Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vu hoang c9.2c10

--------------------------------------------------------------------------------

Vũ hoàng tại dị giới

Tác giả: Vũ Thần Vũ

Quyển 4 : Dong binh đoàn

Chương 9: Rời đi (2)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Nguồn: 2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

......

Thiết giận rời đi, cũng không có là cho bất kỳ ai ngoài Quân Vũ Hiên chú ý...... Dù sao, thân là người có thực lực thánh cấp, điểm năng lực này đương nhiên là có thể thực hiện được. Mặc dù là trong đám người đi theo Thiết Huyết dong binh đoàn cũng có người có thực lực thánh cấp, nhưng cũng không thể phát hiện, bởi vì ban ngày, lúc Thiết giận không ẩn dấu hơi thở của chính mình thì có lẽ còn có thể cảm ứng được một điểm. Nhưng lúc này Thiết giận đã hoàn toàn đem hơi thở của chính mình che dấu lại, tự nhiên không thể nào phát hiện được, huống chi. Thiết giận sự thật cũng không lo lắng người nọ có thực lực thánh cấp kia phát hiện, cho dù có phát hiện thì đã có làm sao? người có thực lực thánh cấp này cũng không ngu xuẩn đến mức thông tri cho tất cả mọi người biết chuyện này? Còn nữa ......Đã một ngày thời gian trôi qua . Nhóm người của Thiết Huyết dong binh đoàn đi về hướng đông , lúc này sợ rằng đã sắp đến mục tiêu rồi ? Hơn nữa nhóm người ở đây của Thiết Huyết dong binh đoàn đã lôi kéo những kẻ bám theo, mà chủ yếu là những tên có thực lực cũng không phải là xuất sắc, nếu như dưới tình huống bọn hắn chạy quay lại, thì khoảng cách cũng đã là rất xa rồi. Mặc dù bây giờ bọn họ phát hiện ra hành tung của Thiết giận thì có thể làm gì đây ? Bọn họ có thể theo kịp cước lực của một kẻ có thực lực thánh cấp toàn lực chạy đi sao ? Đến lúc đó vạn nhất tại Ma thú sơn mạch mà lạc đường......Bốn phía khắp nơi đều là những ma thú, ai biết địa phương nào có ma thú cao cấp đây ? Vạn nhất gặp phải toàn là ma thú cấp A thì sao ? nếu vậy thì khả năng tử vong của bọn họ rất lớn a......

Cho nên một mặt Thiết giận tăng hết tốc lực bỏ chạy, nhưng cũng không lo lắng cho về hành tung của mình làm người khác phát hiện.

Đương nhiên, hắn tự nhiên không có nghĩ đến ,kỳ thật tại phía sau hắn, đang có một thân ảnh lặng lẽ bám sát......

Tại cấp bậc của bọn họ, mặc dù phi hành trong không trung, tự nhiên cũng không lo lắng sẽ bị bất kỳ một loại ma thú nào tập kích......Mặc dù trong không trung cũng có một ít ma thú cường đại , nhưng cho dù là cường đại như vậy, đối diện với thực lực thánh cấp , cũng sẽ không có vẻ cường đại thật sự. Động vật trời sanh thì có một loại bản năng rời xa nguy hiểm , nếu gặp Thiết giận và Quân Vũ Hiên đang cùng một chỗ, ma thú muốn trốn còn không kịp, làm sao lại có thể xông ra để mà chịu chết đây ?

Một đêm phi hành, một đêm không nói chuyện......

Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua đám lá cây, chiếu xuống mặt Tạp Đặc. Tạp đặc liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Nheo nheo con mắt có chút mơ hồ, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lấp ló sau những tán lá cây dày đặc, mặc dù sắc trời đã sáng tỏ, nhưng trong rừng vẫn âm u phi thường , đương nhiên nếu như vẫn là ban đêm mà nói, không thể nghi ngờ muốn mình lãng quên rất nhiều.

Ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện đám người Ân Khoa đã ngủ say. Tạp Đặc ngồi dậy, hô: "Trời đã sáng, tỉnh lại đi , tỉnh lại đi. "

Theo tiếng kêu của Tạp Đặc , đám người đang ngủ say bắt đầu lục tục tỉnh lại, Kiệt Thụy há miệng ngáp một cái thật to, sau đó vẻ mặt mê mang, chớp chớp con mắt, "Trời đã sáng a? " Sau đó, liền ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời ở trên cao......

Lỵ Na tắc tay trái xoa nhẹ cái cổ của mình, vẻ mặt vẫn mang vẻ hờn giận , giận dỗi nói: "Cái địa phương này......Thật là làm cho người ta chán ghét......"

Ân Khoa sau khi tỉnh lại, cũng không có biểu hiện gì đặc thù . Vẫn như cũ là là một vẻ mặt lạnh lùng......

"Ân Khoa, ngươi xem người của Thiết Huyết dong binh đoàn còn đang ở đấy không . " Tạp Đặc đứng lên,sau khi làm một vài động tác hoạt động thân thể cho tỉnh ngủ, liền hướng Ân Khoa nói.

Ân Khoa gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại......

Lỵ Na lúc này đã đứng lên vận động thân thể, sau đó quay đầu nhìn chung quanh. bỗng phát hiện không có thân ảnh của Quân Vũ Hiên.

"Gã Quân Vũ Hiên này đi đâu mất rồi ? "

Lỵ Na nói làm cho Tạp Đặc và Kiệt Thụy nhất thời chú ý tới nhóm năm người bọn họ đã thiếu mất một người.

Tạp Đặc tả hữu nhìn một chút, sau đó nghi hoặc nói: "Từ lúc ta tỉnh lại cúng không có nhìn thấy hắn......"

Kiệt Thụy gãi gãi đầu, nói: "Liệu hắn có phải hay không là đi vào trong rừng săn thú đây? "

Lỵ Na nghe vậy nhất thời nhíu mày một cái, lúc bắt đầu đi vào,trên người bọn họ đều có mang theo lương khô đủ để dùng. Hôm nay vừa mới bắt đầu, căn bản không có khả năng thiếu đồ ăn phải đi săn thú . Vậy là như thế nào đây? Thiếu đồ ăn ư ? ở lúc này không thể có một cái chủ ý như vậy, dễ làm cho người khác chú ý.....

Lại nhìn một chút bốn phía, Lỵ na âm thầm nghi hoặc : "Hắn sẽ đi chỗ nào đây? " Cúi đầu trầm tư , vô tình nhìn thấy trên mặt đất tựa hồ có chữ viết.

Bước nhanh đi tới , vừa nhìn, nhất thời vội la lên: "Tạp Đặc, ngươi xem, ngươi xem! "

Tạp Đặc sửng sốt, nhưng ngay lập tức có phản ứng lại, bước nhanh đi tới bên người Lỵ Na, nói : "Làm sao vậy? " Song cúi đầu vừa nhìn, nhưng cũng đem những chữ viết trên mặt đất nhìn rõ ràng.

"Mọi người, ta phải rời đi. Rất cảm tạ các ngươi làm cho ta cảm thụ được tâm tình của bằng hữu, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng thật sự làm cho ta rất vui vẻ. Ta nghĩ, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi ......Còn có, nghe ta một lời, các ngươi hãy rời khỏi nơi này đi . Các ngươi đi theo Thiết Huyết dong binh đoàn, kỳ thật là Thiết Huyết dong binh đoàn vì hấp dẫn đại đa số ánh mắt mọi người mà đã nghĩ ra được mưu kế này. Vị trí chánh thức của di thế chi kiếm , cũng không nằm tại cái phương hướng bọn hắn đang bố trí này, hãy quay về đi, bất quá chỉ uổng công một chuyến mà thôi......Hơn nữa, ma thú trong Ma thú sơn mạch cũng không phải là dễ động vào, cho nên, trở về đi thôi......"

Tạp Đặc chăm chú xem kỹ những chữ mà Quân Vũ Hiên lưu lại, chân mày cau lại......Mà lúc này Kiệt Thụy đã đi tới , nhìn những chữ viết trên mặt đất , nhất thời mở to hai mắt: "Quân Vũ Hiên đã rời đi? ? Thật sự là một tên không có nghĩa khí a "

Lỵ Na vội vàng nói: "Tạp Đặc, làm sao bây giờ? Quân Vũ Hiên đã rời đi! Nơi này khắp nơi đều là nguy hiểm, vạn nhất hắn gặp gỡ ma thú ......Làm sao bây giờ a? ! "

Tạp Đặc chậm rãi lắc đầu, nói: "Yên tâm đi. Quân Vũ Hiên không có việc gì đâu. " Song đôi lông mày vẫn cứ nhíu lại......

Lúc này, Ân Khoa sau khi điều tra đám người của Thiết Huyết dong binh đoàn phía trước đã mở mắt, nói: "Đám người Thiết huyết dong binh đoàn vẫn chưa ngủ dậy.....Kỳ quái, bọn họ chẳng lẻ không vội sao ? Không muốn mau mau nhanh chóng tìm thấy di thế chi kiếm? ? "

Tạp Đặc nghe vậy, nhất thời liền hiểu rõ , lời Quân Vũ Hiên nói , nhất định là sự thật.

Hắn đột nhiên có chút lắc đầu chán nản, sau đó nói : "Quân Vũ Hiên nói không sai. Chúng ta nên rút lui thôi......"

Ân Khoa vốn không biết chuyện Quân Vũ Hiên rời đi ,nghe vậy, có chút nhíu mày nói]: "Quân Vũ Hiên nói cái gì ? Cái gì là rút lui đây ? "

Tạp đặc lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi tự mình lại đây xem đi......Không nghĩ tới, chúng ta đều bị người khác tính kế......"

Ân Khoa kỳ quái đứng dậy, sau đó đi tới. Cúi đầu hướng những hang chữ viết trên mặt đất nhìn lại......

Một lúc lâu, Ân Khoa ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Nói như thế là, chúng ta nên rút lui......Bất quá......Chúng ta đại khái cũng không có nghĩ đến......thực lực của Quân lại cao như thế ......" Kết giới là do hắn phóng xuất ra. Hắn tự nhiên rõ ràng tác dụng và hiệu quả của tầng kết giới màu đen sẫm này......Nói một cách không khoa trương chút nào . Mặc dù chỉ là một con kiến nhỏ bé, nếu tiếp xúc với bề mặt của kết giới trong nháy mắt, cũng sẽ làm kinh động đến hắn, làm hắn nhất thời bừng tỉnh...... Song đối với Quân Vũ Hiên...... thật sự là tại hắn hoàn toàn không biết gì về tình huống rời đi của Quân Vũ Hiên......

Cả nhóm lập tức trầm mặc, bọn họ cho tới bây giờ vẫn không có nghĩ tới, một người tại lúc trước vẫn còn bị bọn họ hoài nghi có hay không có năng lực bảo vệ chính mình , cư nhiên có thực lực khủng bố đến như vậy......

Đến cả Lỵ Na vốn rất hoạt bát cũng phải trầm mặc......Đương nhiên, nàng trầm mặc cũng không phải bởi vì thực lực Quân Vũ Hiên . Mặc dù thực lực của Quân Vũ Hiên làm cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc......Nhưng lúc này, lại tựa hồ như không có vẻ kinh ngạc gì lắm......Sự thật là, nàng chính mình bây giờ cũng không biết nói rõ cảm giác mất mát trong lòng mình rốt cuộc là một loại tâm tình như thế nào......

"Bây giờ......Chúng ta làm sao bây giờ? "

Trầm mặc một lúc lâu, thanh âm của Lỵ Na vang lên đánh thức mọi người thoát khỏi sự trầm mặc......

Tạp Đặc lắc đầu, nói: "Còn có thể làm gì bây giờ sao ? Đều bị người ta dăt mũi đi như dắt một con khỉ......Tiếp tục đi tiếp còn có ý nghĩa gì không ? Quay trở về đi thôi......"

Ân Khoa trầm mặc. Hiển nhiên hắn đã rung động bởi câu nói của Tạp Đặc.

Kiệt Thụy cũng bất tri bất giác gãi gãi đầu, nói: "Ta thế nào cũng được mà. "

Lỵ na cũng là có chút kích động nói: "Nhưng là Quân Vũ Hiên làm sao bây giờ? ! Không lẽ để cho hắn một mình ở lại loại địa phương quỷ quái này sao?"

Kích động của Lỵ Na làm cho Tạp Đặc có chút ngạc nhiên, song lập tức suy nghĩ cẩn thận thì hiểu được về tâm tư của nàng, sự thật là, trải qua thời gian một ngày, từ các loại biểu hiện của Lỵ Na đối với Quân Vũ Hiên, Tạp Đặc cũng đã đoán được phần nào......

"Yên tâm đi. Quân Vũ Hiên rất mạnh. Hắn không có việc gì đâu......"

"Nhưng là! ......"

Lời còn chưa dứt, thanh âm của Ân Khoa vang lên, "Không có nhưng là. Hay là chúng ta lưu lại là có thể làm gì được sao ? ...trước mắt, bất luận thực lực của chúng ta liệu có thể hay không giúp được hắn cái gì, thậm chí là nơi Quân Vũ Hiên đến chúng ta cũng không biết. Ma thú sơn mạch lớn như vậy, chẳng lẻ có thể tìm thấy sao ? "

Lỵ Na nghe vậy nhất thời muốn phản bác cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có tìm được lý do để phản bác, đúng vậy,cho dù là lưu lại, cũng có hữu dụng sao ?

Tạp Đặc đi tới bên người Lỵ Na , cười nói: "Yên tâm đi. Hắn không có việc gì ......"

Nhìn nét mặt tươi cười của Tạp Đặc, Lỵ Na tựa hồ là hắn cũng đã hiểu ra cái gì đó. Mặt cười có chút đỏ lên, sau đó cũng không kiên trì tiếp tục nữa......Cứ như vậy. Một đám thiếu niên này vốn hưng phấn dị thường , muốn đến Ma thú sơn mạch

để kiểm nghiệm một phen thực lực của chính mình,sau khi nhận được lời nhắn của Quân Vũ Hiên, hoạt động 'kiểm nghiệm' này, lập tức chấm dứt......

Xa xa,vẫn còn có những người bởi vì sự nghỉ ngơi quá lâu của đám người Thiết Huyết dong binh đoàn mà nghi hoặc khó hiểu, đang lo lắng cùng nhau đợi đám người Thiết Huyết dong binh đoàn đứng dậy đi tiếp......

......

"Đoàn trường, thám tử hồi báo, doanh trại của Thiết Huyết dong binh đoàn

ở phía trước vẫn không có động tĩnh gì, tựa hồ có bộ dáng vẫn tiếp tục nghỉ ngơi......"

Ở một địa phương cách doanh trại của Thiết Huyết dong binh đoàn khoảng hai dặm, một đại đội nhân mã đã ở đây hạ trại ......Từ bên ngoài nhìn vào,từ cách ăn mặc chỉnh tề của các nhân viên có thể nhìn ra, bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị xuất phát.

Ở một địa phương khác, một gã trung niên nhân đang cúi đầu hướng về một lão ma pháp sư báo cáo ......

Lão ma pháp sư này mặc một bộ ma pháp trường bào vẫn thường thấy trên đại lục, một đầu ngân phát tùy ý phi tán tại trên lưng hắn. Khuôn mặt già nua trông còn gầy yếu hơn thân thể hắn, cơ hồ phù hợp với tưởng tượng của mọi người đối với ma pháp sư, ma pháp bào màu đen ,khuôn mặt già nua, thân thể gầy yếu cùng với một cây mộc chất ma trượng màu đen , nhưng không người nào có thể nghĩ đến, lão giả với bề ngoài gày yếu này ,lại là đoàn trưởng của Ác Ma dong binh đoàn, một trong ba dong binh đoàn S cấp trên đại lục! Thần thánh ma đạo sư Hắc ám hệ ít có trên đại lục - Lỗ Áo Ni Khắc.

Con mắt của Lỗ Áo Ni Khắc có chút mở, trong mắt lại đột nhiên hiện lên một tia sắc lạnh không tương xứng với vẻ bề ngoài già nua , hiền lành của hắn: "Đáng chết! Trúng kế rồi ! " Trong giọng nói, lộ ra một tia tức giận.

Trung niên nhân nghe vậy sửng sốt, lập tức lộ ra thần sắc nghi hoặc nhìn Lỗ Áo Ni Khắc, nhưng không có nói chuyện.

Trong mắt của Lỗ Áo Ni Khắc bỗng hiện lên một tia sát ý, nhưng lập tức lại được hắn kiềm chế......Cắn răng lẩm bẩm: "Thiết giận đáng chết! ......" Sau đó hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Tất cả mọi người trở về......Trước ngày mai ,phải tìm được cho ta mục tiêu vị trí chánh thức " Nói xong, một tầng màu đen nùng vụ bỗng xuất hiện tại trên người hắn. Một cái xoay tròn, lập tức biến mất trong không khí.

Trung niên nhân ngẩn người ngạc nhiên, nhưng lập tức phản ứng lại ngay. Sau đó lập tức an bài mệnh lệnh của Lỗ Áo Ni Khắc ......

Đương nhiên, cũng không phải bất kỳ một nhóm nào đi theo phía sau đám người Thiết Huyết dong binh đoàn cũng hiểu rõ điểm này......Lúc này, lại càng có nhiều người, đang lo lắng và chờ đợi đám người Thiết Huyết dong binh đoàn nhổ trại đi tiếp.....

......

--------------------------------------------------------------------------------

Vũ hoàng tại dị giới

Tác giả: Vũ Thần Vũ

Quyển 4 : Dong binh đoàn

Chương 10: Chiến đấu (1)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Nguồn: 2T

Hôm nay chỉ có một chút thời gian , anh em xem tạm một phần nhé

Bấm vào đây để xem nội dung.

------------------*-------------------

Một đêm cấp tốc phi hành, cho tới khi ánh mặt trời xuất hiện. Thân ảnh của Thiết giận, đã xuất hiện sâu bên trong Ma thú sơn mạch cách doanh trại của Thiết Huyết dong binh đoàn mấy trăm dặm......

Trong đám cây cối rậm rạp, một gã thanh niên cảnh giác quan sát bốn phía, bỗng phát hiện một cái thân ảnh màu đen đang từ xa xa mà đến......Mặc dù thân ảnh màu đen nhưng lại tỏa ra những quang mang màu trắng!

"Thánh cấp? ! "

Thanh niên trong lòng máy động, không chút nào dám chậm ! Thân hình nhanh nhẹn di chuyển , linh hoạt giống như một con khỉ lẻn đến bên dưới một tàng cây!

"Báo cáo Nhị đoàn trường, có một gã thánh cấp đang hướng về phương hướng chúng ta chạy tới "

Thanh niên chạy rất nhanh chóng đến trước mặt một gã lão giả để báo cáo. Lão giả nghe vậy, con mắt vốn đang nhắm bỗng mở to, trong mắt bỗng hiện lên một đạo tinh mang tựa như đao mang vô cùng bá đạo, hướng về phương hướng mà gã thánh cấp đang tiến đến nhìn lại! Khí thế trước người hắn mãnh liệt toả ra, là cho thanh niên đang đứng trước mặt không thêr chịu nổi, phải lui về phía sau hơn mười bước mới có thể dừng lại một cách khó khăn, từ trên lưng mô hôi lạnh nhất thời túa ra đầy người

Song, chỉ ở trong thời gian một cái nháy mắt,tinh mang bá đạo trong mắt lão giả bỗng biến mất,vẻ mặt lạnh như băng chút nào không thay đổi nói: " Ngươi về vị trí của mình đi, tiếp tục làm nhiệm vụ, đó chính là đại đoàn trưởng. "

Thanh niên nghe vậy nhất thời khom người phía xa xa, sau đó xoay người hướng trên cây chạy đi, nhưng mồ hôi lạnh sau lưng cùng với đôi mắt vẫn mang theo vẻ kinh hãi, thật lâu sau cũng không có cách nào tiêu tán, "Cái này .....thực sự là thực lực thánh cấp sao ? " Gần như chỉ là một cái ánh mắt mà thôi......Cũng đã làm cho một gã kiếm sư cơ hồ không cách nào sinh ra được tâm lý chống cự ? Cái này......

Trong lúc tư tưởng gã thanh niên vẫn còn sợ hãi cùng với kinh ngạc, Thiết giận đã chuẩn xác rơi vào trước mặt Thiết Hưng - tên của lão giả kia.

"Đại ca. "

Thiết Hưng đứng lên, cung kính kêu lên một tiếng. vô luận hắn trước mặt người khác tâm lý cao ngạo như thế nào,lạnh lùng như thế nào. Ít nhất là trước mặt của đại ca mình, thân là đệ đệ, hắn luôn biểu hiện ra một cái tôn kính.

Thiết giận gật đầu, sau đó nói: "Tình hình như thế nào rồi ? "

Thiết hưng chỉ chỉ phía sau, nói: "Vị trí cửa vào cách nơi hại trại tạm thời của chúng ta bây giờ , đại khái còn có gần hai dặm nữa. Trước mắt theo ta phát hiện, đi theo chúng ta , người có thực lực thánh cấp, nhân số ước chừng có khoảng 4tên gì đó. Trong đó kể cả hai lão già của Duy Nạp học viện. Mặt khác một gã thánh cấp vũ giả, cụ thể là ai, ta cũng không rõ ràng. Vị trí cụ thể của ta cũng không rõ......Chắc là bọn họ muốn chúng ta đi đánh trận đầu đây. " Nói đến chỗ này, Thiết Hưng không khỏi có chút cau mày, hiển nhiên, những tên này lén lén lút lút giống như những tên ăn trộm bình thường làm cho hắn rất phản cảm.

Bất quá hắn vẫn còn quên đi ít nhất một người......Chính là Quân Vũ Hiên

đã bám theo đuôi Thiết Giận mà đến , bởi vì người này thực lực đã đạt tới 'thần cấp', do vậy hắn không thể cảm ứng được.

Thiết giận nghe vậy nhíu mày, nói như thế là, lúc này đi tới cái địa phương này, người có thực lực thánh cấp , nhân số hẳn phải là 6 người. Ác ma dong binh đoàn , Lỗ Áo Ni Khắc đoàn trưởng mặc dù bị trúng kế lừa gạt của mình......Nhưng lấy thực lực của bọn họ, nếu thật sự phát động lực lượngu của toàn đoàn điều tra, chỉ sợ cũng không mất nhiều thời gian lắm là có thể tra ra. Đến lúc đó tổng thể sẽ là có đến 7 người có thực lực thánh cấp, còn về phần những người không đạt đến thực lực này, tự nhiên là không nằm trong phạm vi lo lắng của Thiết Giận , bởi vì trước mặt một người có thực lực thánh cấp. Mặc dù là đại kiếm sư, cũng đã không thể so sánh .

Cúi đầu trầm tư một chút , xoay người nói: "Mọi người chú ý. Chuẩn bị xuất phát! "

Mọi người vốn đang ở chung quanh nghỉ ngơi hoặc đang quan sát bốn phía nghe vậy, nhất thời đứng lên, bắt đầu thu thập vật dụng .

Quả nhiên không hổ là tinh anh của Thiết Huyết dong binh đoàn đã lựa chọn ra. Bất quá chỉ trong chốc lát,bọn họ đã thu thập xong, tùy thời có thể xuất phát.

Thiết Giận gật đầu , Thiết Hưng nhất thời lạnh nhạt nói: "Xuất phát! "

Theo mệnh lệnh của Thiết Hưng , đội ngũ khoảng 80- 90người , nhất thời hướng vào phương hướng đã định phóng đi......

Khoé miệng Quân Vũ Hiên lộ ra vẻ cười nhạt, nhưng vẫn không động đậy. Không nghĩ tới, cả đại lục không vượt qua hai mươi tên có thực lực thánh cấp, hôm nay tới đây lại gặp nhau , mặc dù chưa được một nửa, nhưng thật sự là một chuyện rất thú vị ......Thân hình liền nhoáng lên, biến mất không thấy......

......

--------------------------------------------------------------------------------

Vũ hoàng tại dị giới

Tác giả: Vũ Thần Vũ

Quyển 4 : Dong binh đoàn

Chương 10: Chiến đấu (2)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Nguồn: 2T

Chúc mừng ngày 20 -11

Hơi muộn một tý, mong anh em thông cảm

Bấm vào đây để xem nội dung.

......

Những người đang đi chuyển này đều là những vũ giả cường đại, hoặc là những ma pháp sư cường đại. Do vậy tốc độ di chuyển trong Ma thú sơn mạch vô cùng nhanh, mặc dù trong khu vực rừng núi này, cực kỳ khó đi, nhưng cũng chỉ mất thời gian hơn mười phút đồng hồ mà thôi, tất cả đều cũng đã đi tới trước một cái sơn cốc.....

Đi phía trước đội ngũ chính là Thiết giận, chỉ thấy hắn phất tay, tố chất của đám người tinh anh Thiết Huyết dong binh đoàn lập tức thể hiện rõ ràng, ngay khi Thiết giận phất tay, tất cả đều ngay lập tức đứng lại, hết thảy đều đồng loạt giống nhau như là đã qua vô số làn.

"Bây giờ, tất cả phải cẩn thận......Thiết Cuồng. "

Thiết giận nghiêm túc nói. Sau đó kêu to.

"Có mặt "

Thân ảnh cao lớn của Thiết Cuồng cao lớn nhất thời từ trong đám người xuất hiện, sau đó bước nhanh tới bên người Thiết Giận.

" Ngươi hãy mang theo hai mươi tên huynh đệ đi vào trước, tận lực kiểm soát tốt không gian bên trong "

"Rõ! "

Thiết Cuồng nhất thời đáp. Sau đó xoay người tùy ý chỉ đại vào nhóm người,tất cả đều đi theo phía sau hắn , cẩn thận hướng về phía trước đi tới......

Hai bên sơn cốc là hai vách núi cao dựng đứng, không nhìn thấy điểm cuối-sơn bích tiễu lập, cao hơn mấy ngàn thước--đứng ở phía trước vách đá cao lớn dựng đứng này, loài người có vẻ giống như một con kiến thật nhỏ......Vượt qua một đám cỏ dại cao bằng một thân người, cây cối ở đây đều to lớn đến mức phải 6người thanh niên tráng kiện mới có thể ôm được hết thân cây. Mà cửa vào của Sơn cốc lại rất nhỏ-đại khái cũng chỉ có thể 6người cùng đồng thời sóng vai mà đi.

Thiết Cuồng nắm chắc thanh kiếm trong tay, liên tục chặt đứt các đám cỏ dại chặn đường, thần sắc có chút cẩn thận.

Sơn cốc quả thực rất dài, từ phía ngoài đi vào đã hơn vài trăm thước , hai bên vách đá thẳng đứng, hơn nữa trong lúc di chuyển lại ngoằn nghèo, do vậy không thể nghi ngờ là lại làm gia tăng thêm chiều dài của sơn cốc......Lúc Thiết Cuồng nhìn thấy ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi lên phía cuối của sơn cốc, thanh kiếm trong tay không khỏi có chút nắm chặt hơn, hắn biết, cuộc chiến đấu sẽ lập tức bắt đầu.

"Cẩn thận . Lúc ra khỏi cái sơn cốc này là lúc chúng ta có thể sẽ gặp phải ma thú ! Nhưng là không có gì phải sợ, tất cả hướng vào bên trong xông lên, sẽ có một khu vực an toàn, cách đây khoảng 300 thước, khi chúng ta đến nơi đấy, chúng ta sẽ an toàn "

Bởi vì hắn đã đến đây một lần. Cho nên hắn biết rất rõ đoạn đường trước khi tiến vào sơn cốc này sẽ không có bất kỳ ma thú gì, nhưng sau khi tiến vào sơn cốc ......Ma thú từ khắp nơi xông đến, làm cho hắn mỗi khi nhớ lại cũng không khỏi có chút run rẩy......Mặc dù thực lực của mình cũng không đến nỗi nào, đã cường ngạnh nghên tiếp, mặc dù cũng không phải thua thiệt nhiều lắm, nhưng vẫn không thể chống đỡ được ? Mặc dù sợ hãi, nhưng hắn thân là một gã dong binh. Hắn phải đặt mục tiêu chấp hành mệnh lệnh lên trên hết.

Kể cả Thiết Cuồng cùng với 20 người tinh anh của Thiết Huyết dong binh đoàn, tất cả đều đã sẵn sàng, chuẩn bị xông vào

"Ma pháp sư tại đội ngũ trung gian, phong hệ ma pháp sư cấp cho mọi gười một cái Tật phong thuật! Tất cả mọi người nghe hiệu lệnh của ta mà hành động! "

Thiết cuồng lớn tiếng hô. Theo thanh âm của Thiết Cuồng vang lên, vài tiếng trầm thấp cùng với những thanh âm kỳ dị vang lên. Chỉ chốc lát sau, vài đạo quang hoa màu xanh từ vị trí chính giữa đoàn người phóng ra, hướng tới thân thể của các dong binh phóng đến, chỉ sau một hồi công phu,trên thân thể mọi người đã phủ lên một tầng quang mang màu xanh bạc bạc.

Thiết cuồng nhìn thẳng về phía trước, hít sâu một hơi , trong mắt hiện lên nhất mạt sát ý! : "Xông lên "

Cơ hồ ngay sau khi thanh âm của Thiết Cuồng vang lên, đám dong binh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cơ hồ đồng thời hướng bên trong nhanh chóng xông đến!

Con mắt bỗng chốc sáng ngời, bị ánh mặt trời chiếu vào có chút hoa mắt, nhưng Thiết Cuồng lại không có chút ảnh hưởng nào , một thanh kiếm bảng to thượng nhất thời bắn ra màu tím kiếm quang, hoa xuất một đạo quang quyển màu tím.

Mục đích xông vào ,chính là phải băng qua một mảnh rừng có đầy rẫy ma thú. Cơ hồ ngay tại lúc mấy người vừa mới lao ra , ngay lập tức đã bị hang đàn ma thú vây quanh. Âm thanh rống giận của các loại ma thú vang lên làm cho những kẻ xâm nhập thoáng có chút bối rối, bọn chúng đã phát hiện đám người xâm lấn này không có một chút hảo ý nào, do vậy toàn bộ đám ma thú , cơ hồ đều nhằm hướng bọn họ mà phát động tiến công!

Mặc dù tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sang, nhưng trong đám dong binh này, ngoài một số người đã từng đến dây, số còn lại đều không tránh khỏi hoảng sợ, Ma thú dày đặc như thế này, liệu có thể xông qua sao ?

Trong lúc chiến đấu mà sững sờ, bình thường đều là được người ta đánh giá đấy là một hành vi tự sát, một gã dong binh bởi vì vẫn còn đang sững sờ, chưa tỉnh táo lại, bỗng thấy một đầu ma thú tự lang đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong lúc gã đang sững sờ, miệng nó há to, cắn một miếng rất lớn vào cổ gã dong binh này, chỉ thấy máu tươi bắn văng đi khắp nơi.

"A! --"

Tiếng kêu gào thảm thiết cơ hồ vừa ra khỏi miệng, ngay lập tức bị tắc ngẹn, hàm răng sắc bén của ma lang đã cắn đứt và xé rách yết hầu của hắn, mà trên mặt gã dong binh này, vẫn lộ ra vẻ hoảng sợ cùng sợ hãi......

Nhất thời mùi máu tươi làm cho một số đầu ma thu đang ở gần bên cạnh hắn bị kích thích, lập tức nhằm thi thể của hắn mà xông tới!

"Tê! "

Mọi người chỉ nghe thấy âm thanh xé rách cơ thể không ngừng vang lên, không vượt quá nửa giây thời gian. Một người vốn còn có thể chạy nhảy, tạo ra nguy hiểm cho những kẻ khác đã trở thành một xác chết không nguyên vẹn, Máu tươi văng ra khắp nơi, bên cạnh đó những mảnh thân thể cùng lục phủ ngũ tạng của hắn cũng lien tục bắn ra xung quanh ..... Nhưng , những vật này cơ hồ khi vừa rơi xuống đất, lập tức lại có những con ma thú khác lao đến, tranh giành nhau....chỉ trong chốc lát, thi thể của hắn đã hoàn toàn biến mất......

Mặc dù nói ra thì rất chậm, nhưng trên thực tế lại xảy ra rất nhanh......Nhanh đến mức ngay cả mấy gã dong binh đứng bên cạnh hắn muốn giúp hắn một tay , những cũng không còn kịp nữa......

"Xông lên, tiếp tục xông lên. Không được ngừng lại "

Thiết Cuồng lớn tiếng kêu to......Mặc dù thanh âm của hắn cũng là mang theo đấu khí mà xuất ra. Nhưng tại nơi mà khắp nơi đều là ma thú đang điên cuồng gào rú, thanh âm của hắn bỗng trở nên rất nhỏ bé......

Theo sau công kích của một số ma thú chuyên công kích gần,một số ma thú có thiên phú ma pháp chuyên công kích từ xa lúc này cũng đã phô thiên cái địa mà đến! Thủy cầu, hỏa cầu, điện cầu, địa đâm......Mặc dù thoạt nhìn thì giống như sơ cấp ma pháp của loài người . Nhưng là, lực công kích của ma thú có ma pháp trời sanh, lại muốn vượt xa lực công kích của sơ cấp ma pháp sư của loài người, hơn nữa, bọn chúng lại không sợ hãi xúc phạm tới chính đồng bọn của chúng......Làm một đoàn'ma pháp sư'sử dụng rất nhiều công kích khác biệt nhau thì......Ngoài phá hư lực, muốn vượt qua số lượng ma pháp có cùng cấp bậc thì không nên tới gần người những 'chiến sĩ' này.

Trên người Thiết Cuồng đã nhiễm đầy màu lam - màu máu của ma thú , từ phía sau , nơi tập trung số đông của đám dong binh thi thoảng lại truyền đến những tiếng kêu thảm thiết làm cho da đầu của mọi người tê dại, cùng với những âm thanh của những hàm răng sắc nhọn xé rách cơ thể , làm cho hắn ngay cả đầu cũng không dám quay lại, mặc dù không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi này, nhưng tình huống thảm thiết như thế này, vẫn như cũ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi!

Trong lúc chiến đấu hỗn loạn như thế này, ma pháp sư không thể nghi ngờ là sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm hơn so với chiến sĩ , bởi vì , bọn họ vốn không bao giờ phải cận thân chiến đấu. Bọn họ không có thân thể khoẻ mạnh như chiến sĩ, không có năng lực đối kháng cường hãn giống như chiến sĩ . Bọn họ chỉ có thể không ngừng tại không trung huy động ma pháp trượng rất nhanh, bởi vì khởi động ma pháp trận rất phức tạp, từ ma lực của bọn họ phóng xuất ra, rất nhanh ma pháp trận đã hình thành. Sau đó bọn họ phóng xuất ra đám ma pháp,từ đó có thể công kích địch nhân từ xa hoặc là tạo ra một cái thông lộ an toàn

Song, trong đó có một gã ma pháp sư, mắt thấy một đầu ma thú đang hướng chính mình đánh tới! Mà chính mình căn bổn không có thời gian vũ động ma pháp trượng! trong lúc bối rối ..., hắn vội vàng niệm vài chữ, sau đó thân thể vừa chuyển! Nhất thời hướng không trung bay thẳng lên , rất khó khăn lắm mới tránh thoát hàm răng nhọn hoắt của con ma thú này......

Song, gã ma pháp sư này còn chưa kịp thở phào một hơi, hắn tưởng là đã thoát ra khỏi vùng nguy hiểm, bỗng một cỗ áp lực từ phía trên xuất hiện, hắn còn chưa kịp suy nghĩ được chuyện gì đang xảy ra, thì đầu hắn đã giống như một trái dưa bở đã chín, lập tức nát bét bắn văng đi khắp nơi, não màu trắng cùng với máu tươi nhất thời tán lạc xuống! Mà thi thể của hắn đã được một đầu ma thú hình dáng giống một con chim ưng giữ lại trên không trung , mà đầu ma thú này hình dạng lại to lớn hơn không biết bao nhiêu lần, thi thể chưa kịp rơi xuống đất, đã có vô số ma thú nhày lên không trung giằng xé.....

Máu văng đầy trời......

Song, đám dong binh này vẫn tiếp tục đi tới, thân là dong binh ,không có hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, thì không thể quay đầu lại ......Hơn nữa, quay đầu lại ư ? liệu có đi nổi không ? Bốn phía cơ hồ đã biến thành một hải dương ma thú rồi. Sự thật từ lúc bọn họ tiến vào sơn cốc, bọn họ đã không có cơ hội quay đầu lại rồi......

Mặc dù có hy sinh--nhưng tổng thể mà nói, lực lượng của đám dong binh này vẫn tương đối cường hãn. Dù sao cũng là những tinh anh được lựa chọn tỉ mỉ từ trong đội ngũ của Thiết Huyết dong binh đoàn mà ra. Bọn họ vẫn nhằm phía trước tiến tới, cước bộ cơ hồ không có dừng lại một chút nào, mặc dù phía trước nghênh đón bọn họ, luôn là một đầu ma thú bộ dáng hung ác, hung tàn dị thường. Nhưng thanh kiếm trong tay bọn hắn cùng với ma pháp, cũng đã thu hoạch được rất nhiều tính mạng của ma thú......Tánh mạng, ở một khắc này biến thành rất rẻ mạt......

Con đường này không thể nghi ngờ là con đường khó khăn nguy hiểm nhất đối với đám dong binh này từ trước đến giờ......

Lúc trong mắt Thiết Giận xuất hiện khoảng trống phía trước , cơ hồ nhịn không được phải kêu lên

"Gần tới nơi rồi, tất cả cố gắng xông lên a! ! ! ! ! ! ! "

Một tiếng kêu này, có lẽ là bởi vì là cho mọi người nhìn thấy hy vọng, có vẻ cực kỳ có hiệu quả. Đám dong binh nghe vậy, nhất thời phấn khởi tinh thần ,thanh kiếm trong tay,nhất thời vung lên càng nhanh và mạnh......

Lúc Thiết Cuồng tùy ý vung lên một kiếm, đem thân thể một đầu cự hổ ma thú trước mặt cắt thành hai nửa chính là lúc một chân của hắn đã bước vào khu vực trống trải, bỏ lại toàn bộ đám ma thú phía sau ......

Chỉ cách nhau có một bước chân......Nhưng Thiết Cuồng lại cảm giác được rõ ràng là cái thế giới khác biệt

Ở bên trong, là một thế giới an tĩnh ......Mà bên ngoài, là một thế giới đầy máu tươi và giết chóc......

Khi gã dong binh cuối cùng tiến được gần đến nơi này, chuẩn bị tiến vào thì lại bị một đám ma thú tấn công, cuối cùng không thể chống đỡ nổi, gục xuống, trước khi chết , thần sắc lộ ra vẻ không cam lòng .....Những gã dong binh đã tiến được bên trong, cũng không đành lòng nhìn lại, tại cơ hồ chỉ trong vòng một giây đồng hồ thi thể của hắn đã bị một đám ma thú hung hãn cắn xé, không còn lại bất kỳ một mảnh thân thể nào-mặc dù bọn họ đều là những kẻ giết người không nháy mắt, nhưng cũng không nhịn được - phải quay đầu đi - thỏ tử hồ bi, chính là cái đạo lý như vậy......

Thiết Cuồng lau một cái những vết máu màu lam trên mặt, rồi đi tới chỗ những gã dong binh sống sót.....

Từng gã dong binh trên người đều mang những vết thương lớn nhỏ... trên người máu tươi màu đỏ cùng với màu lam đan xen lẫn nhau, hình thành một loại màu sắc đen sẫm ......Trren mặt từng người vẫn mang theo vẻ kinh hãi cùng thần sắc sợ hãi , quay đầu nhìn lại. Cách đó vài bước, ở phía ngoài những con ma thú hung ác đang hướng về phía họ mà nhe răng nhếch miệng......Một loạt những tiếng rống làm cho người ta tê dại vang lên chui thẳng vào trong tai bọn họ, bọn họ thậm chí còn không dám tin tưởng, chính mình vừa mới đi qua nơi nào....... Hết thảy, tựa như một cơn ác mộng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hunga9htk