vu hoang tai di gioi c16
Vũ hoàng tại dị giới
Tác giả: Vũ Thần Vũ
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: truongton.net
Quyển 3
Chương 16 : Tâm phục khẩu phục ( PI)
Chương này dài quá. Mãi mới được một nửa. Post tạm cho anh em xem trước vậy.
Bấm vào đây để xem nội dung.
Không khí lập tức có chút trở nên khẩn trương .
" Đó chính là đám học viên lâu năm ... "
Âm thanh nghị luận vang lên từ phía trong đám người, nghe ra đám người này đã nhanh chóng đưa ra chủ ý
" Ngươi xem kìa , hãy nhìn Lâm Phong bọn họ!"
" Đúng vậy! không biết Lâm Phong có muốn hướng tới hắn khiêu chiến không ?"
" Hắc hắc, khiêu chiến đi ! Hãy giáo huấn cái tên tự cao tự đại một chút đi, Cho hắn biết, trường học chúng ta có người không dễ trêu vào..."
" Chính là chính là......"
Đám đệ tử đang đứng ở hai bên đều là mang tư tưởng đứng làm trung gian xem đám người này hành động. Đám người bên trái đương nhiên là không cần phải nói, bọn họ tất cả đều cho là Quân Vũ Hiên to dầu mà ngu dốt, ngông cuồng tự đại do vậy lựa chọn không muốn cùng hắn học tập .
Vốn lẽ bọn hắn đang suy nghĩ vì mình không có đủ thực lực khiêu chiến, hôm nay đã có ' cao thủ ' tự nguyện giúp bọn hắn giải quyết mối ức chế này, đương nhiên là rất mừng rỡ cổ vũ. Mà đám người phía bên phải nguyện ý đi theo Quân Vũ Hiên học tập, nhưng những người này, mặc dù tỏ vẻ nguyện ý, nhưng tâm lý bọn hắn tâm lý như thế nào lại có thể hoàn toàn tin tưởng vào sự cường đại của Quân Vũ Hiên đây ? Vốn là lựa chọn vẫn còn do do dự dự , hôm nay có người nguyện ý thay bọn hắn đụng đầu vào tảng đá to này, tự nhiên cũng là bọn họ rất mong muốn nhìn thấy Quân Vũ Hiên chứng minh sự thực như thế nào ?.
nếu nói bên trong còn có người có chút lo lắng , chỉ sợ số người này cũng sẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Hơn nữa đại đa số đều là bởi vì nghe danh tân sư phụ - Quân Vũ Hiên mà đến xem.
Lộ Á Nhi cảm thấy cực kỳ tức giận,khuôn mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên, hung hăng dậm chân thầm nghĩ:" Lâm Phong đáng chết, dám....Hừ!" Nhưng nếu mà bảo nàng nhảy ra ngăn cản lại thì nàng cũng không dám. Không nói là ở nơi này có rất đông người trước mặt . Mà là phải xuất hiện trước mặt Quân Vũ Hiên ở hoàn cảnh này, nàng lại càng không dám dễ dàng xuất hiện. Tâm tư phụ nữ luôn rất khó đoán được, có đôi khi rõ ràng thích muốn chết, nhưng cũng không dám dễ dàng nói ra một khẩu. Mà nàng sinh ra , tính tình lại rất nhu thuận ....
Vì vậy, chỉ là nang đang tức giận muốn chết, nhưng cũng không dám tiến lên.
" Các ngươi lựa chọn như thế nào đây ?"
Quân Vũ Hiên lạnh nhạt mỉm cười hỏi. Thanh âm nhỏ nhẹ nhưng phiêu lãng vang lên, chui vào tai tất cả mọi người.
chỉ thấy ở giữa đám đông có khoảng một trăm người, từ từ lộ ra một người, chậm rãi đi ra
đây chính là thiếu niên cực kỳ lạnh lùng,khuôn mặt tuấn tú không hề biểu hiện một chút tình cảm nào, trong ánh mắt nhìn Quân Vũ Hiên đã có trứ vài phần trào lộng. Trong tay hắn đang cầm theo một thanh hảo kiếm, hình dạng thanh kiếm này là một thanh kiếm hết sức phổ thông trên đại lục
" Quân Vũ Hiên, có nhớ ta không?"
Lúc liếc mắt nhìn Quân Vũ Hiên, gương mặt lạnh lùng của gã thiếu niên có một chút thay đổi, tự cười nhạt , khoé miệng hơi nhếch lên.
Quân Vũ Hiên nghe vậy có một tia kinh ngạc. Nhìn thiếu niên lạnh lùng này, đại não lập tức vận động rất nhanh.Một lúc lâu, vẻ mặt Quân Vũ Hiên bỗng thay đổi ," Là ngươi a. Lâm Phong......"
thiếu niên lạnh lùng nghe vậy ,cười một tiếng, nói:" Không nghĩ được là ngươi vẫn còn nhớ đến ta."
Quân Vũ Hiên cũng là có chút cười cười, nói:" Đúng vậy. Ta vẫn nhớ kỹ ngươi. Bất quá sự việc trước kia sẽ không đề cập đến nữa. Vấn đề bây giờ là các ngươi muốn đi theo ta học tập, hay là không cần?"
thiếu niên lạnh lùng nghe vậy cũng cười, nói:" Hừ, vài năm không gặp. Ngươi đã thay đổi rất nhiều nha. Đã làm cho ta rất kinh ngạc đây." Đang khi nói chuyện, một tia trào phúng thoáng hiện tại trong mắt.
Quân Vũ Hiên nghe vậy cũng âm thầm có chút nhíu mày. Nhắc tới thanh niên lạnh lùng Lâm Phong này, Quân Vũ Hiên hoàn thật sự là quá quen thuộc. Nguyên nhân là hắn, chỉ vì trước kia Quân Vũ Hiên là kẻ đứng đầu ' hoàng thành tứ phách ', Quân Vũ Hiên " trước kia" trước lúc bị đâm, cũng đã chịu không ít đau khổ. Đối với hắn có thể nói là hận thấu xương. Nhưng muốn giải quyết dứt điểm chuyện này, ' Quân Vũ Hiên ' hắn cũng không có biện pháp nào.
Nguyên lai Lâm Phong này cũng là người Hạ Hoa đế quốc. Hơn nữa tại Hạ Hoa đế quốc là một trong tam đại tướng quân - tên là Lâm Lê. Trước khi Lâm Lê trở thành tướng quân , thì hắn chính là thuộc hạ của Quân Thiên Bá. Khi trở thành tướng quân , thì quan hệ của hắn với Quân Thiên Bá vừa là thầy vừa là bạn, phi thường không sai. Theo lý thuyết mà nói, hai nhà đã trở thành thế gia chi giao,quan hệ giữa ' Quân Vũ Hiên ' và Lâm Phong nhất định phải cải thiện. Nhưng tính cách của hai người này lại khác nhau một trời một vực, chênh lệch quá lớn. ' Quân Vũ Hiên ' là loại người coi cuộc sống như trò đùa, coi nhân mạng như cây cỏ, suốt ngày tìm kiếm phụ nữ, cái thái độ này thật sự làm cho Lâm Phong nhìn không thuận mắt. Đã từng nhiều lần ra tay phá hỏng "chuyện tốt" của ' Quân Vũ Hiên '.
Có thể nói trong đám người trẻ tuổi của Hoa hạ đế quốc, đặc biệt tại là tại Hoàng Thành. người có can đảm hướng tới "Quân Vũ Hiên" để động thủ, sợ rằng chỉ có duy nhất mình hắn - Lâm Phong. Điều này vẫn làm cho ' Quân Vũ Hiên ' đối với hắn cực kỳ căm hận.
Thế nhưng hắn lại không phải đối thủ của người ta- hơn nữa gia thế của đối phương mặc dù kém hơn so với mình, nhưng lại có vài phần giao tình với nhà mình. Cáo trạng mà đối phương đưa ra tự nhiên là làm cho hắn rất khó chịu.
Thời gian này đã làm cho ' Quân Vũ Hiên ' phải tìm biện pháp tránh né, nếu thấy Lâm Phong xuất hiện, hắn lập tức phải tìm đường khác để đi, tránh gặp mặt Lâm phong. Có thể nói "hắn" vừa hận lại vừa kiêng kỵ. Bởi vì : hắn thật sự là con người không việc ác nào không làm. Đó chính là đạo lý làm người của "Quân Vũ Hiên " hắn.
Song ba năm trước đây, Quân Linh Nhi đã đi đến Mai Nạp học viện để học tập, Lâm Phong vì vẫn muốn theo đuổi Quân Linh Nhi cho nên cũng quyết định đi đến đấy. Điều này đã làm cho ' Quân Vũ Hiên ' vì thế cao hứng suốt một thời gian dài, không nghĩ tới sau ba năm gặp lại, vẫn là người quen cũ nhưng vị trí song phương đã hoàn toàn thay đổi.
" Những chuyện ngày trước tạm thời không nói đến, hiện tại, ta cũng là muốn biết ngươi lựa chọn như thế nào."
Quân Vũ Hiên thật sự là không muốn ở nơi này đàm luận về các chuyện cũ. Mặc dù ' Quân Vũ Hiên ' trước kia cũng không phải là hắn, nhưng chuyện đó người khác cũng không ai biết. Nếu bây giờ mình đã quyết định sống dưới thân phận này, vậy chuyện của ' Quân Vũ Hiên ' trước kia đương nhiên cũng chính là chuyện của mình .với những chuyện dọa người của ' Quân Vũ Hiên ' trước kia, tại địa phương này, hắn tự nhiên không muốn lộ ra.
" Nga? Nếu ngươi đã nói như vầy, vậy đợi ngày sau sẽ nói chuyện tiếp ..."
Lâm Phong có chút nheo mắt, lạnh nhạt cười. Sau đó, sắc mặt trầm xuống, nói:" Quân sư phụ nếu muốn làm sư phụ của chúng ta, vậy chắc là thực lực tự nhiên là phi phàm . Lời nói không có gì để chứng minh, tại hạ đối với thực lực của sư phụ thật sự là có chút hoài nghi. Mà Quân sư phụ lúc trước cũng đã có nói, tiếp nhận tất cả mọi sự khiêu chiến. Cho nên, tại hạ muốn hướng tới ngài phát ra lời khiêu chiến!"
Lâm Phong lúc này lời nói có vẻ cực kỳ có lễ độ, nhưng thật ra lại cực kỳ khinh thường. Mặc dù ở nơi này bọn hắn nói chuyện theo cách của người Hạ Hoa đế quốc, nhưng mọi người đang đứng hai bên nghe xong đều hiểu. Một số người còn cười lớn phấn khích, sau đó lại có thêm rất nhiều người hưởng ứng. Vẻ mặt đầy vẻ chờ mong được xem kịch hay chuyển bị diễn ra.
Quân Vũ Hiên vân không để ý đến những người đang cười, sau đó cũng cười nhạt, nói:" Như thế, mời ngươi ra tay đi." Nói xong, tay hơi phủi quần áo ra vẻ chuẩn bị, nhưng một tay thì lại để ở sau lưng.
nghe được Quân Vũ Hiên nói, đám đệ tử vốn đang vây quanh Lâm Phong lập tức tự giác tản ra, để lại cho Quân Vũ Hiên và Lâm Phong đứng ở giữa một khoảng không gian hình tròn rộng trên trăm thước.
Thần sắc Lâm Phong một mảnh lạnh như băng, có chút đưa tay chĩa mũi kiếm về phía trước, cất cao giọng nói:" Xin mời sư phụ xuất kiếm!"
Quân Vũ Hiên nghe vậy thản nhiên lắc đầu, nói:" Vô phương. Đối phó ngươi,ta còn không cần xử dụng kiếm."
Quân Vũ Hiên lời vừa nói ra, chung quanh lập tức trở nên ồn ào.
" Đại ca! Không nên khách khí! Phải giáo huấn mạnh tay tên tự cao tự đại này"
" Đáng chết . Đánh hắn mạnh tay vào"
" Chính là!......"
Rất hiển nhiên, Quân Vũ Hiên vừa nói một câu này đã làm cho mọi người phản cảm. Lúc trước đã nói ,những người bình thường khiêm tốn đều không bao giừo tự cao tự đại.Mà phải biết rằng cấp bậc của Lâm Phong chính là kiếm sư sơ cấp a! Chỉ sợ cả đại lục cũng không vượt qua vạn nhân! thực lực Quân Vũ Hiên cường đại như thế nào ?, chẳng lẻ có thể tay không đánh bại một người cao thủ cấp kiếm sư ??? Hắn tưởng rằng hắn là ai vậy ? Đại kiếm sư hay là Kiếm thánh đây ?
Lâm Phong nghe vậy đồng tử một trận co rút lại. Hiển nhiên là cực kỳ giận dữ
Nhưng là, hắn cũng không dám buông kiếm ra giống như vậy. Không phải hắn không muốn hắn,mà chỉ vì hôm qua Quân Vũ Hiên đã bộc phát khí thế mãnh liệt ra trong nháy mắt. Mặc dù chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng Lâm Phong vẫn cảm giác được khí thế cực kỳ cường đại đó.
Nhưng hắn lại không thể tin tưởng Quân Vũ Hiên lại cường đại đến mức độ như vậy. Kẻ này trước kia là bại tướng dưới tay mình, hôm nay so với chính mình lại mạnh mẽ hơn rất nhiều ? Không biết người khác có thể hay không tiếp nhận, dù sao hắn Lâm Phong thực sự không cách nào tiếp nhận được. Cho nên hôm nay hắn mới có thể hạ quyết tâm khiêu chiến Quân Vũ Hiên. Như vậy có thể giải quyết được hai việc. Thứ nhất , thử xem thực lực Quân Vũ Hiên là như thế nào ? xem Quân Vũ Hiên sau 3 năm đã đột phá đến trình độ nào ? Thứ hai, chính là vấn đề mặt mũi thể diện của nam nhân.
Chỉ thấy hắn đột nhiên nhắm mắt hít sâu một hơi, thổ khí, trợn mắt. Ánh mắt hắn ngay lập tức đã khôi phục vẻ bình tĩnh như trước đó.
Quân Vũ Hiên có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, Không đơn giản nha. Đang kích động như thế, với tâm cảnh tu vi của hắn, lại có thể trong nháy mắt khôi phục sự bình tĩnh. Quả nhiên cũng là một tay bản lĩnh
đã thấy kiếm trong tay Lâm Phong đã rút ra khỏi vỏ, vỏ kiếm tùy tiện quẳng ra, tay phải trì kiếm, đưa ra một tư thế mở đầu
" Quân sư phụ, ngươi hãy cẩn thận ."
Lâm Phong trong mắt hiện lên một đạo tinh mang.
Quân Vũ Hiên vẫn lạnh nhạt cười, nói:" Xin mời."
Thế nhưng hắn lại biểu hiện khác thường, vẫn như cũ một động tác phòng ngự cũng không có. Một tay vẫn nắm chặt để sau lưng, ngạo nghễ mà đứng -- không hề tỏ ra yếu thế mà phải có động tác phòng ngự.Muốn làm cho những người này hoàn toàn thấy rõ sự chênh lệch của thực lực, Như thế, sau này bọn họ sẽ an phận rất nhiều đi ??
lửa giận trong mắt Lâm Phong hợt lóe lên, chỉ nghe một tiếng" Hát!" âm thanh vang lên, thân thể Lâm Phong nhất thời hóa thành một đạo thâm lam điện mang! Nhanh như tia chớp hướng Quân Vũ Hiên vọt tới! Tốc độ cực nhanh, khí thế như sấm đánh bên tai
tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn tràng cảnh đang diễn ra ở phía dưới.
70 thước ......
50 thước ......
30 thước.....
Quân Vũ Hiên vẫn như cũ lộ vẻ cười nhạt , đứng thẳng không cử động . Ý tứ của hắn tựa hồ không muốn tránh né chút nào.
Hắn muốn làm gì đây ? Chỉ bằng thân thể của mình muốn ngăn cản một kiếm tràn đầy ' thâm lam đấu khí ' ? Hắn điên rồi sao??
Tất cả mọi người không khỏi bình ở hô hấp, mở to hai mắt nhìn
20 thước....
10 thước.....
5 thước.....
hắn đang làm cái quái gì vậy ?
Vũ hoàng tại dị giới
Tác giả: Vũ Thần Vũ
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: truongton.net
Quyển 3
Chương 16 : Tâm phục khẩu phục ( PII)
Bấm vào đây để xem nội dung.
Trong tim mọi người đều cảm thấy co thắt lại, Mặc dù bọn họ chán ghét Quân Vũ Hiên. Nhưng cũng không đại biểu bọn họ mong muốn hy vọng hắn bị chết a! Chết ?? Giết người ? đối với những con người trẻ tuổi đang sống ở một đất nước hoà bình này mà nói , thật sự là quá xa vời
" Không nên như vậy "
Lộ Á Nhi lớn tiếng hô lớn, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, sợ hãi, nàng liều mạng muốn từ trong đám người xông raNhưng tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú vào lực lượng của thâm lam quang ảnh kia, căn bản không có khả năng đủ thời gian lao ra ngăn cản
Lâm Phong thì sao đây? Hiện tại khoảng cách giữa hai người đã không còn đủ 3 thước. Mặc dù hắn rất chán ghét Quân Vũ Hiên - nhưng giống như hầu hết mọi người ở đây- giết người, tử vong -- đối hắn quả là quá xa xôi . Mặc dù lúc trước hắn rất chán ghét Quân Vũ Hiên, nhưng cũng không có ý định muốn giết chết hắn.
nhưng hắn giờ phút này nhưng lại chút nào không có vì Quân Vũ Hiên mà lo lắng, Mà là hiện tại đang phải lo lắng cho bản thân mình.
hắn sợ hãi khi phát hiện ra , thân thể của mình trong nháy mắt mất đi sự không chế. Hắn muốn dừng lại, nhưng một cổ lực lượng cường đại làm hắn căn bản không có cách nào kháng cự , bắt hắn tiếp tục nhằm hướng Quân Vũ Hiên bay đến. Tựa hồ là không thể không giết Quân Vũ Hiên,
" Tránh ra, nhanh chóng tránh ra đi"
Lâm Phong hoảng sợ lớn tiếng hướng Quân Vũ Hiên hô lớn.
Song, hắn lại càng hoảng sợ hơn khi phát hiện ra mình hoàn toàn không có cách nào phát ra âm thanh . Cho dù là hắn dụng lực thì cũng chỉ hơi hé miệng ra mà thôi, thanh âm cho dù là rất nhỏ nhưng cũng hông thể nghe thấy gì cả
Thời gian diễn ra cảm tưởng là rất lâu, nhưng thực tế xảy ra nhanh như điện quang hỏa thạch mà thôi.
Trong lúc đó, tất cả mọi người nhìn Quân Vũ Hiên bị một kiếm mang đầy lam sắc quang ảnh bao phủ, hoàng sợ quá mà muốn nhắm mắt lại nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra
Một tay. Nếu nói đúng ra chỉ là hai đầu ngón tay, đột nhiên xuất hiện tại vị trí vốn không thể nào có thể xuất hiện, làm một chuyện càng không ai có thể ngờ được:
" Tê!......"
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, nhưng lại giống như một tiếng sấm sét làm mọi người hoảng sợ tại đương tràng.
Lâm Phong ngây người, Lộ Á Nhi lại càng ngốc trệ . Mặc dù khóe mắt do lo lắng đã xuất hiện vài giọt lệ. Mặc dù lúc này nàng đã ở trong đám người đến gần vị trí của Quân Vũ Hiên. Nhưng nàng hoàn toàn không có ý thức được
Lâm Phong vẫn duy trì tư thế tay phải cầm kiếm hướng về phía trước, mà dưới chân hắn, nền đá vốn rất cứng rắn đã bị nứt ra một vết . Mà tại vị trí đầu mũi kiếm của hắn, lại đang bị hai ngón tay kẹp lấy.
ánh mắt hắn cơ hồ trở nên mông lung, hắn thì thào tự nói thầm......" Không có khả năng...Không có khả năng.....thực sự không có khả năng" Câu cuối cùng, không kiểm soát được đột nhiên biến thành lớn tiếng
Tất cả mọi người ngây người , Quân Vũ Hiên vẫn như cũ , vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, tại tay phải của hắn, ngón giữa cùng ngón trỏ đang vững vàng kẹp chặt mũi kiếm
một lúc lâu
" A!!!! Trời ạ! Ta đang xem chuyện gì đây ?"
" Thần kỹ! Thần kỹ a!Chỉ dựa vào hai ngón tay a. Thậm chí liên đấu khí cũng không thèm sử dụng, làm cho một kích toàn lực của một đại kiếm sư tan rã ? Trời ạ!......"
" Ta muốn bái ông ta làm thầy! Ta phải bái ông ta làm thầy!!!"
" Sư phó......"
" Sư phụ!!......"
Không khí chợt trở nên hỗn loạn và kích động, Tất cả mọi người đều khàn cả giọng hô lớn. Vẻ mặt đỏ bừng Bọn họ thậm chí còn như thấy được quang cảnh sau này mình sẽ trở thành một gã kiếm sư tiêu sái.
" Tại sao lại có thể như vậy??......"
đả kích lớn tới mức Lâm Phong trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Hắn vẫn đứng lẳng lặng mà ngốc trệ.
" Với thực lực trước mặt . Chuyện này rất bình thường..."
Âm thanh của Quân Vũ Hiên bỗng thản nhiên truyền vào trong tai hắn.
Hắn nghe vậy cả người chấn động, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Quân Vũ Hiên đầy vẻ phức tạp.Một lúc lâu, hắn cúi thấp đầu xuống." Ta đã thất bại......"
Quân Vũ Hiên có chút cười cười, nói:" Thất bại cũng không phải là một sự kiện dọa người . Nhưng nếu là thất bại một lần liền nản chí ủ rũ mà nói, như vậy ,thì mới là rất dọa người ."
Lâm Phong nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, nói:" Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không ?"
Quân Vũ Hiên nheo mắt, nói " Cứ hỏi đi"
" Cấp bậc của gươi đến tột cùng là cấp bậc nào ?"
Lâm Phong nhìn Quân Vũ Hiên đầy vẻ chờ mong. Quân Vũ Hiên nhìn hắn một lúc lâu, môi bỗng giật giật..
vẻ mặt Lâm Phong nhất thời từ chờ mong biến thành khiếp sợ! Hoàn toàn khiếp sợ!!!
" Cái gì?!! Ngươi hiện tại đã là......!" Hắn đang định nói ra, rồi lại tự nghĩ tới điều gì, lập tức cười lớn
Quân Vũ Hiên mỉm cười, nói:" Như thế, ngươi bại bởi tay ta thực sự là chuyện đương nhiên thôi"
Lâm Phong thật sâu hít một hơi, một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Vũ Hiên:" Sư phụ, xin cho ta đi theo ngươi tu hành đi !"
Quân Vũ Hiên phảng phất đã đoán được hắn sẽ nói như thế, gật đầu, nói:" Ngày mai buổi sáng lục giờ, tập hợp tại cửa học viện. Nếu muộn hơn thì đừng đến nữa"
Lâm Phong mạnh mẽ gật đầu, đứng dậy, vừa quay lại nhìn một chút Quân Vũ Hiên, sau đó xoay người đi vào đám đông đang cuồng bạo bên dưới
Quân Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn đám người phía dưới vẫn còn đang hưng phấn dị thường, bỗng nói:" Vừa rồi lựa chọn đi theo ta huấn luyện có 135 người, ngày mai buổi sáng 6 giờ tập trung tại cửa học viện. Số người còn lại, sẽ không được đến .."
Quân Vũ Hiên lời vừa nói ra, đám người đang hưng phấn nhất thời an tĩnh xuống.
Bỗng một giọng nói vang lên
" Tại sao!? Như thế này là không công bình! Chúng ta cũng phải được đi theo ngài tu hành"
Quân Vũ Hiên lạnh nhạt lắc đầu, nói:" Xin lỗi, cơ hội chỉ có một lần. Bỏ lỡ, đã thành mất cơ hội. Không có lần thứ hai đâu."
" Dựa vào cái gì mà không cho chúng ta tham gia?
" Ngươi là do học viện mời tới làm sư phụ chuyên môn giáo thụ chúng ta vũ kỹ , Chỉ cần là đệ tử của học viện đều có tư cách tham gia những buổi giảng dạy của ngươi..."
Một người đệ tử không phục lớn tiếng nói.
Quân Vũ Hiên bỗng quay đầu lại về phương hướng vừa phát ra câu nói đó, nhất thời đệ tử này chỉ cảm thấy một cổ hàn khí lạnh lẽo hướng hắn tiến đến. Ngay lập tức cước bộ lảo đảo, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau vài bước
Quân Vũ Hiên có chút cười nhạt, sau đó nói:" Nguyên nhân chính là ta không cho ngươi tham gia......"
một cổ hơi thở lạnh như băng bỗng không có chút nào báo trước đột nhiên xuất hiện. Đại não của mọi người giống như bị mộtdòng nước lạnh xối vào, nhất thời bình tỉnh trở lại.
Không khí kích động ngay lập tức khôi phục lại sự an tĩnh. Thần sắc tất cả mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ, cùng nhìn nhau trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ
một lúc lâu sau, Quân Vũ Hiên mới thu hồi khí thế
Lạnh nhạt liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, xoay người thong thả rời đi
Để lại một đám đệ tử đứng giữa sân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không ai nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro