Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2

.

.

.


Seokjin nghịch nghịch đĩa thức ăn. Anh hiếm khi đói vào bữa tối. Việc bị quan sát ở cự ly gần thế này khiến anh cảm tưởng như sẽ phạm sai lầm bất kể có làm gì đi chăng nữa. Vì vậy, anh chọn không làm gì cả.

"Seokjin, bỏ tay khỏi bàn đi," mẹ anh thấp giọng yêu cầu.

Anh vâng lời. Trong phút chốc, cả bàn ăn gần như chìm vào lặng thinh. Bố anh dùng dao cắt thịt, cắn một miếng, nhai, nuốt, lại cắn thêm một miếng khác trước khi cuối cùng cũng lên tiếng.

"Hôm nay tôi gặp trợ lý mới," ông càu nhàu.

"Người đó thế nào?" mẹ anh hỏi.

Bố anh gật gù ra chiều suy nghĩ. "Chưa biết được. Trông có vẻ yếu đuối." Seokjin co rúm lại. Bố anh vẫn tiếp tục. "Giọng nghe gian xảo. Nhưng cậu ta được đề cử rất cao nên cứ để xem thế nào."

Bầu không khí lại trở về im ắng, ai cũng cắn những miếng nhỏ, ngoại trừ bố Seokjin, người vẫn ăn như thể ông nắm mọi quyền hành trong tay.

"Hôm nay con đã biết điểm kiểm tra chưa Suhyeon?"

Em trai Seokjin lắc đầu. "Chưa ạ. Họ nói sẽ phải chờ mất ba tuần."

"Hơi lâu đấy nhỉ?" Giọng ông cứng ngắc, vẻ phán xét mức thời gian tiêu chuẩn để chấm điểm một bài kiểm tra và gửi trả lại kết quả.

"Con xin lỗi," Suhyeon nói.

Bố Seokjin lẩm bẩm, có lẽ là một lời bỏ qua. "Hôm nay con vẫn đến nhóm khoa học chứ?"

"Dĩ nhiên rồi ạ," Suhyeon lấy lòng đáp. "Bọn con đang học lắp ráp robot."

Ông gợi chuyện. "Thật vậy sao?"

"Vâng, con đang lắp một con robot điều khiển từ xa. Với bánh xe để có thể xoay ngược, thay đổi tốc độ, tiến lên phía trước và đi giật lùi."

"Nghe ấn tượng đấy," bố anh nói.

"Với cả," Suhyeon tiếp, "con nghĩ thầy hướng dẫn sẽ còn cho con cải tiến nó thêm nữa nếu con tiếp tục làm tốt."

Bố anh gật đầu. "Cứ tiếp tục phát huy như thế nhé, con trai."

Thêm nhiều khoảng lặng khác.

"Còn em thì sao, em yêu?" Ông nói với mẹ Seokjin mà biểu cảm không có chút hơi ấm nào.

Bà vội nhai hết đồ ăn trong miệng. "Em ổn, cảm ơn anh," bà đáp.

"Ngày của em thế nào? Em đã làm những gì?"

Bà hít vào một hơi. "Suhyeon và em cùng học về đại số. Còn khi con ở nhóm khoa học thì em dọn dẹp xung quanh nhà."

Ông lầm bầm.

Lại im lặng.

Ông không buồn nhìn Seokjin lấy nửa cái. Anh khẽ khàng nói "Con xin phép."

"Không được," ông cảnh báo. "Cả nhà vẫn còn đang ăn. Tham gia vào cuộc trò chuyện đi."

Seokjin suýt chút nữa thì bật cười, may mà ngăn lại kịp thời.

Bố anh nói tiếp, "Chúng ta đã không có một bữa ăn gia đình suốt gần cả tuần lễ," vẫn rầy la dù cho Seokjin đã từ bỏ ý định.

"Vâng ạ. Con xin lỗi," Seokjin cúi gằm mặt xuống đĩa.

"Ta vẫn chưa hỏi chuyện về thằng nhãi bần tiện kia. Từ thứ bảy vừa rồi."

Mẹ Seokjin khẽ hít mạnh, song không lên tiếng. Seokjin đáp, "Thật ra thì cậu ấy cũng không tệ."

Bố anh mắng. "Cũng không tệ ấy hả?" ông châm chọc. "Đồ xấc xược đấy. Nó là một thằng nhãi nguy hiểm, không hiểu hết những hậu quả." Ông nhấp một ngụm nước trước khi tiếp tục. "Ta thấy con có muốn đến nhà cậu ta thì cũng tốt thôi, nhưng không cần phải khiến nó bớt tội lỗi hơn vì những gì nó đã làm."

"Sao cơ ạ?"

"Cho cậu ta cơ hội xin lỗi và cả hai làm hòa là tốt. Đấy là cách hành xử thông minh. Song thằng nhãi chẳng phải loại tốt lành gì. Và cả mẹ cậu ta cũng thế, không phải sao?"

Hàm Seokjin nghiến chặt.

"Chẳng trách thằng nhãi lại hành xử thiếu giáo dục khi có bà mẹ như vậy. Không biết bố nó là kiểu người như thế nào."

Seokjin cố tập trung vào việc hít thở.

"Sao?" bố anh ngắt lời, chờ đợi một phản ứng. "Hôm đấy thế nào? Vui chứ?" từng chữ thốt ra chỉ toàn vẻ giễu cợt.

Seokjin hít vào thật chậm rãi. Giọng anh nghe yếu ớt, "Con đã có một khoảng thời gian dễ chịu."

"Hai đứa đã làm gì?"

"Cậu ấy cho con xem cuốn sách cậu ấy đang đọc. Rồi bọn con đi dạo."

Giọng bố anh đột nhiên trùng xuống. "Ta tưởng ta đã dặn con ở trong nhà cơ mà?"

Seokjin lập tức nhận ra sai lầm của mình. Anh biết là không còn có thể bào chữa được nữa. "Con xin lỗi," anh nói. "Vì hôm ấy thời tiết rất đẹp."

"Hmm," ông hầm hừ. "Con đi được rồi đấy." Lời ông ngắn gọn và cụt lủn, khiến Seokjin cảm thấy vô cùng xấu hổ. Anh lặng lẽ thu dọn dao, đĩa, cố giữ cho khuôn mặt trống rỗng và đôi tay không run rẩy.

Trong phòng mình, anh khóc, chỉ một chút thôi. Anh cũng chẳng rõ là tại sao.

Anh tự bình ổn bản thân. Anh vẫn còn việc phải làm, lúc nào cũng vậy, không có thời gian để khóc lóc. Seokjin với lấy cuốn sách giáo khoa cho bài kiểm tra thực hành sắp tới từ bàn học. Anh tìm được chiếc ipod vứt trên giường, song tuyệt nhiên không thấy tai nghe. Chúng không ở cùng chiếc ipod, kỳ lạ, anh luôn quấn tai nghe quanh máy mà. Thực sự cũng không bất ngờ lắm, anh trở nên lơ đãng và bỏ quên mọi thứ khá thường xuyên. Đó là một điểm yếu của Seokjin.

Anh tìm trong tất cả các ngăn kéo, lật tung ga trải giường, dốc ngược cặp sách, kiểm tra hai túi quần, vẫn chẳng thấy bóng dáng chúng đâu.

Anh gõ cửa phòng Suyeon. Anh nghe được tiếng thằng bé bên trong nhưng chẳng có ai đến mở cửa.

"Suhyeon?" anh gọi, đủ nhỏ để không bị nghe thấy từ dưới tầng, nơi bố mẹ anh đang xem thời sự.

Không một lời đáp. Vậy nên, anh bèn mở hé cửa. Trước mắt là Suhyeon đang ngồi trên bàn học, không nghe thấy gì vì đang dùng tai nghe của Seokjin.

Anh sải bước qua phòng và vỗ lên vai Suhyeon. Em trai anh giật bắn người, đoạn ngẩng đầu nhìn Seokjin, thoáng tội lỗi lướt qua khuôn mặt thằng bé. Thế rồi biểu cảm ấy bỗng chuyển thành một vẻ gần như là thích thú.

"Cho anh xin lại cái đó được không?" Seokjin nói. "Em đã không hỏi ý kiến anh khi mang nó đi. Giờ thì anh cần dùng nó."

"Anh cần dùng nó á?" thằng bé thắc mắc. "Cái này là của em."

"Không, cái của em màu đỏ còn của anh là màu xanh. Em không thể lấy nó đi."

"Cái này là của em," Suhyeon lặp lại, quả quyết.

Seokjin hít mạnh. "Làm ơn đấy Suhyeon? Em biết nó là của anh mà."

"Nó là của em."

Seokjin toan lấy lại tai nghe và cứ thế rời đi nhưng Suhyeon đã hét toáng lên. "Á! Seokjin! Đau!"

Seokjin thất kinh, nhìn Suhyeon với một vẻ bị phản bội không che giấu. Ngay lúc ấy, anh đã có thể nghe thấy tiếng bố mình chạy vội lên cầu thang.

Ông lao vào phòng Suhyeon, ánh mắt trừng trừng lập tức hướng về phía Seokjin. Thậm chí chẳng buồn hỏi han tới nửa câu, chẳng buồn bỏ tâm suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ông cứ thế nạt nộ Seokjin. "Mày nghĩ cái gì vậy?" thật khoa trương. "Về phòng ngay," ông ra lệnh và Seokjin làm theo, bố anh đi sát ngay sau.

Seokjin ngồi trên giường, mắt nhìn xuống sàn, bố anh đứng ngay bên cạnh, bóng ông phủ lên người anh. "Đừng bao giờ động một ngón tay vào người em mày lần nữa," ông nói, bằng cái giọng trầm thấp còn đáng sợ hơn nhiều so với la hét.

Seokjin cố bào chữa cho bản thân, song bố anh đã ngắt lời trước khi anh có thể thốt ra bất cứ tiếng nào. "Mày bị cấm túc cho đến cuối tuần. Tốt nhất là đừng để bạo lực biến thành một vấn đề khác nữa của mày đấy."

Seokjin những muốn phá lên cười, bật khóc và gào thét cùng một lúc. "Bạo lực", ông nói, như thể Seokjin bạo lực lắm. Như thể tất cả những gì anh làm là hành động bạo lực, như thể anh đang không bị đối xử một cách bạo lực. Lại còn "một vấn đề khác nữa", như thể không giỏi toán bằng đứa em 13 tuổi của anh là một vấn đề về hành vi, như thể Seokjin có cả tá vấn đề. Bố Seokjin chỉ giận anh vì anh không thích bóng đá. Nhưng ông đã có Suhyeon cho việc ấy rồi. Ông có Suhyeon cho tất cả mọi thứ và đó mới chính là vấn đề. Ông không cần Seokjin nữa.

"Không thèm xin lỗi luôn à?" bố Seokjin chán ghét nói. "Ngẩng đầu lên." Seokjin vâng lời, anh biết mắt mình đang giàn giụa nước chỉ trực tuôn trào, càng khiến anh trông còn yếu đuối hơn thường ngày. Và tỏ ra yếu đuối thì chỉ có tệ hơn. "Con xin lỗi," anh nói, vì chẳng còn gì khác để nói nữa cả.

Dường như anh đã làm chưa đủ tốt nhưng Seokjin luôn bị dồn vào một góc đến nỗi mà chẳng hành động hay câu nói nào là không bị bắt lỗi.

Bố anh rời đi, bỏ lại Seokjin phải học mà không có nhạc.

--

"Này anh bạn, cậu ổn chứ?" Jisoo huých đùa vào mạn sườn Seokjin, song lại thành ra khiến anh giật mình nhảy dựng lên.

Anh cố cười xòa như không có gì. "Ừ, tuyệt vời. Xin lỗi nhé. Tại thức khuya ôn tập kiểm tra ấy mà."

"Tớ nói là," Jisoo lặp lại. "Dạo này không hay thấy cậu đến văn phòng hội học sinh."

Seokjin nhún vai. "Cũng có phải chúng ta được quyền lên tiếng về thứ gì lớn lao đâu," anh đáp.

Jisoo không khỏi ngỡ ngàng. "Ý cậu là sao?" cậu nói, "Chúng ta phải bỏ phiếu cho buổi dạ hội? Rồi còn quyết định xem nên thay mới đồng phục của đội bóng rổ hay làm lại sàn gạch ở hội trường B nữa chứ. Chúng ta được phép sử dụng ngân quỹ, lời chúng ta nói có trọng lượng."

Vì một lẽ nào đó mà Seokjin cảm thấy những thứ này chẳng còn quan trọng, dù cho mới chỉ một tháng trước thôi anh vẫn rất sốt sắng với ý tưởng lát lại sàn gạch ở hội trường B. Nhưng hình phạt dọn rác vừa rồi đã giúp anh có cơ hội nhận ra rằng trường này còn nhiều vấn đề thiết thực hơn việc liệu buổi dạ hội nên được tổ chức tại phòng thể dục với những món đồ trang trí xa hoa và DJ hay tại sảnh lớn của khách sạn, đổi lại là trích một phần ngân sách nhỏ để nhờ đám trẻ từ câu lạc bộ AV phụ trách mảng âm nhạc.

Hội học sinh chẳng bao giờ được lên tiếng về những điều thực sự quan trọng. Số lượng học sinh bị phạt ở lại sau giờ học quá tải chẳng hạn. Hay sự thiếu hụt giáo viên giám sát vào những thời điểm cần thiết. Hay những hình thức kỷ luật hoàn toàn mang tính chất độc đoán. Seokjin sẽ để tâm vào hội học sinh hơn nhiều nếu anh được động chạm tới phần chìm của tảng băng trôi. Nhưng không, dường như mục đích duy nhất họ tồn tại là để cho trường khoác lên mình các mác chú ý tới ý kiến của học sinh. Sự thật, họ chỉ là một hội chuyên tổ chức tiệc.

Nhưng Seokjin không muốn nói về chuyện ấy, đặc biệt là với Jisoo, thành viên phụ trách nhóm học sinh năm hai, con trai người cấp dưới chăm chỉ, được trọng dụng của bố anh. Jisoo không bao giờ suy nghĩ kỹ trước khi quyết định. Thế nên anh bèn trả lời, "Cậu nói đúng. Xin lỗi. Chỉ là dạo này tớ mệt quá."

"Cậu nên ngủ nhiều hơn đi," Jisoo nói, làm như Seokjin chưa nghĩ về điều đó vậy. Như thể Seokjin có thời gian ngủ nhiều hơn, với tất cả những lớp nâng cao, những khóa dự bị đại học buổi tối, những kỳ thi thực hành, những bài kiểm tra, câu lạc bộ tranh luận, hội học sinh trong khi đó vẫn phải tỏ ra duyên dáng và hữu ích để bố mẹ anh không gọi anh là một kẻ yếu đuối. "Cậu nên ngủ nhiều hơn", ừ hẳn rồi.

Anh không biết từ bao giờ mình lại bắt đầu bực bội với Jisoo. Cảm giác ấy xâm chiếm anh thật chậm rãi đến nỗi lúc này đây, đột nhiên, cùng cậu xếp hàng lấy đồ ăn trưa, anh nghĩ mình có thể đã ghét cậu ta.

Làn sương mờ buồn bã lớn dần trong Seokjin, tách biệt anh với những tiếng trò chuyện rôm rả xung quanh, chỉ còn lại nỗi thương hại chính mình. Anh chậm chạp di chuyển theo hàng bên cạnh Jisoo, người đang cắm mặt vào điện thoại.

Thế rồi, có một chuyện đã xảy ra. Anh bắt gặp Namjoon từ phía bên kia nhà ăn. Bóng dáng cậu khiến tâm trạng anh tốt hơn đôi chút. Ánh mắt họ chẳng hề chạm nhau, Namjoon cứ thế lách qua mọi người, tiến về phía một đám học sinh trông có vẻ là bạn cậu. Họ nhìn thấy cậu, vẫy tay và đứng lên đón cậu giữa chừng, sau đó cả ba cùng đi ra ngoài.

Dù chính anh cũng chẳng rõ tại sao, song sự việc ấy đã giúp anh cảm thấy khá hơn, gợi nhắc anh rằng ngoài kia vẫn có những người không hẹp hòi và tồi tệ mà vẫn mang trong mình nhiều phẩm giá. Namjoon rất thú vị. Dù phần lớn thời gian đều mang cái vẻ thoải mái có chút thờ ơ, cậu thực chất là một người hay để ý. Thật vậy, cậu quan tâm sâu sắc hơn nhiều những gì cậu thể hiện ra bên ngoài. Seokjin đã được nhìn thấy vẻ mặt khi Namjoon quyết tâm chấp nhận bất cứ hậu quả nào chỉ để có thể để tiếp tục thực hiện những điều cậu cho là đúng. Anh chứng kiến nó xuất hiện khi nắm đấm của cậu vung tới mình, và đến thời điểm hiện tại thì anh đã chẳng còn cay đắng về vụ việc lần đó nữa. Seokjin nghĩ rằng nếu thực sự bản thân đã hành xử như bố anh, hay Jisoo, hay thầy hiệu trưởng thì anh xứng đáng với cú đấm ấy. Sự thật là nếu anh không yếu đuối đến thế thì hẳn đến giờ chính Seokjin cũng đã phải tự tay đấm gãy mũi vài người rồi.

Namjoon chỉ là, trong mắt Seokjin, thực sự rất tuyệt.

"Tại sao cậu lại nhìn chằm chằm tên đó?" Jisoo thầm thì, ánh mắt đã chuyển từ màn hình điện thoại sang mặt Seokjin.

"À, cậu ấy là người tớ bị phạt nhặt rác cùng," anh nói.

Jisoo gật đầu. "Tên đã đánh cậu đúng chứ? Đúng là thằng ngốc."

Seokjin thở dài. "Nếu chịu tìm hiểu thì cậu ấy cũng không tệ lắm đâu."

"Tớ sẽ tin lời cậu vậy." Jisoo đáp.

--

Sau khi lớp học kết thúc, Namjoon nán lại một chút để chào Seokjin. Họ vẫn chưa có dịp trò chuyện nhiều kể từ thứ bảy tuần trước; Seokjin đổ tại cho sự ngại ngùng xuất hiện vì mối quan hệ giữa họ thay đổi quá đột ngột. Seokjin không chắc rằng họ là bạn, rằng liệu hai người sẽ cùng đi chơi lần nữa hay liệu Namjoon có nghĩ Seokjin cũng tuyệt như cách anh nghĩ về cậu, liệu bố mẹ anh có còn cho anh tiếp tục giao du với Namjoon. Thật kỳ lạ, anh không rõ chính xác vị trí của họ là ở đâu, nhưng anh quả đã có một khoảng thời gian dễ chịu vào thứ bảy vừa rồi nên Seokjin hy vọng rằng đó là một vị trí tốt.

"Này," Namjoon chào, môi mỉm cười và họ cùng nhau rời khỏi phòng học.

"Cậu thế nào rồi?"

Namjoon nhún vai. "Anh biết đấy. Trường học vẫn chán như thường. Tôi không thể trốn được nữa không thì mẹ tôi sẽ ghét tôi. Thế là tôi lại phải ôm hết mọi thứ vào người. Khổ sở kinh khủng. Chẳng hiểu sao mọi người có thể vác xác đến đây và tập trung nghe giảng mỗi ngày. Tôi mệt muốn chết."

Seokjin bật cười. "Tôi cũng thấy thế."

"Ừ, biết mà," Namjoon đồng cảm nói. "Dù sao thì, sau giờ học, tôi với bạn định ra chỗ tàu điện ngầm. Anh có muốn đi cùng không?"

Seokjin phát ra một tiếng rít nho nhỏ mà anh hy vọng rằng Namjoon không nghe thấy. Cảm giác thật tốt khi được nhớ đến. Đáng tiếc là, anh không thể đồng ý. "Tôi phải đi thẳng về nhà. Tôi đang bị cấm túc." Anh nói như thể tự giễu cợt bản thân. Namjoon chau mày.

"Có chuyện gì à?"

"Hiểu nhầm thôi," Seokjin chỉ trả lời có thế.

Namjoon không đào sâu thêm. "Được rồi. Vậy thì lần tới nhé."

"Ừ, lần tới."

"Ừm, tôi đi hướng này," Namjoon nói. Họ tách nhau ở cuối hành lang. "Nói chuyện với anh sau!"

"Gặp lại cậu sau," Seokjin đáp, mỉm cười với chính mình.

--

Hóa ra, Suhyeon rất giỏi lắp ráp robot. Ngày tiếp đó, thằng bé trở về nhà từ nhóm khoa học với tờ giấy nhắn từ giáo viên hướng dẫn, hối thúc bố mẹ mua cho thằng bé một danh mục những đầu sách về chế tạo người máy. Ở độ tuổi còn nhỏ như thế mà lại có hứng thú cuồng nhiệt đến vậy, Suhyeon và gia đình nên nỗ lực để theo đuổi lĩnh vực này. Ngay cả khi không đi tới kết quả nào về lâu về dài, những kỹ năng thằng bé học được bây giờ vẫn sẽ có giá trị trong nhiều lĩnh vực khác.

Seokjin đã nghe đi nghe lại những lời này sáu lần trên bàn ăn. Đó là khoảng thời gian duy nhất anh được phép ở dưới tầng. Cơ mà, nói "được phép" cũng không chính xác. Bị ép buộc thì đúng hơn. Chẳng có ai để ý đến anh nhưng anh lại không thể rời đi và cảm tưởng như bố Seokjin cố tình khen ngợi Suhyeon chỉ để nhắc nhở anh về điều gì đó.

--

Ngày đầu tiên không bị cấm túc, anh nói với bố mẹ rằng sẽ ở lại học phụ đạo rồi đến gặp Namjoon gần dãy nhà kho.

"Khỏe không?" anh nói.

Namjoon trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng là kiểu ngạc nhiên dễ chịu. "Chào. Anh không bị cấm túc nữa à?"

Seokjin gật. "Ừ. Giờ cậu định làm gì?"

"Chẳng làm gì cả. Tôi đang tính về nhà. Muốn ghé chơi một lúc chứ?"

Seokjin thoáng suy nghĩ về điều ấy. "Tôi phải về lúc 4 giờ. Thế có đủ thời gian không?"

"Chắc rồi, chúng ta có thể ăn bim bim và quay lại. Cũng gọi là có làm gì đó."

Nghe thật hoàn hảo. "Ừ, quyết định vậy đi." Anh nói.

Thế là họ cùng đi. Mẹ Namjoon cũng ở nhà, Ban đầu, Seokjin những muốn trốn tránh bà, song bà dường như rất vui khi gặp lại anh, bà nói rằng anh luôn được chào đón bất cứ khi nào. Điều ấy tốt đẹp đến mức nhói đau.

Khi họ quay về trường, Namjoon đứng chờ với anh cho tới 4 giờ.

--

Vài ngày sau, trên đường đến nhà ăn cùng Jisoo, Seokjin lại bắt gặp Namjoon với hai người bạn từ hôm trước. Họ đang nói chuyện, song Namjoon dường như chỉ có mặt cho đủ đội hình, với một cuốn sách bìa mềm trông đã cũ để mở trên đùi.

Cậu ngước lên từ trang giấy và nhìn thấy Seokjin. Trong một thoáng, Seokjin không khỏi cảm thấy xấu hổ vì bị bắt quả tang nhưng tất cả đều biến mất khi khuôn mặt Namjoon sáng bừng lên và cậu vẫy tay chào. Họ đang ở quá xa để có thể hỏi thăm nhau mà không phải hét lên nên Seokjin chỉ vẫy chào và đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.

"Thật kỳ quặc khi thấy hai người trở thành bạn," Jisoo lơ đễnh nói khi hai người rời đi.

Câu nói ấy lập tức xóa sạch nét cười trên khuôn mặt Seokjin. Anh không thích bị gọi là kỳ quặc. Anh từng nghe câu đấy rất nhiều khi còn nhỏ, với cặp kính dày cộp và không biết cách nói chuyện với mọi người. Đến tận bây giờ thỉnh thoảng anh vẫn nhận được những lời nhận xét như thế. Chẳng có cách nào hoàn toàn thoát khỏi sự phê phán.

Anh không nói gì cả, nhưng nỗi lo lắng đã nhen nhóm trong bụng lại trướng to hơn một chút. Anh đã quá quen với cảm giác như bị đem ra soi mói dưới kính hiển vi nên chuyện này cũng không còn mới lạ. Mỗi bước anh đi lại mang về một lời bình phẩm. Song, cơn đau âm ỷ quái lạ lại bám lấy Seokjin khi ai đó nhận ra anh đang nói chuyện với Namjoon. Như thể anh đang làm điều gì đó mình không nên, một điều mà ngay đến chính Seokjin cũng chẳng thể gọi tên. Cảm nhận của Namjoon về Seokjin đã thay đổi và anh biết rằng việc nó khiến anh suy nghĩ cũng khá rõ ràng. Nhưng điều ấy không khiến anh xấu hổ.

Vậy thì anh xấu hổ vì điều gì? Tại sao anh lại cảm thấy như nhìn vào Namjoon là đang phá luật?

Seokjin không rõ. Đồng thời, anh vốn đã gặp đủ các loại rắc rối khác rồi. Anh tự hỏi liệu mình có nên kiểm soát mọi thứ tốt hơn trước khi kết bạn với một người như Namjoon.

Nhưng vì anh không còn chắc bản thân nên làm gì hay thực sự không có cách nào để ai cũng hài lòng được hay sao, Seokjin đồ rằng anh nên làm những gì mình muốn, ít nhất là một lần trong đời.

Vậy là, anh bảo với bố mẹ rằng sẽ ở lại học, gặp Namjoon gần dãy nhà kho và rồi hai người cùng về nhà cậu ăn bimbim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro