Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Unnie, hiện thân của quỷ dữ

Có 90 phần trăm cơ hội mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Nhưng 10 phần trăm còn lại là điều đã khiến Joohyun quyết định hành động. Nàng bước ra ban công, nhìn về phía bên hàng xóm.

Là... một cô gái.

Người hàng xóm bí ẩn kia trông cực kì nhẹ nhàng và nhỏ nhắn, không lẫn đi đâu được hiệu ứng kết hợp của chiếc áo hoodie quá khổ và cây đàn mà cô ấy đang ôm bên mình. Mái tóc sáng màu của cô ấy được búi cao trên đầu, và Joohyun nhìn thấy một phần gọng kính màu vàng. Cô ấy không ở phía đối diện và cũng không nghe thấy tiếng động từ nàng. Nếu có một cơ hội để thay đổi quyết định thì chính là lúc này đây.

Nhưng rồi những sợ hãi ban đầu đã nhanh chóng tan biến vì cảm giác tò mò xâm chiếm, người hàng xóm bí ẩn không phải là một người đàn ông lớn tuổi đáng sợ hay một fanboy luôn rình rập theo dõi. Và Joohyun muốn ở lại. Để gặp cô ấy. Và để nói chuyện cùng cô ấy.

"Hey, người sản xuất khúc hát ru."

Cô gái ngừng chơi đàn khi nghe thấy giọng nói của nàng. Joohyun chờ đợi một cách kiên nhẫn để đối mặt với cô ấy, thầm cầu nguyện cô ấy sẽ không thấy hoảng hốt khi nhận ra nàng là ai.

Rồi cô gái chầm chậm quay lại, sững người vì ngạc nhiên khi đôi mắt họ gặp nhau.

Damn.

Joohyun gần như nghẹt thở.

Cô ấy thật là... gì nhỉ? Thơ ngây? Đáng yêu?

Cô gái hàng xóm có vẻ như chuẩn bị nói gì đó, và trong một giây ngắn ngủi, Joohyun đã quyết định nhanh chóng đưa tay ra trước, "Xin chào, mình là Joohyun. Bạn là...?"

"Mình—" Tâm trí Seungwan bắt đầu nhiễu loạn khi cố gắng tiếp thu vì sao Joohyun lại chọn giới thiệu bản thân là "Joohyun" trước mặt "Wendy" và hỏi tên cô trong khi rõ ràng hai người gần như đã cùng nhau trải qua ba ngày dài, tính cả hôm nay.

Chờ đã. Cuối cùng cô cũng tìm được một lý do. Seungwan liếc nhìn bộ đồ mình đang mặc, bàn tay cô đưa lên chạm vào gọng kính đang chiễm trệ trên sống mũi. Cô ấy... không nhận ra mình. Một chút nào cả.

Joohyun để ý thấy hai hàng lông mày của cô gái nhăn lại. Chờ đã, cô ấy có biết mình là ai không nhỉ? Cô ấy trông có vẻ không vui. Ôi. Ôi không. Là một anti-fan sao...?

Chỉ với chiếc kính này và không chút trang điểm... khả năng nhận diện gương mặt người khác của cô ấy tệ đến thế sao. Seungwan tự hỏi, cảm thấy thích thú. Huh, ngay cả Bae Joohyun tài năng cũng có một nhược điểm thế này đây.

Nhìn thấy cách mà Joohyun đang đọc vị gương mặt mình, cô đã chắc chắn nghi ngờ của mình là chính xác.

Vậy... mình có nên nói ra sự thật không? Cô ấy sẽ còn ghét mình hơn nữa. Và mình sẽ phải dùng cả đời của một quản lý để xin lỗi vì đã trở thành hàng xóm của cô ấy. Tâm trí của Seungwan bắt đầu cuộc chạy đua quyết liệt. Nhưng đây cũng có thể là cơ hội để mình làm lại từ đầu. Cô ấy trông...có vẻ thân thiện hơn nhiều so với ngày đầu gặp mặt, có lẽ là vì mình đã giúp cô ấy có những giấc ngủ ngon và vì cả những tờ giấy ghi chú nữa.

Dường như cả vũ trụ đã tạo điều kiện để chúng mình bắt đầu một mối quan hệ mới, vậy sao mình phải bỏ lỡ cơ hội này?

Seungwan vụng về đưa tay hướng về nàng nghệ sĩ, vô tình va phải cần đàn. Cô co rúm người trước âm thanh vọng lại từ nhạc cụ.

Cô nàng tóc vàng cuối cùng cũng nắm tay Joohyun, và bắt lấy thật chặt, "Xin chào, mình là Seungwan."

Bàn tay của cô ấy... thật nhỏ và mềm mại. Seungwan nghĩ, khi cô bắt đầu để ý vài chi tiết về người đối diện.

Không ngờ cô ấy lại có cái tên như vậy, và cũng thật không ngờ bàn tay cô ấy lại mịn màng đến thế-- Tâm trí Joohyun bắt đầu dạo chơi và nàng phải cố gắng lắm mới đưa được bản thân trở về thực tại. Nàng giật mình, nhanh chóng rút tay khỏi người đối diện, để lại một cái nhìn bối rối trên gương mặt cô nàng tóc vàng.

"Uh, chỉ là một chút sốc tĩnh điện," nàng ậm ừ phân trần, "Và, cái tên của bạn... khá hay."

Seungwan cười khúc khích, "Cảm ơn cậu. Tên của cậu cũng hay—Ý mình là, đẹp."

Và rồi một khoảng lặng bao trùm khi cả hai người đều cố gắng soi xét người kia một cách cẩn trọng trong tiềm thức. Joohyun không nói chuyện vì nàng đang cố gắng đọc biểu cảm gương mặt của người đối diện, không biết cô nàng tóc vàng có nhận ra nàng là một người nổi tiếng hay không (và liệu cô ấy có quan tâm đến điều đó hay không). Seungwan mím chặt môi, hai vai co cứng, cầu nguyện Joohyun không nhìn ra sự thật và vạch trần sự việc nhảm nhí này.

Nàng nghệ sĩ là người đầu tiên phá vỡ khoảng lặng giữa hai người.

"Thực ra mình đã...uh, phải nói thế nào nhỉ," Joohyun mân mê mái tóc của mình một cách lo lắng, khó khăn sắp xếp từng câu chữ lại với nhau.

Seungwan kiên nhẫn chờ đợi, hoàn toàn bị mê hoặc bởi khía cạnh hoàn toàn mới mà cô đã không nhận thấy được ở Joohyun.

"Mình đã định không ra ngoài đêm nay," nàng nghệ sĩ tiếp tục nói một cách run rẩy, "Mặc dù mình—Mặc dù mình là người đề nghị trước."

Nàng đã thua cuộc.

Joohyun cúi đầu tạ lỗi, "Mình xin lỗi."

Là quản lý của nàng, Seungwan bắt đầu nghĩ về những hậu quả có thể xảy ra nếu như không phải là người hàng xóm mà Joohyun muốn gặp. Một chút lo lắng và bực dọc bắt đầu khuấy động bên trong cô.

Bae Joohyun, cô có thể đã—

Được rồi, mình phải bình tĩnh và không để việc này thất bại thảm hại, đúng chứ?

Seungwan không để gương mặt hay hành động của mình thể hiện chút lo lắng gì cho Joohyun. Hai người họ đang nói chuyện trên thân phận những người xa lạ. Hơn nữa, quát mắng nàng nghệ sĩ vì sự bất cẩn của cô ấy chẳng khác gì cô đang chĩa thẳng ngón giữa vào thế giới và từ bỏ cơ hội để hiểu hơn con người thật sự của Joohyun.

"Không sao đâu," Seungwan thoải mái trả lời, "Nếu mình là cậu, mình cũng sẽ không chắc."

Joohyun nhìn lên, giật mình, "G-Gì cơ?"

"Cậu là Bae Joohyun, đúng chứ?" Seungwan nghiêng đầu, "nữ thần số một của Đại Hàn Dân Quốc?"

Joohyun cảm thấy lạnh lẽo bao trùm cơ thể khi người hàng xóm biết nàng là ai. Nhưng Seungwan không chút gì hoảng hốt, như thế nghĩa là một điềm tốt đúng không...?

"Huh, c-cậu biết mình?"

Seungwan không thể tin được điều mà cô đang nghe. Thật tình, cô nghĩ không ai biết cô trong khi cô là một người nổi tiếng ở đây sao?

"Duh," Seungwan đảo mắt một cách tinh nghịch, "Mình có thể trông giống một người vô gia cư, nhưng mình đảm bảo với cậu mình không lạc hậu đến vậy."

Joohyun cảm thấy ngạc nhiên bởi vẻ bình tĩnh của cô gái trước mặt, như thể cô ấy không chút mảy may quan tâm đến thực tế rằng cô ấy vừa mới chuyển đến bên cạnh căn hộ của một thần tượng âm nhạc quốc dân. Cô ấy trông có vẻ không bị thu hút bởi sự nổi tiếng. Cô ấy đã không hỏi nàng về việc kí tặng. Cô ấy chỉ là... trò chuyện một cách gần gũi với Joohyun. Đối xử với nàng như một người bình thường. Và việc cô ấy không ngưỡng mộ một cách mù quáng đã khiến Joohyun cảm thấy thích thú trước thay đổi này.

"Cậu không..." Joohyun cố gắng thể hiện sự bối rối qua lời nói của mình, "Cậu không ngạc nhiên chút nào."

Wow, ai mà biết được nữ thần quốc dân lại có vốn từ vựng...đáng ngạc nhiên như vậy. Nàng nghệ sĩ muốn dùng tay gõ lên trán, bất lực trước bản thân.

Seungwan nhún vai, "Mình phải tỏ ra như vậy sao?"

"S-sao?"

Seungwan đặt cây ghita ra sau, rồi dựa tay vào lan can ban công, "Ý mình là, cậu có thể là một người nổi tiếng, nhưng cậu cũng là một con người. Và mình có thể tưởng tượng được cậu phải luôn đối diện với những biểu hiện 'ngạc nhiên cuồng nhiệt' hàng ngày. Mình không muốn như vậy. Nhất là khi cậu đang ở nhà, nơi mà cậu có thể là... chính bản thân mình."

Nghe những lời an ủi từ một người mà nàng chỉ mới vừa gặp, Joohyun cảm giác những lời nói ấy đã khắc sâu trong tâm trí nàng. Cũng giống như mình luôn quên mất điều đó mỗi khi có cơ hội.

Cậu cũng là một con người.

Mình đoán, vẫn còn những người như thế này ngoài kia, dù cho hiếm hoi đi chăng nữa. Joohyun nghiền ngẫm.

Tạ ơn Chúa Seungwan là một trong số họ.

"Cậu... không giống với bất kì ai mình đã gặp trước đây."

Ngoại trừ việc chúng ta đã biết nhau từ trước, Joohyun-ssi, Seungwan đáp lại trong đầu với vẻ mỉa mai táo tợn.

"Thật sao?" Cô gái tóc vàng không thể không hỏi, "Mọi người ngoài kia đều không coi cậu là một con người sao?"

"Well, hầu hết họ không nói thẳng vào mặt mình như vậy," Joohyun đáp lại, "Nhưng mà hành động của họ thì đúng là như thế, hoặc là qua những điều được và không được nói ra."

Seungwan ậm ừ thấu hiểu. Khoảng lặng lại bắt đầu bao trùm.

"Nhưng đó là điều mà mình đã cam kết, đúng chứ?" Joohyun đột nhiên nói, "Mặt trái của việc nổi tiếng là cuộc sống của cậu không chỉ thuộc về riêng cậu. Nó thuộc về công ty. Thuộc về người hâm mộ. Thuộc về những người đã đầu tư để cậu có được vị trí hiện tại."

Cô ấy...không sai. Seungwan có thể cảm thấy lồng ngực mình siết lại thêm lần nữa, cô nhớ về những điều mà Kangta đã đề cập về quá khứ của nàng. Mọi người đã khiến cô ấy khốn khổ. Thật khó để nhớ ra bản thân cũng là một người bình thường khi mọi người xung quanh đều đối xử với bạn như vậy.

"Có vẻ như cậu bị mắc kẹt giữa hai vấn đề nan giải không có hồi kết."

"Yeah, có thể nói như vậy," Joohyun cười khúc khích, "Hey, cậu dùng từ khá đấy."

"Cậu cũng không tệ lắm đâu, cô nàng-giấy-ghi-chú-màu-hồng," Seungwan đáp lại, "Những lời nhắn của cậu đã tiếp thêm sức mạnh cho mình cả ngày dài."

Joohyun cảm nhận chút ấm ấp trên đôi gò má, "Uh, thật tuyệt."

"Nhưng mà mình cũng có một câu hỏi khác, nếu cậu không ngại," Seungwan tiếp tục, "Điều gì đã khiến cậu không thể ngủ được? Đương nhiên, vì chúng ta chỉ mới gặp nhau và nếu việc đó quá riêng tư thì cậu không cần phải chia sẻ với mình."

Joohyun cảm động trước thái độ tử tế và ân cần của cô bạn hàng xóm.

"Không, không sao," Joohyun bắt đầu, "Mình cũng không ngại nói về điều đó."

Seungwan dựa vào lan can, tay đỡ gò má, lắng nghe Joohyun hồi tưởng về lý do nàng mất ngủ.

"Nói một cách đơn giản thì công ty của mình đã thay đổi quản lý ngay vào lúc mình bắt đầu comeback, như thể mình không có bao nhiêu là mối lo khác vậy ấy," nàng nghệ sĩ tiếp tục phàn nàn, "Mình cần rất nhiều thời gian để làm quen với người mới, vì thế việc thay đổi này đã khiến mình áp lực hơn nữa. Rồi mình... mình đã trút giận lên cô ấy. Ý mình là quản lý mới. Mình cảm thấy có chút tội lỗi. Và nó khiến mình khó ngủ."

Thật là nhẹ nhõm. Seungwan không ngăn cản bàn tay đưa lên ngực sau khi nghe. Vậy là không phải do mình.

"Nhưng mà sau ba ngày quen biết cô ấy, mình nhận ra cô ấy cũng là một người khá tệ, nên mình không cảm thấy quá có lỗi nữa."

Xin lỗi, nhưng mà gì cơ? Seungwan cảm thấy một sự pha trộn bất hợp lí giữa phiền toái và hứng thú đang chộn rộn trong người, chúng giống như một đôi ruy băng khác màu đang nắm tay nhau nhảy múa.

"Cậu biết không, cô ấy đã khiến một quản lý khác bị đuổi việc vào ngày đầu đi làm."

"Điều đó nghe có vẻ... cực độ nhỉ."

"Đúng chứ? Nhưng mà công bằng mà nói, gã quản lý kia còn tệ hại hơn nhiều. Cực kì không chuyên nghiệp. Vì thế việc cô ấy khiến lão ta bị đuổi thật ra cũng tốt," Joohyun nhận xét, "Nhưng mình đã không nói với cô ấy vì nếu cô ấy biết... mình sẽ không bao giờ có thể nghe thấy lời kết mất."

Làm sao mình có thể tiếp tục đây? Thật là buồn cười quá đi. Seungwan có thể cảm nhận được một trận cười run rẩy đang lớn dần trong người. Cô ấy đang phàn nàn về mình, với chính bản thân mình!

"Cô ấy có vẻ như là một người... không nhàm chán."

"Nhưng mà mọi thứ đều có cái giá của nó."

"Như thế nào cơ?"

"Cô ấy có khả năng chọc điên người khác một cách rất thông minh."

Ít nhất thì cô ấy cũng thừa nhận mình là một đứa... thông minh. Seungwan tự nhủ trong lòng.

"Dù sao thì, nói về cô ấy khiến mình tức sôi máu nên mình sẽ không tiếp tục nữa," Joohyun nắm chặt lan can, "Còn cậu? Điều gì đã khiến cậu khó ngủ vào đêm qua?"

Chính là việc tôi không thể hiểu vì sao cô lại cư xử cực kì thô lỗ với tôi. Seungwan muốn đáp lại nhưng đã ngăn được bản thân mình.

"Mình đoán cậu sẽ nói mình cần thời gian để quen với...tất cả những điều này," Seungwan chu đáo nói, "Vì mình thật lòng rất tò mò về người hàng xóm nào đó đã để lại lời nhắn tốt đẹp trên cửa nhà."

Joohyun cười khúc khích, "Well, mình ở đây rồi nè."

"Yeah," Seungwan cào cào má mình một cách ngại ngùng, "Mình không nghĩ đó là cậu. Nhưng cũng để cậu biết...Mình rất vui khi đó là cậu."

Nàng nghệ sĩ cảm giác trái tim mình mềm nhũn trước lời nói của cô bạn hàng xóm, "Ừ-Ừm, mình cũng mừng khi người đó là cậu."

Làm sao mày có thể giữ bình tình trước những ngôi sao hạng A khác trong khi chỉ một cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Seungwan đã khiến mày không thể cư xử như bình thường chứ--! Nếu Joohyun có thể giống như đà điểu vùi đầu xuống lòng đất để che giấu vẻ ngượng ngùng của mình, thì nàng sẽ làm thế.

Chắc chắn nàng sẽ làm thế.

Lạy Chúa tôi, mình chưa từng nghĩ có thể nhìn thấy Bae Joohyun như vậy. Seungwan cảm giác trái tim mình nhảy vọt một chút khi thấy nàng nghệ sĩ lo lắng, do dự với ngôn từ của mình.

"Cảm ơn," Seungwan trả lời, cảm nhận từ ngữ tiếp theo đã sẵn sàng ở cổ họng.

Và nó đã không tự chủ vuột ra khỏi miệng cô, "Unnie."

Cả hai người họ đều bất động. Seungwan muốn chạy vào phòng và trốn đi. Có phải cô chỉ vừa mới cố gắng làm quen với Joohyun trong một vài phút trò chuyện thân mật ngắn ngủi? Cô có thể thấy đôi má mình nóng hổi, và điều duy nhất khiến cô không tỏ ra co rúm là bởi như vậy sẽ khiến mọi việc trở nên kỳ cục hơn.

Trong khi đó, Joohyun cảm thấy mình tan chảy trước lời nói của Seungwan.

Unnie.

Vậy là em ấy nhỏ tuổi hơn mình, huh.

Unnie,

Un-nie!

Cụm từ đó vang vọng bên tai nàng, như một câu thần chú quyến rũ. Thông thường, nếu một người quen cố gắng làm thân với nàng, Joohyun sẽ đề phòng và yêu cầu người đó nói chuyện một cách trịnh trọng. Nhưng với Seungwan, nàng cảm thấy nàng không thể giữ khoảng cách đó. Có cái gì đó với cách nói chuyện của em ấy mà nàng...rất thích. Nàng cảm thấy bản thân bị chìm đắm trong ước muốn được nghe lời nói đó từ Seungwan thêm một lần nữa.

Nhưng khoảng lặng giữa hai người ngày càng trở nên ngượng ngùng hơn khi cả hai đang cố tìm kiếm chủ đề để tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Uh, thật tuyệt khi được nói chuyện cùng chị!" Seungwan bắt đầu với âm giọng cao và vang nhằm cố gắng che giấu vẻ lo lắng của mình, và điều này khiến Joohyun giật mình.

"Y-Yeah!" Nàng nghệ sĩ nhanh chóng trả lời.

"Bây giờ đã m-muộn rồi."

"Mm y-yeah."

"Ch-chúng ta nên đi ngủ thôi."

Lại một khoảng lặng nhanh chóng bao trùm toàn bộ. Hai người bắt đầu hướng về lối thoát hiểm riêng của riêng mình, đôi mắt họ liên tục nhìn người đối diện và cánh cửa ban công. Cả hai dừng lại và nhìn vào đối phương thêm một lần nữa.

Ngủ ngon nhé, Seungwanie.

Ôi lạy Chúa, không.

Nhưng như thế mới công bằng đấy.

Không. Không thể nào.

Nói đi mà! Như thế em ấy sẽ không nghĩ mình đã quá phận! Ai mà biết được chứ? Có khi em ấy sẽ tiếp tục gọi mày là "Unnie"! Mày sẽ được nghe cụm từ đó một lần nữa!

Mình sẽ không làm thế!

Thôi mà. Gọi em ấy là "Seungwannie".

Không!

Seung-wan-nie!

Argh!!!

"Ngủ ngon nhé!" Joohyun là người đầu tiên phá vỡ sự căng thẳng giữa hai người, "Chúng ta cùng trò chuyện sau nhé, S-Seungwannie!"

Nàng nghệ sĩ nhanh chóng phi vào trong, kéo cửa ban công một cách chóng vánh và trốn vào phòng ngủ. Nàng ném mình lên giường, vùi mặt vào gối và rên rỉ một cách xấu hổ.

Seungwan vẫn đứng bất động ở ngoài ban công, không dịch chuyển tí nào như thể đôi chân cô đã mọc rễ sâu dưới sàn nhà. Có phải cô ấy mới—Là mình nghe lầm sao? Có phải Bae Joohyun vừa mới gọi mình là "Seungwannie"?

Hay mình đang mơ?

Cô véo lấy má mình. Thật mạnh. Rồi nhăn mặt.

Không, mình hoàn toàn tỉnh táo.

Cô có thể cảm thấy khóe môi mình nhếch lên.

Seungwannie.

Huh. Mình... thích được gọi như vậy.














[Ngày tiếp theo, khoảng 4 giờ chiều]

"Cậu cái gì cơ?!"

"Ôi thôi mà Seul!" Seungwan vỗ vào chân người bạn thân nhất của mình đang đặt dưới gầm bàn, "Cậu không biết cậu ồn ào lắm à?"

"Ừ thì, thứ lỗi cho tớ vì đã phản ứng một cách thích hợp, Son Seungwan-ssi," Seulgi thận trọng hạ giọng nói của mình đến ngưỡng thì thầm sắc nét, "Cậu muốn tớ phải phản ứng thế nào trước sự thật rằng cậu đã lừa dối Bae Joohyun, mà nếu cậu có quên thì để tớ nhắc lại, cô ấy là nữ thần, nữ thần số một của Đại Hàn Dân Quốc?! Sao cậu có thể lừa dối một thiên thần như vậy?"

Seungwan đùa cợt, "Gì cơ? Thiên thần á?"

"Hey! Cô ấy cực kì tốt bụng với người hâm mộ, được chứ! Tớ cũng nghe ngóng từ nhiều nhà sản xuất chương trình thực tế khác, cô ấy thực sự rất dễ để làm việc cùng."

"Vậy thì, cậu phải tin lời của quản lý của cô ấy, cô ấy thực sự là hiện thân của quỷ dữ," Seungwan thở phào và khoanh tay lại, ngả người ra sau ghế, "Cô ấy đã làm đổ cà phê vào người tớ trong ngày đầu gặp mặt và còn dám trách móc tớ! Rồi hai ngày tiếp theo, lúc nào cô ấy cũng như thể sẵn sàng bắt đầu một trận chiến với tớ vậy!"

"Pshh, cậu mới biết cô ấy được, ba ngày đúng chứ? Bình tĩnh đi Seungwan," Seulgi trả lời, dùng ốc hút khuấy cốc trà sữa trân châu, "Ngoài ra, cậu cũng không nói như vậy về con người đêm qua của cô ấy."

"Kang Seulgi, tớ không có ngốc đâu nhé!"

"Ô, nhưng mà cậu ngốc thật mà," Seulgi chỉ ra, "Đầu tiên, cậu phàn nàn về cách cô ấy đã cư xử thô lỗ với cậu như thế nào bởi vì cậu là quản lý mới của cô ấy, rồi sau đó cậu giễu cợt vì cô ấy không nhận ra mình vào đêm qua, rồi cậu bắt đầu thổ lộ rằng cậu đã có một cuộc trò chuyện rất văn minh và vui vẻ sau khi lừa dối cô ấy về thân phân của mình. Tớ thề, suốt mười phút vừa qua, điều duy nhất cậu kể lể chính là việc cô ấy gọi cậu là 'Seungwannie'. Đối mặt với sự thật đi, Son Seungwan. Cậu. Là. Một. Đứa. Ngốc. Nghếch."

"Sự thật thì, tớ đã không nói dối," Seungwan cố gắng biện mình, "Tớ Seungwan."

"Đương nhiên rồi, cứ tiếp tục lừa dối chính bản thân cậu đi," Seulgi đảo mắt và nhấp một hơi trà sữa.

"Tớ không—Tớ không lừa ai cả."

"Cậu không biết là mình vô vọng thế nào à?" Seulgi thở dài và đặt cốc trà xuống, "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy biết được?"

Seungwan dừng lại, nghĩ về điều người bạn mình đang lo ngại.

Joohyun sẽ nổi điên lên mất. Cực kì, cực kì, cực kì nguy hiểm.

Seungwan gầm gừ. Seulgi nhanh chóng bảo vệ cốc trà sữa của mình khỏi tầm với khi cô gái tóc vàng nằm trườn ra mặt bàn.

"Bây giờ cậu đã hiểu chưa?"

"Mmhf." Seulgi nghe giọng cô bạn mình như bị bót nghẹt.

"Dù sao thì cậu cũng khá lắm," Seulgi có thể cảm nhận được tâm trạng tụt dốc của Seungwan, "Cậu đã gọi cô ấy là 'unnie' ngay trong 'lần đầu' gặp gỡ. Son Seungwan, cậu cực kì dũng cảm đấy biết không."

"Ngừng lại đi..." Seungwan khoanh tay trên bàn và vùi đầu vào chúng, "Đó là một tai nạn. Tớ không nên như vậy."

"Nhưng nếu thế thì cô ấy sẽ không gọi cậu là 'Seungwannie' và cậu sẽ không có gì để kể lể trong vòng mười phút đồng hồ vừa qua," Seulgi trêu chọc người bạn của mình, dùng chân khều khều ống chân của Seungwan, "Tớ chắc cậu sẽ ổn thôi. Ít nhất thì, cậu là bản thân cậu, dù trên cương vị là người quản lý của cô ấy hay hàng xóm của cô ấy. Tớ có thể thấy rõ điều đó qua những lời cậu kể."

"Well, tớ nghĩ..." Seungwan ngồi thẳng dậy rồi uống một ngụm trà sữa thật lớn, "Nó là một lời nói dối vô hại đúng không? Rõ ràng tớ không giả vờ làm một ai đó mà không phải là tớ."

"Cô ấy có biết cậu là giám đốc điều hành của La Rouge không?"

"Không... Ngoại trừ Kangta và Quản lý Seo thì không ai biết cả," Seungwan yếu ớt trả lời, "Nếu quá nhiều người biết thì mục đích của việc tớ trở thành một quản lý sẽ bị phá vỡ. Tớ còn yêu cầu Kangta trả lương tương tự như những quản lý khác.

"Những rắc rối mà cậu phải trải qua..." Seulgi nắm lấy tay bạn mình, rồi nhẹ nhàng xoa lấy, "Cậu có chắc mình sẽ ổn không? Dù gì thì cậu cũng đang chơi trò tung hứng giữa nhiệm vụ của quản lý và công việc của COO..."

"Cảm ơn cậu, Seul, nhưng tớ sẽ ổn thôi," Seungwan mỉm cười, "Tớ chỉ ước mình có thể tìm ra cách để hòa thuận hơn với Joo—Ý tớ là, Irene. Như vậy thì chúng tớ mới dễ dàng trải qua những thay đổi sau này."

"Tớ tin cậu sẽ làm được," Seulgi chọc má cô gái tóc vàng với tay còn lại, "Cậu là một người ấm áp, Wani. Không ai có thể từ chối làm bạn với cậu. Chỉ là một số người cần thêm thời gian mà thôi."

"Cậu thật ngọt ngào. Cảm ơn, Seul. Tớ nói thật đấy. Cảm ơn cậu từ tận đáy lòng."

"Ô, tớ biết mà!" Seulgi vỗ tay một cách hứng thú, "Mà sao cậu không gọi cô ấy là 'unnie' khi ở bên cạnh cô ấy? Tớ cá cô ấy sẽ gọi cậu là 'Wendy-à' hay tương tự như thế. Đó! Như thế vấn đề sẽ được giải quyết."

"Tớ sẽ rút lại lời nói vừa rồi. Cậu không ngọt ngào chút nào hết, Kang Seulgi."

"Làm sao cậu có thể rút lại lời khi nó xuất phát từ tận đáy lòng chứ!"

"Đồ ngốc--! Tớ sẽ giết cậu, Kang Seulgi!"

Ngay khi Seungwan vươn tay ra để nắm lấy người bạn của mình, Seulgi luồn lách và chạy khỏi quán trà sữa, vừa cười vừa lè lưỡi trêu chọc Seungwan.

"Đuổi theo tớ đi này, đồ lùn!"

Seungwan híp mắt lại và gầm gừ. Cô chạy ra khỏi cửa hàng và thấy Seulgi đã cách xa hơn mười mét.

Cô gái tóc vàng tăng tốc để đuổi kịp người bạn thân, "Kang Seulgi, lại đây, đồ nhát cáy!"

"Cậu nghĩ tớ sẽ để một đứa ngốc nghếch như cậu bảo tớ phải làm gì hả?" Seulgi quay đầu lại cười nhăn răng và bắt đầu chạy nước rút.

Seungwan khó khăn đuổi theo, trà sữa của cô sóng sánh mạnh mẽ trong cốc. Vì tầm nhìn được đặt hoàn toàn vào mục tiêu phía trước, Seungwan không chút để ý đến mọi vật, hoặc là, mọi người xung quanh.

Bả vai của cô gái tóc vàng đập mạnh vào một người nào đó và cốc trà sữa bay lên. Chiếc nắp đậy bằng nhựa vì áp lực tác động mà văng ra, rồi chất lỏng bên trong trào ra bắn vào người nạn nhân kém may mắn. Seungwan thở hắt ra một tiếng thật lớn (và hy vọng nó thể hiện được sự hối lỗi của mình) rồi nhanh chóng cố gắng phủi đi những mẩu nha đam trên áo người lạ.

"Tôi thật sự xin lỗi, tôi đã không nhìn đường, tôi—"

Cô gái tóc đen đập mạnh vào đôi tay cô, "Đừng đụng vào tôi!"

"Tôi—" Seungwan định xin lỗi một lần nữa nhưng rồi giọng nói đó đã khiến cô lo sợ.

Shit.

Ôi...shit.

Ôi không không không không không...

"Hey! Cậu không sao chứ?" Seulgi bước về phía người bạn của mình khi nhận ra Seungwan không đuổi theo cô nữa.

Rồi cô thấy cốc trà sữa bị văng tung tóe, cùng một người lạ mặt bị ướt đẫm và đang nổi cơn thịnh nộ, "Oh."

Joohyun chấn chỉnh người đã làm bẩn trang phục của mình với cái lườm hung dữ nhất mà nàng có thể có được. Nàng cảm thấy cơn giận như lửa thiêu đang chạy dọc khắp cơ thể khi nhận ra thủ phạm là ai. Wendy nhìn chằm chằm vào nàng, há to miệng vì sốc.














[HẾT CHƯƠNG 5]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro