Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

"Jin, anh sẽ đưa bọn trẻ đến trường và sau đó anh sẽ đi thẳng đến chỗ làm." Jungkook nói trong khi cài cúc áo.

Jin ngồi dậy khỏi giường, "Rồi sao nữa?"

"Ý em là gì? Bây giờ anh sắp trễ rồi." Jungkook cười khúc khích trước người đàn ông đang ngồi trên đầu giường.

"Ồ, anh không đói sao?"

"Không, đừng lo lắng. Nhưng anh nghĩ anh cần một cái gì đó trước khi đi." Jungkook xoa đầu Jin, sau đó chỉ vào môi mình. Jin đảo mắt nhưng vẫn hôn hắn.

"Và anh cũng có thể cần một chút giúp đỡ ở đây." Jungkook lo lắng cười khúc khích khi chỉ vào chiếc cà vạt của mình. Jin lại đảo mắt, nhưng cậu vẫn giúp hắn thắt cà vạt.

"Anh cần học cách tự thắt cà vạt đi." Jin nói, tập trung vào việc tạo một nút thắt hoàn hảo.

"Nhưng anh thích khi em làm vậy." Jungkook nhếch mép khi chạm vào cằm Jin. Tai Jin đỏ lên.

Jungkook để ý đến vành tai đỏ bừng của cậu và tự cười một mình. "Em mắc cỡ à?"

Jin phớt lờ hắn và tiếp tục hoàn thiện thắt cà vạt và bộ vest của hắn. Cậu sắp xếp cà vạt thêm một lần nữa trước khi gật đầu. "Mọi việc đã xong."

"Cảm ơn em yêu."  Jungkook nói với một giọng kỳ lạ và quyến rũ khi hắn cố gắng nháy cả hai mắt, nhưng chỉ khiến bản thân trở nên ngốc nghếch.

"Anh đúng là đồ lập dị." Jin cười khúc khích và đánh nhẹ vào tay Jungkook. Đây là lần đầu tiên Jungkook nhìn thấy chồng mình 'cười' như cậu vẫn thường làm trong quá khứ. Dù chỉ là một nụ cười khúc khích nho nhỏ nhưng cũng khiến Jungkook suýt bật khóc.

Không thể kiềm chế được nữa, hắn kéo Jin vào lòng và ôm chặt cậu như một con búp bê sứ nhỏ. Jin ngạc nhiên trước hành động thô bạo của Jungkook và cậu không biết phải làm gì.

"Anh yêu, có chuyện gì vậy?"

"Không."

"Jungkook, anh sắp muộn rồi đấy."

"Anh không quan tâm."

"Đừng làm nũng nữa!"

"Em cứ im lặng để anh ôm đi mà!"

"Jungkook, thôi mà." Jin rên rỉ, không thể thở được vì bị Jungkook giữ chặt.

"Được thôi! Nhưng khi anh đi làm về, em cũng biết rồi đấy, em yêu." Hắn liếm môi. "Và em không thể ngăn anh lại!"

"Tháng sau—"

Trước khi Jin kịp mở miệng, Jungkook đã tấn công cậu bằng một nụ hôn cẩu thả và sau đó chạy ra khỏi phòng ngủ của họ.

"Jungkook! Em thề sẽ đánh chết anh!"

"Hai đứa nhanh lên! Đi thôi!"

Sau rất nhiều tiếng la hét và cười đùa, cuối cùng họ cũng rời đi với tiếng đóng sập cửa lớn, để lại Jin. Cậu không lãng phí một giây nào để sẵn sàng làm việc. Sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua, cậu quyết định không bao giờ được nghỉ làm một ngày nào nữa. Cậu tắm nhanh, mặc quần áo và vội vàng đi làm.

"Chào buổi sáng ông chủ!"

"Đã bao nhiêu lần tôi bảo cậu đừng gọi tôi như vậy nữa?"

"Chào buổi sáng, Jin!"

"Chào buổi sáng, Beomgyu." Jin cười.

Beomgyu tiếp tục phục vụ các đơn đặt hàng và Jin bắt đầu kiểm tra đồ đạc của nhà hàng. Cậu đang suy nghĩ có nên mua đồ nội thất mới hay không, vì cậu muốn thay đổi diện mạo của nhà hàng vì nó vẫn như cũ trong nhiều năm. Cuối cùng cậu cũng đưa ra quyết định và lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn tốt của mình, người giỏi thiết kế nội thất.

"Xin chào, mình đang ... "

Cánh cửa đóng sầm lại với một tiếng va chạm. Những mảnh kính bắn tung tóe khi hai gia đình ngồi trên hai chiếc bàn trong nhà hàng hét lên vì sợ hãi. Với những cái nhìn kinh ngạc, họ nhìn người đàn ông đeo khẩu trang chạy và lật úp bàn. Bát đĩa vỡ vụn và vương vãi khắp sàn nhà lát gạch như nước tẩy đánh vào cát khi thủy triều lên.

"Xin lỗi, mình sẽ gọi lại cho cậu sau." Jin tắt máy và đi xem vụ náo loạn đang xảy ra.

Jin dừng lại bàn nơi người đàn ông đeo khẩu trang đang đứng. "Xin lỗi thưa anh? Mọi việc ổn chứ?"

Cô gái trẻ nhất bàn bắt đầu khóc khi tiếng cười vang dội của người đàn ông đeo khẩu trang tràn ngập nhà hàng. Gã cầm ly rượu ném về phía Jin. Tiếng chói tai khi nghe tiếng thủy tinh vỡ đã vượt qua tất cả những tiếng ồn khác bên trong. Gã không chỉ làm đổ rượu đỏ lên người Jin mà còn làm cậu bị thương bằng chiếc ly thủy tinh.

Khi Jin đứng đó, mọi thứ xung quanh cậu trở nên mờ ảo. Quay cuồng một cách không kiểm soát, thế giới của cậu trở nên mơ hồ. Những âm thanh của thủy tinh đập vỡ, tiếng khóc của trẻ em và tiếng la hét của người phụ nữ càng làm tăng thêm sự bất hòa của trái tim cậu. Cậu chứng kiến ​​nhiều người đàn ông tham gia cùng người đàn ông đeo khẩu trang phá hủy nhà hàng của mình. Mỗi người đàn ông đều có một chiếc áo khoác đen che mặt.

Tất cả những gì Jin có thể làm là quan sát tất cả khách hàng chạy khỏi nhà hàng, chỉ còn lại cậu và các nhân viên.

"Anh muốn gì ở tôi? Tiền? Tôi sẽ đưa nó cho anh!" Jin khóc không thành tiếng khi ngã xuống sàn, không quan tâm đến việc bản thân có làm đau mình với mảnh kính vỡ khắp sàn hay không.

"Tôi không cần tiền của cậu." Người đàn ông đeo khẩu trang bình tĩnh nói. Gã thì thào khàn khàn khiến Jin nhớ đến người đàn ông đã tấn công cậu trong chính ngôi nhà của mình.

"Vậy anh muốn gì?"

"Hạnh phúc của cậu." Gã nói.

"Hạnh phúc của tôi? Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với tôi, nhưng anh không được phép động vào chồng con tôi." Jin đứng dậy từ trên sàn nhà và trừng mắt nhìn người đàn ông đeo khẩu trang.

Người đàn ông đeo khẩu trang mỉm cười. "Và nếu tôi làm thế thì sao?"

"Anh sẽ phải hối hận." Jin rít lên.

"Đừng tỏ thái độ với tôi. Cậu sẽ sớm khóc trong vòng tay của chồng mình thôi." Gã chế nhạo, thậm chí còn khiến Jin khó chịu hơn.

"Rời đi và mang theo người của anh." Jin phớt lờ sự chế giễu của gã và chỉ vào cánh cửa bị hỏng.

"Tất cả đã nghe thấy cậu ta nói gì rồi chứ. Hãy rời đi." Gã nói với người của mình, sau đó từng người trong số họ rời đi từng người một.

Hít một hơi thật sâu, Jin trừng mắt nhìn gã. "Tại sao anh vẫn còn ở đây?" Cậu hỏi, cảm thấy hơi sợ hãi trước cái nhìn chằm chằm sắc lạnh của người kia.

"Cậu nói tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với cậu nếu tôi không động đến gia đình cậu đúng không?"

Jin sửng sốt trước câu hỏi của gã, nhưng sự quyết tâm của cậu đã giúp cậu bình tĩnh lại và cậu gật đầu.

Gã bước đến gần Jin hơn cho đến khi cơ thể họ thực sự chạm vào nhau. "Tôi muốn làm tình với cậu."

Jin gần như sặc nước bọt trước câu nói đột ngột của gã. "C-Cái gì?"

"Tôi muốn làm tình với cậu." Gã lặp lại.

Jin không thể tin vào yêu cầu ngu ngốc của gã. "Anh biết tôi đã có chồng rồi mà phải không?"

Người đàn ông đeo khẩu trang bật ra một tiếng cười lớn khiến Jin ngạc nhiên, và gã nắm lấy cằm cậu. "Cậu biết là tôi không quan tâm mà đúng không?"

Jin hất tay gã ra và lườm gã một cách khó tin. "Anh bị thần kinh à."

Người đàn ông đeo khẩu trang nâng nửa dưới của chiếc mặt khẩu trang lên và bất ngờ túm tóc Jin một cách thô bạo. "Vậy nếu tôi nói tôi bị thần kinh thì sao?"

Gã giữ chặt cằm Jin và thô bạo hôn cậu. Môi Jin đang cắn chặt răng vì nụ hôn mạnh mẽ, và cậu có thể nếm máu trong miệng. Cậu dũng cảm chống lại sức lực của gã, cố gắng quay đầu lại để thoát khỏi nụ hôn. Cậu đưa đầu gối lên và hất bàn tay đang bầm tím ra khỏi cằm, rồi cào móng tay xuống cánh tay của gã đàn ông đeo khẩu trang.

"Ahhh!" Gã rời môi khỏi khuôn mặt Jin với vẻ đau đớn tột cùng và nắm lấy cánh tay nơi Jin đã hộc máu.

Jin cố gắng chạy nhưng cậu quá chậm. Người đàn ông nắm lấy cánh tay của cậu và ném cậu xuống đất, đập thẳng vào lưng cậu. Gã nhanh chóng ngồi lên trên người cậu và đưa hai tay qua đầu cậu.

"Con đĩ chết tiệt!"

Gã chu miệng lên, hôn sâu, bóp nghẹt tiếng khóc của cậu trong khi gã giật mạnh, kéo quần Jin ra.

Jin cố gắng che phần dưới lộ ra của mình nhưng tay cậu lại bị gã giữ chặt để trên đầu. Cậu đưa chân lên và đá mạnh nhất có thể vào người đàn ông. Người đàn ông rời khỏi cậu và Jin đã nhân cơ hội đó để trốn thoát. Cậu chạy như thể bị một bầy sói hoang truy đuổi. Cậu nhìn lại và thở phào nhẹ nhõm khi không thấy ai cả. Cậu đi chậm lại, vì mọi người đang nhìn chằm chằm vào cậu như thể cậu bị điên.

   •             •              •              •              •             •     

"Em đã ở đâu?"

Giọng Jungkook khiến Jin giật mình, không ngờ Jungkook về nhà sớm như vậy.

"Ừm ... làm việc?"

"Anh biết mấy giờ em tan làm nên đừng có nói dối anh." Jungkook gầm gừ.

"Em đi làm." Jin nhắc lại.

Jungkook vẫn không tin Jin nhưng hắn quyết định im lặng, như vậy sẽ không gây ra tranh cãi.

Jin cởi giày và vào phòng ngủ để mặc đồ thoải mái hơn. Cậu bước ra với một chiếc áo sơ mi của Jungkook hơi rộng so với cậu và một chiếc quần đùi đen bó sát.

Jungkook đang nằm dài trên ghế sofa và xem TV một cách thoải mái. Jin tham gia cùng hắn, nhưng cậu giữ khoảng cách giữa họ và Jungkook nhận thấy điều đó. Hắn chỉ muốn làm thế nào để nguôi ngoai thái độ của hắn, nhưng hắn biết rõ hơn thế. Hắn đan các ngón tay vào nhau khiến Jin giật mình vì sự va chạm đột ngột, và họ cứ như vậy một lúc cho đến khi Jungkook gục đầu vào lòng Jin.

Jin bắt đầu nghịch mái tóc dài và gợn sóng của Jungkook. Những động chạm mềm mại của cậu khiến Jungkook gần như mất bình tĩnh. Hắn chỉ muốn đè cậu xuống và hôn. Hôn cậu như một con thú điên cuồng và hoang dã. Vì vậy hắn đã làm thế.

Hắn hôn cậu như không có ngày mai.

"Mmm." Jin rên rỉ khi Jungkook hôn sâu hơn, một tay lướt qua đường cong mượt mà của hông Jin, sau đó lướt lên trên và dưới áo sơ mi của cậu. Hắn khéo léo cởi quần áo cho Jin trong vòng chưa đầy một giây và bắt đầu để lại những dấu vết hôn khắp cơ thể cậu. Hắn định hôn lên môi Jin một lần nữa nhưng dừng lại và nhìn chằm chằm vào chiếc cằm thâm tím của cậu.

Hắn nắm lấy cằm cậu để nhìn rõ hơn. "Làm sao mà trên cằm em lại có vết bầm này?"

Jin hất tay anh ra và đứng dậy. Bên trong cậu đang hoảng loạn, nhưng cậu cố tỏ ra bình tĩnh và thu mình lại trước mặt Jungkook, vì vậy hắn sẽ không hỏi thêm câu nào nữa.

"Em tự đánh chính mình." Cậu nói dối.

Jungkook trông có vẻ không thuyết phục. "Em đánh bản thân mình mạnh đến mức để lại vết thâm?"

"Không, em-em đã tự làm phỏng nó." Jin lại nói dối, môi cậu run lên.

"Jin, hãy nhìn vào mắt anh và nói cho anh biết sự thật." Jungkook nắm lấy tay cậu và kéo cậu ngồi xuống ghế sofa.

"Em đã nói rồi, em đã tự làm phỏng mình."

Giọng Jin vỡ ra và cậu không thể tiếp xúc bằng mắt với Jungkook. Hắn nhìn chằm chằm vào cậu giống như đang đọc suy nghĩ của cậu như một cuốn sách. Hắn biết một điều gì đó khác đã xảy ra và hắn quyết tâm tìm ra sự thật.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt của Jin. "Tại sao? Tại sao, Jin?"

Jin thậm chí không thể trả lời câu hỏi của hắn. Cậu không biết phải nói dối gì nữa.
Jungkook lắc đầu thất vọng và những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt."Đừng nói dối anh. Anh không thể chịu đựng được sự dối trá của em nữa."

"Anh yêu." Jin vuốt ve khuôn mặt ướt át của Jungkook. "Em xin lỗi." Cậu hôn lên trán hắn, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn và lặp lại. "Em xin lỗi."

Jungkook hung hăng lau nước mắt và đè Jin xuống ghế sô pha. "Tại sao? Tại sao?! Nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra đi Jin!"

"Anh bình tĩnh đi." Jin nói nhẹ nhàng, hy vọng người bạn đời của mình đừng tức giận và hung hăng như vậy, nhưng cậu không thể trách hắn. Đó không phải là lỗi của hắn khi hành động theo cách đó. Bất cứ ai cũng sẽ phản ứng theo cách như vậy, thậm chí có thể tồi tệ hơn.
Jungkook nhìn cậu chằm chằm một lúc trước khi rời khỏi cậu. Hắn lướt ngón tay qua tóc.

"Chúa ơi!"

Jin cũng đứng dậy khi nhớ rằng mình cần đón bọn trẻ từ trường mẫu giáo. Cậu mặc lại quần áo và mang tất dài vì cậu đang mặc quần đùi và cậu quá vội vàng để tìm một bộ trang phục khác. Cậu mang giày và áo khoác dài vào và định đi một mình, nhưng Jungkook đã nhìn thấy và ngăn cậu lại.

"Anh đi với em, đợi anh." Jungkook xỏ giày nói.

"Anh không cần--"

"Anh sẽ lái xe." Jungkook lấy chìa khóa xe khỏi tay Jin và đi ra khỏi nhà trước. Jin cũng cùng Jungkook lên xe sau khi suy nghĩ xem có nên thay đồ khác hay không lâu hơn 15 phút.

"Em đến đón bọn trẻ như thế này à?"

"Vâng." Jin lo lắng trả lời.

Jungkook xem xét trang phục của Jin một lần nữa và thở dài. "Em biết có rất nhiều gã biến thái ngoài đó mà phải không?"

Jin kéo quần đùi xuống và chỉnh lại áo khoác để cậu có thể ngồi xuống một cách đàng hoàng. "Nhưng anh đi cùng em rồi còn gì."

Khoé môi Jungkook nhếch lên trước lời nói của Jin và hắn không thể không mỉm cười khi cảm thấy Jin chơi đùa với những ngón tay của mình. Hắn lái xe trong im lặng suốt con đường đến trường mẫu giáo, nhưng hắn hầu như không thể mở mắt và Jin chạm nhẹ vào hắn không giúp được gì cho hắn cả. Hắn đậu xe, rồi tự tát mình liên tục.

Jin nắm lấy tay hắn và nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng. "Anh ổn chứ?"

"Ừ, anh chỉ buồn ngủ thôi." Hắn lẩm bẩm.

Jin gật đầu, hiểu rằng hắn có thể cảm thấy mệt mỏi vì công việc, và cậu mở cửa xe để rời đi.

"Em đi đâu?"

"Đi đón con của chúng ta." Jin trả lời.

"Hãy hôn anh trước đã." Hắn yêu cầu.

Jin đảo mắt. "Em sẽ cho anh nhiều nụ hôn hơn khi chúng ta về nhà. Bây giờ em phải đón con của chúng ta. Đã muộn quá rồi."

"Tốt thôi, hãy cẩn thận." Jungkook nói, giả vờ hờn dỗi. Jin nghiêng người về phía Jungkook và vỗ nhẹ vào đầu hắn. "Em yêu anh."

Jungkook lợi dụng sự bảo vệ thoải mái của cậu để hôn lên má cậu một cái thật to. Vừa cười Jin vừa đẩy hắn ra. "Anh đúng là một đứa trẻ." Cậu nói, vẫn cười.

Jungkook đảo mắt, vẫn còn hờn dỗi. "Anh đã 30 rồi anh biết không?" Jin chu môi hờn dỗi rồi vừa chạy ra khỏi xe vừa cười.

(Trong khi đó)

"Xin chào các con. Các con đang đợi bố của các con à?"

"Vâng." Soobin cười rồi tiếp tục liếm cây kem.

"Con có muốn một ít kẹo không? Chú có một số nữa ở nhà của chú. Nó ở ngay bên kia đường." Người đàn ông nói và chỉ tay về phía bên kia đường.

"Xin lỗi nhưng Appa đã nói chúng con không thể tin tưởng người lạ." Seulgi nói một cách lịch sự, nhưng cũng hỗn láo.

"Ồ, nhưng chú không phải là người lạ! Chú là bạn của Appa con." Gã bắt đầu cười ngượng nghịu.

"Chúng con không thể đi với chú." Seulgi nói, cảm thấy kinh hãi trước hành vi kỳ lạ và đáng sợ của người đàn ông.

"Nhưng Seulgi, chú ấy nói chú ấy có kẹo." Soobin thì thầm với chị gái.

Gã đàn ông chống nạnh, trầm giọng nói: "Thôi nào bé con! Con không muốn ăn kẹo sao?"

Cô bé đập vào đầu em trai không biết gì. "Không, Soobin-ah! Chúng ta không cần kẹo đâu!"

Soobin khoanh tay bĩu môi nhưng cậu bé không nói gì vì cậu bé hiểu cái nhìn trừng trừng của Seulgi rằng người đàn ông đó không tốt chút nào.

Seulgi quay sang người đàn ông và cúi đầu. "Xin lỗi, nhưng chúng con đã có kẹo ở nhà rồi ạ."

Người đàn ông lớn tuổi bắt đầu khó chịu, nhưng gã cố gắng không xua đuổi lũ trẻ. "Thôi nào các con! Kẹo ở nhà chú ngon nhất trên đời!"

Jin cau mày khi nhìn chằm chằm vào người lạ đang nói chuyện với các con mình, sau đó cậu bước đến gần họ. "Xin lỗi, đây là con của tôi và tôi không nghĩ chúng cần bất kỳ viên kẹo nào của anh đâu." Jin nói, cố gắng không lớn tiếng hay tỏ ra thô lỗ khi kéo bọn trẻ lại gần mình.
Người lạ dùng tay áo lau nước mũi rồi nhìn Jin. "Em không muốn một ít kẹo của tôi sao, cưng?"

"Không, cảm ơn." Jin nhìn gã một cái nhìn bẩn thỉu, khiến người lạ mặt nhếch mép cười và kéo cậu lại gần mình. Jin nhìn những đứa con của mình, những người có lẽ đang kinh hãi bởi người đàn ông lớn tuổi, sau đó ra hiệu cho chúng rời đi. Seulgi nuốt nước bọt, biết Appa muốn mình làm gì, cô bé nắm tay Soobin chạy đi tìm xe Jungkook.

"Vậy em có muốn kẹo của tôi không?" Người đàn ông lớn tuổi cười vào mặt Jin khiến Jin quay đầu đi vì mùi bia khó chịu. "Xin lỗi thưa anh, nhưng tôi không muốn kẹo của anh. Tôi muốn anh để các con tôi yên và không bao giờ làm phiền chúng nữa." Jin nói, đầu vẫn quay ra khỏi người đàn ông say xỉn.

"Em là đồ ngốc nếu em nghĩ rằng tôi sẽ để những đứa trẻ tránh xa tôi! Em đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của chúng chưa? Ồ, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng em là người đẹp nhất." Gã vuốt ve khuôn mặt của Jin, ngón tay béo và bẩn.

•          •           •         •          •          •          •        

"Dada! Dada!"

Jungkook dụi mắt khi ngẩng đầu khỏi vô lăng. Hắn nhìn ra cửa sổ thì thấy các con đang la hét. Hắn mở cửa và đi tới chỗ họ. "Appa đâu?"
Soobin tuyệt vọng nắm lấy tay bố. "Ông già! Ông già!"

Jungkook cười khúc khích. "Con đang gọi bố là ông già sao?"

Seulgi trợn mắt đánh ông bố trẻ con của mình. "Appa gặp nạn rồi! Mau cứu Appa đi ạ!"

Seulgi và Soobin vào trong xe và hồi hộp chờ đợi vì Jungkook cuối cùng cũng hiểu họ muốn nói gì và chạy nhanh đến trường mẫu giáo. Jungkook nhìn thấy Jin đối đầu với một ông già chết tiệt và rõ ràng là đang say.

"Xin lỗi thưa anh." Jungkook vỗ vai người đàn ông say rượu khiến gã quay người lại. Người đàn ông say rượu mỉm cười, lộ ra chiếc răng khểnh ố vàng. "Xin chào?"

Jungkook cười đáp lại, sau đó tung nắm đấm ngay vào miệng gã, đánh bật tất cả những chiếc răng còn sót lại của gã. Cú đấm khiến gã xoay người sang một bên. Jungkook ở trên người gã và bắt đầu đánh và đấm gã ở mọi nơi hắn có thể nhìn thấy.

"Anh yêu, đủ rồi! Đủ rồi!" Jin kéo áo Jungkook ra để ngăn anh lại. Kẻ say rượu nhân thời cơ này lẻn đi. Jungkook định chạy theo nhưng bị Jin ngăn lại, dùng tay kéo hắn lên xe.

"Thả anh ra! Cái thứ chết tiệt đó—"

"Bình tĩnh và vào trong xe đi." Jin mở cửa xe cho Jungkook, sau đó đi đến ghế lái. Sau khi Jungkook cuối cùng cũng ngồi xuống ghế phụ, Jin bắt đầu lái xe trong im lặng.

"Appa, Appa giận Dada sao?"

Jin thở dài. "Appa không giận. Appa chỉ lo lắng cho Dada thôi."

"Ồ" Soobin gật đầu lấy tay che miệng. "Không giận chỉ lo thôi!"

Jin cười khúc khích trước sự dễ thương của con trai mình. "Ừ."

Cuối cùng khi họ cũng về đến nhà, Jin đã chuẩn bị một bữa ăn cho cặp song sinh và cho Jungkook. Cậu không cảm thấy đói nên đi tắm nhanh và đi ngủ. Jungkook nhanh chóng ăn xong rồi thu dọn.

Hắn đảm bảo rằng Jin đã ngủ say, sau đó lắp camera ẩn ở mọi ngóc ngách trong phòng ngủ của họ. Để an toàn hơn, hắn đã lắp đặt thêm nhiều camera giấu kín khắp nhà.

Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lắp camera ẩn để theo dõi người bạn đời của mình, nhưng nếu đây là điều cần thiết để tìm ra những gì Jin đang che giấu, hắn sẽ làm bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro