Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32

Đầu của cả hai đều hướng về phía cửa sổ. Jin mở to mắt và mặt Jungkook tối sầm lại ...

Kẻ lạ mặt đã đập cửa sổ của họ rồi bỏ chạy khiến Jungkook tức giận.

Hắn lấy quần áo và mặc lại trước khi định rời khỏi xe, nhưng bị Jin kéo lại.

"Ở lại đây, em yêu. Anh sẽ quay lại." Hắn thì thầm với Jin sau đó quấn cậu trong một chiếc chăn ấm mà hắn tìm thấy ở băng ghế sau.

Jin gật đầu nhưng cậu vẫn lo lắng và bối rối về những gì Jungkook sắp làm. Cậu ôm lấy chính mình để sưởi ấm khi nhìn Jungkook chạy theo người lạ.

Jin thở dài, nghĩ rằng việc chạy theo người lạ không nghiêm trọng đến thế. Có lẽ cậu chỉ đang nghĩ lung tung. Jin không thể nhìn thấy hoàn toàn khuôn mặt của người lạ đó vì anh ta đội chiếc mũ trùm đầu màu đen, nhưng anh ta trông quen thuộc một cách kỳ lạ. Quá quen thuộc.

( Jungkook's POV )

Tôi phóng nhanh đến nơi tôi thấy anh ta đang chạy, tìm kiếm anh ta trong tuyệt vọng. Tôi nghe thấy tiếng cành cây gãy sau lưng và tôi nhanh chóng quay lại.

"Em nhớ anh không Jungkook?"

Tôi cau mày khi đi về phía anh ta. "Làm thế quái nào mà a-"

"Anh biết tất cả mọi thứ." Anh ta nói, cắt ngang lời tôi.

"Vậy thì hãy cởi chiếc mũ trùm đầu chết tiệt đó ra và đối mặt với tôi như một người đàn ông đi!"

Anh ta phá ra một tràng cười lớn, làm cho tôi cảm thấy như thể tôi đang bị chế giễu bởi tên khốn đó.

Anh ta cởi mũ trùm đầu, mỉm cười. "Jungkook, em không nhận ra anh trai sinh đôi của chính mình sao?"

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, rồi thở phào nhẹ nhõm. Tôi ôm chặt lấy anh. "Aish, đồ khốn kiếp! Anh thật sự phải làm em sợ như vậy sao?"

Tôi lùi ra xa và nhìn anh. "Và làm thế quái nào em có thể nhận ra anh nếu anh đội chiếc mũ trùm đen che nửa khuôn mặt?"

Anh nghẹn ngào sau đó đánh vào vai tôi khi nháy mắt. "Nhưng anh phải thừa nhận rằng em có một người bạn đời khá đẹp, Kook."

"Em nghĩ ý anh có nghĩa là 'hoàn hảo nhất và đẹp nhất-"

"Ừ, ừ, đừng khoe nữa, anh bạn." Anh lại cắt lời tôi.

"Này, để em khoe con em, Sungjae." Tôi nghiêm túc nói, rồi tiếp tục nói về việc người bạn đời của tôi là con người hoàn hảo như thế nào.

"Em đã thực sự thay đổi, Kook. Anh nhớ hồi đó em còn non nớt và hiếu thắng như thế nào. Giờ nghĩ lại cũng buồn cười nhưng cũng buồn khi tưởng tượng những gì vợ chồng em phải trải qua." Anh vỗ vai tôi và tôi gật đầu, thật đáng buồn.

"Em biết và em hối hận vì tất cả những gì em đã làm với em ấy. Em thật ngu ngốc và nghĩ rằng em thực sự yêu Jimin, nhưng cậu ta thậm chí còn không thể so sánh với Jin. Em ấy quan tâm em và yêu em thực sự, mặc dù em đã đối xử tệ với em ấy rất nhiều lần." Tôi nói khi nghĩ lại tất cả những nỗi đau mà tôi đã làm với em.

"Nhưng em ấy đã tha thứ cho em, và em thực sự biết ơn vì điều đó. Em ấy là một thiên thần." Tôi tiếp tục, mỉm cười thật tươi.

"Em ấy phải thực sự tuyệt vời! Anh thực sự rất vui mừng khi được gặp em ấy!" Anh hét và sau đó nhảy cẫng lên.

"Hãy nhớ rằng em ấy là của em, vì vậy đừng làm bất kỳ điều gì nhảm nhí nữa." Tôi nói khiến anh phá lên cười. Chúa ơi, tôi không thể nói rằng việc nghe thấy tiếng cười đó của anh sau bao nhiêu năm không làm tôi rơi nước mắt. Nhưng nó cũng rất khó chịu!

"Bình tĩnh nào, Kook! Anh cũng có một người đặc biệt của riêng mình." Anh nói, lau đôi mắt ngấn lệ sau khi cười rất tươi.

"Vậy là anh trai yêu quý của em không hát những bài hát cô đơn nữa sao?"

"Này, anh đã qua tuổi dậy thì rồi!"

Tôi nghẹn ngào khi nói. "Có phải anh cũng bị cắm sừng ... "

"Đồ khốn kiếp ... "

Tôi đưa một ngón giữa lên mặt anh trước khi chạy đi, hét lớn. "Anhhhhhh yêuuu~"

"Câm miệng! Em là người chồng chết tiệt!"

Tôi bật cười, chạy nhanh hơn. "Và anh là người đã làm phiền chúng em!"

"Chờ đã, Kook! Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!"

Cả hai chúng tôi đều dừng lại để lấy hơi ...
"Chết tiệt, anh/em già rồi." Cả hai chúng tôi đồng thời nói khiến cả hai nhướng mày khi nhìn nhau.

"Điều này thật đáng sợ." Chúng tôi đồng thanh nói, khiến cả hai chúng tôi càng sợ hơn.

"Ok, không nói nữa." Tôi nói, trừng mắt nhìn Sungjae.

"Anh có một ý tưởng." Anh nói sau khi giữ im lặng trong khoảng thời gian có vẻ như hàng giờ đối với tôi, nhưng tôi chắc chắn rằng không quá hai phút đã thực sự trôi qua.

Tôi nhướng mày với anh, ra hiệu cho anh tiếp tục.

Anh nhếch mép. "Muốn chơi khăm Jin không?"

"Jae, em không nghĩ chúng ta nên ..."

"Ohhh, tại sao? Nào, JK!"

Tôi tặc lưỡi. "Anh nghĩ em chưa thử chơi khăm em ấy à? Lúc nào em cũng bị đánh tơi tả!"

Anh khịt mũi. "Em ..."

Tôi trợn tròn mắt. "Anh im đi."

Anh đánh vào vai tôi, vẫn cười. "Bụng ... đau ... đau quá! Ôi ... Chúa ơi!"

Anh lại đánh vào vai tôi khiến tôi nhăn mặt.
"Ok! Nói cho em biết anh muốn chơi khăm gì-"

"Làm em ấy sợ." Anh nhếch mép, chỉ vào mặt mình rồi đến mặt tôi ... và tôi biết chính xác anh đang nghĩ gì trong đầu.

"Không. Em ấy chắc chắn sẽ không nói chuyện với em trong nhiều ngày."

* * * * * *

"Suỵt, im lặng ... "

"Em sẽ giết anh nếu em ấy không nói chuyện với em sau chuyện này." Tôi thì thầm đáp lại, trừng mắt nhìn anh.

"Đừng lo, anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm." Anh nháy mắt.

"Anh thì hay rồi." Tôi vỗ lưng anh khiến anh cười khẽ.

( Jin's POV )

Giấc ngủ yên bình của tôi đã bị gián đoạn khi tôi nghe thấy tiếng gõ cửa kính ô tô ...

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không có gì ở đó ngoại trừ một con mèo và con của nó.
Tôi thủ thỉ khi nhìn thấy con mèo mẹ đang liếm con của nó. 'Thật dễ thương ~'

Nhưng tâm trạng vui vẻ của tôi từ từ biến mất khi tôi nhận thấy đã muộn và Jungkook vẫn còn ở đâu đó chưa về.

Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, bĩu môi nói: "Nhanh lên ... "

Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy thứ gì đó bên ngoài cửa sổ, nhưng tôi không buồn nhìn vì nó có thể là do tôi tưởng tượng.
Tôi thở dài khi mở cửa sổ để không khí trong lành tràn vào bên trong chiếc xe nóng nực.

"AAAAAAH !!!"

Tôi che mắt và nhanh chóng quay sang hướng khác, cố gắng quên đi những gì tôi vừa nhìn thấy ... một cặp sinh đôi nắm tay nhau ngay bên cửa sổ xe.

Nhưng cánh cửa đột ngột mở ra khiến tôi càng hét to hơn.

"Không, tránh ra!! Không!!"

Cặp sinh đôi đáng sợ đã cố gắng kéo tôi ra nhưng tôi đã ném điện thoại của mình vào đầu anh ta, khiến anh ta phải thốt lên một tiếng.

"Để tôi yên!! Cút đi!"

Cặp song sinh kia nhếch mép cười, rồi bắt đầu cười một cách rùng rợn khiến tôi sợ chết khiếp.

"Anh điên rồi!"

Người đã cố gắng kéo tôi lúc nãy cũng bắt đầu cười khiến tôi phải vùi đầu vào đầu gối khi cố gắng bình tĩnh lại.

"Jae, em nghĩ vậy là đủ rồi ... "
--Một trong số họ thì thầm.

"Em nghĩ rằng chúng ta đã quá trớn rồi sao?"
--Người kia thì thào đáp lại.

"Tất nhiên, cục cưng đáng thương của em đang run rẩy kìa!"

Tôi cau mày khi cảm thấy ai đó kéo tôi vào lòng. Tôi lùi ra xa, trừng mắt nhìn kẻ vừa ôm tôi.

"Bé con, là anh ... "

Anh cởi mũ trùm đầu, cười một cách hồn nhiên.

"Jungkook?"

Anh gật đầu và ôm tôi một lần nữa. Tôi đẩy anh ra. "Jungkook! Tại sao anh lại làm như vậy?"

"Anh xin lỗi, em yêu ... tất cả là lỗi của anh trai anh." Anh lẩm bẩm.

"Cái gì của anh?"

"Ồ, em vẫn chưa gặp Jae." Anh nói, làm tôi bối rối thêm.

"Này, anh là Jae, Jeon Sungjae." Người đàn ông bên cạnh Jungkook vừa nói vừa cởi mũ trùm đầu xuống khiến tôi gần như ngất đi.

"J-Jungkook, đ-đây là ai và tại sao anh ấy trông giống a-anh vậy?"

Jungkook cười khúc khích khi cùng người đàn ông kia vào trong xe.

"Anh ấy là anh trai sinh đôi của anh. Em chưa bao giờ có cơ hội gặp anh ấy kể từ khi anh ấy sống ở nước ngoài." Anh nói sau khi hôn vào má tôi.

Tôi thở dài, cảm thấy thoải mái hơn một chút. "Anh thật xấu tính ..."

"Xin lỗi, em yêu ... nhưng đầu anh cũng đau em biết không?"

Tôi đảo mắt. "Em không quan tâm ... anh làm em sợ."

Anh tiếp tục nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt cún con của mình, nhưng tôi quay lưng lại với anh và nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mau chở em về nhà." Tôi lẩm bẩm.

"Em không giận anh đúng không?"

Tôi lắc đầu, vẫn là không đối mặt với anh. "Không có ..."

Anh cười khúc khích khi nhận thấy chiếc điện thoại bị nứt trên tay của tôi. "Ngày mai anh sẽ mua cho em cái mới."

"Về nhà đi!"

Jungkook quay sang anh trai với vẻ mặt ngạc nhiên. "Anh đang ở với bố mẹ, nhóc."

Jae nhếch mép cười khi anh ấy giơ ngón tay cái lên cho chúng tôi. "Tốt!"

Tôi lắc đầu nghĩ lũ trẻ của chúng tôi sẽ phản ứng thế nào khi biết bố chúng cũng là một cặp song sinh.

* * * * * *

Ngày hôm sau

"Thật là nhiều cặp song sinh! Em và Seulgi, Woozi và Yoonji, và cả dada và chú nữa!"

"Nhưng con biết bố là ai! Bố có một nốt ruồi dưới môi!" Seulgi chỉ.

"Và dada đẹp trai hơn!" Soobin vừa nói vừa cười và vỗ tay như hải cẩu.

Seulgi hít sâu khi cô bé đảo mắt nhìn em trai đang cười khúc khích của mình. "Sao chị có thể khó chịu như vậy?"

"Hai đứa lại cãi nhau à?"

Seulgi và Soobin cười toe toét khi cả hai đồng thời nói: "Không bà ơi ~"

Bà Jeon nhẹ nhàng vỗ mông cả hai. "Đừng cãi nhau nữa và hãy đối xử tốt với nhau nhé các con."

"Ahh, để bọn trẻ yên và chúng ta hãy uống một ly rượu nào." Bà Kim nói, cầm ly rượu của mình trong không khí.

Bà Jeon che miệng cười. "Ồ, phải. Ai mà không muốn một chút rượu ngon phải không?"

"Cho bà." Bà Kim nói, đưa cho bà Jeon một ly rượu vang đỏ.

Bà Jeon vui mừng nhận lấy. "Cảm ơn."

Bà Kim mỉm cười khi đưa hai ly rượu cho con trai và ông xã. "Đây, con trai ~"

"Cảm ơn mẹ." Jin mỉm cười khi nghe giọng nói ngọt ngào của Jungkook. Jin cũng cảm ơn mẹ mình vì ly rượu và nhấp một ngụm khi nhìn mẹ mình trò chuyện vui vẻ với bố kế của mình.

"Tôi nghĩ chúng ta là gia đình tốt nhất từng tồn tại." Bà Jeon nói một cách tự hào và lau đi giọt nước mắt giả tạo.

Ông Jeon gật đầu. "Đúng vậy ~"

"Con yêu tất cả mọi người." Jin nói với nước mắt hạnh phúc.

"Aww, anh cũng yêu em." Jungkook nói, bấu víu vào mũi Jin.

"Khôngg, chúng con yêu Appa nhiều hơn ~"

Soobin chạy về phía appa của mình và ôm chặt lấy chân cậu: "Con yêu Appa nhất!"

Seulgi cũng chạy đến chỗ appa của cô bé và ôm lấy chân còn lại của cậu. "Con cũng yêu Appa nhất!"

Jungkook lớn tiếng hôn lên đầu Jin. "Appa là của bố ~ lùi lại đi!"

"Jinnie! Mở cửa ra ~"

Jin mỉm cười khi đứng dậy chào đón Hoseok và Yoongi. Ngôi nhà sinh động thậm chí còn trở nên sáng sủa hơn khi có tất cả mọi người ở đó.

Chuông cửa lại vang lên và Jin đứng dậy ra mở cửa.

Jin ngập ngừng cho họ vào.

Mọi người lặng đi khi thấy những vị khách đến thăm bất ngờ ...

"Taehyung ... Namjoon ... Jimin?"

"Xin chào." Namjoon và Taehyung đều chào họ.

"Chào." Jimin cũng bẽn lẽn vẫy tay chào.

Anh ta không nhận được bất kỳ lời chào đáp lại nào, nhưng anh ta mong đợi phản ứng đó vì anh ta đã hủy hoại cuộc sống của họ.

Anh ta quỳ xuống khiến mọi người ngạc nhiên: "Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi tất cả những người đã phải gánh chịu lỗi lầm của tôi. Anh xin lỗi Jin. Anh đã đối xử với tệ với em, nhưng xin hãy tha thứ cho anh. Anh đã thay đổi. Bây giờ anh đã thực sự có được hạnh phúc. Taehyung là lý do cho điều đó ... "

Taehyung gật đầu và cũng cúi đầu chào mọi người. "Xin hãy tha thứ cho bạn trai của anh."

Sự xuất hiện đột ngột của Jimin là một cú sốc, nhưng anh ta tiếp tục khiến mọi người bất ngờ hơn khi anh ta xin lỗi và cầu xin sự tha thứ. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Jimin và Taehyung có quan hệ tình cảm.

Jin ôm cả hai vào lòng. "Anh thật ngốc ... tất nhiên là chúng em sẽ tha thứ cho anh rồi!"

Jimin đã rơi nước mắt. "Cảm ơn rất nhiều! Cảm ơn rất nhiều, Jin!"

Jin mỉm cười khi vò rối mái tóc của mình. "Bây giờ đừng khóc nữa và chúng ta hãy ngồi xuống nào."

Khi mọi người ngồi xuống, tiếng cười tràn ngập phòng khách. Đó là một khoảng thời gian sống động, vui vẻ, hạnh phúc.

Jin đã chờ đợi kết thúc có hậu này biết bao nhiêu ... và cuối cùng nó cũng đã xảy ra.

__________
* The End
Cuối cùng thì mình cũng đã dịch xong truyện "Unrequited Love" rồi mọi người ơii! Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro