Chương 10: 'Quản lý đáng yêu của tôi' (2)
Khi nghe Wendy nói cô ấy muốn "chính thức kích hoạt quyền lực được ban tặng từ Kang Seulgi", thì đây không phải là điều Joohyun đã mong đợi. Nàng nhìn chằm chằm, kinh ngạc tột độ trước những cỗ máy trò chơi ồn ào, tất cả như muốn thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng. Không có bất kỳ một ai khác trong tầm mắt ngoại trừ người quản lý khu vui chơi. Wendy đứng cạnh nàng, tay chống nạnh và chân dạng ngang bằng vai, tự hào nói về kế hoạch trọn vẹn của mình.
Cô hướng camera về phía Joohyun, ghi lại biểu cảm thích thú như trẻ con trên gương mặt nàng nghệ sĩ. Sau đó cô dùng nó quay toàn bộ khu giải trí, "Điểm dừng đầu tiên, ReVe Fest, mảnh đất của vô số những trò chơi!"
Người quản lý khu vui chơi bước lại gần và cô cúi người chào, "Cảm ơn ông vì đã chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo!"
Người quản lý cười, "Tất cả là nhờ ơn quý khách hàng đã chi trả hậu hĩnh."
Joohyun đột nhiên thoát khỏi suy nghĩ, quay sang đối mặt với Wendy, "Cô đã trả tiền cho tất cả mọi thứ này sao?!"
Người quản lý bất đắc dĩ dập tắt ngạc nhiên của nàng, "Bình tĩnh nào. Là công ty. Đó là khoản chi trả cho hoạt động quảng bá của cô với Idol Square. Ngay cả ba tháng tiền lương quản lý của tôi cũng không thể bao toàn khu này trong năm tiếng đồng hồ."
"Năm tiếng đồng hồ?!"
"Yeah," Wendy nâng một bên mày, khóe môi phải nhếch lên, "Vậy nên cô có thể chơi hết mình."
Khi nàng nghệ sĩ đang rất hào hứng định bước gần đến máy trò chơi gần nhất thì cô nàng tóc vàng nắm lấy khuỷu tay, ngăn nàng lại. Cô cười, "Được rồi, đợi đã, đồ trẻ con lớn đầu nhà cô. Làm như trước giờ cô chưa từng đặt chân đến một khu vui chơi vậy."
"Tôi... đúng là thế."
Đôi mắt Wendy mở to ngạc nhiên, "Chưa một lần nào sao?!"
"Hồi còn ở Daegu, tôi chưa bao giờ được phép. Rồi khi trở thành thực tập sinh ở đây, tôi lại không có thời gian," Joohyun thừa nhận, có chút xấu hổ, "Và sau khi ra mắt công chúng, tôi cũng không thể đến một khu vui chơi, vì nó quá đông đúc. Tôi sẽ chỉ khiến mọi người bất tiện vì bao nhiêu thứ lộn xộn có thể xảy ra."
"Vậy thì, cô sẽ phải học hỏi nhiều đấy... lính học chơi games của tôi."
"Tôi không phải là lính học chơi games của c-cô!"
"Tôi không muốn nghe điều đó từ người nôn nóng muốn chơi mà không có chút tiền nào."
Joohyun đỏ mặt.
Người quản lý khu vui chơi đưa một tấm thẻ màu đen cho Wendy, rồi cô chuyển tiếp cho Joohyun, "Đây, cô không thể chơi một trò nào mà không có nó."
Nàng nghệ sĩ nhận lấy với một nụ cười ngại ngùng, đôi mắt nàng nhìn tấm thẻ một cách chăm chú, liên tục lật qua lật lại. Seungwan cảm thấy tim mình mềm nhũn trước cảnh tượng ấy, rất giống với hình ảnh Joohyun dưới mưa đêm đó.
Thật đẹp.
"Yah, yah, yah! Ra đây đi, lũ chuột hamsters ngu ngốc!" Joohyun hò hét, "Tụi mày không thể thoát khỏi ta đâu!"
Qua màn hình camera, Seungwan thấy Joohyun dùng búa đập thật mạnh lên những chiếc đầu bằng kim loại của loài gặm nhấm dám trồi lên trước mặt nàng. Cô lo lắng nuốt nước bọt, rùng mình mỗi khi chiếc búa đập trúng một con. Cô thấy thương hại cho lũ hamsters. Ánh mắt cô lo sợ nhìn về phía nàng nghệ sĩ đang như một kẻ giết người hàng loạt đập từng con hamster với lòng nhiệt thành nhất.
Joohyun gần như đã đạt được điểm số cao nhất ở lần đó.
Nàng trượt tấm thẻ trò chơi, lần thứ sáu, "Lại!"
Và tiếp tục là những âm thanh ré lên phản đối của lũ chuột khi bị chiếc búa đập vào đầu. Seungwan quay sang người quản lý khu vui chơi với một ánh nhìn xin lỗi, người đang nhìn cả hai từ gian hàng trò chơi với một nụ cười đau khổ.
Tôi thật sự, thật sự xin lỗi.
Sau tám lần chơi trên cùng một cái máy, Seungwan phải kéo Joohyun thoát khỏi trò này.
"Tôi cần phải giành được điểm số cao nhất!"
"Có rất nhiều trò mà cô có lẽ sẽ chơi tốt hơn, Joohyun! Cô không thể dùng hết một phần ba số tiền trên chiếc máy Đập-chuột-chũi chết tiệt đó!"
"Chúng nó không phải là chuột chũi, chúng là hamsters!" Joohyun giật mạnh tay khỏi cái nắm tay của người quản lý, "Và tôi tưởng cô đã nói đó là tiền của công ty cơ mà!"
"Tôi có thể đã đặt bao toàn khu vui chơi qua công ty, nhưng tôi trả tiền cho tấm thẻ games vì tôi cũng muốn chơi!"
"Sao cô không nói sớm hơn chứ!"
"Vì!"
"Vì sao?!"
"Vì tôi nghĩ cô trông thật xinh đẹp khi chơi những trò này lần đầu tiên! Do đó tôi chỉ muốn nhìn cô chơi thêm một chút nữa thôi!"
Cô nàng tóc vàng bất động khi nhận ra những lời vừa vuột khỏi miệng mà không suy nghĩ gì. Nàng nghệ sĩ nhìn chằm chằm vào cô, đôi má nàng bắt đầu ửng hồng. Joohyun vuốt một lọn tóc lỏng lẻo ra sau tai và hắng giọng, tìm kiếm từ ngữ để đáp lại.
Nhưng trước khi nàng có thể nói bất kì điều gì, người quản lý đã cắt ngang, rõ ràng cô ấy cũng đang ngại ngùng, "Nh-nhưng đây đã là lần chơi thứ tám và cô b-bắt đầu trông đáng sợ khi đập vào những thứ đáng th-thương kia! Làm ơn hãy cho chúng một khoảng thời gian giải lao!"
"Yah, Son Wendy--"
"Nếu c-cô muốn thắng thứ gì đó, thử thắng tôi với..." Đôi mắt cô nhìn quanh một cách điên cuồng, trước khi dừng lại ở trò yêu thích.
Người quản lý chỉ vào một máy chơi bóng rổ mini, "Thắng tôi với trò đó!"
Joohyun híp mắt, "Được thôi, bắt đầu."
"Ha! Vậy là chiến thắng ở trò Jenga của cô chỉ là may mắn vớ vẩn mà thôi!" Joohyun chế nhạo cô nàng tóc vàng đang rất hoang mang, "Tôi đã thắng cô bốn lần, và hai lần đầu với điểm số cách biệt, Son Wendy. Vậy bây giờ ai là người chiến thắng chuyên nghiệp, hả?"
"Đó là vì tôi phải quay phim cho cô vào hai lần đầu tiên!" Người quản lý dậm chân và vẫy tay trước mặt nàng nghệ sĩ, "Làm sao tôi có thể thắng khi ném bóng chỉ với một tay chứ?!"
"Tôi vẫn thắng cô hai lần sau đó nhé."
"Đợi tôi một chút, tôi đã không chơi trò này trong một thời gian dài! Tôi cần phải khởi động thêm nhiều hơn nữa!"
"Thử đi và thắng tôi này," Joohyun đảo mắt, "Nếu cô lấy cớ về việc quay phim thì được thôi. Đưa camera đây và tôi sẽ quay phim cho cô hai trận này. Nếu cô không thể đạt được tổng điểm của tôi, cô sẽ phải thừa nhận tôi vừa trở thành bậc thầy khu vui chơi và cô thật sự chơi trò này rất tệ."
"Tôi--" Seungwan có chút bực bội, nheo mắt nhìn nàng nghệ sĩ.
Joohyun nhếch một bên lông mày, đưa ra một thử thách đe dọa. Người quản lý thở mạnh và đưa camera cho nàng nghệ sĩ. Cô quay lại trò chơi và hít một hơi thật sâu. Cô thở ra, cảm nhận đôi bàn tay mình đã đầy lửa trở lại.
"Lại nào!"
"Vì sao cô muốn tôi chơi trò này chứ?!" Joohyun vội vàng thoát khỏi khu nhà ma, trong lòng sợ hãi muốn chết.
Nàng quay quanh và lườm cô nàng tóc vàng với dáng vẻ tự mãn đang đứng sau.
"Hey, tôi không biết cô nhát cáy như vậy."
"Thu lại lời vừa rồi đi, Son Wendy."
"Tôi không muốn đấy ~" Cô nàng tóc vàng cất vang giọng hát chế nhạo và bước đến một trò chơi khác.
"Yah! Quay lại đây, Son Wendy!"
"Tôi đã định hỏi... nhưng mà những con số cứ xuất hiện trên đây sau khi tôi quẹt thẻ là gì thế?" Joohyun hỏi, chỉ vào những con số trên màn hình.
Người quản lý nhìn qua, "Oh! Đó là số vé chúng ta đã giành được từ việc chơi games!"
"Vé? Để làm gì?"
"Để đổi lấy phần thưởng khi kết thúc mọi trò chơi!" Wendy chỉ vào gian hàng ở cổng.
"Thật là ngớ ngẩn," Joohyun cau mày, "Chúng ta có thể mua chúng với tiền thật."
"Không hẳn. Nếu cô đạt được điểm cao trong một trò chơi, cô sẽ giành được nhiều vé hơn," cô nàng tóc vàng cười khúc khích, "Điều đó có nghĩa là việc cô giành được những phần thưởng lớn sẽ là bằng chứng về... kỹ năng của cô trong những trò chơi đó."
"Hmm, tôi hiểu rồi..." Joohyun gật đầu nghiêm túc và quay lại trò đua xe với cái cau mày quyết tâm, "Vậy là tôi nên thắng nhiều hơn."
Seungwan không thể ngăn được bản thân nở một nụ cười ấm áp trước quyết tâm mới của nàng.
Đáng yêu quá.
"Joohyun, chúng ta không có đủ tiền trong thẻ, hoặc thời gian, để thu được thêm hai nghìn vé..." Cô nàng tóc vàng điên cuồng chỉ về phía con thú nhồi bông hình thỏ màu tím khổng lồ, "và giành được nó!"
"Nhưng tôi rất muốn nó!" Joohyun phản đối, "Đó là phần thưởng duy nhất ở đây có thể chứng minh năng lực chơi game của tôi!"
"Rõ ràng là không, vì chúng ta không có đủ vé!" Wendy cự tuyệt, như thể cô đang mắng một đứa trẻ.
Cô quay sang người quản lý khu vui chơi đang bối rối, "Tôi thật sự xin lỗi. Hôm nay cô ấy rất... không biết xấu hổ."
Người quản lý cười lo lắng khi cảm nhận Joohyun đang nhìn mình với ánh mắt đe dọa, "Đ-được rồi, cô có thể trả số vé còn thiếu bằng tiền mặt..."
"Bao nhiêu?"
"Hey! Cư xử cho đúng mực vào!" Cô nàng tóc vàng cố gắng đẩy nàng nghệ sĩ ra xa, một cách vô ích.
"Hai nghìn vé sẽ là khoảng..." Người quản lý lật qua quyển sổ ghi chú của mình, "40 nghìn won."
"Chốt giá."
"Để tôi nhắc lại, Bae Joohyun-ssi, cô không mang ví tiền bên mình!"
"Không thể tin được," Seungwan ném một ánh nhìn khinh bỉ trước nàng nghệ sĩ, "cô đã xem tôi như một cái máy ATM..."
"Nếu cô có đủ tiền để mua những chiếc áo thun điên khùng kia, tôi chắc cô có thể chi trả một phần giá tiền cho thỏ bông," Joohyun không ngại đáp lại cái lườm của cô nàng tóc vàng, "Nhưng mà sao cô có thể trả tiền cho đồ từ B&E với tiền lương của mình chứ?"
"Wow được rồi, đồ thô lỗ!" Wendy đảo mắt, "Em gái của CEO là bạn tôi."
Joohyun dừng lại, "Cô biết Krystal Jung?"
"Yeah," người quản lý nhún vai, "Chúng tôi cùng học chung trường cấp hai ở Mỹ."
"Cô đã học ở Mỹ sao?!"
"Trong một khoảng thời gian, yeah," cô nàng tóc vàng trả lời, "Sau đó tôi học cấp ba ở Canada."
Nàng nghệ sĩ ngạc nhiên, "Vậy là cô có thể nói tiếng Anh?"
Wendy cười nhếch mép, bắt đầu đáp lại bằng ngôn ngữ thứ hai của mình, "Yes, I can speak English. In fact, I can say whatever I want and you wouldn't understand what I'm saying." (Đúng, tôi có thể nói tiếng Anh. Thật ra thì tôi có thể nói bất kì điều gì mình muốn mà cô chẳng thể hiểu được tôi đang nói gì.)
Joohyun cảm thấy một cơn rùng mình dễ chịu không kiểm soát chạy dọc xương sống khi nghe thấy giọng nói trầm ấm, gần như quyến rũ của Wendy.
Thật...mới lạ.
"Bae Joohyun is a scammer," (Bae Joohyun là một đồ lừa đảo) Wendy tiếp tục, giọng nhỏ dần như một lời thì thầm, "She didn't earn enough tickets to get the bunny and made me fork out extra money to buy it for her just so she can brag about her arcade skills. Lucky for her, she's cute, so I'll let it pass. (Cô ấy không có đủ vé để có được con thỏ bông và bắt tôi phải trả thêm tiền để mua nó chỉ để cô ấy có thể khoe khoang về tài nghệ chơi game của mình. Thật may cho cô ấy, vì cô ấy rất đáng yêu nên tôi sẽ cho qua chuyện này.)
"Hey! Tôi nghe được tên mình," Joohyun nheo mắt nghi ngờ, "Cô vừa nói gì về tôi đấy hả?"
"Tôi nói cô chơi games rất siêu và có lẽ tôi nên đưa cô đến khu vui chơi thêm lần nữa," cô nàng tóc vàng cười toe toét, "Và cả hai chúng ta có thể sẽ không kiếm đủ số vé cần thiết và rồi cô sẽ phải trả phần tiền còn thiếu cho món quà mà tôi muốn."
Joohyun chế giễu và quay đi, tiếp tục bước về phía xe, "Ha, mơ đi."
"Then I hope I sleep well tonight!" (Vậy tôi mong mình có thể ngủ ngon tối nay!) Wendy tinh nghịch nói bằng tiếng Anh, vỗ nhẹ vai nàng nghệ sĩ trước khi chạy nhanh về phía xe, không thể che đi điệu cười ngốc nghếch trên mặt mình.
"Yah! Son Wendy!"
[CÒN TIẾP]
20.07.07
Mọi người đã nghe album mới của chị và Seulgi chưa? Màu giọng của chị quá tuyệt 💗🥰 Mong chờ màn biểu diễn trên sân khấu của Monster và Naughty quá!!
https://youtu.be/Ujb-gvqsoi0
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro