Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-

Warning: porn without plot// pc13

}{

Title: Self-indulgent

Author: skygrove

Translator: jhfrthemoon / trăng

Original fic's link: https://archiveofourown.org/works/12825414



Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác.

Translated with author's permission. Do not take out.

Cân nhắc trước khi đọc.









"Sâu hơn đi," Jihoon nói, ngữ điệu hằn học ra lệnh cho người lớn hơn, và Daniel như một bé mèo nhỏ ngoan ngoãn vâng lời, trượt khoang miệng của anh cho đến khi 'cậu nhỏ' của Jihoon chạm tới tận cùng cuống họng mình.

Nhưng đó vẫn chưa đủ thoả mãn. "Không phải, anh à, sâu hơn." Jihoon lặp lại, đặt tay mình sau gáy Daniel cho anh thấy việc cậu thực sự đang muốn nói đến, đẩy mạnh hông về phía trước, cùng lúc dí khoang miệng nhớt nhãi của anh đến thật gần hơn. "Như này này."

Daniel khẽ buông ra một âm rên rỉ. Jihoon có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc và hô hấp bất ổn của anh, vai bất lực run rẩy từng hồi vì thiếu dưỡng khí, nhưng cậu hoàn toàn không để tâm. Cánh tay còn lại đem đầu Daniel thành chỗ dựa, cậu bắt đầu nhẹ nhàng cùng êm ái đưa đẩy hạ thân tiến vào sâu hơn khoang miệng anh. Không tốn bao lâu, Daniel liền ngưng giãy giụa. Đôi mắt anh nhắm nghiền và cổ họng dần thoải mái để giúp Jihoon đạt được điều cậu muốn, khoái cảm tột cùng, và đây - sự tuân thủ và chấp hành tuyệt đối này - là những gì Jihoon khát khao tìm kiếm.

Nhờ thế, chỉ sau quá chục lần đưa đẩy, Jihoon đã không thể kiềm chế thêm nữa. Cùng một tiếng rên rỉ, cậu bắn vào miệng Daniel, còn sơ suất dính cả lên mặt và cổ anh.

Rồi cậu lùi vài bước để ngắm nhìn toàn cảnh. Chưa có bất kì phản ứng nào từ Daniel - hai chân vẫn quỳ xuống, hai mắt khép lại, cánh môi hé mở thở gấp - và ánh mắt Jihoon theo một đường trượt xuống gò má anh, qua mũi, rồi dừng lại ở hàng lông mi.

"Giờ thì anh nói gì?" Jihoon cất giọng dịu nhẹ hỏi. Nhưng đáp lại cậu là sự im lặng. Cậu đem bàn tay mình tới, xen vào mái tóc Daniel và giật mạnh. "Mở mắt ra. Giờ thì anh phải nói gì, hyung?"

Daniel rùng mình thở ra. Từ từ, anh hé đôi mắt, đối thẳng với cái nhìn chăm chăm của Jihoon. Lông mi anh ướt át lóng lánh dưới ánh đèn. "Cảm -" giọng anh khàn đặc, anh khó khắn nuốt xuống thứ kia, "Cảm ơn, Jihoon."

Jihoon nối lỏng vòng tay đang kìm kẹp và cười. "Không có chi." Cậu khẽ lướt hai ngón tay qua hồ bơi tinh trùng nhỏ nơi hõm cổ Daniel, và áp nó lên đôi môi người lớn hơn. Không một lời, Daniel liếm sạch chúng. Sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro