Chapter 2: Gậy ông đập lưng ông
''A taste of your medicine' có nghĩa là ai đó phải có cảm giác khó chịu tương tự như khi chính họ tạo ra cho người khác, để cho họ thấy nó xấu thế nào.
Jimin mở mắt ra và trước mắt anh là phần đế của cái giường tầng trên. Còn phải lê lết tận 12 tiếng nữa. Mình có nên đi mua sandwich không hay cứ ăn đại mì gói hôm nay ta? Mình tự hỏi là ông Sohn ra sao với cái ống thông ấy rồi; hồi chiều rồi ông ấy còn không thể tiểu tiện bình thường được, túi chứa còn chưa đầy tới một nửa. Trời ạ, mình thực sự cần phải rút hết đống chất lỏng ấy ra khỏi người ông ấy mới được, thiết nghĩ là mình có nên chuyển thuốc lợi tiểu của ông ấy từ furosemide¹ sang torsemide² không nhỉ. Hy vọng là Karla xoay sở thành công được vụ chụp MRI³, ugh mình thiệt sự cần chụp MRI cho các bệnh nhân mà. Nếu không phải một lần nữa ahh... Mình không biết mình nên làm gì tiếp nữa. Thắc mắc là ai làm ra cái máy MRI ấy giống quan tài đến vậy luôn á ý mình là mình có thể hiểu được mấy bệnh nhân bị sợ không gian hẹp và bị hoảng sợ thế nào. Mình cũng hy vọng là Mia sẽ ổn sau truyền tĩnh mạch, mình chả hiểu tại sao Kali lại nhỏ giọt quá lâu còn mấy viên Kali thì lại quá lớn và tồi tệ đến thế. Nếu có thể thì cô ấy chỉ cần nuốt mấy viên thuốc là xong mà không cần phải trải qua hai giờ đồng hồ truyền Kali đến bỏng rát cả da như vậy. Haha mấy trái chuối, dễ thương thiệt; cô ấy nghĩ là cô sẽ có thể ăn cả một nải chuối thay vì phải nuốt cái thứ chất lỏng kia. Đáng yêu ghê á. Ước gì mọi thứ chỉ đơn giản vậy nhỉ. Tâm trí Jimin vừa lúc mở mắt sau khi chợp mắt tạm 20 phút tràn ngập những suy nghĩ về bệnh nhân anh. Anh đang stress với mớ suy nghĩ về việc cần làm cho bệnh nhân mình sau buổi nghỉ trưa một tiếng vừa qua, rồi Jimin nghe thấy tiếng ai đó hắt hơi.
Anh nhìn về phía tay trái và thấy Jungkook đang ngồi trên bàn làm việc nghiên cứu gì đó. Cậu cầm chiếc cốc cà phê của mình lên để nhấp một miếng nhưng nhận ra nó đã hết mất rồi; thế là Jungkook ngửa đầu ra sau 180 độ cùng với chiếc cốc để cố gắng uống hết từng giọt cà phê cuối cùng.
"Cầu Chúa ban phước lành cho cậu⁴," Jimin khẽ nói khi anh ngồi dậy, chuẩn bị bước ra khỏi tầng dưới của cái giường tầng.
"Ồ. Nè... cảm ơn nha." Jungkook hơi giật mình nói khi cậu thấy Jimin đã tỉnh giấc. "Xin lỗi tôi làm anh thức giấc rồi hả."
"Ồ không đâu. Tôi đã thức dậy trước đó rồi."
"Okay," Jungkook nói và quay lại để tiếp tục đọc cuốn sách nói về chấn thương sọ não. Jimin rời khỏi chiếc giường tầng của phòng trực và đi tới bàn làm việc của mình để lấy một ly mì từ trong ngăn kéo ra. Anh đang nấu nước bằng bình siêu tốc thì Jungkook đột ngột đứng dậy, quẳng cái ly cà phê rỗng vào sọt rác, rồi rời khỏi phòng mà không nói một lời nào.
Jimin nhìn về cái bàn của Jungkook và thấy quyển sách vẫn còn đang mở dở dang còn đèn thì vẫn chưa tắt. Anh nhún vai. Có lẽ cậu ấy đi vệ sinh - anh bác sĩ tim mạch nên bớt quan tâm lại thì hơn. Anh ngồi xuống chiếc bàn làm việc chung hình tròn ở giữa phòng và kiểm tra email bằng điện thoại mình trong lúc chờ mì shin cay của anh chín.
Anh đang trả lời email thì bỗng nhiên có một cốc cà phê nhẹ nhàng được đặt xuống bàn. Không phải Starbucks hay thứ gì sang chảnh mà chỉ là một ly cà phê nhỏ từ máy bán tự động ở cuối hành lang mà thôi. Jimin nhìn lên thì Jungkook đã yên vị tại chỗ ngồi cũ của cậu, nhâm nhi cốc cà phê mới của cậu.
"Ồ, cảm ơn nha," Jimin nhìn quanh nhìn quẩn như thể để xác nhận cốc cà phê này là dành cho anh, mặc dù là anh đã biết chả có ai khác ở đây. Anh chỉ bị bất ngờ thật sự luôn vì Jungkook thật sự làm một thứ... tử tế đối với anh thôi mà.
"Không có gì. Chợt nghĩ tới anh cũng sẽ cần nó thôi," Jungkook lãnh đạm nói mà còn không thèm nhìn Jimin lúc nói nữa chứ. Khi cậu vào phòng trực, cậu thấy Jimin đã lăn quay ra đấy rồi, ngủ sâu luôn, còn ngáy khe khẽ, miệng hơi hé ra và nhiều thứ khác. Cảnh đấy dễ thương phát bực vì anh ta nhìn thiệt là dễ thương luôn đó. Đáng lẽ không có ai nhìn dễ thương đến thế khi ngủ chứ. Jungkook căm hờn vì người đồng nghiệp không thích cậu (hay là cậu nghĩ vậy thôi), dễ thương đến phát ghét. Jungkook hiểu là Jimin chắc hẳn đã rất mệt mới ngủ say đến vậy. Cường độ làm việc ở bệnh viện không bao giờ ngừng lại hay giảm đi mà.
Giấc ngủ là một thứ quà xa xỉ đối với những bác sĩ phẫu thuật.
"Cảm ơn. Yeah. Tôi rất cảm kích," Jimin nói.
"Nè," anh lại nói và ngưng lại.
Jungkook xoay ghế và nhìn Jimin. "Hửm?" Cậu đáp lại.
"Cậu có muốn ăn mỳ không?" Jimin mỉm cười, "Trong ngăn kéo của tôi có nhiều lắm. Cũng nhiều loại nữa. Không chỉ có loại này đâu. Nếu cậu muốn?" Jimin ấm áp đề nghị.
"Ồ, tôi ổn. Nhưng cảm ơn nha," Jungkook nói.
"Vậy ra là cậu đã ăn rồi hả? Tôi biết hôm nay cậu trực ca giống tôi mà."
"Không, tôi sẽ ăn đại thứ gì đó trong vài phút," Jungkook trả lời. Jimin lại nhún vai và nói 'được thôi'. Anh đang cố gắng dành tặng một cử chỉ thân thiện đáp lại vì anh rất biết ơn về cốc cà phê nhưng Jungkook có vẻ như là luôn luôn khiến mọi nỗ lực của anh thành công cốc.
"Cậu có định chợp mắt một lát không?" Jimin lại hỏi thêm một câu khác.
"Thôi, không đâu," Jungkook trả lời. "À và Meli đã quay lại phòng săn sóc tích cực rồi..."
"GÌ CƠ?!" Jimin trông có vẻ rất buồn bực và nói, "ôi trời mới đây thôi hả?!"
"Ừm khoảng ngay trước khi tôi nghỉ giải lao. Chỉ số sinh tồn của cô ấy đã tuột xuống. Độ bão hòa oxy trong máu chỉ còn 71."
Jimin rên lớn và chà lên mặt bằng cả hai bàn tay. Rất nhiều chuyện có thể xảy ra chỉ trong 20 phút nghỉ ngơi ngắn ngủi khi bạn làm việc trong bệnh viện, "Vậy giờ cô ấy thế nào rồi?"
"Thì, nồng độ oxi đã ổn định, tôi đã truyền cho cổ 4 lít rồi. Cô ấy khá là buồn phiền nhưng đã ổn định rồi." Jungkook tiếp tục giải thích thêm tình trạng của bệnh nhân ấy. "Rồi cô ấy sẽ ổn thôi mà."
"Cô ấy vừa mới nói với tôi ngay đêm qua là cổ thiệt sự nghĩ là đây có thể là tận cùng của sự khổ sở rồi và cảm giác như là cô ấy thực sự đang khỏe lên và có đủ sức để xuất viện sớm thôi," Jimin rền rĩ lần nữa, cảm thấy thật phiền muộn và nản lòng.
"Nó là chuyện thường rồi, Park. Không có gì lạ. Cô ấy sẽ vượt qua được thôi," Jungkook nói rồi mỉm cười yếu ớt nhìn anh. Jimin chỉ gật đầu, mỉm cười nhẹ đáp lại và ép mình ăn hết ly mì.
~
¹ ²Đều là những loại thuốc lợi tiểu.
³MRI (Magnetic Resonance Imaging) - Chụp cộng hưởng từ là một kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnh giải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio. Phương pháp này không sử dụng tia X và hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của bệnh nhân. Máy chụp cộng hưởng từ là một thiết bị nhạy cảm và đa năng giúp ta thấy được hình ảnh các lớp cắt của các bộ phận cơ thể từ nhiều giác độ trong khoảng một thời gian ngắn.
Là cái máy mà như đưa quan tài vào lò thiêu á mấy bạn=)))))
⁴Bless you/God bless you
Một số người tin rằng hắt hơi khiến linh hồn thoát khỏi cơ thể thông qua mũi. Nói "bless you" sẽ ngăn ác quỷ nắm giữ linh hồn vừa được giải phóng. Người Mỹ thường nói "bless you" khi gặp người khác hắt hơi. Không ai nói gì khi người khác ho, xì mũi, hay ợ.
Việc chúc người khác khỏe sau khi họ hắt hơi có lẽ bắt nguồn từ hàng nghìn năm trước, được thể hiện bằng các ngôn ngữ khác nhau. Câu "God bless you" lần đầu tiên được nói bởi Giáo hoàng Gregory vào thế kỷ thứ 6, khi một loại dịch bệnh đang hoành hành (hắt hơi có thể là triệu chứng của dịch).
Tóm lại, dù với bất kỳ lý do gì, khi một người nói "bless you" sau khi bạn hắt hơi, đó là một lời chúc. Do đó, các bạn cần phải nói "thank you" khi nghe người khác nói "bless you". (Theo VnExpress).
Xem đầy đủ hơn tại (https://tienganhmoingay.com/weekly-digest/tai-sao-nguoi-anh-my-noi-god-bless-you/).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro