Chap 3 + 4
-Pete-
"Cậu Macau, cậu muốn ăn gì? Tôi có thể yêu cầu Arm mang tới một ít thức ăn," tôi nói khi đưa cho Arm một cốc nước. Arm muốn đi cùng tôi những ngày này, và nó cũng đã mang một số đồ thứ từ nhà của chính gia qua.
"Làm sao anh có thể gọi em là 'cậu' Macau? Chỉ cần gọi là Macau được rồi, anh là vợ của anh trai em mà, phải không?"
(*Macau có vẻ như muốn nói vì là nửa kia của Vegas thì không cần gọi thằng bé là 'cậu'")
Arm nghẹn cứng trước cốc nước thằng bé đang uống. Khuôn mặt và cơ thể của nó đông cứng lại, nó hoàn toàn bị sốc.
"Ai nói với cậu như vậy ?!" Tôi thực sự xấu hổ, 'Chết tiệt! Làm thế nào Macau có thể nói điều gì đó như thế trước mặt Arm chứ? Nó sẽ nghĩ gì khi nghe điều này? '
"Không, anh ấy đã nói rằng P'Vegas yêu P' Pete rất nhiều, điều đó có đúng không?" Macau nói rồi đứng trước mặt tôi.
"Tôi không biết. Không! Vegas và tôi, không có gì cả!" Tôi đã nói. Tôi có thể không còn là vệ sĩ của chính gia nữa, nhưng tôi vẫn phải hành động một cách cẩn thận.
"Đó không phải là sự thật! Vậy tại sao anh đã ở đây suốt thời gian qua ...?" Macau nói, khi nỗi buồn lại phủ mờ trên khuôn mặt thằng bé.
"......"
Cậu Macau là một cậu bé ngoan, mặc dù tuy hơi ngỗ nghịch và chưa trưởng thành nhưng thằng bé đã xoay sở để xử lý mọi tình huống một cách rất tốt. Tôi có thể thấy có một vài người bạn tới, bởi vì anh ấy không có nhiều người thân thiết xung quanh. Tuy nhiên, vì thế mà cậu Macau lại dễ dàng mở lòng với tôi.
"N' Macau .... em có nghe thấy anh nói không?" Tôi đưa Macau đến ghế sofa và chúng tôi ngồi cạnh Arm, thằng bé thực sự là một chàng trai đáng yêu và lịch sự.
"......"
"Anh phải nói một điều quan trọng, tôi biết tôi không thân với gia đình em nhưng ..."
"Sao vậy? P'Pete?" Thằng bé cắt ngang lời tôi. Arm, người bên cạnh chúng tôi, ánh mắt của nó nói với tôi rằng tôi nên rời khỏi căn phòng mà tôi đã từ chối.
"Anh biết em rất buồn, vì em không thể quên tất cả những gì Ông Kan đã làm, nhưng ông ấy là bố của em. N' Macau, em phải nói lời tạm biệt cuối cùng với ông ấy, để tha thứ cho ông. Tha thứ sẽ luôn khiến N' Macau cảm thấy tốt hơn."
"...."
"Vegas, nếu anh ấy tỉnh lại, anh ấy sẽ muốn như vậy. Anh ấy nhất định sẽ đi tiễn bố mình lần cuối. N' Macau, hãy làm điều đó cho ông ấy. Vegas đã luôn quan tâm và bảo vệ Macau, bây giờ là lúc em có thể làm điều tương tự cho anh ấy. "
Tôi nắm tay Macau, suốt thời gian thằng bé cúi đầu lắng nghe tôi nói. Cuối cùng, Macau cũng ngẩng mặt lên và mỉm cười.
Macau không phải là người xấu hay nói dối, bất chấp mọi điều mà cậu Khun đã nói. Giống như anh trai của mình, thằng bé chỉ trưng ra một bức tường để bảo vệ mình. Vegas, em nghĩ anh đã chăm sóc rất tốt cho em trai mình, thằng bé là một người điềm tĩnh và lôi cuốn.
"Vậy... cậu không muốn đi tìm ai đó nhỉ" Arm cười lớn nói.
"P'Khun sẽ khó chịu sao?" Macau hỏi Arm, hỏi ý kiến của nó. (* ý là Macau và TanKhun đều để ý Dr.Top á)
"Anh ấy không đi cùng tôi, sau này cho dù đốt nhà, hiện tại cũng không làm được gì."
"Tội nghiệp Dr.Top!" Tôi mỉm cười nói khi Macau đứng dậy và đi theo Arm đến nhà ăn của bệnh viện. Hai người ra khỏi phòng, tôi lập tức đóng cửa lại, tôi kéo rèm cửa phòng, bình tĩnh đến gần người đang nằm đó trên giường bệnh.
Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Tôi chưa rời khỏi căn phòng này một chút nào, tôi nghĩ rằng sự chờ đợi này là điều khó khăn nhất mà tôi phải sống cùng.
Tôi ngồi bên giường, nhìn chằm chằm người đang nằm ngủ say. Vài tuần trước, đây là người mà tôi muốn rời xa nhất. Tôi vô cùng ghét anh ấy, nhưng bây giờ ... nếu anh ấy để tôi trốn thoát đến nơi tận cùng của thế giới, không do dự, tôi sẽ đuổi theo anh ấy. Tình cảm của tôi trôi nổi trên một đại dương rộng lớn, vì vậy, tôi sẽ bơi khắp nơi chỉ để được ở bên anh ấy.
Vào ngày xảy ra tai nạn, tôi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể và chấp nhận thực tế những gì đang xảy ra. Cuối cùng, tôi chỉ có thể đánh giá cao thời gian quý giá như thế nào. Đó là lý do tại sao tất cả chúng ta nên làm những gì chúng ta yêu thích và không phải hối tiếc sâu sắc về những gì chúng ta có thể đã làm. Vì, từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác, cuộc sống của bạn có thể thay đổi mãi mãi.
"Vegas ... N' Macau, thằng bé càng ngày càng trưởng thành." Tôi vươn tay nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng xoa xoa. Rồi tôi ghé sát vào tai anh thì thầm. "Vegas, em sẽ cố gắng chăm sóc N' nhiều nhất có thể. Nhưng anh phải tỉnh lại đi. Em nhớ anh quá ..."
Tôi lấy lòng bàn tay xoa nhẹ lên má anh, mỗi ngày trong năm ngày dài vô tận này, tôi đều nói đi nói lại một câu, đợi anh tỉnh lại. Tôi muốn bỏ lại quá khứ phía sau và tiến về phía trước với tương lai của chúng tôi.
"Vegas ... Em đã trở lại vì anh. Liệu ... anh có để em một mình không?"
Khi đó, khi anh được đưa vào phòng cấp cứu, tôi cảm thấy mình sẽ phát điên. Bác sĩ nói rằng bệnh nhân mất rất nhiều máu và không thể đảm bảo được điều gì khiến tim tôi như bị xé nát. Trong đêm đó, tôi cùng N' Macau trong phòng chờ, đi không ngừng từ bên này sang bên kia.
Những ngày sau đó trôi qua, chúng tôi thay ca, về nhà và lại tới. Vì vậy, chúng tôi có thể ăn uống, tắm rửa và thay đồ một chút. Vào ngày thứ ba, bác sĩ cho biết thêm thông tin: Vegas bị gãy một tay, gãy hai xương sườn, nhưng điều đó không quá mức nghiêm trọng. Thứ đáng lo là những cú va đập quá mạnh vào đầu của anh ấy
Sau một vài ngày quan sát, Vegas được chuyển đến một phòng bệnh cá nhân. Các khuyến nghị của bác sĩ là chúng tôi phải nói chuyện với anh ấy ngay cả khi anh ấy đang ngủ, điều đó có thể là động lực để anh ấy tỉnh lại...
'Khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại?'
Theo hướng dẫn của bác sĩ, mọi thứ còn phụ thuộc vào bệnh nhân, vào trạng thái thể chất và tinh thần của họ. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng do những sự kiện gần nhất, Vegas có thể không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bất chấp mọi lo lắng, N' Macau và tôi cố gắng nói chuyện với anh ấy một cách kiên trì, để không ảnh hưởng đến Vegas. Chúng tôi không bao giờ để anh ấy một mình và xoa bóp cơ thể anh ấy liên tục. Nhưng ngày tháng trôi qua, nỗi sợ hãi trong lòng tôi càng tăng lên và tiếng khóc thầm của tôi trở nên quá khó kiểm soát, nhưng tôi vẫn phải làm mọi cách để đưa Vegas trở lại.
"....."
Ngày tháng trôi qua với sự đơn độc trong bệnh viện, không một chút tin tức. Nhưng tôi có thể tự hào về một điều gì đó, cuối cùng tôi đã thuyết phục được N' Macau tham dự lễ tang của ông Kan.
---------
"Vegas đang bắt đầu có phản ứng, không còn gì phải lo lắng nữa, Pete. Anh ấy không còn từ chối bất kỳ loại thuốc nào nữa và các bài kiểm tra thần kinh đều ở mức bình thường. Giờ anh sẽ làm gì?" Dr. Top nói trước mặt tôi và N' Macau. Sau đó anh ấy im lặng và đến gần N' Macau.
"Macau, em có muốn ăn chút gì với anh không?" Dr. Top mời N' Macau, người luôn cúi đầu nãy giờ.
"Em muốn ở bên anh ấy" Macau run giọng nói.
"Thôi nào. P' Pete sẽ chăm sóc anh ấy. Chúng ta ăn uống một chút rồi quay lại. Em cần hít thở không khí trong lành và vứt hết mọi chuyện tồi tệ nên đi thôi ..." Dr. Top đưa tay ra và xoa đầu N' Macau.
"N' Macau, cứ đi với Dr. Top đi. Anh sẽ lo mọi việc."
"P' Pete ......"
"Chỉ cần đi thôi. Đừng lo lắng về bất cứ điều gì, mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh ấy sẽ tỉnh lại." Tôi nói với thằng bé, cố gắng tự an ủi mình.
[Một tuần trước đó]
Dr. Top đã gọi để thảo luận về tình trạng của Vegas để giải thích rằng cơ thể của anh ấy đang ở trong tình trạng tốt. Nhưng vấn đề là cái đầu của anh ấy, tâm trí của anh ấy không đáp ứng tốt với việc điều trị. Tuy nhiên, mọi thứ đều ổn. Tôi thực sự cảm thấy rằng trong toàn bộ tình huống này, Dr. Top không quan tâm nhất đến Vegas, mà là với N' Macau.
"Tôi đã hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý gần đó. N' Macau mắc chứng trầm cảm. Vì vậy, cậu phải quan sát hành vi của em ấy".
"Trầm cảm?"
"Đúng! Rối loạn của em ấy là do não tiết ra bất thường các chất, thêm vào đó là tinh thần không ổn định. Nếu không được điều trị đúng cách, bệnh có thể trở nên rất nặng."
"Vậy nên làm gì đây?"
"Hiện tại đang xảy ra chuyện, tất cả đều rất phức tạp. Em ấy phải ở một nơi quen thuộc, cảm thấy thoải mái và được bảo vệ. Pete, cậu không được bỏ rơi em ấy."
"Dr. Top, nói cho tôi biết tôi phải làm gì."
"Chỉ cần đừng để em ấy một mình. Để em ấy không cố làm những điều điên rồ. Không nên tiếp xúc với những tình huống căng thẳng để chúng không ảnh hưởng đến cảm xúc của em ấy. Macau phải đối mặt với thực tế, nhưng cậu phải dạy cho em ấy cách mà các triệu chứng của em ấy sẽ được cải thiện. "
"Liệu thằng bé sẽ vượt qua nó chứ?
"Yes"
[Hiện tại]
"Vegas, em cảm thấy tiếc cho Macau. Tại sao thằng bé phải trải qua những điều này chứ? Em phải làm gì đây?"
Tôi nằm phịch xuống giường cạnh anh ấy, trong khi hai bàn tay run rẩy của tôi ôm lấy eo anh ấy. Tôi chỉ muốn ôm anh ấy, không bao giờ buông ra nữa.
'Khi nào thì chuyện này kết thúc đây? Em mệt mỏi ... em có còn hy vọng không? '
Mấy ngày nay, tôi không ngủ được nữa. Tôi sợ khi tỉnh dậy và không thấy anh ấy bên cạnh mình. Hoặc rằng Vegas sẽ thức dậy vào ban đêm, và anh ấy không tìm thấy bất cứ ai ở bên cạnh mình.
'Anh sẽ thực sự rời bỏ em sao?' Tôi sợ rằng nếu tôi rời mắt khỏi anh ấy và tôi không ở đây, anh ấy sẽ rời bỏ tôi.
'Anh có nghĩ rằng em muốn ở một mình một lần nữa không?' Tôi sợ rằng tình hình của anh ấy sẽ xấu đi và anh ấy sẽ không hồi phục.
'Em muốn anh biết rằng em vẫn ở đây và sẽ không từ bỏ.' Tôi ôm Vegas thật chặt, để nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, để át đi nỗi đau trong tim.
"Anh không đi đâu cả" đột nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên, khi anh ấy dùng tay chạm vào cánh tay tôi để giữ tôi lại.
Cơ thể và mọi suy nghĩ của tôi như ngừng lại ngay lập tức, tim đập thình thịch, khó thở. Tôi cảm thấy cổ họng mình như bị thắt lại, khiến miệng tôi không thể thốt nên lời.
"Hả!?" Tôi nhanh chóng nhấc người lên, hưng phấn tột độ, tôi thậm chí còn không có thời gian để xấu hổ, chỉ có thể nghiêng người ôm lấy thân thể của Vegas. Đôi mắt cười của anh ấy chỉ nhìn tôi một cách ngọt ngào.
"Pete, sao em lại khóc?" Vegas đưa tay lên đầu tôi và nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này, tôi không thể nói thành lời, chỉ nghe thấy tiếng nức nở lớn bên trong phòng. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng, như thể một núi vấn đề lớn khiến tôi suy sụp đã được dỡ bỏ. Nỗi thống khổ, đau đớn và tuyệt vọng biến mất từ giây phút này sang khoảnh khắc tiếp theo. Cuối cùng thì tất cả đã kết thúc. Bây giờ tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình bên cạnh anh ấy, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của anh ấy. Bây giờ, không do dự, tôi sẵn sàng đối mặt với tình yêu rằng nó có ý nghĩa như thế nào, cùng với Vegas.
Tôi sẽ giữ nó lâu nhất có thể. Lần này, sẽ là mãi mãi.
"Sao vậy ... sao em lại khóc?" Vegas hỏi. Tôi chỉ lắc đầu khi tựa vào ngực anh, nơi hoàn toàn ướt đẫm nước mắt cứ thế tuôn ra.
"Đói bụng không? Muốn ăn cái gì không?" Vegas nhìn chằm chằm vào mặt tôi, khi những ngón tay anh ấy lướt nhẹ trên má tôi để ngăn nước mắt tôi tiếp tục rơi.
"Uh ... Em không nằm mơ đúng không?" Tôi nói một cách ngờ vực. Vegas cười nhẹ. "Vegas .... anh thực sự không rời đi đúng không?"
"Anh không ... đi đâu cả. Chờ đợi như vậy có mệt không? Anh xin lỗi vì đã bỏ em một mình."
Tôi đưa tay anh ấy lên và nắm lấy. "Anh đói không? Em sẽ mang cái gì đó cho anh. ừm, anh đnag đói phải không?" Tôi nói rồi đứng dậy khỏi giường.
Suốt thời gian qua, tôi đã yêu cầu Vegas tỉnh lại, cuối cùng điều đó đã trở thành sự thật, nhưng 'tôi phải làm gì bây giờ khi anh ấy đã thức giấc?' Tôi biết chính xác mình phải làm gì khi Vegas thức dậy, Tôi đã thực hành nó nhiều lần. Nhưng ... bây giờ nó đã là sự thật ... Shiaa! 'Tôi làm gì bây giờ?'
"Pete, tôi không sao ..." Vegas nói khi tôi đứng dậy.
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ về những gì mình nên làm, nhưng bộ não của tôi không phản ứng. Vậy nên, tôi chỉ biết nghiêng mình về phía anh, để tiếp tục ôm lấy sự ấm áp ấy, hy vọng mọi chuyện sẽ mãi như thế này.
"Cảm ơn em nhiều." Vegas ôm chặt lấy tôi, hôn nhẹ lên mặt tôi hết lần này đến lần khác.
"Anh trai!" Đúng vào lúc tôi đang nắm chặt tay Vegas, N' Macau và Dr. Top quay lại, cùng với cô y tá.
"Em có khỏe không hả, thằng nhóc bướng bỉnh này?" Vegas đưa tay để N' Macau ôm chặt cánh tay.
"P' Pete đã chăm sóc em rất tốt."
Vegas quay lại cười với tôi.
"Bây giờ bệnh nhân đã tỉnh dậy, tôi sẽ thực hiện các bước kiểm tra tương ứng. Một y tá sẽ đưa anh ấy vào phòng kiểm tra. Để kiểm tra xem tất cả đã ổn chưa. Hiểu chưa?" Dr. Top đã lưu ý các triệu chứng. và xem xét tình trạng bên ngoài của mình trước khi chuyển sang y tá.
"Được rồi" tôi hộ tống Vegas đến phòng khám và họ kiểm tra xem mọi thứ ở anh ấy có ổn không, nếu bộ não của anh ấy phản ứng theo khớp thần kinh.
Tình trạng chung của anh ấy vẫn ổn, anh ấy vẫn phải bó bột cánh tay, nhưng nếu không thì đều trong tình trạng hoàn hảo.
Vegas phải ở lại bệnh viện để tiếp tục vật lý trị liệu một thời gian, trước khi trở về nhà. Sau ngày hôm nay, tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc vì mọi thứ đã kết thúc.
Vegas trở về phòng của mình, mặc dù anh ấy vẫn còn được tiêm thuốc an thần. Anh ấy bắt đầu hỏi những câu hỏi, chẳng hạn như anh ấy đã bất tỉnh bao lâu, N' Macau đã ở đâu.
N' Macau trả lời rằng anh đã mất ngủ cả tháng nay và được mọi người chăm sóc và thằng bé đến thăm anh hàng ngày.
'Đồ khốn! Macau chết tiệt! Nhóc không bao giờ chăm sóc gì hết á, tôi là người chăm sóc tất cả mọi thứ và tất cả mọi người. Tôi ở đây hai mươi bốn giờ một ngày ..... bất cứ cái gì. Tôi sẽ tiếp tục làm như vậy, miễn là ... '
"Pete ... nếu anh ngủ thiếp đi một lần nữa, em sẽ không biến mất, phải không?" Vegas nói khi đã ổn định trên giường. Anh ấy đã được cho rất nhiều thuốc nên anh ấy khá buồn ngủ.
"Em sẽ ở bên cạnh anh. Em hứa. Dù hôm nay anh có quên em, ngày mai hay ngày sau, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh." Tôi nói khi tắt đèn trong phòng và Vegas chìm vào giấc ngủ.
"Chỉ cần thức dậy sớm!" Nếu không thì ....
Trời sắp tối, N' Macau nhận được một cuộc điện thoại và rời khỏi phòng để nói chuyện.
"Chính gia chuẩn bị tiệc, anh đi không?" Macau hỏi tôi.
"Không. Anh sẽ không để Vegas một mình."
"Anh cả nói chúng ta nên ở đó."
"N', em có muốn đi không? Nếu muốn đi thì cứ đi. Anh sẽ ở lại đây."
"Em muốn ở lại với P' Pete và P' Vegas."
"N' Macau. Đi thôi. Em cũng phải vui vẻ chứ." Tôi nói với Macau, nhưng thằng bé lắc đầu.
Cốc cốc
"Pete, tuyệt thật. Chào buổi sáng Macau." Chay nói, khi bước vào cùng với cậu Kim. Tôi vẫy tay với thằng bé và gật đầu với cậu Kim.
"Bố kêu tôi mang cho cậu một ít hoa quả." Cậu Kim đặt trái cây lên bàn ăn. Phong thái của cậu ấy vẫn xa cách và lạnh lùng như thường lệ.
"P' Khun nói đưa Macau về nhà chơi." Chay cười nói với N' Macau, thằng bé quay sang hỏi ý kiến của tôi.
"Đi chơi vui vẻ đi. Báo tin vui là anh ấy đã tỉnh dậy."
"Hmm! Vegas đã tỉnh rồi à?"
"Đúng vậy, nhưng anh ấy đã uống thuốc và ngủ tiếp."
"Xin chúc mừng, Pete, Macau." Chay cười nói sau đó đưa tay ra và vuốt nhẹ cánh tay tôi.
"Xin chúc mừng Pete. Tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ thàng góa phụ rồi ấy." Mr Kim cười nói.
"Có lẽ người nên kết thúc điều này là em, Kim." Chay quay lại nhìn cậu Kim và tiếp tục nói chuyện với Macau.
"Cậu không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ vui vẻ." Chay nói với N' Macau.
Tôi luôn biết họ học cùng trường, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng họ lại thân thiết đến vậy. Sau vụ bắt cóc đó, có lẽ họ đã trở nên thân thiết hơn.
"Nhưng tôi sẽ không đi đâu." Macau cau mày nói.
"Nếu nghe anh trai cậu nói với cậu, cậu có thể quay trở lại. Tất cả sẽ rất vui nếu chúng ta ở bên nhau." Chay nói.
"Cứ để N' Macau ở cùng chính gia. Sẽ không có ai ở nhà đâu. Tối nay tôi sẽ ở lại đây." N' Macau trở nên khó chịu, nhưng sau đó đồng ý ở chung phòng với Chay.
Bây giờ mọi thứ có vẻ ổn ... Tôi muốn xem chính ra và thứ gia đang ra sao, và có vẻ mọi người đều hạnh phúc.
Cốc Cốc Cốc
Sau tiếng cửa, Dr. Top xuất hiện.
"Có chuyện gì vậy Dr. Top?"
"Vợ của ông Kan đã lâm bồn, đó là một bé trai, và ...."
Tôi cắn chặt môi, sợ điều gì có thể xảy ra.
"Cả người mẹ và đứa trẻ sơ sinh đều ở trong tình trạng tốt."
Tôi thở dài, nhưng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi Vegas phát hiện ra tất cả những điều này.
"Nhưng ..."
Tôi ngay lập tức nhìn Dr. Top, người đã cho tôi một cái nhìn không chắc chắn, như thể muốn nói: "Đó không phải là tất cả" "
Bây giờ là cái gì nữa đây?!"
"Sau khi sinh con, cô ấy đã biến mất, không ai có thể tìm thấy cô ấy."
"Gì?!" Cái quái gì đây! Điều này không thể xảy ra...
"Cô ấy để lại đứa bé với y tá và vừa biến mất."
Tôi choáng váng, tôi không thể suy nghĩ được. "Tôi nên làm gì đây?" Tôi thở dài thườn thượt. Nếu đứa bé đó là con của ông Kan Theerapanyakun, thì ....
"Đứa bé nên được chăm sóc bởi một gia đình."
Tôi cảm thấy mình sắp gục ngã một lần nữa. Ông Kan vừa qua đời, Vegas gặp tai nạn, Macau bị rối loạn tâm thần ... giờ xuất hiện một đứa trẻ sơ sinh bị mẹ bỏ rơi, còn tôi ..
Pete Phongsakorn, cựu đội trưởng đội vệ sĩ Và vệ sĩ trưởng của cậu Khun, giờ đây tôi đã lại phải khẳng định mình là trụ cột cơ bản của thứ gia rồi. Điều này thực sự là quá nhiều chỉ trong một tháng.
'Tôi sẽ phát điên mất!'
'Nghiệp chướng, nợ nần gì mà tôi phải sống cuộc đời như thế này?
'Ông Kan đang trả thù tôi vì đã ở đây với Vegas à?!'
Dr. Top đưa tôi đến khu dành cho trẻ sơ sinh. Tôi hoàn toàn hoang mang. Vegas và Macau nên có quyết định cuối cùng về việc này, nhưng ...
'Liệu họ có thể bỏ rơi một đứa trẻ không có khả năng tự vệ không?!'
Shiaaaa !!
Tôi quan sát những đứa trẻ trong nôi của chúng, và chỉ có thể nghĩ 'Mình sẽ làm gì bây giờ?' Vegas chưa đủ điều kiện để quay lại làm việc, tôi cũng không thể nhờ chính gia giúp đỡ. Đứa trẻ sơ sinh cuối cùng sẽ ở trong một trại trẻ mồ côi.
'Tôi sẽ làm gì bây giờ?' ....
Đôi mắt tôi chỉ biết nhìn hình ảnh mong manh của con người nhỏ bé ấy. Không nghi ngờ gì nữa, bé con hẳn phải là người đặc biệt, bởi vì tôi không thể rời mắt khỏi nó được. Làn da thanh tú trắng mịn, cái miệng nhỏ nhắn, cái mũi nhỏ nhắn, tay chân chậm rãi cử động.
".... vậy, mình sẽ làm điều đó."
Tôi hít một hơi thật sâu và ngay lập tức cho rằng điều phải làm là gì.
[Ba ngày sau.]
"Vegas ..." Tôi ngồi trên giường của Vagas và lắc nhẹ cánh tay anh ấy,
"Em bị điên à?!" Vegas cau mày sau khi nghe những gì đã xảy ra với đứa em trai mới sinh của mình.
Trong những ngày qua. Tôi đã chịu trách nhiệm chăm sóc và cho em bé ăn, với sự giúp đỡ của các y tá.
'N' Pete đưa cho thằng bé cái chai ..'
'Thằng bé quấy quá, nó sẽ không ngừng khóc mất !!"
Tôi biết rằng ở tuổi này bé con vẫn chưa thể nhận ra ai đó, nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn ở bên cạnh bé con càng lâu càng tốt .......
"Em điên rồi !!"
Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy nhỉ? Nó giống như một sợi dây liên kết không thể phá vỡ, thật kỳ lạ.
"Nhưng bé con này là em trai nhỏ của anh mà, Vegas. Anh không có tình cảm với máu mủ của mình sao?"
"Anh không muốn liên quan gì đến người phụ nữ đó, em nghĩ anh sẽ quên những gì cô ta đã làm sao? Không bao giờ !!" Vegas bực bội nói.
"Vậy anh sẽ làm gì với bé?" Tôi nói với một giọng buồn. Vegas đã không chấp nhận việc nuôi con nuôi.
"Anh sẽ lo việc đưa nó đến một nơi an toàn. Với tư cách là một thành viên trong gia đình, anh sẽ thu xếp mọi chuyện." Vegas nói mà không quan tâm. Bây giờ, tôi thực sự cảm thấy khó chịu.
'Em không thể để anh đẩy bé con ra khỏi em được! Không bao giờ!'
"Vậy thì em sẽ chăm sóc bé. Mẹ kiếp !!" Tôi hét lên thành tiếng.
'Chết tiệt, tên khốn! Anh thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy sao, anh vô cảm thế sao? '
Tôi chuẩn bị ra khỏi giường, Vegas ôm lấy hai bên eo kéo tôi xuống giường, ôm chặt
"Em muốn có con không?" Vegas ghé vào và thì thầm vào tai tôi.
"Buông ra!" Tôi quay đầu đi, chống cự. Tôi muốn đánh anh ấy, nhưng tôi không thể làm gì được, Vegas vẫn đang hồi phục.
"Tại sao em lại muốn chăm con của người khác? Tốt hơn chúng ta nên tự sinh con của chúng ta." Vegas trượt mặt xuống cổ tôi và nói. Nó làm cho tôi nao núng, vì vậy tôi cần phải lùi lại.
"Không vui !! Buông ra!" Tôi đẩy mạnh cơ thể anh ấy, nhưng trước khi tôi có thể đứng dậy Vegas đã nhẹ nhàng hôn lên miệng tôi, khiến cơ thể tôi yếu ớt,
'Pete ngốc, phản ứng đi chứ!'
Vegas đưa lưỡi của anh ấy vào miệng tôi, và tôi có thể cảm thấy anh ấy chơi đùa bên trong miệng tôi, di chuyển nó từ bên này sang bên kia, kích thích từng giác quan của tôi. Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình tan chảy, hoàn toàn đầu hàng trước sức nóng của khoảnh khắc này.
Cốc Cốc
Tôi vội vã rời Vegas, ra khỏi giường, ngồi vào ghế một lần nữa.
"Vào đi" tôi nói một cách lo lắng.
"Tôi mang theo em bé tới" cô y tá bước vào với bé con trên tay. Tôi gần như quên rằng đã kêu y tá đưa bé con vào, để Vegas có thể gặp.
"Ai cho đem nó vào đây chứ?" Vegas hỏi một cách tức giận, nhưng tôi bước thẳng đến để ôm bé vào lòng.
"Hãy đến gặp em trai của anh đi này" Nếu Vegas nhìn thấy đôi mắt của bé, tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ thay đổi quyết định.
"Cút!"
"Đến đây và nhìn bé con đi mà" tôi đặt bé bên cạnh Vegas trên giường, để anh ấy nhìn thấy. Nhưng anh ấy chỉ cố né tránh tình huống.
"Pete!"
"Không!! Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc."
Trong tất cả những ngày này bé con đã không khóc.
"Nó rất ồn đấy!" anh cáu kỉnh nói. Tôi quay lại chỗ y tá và ra hiệu cho cô ấy rời khỏi phòng.
"Vegas, bé con chỉ là một đứa trẻ thôi mà, không thể trách những vấn đề của người lớn ..."
Bé con bình tĩnh lại một chút.
"Vegas, bé con này có thể là con của người phụ nữ đó, nhưng mang dòng máu của gia đình anh. Dòng máu của bố anh. Ông ấy giờ đã mất, chỉ còn lại anh và Macau ... anh không nghĩ mình có thể chăm sóc bé sao?"
"Anh và Macau đã lớn lên cùng nhau, đừng so sánh anh với nó" Vegas nói. Cho dù có chuyện gì xảy ra, người này sẽ không bao giờ ngừng là con người của chính anh ấy ...
"Em biết, nhưng ... nếu anh có thể lựa chọn, anh sẽ không muốn Macau trải qua những điều như thế. Nó cũng giống như vậy, đúng như anh nghĩ không? Vegas, đừng để bé con phải khổ. "
Vegas thở dài. Đây chắc chắn là một dấu hiệu tốt, vì vậy tôi tiếp tục.
"Em biết anh cũng cảm thấy oán giận, giống như bố của anh, vì vậy bây giờ là lúc để sửa chữa mọi thứ. Bé con sẽ khác, chúng ta sẽ dành cho bé tình yêu của chúng ta. Anh có muốn làm những gì bố mình đã từng làm không? Vậy nên Vegas, chúng ta sẽ nuôi nấng bé con cùng nhau, phải không ...? Khoảng thời gian tồi tệ sẽ kết thúc với sự xuất hiện của bé con này, Vegas" Tôi nói khi nhìn bé con lúc này đang ngủ.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu trong tương lai nó giống mẹ nó?
"Sao bé con này sẽ có thể giống mẹ nó được? Nếu anh không đủ tự tin nuôi dạy bé.....thì chúng ta sẽ cùng nhau làm điều ấy. Đừng có lo mà" Tôi tựa đầu vào vai anh.
"Chúng ta sẽ chăm sóc bé con thật tốt, ngay cả khi bé con này cứng đầu và cứng đầu như anh đấy. Em sẽ chăm sóc bé ..." Tôi nhiệt tình nói.
"Anh biết mà..."
Ngay sau khi Vegas nói xong, tôi hôn lên mặt anh ấy một cách ngọt ngào.
"Cảm ơn."
"Cái gì? Anh vẫn là không nhận đâu."
"Đừng trốn tránh mọi chuyện nữa." Tôi khàn khàn nói.
"Ngay cả khi anh không chấp nhận, anh vẫn tin tưởng em, Pete. Anh sẽ đồng ý."
Tôi mỉm cười và hôn lên môi anh một cách táo bạo. "Vậy chúng ta sẽ gọi bé là gì đây?" Tôi nhìn vào khuôn mặt bé đang ngủ trong vòng tay tôi.
"Đồ quỷ nhỏ " Vegas nói giọng khàn khàn.
"Này, đừng có chửi bới ... chúng ta sẽ tìm một cái tên đại diện cho chúng ta." Tôi suy nghĩ kỹ càng.
"Đừng để anh dính líu đến chuyện đó!" Vegas nói.
"Hừ!" Tôi đã đánh vào xương sườn của anh ấy vì từ chối giúp đỡ tôi. "... Em biết, Venice? Nó liên quan đến tên của anh và Macau."
Tôi thực sự phấn khích nhưng Vegas chỉ thở dài, rồi nhìn tôi có phần bực bội.
"Macau sẽ không chấp nhận điều đó đâu" Vegas nói, bực bội.
"Đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc Macau." Tôi nhiệt tình nói.
"Em là ai thế nhỉ? Có thể em là một nhà lãnh đạo tinh thần, đó là lý do tại sao em giỏi thuyết phục mọi người như thế."
Tôi mỉm cười với những lời nói của Vegas. Tôi nghĩ đó là nhờ tôi đã đọc nhiều sách trong khi anh ấy giam giữ tôi.
"Em sẽ để bé Venice vào trong nôi." Tôi bước đến cạnh cái nôi, nhẹ nhàng đặt bé con vào đó.
"Đây sẽ là gia đình của con từ bây giờ. Khi mọi người hỏi điều gì đã xảy ra với bố mẹ con? Chỉ cần kể cho họ nghe về những người anh trai của con là được. Bất chấp sự chênh lệch tuổi tác."
"Chẳng phải thằng bé nên gọi em là mẹ hay sao? Lại đây" Vegas bảo tôi đến gần anh ấy. "Ngồi đây."
Tôi bước đến giường và ngồi xuống bên cạnh anh ấy và Vegas ôm chặt lấy tôi.
"Gì?"
Vegas cúi người và hôn lên mặt tôi
"Bây giờ, em phải ở bên anh đến hết đời." Lời anh nói vang vọng trong tim tôi. Tôi đã thực sự hạnh phúc.
"Anh sẽ là bạn trai của em?" Miệng tôi nói mà không cần suy nghĩ, tôi thực sự không biết tại sao mình lại hỏi câu đó.
"Không" Vegas nói. Tôi ngay lập tức khó chịu.
"Vậy buông ra!" Tôi rời khỏi anh ấy.
"Anh muốn em làm vợ anh. Anh nghĩ rằng thời hạn người yêu giữa chúng ta đã trôi qua rồi. Bây giờ, chúng ta thậm chí nhận nuôi một con quỷ nhỏ." (*Tim hồng bay phấp phới)
"Đừng nói về bé con như vậy !!" Tôi đã nói.
"Vậy em cho rằng chúng ta không hơn là người yêu sao?" Vegas vừa nói vừa hôn lên trán tôi.
"Nhất định anh có nghĩa vụ vĩnh viễn ở bên cạnh em." Chắc chắn không thể không chờ đợi một đề xuất tốt hơn từ Vegas. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, cách của anh ấy khiến tôi hạnh phúc.
"Ừm .. trong suốt phần đời còn lại của anh và cho đến ngày anh chết." Tôi vòng tay ôm anh và úp mặt vào ngực anh.
Nhìn bé con trong nôi, thật đáng yêu ... nhưng ... tại sao tình huống này lại vừa lạ vừa quen với tôi? Vegas nằm trên giường, bé trong nôi, giống như là ... (*Hahahahahaha)
"Hehe ... giống như anh vừa sinh ra Venice và y tá đã để nó lại với bố mẹ của mình vậy." Tôi nói đùa.
Vegas lắc đầu, trước khi dẫn tôi tới chỗ bé con. Nằm trong vòng tay của Vegas, với Venice ở một bên, đại diện cho nơi an toàn của tôi. Tất cả những điều này giống như mô tả hạnh phúc.
Từ nay gia đình mới của chúng ta sẽ chỉ toàn hạnh phúc. Không gì có thể chia cách chúng ta.
(*Ưi là trời nó soft muốn trụy tim)
-------
Trong một căn phòng rộng rãi và sang trọng có hai người đang tranh cãi nhau.
Bạn có thể ngửi thấy một mùi hương hoa dễ chịu. Có bóng dáng của một người quyền lực lớn. Trong đại sảnh lấp lánh đó, chỉ có thể cảm nhận được sự ác ma khủng khiếp của một kẻ vô tâm. Bầu không khí hoàn toàn lạnh lẽo và tăm tối, tràn ngập căn phòng. Mọi thứ ở đó không có gì là xa xỉ và được chăm sóc tốt. Thực tế chỉ là đến gần đó, mọi người đều sẽ nỗi da gà
"Nhất định là các ngươi sẽ không thể thoát khỏi ta. Sẽ không bao giờ vượt qua được. Mặc dù ta không có thân thể của ngươi, nhưng ta sẽ chăm sóc linh hồn của ngươi ....." là lời nói ra từ miệng của người đã ở đó.
Ông Korn ngồi trước bàn cờ vua. Trên tay anh ấy cầm những miếng hạt óc chó mà ông ấy liên tục nhai như một chất kích thích.
"......"
"Ngươi đã luôn nói rằng ta sẽ chỉ có được thể xác của ngươi, chứ không bao giờ có được linh hồn của ngươi. Nhưng bây giờ linh hồn của ngươi đã nằm trong tay ta rồi." Anh vừa nói vừa di chuyển các quân cờ trên bàn cờ.
(*Mình không chắc lúc này ông Korn đang nói chuyện với ai nên mình sẽ dịch nó theo cảm nhận tình huống có phần hơi thần bí này)
"Cậu có hiểu không? Chan .... Những gì đang xảy ra chỉ là một nước cờ đơn giản từ cuộc sống thực." Mỉm cười, ông nói với cấp dưới của mình.
"Đúng vậy ông Korn."
"Những người chơi chuyên nghiệp thường chỉ sử dụng quân hậu để tạo ra quân dò đường cho họ, vì nó di chuyển theo đường thẳng, đường chéo khác nhau, tránh bị chạm vào những con tốt. Những người khác sử dụng quân sĩ, loại bỏ các quân cờ trên đường đi của họ. Bây giờ đó mới là điều quan trọng là ... Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Hội đồng quản trị sẽ được tổ chức như thế nào? Bây giờ, đã đến lúc chúng ta chuẩn bị cho con đường mới rồi ... ".
"Bây giờ, sẽ là gì ạ, quân hậu hay quân mã? "
"Tất cả phụ thuộc vào kẻ mạnh nhất ......." ông nói khi nhìn chằm chằm vào bàn cờ sang trọng.
"Hiện tại, chỉ có những mảnh vô dụng biến mất ... phần còn lại sẽ đến một mình." Với đôi tay mạnh mẽ của mình, ông đã đánh sập từng mảnh ghép còn sót lại trên bàn cờ.
------
-Author's pov-
Tại bệnh viện.
Trong phòng bệnh riêng, mọi thứ thật ảm đạm. Rèm cửa được đóng hoàn toàn, ngăn ánh sáng mặt trời chiếu vào. Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
'Quyền kế vị'
Đó là dòng chữ được viết trên các tài liệu trước mặt anh. Trong tài liệu đó, tất cả các quyền của các công ty, sòng bạc và các hoạt động khác do thứ gia phụ trách đã được xác lập. Quyền lực của chính gia sẽ được chuyển nhượng. Mọi thứ giờ đã nằm dưới quyền của ông Korn Theerapanyakun.
"Cậu biết mọi thứ hoạt động như thế nào mà, Vegas. Đây là truyền thống của gia tộc, người chiến thắng sẽ có được tất cả mọi thứ" giọng nói lạnh lùng, với khuôn mặt thù địch, khi ông ấy bắt chéo chân bên cạnh giường của Vegas.
"Bây giờ .... bác sẽ là người điều hành cả hai gia tộc chứ gì?" Vegas nói một cách chế giễu.
"Sự thật phức tạp hơn cậu nghĩ."
"Nó vẫn chưa kết thúc, phải không?" một Vegas đã chết cho biết.
Đối với tất cả các thế hệ của gia đình Theerapanyakun, động lực kỳ lạ này đã luôn diễn ra. Họ luôn sống qua trò chơi của tổ tiên mình, với niềm tin rằng chỉ có kẻ mạnh nhất mới sống sót, vì chỉ có họ mới xứng đáng đứng trên đỉnh cao của thành công. Chỉ cho phép kẻ yếu giết lẫn nhau.
Ông Korn đã chơi ván bài của mình một cách tỉ mỉ, sử dụng Honey để thao túng tất cả. Do đó có được hội nghị thượng đỉnh được mong đợi từ lâu.
"Chúng ta hãy kết thúc việc này sớm đi."
"Đây là chỉ một phần của trò chơi."
"Thứ gia chắc chắn cũng sẽ làm như vậy."
"Tôi chưa bao giờ muốn mấy điều này." Vegas đáp lại không còn gì để mất.
"Cậu không muốn sao? Khi mà cậu luôn chuyên tâm đánh cắp những tài liệu quan trọng của chính gia. Cậu đã tự mình làm rò rỉ thông tin của chúng tôi cho tất cả các khách hàng tiềm năng để phá hủy công ty" Ông Korn nói một cách mỉa mai.
Vegas, người không thể chịu nổi cuộc viếng thăm bất ngờ này, chỉ ký vào tài liệu một lần, để người kia nhanh chóng rời khỏi đó. Anh chỉ có thể thừa nhận rằng chính gia đã thắng. Ông Korn và thuộc hạ của ông ấy rời khỏi căn phòng, bỏ lại Vegas ở lại, trong một giấc mơ không về.
"Vegas, anh tỉnh rồi à?" một giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai. Chủ nhân của giọng nói đó tràn ngập căn phòng với một vẻ chào đón. Pete bắt đầu mở rèm cửa, để những tia nắng chói chang vào.
"Em phải nói một vài điều quan trọng với anh trai em." Macau bước vào phòng, trong khi Pete tiếp tục mở rèm.
"N' Macau! Không phải chúng ta đã thỏa thuận sao?" Pete bực bội nói và nhanh chóng đến gần Macau để thằng bé không nói bất cứ điều gì.
"Trong khi chờ đợi bên ngoài trường học .... P' ... Aww! P' Pete đã ăn mì gói!"
Vegas mỉm cười trước cảnh tượng, mối quan hệ khăng khít giữa người em và người đặc biệt của mình. Bằng cách phân tích tình hình, Vegas cuối cùng đã có thể hiểu rằng anh ấy không cần bất cứ điều gì hơn trong cuộc sống của mình ngoài hai người đó.
"Pete, em muốn chết à?" Vegas nói với một giọng nghiêm túc.
"Mì ăn liền ngon mà. Tại sao anh phải đối xử với em như thế này? Anh đang âm mưu chống lại sự yếu đuối của em." Đau lòng, Pete bước đến bên giường, ngồi ở một bên.
"P' Pete, nói thì phải giữ lời hứa chứ."
"Chà, hôm nay có ai tới thân với Pete không?" Vegas nói, hướng ánh mắt về phía Pete.
"Không!" Vegas lắng nghe Macau, không rời mắt khỏi Pete. "Kể từ khi tôi cảnh báo bạn bè của mình, không ai có thể lại gần Pete nữa." Macau đáp, bật TV lên.
"Đồ khốn nạn! Còn ai nhìn em ngoài anh chứ?"
"Anh đã bất tỉnh cả tháng. Vì vậy, anh không chắc. Bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người đến cướp em đi. Nếu đó là sự thật, anh sẽ phá nát tất cả những nơi chúng đưa em tới."
"Này!! Không cần lo lắng. Chỉ có cậu Khun cố gắng đưa em đi thôi."
"Gì?" Vegas đã được sồn lên. Gây ra một chút phấn khích trong Pete. Cậu ấy yêu cái khi Vegas không thể kiềm chế cảm xúc của mình.
"Chuyện gì vậy?" Pete nói, ngả người vào vòng tay của Vegas.
"Đồ ngốc! Tên khốn đó sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi ...."
"Không có bất kỳ nơi nào khác mà em muốn ở đâu. Em đã nói điều đó vô số lần với cậu Khun rồi, em đã quyết định ở lại bên cạnh anh rồi." Pete đưa những ngón tay lên mặt Vegas và nhẹ nhàng vuốt ve anh.
Pete là người duy nhất trên thế giới có thể xoa dịu nỗi thất vọng của Vegas. Cậu là người đặc biệt của anh, là người cho anh an ủi trong giông tố, cũng là người cho anh hy vọng tiếp tục sống.
.
.
Chap 3 và 4 bản gốc ngắn hơn chút và có sự kiên quan nhiều tới nhau nên Etrans cũng đã gộp chúng lại với nhau nên mình cũng sẽ dịch gộp thành một như này luôn.
Vẫn còn một chap cuối nha mọi người, đảm bảo dễ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro