Chương 10: 'Quản lý đáng yêu của tôi' (3)
[Sông Hàn, vào khoảng 7 giờ 30 phút tối]
"Điểm dừng chân thứ hai là sông Hàn!" Cô nàng tóc vàng tuyên bố khi đặt xuống những chiếc túi và trải thảm picnic trên nền cỏ.
Joohyun im lặng dõi theo màn hình camera khi nàng ghi hình người quản lý đang sắp xếp những hộp đồ ăn một cách gọn gàng trên tấm thảm. Wendy liếc nhìn nàng nghệ sĩ, nở một nụ cười tươi rói, "Trước giờ cô đã từng picnic về đêm ở sông Hàn chưa?"
Joohyun lắc đầu, di chuyển lại gần hơn và ngồi xuống bên cạnh Wendy.
"Well, mọi thứ đều có lần đầu tiên," người quản lý mở hộp thức ăn và đưa nó cho nàng nghệ sĩ.
Joohyun hướng camera xuống và ngạc nhiên khi nhìn thấy bánh gạo cay.
Là món ăn yêu thích của nàng.
"Wow, Son Wendy! Cô có thể không làm tốt công việc, nhưng ít nhất cô cũng biết được món ăn yêu thích của tôi."
Cảm thấy bực mình, người quản lý đóng chặt nắp hộp và đưa nó ra xa, "Quên đi, tôi không chọn thức dậy vào cái giờ điên khùng chỉ để bị xúc phạm như thế này."
"Okay, okay, tôi chỉ đang đùa thôi," Joohyun cười khúc khích trong vô thức.
Khi âm thanh đó vang lên, nàng sững sờ, mím chặt môi lại ngay lập tức. Cùng lúc đó, Wendy ngước lên nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh với vẻ phấn khích và ngạc nhiên.
"Vậy là cô biết cười nhỉ."
Bộp.
"Tôi sẽ để camera high-five với mặt cô."
"Xin lỗi! Tha lỗi cho tôi!"
"Và đây cũng là lúc kết thúc những đặc quyền mà Idol Square đã trao cho tôi," Wendy cười toe toét trước camera, "Irene của chúng ta luôn làm việc chăm chỉ mỗi ngày để đảm bảo cô ấy thể hiện được con người tốt nhất của mình trước tất cả fan hâm mộ. Cô ấy xứng đáng được nghỉ ngơi! Vì thế, hôm nay tôi đã muốn cô ấy có thể dành một chút thời gian để tận hưởng và thật tuyệt khi có thể đi chơi một cách tự do như thế này! Mọi người ơi, hãy tiếp tục ủng hộ Irene với tất cả những gì bạn có nhé!"
Cô kết thúc phần ghi hình với một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Khi định đưa camera ra chỗ khác, cô nghe giọng nói nhỏ từ Joohyun, "Sao cô có thể nói mọi thứ như vậy?"
"Như thế nào?"
"Như thể cô thật sự nghĩ vậy."
Nghe được ý hỏi trong lời nói của nàng nghệ sĩ, người quản lý bình tĩnh quay sang Joohyun, "Bởi vì tôi thật sự nghĩ vậy, Joohyun."
Nàng nghệ sĩ im lặng, nghĩ về lời khẳng định đơn giản mà rõ ràng của cô nàng tóc vàng.
"Mọi thứ tôi đã lên kế hoạch hôm nay... đều là vì tôi luôn thấy cô đã cống hiến rất nhiều vì công ty và vì người hâm mộ. Cô là một nghệ sĩ lâu năm, nhưng cô chưa từng để điều đó làm mình bị phân tâm mà không cố gắng hết sức," Wendy dùng nắm tay đấm nhẹ vai Joohyun, "Nhưng cô cũng là một con người, và cô cần phải tạm nghỉ để trân trọng những khoảnh khắc đơn giản trong cuộc sống. Đó là lý do cho ngày hôm nay."
"Cô nghĩ tôi xứng đáng... với điều đó sao?" Nàng nghệ sĩ nói nhỏ, thăm dò.
"Yeah," cô nàng tóc vàng cười dịu dàng, "Yeah, tôi chính là nghĩ vậy."
Joohyun nhìn vào đôi mắt người đối diện và một lần nữa nàng không tìm thấy một dấu hiệu nói dối trong đó.
Nàng nở một nụ cười giống như Wendy, "Cảm ơn cô, Wendy."
"Heh, đó là lời cảm ơn thứ b-- ý tôi là thứ hai tôi nhận được từ cô."
"Đừng có mà tự phụ."
Cô nàng tóc vàng khúc khích cười, "Đương nhiên rồi."
"Cô biết không," Joohyun đổi tư thế, nàng ngả người xuống và nhìn lên bầu trời đêm, hai cánh tay chống đỡ cơ thể, "Hồi sáng khi nhận được tin nhắn từ cô, tôi đã thực sự nghĩ cô sẽ chỉ lạm dụng quyền lực của mình."
"Hmm?" Người quản lý quay sang nhìn nàng, "Vì sao?"
"Tôi không biết, tôi đã nghĩ cô muốn trả thù vì tôi thông đồng với Seulgi để cô phải xuất hiện trên TV. Đó là một... hậu quả tất nhiên, đúng không?"
Cô nàng tóc vàng ậm ừ ngẫm nghĩ, "Đó có phải lý do cô có chút xa cách lạnh lùng vào lần đầu gặp tôi với vai trò quản lý? Vì nghĩ tôi sẽ trả thù vì cô đã làm đổ cà phê lên áo và đã cư xử thô lỗ với tôi sau đó?"
Joohyun chút nữa bị sặc, nhưng không chối bỏ.
Wendy cười lớn, "Tôi chưa từng xem cô là một kẻ thù, Joohyun. Nếu có gì thì tôi chỉ muốn hiểu cô nhiều hơn mà thôi."
"Ngay cả sau tất cả những lần tôi đối xử tệ bạc với cô?!" Joohyun ngồi bật dậy, quay sang người quản lý.
Nàng cố gắng nghĩ thật kĩ để hiểu được con người kỳ lạ bên cạnh. Nhưng không gì có thể lý giải được vì sao Wendy lại nhìn mọi chuyện bằng cách này.
"Well, đúng là cô thi thoảng cũng quá đáng," Wendy thở dài, "Nhưng tôi đã tự nhủ với chính mình chắc hẳn cô có lý do gì đó nên mới hành động như vậy. Và tôi không muốn làm bất cứ điều gì nếu không hiểu được bản chất thật sự."
"Tôi không hiểu... Chẳng phải cuộc sống là cho-đi-và-nhận-lại hay sao?
Bộp.
"Joohyun, cô định nghĩa thế nào về cho-đi-và-nhận-lại?"
"Cô nhận được thứ mà cô cho đi," Joohyun trả lời ngay lập tức, "Cũng giống như nguyên tắc khi cô trở thành một người nổi tiếng. Cuộc sống của cô không còn là của mình cô nữa, vì những người đã đầu tư cho cô sẽ luôn muốn nhận lại thứ gì đó. Không có cái gọi là không điều kiện trong cuộc sống này."
"Đó không nên là cách cuộc sống này vận hành."
"Nhưng không gì có thể thay đổi sự thật đó."
Cả hai người rơi vào im lặng khi Seungwan nhớ về việc Joohyun đã từng chia sẻ điều này với cô trước đó.
Trên ban công nhà họ.
"Tôi sẽ chứng minh cô đã sai," cô nói với nàng nghệ sĩ một cách tự tin.
"Cô đã chế giễu tôi với chiếc áo ngốc nghếch này, Son Wendy. Nếu đó là gì thì cô chính là chứng minh tôi đã đúng."
"Hey, cái áo 'ngu ngốc' này, theo cách gọi của cô, là một món quà!" Wendy đáp trả yếu ớt, "Ngoài ra, không phải bạn bè thi thoảng cũng trêu chọc và đùa giỡn với nhau sao?"
"Vậy là cô nghĩ chúng ta là bạn à?"
"Tôi đã muốn nghĩ chúng ta có thể làm bạn," cô nàng tóc vàng nhún vai, "Và bây giờ thì đúng là thế."
"Cô nghĩ chúng ta là...bạn?"
"Yeah, chứ còn ai có thể đi cùng cô đến khu vui chơi? Hay bờ sông? Là một người bạn, Joohyun. Đương nhiên là không tính một buổi hẹn hò rồi."
"Một... cái gì cơ?"
"Một buổi hẹn hò, Joohyun," Wendy trả lời ngầu nhất có thể, hy vọng trái tim đang chạy đua trong lồng ngực không bán đứng cô, "Cô biết đó, một người cô thích và cũng thích cô? Nói theo cách lãng mạn ấy?"
"Oh."
Joohyun cúi đầu xuống, đôi má nàng ấm nóng mặc cho nhiệt độ thấp dần khi trời về đêm. Liệu có tệ không khi mình hơi muốn đây là một... buổi hẹn hò?
Seungwan cố gắng lơ đi cách mà trái tim mình nhói lên một chút vào khoảnh khắc đôi mắt Joohyun rời khỏi mắt cô. Mình đoán đây không thể là một buổi hẹn hò nếu chỉ một người mong muốn nó thực sự là vậy.
Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng hơn, chỉ còn đó tĩnh lặng cùng những tiếng nước vỗ vào bờ sông.
"Tôi muốn kỷ niệm... tình bạn này," cuối cùng Joohyun cũng mở lời.
Seungwan giật mình khỏi suy nghĩ, "Eh?"
Nàng nghệ sĩ đưa điện thoại ra. Như đã quen thuộc, nàng mở khóa màn hình và camera, nhanh chóng điều chỉnh góc chụp của mình.
Nàng để người quản lý xuất hiện trong khung hình, "Cười lên nào."
Seungwan vô thức nở một nụ cười ấm áp nhất. Joohyun nhấn nút chụp. Sau đó nàng đánh giá chất lượng bức ảnh selfie. Khi đã hài lòng, nàng mở một phần mềm chỉnh sửa ảnh và chèn một trong những filters yêu thích. Người quản lý nhìn qua vai nàng, tò mò theo dõi cả quá trình.
Khi định đăng ảnh lên Instagram, nàng nhận ra mình không có tài khoản của người quản lý.
"Instagram của cô là gì? Tôi phải tag cô."
Cô nàng trẻ tuổi cười lo lắng, "Uh, cô biết đấy... tôi không có Instagram."
"Gì cơ?!" Joohyun nhìn chằm chằm vào Wendy.
"Chỉ là tôi không giỏi mấy thứ mạng xã hội, cô biết mà? Tôi--"
"Đưa điện thoại cho tôi. Ngay bây giờ."
"Eh?" Người quản lý tuân lệnh, dù còn thắc mắc, nhưng cô vẫn quyết định nghe theo. Cô mở khóa điện thoại và đưa cho nàng.
Trong không tới một phút, Joohyun đã tải Instagram và cả fan cafe của nàng về trên điện thoại của cô nàng tóc vàng. Nàng bắt đầu thiết lập tài khoản cho người quản lý.
"Cô muốn đặt tên tài khoản là gì?"
"Đặt cái--?"
"Ôi lạy Chúa, thật vô vọng mà," Joohyun gầm gừ, "Tôi mới tạo cho cô rồi đấy."
"O-Okay...?"
"Để xem nào...?" Nàng nghệ sĩ nghĩ ngợi một chút trước khi ngước lên với một nụ cười, "Ah! Là vậy!"
"Đây, thế là xong!" Joohyun trả điện thoại, "Vậy là cô đã theo dõi tôi trên Instagram."
Seungwan nhìn vào màn hình, "Today is Wendy?"
"Đó, thưa quản lý lạc hậu của tôi, chính là tên tài khoản Instagram của cô," Joohyun trả lời, "À còn nữa, cô cũng đã ở trong fan cafe của tôi. Vì thế cô không thể tiếp tục trêu chọc Seulgi thêm nữa."
"Gì cơ?!"
Joohyun lơ đi vẻ bất mãn của người quản lý, quay lại bài đăng Instagram và gắn thẻ cô nàng tóc vàng. Nàng ấn nút 'tải lên'. Trong một vài giây ngắn ngủi, điện thoại nàng bắt đầu rung không ngừng với những thông báo yêu thích và bình luận.
Wendy lo lắng nhìn điện thoại nàng nghệ sĩ, "Nghe như nó muốn nổ tung vậy."
"Shush, cô thật là. Tôi không muốn nghe điều đó từ người đã spam điện thoại tôi với hàng chục tin nhắn sáng nay."
Ngay lúc đó, điện thoại Wendy bắt đầu hiện lên thông báo. Cô mở khóa và thấy bao nhiêu người xa lạ bắt đầu theo dõi mình. Cô đưa màn hình đến trước mặt nàng nghệ sĩ và nhăn nhó, "Đây không phải là chú ý mà tôi muốn có được."
Tôi chỉ muốn được cô chú ý mà thôi.
Joohyun cười trước tình thế của người quản lý, "Cô không cần phải theo dõi lại bất kì ai. Ngoài ra, cô cũng chỉ được phép theo dõi mình tôi thôi."
"Eh?"
"Là tôi đã tạo tài khoản Instagram cho cô, vì thế sẽ chỉ công bằng nếu--"
"Oh, Seulgi vừa theo dõi. Tôi nên theo dõi lại cậu ấy!" Wendy giành điện thoại và ngay lập tức nhấn vào nút 'Theo dõi'.
"Tôi là trò đùa với cô sao?"
"Oh, thôi mà, là Seul," người quản lý huých nhẹ khuỷu tay Joohyun, "Đừng như vậy mà."
"Được, được rồi... Chỉ là vì tôi chưa từng thấy vui thế này khi ghi hình một chương trình truyền hình sau một thời gian dài," Joohyun thừa nhận, môi nở một nụ cười ngượng ngùng.
Mình bị cô ấy chi phối.
Không. Mình không như vậy!
"Oh, Mr. Ahn và Blue Lemonade cũng theo dõi tôi! Tôi nên theo dõi lại bọn họ!"
"Son Wendy," Joohyun nắm lấy ngón tay cô nàng tóc vàng trước khi cô ấy có thể chạm vào màn hình, "Nếu là CEO Ahn thì tôi có thể hiểu. Nhưng cô còn không biết Blue Lemonade."
"Gì cơ? Nhóm đấy cùng công ty chúng ta. Họ an toàn!" Người quản lý lắc ngón tay thoát khỏi cái nắm chặt của nàng nghệ sĩ và theo dõi lại nhóm nhạc.
Joohyun nhìn chằm chằm vào cô nàng tóc vàng đang cười ngu ngốc, một cảm giác bực bội đan xen với yêu thích đang khuấy động bên trong nàng.
"Nói vậy thì..." Wendy ngước đầu lên khi đưa điện thoại ra xa và nhìn vào đôi mắt nàng nghệ sĩ, "Cô vẫn tiếp tục lưu tôi bằng cái tên 'Quản lý Wendy' trong danh bạ của mình hả?"
"U-Uh," Joohyun giật mình và chớp mắt. Một lần. Rồi hai lần.
"Y-Yeah."
"Đưa điện thoại cho tôi."
"Gì? Sao!"
"Tôi đang kêu gọi quyền lực Idol Square để đưa ra yêu cầu cuối cùng," người quản lý chìa tay ra, "Đưa cho tôi nào, Joohyun-ssi. Đừng để tôi phải mở camera."
"Được thôi," Joohyun đưa điện thoại cho cô nàng tóc vàng.
Mình lại bị cô ấy chi phối.
Không. Mình không như vậy!
Người quản lý nhận lấy điện thoại và tìm kiếm tên mình trong danh bạ. Cô gõ trên màn hình và đưa lại cho Joohyun. Nàng nghệ sĩ nhanh chóng kiểm tra.
"Giờ thì tôi được lưu là Wendy Son. Vì thế cô có thể ngưng cảm thấy bực mình về họ của tôi," cô nàng tóc vàng nói.
"Ở đây còn ghi cô có nickname là 'Quản lý đáng yêu của tôi' và cả một biểu tượng trái tim nữa?!"
Người quản lý nhìn xuống chân mình và giật lại điện thoại, "Cô không thể đổi! Tôi không cho phép cô thay đổi!"
Rồi cô chạy nhanh khỏi nàng nghệ sĩ đang rất choáng váng.
"Yah! Son Wendy!" Joohyun nhanh chóng đứng dậy và đuổi theo.
[HẾT CHƯƠNG 10]
20.07.08
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro