Chương 4: Anti-thesis (Phản đề) (1)
Sẽ là nói dối nếu bảo rằng Seungwan không tò mò về thái độ khác lạ của Joohyun. Nàng không giấu được nụ cười khi ngồi vào trong xe. Và Joohyun trong cũng có vẻ đã nghỉ ngơi đầy đủ hơn so với những ngày trước đó. Seungwan khẽ liếc nhìn túi giấy đựng cà phê và bánh donut bên cạnh ghế phụ. Chắc hẳn cô ấy thật sự rất thích donut, hoặc một thế lực ngoài hành tinh nào đó đã bắt cóc con người thực sự của cô ấy vào tối qua, Seungwan suy ngẫm một cách thích thú. Chắc là lý do sau rồi.
Để kiểm chứng giả thuyết đó, Seungwan cầm lấy chiếc túi giấy và đưa cho nàng nghệ sĩ, "Bữa sáng của cô."
Và Joohyun đã nhận lấy bữa sáng mà không chút càu nhàu, khiến cô có chút ngạc nhiên.
Huh, sao lại thế được nhỉ? Chắc là cô ấy thích bánh donut dữ lắm. Seungwan xíu chút nữa đã bật cười trước suy nghĩ này.
"Là bánh được phủ... bơ."
Seungwan muốn đập tay vào trán. Mình đã nhanh nhảu quá rồi.
"Xin lỗi, tôi không biết cô thích vị gì nên đã chọn loại thông thường," Seungwan bật GPS và cho lùi xe khỏi bãi đón, "Nhưng mà cô thích loại nào? Tôi sẽ lấy loại đó vào lần tới."
"Tôi..." Joohyun nhỏ giọng dần khi nhìn xuống chiếc bánh donut vẫn còn ấm nóng trong tay.
Rồi nàng thốt ra một cách nhẹ nhàng, gần như là ngại ngùng, "Tôi thích chúng như vậy."
Seungwan cảm thấy trái tim cô như bị siết lại một chút. Cô khẽ hắng giọng rồi tập trung vào đường đi, "Tuyệt... Lần tới tôi sẽ nhớ lấy loại này."
Joohyun ậm ừ một cách lơ đãng rồi cắn một miếng bánh. Ấm áp nhanh chóng tràn đầy khoang miệng và nàng cảm nhận được vị ngọt đang lan tỏa nơi đầu lưỡi. Nàng lại tha thẩn nhớ về người hàng xóm bí ẩn, không dấu nổi vẻ thích thú mong chờ cuộc gặp tối nay.
Chờ đã. Joohyun ngừng nhai bánh khi một câu hỏi đột ngột hiện lên.
Lỡ đâu người đó là một anti-fan điên cuồng hay tệ hơn, là một kẻ theo dõi thì sao?
Mày điên rồi, Bae Joohyun! Nàng nghệ sĩ tự trách mình. Làm sao mà mày chỉ quan tâm đến người chơi ghita bí ẩn, những tờ giấy ghi chú để rồi hẹn gặp người ta khi quên mất mày. Là. Một. Người nổi tiếng. Thật ngu ngốc!
Joohyun toát mồ hôi lạnh khi nghĩ về việc mọi thứ có thể trở nên tồi tệ ra sao nếu nàng gặp người đó và tiết lộ nàng không đơn giản chỉ là một người hàng xóm, mà là nữ thần hàng đầu của Đại Hàn Dân Quốc. Người hàng xóm ấy có thể mời đám paparazzi đến căn hộ chỉ để kiếm bộn tiền. Người đó cũng có thể là một tên hâm mộ điên cuồng cố gắng đột nhập vào căn hộ của nàng và như vậy, Joohyun sẽ phải rời đi. Và trời ơi, có thể người đó sẽ nguyền rủa nàng vì họ ghét Irene Bae vì một lý do nào đó.
Quá nhiều thứ để bận tâm khi muốn có một mối quan hệ thuần khiết, Joohyun nổi giận, tâm trạng nàng đột ngột chuyển hướng khi nghĩ về những điều tệ nhất. Nàng hút một ngụm lớn cà phê để khiến bản thân bình tĩnh lại. Dù thế nào đi nữa, mình không thể nói chuyện này với Wendy. Mình không thể để cô ấy nghĩ mình là một đứa vô tâm và ngốc nghếch. Cô ấy sẽ không ngừng cằn nhằn mất.
"Tôi có một cuộc họp với Mr.Ahn vào lúc 10 giờ, nên tôi sẽ không ở cùng cô trong một tiếng đồng hồ," Seungwan nói khi cho xe quẹo trái, "Gặp cô ở phòng thu sau 11 giờ. Như thế được chứ?"
"Cô nghĩ tôi là ai, một đứa nhóc 5 tuổi?" Joohyun gay gắt, "Tôi sẽ ổn ngay cả khi không có cô."
Geez, cô ấy đã trông rất vui khi nhìn thấy donuts và bây giờ thì đã trở lại là con người thiếu tử tế vốn có, người quản lý đảo mắt.
[Tầng 19, trụ sở chính La Rouge Entertainment, văn phòng CEO Ahn, khoảng 10 giờ sáng]
"Quản lý Son, rất vui khi được gặp cô," Kangta chào người quản lý mới với một nụ cười tươi sáng, "Cô đang thích nghi tốt với mọi thứ chứ?"
"Vâng," Seungwan chợt nghĩ về tờ giấy ghi chú màu hồng trước đó, "Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua."
"Mời ngồi," Kangta ra hiệu hướng về ghế ngồi phía đối diện bàn làm việc, "Không có gì. Cô đã giúp tôi và công ty rất nhiều."
"À thì, chỉ là một phần công việc của tôi thôi mà," Seungwan cười và nhún vai, "Tôi mừng vì anh không phản đối phương án thay đổi bộ máy quản lý của tôi. Đặc biệt là hôm qua..."
"Công bằng mà nói thì việc trở thành một quản lý nghệ sĩ của La Rouge không nằm trong hợp đồng," vị CEO cười, "Nhưng sau khi chứng kiến hành động ngày hôm qua của cô, bây giờ tôi đã hiểu vì sao cô lại muốn làm quản lý đến vậy."
"Là một Giám đốc điều hành, tôi cần phải điều tra mọi ngóc ngách của hệ thống quản lý để hiểu vấn đề nằm ở đâu, từ đó có chiến lược phù hợp," Seungwan đáp lại, "Thật không may khi có thể vẫn có nhiều cá nhân như Quản lý Oh, họ không dễ thay đổi."
"Cứ làm mọi thứ cô thấy cần thiết," Kangta trả lời một cách điềm tĩnh và rót cho người quản lý một cốc nước, "Tôi tin cô."
"Đó có phải lý do anh giao Irene cho tôi?"
"Hmm?" Kangta nhướng mày, "Có vấn đề gì với cô ấy sao?"
"Không hẳn là vấn đề, nhưng mà," Seungwan thở dài và hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục, "Được rồi, tôi thừa nhận đó là một vấn đề."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tôi có cảm giác cô ấy không thích sự có mặt của tôi," Seungwan trả lời thật lòng, "Cô ấy rất ương bướng và tôi vẫn không biết bản thân đã làm gì để cô ấy... ghét mình đến vậy."
Kangta cười thầm, "Đúng là Joohyun không dễ tiếp cận lúc đầu. Cô ấy cần thời gian để mở lòng với người khác."
"Có vẻ như điều đó sẽ không xảy ra sớm," người quản lý khoanh tay và tiếp tục, "Tôi chỉ mong mình có thể thân thiết hơn với cô ấy, nhưng mà thi thoảng cô ấy cứ như một... bức tường gạch ấy. Không, chờ đã. Ý tôi là, lúc nào cũng vậy."
"Tôi tin năng lượng tươi sáng như ánh nắng mặt trời của cô sẽ sớm xuyên qua bức tường đó thôi."
"Nếu tôi là ánh nắng thì cô ấy chắc hẳn là một đám mây u ám to đùng."
Vị CEO không thể ngăn bản thân lắc đầu cười ngao ngán. Anh nhìn Seungwan một cách chăm chú, trong mắt rộ lên ý cười, "Phải thừa nhận, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô than vãn như vậy. Có vẻ lão quản lý họ Oh với thành kiến chống lại phụ nữ cũng chẳng là gì nếu đem so với Bae Joohyun gai góc về việc ai làm cô bực mình hơn."
"Anh thấy chuyện này rất vui hở," Seungwan chẳng chút bận tâm, "Tôi sẽ mách với em họ anh."
"Nếu cô muốn phá bỏ hoàn toàn kế hoạch quản lý công ty hiện tại của tôi, thì tôi cũng muốn cảm nhận được niềm vui từ hành động của cô," Kangta không chút bối rối bởi lời đe dọa vừa rồi, "Và có vẻ như Joohyun giúp cô luôn tỉnh táo và sẵn sàng cho mọi thứ có thể xảy ra."
"Anh vẫn chưa giải thích vì sao anh lại giao cô ấy cho tôi."
Vị CEO nghĩ ngợi một chút trước khi ngồi thẳng và nhìn vào đôi mắt của Seungwan, "Tôi đã nói rõ trước rồi, tôi muốn cô ấy là người đầu tiên cảm nhận được những thay đổi mà công ty chúng ta sẽ phải trải qua."
"Vì sao? Tôi hiểu cô ấy là một nghệ sĩ lâu năm của công ty, nhưng vì sao lại là chính cô ấy?"
"Tôi đoán là cô đang hỏi vì sao lại là cô ấy, mà không phải là BoA hay Taeyeon," Kangta trầm ngâm, "Không giống như hai người kia, Joohyun đã không may mắn khi trải qua thời gian thực tập sinh rất khắc nghiệt và lộn xộn đặt ra bởi CEO tiền nhiệm. Ngay cả sau khi ra mắt, cách thức quản lý của La Rouge vẫn tiếp tục làm tổn thương cô ấy. Và vì thế mà cô ấy đã trở nên mạnh mẽ và cảnh giác với mọi người."
"Và anh nghĩ tôi có thể thay đổi cô ấy? Quản lý Seo thì sao?"
"Quản lý Seo đã hoàn toàn ủng hộ việc cô thay thế vị trí của cô ấy. Cô ấy đã nói nguyên văn thế này, 'Wendy là phản đề của Joohyun. Joohyun và tôi giống nhau ở nhiều điểm, vì thế cô ấy quá thoải mái để có thể cân nhắc bất kì thay đổi gì. Cô ấy cần một ai đó có thể lôi kéo cô ấy thoát khỏi thực tế hiện tại'."
"Phản đề sao?"
"Đừng hỏi tôi," vị CEO phất tay, "Quản lý Seo thích dùng những từ ngữ phức tạp như thế."
"Có thể tôi quá đối lập để có thể ảnh hưởng cô ấy," người quản lý băn khoăn.
Kangta mỉm cười, "Dù sao thì, cô cũng chỉ mới là quản lý của Joohyun được ba ngày thôi mà. Những việc này cần rất nhiều thời gian. Nhưng nếu cô không muốn, tôi có thể luân chuyển cô sang vị trí quản lý Blue Lemonade. Hai người họ có vẻ rất say mê cô. Đặc biệt là Joy. Seulgi có nói cô thích những cô gái đáng yêu, đúng chứ?"
"Thứ nhất, tôi không nghĩ anh nên khuyến khích những mối quan hệ như vậy giữa nghệ sĩ và quản lý vì chúng chắc chắn sẽ có những kết thúc cực kỳ kinh khủng," Seungwan đáp lại mà không cần suy nghĩ, "Và hơn nữa, nếu anh đã sắp xếp như vậy, tôi cần phải thực hiện đúng chứ? 'Phản đề' và những thứ tương tự như vậy."
"Tôi đoán Seulgi đã sai. Cô thích những cô gái trưởng thành và sang trọng," Kangta nháy mắt một cách tinh nghịch.
"Được rồi, tôi chắc anh hiểu 'đáng yêu' hay 'sang trọng' vốn dĩ chỉ là hình tượng mà ngành công nghiệp giải trí này xây dựng cho idols mà thôi," Seungwan phân trần, "Và chẳng ai thực sự là một tính cách cụ thể nào trong hai cả."
"Nhưng cô không phản đối 'trưởng thành'. Vậy là cô thích người trưởng thành, huh!"
"Tôi không hề có ý như vậy!"
Vị CEO cười ngặt nghẽo khi trêu trọc người bạn thân của em họ mình. Seungwan lườm anh, hàng lông mày co lại.
Anh gạt nước mắt và khiến bản thân bình tĩnh lại trước khi nói ra suy nghĩ của mình, "Cô đã nói việc trở thành một quản lý sẽ giúp cô tạo nên sự khác biệt ở công ty sau này. Trong quá trình đó, hãy thay đổi cuộc đời của một ai đó. Và có thể cô ấy cũng khiến cô thay đổi. Sau cùng thì, nếu cô là 'phản đề' của cô ấy, cô ấy cũng sẽ là 'phản đề' của cô."
[Một tiếng rưỡi đồng hồ sau đó]
Không đầy một giây sau khi bước vào phòng tập nhảy, Seungwan đã nghe tiếng Joohyun.
"Cô đến trễ 30 phút."
"Cô hẳn đã tận hưởng thời gian không có tôi lởn vởn xung quanh," người quản lý trả lời như thể đó là một sự thật không chút tranh cãi, không chút để ý đến nàng nghệ sĩ. Cô bước về phía ghế bành ở góc phòng tập nhảy và đặt túi xuống. Rồi cô ngồi lên mặt ghế mềm mại.
"Thật tệ khi nó không thể kéo dài thêm chút nữa," Joohyun nói khi bước về phía Seungwan.
Người quản lý cuối cùng cũng ngước nhìn người phụ nữ đang đến gần mình và rồi, cơ thể cô đông cứng. Joohyun mặc một chiếc áo thun lửng màu trắng và quần tập, với mái tóc đuôi gà buộc cao. Một sự kết hợp an toàn, nếu Seungwan đánh giá một cách khách quan. Nhưng mà cô gái tóc vàng đã quên mất mọi logic vào khoảnh khắc đó. Vì những lớp cơ bụng chắc chắn có thể khiến cô bị thương. Đấy là chưa kể, nàng nghệ sĩ với làn da ửng hồng và cơ thể lấm tấm mồ hôi, Không chút nghi ngờ khi nói hoạt động tập nhảy điên cuồng đã giúp cô ấy vượt qua mọi thứ.
Cô gái tóc vàng bất ngờ khi cảm giác ấm nóng chạy dọc sau gáy mình, cô nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt. Bình tĩnh nào, Son Seungwan! Mày! Dám! Để! Hoocmon hoành hành sao!
Joohyun dừng lại trước người quản lý rồi cúi cuống, với tay lấy chiếc điện thoại ở trong túi bên cạnh Seungwan. Hành động đó khiến khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp đến mức người quản lý cảm thấy không thoải mái, cô giật mình lùi lại, nhắm chặt mắt.
Nhận thấy phản ứng của Seungwan, Joohyun nhíu mày. Liệu mình... Nàng lập tức ngửi ngửi áo và nhăn mũi. Ừm, cũng không hẳn. Nàng nhún vai và lùi lại, cầm điện thoại trong tay.
Cảm giác được nàng nghệ sĩ không còn gần mình nữa, Seungwan mở mắt, rồi nhận thấy Joohyun đã đứng ở góc đối diện phòng, đang cắm điện thoại vào loa. Bài hát nàng đã chọn được phát qua loa ngoài với giai điệu mạnh mẽ và tươi sáng. Nàng nhanh chóng quay về giữa phòng tập, vào vị trí chuẩn bị.
Seungwan mê mẩn. Thật lòng cô đã nghĩ có thể xem một trong những nghệ sĩ tài ba nhất của ngành công nghiệp giải trí diễn tập là điều tuyệt vời, nhưng không đến mức tuyệt vời như thế này. Những bước nhảy vừa mạnh mẽ vừa duyên dáng. Và độ chính xác có thể được nhìn thấy ở từng cơ bắp và từng đường gân với sức mạnh hoàn hảo khi nàng di chuyển trên sàn. Và cái cách mà đôi mắt nàng truyền tải một cách hoàn hảo âm điệu đặc sắc của bản nhạc R&B.
Bae Joohyun trông thật vô thực khi nhảy.
Seungwan nuốt nước bọt, cảm thấy nóng bức hơn cả cảm giác cô vừa trải qua ban nãy. Dòng máu nóng bắt đầu lan tỏa khắp tai cô. Sẽ là nói dối nếu bảo rằng cô không bị thu hút một chút xíu nào bởi nàng nghệ sĩ. Mặc dù cô có thể sẽ đập vỡ cây đàn 13 tuổi của mình trước khi có thể thừa nhận điều này.
"Vậy là cô thích người trưởng thành, huh!"
CEO ngốc nghếch với trò đùa ngu ngốc của anh ta! Đây không phải là một loại hành vi ngược đãi trong công ty chứ? Cố ý họp vì anh ta biết mình sẽ phải có mặt ở buổi tập nhảy của Joohyun!
Seungwan hít một hơi thật sâu, cố gắng dập tắt hoảng loạn mà Joohyun gây ra.
Anh biết không? Tôi sẽ không đổ lỗi cho bất kì ai cả. Tôi không bị mù. Bất cứ ai có mắt có thể thấy Joohyun rất đẹp và có khả năng làm chủ sân khấu tuyệt vời. Và điều đó dễ dàng thu hút nhiều người. Vì vậy, tôi, cũng giống như nhiều người khác, đã bị chinh phục. Điều này là bình thường.
Nó chỉ có nghĩa hơn hơn thế nếu tôi tiếp tục suy nghĩ về nó.
"Cô đang nhìn chằm chằm đó, Son Wendy."
Như thể đối tượng trong đầu đã trực tiếp bước ra từ tâm trí, giọng nói của nàng nghệ sĩ cắt đứt suy nghĩ của cô. Cô chớp mắt một lần, rồi hai lần, tự hỏi liệu có phải cô đã tưởng tượng Joohyun gọi cô vì đã nhìn chằm chằm hay không.
Ha, chỉ là phản ứng tội lỗi vì suy nghĩ không phù hợp của mày mà thôi. Seungwan nhắm mắt và nhéo lấy sống mũi của mình một cách bực bội.
"Trái đất gọi Son Wendy nghe rõ trả lời!"
Cô gái tóc vàng bừng tỉnh, thấy Joohyun đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng nghệ sĩ chống tay bên hông, ngực phập phồng gắng thở và phần thân trên của nàng thì đẫm mồ hôi. Lần này, một chút nữa thôi người quản lý đã phải nhảy vọt khỏi ghế vì sốc. Vậy là cô không có tưởng tượng mọi thứ.
"Có vấn đề gì với điệu nhảy hay sao?" Joohyun hỏi người quản lý, chờ đợi câu trả lời mà nàng đã nghĩ sẽ khiến bản thân bực mình tức giận.
Tuy nhiên, thứ mà nàng nhận lại chỉ là một cô nàng tóc vàng ngại ngùng và lo lắng dùng tay liên tục cọ xát sau cổ.
Whoa...đáng yêu. Joohyun ngạc nhiên khi cơ thể cảm thấy chộn rộn. Một lần nữa.
"Uh, không, không có gì..." Seungwan cười một cách ngượng ngừng, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô tập nhảy mà không phải trên sân khấu. Nó không giống như tôi kỳ vọng."
"Cô mong đợi điều gì?" Joohyun nguyền rủa bản thân vì đã tò mò về việc người quản lý nghĩ như thế nào về nàng.
"Tôi sẽ không nói đâu." (t/n: trong một giấy ngắn ngủ, nhớ về giây phút Knowing Brothers hahah)
Táo bạo nhỉ! Joohyun ngạc nhiên khi người quản lý từ chối trả lời. Cô dám sao—!
"Nếu cô đang tự hỏi tôi nghĩ gì thì tôi chỉ muốn nói, tôi không nghĩ gì xấu đâu."
Và nàng bị đánh bại.
Trong một phút ngắn ngủi, Joohyun muốn từ bỏ mọi... tranh cãi như kẻ thù mà nàng và Wendy đã và đang trải qua. Nàng muốn ngồi xuống, xin lỗi về sự cố cà phê từ ngày đầu gặp gỡ, để hai người có thể bắt đầu lại mọi thứ. Nhưng niềm kiêu hãnh của nàng, và cả bức tường mà nàng đã xây dựng, không cho phép nàng làm như vậy.
"Ý kiến của cô chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả."
"Được thôi," Seungwan nhún vai, "Dù sao thì tôi cũng nghĩ mình chẳng có chút chuyên môn nào để cho cô những lời khuyên bổ ích."
Kể cả khi có ích thì tôi cũng chẳng thèm! Joohyun nghĩ, cảm thấy khó chịu vì Seungwan chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi cách cư xử thô lỗ của nàng. Tên quản lý ngốc nghếch chẳng biết đấu tranh gì cả!
Nàng quay đi và bắt đầu bài hát một lần nữa, rồi vào vị trí nhảy. Tuy nhiên, điều mà nàng nhận thấy tiếp sau đó đã khiến nàng ngạc nhiên như một đòn giáng mạnh vào ngực. Từ đáy mắt, nàng thấy được nụ cười nhẹ nhàng của Wendy. Nàng cũng thấy đôi mắt cô ngập tràn ngưỡng mộ.
Và không có một chút giả dối nào trong đôi mắt ấy.
Duy nhất một lần này thôi, Joohyun đã tự hỏi liệu có cơ hội nào cho hai người họ hay không.
[Một giờ sau]
Seungwan thích thú khi thấy Joohyun tập trung vào bữa trưa mà cô đã chuẩn bị cho nàng mà không chút than phiền.
"Cô ăn... có vẻ ngon miệng," người quản lý nhận xét khi thấy nàng cắn một miếng chả cả.
"Sau khi chứng kiến cô đã đấu tranh quyết liệt với gã quản lý họ Oh chỉ để tiếp tục nấu nướng vì lý do nào đó mà chỉ có Chúa mới biết, tôi nghĩ ít nhất đây là điều tôi có thể làm," Joohyun cằn nhằn, lời nói của nàng có phần méo mó vì hai miếng bánh gạo cay nàng mới nhét vào miệng. "Cô đã bảo vệ danh dự của nghệ sĩ trong buổi họp đó."
"Liệu đây có phải là một lời 'cám ơn' không?" Seungwan nhíu mày.
Joohyun liền ngước lên nhìn thẳng vào người quản lý với một cái lườm đe dọa, "Đừng có mà xuyên tạc lời nói của tôi."
"Ừ thì, nếu như cô phân vân liệu cô có ăn món này được hay không thì cứ yên tâm, tôi đã tính toán hàm lượng dinh dưỡng của mọi thứ," Seungwan bắt đầu chỉ từng nguyên liệu trong hộp thức ăn, "Nếu cô tính cả cơm gạo nâu hữu cơ và bánh cá, rồi bánh gạo và trứng, rồi chia cho hai..."
Joohyun nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng đang nói dông dài trước mặt, tâm trí nàng không để ý chút gì khi điều khiến nàng tập trung duy nhất lúc này là cách mà Wendy liên tục dùng cử chỉ tay thể hiện cách cô đã đo đếm từng phần ăn để nó chỉ vừa đủ, đảm bảo Joohyun không cảm thấy đói sau một giờ ăn cũng như không cảm thấy nàng ăn quá nhiều.
Cũng có chút đáng yêu đấy nhỉ, nàng vừa nghĩ vừa cảm nhận được chút rung động trong lồng ngực.
[Vào khoảng 9 giờ 50 phút tối]
"Ngày mai chúng ta đều không có lịch trình, nên cô hãy nghỉ ngơi nhiều vào nhé!" Seungwan gọi với khi Joohyun xuống xe.
Nàng nghệ sĩ càu nhàu đồng ý, như thể nàng chuyển sang chế độ tự động. Tiếng cửa xe đóng rầm lại phía sau.
Cô gái tóc vàng cau mày. Mình có thể thấy tâm trạng cô ấy vừa tốt lên một chút. Chắc là buổi diễn tập đã khiến cô ấy kiệt sức.
"Cô mong đợi điều gì?"
"Tôi sẽ không nói đâu."
Tôi biết cô rất quyền lực. Nhưng thật không ngờ cô lại vô song như vậy.
Seungwan ngồi dựa vào ghế, ngón tay liên tục gõ vào tay lái. Nếu mình nói sự thật thì cô ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ. Chắc sẽ không bao giờ biết được.
Điều đó... khiến mình có một chút buồn rầu.
"Ừm, không có gì không thể xử lý nếu đến sông Hàn!" Cô gái tóc vàng phân trần, chẳng với một ai, và cho lùi xe khỏi điểm đón, di chuyển đến địa điểm yêu thích của mình.
Joohyun bước quanh phòng khách, lo lắng ngập tràn. Chính là buổi tối hôm nay. Nếu nàng quyết định gặp người hàng xóm bí ẩn kia ở bên ngoài ban công, thì khoảnh khắc đó nàng chẳng thể chắc chắn liệu may mắn có đến với mình hay không. Và nàng thì không sẵn lòng bắt đầu một trò chơi nào mà không nắm chắc phần thắng trong tay. Nàng có thể sẽ phải chuyển ra ngoài vì người hàng xóm tồi tệ kia vạch trần suy nghĩ và hành động ngu ngốc không thể tả của nàng đến Wendy.
Tuy nhiên, nàng cũng có thể sẽ đánh mất một tình bạn đơn thuần. Người hàng xóm bí ẩn kia có thể là một người ngọt ngào và tử tế -- tấm giấy ghi chú màu xanh có vẻ thể hiện điều đó.
Nhưng đó là vì họ không biết mày là Irene Bae.
Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu người đó biết mày là ai?
[CÒN TIẾP]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro