Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.1



"Cô bé chỉ mới có bảy tuổi, Jimin," Taehyung nói, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trong lúc vẫn cầm lấy cái bánh wrap gà sốt caesar¹ hầu như chưa hề đụng tới của mình. Jimin và cậu đang ăn trưa ở căn tin bệnh viện. Họ hiếm khi có được một bữa trưa tử tế và cũng hiếm khi ăn ở căn tin bệnh viện. Thường thì, họ chỉ sẽ nuốt lẹ loại mì gói nào đó xuống họng trong văn phòng mình trong lúc đọc những biểu đồ hay nghiên cứu gì đó và coi vậy là ổn rồi. Nhưng ngày hôm nay, vị bác sĩ khoa ngoại tim mạch nhi Bs. Kim Taehyung đã đi ra khỏi cánh cổng bệnh viện sau khi mất đi một bệnh nhân của mình.

Ngay khi Jimin nghe về sự ra đi của bệnh nhân này, anh đã biết ngay là cậu bạn thân mình đang không hề ổn. Anh đã đi lang thang vòng quanh bệnh viện và cuối cùng cũng tìm thấy Taehyung đang ngồi trên một cái ghế dài bên ngoài, cạnh bãi giữ xe xa bệnh viện nhất. Hai người bạn chỉ ngồi đó trong im lặng trong khoảng 15 phút cho tới khi Jimin cuối cùng cũng phải lôi cả hai vào trong để đến căn tin tìm vài món nhét vào cái bao tử trống rỗng của họ.

"Tao biết mà," Jimin đầy tiếc nuối nói. "Tao biết mà babe."

"Tao... Nếu mà tao tới sớm hơn hai phút, không, thậm chí có lẽ là sớm hơn một ph-"

"Dừng lại đi Tae. Mày không thể làm vậy với bản thân mình," Jimin vươn tay qua chiếc bàn và dịu dàng nắm lấy tay của Taehyung. "Chúng ta không thể đối xử với bản thân như thế này. Mày đã làm tất cả những gì có thể rồi. Mày luôn làm vậy. Chúng ta luôn như vậy. Thôi nào, mày phải ăn vào đi chứ. Tụi mình còn cả một ca dài còn chờ đấy. Ta còn phải trong tình trạng tốt cho tất cả các bệnh nhân khác của ta nữa chứ, đúng không nào?"

Nghe thì tàn nhẫn quá đi. Cái cách mà họ chỉ phải ăn bữa trưa của mình và tiếp tục ca làm việc của mình như thể là họ chỉ đang trên bàn làm việc và bị mất một cây bút vậy, hay là một tên trộm đồ chạy thoát sau khi trộm được thứ gì đó trong lúc bạn vẫn đang cất hàng vào kho trong một cửa hàng bán lẻ nào đó. Một ca dài đằng đẵng. Cứ như thể là Taehyung không bị mất đi một con người vậy, một đứa trẻ mà cậu trông nom, một đứa bé rất yêu ba lê, tô màu, và chim cánh cụt. Cô bé yêu chim cánh cụt nhiều lắm. Bé có thể kể cho Bs. Taetae hàng giờ liền tất cả những thông tin chính xác mà bé biết về chúng mỗi khi cậu dừng ở chỗ cô bé trong tua thăm khám.

"Chim cánh cụt là loài động vật tuyệt vời nhất bởi vì chúng chỉ yêu mỗi một chú chim cánh cụt trong cảaaaaaaa cuộc đời chúng á chú!" Cô bé đã từng nói thế. Taehyung quẹt nước mắt và bắt đầu ăn cái bánh wrap gà chan nước mắt.

Cậu biết rằng Jimin nói đúng. Cậu phải tiếp tục ngày dài của cậu - ca làm này của cậu. Taehyung còn có quá nhiều những đứa trẻ khác phụ thuộc vào cậu, để cậu dành cho họ điều tốt nhất. Quá nhiều những đứa bé ốm đau bệnh tật và cha mẹ chúng đặt hy vọng và cầu nguyện cậu sẽ tạo ra phép màu trong cuộc sống của họ mà.

Khi mà hai vị bác sĩ khoa ngoại tim mạch ăn xong cái bánh wrap gà sốt caesar kia, cái mà bị buộc phải nuốt xuống bụng vì biết rằng cả hai người sẽ không ăn nữa trong nhiều giờ tới, thì Jimin đã tặng cậu một cái ôm ấm áp, thật lâu, và hai người họ cùng nhau rời khỏi căn tin.

Đối diện chỗ đó, ở cạnh lối vào khác của căn tin là Seokjin đang đứng đấy, Trưởng khoa Ngoại, đích thân dẫn Jungkook đi tham quan một vòng bệnh viện. Jungkook đã nhận được lời mời cho công việc từ khắp mọi miền tổ quốc cho vị trí bác sĩ khoa ngoại chấn thương của họ.

Vì cậu đã nhận được những tiến cử tuyệt vời đến từ chính quyền cấp trên cho sự phục vụ xuất sắc trên cương vị là một vị bác sĩ quân y của cậu và đã nhận được rất nhiều lời khen và tặng thưởng vì đã hoàn thành nhiệm vụ hết mình, và vì cả phẩm chất tốt đẹp của một người thầy thuốc nữa. Tuy nhiên Seokjin cũng không ngạc nhiên lắm vì Jungkook cuối cùng cũng chấp nhận lời mời của SMC vì sau hết thì đây vẫn là bệnh viện uy tín nhất cả nước mà, và họ đã đưa ra lời mời mà không có vị bác sĩ nào có thể từ chối được, nhưng mà nói gì đi nữa thì anh vẫn thật sự xúc động vì có được vị bác sĩ khoa ngoại chấn thương đỉnh nhất này gia nhập vào team của anh.

Bạn của Seokjin lại là cấp trên của Jungkook, một thiếu tá trong quân đội và anh ấy đã nói với anh về Jeon Jungkook và tất cả những chiến công tuyệt vời của cậu trong lĩnh vực này. Mấy cái chỉ tiêu khoa Chấn Thương của Trung tâm Y tế Seoul dạo này hơi thảm vì gần đây khá nhiều bác sĩ phẫu thuật có tay nghề giỏi đã xin nghỉ hưu. Nên kéo theo đó tỉ lệ tử vong của khoa đã đột ngột gia tăng và ban điều hành bệnh viện tất nhiên không vui vẻ gì với anh. Nên khi mà bạn Seokjin kể anh nghe đồng chí sĩ quan quân y đỉnh nhất của cậu ấy đang chuẩn bị rời khỏi quân đội sau khi nhiệm kỳ của cậu ấy kết thúc, thì Seokjin đã lập tức nhận định nhiệm vụ của anh chính là phải mang bằng được Jeon Jungkook về team của mình.

"Căn tin này chỉ vừa mới được tu sửa lại năm ngoái thôi nên cậu gặp may rồi đó! Nó không... hoàn toàn không tuyệt như thế này trước đây đâu. Và thức ăn ở đây ngon đến bất ngờ luôn đấy, không phải chỉ dừng ở mức tạm được thôi đâu. Thiệt sự ấn tượng lắm đó nha. Có một câu nói đùa về khu này là đồ ăn của SMC ngon đến mức họ phải tới đây chỉ để ăn thôi đó! Và tất nhiên có một tầng dành riêng cho các nhà hàng ở tầng trệt, ở đó có Starbucks, quán mì Udon, Lotteria, à, chút ta cũng sẽ xuống đó và cậu có thể tự nhìn ha..."

Giọng nói của Seokjin bỗng dưng văng vẳng xa xăm nơi nào khi Jungkook phát hiện ra một người đàn ông xinh đẹp đang ngồi ở chiếc bàn đằng kia. Có lẽ là một bác sĩ, vì anh ấy đang mặc blouse trắng. Nhưng mà ảnh cũng có thể là y sĩ², một trợ lý bác sĩ chăng, hoặc là nhân viên vật lý trị liệu cũng được, hay thậm chí là một y tá - ai mà biết được. Áo blouse trắng không còn chỉ có bác sĩ mới mặc nữa rồi. Anh ấy có một mái tóc đen tuyền, một gương mặt nhìn mang cả sự dễ thương nhưng cùng lúc lại nhìn có vẻ đáng sợ, một quai hàm bén như dao, đôi môi dày, và Jungkook chưa từng thấy được cặp mắt nào xinh đẹp như cặp mắt ấy, thậm chí là từ khoảng cách xa thế này. Người đàn ông kia đưa tay về phía đối diện chiếc bàn và nắm lấy bàn tay của một người đàn ông khác. Anh ta có thể là một bác sĩ khoa ngoại, Jungkook đoán vậy. Bởi vì anh ta đang mặc bộ đồng phục xanh dương và một cái mũ đồng bộ có vẻ được thêm thắt vài nhân vật hoạt hình trên ấy. Jungkook rũ bỏ mọi suy nghĩ khi cậu thấy cả hai người họ đứng lên khỏi cái bàn và ôm lấy nhau. Cái ôm đấy khá là lâu và trông thật thân mật. Jungkook nhìn ra chỗ khác và gật đầu với Seokjin, giả vờ như là nãy giờ cậu vẫn tập trung vào lời anh ấy nói.

"Ah, hai đứa đó lại vậy nữa rồi," Seokjin cười khúc khích, dõi theo ánh mắt của Jungkook đến lối vào căn tin kia nơi Jungkook đang nhìn chằm chằm nãy giờ. Seokjin đâu có bị mù đâu. Anh biết Jungkook đang nhìn chằm chằm hai cậu cấp dưới của anh là Park Jimin và Kim Taehyung đó nha.

À, vậy chắc hẳn họ là một cặp hay gì đó. Jungkook ngẫm nghĩ sau khi nghe thấy lời mà Trưởng khoa nói. Tất nhiên là anh ấy đã là hoa có chủ rồi. Cậu chưa bao giờ thấy ai xinh đẹp đến thế luôn. Jungkook đã hoàn toàn bị mê hoặc rồi.

"Đã kết hôn rồi à?" Seokjin bạo gan hỏi một câu hỏi cá nhân khi họ đi ngang qua căn tin, đi qua mấy thím tốt bụng bán đồ ăn trưa, mấy người mà u Seokjin. Anh mỉm cười và nhẹ cúi chào họ như một người đàn ông khiêm tốn, tự tin thường ngày và mấy ahjumma (thím) kia ngại ngùng cười khúc khích và thì thầm với nhau về vị trưởng khoa phẫu thuật đẹp trai ngời ngời đang đi cùng một vị bác sĩ đẹp zai mới khác. Seokjin luôn có cách khiến người ta cảm thấy thoải mái và cởi mở hơn với anh. Rõ ràng là, Jungkook đâu cần phải trả lời câu hỏi kia vì nó hoàn toàn không hề liên quan đến công việc, nhưng mà cậu vẫn trả lời vì dù sao người ta cũng bắt chuyện rồi mà.

"Chưa ạ, thưa ngài," Jungkook đáp lời khi cậu đầy ngượng ngùng mỉm cười với mấy cô thím bán thức ăn trưa và mọi con mắt của mấy người đang ngồi trong căn tin. Không một ai có thể dời mắt khỏi hai vị bác sĩ đẹp trai đến thế đi ngang họ. Hai người họ nhìn thật lộng lẫy và quyền lực với vẻ ưa nhìn cùng với chiếc áo choàng trắng ấy.

"Làm ơn, gọi anh là Seokjin thôi," Seokjin lại cười khúc khích và vỗ vỗ vào vai Jungkook một cách thân thiện. "Cậu không còn ở trong quân đội nữa rồi."

"Phải rồi ha." Jungkook nói. "Dạ không. Em chưa kết hôn đâu ạ. Thưa anh Seokjin."

"À, vậy thì. Chuyện đó đối với chúng ta cũng không tệ, nhỉ? Ta sẽ cảm thấy tội lỗi với ít người hơn mỗi khi ta bị gọi đi làm việc hay là về nhà quá trễ vì một tình huống khẩn cấp nào đó."

Jungkook chỉ biết gật đầu. Họ tiếp tục đi ngang qua menu món ăn và Seokjin chỉ vào vài cái sandwich.

"Và cái sandwich đằng kia đấy," Seokjin hơi dựa sát vào cậu và thì thầm, "nó gớm lắm á. Đừng có ăn cái sandwich đó nha, haha. Còn mọi thứ khác ở đây đều nhận được phước lành của anh." Jungkook cười lớn.

"Đáng ghi nhận."

--

¹Chicken Caesar Wrap (bánh wrap gà sốt caesar)

²Nurse practitioner (NP) y sĩ là người được đào tạo chuyên sâu trong một lĩnh vực nào đó, ví dụ như bác sĩ gia đình hoặc nhi khoa. Y sĩ thường theo dõi tiền sử sức khoẻ, làm kiểm tra thể chất ban đầu, thực hiện một số thủ tục xét nghiệm và viết đơn thuốc, và xử lý các bệnh và chấn thương nhẹ. Y sĩ có bằng thạc sĩ, chứng nhận hành nghề trong chuyên môn của họ, và một giấy phép nhà nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro