Chap 6
Ngày hôm sau
"Xin chào?"
"Chào, cậu có phải Kim Seokjin đang nghe
điện thoại không?"
"Ừ, ai vậy?"
"Mình là Hoseok!"
"Ồ! Giọng cậu nói qua điện thoại nghe khác thật đó. Mình thậm chí còn không thể nhận ra cậu!"
"Giọng mình đã thay đổi rất nhiều! Dù sao thì, hôm nay cậu có rãnh không?"
"Đương nhiên là có rồi, Hobi!"
"Tuyệt. Mình sẽ gặp cậu ở Arôme de Café!"
"Arôme de Café?"
"Ừ, được chứ?"
"Chắc chắn rồi, mình sẽ gặp lại cậu sớm."
Cậu mặc một chiếc áo cổ lọ và một chiếc áo khoác. Cậu lấy chìa khóa nhà và khóa cửa trước, vì bố mẹ cậu không có ở nhà.
Cậu bước vào quán cà phê và thấy Hoseok đang đợi ở một chiếc bàn trong góc.
Seokjin cười khúc khích khi thấy người đàn ông vẫy tay với mình như một đứa trẻ nhỏ.
"Cậu có vẻ rất hạnh phúc! Điều gì đã làm cậu cảm thấy vui vẻ vậy?" Jin ngồi xuống đối diện với Hoseok - người cũng đang cười.
"Mình rất vui khi gặp cậu. Cậu là người bạn duy nhất mà mình có." Hoseok nói với giọng buồn.
Jin nhìn Hoseok với ánh mắt vui tươi và nghi ngờ "Thực sự là vậy sao ..?"
"Thật mà !" Hoseok thốt lên.
"Thành thật mà nói mình cũng chưa từng tiếp xúc với những người khác." Jin cũng thừa nhận.
"Nếu là như vậy thì định mệnh đã cho chúng ta làm bạn thân!" Hoseok bật ra một tiếng cười trẻ con.
Jin cười khi nhìn Hoseok cười hạnh phúc. Họ trò chuyện một lúc và cùng nhau cười nói về những kỷ niệm xưa cũ.
"Thời gian trôi nhanh thật đấy." Jin nhẹ nhàng nói với chính mình, nhưng Hoseok hoàn toàn hiểu những gì cậu đang nói.
"Phải không? Đã quá lâu kể từ khi sự việc kinh hoàng đó xảy ra."
Hoseok nắm lấy tay Jin và từ từ vuốt ve nó. Jin ngẩn đầu khi nhìn chằm chằm vào những bông hoa hồng rực rỡ trong bình.
"Tất cả mọi chuyện giờ đã là quá khứ, Jin. Đó không phải là lỗi của cậu. Đừng căng thẳng vì nó." Hoseok an ủi người bạn của mình.
"Mình tự hào khi có một người bạn như cậu, Hoseok. Mình thực sự, thực sự rất biết ơn. Mình không biết liệu mình có xứng đáng có một người bạn vui vẻ và tuyệt vời như cậu không?" Jin nói với giọng yếu ớt khi một giọt nước mắt thoát ra và rơi xuống bàn. Cậu che mặt khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống nhiều hơn.
"Jin, đừng khóc. Mình nên biết ơn vì đã có cậu là bạn của mình. Cậu là một người bạn tuyệt vời hơn những gì mà cậu tưởng tượng." Hoseok nhẹ giọng nói Jin, đứng dậy và ôm lấy cậu. Seokjin khóc trong khi thì thầm vào tai Hoseok những điều không thể nghe được.
Hoseok vỗ nhẹ vào lưng bạn mình để an ủi. Anh thở dài khi nghe bạn mình khóc nức nở hơn.
"Không sao đâu, Jin. Hãy để mọi chuyện diễn ra theo cách của nó."
* * * * * *
"Nào, mình sẽ đưa cậu về nhà." Hoseok nói và nắm lấy tay Jin sau khi cậu bình tĩnh lại.
"Cậu có chắc là cậu ổn không?" Hoseok hỏi Jin lần thứ n.
"Ừ, Hoseok. Mình chỉ là ... "
"Jin, nếu có bất cứ điều gì làm cậu phiền lòng, cậu luôn có thể nói cho mình biết và mình sẽ giúp cậu."
"Mình biết, Hobi. Và mình thực sự biết ơn vì điều đó, nhưng thực sự không có điều gì làm mình phiền lòng cả. Mình hoàn toàn ổn mà." Jin nói khi cố gắng thuyết phục Hoseok.
"Dù sao thì cậu đã có người yêu chưa?" Jin thay đổi chủ đề khi cậu nhíu mày.
"Umm ... " Mặt Hoseok đỏ bừng.
"Hobi à! Trời ơi, cuối cùng ánh nắng của mình cũng đã biết yêu rồi! Mình mừng cho cậu quá!" Jin nhảy cẫng lên vì phấn khích như một đứa trẻ.
"Mình biết! Anh ấy đối xử với mình rất tốt và anh ấy rất quan tâm mình. Mình thậm chí không biết mình đã tìm thấy ở đâu một người đàn ông tuyệt vời như vậy nữa!" Hoseok nói về bạn trai của mình với niềm tự hào và vui sướng.
"Anh ấy tỏ ra cứng rắn, nhưng thực tế thì anh ấy chỉ là một chú mèo con! Mình ước gì có thể cho cậu thấy khuôn mặt giận dữ nhỏ nhắn đáng yêu của anh ấy!" Hobi tiếp tục nói với một giọng líu lo và phấn khích.
Jin bật cười trước sự lải nhải của bạn mình. "Cậu không có ảnh của anh ấy sao?"
"Ồ, Jin! Đó là một ý tưởng tuyệt vời." Hoseok gãi đầu khi anh tìm điện thoại của mình.
"Đây rồi! Mình còn nghĩ rằng mình đã đánh mất nó ở đâu đó." Hoseok lấy điện thoại ra khỏi ví nhỏ và giơ nó lên.
"Nhìn xem, đây là anh ấy! Anh ấy trông đáng yêu đúng không?" Hoseok thốt lên khi đưa cho Jin xem một bức ảnh chụp người yêu của mình.
Jin nhìn người đàn ông thấp bé mặc đồ đen với nét mặt cau có.
"Ồ! Chắc chắn rồi." Cậu cười.
"Nào! Anh ấy có thể trông lúc nào cũng tức giận, nhưng thực ra anh ấy là một quý ông tốt bụng! Chỉ cần nhìn nụ cười quyến rũ này thôi thì cậu sẽ biết!" Hoseok lướt qua album ảnh của mình và cho Jin xem một bức ảnh chụp nụ cười dẻo dai của bạn trai mình.
"Ừm, anh ấy trông thật khác biệt." Jin thừa nhận khi cậu nhìn thấy anh ấy thực sự trông đáng yêu như thế nào khi cười.
"Mình hy vọng anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho cậu và làm cậu hạnh phúc. Nếu anh ấy dám làm cho ánh nắng nhỏ của mình khóc, mình nhất định sẽ bóp cổ anh ấy cho đến chết."
Jin giả vờ giận dữ, nhưng Hoseok mở miệng nhìn cậu chằm chằm.
Anh thở hổn hển "Jin! Mình chưa bao giờ biết cậu lại có thể ngông cuồng như vậy đấy!"
Cả hai cùng phá lên cười.
Tiếng cười và tiếng nói ồn ào của họ tràn ngập con phố vắng lặng, vắng lặng khi họ tiếp tục bước đi.
Cuối cùng họ cũng đến trước nhà Jin.
"Mình đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, Hoseok. Cảm ơn cậu rất nhiều." Jin mỉm cười khi ôm bạn mình.
"Bây giờ cậu hãy mau vào trong đi. Trời đã bắt đầu trở lạnh và muộn rồi đấy." Anh vỗ vai Jin.
Jin vẫy tay chào tạm biệt người bạn của mình và mở cửa trước để nhìn thấy bố mình đang ngủ trên ghế.
Cậu rón rén lên lầu về phòng và đi ngủ ngay khi vừa bước lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro