Chương 1
Cho Seungyoun là con trai duy nhất trong nhà. Cha mẹ anh có một doanh nghiệp ở Philippines nên anh đã trải qua thời thơ ấu một mình ở Seoul. Sau đó, anh ấy bỗng có niềm đam mê lớn đối với bóng đá, vì vậy cha mẹ đã gửi anh đến Brazil suốt những năm tháng thiếu niên. Anh cảm thấy buồn chán sau khi học xong bóng đá nên quyết định quay trở về Hàn Quốc để theo đuổi con đường trong giới giải trí, nếu có thể, là làm thần tượng. Bởi cũng do cuộc hành trình đầy sóng gió của mình, anh đã kết bạn với mọi tầng lớp xã hội và tận hưởng một lối sống không gò bó với vô số đêm ở quán bar, quán rượu và phòng karaoke.
So với Cho Seungyoun thì Kim Wooseok, người cũng là con trai duy nhất trong gia đình, có cuộc sống đơn giản hơn nhiều. Cha mẹ cậu đều là giáo sư đại học, vì vậy cậu thực sự không được tự do nhiều lắm trong suốt tuổi thơ của mình. Cậu chỉ tập trung vào việc học, đạt điểm cao ở trường và mang lại danh dự cho gia đình. Do đó, cậu thực sự không có nhiều thời gian để chơi với những đứa trẻ khác. Hay chúng ta có thể nói cách khác, cậu thậm chí còn không có nhiều bạn bè. Cuối cùng thì cậu ấy trở thành "con nhà người ta", là hình mẫu cho tất cả những đứa trẻ khác xung quanh. Tuy nhiên, một đứa trẻ lớn lên như thế này đôi khi sẽ có một trái tim nổi loạn. Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba, Wooseok đã đến một buổi thử giọng ở Seoul và được nhận ngay lập tức. Tất nhiên là bố mẹ cậu đã sớm phát hiện ra, đánh đập cậu và lôi về nhà. Nhưng công ty có tên là T Media thực sự không muốn mất đi một ngôi sao tiềm năng như thế, vì vậy CEO đã về quê của Wooseok để thuyết phục cha mẹ cậu, và cuối cùng, sau khi nhận được sự tin tưởng của cả hai, ông ấy đã đưa Wooseok trở lại Seoul.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của Seungyoun và Wooseok khá kịch tính. Một ngày nọ, vào khoảng nửa đêm, Seungyoun cùng bạn đang đi dạo phố sau khi kết thúc buổi tiệc BBQ. Họ ồn ào, thu hút ánh nhìn khinh thường của một số hành khách. Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà Seungyoun lại nhìn về phía trạm xe buýt, phát hiện ra một người con trai đang cúi người trên sàn và có vẻ khá đau khổ, có lẽ đang bị đau.
Vào lúc này, Seungyoun nhận ra rằng mình không thể rời mắt khỏi cậu ấy.
"Mày biết người ta?" Một người bạn nhận ra sự im lặng đột ngột của Seungyoun.
"Chúng mày đi trước đi, tao đến sau" Seungyoun đáp, sau đó đi về phía người nọ.
"Này, cậu ổn chứ?" Seungyoun cúi xuống hỏi.
Có lẽ do không ngờ sẽ có người lại gần mình, Wooseok chậm rãi ngước lên, chỉ thấy một đôi mắt đầy lo lắng đang nhìn thẳng vào mắt mình.
Dòng thời gian dường như đã ngừng lại trong giây lát.
Đôi mắt của Wooseok đỏ hoe và ngấn nước như thể cậu sẽ khóc bất cứ lúc nào. Cậu nhìn người con trai trước mặt, đôi mắt anh vẫn ẩn chứa nụ cười nào đó mà có lẽ quên thu hồi lại từ cuộc trò chuyện với bạn lúc trước. Ngay cả khi đối mặt với một người lạ, anh ấy cũng có vẻ dễ mến.
Khoảng cách giữa họ rất gần. Có lẽ người đi ngang qua sẽ nghĩ rằng họ là bạn cùng lớp cấp ba đang chờ xe buýt cùng nhau.
"Tôi khỏe. Cảm ơn." Wooseok nói.
"Thật không? Tôi tưởng cậu định khóc? " Seungyoun vẫn kiên trì, "Về nhà đi. Không an toàn nếu khóc một mình ở đây vào lúc này đâu. " Lần này Seungyoun nhìn người nọ kỹ hơn và tự hỏi liệu cậu có phải là phú nhị đại hay không, dựa vào sự sạch sẽ và khí chất thanh lịch của cậu ấy. Mặc dù Seungyoun thật sự là một phú nhị đại, anh trông giống kiểu con trai ăn diện, ăn chơi hơn.
"Thật mà, tôi ổn. Có lẽ tôi chỉ mệt... "Wooseok yếu ớt.
"Mệt? Cậu đã làm gì?"
"Tôi là một thực tập sinh, tôi vừa kết thúc buổi tập hôm nay và chuẩn bị về nhà. Và sau đó... tôi bị đau bụng. "
"Sao cậu không nói sớm hơn? Tôi có thuốc." Seungyoun nói và mở túi xách của mình ra, tìm thấy một vài viên thuốc, "Cậu có cần nước không? Tôi có thể đi mua cho cậu một chai." Sau đó anh nhìn vào cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Wooseok không ngờ "anh chàng ngổ ngáo" này lại dịu dàng và quan tâm đến một người lạ như vậy, nên có hơi bất ngờ. Cậu nhìn anh không nói lời nào.
"A, này, đừng nhìn tôi như thế. Tôi rất sợ khi có người khóc trước mặt tôi. Nào, uống thuốc đi. "
Chai nước của Wooseok ở ngay bên cạnh, vì vậy cậu nhận lấy viên thuốc và nuốt nó.
Seungyoun nhìn anh chàng xinh xắn này uống thêm mấy ngụm nước trước khi anh lại mỉm cười lần nữa: "Thuốc này tốt lắm. Tôi hay dùng nó. Cậu sẽ cảm thấy tốt hơn ngay thôi. Đấy, đấy" như thể anh ấy đang vỗ về em trai.
Đây có phải là cảm giác khi bạn có một người anh? Wooseok tự nhủ.
"Đã khá muộn. Liệu có còn phương tiện giao thông công cộng nào không nhỉ? Có lẽ cậu nên bắt taxi về nhà ". Seungyoun nói.
"Tôi định đi bộ."
"Nhà cậu có xa đây không?"
"Khoảng... 20 phút đi bộ?"
"Tôi sẽ đưa cậu về nhà."
Seungyoun ngạc nhiên vì mình thực sự đã nói như vậy, rằng anh ấy sẽ dẫn cậu trai này về nhà trong khi họ chỉ vừa gặp nhau. Ngoài ra, Seungyoun cảm thấy anh chàng này có vẻ không trẻ như bề ngoài, có lẽ là học sinh trung học hay gì đó, nên đúng ra cậu ấy không cần bạn đồng hành cùng về nhà. Nhưng vì lý do nào đó, Seungyoun nhớ lại ánh mắt của họ khi nãy, và tất cả những gì anh muốn làm là dành nhiều thời gian hơn cho cậu, muốn bảo vệ cậu.
"Hả?" Wooseok dường như không mong đợi điều này xảy ra, cậu giật mình nhìn.
"À, dù sao thì tôi cũng không có việc gì làm. Đừng lo, tôi sẽ không bắt cóc cậu. Vậy cậu sống ở đâu?"
Wooseok nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, "Tôi biết cậu không phải là người xấu." Nếu không, cậu đã không uống viên thuốc đó ngay từ đầu.
Seungyoun mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy biểu hiện của người kia tươi tỉnh hơn, vì vậy anh hỏi, "Bây giờ cậu cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Thuốc này thực sự tốt! Cảm ơn cậu."
Hai người đi bộ trên vỉa hè tối và yên tĩnh.
"Vậy cậu là thực tập sinh hả?" Seungyoun hỏi.
"Đúng vậy."
"Tôi cũng thế."
"Hả? Thật á?" Wooseok nhìn anh với vẻ hoài nghi, và điều tiếp theo cậu nhận ra là: chết tiệt. Lại một người cao nữa. Tại sao mọi người đều cao hơn cậu vậy?
"Ừ, trông tôi không giống idol à?" Seungyoun nói, "À à, tôi hiểu rồi. Khuôn mặt của cậu giống một 'idol' hơn. "
"Không phải đâu, đừng nói vậy. Tôi chỉ hơi bất ngờ. " Wooseok hơi hoảng loạn mặc dù Seungyoun chỉ đang nói đùa. Cậu vội vàng chuyển chủ đề, "Vậy tôi có thể hỏi không? Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Tôi sinh năm 1996. Còn cậu?"
"Gì cơ? Tôi cũng thế!" Wooseok hít vào, và cậu thấy vẻ mặt của anh chàng cao hơn cũng hơi ngạc nhiên.
"Tôi đã nghĩ rằng mình có thể là hyung. Nhưng chúng ta thực sự bằng tuổi nhau á?" Seungyoun kêu lên.
"À... có vẻ như là vậy."
Vì lý do nào đó, Wooseok thực sự có một chút thất vọng. Có lẽ trong sâu thẳm trái tim cậu, cậu muốn có một người anh lạc quan hơn, hướng ngoại hơn, có nhiều sáng kiến hơn, xuất hiện để cứu cậu bất cứ khi nào cậu cần. Nhưng cậu nghĩ điều đó có lẽ hơi đòi hỏi.
Còn đang nghĩ vẩn vơ, cậu đột nhiên cảm thấy anh nắm lấy vai cậu, kéo cậu về phía trong. Wooseok như mất trí, tiếp đó nhìn thấy một chiếc xe đạp thể thao đang phóng nhanh qua.
"Má nó. Nhiều thanh niên thích thể hiện giữa đêm ở khu này ghê. Ít nhất cũng phải rung chuông hay gì chứ?" Seungyoun càu nhàu. Và việc tiếp theo anh làm là đổi vị trí với Wooseok để Wooseok có thể đi ở phía bên trong vỉa hè.
Mặc dù trông có vẻ ngổ ngáo nhưng anh ấy thực sự là một chàng trai tốt, Wooseok một lần nữa khẳng định lại ấn tượng đầu tiên của mình.
Sau đó họ đến nơi của Wooseok.
"Đây là nơi tôi ở." Wooseok dừng lại trước khi bước vào tòa nhà.
"Được rồi, tôi đi đây. Cậu có thể dùng chỗ thuốc còn lại. Tôi vẫn còn nhiều ở nhà. Nhưng đừng dùng nếu cậu không đau. " Seungyoun cẩn thận nhắc nhở.
"Ồ ... cảm ơn." Wooseok chạm vào gọng kính của mình như thể cậu đang cảm thấy xấu hổ.
"Chúc ngủ ngon. Và luyện tập thật tốt nhé Wooseok! Cố lên!" Seungyoun vẫy tay và biến mất khỏi tầm nhìn của Wooseok. Và Wooseok chợt thắc mắc, làm sao mà người này lại biết tên mình? Mà trong khi cậu còn không biết tên anh ấy?
May mắn là cuộc gặp gỡ thứ hai đến rất nhanh; trong một lễ hội âm nhạc ở ngoại ô Seoul. Lễ hội âm nhạc khá hỗn loạn vì nó diễn ra ngoài trời và đội hình bao gồm nhiều nhóm nhạc thần tượng từ các công ty khác nhau.
Nhưng ngay cả khi hỗn loạn như vậy, Cho Seungyoun - kẻ tạo ra cảm xúc - sẽ luôn trở thành tâm điểm của đám đông. Và vì chất giọng cao vút của anh, Kim Wooseok, người cũng ở đây ngày hôm đó để làm vũ công phụ họa cho một nhóm nhạc mới ra mắt từ công ty của cậu, ngay lập tức chú ý đến anh ấy.
Mặc dù không chắc chắn 100% và có vô số người đứng trước mặt ở hậu trường, Wooseok vẫn cố gắng nhảy lên và xem liệu đó có phải là người mà cậu nghĩ không. Chính xác, đó là anh ấy. Hôm nay anh ấy vuốt tóc ra sau nên trông có vẻ trẻ hơn so với lần trước gặp nhau vào buổi tối. Wooseok rất biết ơn vì hôm nay cậu đã đeo kính áp tròng để có thể nhìn thấy anh ấy nói chuyện và cười nói vui vẻ với bạn bè giữa đám đông.
"Cậu nhìn gì đó?" Đồng đội của Wooseok, Lee Jinhyuk nhìn thấy cậu nhảy lên nhảy xuống như một con thỏ nên đã hỏi.
"Mình ... mình có lẽ đã thấy một người mà mình biết ở công ty khác."
"Ai?" Jinhyuk thắc mắc trong khi quan sát về hướng Wooseok đang nhìn. Hắn cao đến nỗi chẳng mất nhiều thời gian để tìm ra anh chàng đó và hỏi, "Chờ đã, ý cậu là Cho Seungyoun?"
Wooseok nghi ngờ, "Cậu biết cậu ấy?"
"Ừ, cậu ta đến từ Yuehua. Mình có một người bạn biết cậu ấy, hồi trước mình đã xem ảnh bạn mình chụp với cậu ấy. Là một anh chàng ham chơi. Ý mình là, cậu ta biết tất cả mọi người. Vậy đó là bạn của cậu? "
"Ok, mình hiểu rồi..." Wooseok suy nghĩ về những lời của Jinhyuk và đột nhiên cảm thấy hơi bực mình. Có lẽ vì tính cách của cậu quá khác so với một "anh chàng ham chơi" nên chắc hẳn sẽ rất khó để thực sự kết bạn với anh ấy. Nhưng dù sao thì họ cũng chỉ mới gặp nhau một lần.
"Này, nếu đó là bạn của cậu, cậu nên gặp sau đi. Bây giờ chúng ta cần chuẩn bị cho sân khấu ". Jinhyuk kéo Wooseok ra khỏi sự trầm ngâm.
"Không, ý mình là, chúng mình không thực sự là bạn." Wooseok lắc đầu, rồi cùng Jinhyuk chạy đến chỗ các tiền bối.
Trên sân khấu ngày hôm đó, Wooseok đã rất vui. Dù chỉ nhảy phụ họa nhưng cậu cũng đã được khán giả vỗ tay tán thưởng. Điều đó khiến cậu thêm hi vọng.
Ngoài ra, mặc dù rất tò mò về sân khấu của Seungyoun nhưng cậu không có thời gian để xem, vì sân khấu đó diễn ra cùng lúc với thời gian cậu phải chuẩn bị cho sân khấu của mình.
Trong khi đó, Seungyoun ngay lập tức hòa vào đám đông sau khi hoàn thành công việc của mình, trở thành một fan hâm mộ thật sự. Vì vậy, khi anh định quên đi cậu bé bị đau dạ dày đêm đó, anh lại bắt gặp cậu.
--
Thật ra ngay khi Seungyoun nhìn thấy cậu trên sân khấu, anh đã nhớ lại tất cả mọi thứ, đặc biệt là khuôn mặt xinh đẹp đó. Mặc dù có rất nhiều người đẹp trai khác trong ngành, nhưng chàng trai này lại khác, đẹp đến mức vô thực. Điều khiến cậu trở nên đặc biệt là cậu có kiểu trẻ con, thuần khiết như thể chưa bao giờ thực sự bước vào thế giới này. Cộng với đôi mắt long lanh ngấn nước đó, ai có thể quên được? Seungyoun khá chắc chắn rằng nếu một người như cậu debut vào một ngày nào đó, cả ngành công nghiệp này sẽ chấn động. Nhưng nhược điểm duy nhất của cậu là chiều cao. Cậu ấy sẽ quá hoàn hảo nếu có thể cao hơn, Seungyoun nghĩ.
Nhưng khi nhìn thấy chàng trai này trên sân khấu, anh nhận ra rằng chiều cao không ảnh hưởng nhiều đến cậu, bởi cậu có đôi chân dài đến khó tin và tỷ lệ cơ thể quá đỉnh. Chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút sự chú ý.
"Wow, tao thấy bạn tao này!" Seungyoun hét lên vì lễ hội khá ồn.
"Gì cơ? Ai? Ý tao là ai KHÔNG phải là bạn của mày trên thế giới này? " Một người cùng đội nhảy nói đùa.
"Im đi. Mày có thấy cái người nhảy phụ ở kia không? Phía bên phải ý? Bạn tao đấy. Cậu ấy đẹp chứ?" Seungyoun chỉ vào sân khấu.
"Ok thôi. Anh bạn đẹp trai của mày."
Seungyoun biết mấy người cùng đội nhảy không quan tâm, vì vậy anh không nhắc đến "người bạn" này nữa mà chạy thẳng vào hậu trường khi màn trình diễn hiện tại kết thúc, mặc dù điều đó có nghĩa là anh phải đẩy hàng tấn người cản đường mình.
Hậu trường trông còn hỗn loạn hơn trước. Vũ công, trang phục, thiết bị, rác thải... mọi người đang nói chuyện và mọi thứ nằm la liệt xung quanh. Seungyoun được thông báo rằng họ có thể về nhà sau khi xong việc, nhưng nhiều vũ công vẫn chọn ở lại để xem một ban nhạc hàng đầu sắp diễn. Do đó, một dòng người lại tiếp tục ào tới phía Seungyoun vì muốn đến chỗ của khán giả. Seungyoun gần như bị nuốt chửng bởi làn sóng khổng lồ này, nhưng điều đáng mừng là hậu trường cuối cùng cũng yên ắng.
Seungyoun thực sự không biết liệu mình có thể gặp lại Wooseok không, thậm chí anh còn không chắc liệu Wooseok có chạy đi xem buổi biểu diễn cuối cùng với đám đông điên cuồng vừa rồi không. Nhưng anh vẫn quyết định tiếp tục đi ngang qua khu của các công ty và nghệ sĩ khác chỉ để thử vận may của mình. Cuối cùng anh đã nhìn thấy khu của T Media. Nhân tiện thì anh biết tên của Wooseok vì thấy nhãn dán tên cậu trên chai nước vào đêm đầu tiên họ gặp nhau. Và trên chai nước có ghi T Media.
Tuy nhiên, căn lều của khu đó trống rỗng. Không một ai ở bên trong.
Seungyoun đứng đó và đột nhiên bật ra một tiếng cười đáng thương. Anh nhận ra rằng mình thậm chí còn không biết tại sao đột nhiên lại muốn gặp Wooseok đến thế. Vài phút vừa qua thật là ngẫu hứng. Thật ra anh có thể gọi 2/3 vũ công của ngày hôm nay là "bạn", nhưng anh chỉ muốn gặp trực tiếp Wooseok và nói chuyện với cậu ấy, để đảm bảo rằng Wooseok vẫn nhớ mình. Phải, anh muốn được Wooseok nhớ đến.
"Cho... Seungyoun?"
Khi Seungyoun đang cười vì sự tự phát của mình, anh nghe thấy ai đó gọi tên. Anh quay lại, và đó là người mà anh đang ao ước được nhìn thấy.
"Ah! Wooseok! " Seungyoun gần như nhảy đến và ôm cậu thật chặt, "Đã lâu không gặp! Tuyệt quá!"
Wooseok thực sự giật mình trước hành động đột ngột này, cậu gần như không thở được vì cái ôm chặt của chàng trai cao và khỏe hơn mình rất nhiều.
"Tại sao cậu không nói với tôi rằng hôm nay cậu sẽ ở đây? Dạo này thế nào? Còn đau bụng không? " Seungyoun hỏi nhanh một loạt câu hỏi, thậm chí không cho người kia thời gian trả lời.
Này, tôi không có số của cậu mà ... Lúc đầu Wooseok nghĩ vậy, nhưng thay vào đó, cậu mỉm cười như thể cậu không quan tâm lắm, "Haha, nếu tôi vẫn cảm thấy đau bụng thì đó sẽ là cả một vấn đề đấy. " Nhưng cậu thực sự rất vui vào lúc này vì nhận ra rằng Seungyoun đã nhớ cậu.
"Lưu số của nhau đi! Có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một sân khấu khác ". Seungyoun nói với vẻ phấn khích.
"Ok. Nhưng tôi không thường xuyên sử dụng điện thoại, "Wooseok đáp.
"Nhân tiện thì tôi đã xem màn trình diễn vừa rồi của cậu. Rất tốt. Wooseok, cậu thực sự cướp được cảm xúc của khán giả." Seungyoun khen ngợi.
"Thật không?" Mắt Wooseok mở to khi nghe điều này. Được người khác để ý luôn là một điều tốt. Nhưng cậu cũng xin lỗi ngay lập tức, "Xin lỗi, tôi không thể xem sân khấu của cậu. Lúc đó tôi đang chuẩn bị trong hậu trường."
"Không sao. Đừng lo lắng. Wooseok, tôi nói thật đấy, cậu có tài năng biểu diễn trên sân khấu. "
"Ok, đừng khen tôi nữa!" Wooseok đã quá hãnh diện vì cậu chưa bao giờ nghe ai khen màn trình diễn của mình nhiều như vậy. Cậu hơi xấu hổ. Nhưng cậu nghĩ có lẽ Seungyoun là người duy nhất thực sự nhìn thấy cậu ngày hôm nay vì cậu chỉ là một người nhảy phụ. Vì một số lí do, điều này khiến cậu hạnh phúc
Nhưng vì lý do gì?
Wooseok đồng thời bắt đầu thấy cảnh giác.
"À... để bù đắp, một ngày nào đó tôi sẽ đến xem sân khấu của cậu." Wooseok chuyển chủ đề.
"Thật chứ? Ok nhé. Tôi sẽ báo cậu nếu tôi có một sự kiện khác." Nụ cười trên gương mặt Seungyoun có lẽ có thể khiến hoa nở ngay lập tức.
"Tôi sẽ về bằng xe của công ty. Cậu thì sao?" Wooseok chợt nhớ ra rằng mình còn có việc.
"Thật ghen tị. Công ty chúng tôi thì cho tự túc. Nên bây giờ chúng tôi đang rảnh."
"Vậy thì... ok... Họ thực sự bảo tôi quay lại để lấy vài túi đồ, vậy nên tôi ở đây."
"Ok!" Seungyoun đứng tránh ra để cậu vào trong lều. Anh quan sát Wooseok trong khi cậu đang loay hoay xách vài chiếc ba lô trên đôi vai không rộng lắm của mình.
Và khi Wooseok ra khỏi lều, cậu nhận ra Seungyoun có lẽ đã theo dõi mình suốt thời gian vừa rồi.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu hỏi.
"Không có gì. Cần giúp chứ?"
"Cảm ơn, tôi không cần. Mấy cái túi này hầu như không đựng gì. À... Tôi đi đây." Wooseok không rảnh tay để vẫy chào nên chỉ quay lưng về phía Seungyoun và đi về phía lối ra.
Seungyoun khoanh tay đứng nhìn cậu trai (thực ra cũng bằng tuổi anh) này với dáng người nhỏ bé, phải xoay xở để mang được vài chiếc túi lớn và đôi lúc, thậm chí phải chạy nhanh một chút để đống túi không bị rơi.
Sao một người có thể dễ thương như vậy? –Anh nghĩ thầm với nụ cười toe toét trên mặt.
***
Cho Seungyoun là kiểu người dễ xúc động với những thứ gần gũi, nhưng cũng chú tâm không nhiều để có thể nghiêm túc với chúng, bởi vì anh quan tâm đến quá nhiều thứ. Vì vậy nên một tháng sau, mặc dù đã trao đổi số điện thoại và mạng xã hội với Wooseok, anh không nhớ tới việc liên lạc với cậu. Có điều, anh ấy bận rộn với tư cách là một thực tập sinh; điều khác, anh ấy có rất nhiều "hoạt động bên ngoài" với bạn bè của mình ở mọi địa vị xã hội.
Mặt khác, Kim Wooseok là một "hoàng tử". Mặc dù tự đánh giá bản thân khá khiêm tốn, nhưng cậu thực sự có lòng tự trọng cao. Vì vậy, nếu người khác không liên lạc trước, cậu sẽ không bao giờ chủ động. Vài ngày đầu kể từ sau khi họ gặp nhau tại lễ hội âm nhạc, bằng cách nào đó cậu dự đoán trước được sẽ có điều gì đó từ Seungyoun khi cậu trở về căn hộ của mình mỗi tối. Nhưng sau đó, vì chẳng có gì xảy ra, cậu bắt đầu cảm thấy bản thân nực cười: tại sao mình lại quan tâm?
Cuộc sống của một thực tập sinh rất nhàm chán. Công ty của Wooseok hiếm khi để cho các thực tập sinh có thời gian rảnh. Vì vậy nên họ không ra ngoài nhiều, trừ khi để ăn nhanh. Đôi khi Wooseok tự hỏi liệu cậu có quyết định đúng khi đến Seoul hay không vì cậu đã có nhiều cuộc cãi vã lớn với cha mẹ để được phép theo đuổi con đường hoàn toàn phi truyền thống này. Nhưng vì cậu đã thắng, nên thực sự không còn đường lui. Và bất cứ khi nào cậu nhìn các sân khấu của tiền bối của mình, cậu tự nhủ rằng hãy luôn hy vọng. Mình sẽ ra mắt vào một ngày nào đó. Những ngày tốt đẹp sẽ đến.
Thật ra đã có một số tin đồn xung quanh việc T Media nói rằng có thể sẽ sớm ra mắt một nhóm nhạc nam mới. Các thực tập sinh rất hào hứng, kể cả những người hay chểnh mảng cũng bắt đầu thâu đêm suốt sáng trong phòng tập của công ty. Ngoài ra, cũng vì sắp có đợt kiểm tra đánh giá hàng tháng nên đến cuối tháng, không ai thực sự rời công ty cả.
Trước khi trở thành thực tập sinh, Wooseok chưa bao giờ sống một cuộc sống vất vả như thế này. Vì là con một nên cha mẹ cậu thực sự đối xử với cậu như một hoàng tử nhỏ. Tất cả những gì cậu cần làm là học tập thật chăm chỉ. Xuất thân trong một gia đình có trình độ học vấn cao, cậu được học hành tử tế, được dạy cách ứng xử, biết mình phải làm gì. Vì vậy nên kể từ khi quyết định nổi loạn trở thành một thực tập sinh, cậu đã tập luyện cực kỳ chăm chỉ, có khi còn khó khăn hơn bất kỳ ai khác vì cậu không có bất kỳ nền tảng nào. Hóa ra, một đứa trẻ thông minh sẽ học mọi thứ rất nhanh và làm tốt mọi thứ.
Tuy nhiên cũng thật hài hước, cậu thực sự đang tập luyện để đạt tới một thứ gì đó vô hình, nhưng cậu có thể sẽ hy sinh mạng sống của mình cho nó.
Nhưng đó là cuộc sống của một thực tập sinh ở Seoul. Nếu cậu vẫn ở nhà và tiếp tục là một sinh viên đại học giỏi, cậu có thể nghĩ những gì cậu đang phải trải qua ở hiện tại thật điên rồ. Nhưng một khi ở trong môi trường này, mọi thứ bắt đầu đều có lí do. Cậu cần được ra mắt với tư cách là một thần tượng, cậu cần được cả thế giới công nhận. Đó là mục tiêu duy nhất của cậu.
Cho đến khi gục xuống trong phòng tắm của công ty, cậu mới có thời gian để nghỉ ngơi, trong bệnh viện.
Và đó là lần thứ ba cậu gặp Cho Seungyoun.
"Wow, đây không phải là Kim Wooseok sao!" Trong lúc Wooseok đang ngủ trên ghế trong khi truyền, cậu đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình. Cậu cố gắng mở mắt ra một chút, và với tầm nhìn mờ ảo, cậu cho rằng mình nhìn thấy một chàng trai cao lớn, ở không xa lắm, cánh tay phải bị bó bột.
Và giọng nói đó lại vang lên, "Sao cậu lại ở đây?"
Ồ, giọng nói the thé đó, chắc hẳn là Cho Seungyoun nhỉ. Mặc dù họ đã không gặp gần hai tháng nhưng Wooseok vẫn nhớ giọng nói đó.
Điều tiếp theo Wooseok nhận ra là, Seungyoun ngồi bên cạnh và bắt đầu quét cậu một lượt.
Seungyoun quan sát Wooseok: khuôn mặt xinh đẹp, chỉ nhợt nhạt hơn một chút so với lần trước họ gặp nhau. Và lần này cậu đã nhuộm tóc thành màu hơi đỏ. Cậu trông yếu ớt, dựa vào góc tường, đang hơi mỉm cười? Có lẽ vậy?
"Chắc hẳn cậu đã tập luyện rất chăm chỉ," Seungyoun nói với vẻ hiểu biết, đó là lý do tại sao cậu lại ở đây để truyền.
"Còn cậu? Tập luyện quá sức rồi gãy xương? " Wooseok cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu vẫn cố gắng đáp trả khi liếc nhìn cánh tay bó bột của Seungyoun.
"À, ừ. Tôi tập break dance và bị gãy tay. Nhưng ổn rồi." Seungyoun vội vàng nói.
"Vậy thì cậu chắc chắn đã chăm chỉ hơn tôi," Wooseok đáp.
"Có ai đi cùng cậu không?" Seungyoun hỏi.
"Một nhân viên từ công ty đã đưa tôi đến đây, nhưng tôi để anh ấy về vì đây không phải là vấn đề lớn. Tôi sẽ về nhà sau khi truyền."
"Tôi sẽ đợi cậu." Seungyoun quyết định nhanh chóng.
Wooseok cảm thấy hơi ngạc nhiên, cuối cùng cậu mở đôi mắt mệt mỏi của mình và nói, "Cậu không cần phải làm thế. Cậu không có việc khác phải làm à?"
"Bây giờ tôi đang như thế này. Tôi cần nghỉ ngơi trong một tháng. Tôi thực sự phải làm 'những việc' gì vậy?" Seungyoun nhún vai.
"Nhưng tôi không muốn làm phiền cậu." Wooseok- "hoàng tử" nhã nhặn – chỉ đang nói sự thật.
"Cậu không làm phiền tôi đâu."
"Nhưng tôi nghĩ tôi phải truyền mất một lúc nữa..."
"Cậu không thể cho nó chảy nhanh hơn được à?" Seungyoun nói trong khi bắt đầu tăng tốc bộ điều khiển trên dây, nhưng ngay lập tức nhận được ánh nhìn khó tính từ Wooseok.
"Tôi đùa thôi." Một nụ cười ấm áp như nắng ngoài cửa sổ bệnh viện nở trên gương mặt Seungyoun, mặc dù cậu ấy chắc đang rất đau, Wooseok nghĩ, dù sao thì cậu ấy cũng đang bó bột mà.
"Tôi có nên để cậu nghỉ không nhỉ, hay là cậu muốn tôi nói chuyện cùng?" Seungyoun tiếp tục "làm phiền" Wooseok.
"Nếu tôi nói 'Tôi muốn nghỉ ngơi', cậu có thực sự để tôi yên không?" Wooseok đùa.
Và cả hai đều cười, mỗi người nhìn về một hướng khác nhau.
Thực sự thỏa mãn một cách kỳ lạ. Wooseok nghĩ. Cậu không biết tại sao, nhưng Seungyoun mang đến cho cậu một cảm giác khác. Đó là cảm giác có thể giảm bớt căng thẳng của cậu khi ở bên cạnh anh, là cảm giác chỉ đơn giản là nhìn lên bầu trời và thở ra một hơi dài. Cậu cảm thấy phải có thứ gì đó có thể kết nối chúng, nhưng vẫn chưa biết là điều gì.
Trong khi đó, Seungyoun cũng cảm thấy tương tự. Anh không biết chính xác nó là gì, nhưng ở bên Wooseok, anh cảm thấy rất khác và thoải mái. Anh có thể ở với tất cả các loại người, mặc dù hầu hết anh thích những người ồn ào hơn. Nhưng bây giờ có Wooseok bên cạnh, anh thực sự tận hưởng khoảng lặng. Anh chỉ muốn ngồi đây với cậu và quên đi mọi rắc rối của mình.
Sau khi Wooseok truyền xong thì đã 8 giờ tối. Đang là mùa thu, và thời tiết bắt đầu trở nên se lạnh. Cả hai đều cảm thấy đói, vì vậy cùng ghé vào một quán ăn gia đình phía sau tòa nhà bệnh viện, gọi một số món ăn bình thường.
Wooseok húp vài ngụm súp trước khi nhận ra rằng Seungyoun đang phải vật lộn để ăn do cánh tay bị thương. Thực ra thì Seungyoun suýt làm đổ bát súp.
"Ồ, nhìn cậu kìa." Wooseok nói, "Cậu ăn được không vậy?"
"KHÔNG! Tôi không. " Seungyoun thất vọng, "Trời ạ, tôi vừa nhận ra mình phải sống bằng tay trái. Tôi nên làm gì bây giờ!"
Giọng anh hơi cường điệu nhưng đủ khiến Wooseok hoang mang. Wooseok muốn an ủi anh nhưng không biết làm thế nào. Và sau đó, có lẽ trong vô thức, cậu dùng đũa gắp một ít thịt lợn trong đĩa và đưa tới trước miệng Seungyoun.
Seungyoun ăn.
Và Wooseok choáng váng.
Nhưng Seungyoun có vẻ hoàn toàn cảm thấy bình thường. Anh hào hứng nuốt miếng thịt lợn và nói, "Wooseok à, cậu thật tốt với tôi! Tôi phải làm gì nếu không có cậu! Aaaa — tôi muốn nhiều hơn nữa! " Anh lại mở miệng, như thể đang làm aegyo.
Wooseok cảm thấy xấu hổ về những gì mình vừa làm vừa rồi, và cậu không hề mong Seungyoun sẽ ăn. Nhưng cậu vẫn nhìn xung quanh và gắp thêm thức ăn bằng đũa của mình, đưa tới miệng Seungyoun lần nữa.
"Nhăm!" Seungyoun vui vẻ ăn hết.
Wooseok tự hỏi liệu mình có bị điên không. Sao cậu có thể bón cho người con trai khác ăn ở nơi công cộng như thế chứ? Mặc dù trong quán hiện tại chỉ có hai người. Mặc dù hoàn toàn hợp lý khi bón cho một người không thể tự ăn được, nhưng cậu vẫn xấu hổ. Hơn nữa, sao Seungyoun lại có thể trông như đang tận hưởng? Wooseok không hiểu.
"Ok, cậu ăn đi. Tôi sẽ cố tự ăn. " Seungyoun cảm nhận được sự khó chịu của Wooseok nên mở lời. Nhưng Wooseok, người muốn giữ hình tượng "bí ẩn" của mình trước mọi người, đột nhiên bị xúc phạm bởi sự thật là Seungyoun thực sự đọc được suy nghĩ của cậu. Vì vậy nên cậu thay đổi ý định của mình.
"Không sao, tôi sẽ bón cho cậu." Wooseok chuyển sang dùng thìa xúc rất nhiều thức ăn từ đĩa, thậm chí còn xúc thêm cơm, sau đó đưa toàn bộ đến trước mặt Seungyoun.
Seungyoun hơi bất ngờ trước hành động đột ngột của Wooseok, anh nhìn chằm chằm vào chiếc thìa đầy ắp một lúc, đánh giá xem liệu mình có thể nuốt được trong một phát không, nhưng rồi anh làm thế thật.
Từ đây, toàn bộ tình huống lúc này bằng cách nào đó lại trở thành một "trò trừng phạt". Wooseok tiếp tục bón cho Seungyoun bằng thìa, và Seungyoun nhận hết từng miếng. Wooseok dần cảm thấy hài lòng mặc dù cậu không biết lý do chính xác là gì.
Cuối cùng, do ăn quá nhiều, Seungyoun năn nỉ Wooseok dừng lại. Anh ngã ra bàn và cười điên cuồng.
Wooseok cũng muốn cười, nhưng cậu cố nhịn nên đành giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ để che đi nụ cười toe toét của mình.
"Cậu no rồi chứ? Giờ đến lượt tôi ăn." Wooseok nói.
"Ồ, vậy cứ ăn đi. Đồ ăn sẽ nguội nếu cậu không ăn luôn." Seungyoun ngừng cười và đáp.
Thành thật mà nói, Seungyoun không biết rằng Wooseok cũng có một mặt nghịch ngợm trong tính cách của cậu. Anh nghĩ Wooseok chỉ là một thiên thần ngoan ngoãn hay gì đó, chắc hẳn được cha mẹ nuông chiều.. Nhưng rồi anh nhận ra giữa thiên thần và ác quỷ chỉ cách nhau một ranh giới mong manh.
Vậy mà nhìn Wooseok ngồi ăn một mình trên bàn, trông cậu ấy vẫn như một thiên thần, Seungyoun nghĩ.
Hai người rời khỏi quán.
"Ah, đã lâu rồi tôi chưa no như thế này." Seungyoun ngáp, "Và cậu khiến tôi ngạc nhiên, Wooseok. Sao cậu có thể ác như vậy!"
Wooseok bây giờ lại bắt đầu cảm thấy bối rối. Cậu không chắc họ đã thân đến mức nào, nhưng nhớ lại những gì vừa làm, Wooseok bỗng thấy hối hận. Cậu hẳn đã tiết lộ quá nhiều về tính cách của mình trước mặt Seungyoun, điều này có thể làm hỏng ấn tượng của anh về cậu là một chàng trai tinh tế.
Tuy nhiên, những gì Wooseok nói ra lại là, "Bởi vì cậu ồn quá, tôi phải cho cậu ăn trước rồi tôi mới có thể ăn được."
Seungyoun cười, "Nhưng rất vui mà. Tôi rất vui. Wooseok là một chàng trai thú vị."
"Ồ, giờ cậu mới biết hả?" Wooseok đáp lại.
"Thấy chưa, vì thế nên tôi thấy cậu rất dễ thương. Có một sự khác biệt bên trong cậu. Rất dễ thương."
Wooseok choáng váng. Cậu không biết tại sao mọi thứ cậu nói ra hôm nay lại khác với những gì cậu nghĩa trong đầu, và hiện tại được một anh chàng gọi là "dễ thương, cậu không thể xử lý được nữa, "Ok, chúng ta nên về nhà", cậu nói trong hoảng loạn.
"Đừng thế. Thật hiếm khi đi chơi vào thời điểm này trong ngày khi còn là thực tập sinh, phải không? Hãy làm vài việc khác nữa! " Seungyoun khăng khăng.
"Cậu đang bị thương. Cậu muốn đi đâu?" Wooseok không thể tin rằng anh vẫn high đến mức này.
"Hãy ngắm cảnh đêm Seoul!"
"Hả? Chúng ta đang hẹn hò à?" Wooseok thốt lên, nhưng một lần nữa ngay lập tức hối hận về những gì mình vừa nói.
Nhưng có vẻ như Seungyoun thực sự để tâm câu hỏi đó, anh suy nghĩ một lúc và đáp, "Có vẻ vậy."
Wooseok không còn gì để nói. Cậu biết Seungyoun chỉ đang đùa. Cậu có thể hiểu được vì tính cách của anh là như vậy. Nhưng thật sự cậu chỉ muốn quay lại phòng tập, vì cậu đã bỏ lỡ gần một ngày và buổi đánh giá hàng tháng sắp tới.
Đột nhiên một cơn gió thổi đến, thổi bay những chiếc lá xung quanh hai người. Trong vài giây, cả hai bị bao vây bởi những chiếc lá bay tán loạn trên con đường vắng. Cuối cùng khi bay hết đi, chúng để lại một khoảng trống trên mặt đất được đèn đường soi sáng. Không gian bây giờ chẳng khác gì một sân khấu nhỏ.
Vào lúc này, Wooseok nhận ra rằng Seungyoun, người đang đứng bên cạnh mình, đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó một cách vô hồn. Không hiểu sao khi nhìn anh như thế này lại khiến Wooseok lo lắng. Cậu nghiêng đầu và cẩn thận hỏi, "Cậu có sao không?"
Có vẻ phải mất ba giây trước khi Seungyoun đáp lại, "À, tôi ổn."
Nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi. Ánh sáng, bóng tối và cả nét buồn bã trên gương mặt Seungyoun.
"Này," Wooseok gọi một lần nữa, cố nói điều gì đó, nhưng việc chỉ nhìn vào Seungyoun lúc này khiến cậu quên đi tâm trí mình.
Cuối cùng thì Seungyoun cũng nhìn lên như thể vừa thức dậy sau một giấc mơ. Và vẻ mặt của anh lại sáng lên như chưa có chuyện gì xảy ra: "Ok, về nhà thôi. Tôi sẽ đi tàu điện ngầm số 1, còn cậu? Tôi nghĩ hẳn là số 2? "
"Tôi..." Wooseok ngập ngừng. Cậu cảm thấy hơi thất vọng. Cậu nghĩ rằng Seungyoun có thể muốn ở lại với cậu lâu hơn chút nữa, hoặc ít nhất là pha trò như anh vẫn luôn làm. Nhưng không có gì xảy ra, anh chỉ nói về nhà đi. Chà, kỳ vọng cũng đồng nghĩa với thất vọng, Wooseok tự nhủ và nói: "Ừ, về nhà thôi."
Ít nhất thì họ có thể cùng nhau đi bộ đến ga tàu điện ngầm.
Sau khi quẹt thẻ ở ga, hai người phải đi theo hai hướng khác nhau. Không khí giữa họ đột nhiên kỳ lạ, hoặc ít nhất là Wooseok cảm thấy như vậy. Họ chỉ tình cờ gặp nhau trong bệnh viện sau hai tháng, cùng nhau ăn tối, trò chuyện và vui vẻ một chút, đúng chứ? Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy Seungyoun trông thật xa lạ khi họ phải chia tay nhau bây giờ?
"Này, Seungyoun." Wooseok cuối cùng cũng cất giọng, "Liên lạc với tôi... nếu cậu muốn." Cậu nhận ra cậu vẫn không chịu đầu hàng để nói ra câu "Tôi sẽ liên lạc với cậu."
"Oh, ok!" Seungyoun trả lời với giọng điệu thích thú.
"Và... chăm sóc cánh tay bị thương. Tôi hy vọng cậu sẽ sớm khỏe lại. Cậu biết đấy, còn có nhiều sân khấu đang đợi."
"Tất nhiên rồi." Seungyoun cười.
"Vậy thì, tôi sẽ đi về hướng đó. Tạm biệt." Wooseok không thể được cái khác để nói, vì vậy cậu vẫy tay một cách thất thường trong khi quay người lại, hòa mình vào đám đông.
Seungyoun đứng đó nhìn Wooseok rời đi. Cậu ấy nhỏ bé, Seungyoun khẳng định lại vì anh có thể dễ dàng mất dấu Wooseok khi cậu hòa vào đám người trong nhà ga này. Seungyoun vươn cổ ra tiễn cậu cho đến khi cậu thực sự biến mất khỏi tầm mắt.
"Tôi không còn sân khấu nữa." Seungyoun cuối cùng cũng gục ngã, "Tôi sẽ debut vào tháng sau. Nhưng bây giờ nhìn đi, cuối cùng lại thành tên ngốc tự làm mình bị thương. Tôi sẽ không còn sân khấu nữa ."
Seungyoun nở một nụ cười méo mó. Anh đưa tay trái lên lau đi giọt nước mắt sắp rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro