngờ là gặp rất nhiều nguy hiểm. Mặc dù Quân Vũ Hiên tự tin chính mình có thể bảo vệ tốt cho bọn họ, nhưng này không thể nghi ngờ là tất cả bọn họ đều phải hiểu một việc - mặc dù trước mặt mọi người, Quân Vũ Hiên đã nói là đều phải có giác ngộ về tử vong, nhưng liệu Quân Vũ Hiên thật sự có thể để cho bọn họ lâm vào hiểm địa không ? Bởi vì cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, thân là sư phụ, Quân Vũ Hiên sẽ không để cho loại chuyện này xuất hiện. Hay là thật sự là xảy ra chuyện gì, cũng không phải Quân Vũ Hiên mong muốn chứng kiến. Cả đám đệ tử này, tất cả bọn họ đều là những nhân vật của các gia tộc có địa vị, tiếng tăm. Nếu nói là trong lúc học tập, bởi vì do sư phụ bảo vệ không chu toàn mà để cho bọn họ mất đi tánh mạng-chỉ sợ các bậc trưởng bối của gia tộc bọn họ sẽ không chấp nhận. Mặc dù Quân Vũ Hiên cũng không sợ hãi những người đó tìm đến phiền toái. Nhưng nói gì thì nói, bất kỳ một cái gì mang đến phiền toái cũng đều làm cho người ta rất chán ghét.

Mà bây giờ có Lỵ Lỵ Á ở lại cùng , hoàn toàn có thể giải quyết cái vấn đề này nếu phát sinh. Bản thân là đại ma đạo sĩ,nàng hoàn toàn có đủ năng lực bảo vệ bọn họ ở nơi địa phương này. Mặc dù thật sự nếu gặp phải ma thú nào đó có cấp bậc tương đối cao , cho dù Lỵ Lỵ Á hoàn toàn không có cách nào có thể đối phó được, nhưng nếu chỉ cần trì hoãn một chút thời gian thì chắc chắn là nàng có thể làm được ? Chỉ cần kéo dài thời gian cho tới khi Quân Vũ Hiên đến, tất cả các vấn đề khó khăn đều sẽ được giải quyết hết,ở cái đại lục nàyặy tồn tại của Quân Vũ Hiên có thể nói là vô địch.

Cho nên, lúc này Lỵ Lỵ Á đang ở thực hiện chức trách của chính mình. Nàng đương nhiên thấy rất nhàm chán. Mặc dù hơi thở của rừng rậm làm cho nàng tinh linh này có một cái cảm giác rất thân thiết cảm giác-nhưng với một người có trách nhiệm như nàng, tự nhiên không có khả năng sinh ra ý nghĩ ,bỏ qua nhiệm vụ , để mà chạy đi chơi trong đến rừng rậm .

"Thật sự là nhớ về tinh linh chi sâm nha......"

Lỵ Lỵ Á khẽ thở dài một hơi, từ đôi mắt to lộ ra một chút hoài niệm,có một chút u buồn ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn mặt trời sắp lặn xuống nơi chân trời..... Tinh linh chi sâm tại ngàn dặm cách xa, không biết mẫu thân và tộc nhân của mình bây giờ thế nào rồi, không biết có khoẻ không ?

............

"Ngao! ! "

Tiếng kêu bi thảm mà thảm thiết vang lên, trong tiếng ầm ầm, ma thú Hổ lửa cháy hổ mang theo thần sắc nghi hoặc, trong mắt đầy vẻ kinh dị, sợ hãi,bỗng té xuống......Tại sợi chỉ màu trắng, nơi tiếp xúc giữa hai màu của bộ lông - trên ngực đang cuồn cuộn không dứt chảy ra máu màu lam ......

Lâm phong vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lùng nhìn ma thú hổ lửa ngả xuống ......Một lúc lâu sau, hắn mới chết hẳn..

Thật sâu hít một hơi, ổn định tâm tình kích động trong lòng, hắn chậm rãi ngẩng đầu......

Lúc này trang phục của Lâm Phong thật là có vài phần xuất thải......Một mái tóc dài vốn phiêu dật đã biến mất không thấy. Bây giờ nhìn vào , chỉ thấy là một người có vẻ mặt hơi ngốc ngếch, trên đầu đã có một vết thương . Trên khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận, đã xuất hiện thêm một vết thương, làm cho hình dạng hắn vốn lộ vẻ âm nhu lại có thêm vài phần bưu hãn. Cánh tay phải, bắp đùi chân trái, bên hông có vài nơi máu đã khô lại, hiển nhiên cũng có vết thương......Với trang phục này của hắn, cùng với vẻ mặt lạnh lùng , làm cho người ta nếu nhìn thấy, đều cũng sẽ tăng thêm vài phần sợ hãi.

"Ân, cũng không tệ lắm. "

Một đạo thân ảnh tuyết trắng xuất hiện trước mặt Lâm Phong không có chút nào tiếng động. mỗi lần xuất hiện đều giống nhau, khoé miệng cuả Quân Vũ Hiên, vẫn như cũ mang theo vẻ lạnh nhạt tươi cười giống như là một chiêu bài vậy

"Sư phụ. "

Quân Vũ Hiên đột nhiên xuất hiện, cũng không có làm cho Lâm Phong sinh ra thần sắc kinh ngạc , trải qua một tháng ở chung, hắn sớm đã có thói quen về phương thức đột nhiên xuất hiện của Quân Vũ Hiên. Hắn cúi đầu gọi to một tiếng, trên mặt, cũng là không tự giác bỗng nhiên xuất hiện thần sắc thêm vài phần cung kính và tôn kính - một tháng ở chung, Lâm Phong đã hoàn toàn đã quên Quân Vũ Hiên trước kia. Và đã biết được thực lực của hắn cường đại đến mức nào. Hắn bây giờ - đã là thật tâm thật ý xem Quân Vũ Hiên chính là một vị sư phụ chính thức

Quân Vũ Hiên nhìn thanh niên trước mắt - trong trí nhớ là một tên phi thường đáng hận, mà lúc này cũng đã làm cho hắn rất hài lòng. Thiên tư của Lâm Phong thật cao, thật sự là rất khó gặp. Chỉ sợ , Vân Dật đời trứơc , nếu so với hắn cũng cao hơn không được bao nhiêu ?

Lúc này Quân Vũ Hiên đã hoàn toàn thích ứng cái vị trí làm sư phụ này. Còn có cái gì có thể sung sướng hơn so với việc tự mình ngày ngày chứng kiến đám đệ tử do mình dạy dỗ ngày càng trở nên tiến bộ hơn ? Ngày càng làm cho sư phụ trở nên hài lòng hơn đây ?

Quân Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời , bỗng nhẹ giọng thở dài một tiếng: "Thời gin một tháng trôi qua thật đúng là rất nhanh nha. "

Lâm Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn, nhưng không có nói chuyện.

Quân Vũ Hiên nhìn sắc trời một lúc lâu lâu, sau đó mới cúi đầu nhìn thẳng Lâm Phong , mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi. "

Nói xong , tay phải vung lên. Lưỡng đạo thân ảnh nhất thời biến mất không thấy......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: