Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 8

.

.

.

Bầu không khí suốt chuyến xe tĩnh lặng như tờ, nhưng không phải theo chiều hướng tốt đẹp gì. Bố Jin thâm trầm và cứng ngắc, dù có vẻ như hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Jin, rõ ràng là ông không những nhân thức rõ mà còn đang vô cùng tức giận. Đến nỗi thậm chí còn chẳng nghĩ được bất cứ điều gì để nói. có lẽ ông đang lo sợ những điều bản thân có thể sẽ làm một khi thừa nhận rằng anh đang ngồi ngay bên cạnh. Ông thở mạnh, quai hàm hết nghiến chặt lại thả ra trong khi cặp mắt bén nhọn không rời con đường phía trước.

Giờ cả hai đã ở ngoài hành lang phòng bệnh của Suhyeon. Jin và bố vẫn chưa được gặp thằng bé song mẹ anh nói rằng thằng bé đã tỉnh và hiện đang nói chuyện với bác sĩ. Mắt bà sưng húp nhưng lớp trang điểm của bà vẫn hoàn hảo, như thể bà đã chỉnh lại nó sau khi khóc. Mãi cho đến khi ba người nhà họ, Jin và bố mẹ anh cùng ngồi trên hàng ghế nhựa chẳng mấy thoải mái, dưới ánh đèn huỳnh quang xanh trắng của bệnh viện, thì sự hiện diện của Jin mới được đả động tới. Ngay cả vậy vẫn chỉ là gián tiếp. Ông vòng qua đầu Jin, nói với mẹ anh, “Hôm nay Seokjin không đến lớp học phụ đạo.”

Jin chẳng mong mẹ sẽ nói đỡ cho mình. Anh còn chẳng biết bản thân đang chờ đợi điều gì nữa, cái vọng tưởng rằng biết đâu bà sẽ động lòng thương cảm khiến Jin những muốn cười nhạo chính mình. Dĩ nhiên là chẳng có chuyện ấy rồi. Bà không phải kiểu người như thế. Bà đáp, ra chiều ngạc nhiên lắm, “Không á? Vậy thằng bé đi đâu?”

“Nhà tên nhóc đã đánh nó năm ngoái.”

Tới lúc này, Jin chẳng còn kìm lại dòng nước mắt được nữa, hoặc có lẽ, anh vẫn khóc không ngừng từ trước đấy. Mọi thứ thật quá sức chịu đựng. Bố mẹ Jin nói về anh trong khi anh đang ngồi ngay đó. Em trai anh, người mà anh ghét song vẫn là máu mủ ruột thịt của Jin rất có thể đang đau đớn. Lạnh, anh thấy lạnh, ngay cả dưới lớp áo này. Anh sẽ gặp rắc rối suốt phần đời còn lại. Nhưng dù cho chuyện hôm nay không xảy ra, phần đời còn lại của anh cũng chẳng dễ dàng gì và anh thì đã quá mệt mỏi rồi. Anh chán ngấy với việc bị phớt lờ, chán ngấy với việc bị bố mẹ chèn ép đến phát khóc. Đây không phải lúc thích hợp để họ đối xử với anh như thế này. Jin vẫn đang khóc, nhưng anh lên tiếng. “Cậu ấy không đơn giản chỉ là tên nhóc đã đánh con năm ngoái.”

“Rõ là vậy,” bố anh ghê tởm nói và Jin lập tức hiểu ra rằng ông đã biết.

Song, dĩ nhiên, ông phải xác thực lại, để khi xuống tay với Jin, ông biết chắc rằng mình có đủ mọi lý do chính đáng. “Đưa điện thoại của mày đây,” ông ra lệnh.

“Con không đưa không được ạ?” Jin nói, kinh hãi. Anh thà thừa nhận mọi chuyện còn hơn để bố nhòm ngó và rồi phá hỏng tất cả những gì tốt đẹp nhất còn sót lại trong cuộc đời của anh. “Làm ơn?”

“Mày không có quyền mở mồm ra xin xỏ,” ông nói. “Ta không đùa với mày đâu, Seokjin, Suhyun đang không khỏe, đừng có ích kỷ thế. Đưa điện thoại ra đây.”

Jin thoáng nghĩ đến việc ném nó vào tường, đập vỡ nó hay đứng dậy và rời đi. Trong ngôi nhà của họ, có một quy tắc đã được khẳng định rõ ràng rằng cha mẹ có toàn quyền truy cập mọi nội dung trên điện thoại của Jin và Suhyeon. Nhưng đã nhiều năm rồi kể từ khi ai đó cố xem tin nhắn của Jin. Bố mẹ anh không đủ bận tâm để kiểm soát những câu chuyện vô thưởng vô phạt giữa anh và Jisoo hay những cuộc trao đổi khó xử, khủng khiếp mà anh từng có với một cô gái gặp ở nhà thời mà bố mẹ muốn Jin phải kết thân. Đã lâu lắm rồi Jin quên mất rằng anh hoàn toàn không được phép có sự riêng tư và giờ thì có quá nhiều thứ mà bố anh có thể phá hủy. Không chỉ những tin nhắn với Namjoon mà còn với cả Dahyun, từ khi bắt đầu hẹn hò với Nayeon, bố mẹ đã đối xử với cô tệ đến nỗi cô phải dọn đến sống cùng chú mình. Hai người đã trò chuyện rất nhiều, thoạt tiên Dahyun có vẻ lạnh lùng, xa cách nhưng thực chất cô là một người nhạy cảm và thấu hiểu. Điện thoại của anh chứa đầy những tin nhắn khích lệ từ mẹ Namjoon. Jin chợt nhận ra anh đã lưu tên bà là Mẹ. Nỗi sợ hãi khiến anh như muốn nôn ra. Anh có ảnh của Namjoon trong máy, bức ảnh họ chụp cùng nhau, bức ảnh chết tiệt chụp anh và cậu khi cậu đang mặc đồ ngủ của Jin trong chính căn phòng của anh. Có thể bây giờ anh đã gặp rắc rối rồi, nhưng một khi bố anh kiểm tra điện thoại, anh sẽ chết thật luôn.

Thừa nhận sẽ tốt hơn đúng không? Sẽ là can đảm nếu cứ vậy mà nói hết ra. Không chịu thua trong cuộc cạnh tranh kỳ quái này. Giành quyền kiểm soát đồ đạc của mình, mối quan hệ của mình và cả cuộc đời của chính mình. Phải. Thừa nhận sẽ tốt hơn. Vì vậy, anh lên tiếng, "Nếu con nói cho bố điều mà bố muốn nghe, con có thể giữ lại điện thoại được chứ?"

“Không thương lượng gì hết, Seokjin. Đưa nó đây.” Cái cách ông nói nghe mới tự phụ làm sao, như thể ông yêu cái việc nhìn thấy Jin rơi nước mắt, rằng bằng mọi cách, ông sẽ luôn ngồi chiếu trên trong tình huống này. Bàn tay Jin run rẩy, anh đang cố hết sức để không nức nở. Anh không được phép khóc, phải duy trì khả năng nói chuyện hợp lý. Bố anh biết điều lắm. Ông nghĩ rằng chỉ cần đối xử tệ hại với một ai đó đến nỗi họ bắt đầu bật khóc đồng nghĩa là ông đã chiến thắng cuộc tranh luận. Và có lẽ mọi chuyện thường là như vậy, bởi vì ông quá đáng sợ, ông rất giỏi bắt bớ người khác phải đưa cho ông những gì ông muốn. Nhưng ngay bây giờ, Jin sẽ không để điều đó xảy ra.

"Con sẽ đập vỡ điện thoại," Jin nói. "Bố không có quyền xem nó. Nó là của con."

"Vậy ra mày là người đã trả tiền cho nó hả? Buồn cười thật đấy, bởi vì ta nhớ rõ hóa đơn đã được gửi đến cho ta. Ta tưởng ta đã mua điện thoại mới cho mày khi mày học hành chăm chỉ hơn ở trường." Ông thật tự phụ, ông thích làm Jin đau khổ.

"Đi chết đi," Jin phun ra mà không buồn suy nghĩ, thậm chí chẳng kịp nhận thức rằng nói những điều như vậy trước mặt bố mình là hành động tự sát đến nhường nào. Đi chết đi đối với bố mẹ Seokjin có ý nghĩa khác xa hoàn toàn so với Namjoon hay Momo, người chửi thề như thủy thủ. Anh chết rồi. Anh chết chắc rồi. "Xin lỗi," anh nhanh chóng nói, hoàn toàn trong vô thức, ngay khi anh nhận ra chuyện bản thân vừa làm.

Thay vì la hét, có lẽ là vì họ đang đứng giữa hành lang bệnh viện, bố Jin trở nên cực kỳ, cực kỳ tĩnh lặng. Giọng ông thật cứng ngắc, thật bén nhọn và đầy kiểm soát, như thể ông phải dùng tới toàn bộ số năng lượng trên trái đất để ngăn mình không bùng nổ ngay tại đây, ngay lúc này, như thể tất cả những gì ông muốn bây giờ là cái chết của Jin. "Đừng bao giờ, ta nhắc lại, đừng bao giờ nói chuyện với ta bằng cái kiểu ấy," ông nói. Rồi, bằng một tông giọng còn mỏng hơn, sắc bén hơn, ông ra lệnh, "Đưa điện thoại của mày đây."

"Tại sao?" Jin đáp lại, lớn hơn dự định. "Vì cớ gì kia chứ? Bố đang muốn tìm thứ gì?" Bố Jin trông như chuẩn bị bịt họng anh, song Jin vẫn tiếp tục. "Bố muốn tìm bằng chứng rằng con đang hẹn hò với Namjoon sao? Đó là mục đích của bố à?" Jin nghe thấy tiếng mẹ hít mạnh vào một hơi nhưng anh không quay sang nhìn bà. Bà không liên quan đến chuyện này, ngay từ đầu đó đã là lựa chọn của bà.

Chẳng ai hó hé câu nào suốt cả phút đồng hồ. Vì một lẽ nào đó, dù vẫn biết đây là khoảnh khắc bình yên trước cơn bão, anh thậm chí có thể nhìn thấy sự hủy diệt đang dần lan tỏa trong không trung, có một điều gì đấy về việc được nói ra thật phấn khích quá đỗi.

"Mày đang làm sao cơ?" Bố anh kìm nén.

"Con đang hẹn hò với Namjoon," Anh lặp lại, dõng dạc.

Trong một thoáng, bố anh trông gần như là sợ hãi. Thế rồi biểu cảm của ông đanh lại, đầy vẻ tính toán, lại là con người xấu xa mà Jin vẫn hằng quen biết. "Không còn nữa," ông nói. "Từ bây giờ mày không còn hẹn hò với thằng nhãi đó nữa."

Vấn đề là, Jin đã phải nghe những tuyên bố áp đặt thế này quá nhiều lần. Lời nào cũng chắc chắn vô cùng, như thể bố anh có toàn quyền quyết định. Nhưng sự thực không phải vậy, Jin đã học được rồi. Ông không thể kiểm soát mọi thứ. Jin đã lén lút làm đủ trò sau lưng ông hết lần này đến lần khác suốt gần một năm trời, anh đã hẹn hò với Namjoon suốt hàng tháng, anh đã bỏ tranh luận, chẳng bao giờ hé răng nói nửa lời về việc ấy và theo như Seokjin được biết thì ông vẫn nghĩ là rằng anh tham gia câu lạc bộ đều đều. Bố mẹ anh không phải thượng đế, chỉ vì họ nói một điều gì đấy không đồng nghĩa với việc nó là chân lý. Bố anh là một kẻ bắt nạt tồi tệ, Suhyeon là một kẻ bắt nạt ốm yếu còn mẹ Jin thì chỉ giương mắt nhìn, chẳng lý gì anh phải ép mình chịu đựng. Họ thật kệch cỡm. Anh ghét họ. Họ cũng ghét anh. Đây là cảm xúc đến từ cả hai phía. Và bố anh tuyệt đối không được quyền quyết định anh có hẹn hò với Namjoon hay không. "Có, con có đấy," Jin phản pháo. "Bố không có quyền quyết định điều ấy."

"Ta có cần cho mày nghỉ học luôn không?"

Jin đảo tròn mắt. Không đếm nổi anh đã bị hăm dọa như thế này bao nhiêu lần, nhưng mẹ anh sẽ không muốn dạy cả hai đứa con trong khi khả năng tiếp thu của Suhyeon mỗi ngày một cao hơn. Và anh cũng biết rằng ngay cả những người thấp kém như bố mẹ Jin cũng sẽ không bắt anh đăng ký lớp online vào học kỳ cuối cùng của năm cấp ba còn Suhyeon thì phải theo học gia sư toán riêng. Hành động ấy khiến họ trông thật tệ hại, vậy nên họ sẽ không làm đâu. "Không," Jin nói, "Và kể cả nếu bố có làm thế thì con cũng sẽ tiếp tục gặp cậu ấy."

Đúng lúc đó, một bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh của Suhyeon. Jin chợt nhận ra có lẽ cô đã tưởng nhầm từ hàng nước mắt trên khuôn mặt Jin và mẹ, từ biểu cảm tái nhợt có phần hoảng loạn, kinh hãi của bố rằng họ là một gia đình đang lo lắng cho đứa con út. Bố Jin là người đầu tiên bình tĩnh lại, hòa nhã và ngọt ngào một cách quái lạ khi ông cất tiếng hỏi bác sĩ, "Thằng bé sao rồi?"

Bác sĩ gật đầu, đoạn rút kẹp tài liệu của mình ra và lật qua vài trang giấy. "Cậu nhóc sẽ ổn thôi," cô nói. "Rất nhiều người từng trải qua một cơn co giật không bao giờ bị một cơn khác lần nữa, song để đề phòng, cậu nhóc cần phải được theo dõi sát sao trong một thời gian. Tôi sẽ kê cho cậu nhóc một đơn thuốc để giảm khả năng xuất hiện triệu chứng trong tương lai. Thật không may là chúng tôi không thể biết chắc liệu tình trạng của cậu nhóc có phát triển thành động kinh hay không cho đến khi một cơn co giật khác xảy ra. Nhưng hiện tại thì cậu nhóc ổn định cả rồi."

"Điều gì đã gây nên chuyện này?" Bố Jin hỏi.

"Còn tùy," bác sĩ đáp. "Có vẻ như không phải là gia truyền nhưng trường hợp này cũng khá phổ biến. Dường như dạo gần đây Suhyeon hay bị căng thẳng, thường xuyên mất ngủ, cộng thêm nhiều thay đổi đang diễn ra với não bộ của cậu nhóc trong giai đoạn dậy thì. Nếu bắt đầu chế độ nghỉ ngơi tốt hơn thì cậu bé sẽ khỏe lại nhanh thôi, cũng ít có nguy cơ bị co giật hơn nữa."

Jin không khỏi ngạc nhiên khi nghe tin Suhyeon kể với bác sĩ rằng thằng bé cảm thấy căng thẳng. Suhyeon luôn vượt trội trong mọi lĩnh vực, Jin chưa bao giờ thấy thằng bé tỏ ra mệt mỏi cả. Song nói đi cũng phải nói lại, chính Jin vẫn thường giả vờ như mình chẳng có vấn đề gì và kết quả là nhận về đau đớn tới độ anh hẳn cũng đã có những cơ co giật nếu như cơ thể anh yếu ớt hơn. Trong một chốc, anh bỗng tự hỏi liệu có ai đó khác ẩn dưới một Suhyeon tự phụ, lôi kéo, luôn háo hức làm hài lòng người lớn hay không. Nhưng chỉ mới tuần trước thôi, Suhyeon còn vứt hết dầu gội của Jin. Khi Jin hỏi xin một chai mới, bố đã nổi giận với anh vì sử dụng quá lãng phí. Rốt cuộc, ông mua về một loại rẻ tiền khiến cho tóc anh khô cứng và gãy gọn. Anh khá chắc là Suhyeon đã lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện này chỉ bởi vì thằng bé rất xấu tính và biết rằng tất cả những gì Seokjin muốn là một mái tóc đẹp và được yên ổn một mình. Suhyeon nói với bố rằng Jin đã lấy trộm bút chì của thằng bé, sau đó chỉ vào chiếc bút yêu thích của Jin: màu xanh dương, ngòi mịn, tẩy tốt, cầm thoải mái, và khẳng định "Cây đó là của con," bố Jin đã bắt anh phải đưa nó cho thằng bé. Vậy nên, có lẽ chẳng có bất kỳ một ai khác dưới lớp vỏ ấy đâu.

Bác sĩ nói họ có thể vào trong gặp Suhyeon. Trông thằng bé có vẻ mệt mỏi và hơi sốc, song nói chung là ổn cả. Bác sĩ nói Suhyeon sẽ được xuất viện vào ngày mai, mẹ Jin quyết định sẽ ở lại đây với thằng bé. Đồng nghĩa với việc chỉ còn Jin ở nhà một mình với bố suốt đêm. Jin cố nhìn bà bằng ánh mắt van lơn khi kế hoạch ấy được đề xuất. Đó là một tình huống khó xử cho bà, cho tất cả mọi người, song Jin không khỏi cảm thấy đau đớn cùng thất vọng. Suhyeon đang không khỏe và thằng bé bị mắc kẹt trong bệnh viện, thằng bé cần bà ngay lúc này, nhưng bố Jin bây giờ quá đáng sợ và khó nắm bắt, ông đi từ la hét tới thì thầm, tới nói chuyện ngọt ngào với bác sĩ và rồi là an ủi Suhyeon; trông ông thật nghiêm nghị, ông còn chẳng buồn nhìn Jin nấy nửa cái và Jin thì lại vừa thả một quả bom mà anh vẫn luôn biết suốt nhiều năm trời rằng mang tính cấm kỵ đối với bố anh. Mẹ Jin đang lựa chọn sự thoải mái của Suhyeon thay vì sự an toàn của anh và anh ghét bản thân mình vì đã ngạc nhiên.

Anh càng ghét bản thân vì đã khóc trên xe, nơi anh một lần nữa lại bị phớt lờ, thậm chí một cách còn thô bạo, còn giận dữ hơn trước. Anh dám chắc rằng bố đang chuẩn bị cho những gì cần phải nói và một khi họ về đến nhà, mọi thứ sẽ thực sự bùng nổ. Quãng thời gian chờ đợi cho khoảnh khắc ấy đến chính là phần tồi tệ nhất.

Kể cả là với một Seokjin hoàn toàn mới, người đã trưởng thành hơn rất nhiều trong năm nay, người đã từ bỏ câu lạc bộ tranh luận, người yêu Namjoon, người đã trốn tiết và chẳng quan tâm đến việc vào được đại học tốt nhất trong số những trường đã nộp đơn, người thỉnh thoảng đã thực sự thích bản thân hơn một chút, cũng chưa sẵn sàng cho chuyện này. Không một ai có thể sẵn sàng. Jin không xấu hổ, nhưng anh sợ. Anh ước sao mình đã không nói những điều vừa rồi ở bệnh viện, nhưng đó quả là một nơi vô thực. Anh còn chẳng dám chắc liệu lúc ấy bản thân có nhận thức được chuyện gì đang diễn ra hay không.

Khi họ về đến nhà, bố Jin đẩy mạnh cửa, treo áo khoác và túi lên móc rồi đi vào phòng. Jin đứng lúng túng trước lối đi, nghĩ rằng ông sẽ trở lại trong vài phút nữa. Có lẽ ông cần phải thay sang một thứ khác thoải mái hơn trước khi có thể làm lớn chuyện hết mức. Nhưng sau một phút, chẳng có vẻ gì là ông sẽ ra khỏi phòng, và thế là Jin từ từ bước lên lầu, lòng đầy bối rối.

Lên tới nơi, anh nhận ra mình đã không mở điện thoại suốt vài giờ đồng hồ. Jin quá sợ hãi rằng bố anh sẽ giật nó khỏi tay mình. Anh vẫn chưa thông báo tình hình cho Namjoon. Chắc cậu sốt ruột lắm.

Anh khóa cửa trước khi kiểm tra điện thoại. Có 10 tin nhắn chưa đọc từ Namjoon. Không tin nào có vẻ quá hoảng loạn, Namjoon cầu xin Jin cứ làm những gì anh phải làm, chỉ là hãy nhắn tin cho cậu ngay khi anh có cơ hội.

Thay vì làm vậy, anh bấm số gọi đi.

Namjoon bắt máy ở đợt chuông đầu tiên, như thể cậu đã cầm điện thoại và chờ đợi. Jin thoáng nghe thấy tiếng Namjoon nói "Là anh ấy" trước khi cậu thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm, “Jin.”

Jin khóc. Namjoon lo lắng cho anh, giọng nói ấm áp, ngọt ngào của cậu, cách cậu thả lỏng hơn khi rốt cuộc cũng nghe tin từ Jin, thật quá sức chịu đựng và Jin chẳng thể phản ứng gì khác ngoài việc cứ thế nức nở. Hôm nay, không biết đã bao lần anh phải kiềm chế bản thân khỏi những giọt nước mắt dữ dội trực trào. Mọi thứ đều là quá nhiều, anh cô đơn và lạnh lẽo quá đỗi ngay cả khi có Namjoon ở đó, quan tâm anh, anh không chắc liệu giờ mình còn có thể ngừng khóc được nữa hay không.

"Xin lỗi," sau nhiều lần cố gắng, anh rốt cuộc cũng lắp bắp, ngã nghiêng qua một bên và rồi cuộn tròn trên giường. "Xin lỗi, để anh gọi lại cho em sau," anh nói, nhưng ngay cả khi ấy, một cơn thổn thức lại xé toạc qua anh và câu chữ của anh trở nên méo mó.

"Này, không sao đâu mà," Namjoon dỗ dành. "Anh có muốn nói chuyện với mẹ không?"

"Được rồi," Jin khó khăn đáp, cắn chặt môi và nhắm nghiền hai mắt trước những thanh âm yếu ớt không ngừng thoát ra.

Đầu bên kia loạt xoạt trong một phút và rồi giọng mẹ Namjoon vang lên, "Chào cháu yêu."

"Cô ạ,” Jin nói "Cháu xin lỗi."

"Không sao, cố hít thở đi." Anh làm theo, bà thầm thì với anh những lời an ủi cho đến khi anh tự kiểm soát được. Có sự hiện diện vững chãi, đầy yêu thương của bà ở đây với mình, nói rằng anh rồi sẽ ổn cả thôi, nhắc anh hãy hít thở, hãy nghĩ về điều gì đó ấm áp, quả thực đã giúp anh rất nhiều. Khi bà đưa lại điện thoại cho Namjoon, anh chỉ còn lặng lẽ thút thít.

"Chào,” cậu lại nói.

"Ừ," Jin đáp. "Xin lỗi. Đáng lẽ anh nên nhắn tin sớm hơn. Bố anh đã cố lấy điện thoại của anh."

"Anh không sao chứ?"

"Anh nghĩ vậy," Jin nói. "Anh không biết nữa."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Jin kéo cổ áo lên lau mắt. "À," anh kể, "Suhyun bị co giật, bố anh cố lấy điện thoại của anh, nhưng anh không thể để ông có được nó, vậy nên anh đã nói hết với ông ấy. Về chúng ta, và anh cũng nói là anh sẽ không ngừng gặp em."

"Rồi mọi chuyện thế nào?"

Jin cười nhưng nước mắt cũng theo đó mà chảy ra. "Em biết đấy, khủng khiếp. Nhưng cả nhà đang ở bệnh viện nên ông ấy không thể làm gì được."

"Bây giờ anh đang ở nhà à?"

"Ừ, nhưng mẹ anh ở lại với Suhyeon nên hiện tại chỉ có anh và bố thôi."

"Ông ta có làm gì anh không?"

"Không, ông ấy đi thẳng vào phòng và từ lúc ấy tới giờ vẫn chưa ra ngoài."

"Chờ em một chút nhé?"

"Được rồi."

Jin loáng thoáng nghe thấy Namjoon và mẹ cậu nói chuyện nhưng anh không thể hiểu được họ đang nói gì. Sau đó Namjoon quay lại, cậu nói, "Mẹ em hỏi liệu anh có muốn ở lại đây đêm nay không."

"Có," Jin đáp mà không cần suy nghĩ. "Anh muốn."

--

Hai mươi phút sau, với đồ ngủ và bàn chải đánh răng nhét vội vào balo, Jin chạy xuống cầu thang để ra ngoài gặp Namjoon và mẹ cậu, cả hai đã gọi taxi đến đây. Bắt gặp bố đang ngồi trong phòng khách, một cơn hoảng loạn thực thụ choán lấy anh. Song ông không hề nhìn Jin khi anh bước chậm lại, lách người qua cửa trước, anh đóng và khóa nó lại sau lưng,

Ở ghế sau của chiếc taxi, Namjoon gượng gạo ôm lấy Jin rồi một tay cậu vòng qua vai anh, kéo anh lại gần. Đó là một chuyến đi kỳ cục. Jin không nói một lời nào cả.

Khi họ về đến nhà Namjoon, Jin lập tức cảm thấy đỡ hơn nhiều. Không hẳn là tốt nhưng anh nghĩ mình có thể chịu đựng được. Căn nhà của cậu thật ấm cúng, mọi người ở đây đều quan tâm đến anh. Jin không phải nghĩ nhiều về việc nên cất đồ ở đâu, anh cứ thế đi thẳng vào phòng Namjoon rồi vứt balo lên giường, sau đó trở ra phòng khách và đổ sụp xuống sofa. Anh đang run, anh thấy thật tồi tệ, nhưng chí ít thì anh đã ở đây rồi. Anh cảm giác như vừa được về nhà.

“Hai mẹ con vẫn chưa ăn tối,” mẹ Namjoon nói. Jin liếc nhìn đồng hồ, còn chưa tới 8 giờ. Tưởng chừng như đã vài ngày trôi đi kể từ lần cuối anh ở đây nhưng thực tế mới chỉ qua vài tiếng đồng hồ. Đêm đến thật nhanh khi trời vào đông. “Cháu muốn giúp một tay chứ?”

Jin muốn giúp. Sau cùng anh chủ yếu phụ trách cung cấp công thức và hướng dẫn mẹ Namjoon. Công việc ấy khiến tâm trạng anh ổn hơn, nó khiến anh tập trung. Thành phẩm của họ rất xứng đáng. Anh tự hào rằng có một phần công sức của mình trong đó.

Sau khi ăn xong, Jin và Namjoon lui về phòng cậu. Họ cùng nhau làm bài tập trong vài phút. Dù thế giới này còn nhiều điều quan trọng hơn, kỳ thi cuối kỳ sẽ bắt đầu sau một tuần nữa và hai người họ, không ai là ngoại lệ. Tuy nhiên, quá trình ấy không kéo dài được lâu, Jin chẳng tài nào tập trung, mắt anh cứ nhòe đi mỗi khi suy nghĩ trong đầu bắt đầu trở nên hỗn độn. Chỉ là anh không thể tiếp nhận bất cứ thứ gì ngay lúc này. Rốt cuộc anh và cậu lại nằm dài trên giường, lặng lẽ quấn lấy nhau, đầu Jin tựa vào ngực Namjoon, bàn tay cậu vuốt ve mái tóc anh.

Họ thay phiên nhau làm thủ tục chuẩn bị đi ngủ. Jin trước. Trong lúc Namjoon đang tắm, mẹ cậu đã đến gõ cửa phòng ngủ.

“Này,” bà gọi. “Cô vào được chứ?”

“Vâng.”

Bà ngồi xuống mép giường, bên cạnh Jin đang khoanh chân, cúi đầu vào điện thoại. “Mọi chuyện thế nào rồi?” bà hỏi.

Jin nhún vai. Anh không muốn để tâm đến nó quá nhiều. Anh cảm thấy ổn khi được ở đây, trên giường Namjoon, được chăm sóc. Anh không muốn phải tính toán về bất cứ thứ gì khác.

“Cô hiểu mà,” bà nói. “Cô chỉ muốn biết liệu cháu đã … có kế hoạch gì cho những ngày tiếp theo rồi chứ?”

Anh vẫn chưa mảy may nghĩ tới chuyện đó. Anh không muốn. “Chưa ạ,” anh đáp.

“Cháu có nghĩ mình có thể trở về nhà được không?”

“Cháu không biết.”

“Cô lo cho cháu,” bà nói. “Cháu có thể ở lại đây, nhưng cô không muốn việc ấy làm tình hình tồi tệ hơn.”

“Cháu không nghĩ tình hình còn có thể tệ hơn thế này được nữa,” anh nói.

“Cô không muốn làm cháu sợ,” bà tiếp, “Nhưng nếu ông ấy còn chưa thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cháu thì mọi chuyện vẫn chưa đến ngưỡng tồi tệ nhất đâu.”

Jin nuốt mạnh. "Cháu không nghĩ ông ấy sẽ làm thế." Bố mẹ anh không bao giờ làm những việc mà họ không thể tìm cách bào chữa. Họ có thể lặng lẽ cô lập Jin và dùng đủ lý do để chỉ trích anh, nếu anh cáo buộc họ vì điều đó, họ chỉ cần chối bỏ rằng anh đang phản ứng thái quá. Song nếu họ đánh Jin, họ sẽ không thể đổ lỗi cho anh. Gia đình anh, họ tàn nhẫn hơn thế. Xảo quyệt hơn thế. Cách Jin hành xử không khác gì một người từng bị bạo hành; anh dễ dàng sợ hãi, nhút nhát và nhanh chóng quy phục. Những cuộc tranh luận khiến anh căng thẳng. Anh luôn xin lỗi về mọi thứ. Đâu phải họ chưa từng làm anh đau đớn.

“Vậy thì tốt,” mẹ Namjoon nói.

“Cháu đoán vậy,” Jin đáp. “Vâng.”

“Chà, nếu cháu cần ở lại đây vài ngày thì cứ thoải mái. Nếu cháu muốn cô đi cùng để về nhà lấy quần áo thì cứ nói. Tạm thời cô sẽ không bắt cháu nghĩ về việc nói chuyện với gia đình.”

“Được ạ,” Jin biết ơn vô cùng rằng anh không phải là người cần chủ động hỏi xin sự giúp đỡ, bởi vì anh sẽ không bao giờ ngỏ lời. Biết ơn vô cùng trước tấm lòng đầy yêu thương của bà, khi bà đã chứng tỏ quá nhiều lần rằng bà sẽ không đề nghị nếu không thực sự có ý đó hay mong đợi sự đền đáp.

“Cô yêu cháu, nhóc,” bà nói. “Cô sẽ ở đây vì cháu.” Bà mở rộng vòng tay, đề nghị một cái ôm mà Jin nhận lấy bằng tất cả lòng biết ơn. Anh to lớn hơn bà nhiều, song bà đã ghì siết lấy Jin thật chặt, thật âu yếm theo cái cách mà anh chưa bao giờ được cảm nhận. Bấy giờ, Namjoon bước vào phòng, sạch sẽ trong bộ đồ ngủ mới thay.

“Thế nhé, hai đứa,” mẹ cậu nói, đoạn đứng dậy. “Hai đứa có thể ngủ cùng nhau nếu muốn, nhưng phải luôn mở cửa và hãy cứ biết là thỉnh thoảng mẹ sẽ qua kiểm tra đấy, rõ chưa?”

Namjoon rền rĩ, song vẫn chấp nhận. “Sao cũng được.”

“Mẹ có chuẩn mực riêng về những điều mà hai cậu trai mới lớn được phép làm trong căn nhà này. Nên là đừng có làm bất cứ chuyện gì mà hai đứa không muốn mẹ nhìn thấy.”

Khi bà rời đi, Namjoon không quên gọi với theo, “Có một người mẹ tâm lý chán muốn chết!”

--

Trường học ngày hôm sau cũng không đến nỗi tệ, ngược lại, còn là một sự giải thoát. Ở đó có công trình kiến trúc, có những thứ có thể khiến anh xao nhãng và một triệu con người chẳng có lý do gì để nghĩ rằng Jin không ổn. Hôm nay là ngày họp hội học sinh, đáng lý ra anh phải đến văn phòng để ăn trưa nhưng anh đã không làm vậy. Anh muốn ngồi cùng những người bạn của mình. Giờ đây, khi trời trở lạnh, họ dành phần lớn thời gian tại phòng học thuộc tòa nghệ thuật. Những cô gái đã học cùng một giáo viên này suốt nhiều năm liền, tất cả bọn họ đều yêu quý và đối xử với cô như một người cố vấn không chính thức vì vậy dù cả bọn thường xuyên cản trở và gây ra quá nhiều tiếng ồn, cô vẫn rủ lòng thương hại và chia sẻ phòng học với họ.

Khi Jin bước vào, Namjoon đã ngồi sẵn ở đó, đối diện với Nayeon, trò chuyện về một thứ mà Jin chẳng biết là cái gì. Một thứ mà chỉ tụi mọt sách mới hiểu được. Jin nghe thấy một loạt những từ ngữ quái lạ mà anh không thể định nghĩa, tỉ dụ như druid hay ranger.

"Khỏe không?" Anh hỏi, đoạn ngồi xuống bên Namjoon, tay mò mẫm tìm tới tay cậu.

"Giả sử nhé, anh có muốn chơi game với tụi em không?" Namjoon nói. "Nếu em hứa với anh rằng chuyện ấy sẽ rất thú vị? Mà khoan, không phải anh cần đến văn phòng hội học sinh à?"

"Thực lòng mà nói, mặc xác hội học sinh," anh đáp. "Anh không thể đối phó với đám người ấy lúc này."

"Thật luôn đấy, em không hiểu anh đã đối phó với họ như thế nào nữa," Namjoon nói. "Dù sao thì, Nayeon cũng chơi Dungeons and Dragons nữa đấy, tin nổi không?"

Jin thề là anh không cố ý làm lời đáp của mình nghe giả tạo đến vậy khi anh nói, "Không đời nào?"

"Cậu ấy chơi, em cũng chơi, và có vẻ như Momo cũng thế."

Nayeon gật đầu. "Momo giỏi lắm. Cô ấy có thể là dungeon master(*)."

(*) Người phụ trách xây dựng cốt truyện trong trò Dungeons and Dragons. Không rõ lắm nhưng mình nghĩ là nó cũng gần tương tự như Quản Trò trong Ma Sói?

"Tớ không muốn làm dungeon master đâu," Momo gọi với sang từ phía bên kia phòng. "Tớ còn chẳng chơi trò đấy nữa."

"Chưa chắc," Jeongyeon nói. "Cậu chỉ cần lấy lại phong độ thôi."

Nayeon nghiêng người tới, đoạn thầm thì vẻ thần bí, "Năm ngoái, cô ấy chơi một trận lớn với nhóm sinh viên đại học và kết quả là thất bại thảm hại, cô ấy phá hỏng mọi thứ, kéo theo hai thành viên khác trong hội cùng chết. Cô ấy thề sẽ không bao giờ động đến nó nữa nhưng tớ biết chắc là kiểu gì cô nàng cũng ngựa quen đường cũ thôi."

"Không nhé," Momo nói. "Và tớ cũng sẽ không làm dungeon master luôn."

"Được rồi, Namjoon, cậu có thể làm dungeon master không?"

"Còn lâu," Momo lại gọi với sang. "Cậu nghĩ tớ sẽ chơi với một đám con gái và để một tên con trai làm dungeon master ư? Đừng có mơ."

"Jin có thể sẽ chơi," Nayeon nói. "Thế thì sẽ không còn là một đám con gái nữa."

"Ôi thôi xin người, cậu thừa biết nhân vật của Jin sẽ là một công chúa dịu dàng hay gì đó, vậy nên cậu ấy không được tính." Thế rồi cô bổ sung thêm. "Xin lỗi nhé, Jin" nhưng rõ ràng là cô không hề hối hận; dù cô nói công chúa dịu dàng như thể đó là điều gì xấu xa lắm, Jin đã học được rằng cô luôn dùng một giọng điệu mềm mại mỗi khi muốn trêu chọc anh.

"Không, cậu nói đúng đấy," anh đáp.

"Tóm lại," Nayeon tổng kết, "Có Momo hay không, chúng ta vẫn còn nhiều người mà. Ai muốn chơi giơ tay."

"Không," Dahyun quả quyết. "Không bao giờ."

"Tớ sẽ chơi nếu mọi người cũng chơi," Sana nói.

"Xin kiếu," Chaeyoung thẳng thừng.

Nayeon thở dài đầy cường điệu. "Tốt thôi," cô than thở, "mấy cậu chẳng thú vị gì cả."

Namjoon nhún vai, rõ ràng chẳng mấy bận tâm, đoạn trở lại trò chuyện với Nayeon về cái lần cậu đã hạ đo ván một con quái vật khủng khiếp nào đó. Jin không hiểu ý Namjoon là gì khi cậu nói, "Sau đó tớ đã xoay một con mười chín," nhưng trông cậu có vẻ rất phấn khích và anh nghĩ điều đó mới thật dễ thương làm sao.

Mãi về sau, cậu rốt cuộc cũng quay sang Jin và hỏi, "Anh sao rồi?"

Jin nhún vai. "Anh nghĩ hôm nay anh nên về nhà," anh nói.

"Thật à?"

"Ừ," Jin nói. "Anh đã cân nhắc về chuyện ấy. Nếu được, anh nghĩ mình nên ở cạnh Suhyeon. Và ừm. Anh mệt mỏi với cảm giác này lắm rồi. Anh không muốn tiếp tục trốn tránh nữa. Chừng nào còn chưa nói chuyện trực tiếp với họ, anh không nghĩ mình có thể bình tĩnh."

"Em có nên đi với anh không?"

"Không, anh ổn mà. Anh sẽ tự xử lý được thôi. Cảm ơn em." Rồi anh nói thật thấp, chơi đùa với ngón tay của Namjoon, "Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh," Namjoon nói.

--

Jin bắt xe buýt về nhà.

Cả hai chiếc ô tô đều đang đỗ bên vệ đường. Bởi vì Suhyeon, bố anh hẳn đã làm việc tại nhà hôm nay. Anh bắt đầu nghĩ đây là một ý tưởng tồi tệ, song Jin không quay đầu lại. Từ ngoài sân, anh nhìn ngôi nhà theo một cách hoàn toàn mới, như thể nó không còn là của anh nữa. Hàng gạch đen, tán thông che khuất một phần căn nhà, những cánh cửa bóng loáng. Rồi anh bước vào trong.

Phòng khách không một bóng người, nhưng Jin có thể nghe thấy tiếng bố anh trong văn phòng, đang gõ lạch cạch trên bàn phím laptop. Anh tự hỏi liệu có nên gặp mẹ trước không, song việc ấy sẽ lằng nhằng hơn so với những gì anh muốn bây giờ. Anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này. Dù sao thì phần tệ nhất cũng đã qua rồi.

Quyết định xong, anh gõ lên cánh cửa khép hờ, balo vẫn đeo trên vai.

"Ai thế?" giọng bố anh vang lên.

"Là con, ừm, Seokjin."

"Ừ?"

"Con vào được không?"

Một thoáng ngập ngừng. "Vào đi."

Anh bước vào, đoạn ngồi xuống phía bên này bàn làm việc, đối diện với bố. Cứ như thể anh đang bị thẩm vấn. Hoặc sẽ là vậy thật, nếu bố anh chịu nhìn ra khỏi màn hình laptop của ông

"Chuyện là," khi đã ngồi cứng nhắc trên chiếc ghế da sâu, balo để dưới sàn, Jin gượng gạo lên tiếng.

“Gì nào?" bố anh thờ ơ nói, tập trung vào một việc khác.

"Không phải … chúng ta cần nói chuyện ạ?" Jin hỏi.

"Thế sao?”

"Con đã nghĩ là chúng ta cần nói chuyện" Jin đáp, bắt đầu cảm thấy run rẩy.

Bố anh thở dài. "Vậy thì nói đi."

Jin không biết mình nên nói hay làm gì bây giờ. Không một từ ngữ nào hiện ra. Đây không phải viễn cảnh mà anh tưởng tượng. Anh ngồi đó, há hốc miệng, cố nghĩ ra điều gì đấy để nói, nhưng vẫn chẳng có gì hết. Bố anh tiếp tục làm việc. Rốt cuộc, Jin đứng dậy, lấy balo, đóng cửa và trở về phòng mình.

Không ai gọi anh xuống ăn tối. Jin chỉ nhận ra khi đồng hồ đã điểm gần chín giờ rằng họ đã dùng bữa mà không có anh. Anh xuống tầng, cố hỏi cho ra lẽ nhưng sự hiện diện của anh hoàn toàn bị phớt lờ. Vậy nên anh lấy đồ ăn thừa từ tủ và ăn khi chúng còn lạnh cóng. Rồi sau đó lại quay về phòng.

Anh tưởng có lẽ họ chỉ đang giữ khoảng cách, có lẽ họ quá tức giận đến nỗi không thể nhìn vào anh mà không làm một điều gì đó mà họ sẽ phải hối hận, vì thế anh cố cho họ thời gian. Nhưng suốt hai ngày cuối tuần, anh đã ở trong phòng và không một ai báo cho anh biết khi có thức ăn, đánh thức anh dậy hoặc yêu cầu anh làm bất cứ điều gì. Anh ngồi đó, tự hỏi liệu mình có còn tồn tại hay không, nhắn tin cho Namjoon, Dahyun và Sana, không làm bài tập, xem anime trên máy tính, ngủ những giấc ngắn và về cơ bản là không rời khỏi phòng trừ khi đi vệ sinh, lục lọi xung quanh tìm đồ ăn vặt hay thức ăn thừa. Vào ngày thứ Hai, anh không tỉnh dậy kịp giờ đi học, lỡ mất chuyến xe buýt và vài cuộc gọi nhỡ từ Namjoon.

Nguyên một tuần, Jin không muốn bị động chạm, không muốn đi chơi với Namjoon sau giờ học, không có nhiều điều để nói vào giờ ăn trưa. Về nhà, anh cố khẳng định sự tồn tại của mình, chỉ để đề phòng thôi, song thậm chí còn chẳng có ai chịu nhìn anh lấy một cái, khiến Jin thấy kỳ quặc đến nỗi anh bắt đầu ăn tối vào lúc nửa đêm sau khi tất cả bọn họ đều đã ngủ. Anh đã cố ở đó khi họ sẵn sàng. Cố tìm lại cảm giác được ở nhà. Anh đã cố tự mình ra khỏi giường để đi học, làm bài tập về nhà như mọi khi và sống theo lịch trình thường lệ của mình.

Thế nhưng, sau gần một tuần, anh nhận ra rằng không phải họ vẫn còn tức giận. Không phải chỉ cần đợi cho đến khi bầu không khí bớt căng thẳng, hay suy nghĩ bớt rối bời. Không phải là để làm rõ những cảm xúc. Đây là một lời khẳng định rằng cuối cùng họ đã quyết định không quan tâm đến Jin nữa.

Đáng lý anh nên cảm thấy nhẹ nhõm. Anh nên cảm thấy như thể gánh nặng từ việc bị họ kiểm soát đã được gỡ bỏ. Nhưng sự thật là không. Anh cảm thấy thật khủng khiếp.

Họ quyết định rằng anh là một trường hợp hết thuốc chữa một cách quá dễ dàng. Quá dễ dàng, anh thậm chí còn chẳng xứng đáng để bị họ đuổi ra khỏi nhà hay gửi tới một nơi nào đó khác. Nếu anh muốn rời đi thì đó sẽ là lựa chọn của anh, họ không việc gì phải cảm thấy tội lỗi. Anh vẫn có một chiếc giường, có quần áo, máy tính và chìa khóa nhà. Vẫn có thức ăn để bỏ vào lò vi sóng mỗi đêm. Nhưng mẹ anh, bố anh và Suhyeon tạo thành một gia đình và Jin không còn là một phần trong đó.

Mẹ anh có khi còn tệ hơn cả bố. Đã từng có lúc, bà cho anh chút hy vọng, rằng biết đâu bà sẽ ở đó vì anh, nhưng không phải vậy. Bà nhất quyết không chịu nhìn nhận anh. Có lẽ bà cũng cảm thấy tội lỗi trước những gì mình đang làm. Jin chẳng quan tâm.

Jin nhận ra rằng có lẽ Suhyeon cũng không xấu xa như anh tưởng qua cái vẻ gượng gạo, không thoải mái của thằng bé với tất cả những chuyện này. Song thằng bé vẫn là người con được yêu quý, được đối xử tốt và rất dễ bị ảnh hưởng. Sau vài ngày, thằng bé nhanh chóng học theo bố mẹ và phớt lờ Jin.

Một ngày nọ, Jin suýt chút nữa đã xuống dưới tầng và gào thét cho đến khi họ nhìn anh. Anh thấy thật tuyệt vọng. Anh muốn được thừa nhận. Anh đã quá mệt mỏi sau hàng đêm thức khuya để ăn tối và tắm rửa bởi vì cái viễn cảnh phải rời khỏi phòng để đối mặt với những người cứ thế phớt lờ sự tồn tại của anh mới kinh hãi làm sao. Anh muốn bắt họ có một hành động gì đó. Anh cần một kết thúc. Nhưng anh nhận ra rằng xuống tầng và trở nên kích động sẽ chỉ khiến họ thỏa mãn vì đã làm anh gục ngã, nên anh đã không làm vậy. Anh gói ghém quần áo để thay và đạp xe đến nhà Namjoon.

--

Kỳ nghỉ đông vội vàng ập đến sau những ngày cuối cùng vụn vỡ và Jin phát hoảng lên với ý nghĩ phải ở nhà suốt hai tuần lễ. Anh sợ Giáng Sinh. Ông bà, cô chú và ba người anh em họ của anh chuẩn bị đến thị trấn còn anh thì chẳng biết bố mẹ sẽ đối xử với mình như thế nào. Có lẽ họ sẽ lờ anh đi, có lẽ không. Họ luôn đối xử ngọt ngào hơn với anh khi có người khác chứng kiến. Jin không chắc mình sẽ phải nín nhịn ra sao nếu đột nhiên, trước mặt họ hàng, bố mẹ anh bắt đầu thêm anh vào cuộc trò chuyện và hành động như thể mọi thứ vẫn ổn. Anh thật sự không nghĩ mình chịu đựng được.

Đồng thời, anh cũng không muốn làm phiền Namjoon vào kỳ nghỉ lễ. Gia đình cậu nhỏ, nhưng khăng khít và Jin sẽ trở thành một người ngoài cuộc trong số họ hệt như trong chính gia đình của anh vậy. Ngoài ra, Namjoon và mẹ cậu đã làm tất cả những gì họ có thể. Jin đã ở nhà họ vài đêm, anh không nên đòi hỏi thêm bất cứ điều gì nữa. Chí ít, Jin vẫn còn một chỗ để ngủ, và khi anh bắt đầu dành nhiều thời gian ra khỏi nhà hơn thì mọi thứ chung quy cũng ổn. Dù vậy, anh vẫn sợ Giáng Sinh.

Thế rồi một lần, vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Namjoon, như thể chẳng có gì to tát, nói, "Anh có muốn đến nhà bà em vào Giáng sinh không?"

"Thật á?" Jin hỏi.

"Anh ngạc nhiên đến vậy cơ à? Em chỉ hỏi để chắc chắn là anh có muốn hay không thôi. Em đã kể với anh là bà rất tuyệt rồi nhỉ?"

"Ừ, nhiều rồi. Anh rất muốn được gặp bà."

"Tuyệt vời. Em nghĩ hai mẹ con sẽ khởi hành vào ngày 23? Và rồi trở lại vào ngày 28. Mẹ em có thể mua vé tàu cho anh."

"Anh thực sự được mời sao?"

"Dĩ nhiên rồi. Sao thế?"

"Không có gì. Chỉ là Giáng Sinh dường như là một dịp trọng đại. Cảm giác thật to tát khi nghĩ về việc dành nó bên em."

"Theo chiều hướng tốt chứ?”

"Ừ. Theo chiều hướng tuyệt vời nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro