Chap 7
"Mẹ? Con muốn hỏi mẹ một chuyện có được không ạ?" Jin hỏi mẹ khi cậu đang rửa bát.
"Tất nhiên rồi con yêu." Mẹ cậu ngừng nấu ăn và nhìn con trai mình.
"Đám cưới của con diễn ra khi nào vậy ạ?"
Mẹ Jin cười khúc khích với cậu con trai nhút nhát của mình trước khi nói: "Con thực sự thích Jungkook đến vậy sao? Đám cưới diễn ra vào thứ sáu tới, chúng ta có đúng một tuần để chuẩn bị mọi thứ!"
Jin chậm rãi gật đầu khi nhìn mẹ quay lại nấu nướng "Mẹ ơi, con có thể hỏi mẹ điều gì khác được không?"
Bà ậm ừ khi bật lò, rồi quay lại nhìn con trai mình.
"Mẹ có tin con không nếu con từng nói với mẹ điều đó–"
"Ồ, nhìn xem cuối cùng ai đã quyết định thức dậy rồi đây! Đã 6 giờ tối rồi, anh yêu!" Bà Kim thốt lên khi thấy chồng mình ngáp dài đi vào bếp.
Jin quay lại và tiếp tục rửa bát.
"Jinnie, không phải con muốn hỏi mẹ chuyện gì sao?" Mẹ cậu hỏi Jin trong khi sắp xếp lại đồ ăn.
"Không, không ạ." Jin nói đơn giản.
"Sunghee, ngồi đi. Jin sẽ chuẩn bị bữa tối." Ông Kim đột ngột yêu cầu.
"Con có chắc là con không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào không?" Bà Kim vừa hỏi vừa liếc nhìn Jin.
"Seokjin sẽ tự mình làm được. Bây giờ thì rời khỏi đây thôi." Ông Kim vội vã đưa Sunghee ra khỏi bếp.
Giờ đây chỉ còn lại Jin và bố của cậu.
Jin quay trở lại nấu bữa tối, như thường lệ, bố cậu đã giật bắn mình khi nhìn chằm chằm vào cặp chân và đùi lộ ra của con trai mình.
"Jin." Ông nói với một giọng trầm khiến Jin đang nghĩ về chuyện riêng của mình giật mình.
"Trong phòng của tao ... sau bữa tối." Ông nói trong khi thở nặng nhọc.
Jin biết chính xác ý của bố mình. Cậu thở ra một cách run rẩy và đáp lại ông ấy "Vâng, thưa bố."
Jin dọn bàn với thức ăn ngon và trang nhã. Cậu gọi mẹ và tất cả cùng ngồi vào bàn. Cậu biết điều gì sẽ xảy ra sau bữa tối, và ý nghĩ đó làm cậu đau khổ.
Seokjin nhìn mẹ, muốn nói điều gì đó nhưng cậu lại nhìn bố và quyết định không làm vậy.
"Sunghee, bà Jeon đã gọi điện và muốn nói chuyện với em. Sao em không đi thư giãn với bà ấy một lúc nhỉ?" Ông Kim nhìn vợ với hy vọng rằng bà ấy sẽ rời đi.
"Thật tuyệt. Em cũng có thể mang theo chiếc túi mới mua và đi ra ngoài." Bà đan hai tay vào nhau và chạy đi lấy chiếc túi mới.
"Hai bố con cứ ăn trước đi nhé! Hai người biết đấy, có lẽ mẹ sẽ về muộn." Bà nói trước khi rời đi.
"Thật hoàn hảo. Đúng không, Jin?"
Ông Kim nắm lấy tay Jin khi ông kéo cậu về phía cơ thể già nua của mình, khiến Jin nhăn mũi vì kinh tởm khi cảm thấy hơi thở của ông phả vào cổ cậu.
"Sao mày lại làm ra vẻ mặt đó hả? Có thái độ rồi sao, đồ khốn?"
Ông chộp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Jin và mút lấy đôi môi căng mọng của cậu, để nước bọt vương trên khuôn mặt xinh đẹp và nhợt nhạt của cậu.
Jin đã đẩy ông ta ra khỏi cậu.
"Mày vẫn chưa học được những gì tao đã nói sao, con chó? Mẹ mày yêu tao! Bà ấy chỉ là một con đĩ chết tiệt như mày thôi!"
Ông ta tát vào mặt Jin, để lại những dấu tay to đỏ trên gò má đã từng tái nhợt của cậu.
"Dừng lại! Mẹ tôi chỉ yêu ông b-bởi vì bà ấy không biết con người thật của ông mà thôi!" Jin hét lên với những giọt nước mắt lăn dài trên mặt.
Ông Kim tát liên tục vào mặt khiến cậu bị thâm tím mặt và môi.
"Chuyện này giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc! Mày biết rõ là tao cần tiền của mẹ mày!"
Ông tát Jin một lần nữa trước khi để cậu cuộn mình trong góc bếp. Sau đó ông túm lấy áo khoác và rời khỏi nhà.
Những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng Jin khi cậu cảm thấy môi mình sưng tấy và ướt át. Seokjin quệt miệng một cách ghê tởm và bật dậy trong đau đớn. Cậu đi vào phòng tắm để rửa mặt, nhưng cậu đã gục xuống sàn phòng tắm trước khi cậu có thể làm điều đó.
* * * * * *
"Hahaha, đó là khoảng thời gian thư giãn! Bà có muốn ở lại muộn một chút để dùng bữa tối không?"
Tiếng cười của Sunghee tràn ngập căn nhà im lặng khi họ bước vào trong.
"Tôi rất hân hạnh được thử lại món ăn ngon của con trai bà!" Bà Jeon cười đắc ý nói.
"Tôi sẽ đi tìm đầu bếp thật nhanh." Bà Kim nói đùa và đi lên lầu vào phòng con trai để tìm cậu nhưng không thấy ai trong đó.
Bà đi xuống cầu thang và nhìn vào nhà bếp, và cũng không có ai ở đó.
"Jin? Con đang ở đâu vậy?"
Bà nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra và định đóng lại, nhưng bà đã hét lên vì sốc khi thấy con trai mình nằm trên sàn nhà tắm với vết máu trên trán.
"Jin?! Con có ổn không?!"
"Chuyện gì vậy, Sunghee?!" Bà Jeon cũng hét lên khi chạy nhanh đến chỗ bà Kim.
Bà Jeon cũng bắt đầu hoảng sợ khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi gục trên sàn nhà tắm. "Sunghee, bệnh viện, đưa Seokjin đến bệnh viện ngay bây giờ!"
* * * * * *
"Không cần quá lo lắng, bà Kim. Cậu ấy chỉ bị đánh vào đầu nên đã dẫn đến chảy máu. Cậu ấy suy sụp vì ăn uống thiếu chất và căng thẳng, nhưng tôi không biết chắc chắn tại sao má cậu ấy sưng và đỏ khủng khiếp như vậy." Bác sĩ thông báo.
Cả bà Kim và bà Jeon đều thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện không có gì nghiêm trọng.
"Hãy chắc chắn rằng cậu ấy ăn uống và nghỉ ngơi hợp lý. Cậu ấy sẽ tỉnh lại sau vài phút nữa và cậu ấy có thể tự do đi lại." Bác sĩ tiếp tục nói.
"Cảm ơn bác sĩ rất nhiều ..." Bà Kim nói khi cúi đầu chào.
"Bác sĩ Min." Người đang ông nói với bà khi cúi đầu và rời khỏi phòng bệnh.
"Mẹ? Cô Jeon?"
"Jin?! Còn đã cảm thấy tốt hơn chưa?" Mẹ cậu vội vã đến bên cậu.
"Nngh ... con đang ở đâu vậy ạ?" Jin buồn ngủ hỏi.
"Con đang ở bệnh viện, con yêu." Bà Jeon trả lời câu hỏi của cậu.
Bác sĩ Min vào phòng và cho phép họ đưa bệnh nhân về nhà. Gã nhấc điện thoại đổ chuông ngay khi họ rời đi.
"Này, Hobi." Gã cười khúc khích khi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
"Yoongi! Em nhớ anh lắm! Khi nào anh về?" Người đàn ông lớn tiếng phàn nàn qua điện thoại.
"Hoseok, anh vẫn còn nhiều bệnh nhân hơn phải chăm sóc. Anh hứa sẽ dành cả đêm chỉ có hai chúng ta. Nghe thế nào?"
"Thật hoàn hảo! Hẹn gặp lại, mèo con!" Hoseok cười khúc khích và kết thúc cuộc gọi.
"Mèo con." Yoongi tự lẩm bẩm một mình khi nhếch mép cười và tiếp tục công việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro