Chap 4
Buổi tối ngày 21 tháng 5 năm 2018, Sáp Kỳ mặc một chiếc váy đỏ rảo bước nhanh về phía đường quốc lộ. Hôm nay là kỉ niệm. Con ngõ nhỏ vắng hoe thiếu ánh sáng, chỉ lác đác một hai người quét rác phía xa xa. Một người đàn ông bẩn thỉu nhếch nhác bước theo phía sau cô. Theo bản năng cô bước chân nhanh hơn, tiếng bước chân phía sau cũng to và rõ ràng hơn.
"Anh là ai? Tại sao lại đi theo tôi?" Sáp Kỳ hỏi trong sợ hãi.
Nhưng người đàn ông không lên tiếng. Hắn chỉ nở một nụ cười. Một nụ cười chết chóc đáng sợ.
Quá sợ hãi, cô quay đầu bỏ chạy. Nhưng thật đáng tiếc đôi giày cao gót lại không cho phép cô chạy nhanh như ý nghĩ của mình. Và rồi một luồng điện tê tê phía sau gáy.
Hắn vác cô lên vai, vừa đi vừa huýt sáo theo một bản nhạc cũ kỹ nào đó. Một người quét rác quay qua đó, mở to đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi nhìn chằm chằm vào người đang ông đàn vác cô gái trên vai. Hắn đã nhìn thấy. Và rồi lại một nụ cười nữa nở trên môi.
"Hôm nay là một ngày đặc biệt." Tiếng thì thầm vang lên trong con ngõ nhỏ im ắng.
_________________________________________
"Chỉ cần tìm ra người quét rác khu vực vứt xác của buổi tối hôm ấy thì chúng ta sẽ tìm ra thủ phạm. Tri Thư, cậu dẫn theo vài người trong tổ đi cùng đi." Phó cục trưởng Lâm Triệt hào hứng ra lệnh.
"Rõ!"
Dựa theo báo cáo của Sở tài nguyên môi trường, cảnh sát ngay lập tức tìm đến nhà người đàn ông được phân công ca trực tối hôm đó.
"Lần này hắn chết chắc! Không thể để hắn thoát nữa tên khốn kiếp ấy." Tiểu Kỳ reo nhỏ.
Căn nhà nằm sâu trong con hẻm nhỏ. Cửa đóng im lìm, hàng xóm xung quanh cũng thưa thớt.
"Mấy người tìm ai?"
Một bà cụ từ căn nhà bên cạnh mở cửa bước ra hỏi.
"Xin hỏi đây phải nhà của Vương Minh không ạ?"
"À, đến tìm Vương Minh hả? Từ hôm nọ đi làm về liền ở trong nhà không thấy ra. Tôi mang cho cậu ấy ít đồ cũng không mở cửa. Có đúng buổi tối hôm ấy có người đến tìm thôi. Kể cũng khổ, cậu ấy một thân một mình không có ai chăm sóc. Tốt tính như vậy mà...."
Người trong tổ trọng án quay ra nhìn nhau. Có gì đó mờ ám ở đây. Một kẻ giết người hàng loạt lại được nhận xét là tốt tính ư? Hơn nữa nếu muốn thực hiện hành vi thì cần tìm nơi không người ở, tại sao lại thường xuyên qua lại với hàng xóm?
Bỗng nhiên một người trong tổ trọng án thốt lên:
"Bà ơi, trong nhà bà có mùi gì vậy ạ?"
"Tôi cũng không biết nữa, mấy ngày hôm nay đều bốc mùi như thế. Nhưng cũng phải thôi, khu này xập xệ bao năm rồi, chắc cống rãnh nứt hay gì đấy. Để mọi người chê cười rồi."
Tri Thư và Quân Thành nhìn nhau. Vẻ nghiêm trọng trên mặt hai người khiến mọi người phải khựng lại. Môt số thành viên tổ pháp y cũng đi cùng. Và rồi tất cả cùng phải thốt lên: mùi tử thi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro