Chap 28
( 5 NĂM SAU )
"Appa! Appa! Dada! Một con khỉ nhỏ kìa--"
"Yah! Soobin-ah! Không được hét lên!"
"Hả?! Seulgi cũng hét lên mà!"
"Không, chị không hét lên!"
"Chị có hét lên nha!"
"Chị không có!"
"Chị-!"
"Yah! Đừng tranh luận với chị! Chị lớn hơn em!"
"Yah! Seulgi chỉ lớn hơn em một ... hoặc hai ... hoặc ba giây!"
"Nhưng dù sao thì chị vẫn lớn tuổi hơn em! Ha ha!"
"Được thôi và sao? Seulgi là một bà già! Ha ha ha!"
"Còn Soobin là heo béo! Tất cả những gì em làm là ăn và ăn và ăn!"
"Vậy thì chúng ta đều là lợn! Nhưng em là lợn đẹp hơn!"
"Con trai không được đẹp! Em xấu quá!"
"Vậy thì chị cũng xấu!"
"Chị là con gái! Và con gái không thể xấu xí được! Và-- và ... trông em giống như một hạt đậu!
"Nhưng con trai cũng không thể xấu! Và em không giống một hạt đậu! Chị-- chị trông giống Mr Bean!"
"Cái gì?! Chị không--Chị không còn yêu em nữa! Hạt đậu xấu xí!"
"Em cũng không thích chị! Và em không giống một hạt đậu!"
Nói xong Soobin lè lưỡi và nhanh chóng quay người lạch bạch về góc phòng chung của cả hai. Cậu thu mình lại và nhìn chằm chằm vào bức tường màu phấn.
Seulgi nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của người anh em song sinh của mình với sự hoài nghi và há to miệng. Cô bé đi về phía căn phòng chung của họ và nhảy lên giường, sau đó ôm lấy chiếc gối bóng rổ nhỏ của mình.
Vài phút sau Soobin bẽn lẽn đi đến chỗ chị gái và ngồi cạnh. Cậu ngập ngừng hôn lên trán cô. "Em xin lỗi, Seulgi. Chị không phải là một bà già xấu xí đâu. Chị trông giống Mr Bean, mặc dù vậy ... "
"Yah!" Cô bé ngay lập tức ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào người em trai dễ thương của mình đang cười toe toét.
"Em chỉ nói đùa thôi, nói đùa thôi! Seulgi xinh mà lại làm nũng!"
"Soobin cũng đẹp trai đấy chứ. Mà em diễn như con gái vậy!" Cô bé cười khúc khích, tự hào về sự trở lại của mình.
"Seulgi đẹp gái! Thích con trai!"
"Soobin xinh! Thích con gái!"
"Em biết rồi mà!"
Cả hai đều phá lên cười trong khi vỗ tay.
"Bữa ăn tối đã sẵn sàng!"
Giọng nói của Appa cắt ngang tiếng cười của họ và họ nhanh chóng chạy xuống cầu thang đến bàn ăn. Họ ngồi xuống trong khi cười toe toét và nhìn chằm chằm vào thức ăn ngon trên bàn. "Thức ăn! Thức ăn!"
"Hai con đã rửa tay chưa?"
Cả hai đều lắc đầu và đồng thanh. "Chưa ạ~"
"Rồi sao, em đang chờ đợi điều gì?"
Seulgi là người vào phòng tắm trước vì Soobin khá chậm chạp. Cô bé trèo lên chiếc ghế nhỏ của mình để có thể chạm tới bồn rửa mặt. Cô bé ngâm nga trong khi rửa tay bằng xà phòng, sau đó cô bé lau khô chúng bằng chiếc khăn yêu thích của mình, đó là một chiếc khăn xanh lá cây màu phấn với những quả bóng nhỏ xinh xắn xung quanh.
Soobin bực bội nhìn chằm chằm vào chiếc khăn cá nhân đang chiêm ngưỡng của cô bé. "Seulgi-ah! Nhanh lên!"
Seulgi gấp khăn tắm gọn gàng và cất vào ngăn kéo nhỏ của mình, vì vậy chỉ cô bé mới có thể sử dụng nó. Cô bé quay lại và trừng mắt với em trai mình. "Em không được phép sử dụng khăn tắm của chị."
Soobin tròn mắt. "Khăn của em dễ thương hơn! Màu hồng và có hoa dễ thương!"
"Các con đừng cãi nhau nữa và nhanh lên!"
Seulgi chạy ra bàn ăn để lại một mình Soobin vào phòng tắm rửa tay. Cậu bé rửa tay bằng xà phòng yêu thích của mình, rồi nhếch mép khi nhìn thấy chiếc khăn dễ thương của mình.
"Chiếc khăn của mình dễ thương hơn của Seulgi."
"Đó là sai lầmmm!" Seulgi hét lên từ phòng ăn.
Soobin sớm nhập bàn và xuýt xoa chuẩn bị ăn hết món ngon trước mặt.
"Soobin, Seulgi, chúng ta hãy đợi bố đi làm về nhé. Không có bố thì ăn không vui đúng không?"
Seulgi gật đầu. "Vâng! Dada cũng cần thức ăn!"
Jin cố nén cười khi thấy Soobin vừa nhìn thức ăn vừa liếm môi một cách sốt ruột.
"Appa, hãy quên Dada đi và bắt đầu ăn--"
"Thật sao Soobin-ah? Con thực sự sẽ phản bội bố như vậy sao?!"
Những đứa trẻ ngay lập tức nhận ra giọng nói của bố và chúng chạy đến đón bố về nhà bằng một cái ôm thắm thiết.
"Con xin lỗi, Dada. Con không cố ý nói vậy đâu."
Soobin lo lắng nghịch chiếc vòng tay của mình.
"Dada thực sự rất khó chịu và tổn thương, Soobin-ah. Hãy tưởng tượng khi trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi và nghe con trai thân yêu của mình đề nghị điều gì đó và nó khiến bản thân mình bị tổn thương."
Jungkook che mặt và giả vờ khóc, trong khi thực tế hắn chỉ đang cố gắng giấu nụ cười rất tươi của mình.
"Ehh, đừng mà Dada! Bố biết con yêu bố nhiều như thế nào mà, nhưng thức ăn thực sự quan trọng đối với con." Cậu bé cố gắng giải thích với bố mình.
Jin dựa vào tường và nhìn chồng mình đánh lừa những đứa trẻ 'vô tội' của họ. Anh chàng không khỏi cười thầm khi Seulgi nắm lấy tay Soobin và kéo cậu bé đi vào phòng ăn.
"Này." Jungkook chào người chồng xinh đẹp của mình với một nụ cười nhếch mép nhẹ.
Jin mỉm cười đi đến chỗ Jungkook và quàng tay qua cổ hắn. "Công việc thế nào?"
"Chán như mọi khi." Jungkook vòng tay qua vòng eo nhỏ xíu của Jin và hít hà mùi hương ngọt ngào của cậu. "Trông em thật quyến rũ, em yêu."
Jin cười khúc khích. "Cảm ơn anh yêu." Sau đó Jungkook chu môi. "Đi ăn thôi."
Jungkook cố gắng kéo Jin vào một nụ hôn sâu, nhưng Jin đã quay lại và đi vào phòng ăn, nơi có bọn trẻ. Hắn cởi giày và áo khoác, sau đó đi theo Jin vào phòng ăn và ngồi xuống bàn, hơi bĩu môi.
"Appa! Appa đang làm gì vậy? Con đang đói!"
"Được rồi, được rồi. Con cứ ăn đi con yêu." Jin hôn má cậu con trai dễ thương rồi cũng ngồi xuống bàn. Soobin ngay lập tức bắt đầu dọn đồ ăn xuống và cậu bé nhanh chóng hoàn thành mọi thứ trên đĩa của mình.
"Đã xong rồi sao? Con có muốn ăn nữa không?"
"Dạ ... kh-- không! À, vâng ... Ý con là không! Con đang ăn kiêng!"
Jungkook nheo mắt, rồi hỏi: "Ăn kiêng? Làm sao con biết ăn kiêng là gì?"
"Từ appa! Appa không bao giờ ăn với chúng con và Appa đã nói rằng Appa không thể vì Appa đang ăn kiêng!" Cậu bé cười khúc khích rồi chạy về phòng. Seulgi cũng nhanh chóng hoàn thành đồ ăn của mình, sau đó cũng chạy đi. "Chờ chị với, Soobin! Sooobiiin-aaah!"
"Em lại ăn kiêng à?" Jungkook hỏi chồng mình khi lũ trẻ đã đi vắng.
"Không." Jin nói dối.
"Em không cần giảm cân đâu, cưng. Em quyến rũ theo cách của riêng em." Jungkook nói sau đó định hôn Jin, nhưng Jin kéo hắn ra khỏi.
"Thật vậy sao?"
"Làm sao anh có thể nói dối em được chứ? Cơ thể của em thật tuyệt vời. Em cần phải chăm sóc bản thân và ăn uống đầy đủ." Jungkook phục vụ cho chồng mình một đĩa đầy thức ăn ngon.
Gương mặt của Jin trở nên rạng rỡ hơn khi Jungkook kéo cậu vào một nụ hôn gợi cảm, sau đó nói những lời ân cần và an ủi.
"Cảm ơn anh yêu." Cậu cười.
Cả hai bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện với nhau và cười đùa với nhau về những điều ngẫu nhiên nhất từ trước đến nay, bao gồm cả những kỷ niệm trong quá khứ về việc Jungkook luôn khiến Jin sợ hãi với một số con bọ mà hắn tình cờ nhặt được từ dưới đất.
"Thời gian thực sự trôi nhanh quá. Anh nhớ lại khoảng thời gian mà chúng ta thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt nhau."
Jungkook nhìn lại tất cả nỗi đau mà Jin đã phải trải qua vì bản thân hắn còn non nớt. Hắn thực sự hối hận vì những gì hắn đã làm với Jin. Hắn ước mình có thể du hành ngược thời gian và đối xử với Jin như bản thể quan trọng và quý giá nhất.
Nhưng hắn cũng cảm thấy tự hào về bản thân vì đã trưởng thành hơn và nhận ra tầm quan trọng của Jin.
Nếu bố mẹ họ không sắp xếp cuộc hôn nhân này thì họ sẽ không bao giờ tìm được tình yêu và hạnh phúc đích thực của mình.
Jungkook lẽ ra đã kết hôn với Jimin, đó không thực sự là người bạn đời tốt nhất đối với hắn. Và Jin sẽ vẫn sống với người mẹ nghèo và người cha kế bạo hành. Nhưng may mắn thay họ đã ly hôn và mẹ cậu hiện đang hẹn hò với một người đàn ông tốt bụng và đẹp trai, người tiếp tục làm cho bà hạnh phúc mỗi ngày trôi qua.
Và đối với người đàn ông già nua và ghê tởm đó đã bạo hành cả vợ và con riêng của mình, thật không may (giống như may mắn hơn), đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng. Ông ta say kinh khủng, nên không có gì lạ khi ông ta bị tai nạn xe hơi.
Tiếp tục, Hoseok cũng đang sống cuộc sống tốt đẹp nhất của mình với chồng, Yoongi, và hai đứa con của họ, Min Woozi và Min Yoonji, cũng là một cặp sinh đôi! Woozi chăm sóc Yoongi, vì cả hai đều khá cục cằn và lười biếng, nhưng cũng rất đáng yêu. Yoonji tươi sáng và tích cực, tất nhiên sẽ theo đuôi Hoseok.
Gia đình này thật tươi sáng và thành công khiến mọi người ngạc nhiên! Yoongi là một trong những bác sĩ giỏi nhất ở Hàn Quốc và gã hiện đang làm việc tại một bệnh viện rất nổi tiếng và hiện đại, hoàn toàn khác với bệnh viện nơi gã đã từng làm việc trước đây.
Hoseok cũng nổi tiếng là một giáo viên dạy nhảy. Mỗi học trò trước đây của anh đều là những vũ công tài năng. Không một học sinh nào của anh không thành công trong việc học khiêu vũ. Điều đó cho thấy anh là một giáo viên dạy nhảy giỏi như thế nào!
Và nói về kinh doanh, Jungkook đã tiếp quản công ty của bố mình! Hắn có thể nói những điều như thế là nhàm chán và mệt mỏi, nhưng mọi người có thể thấy rằng hắn thực sự thích làm CEO của một công ty nổi tiếng quốc tế. Công việc này phù hợp với hắn, vì hắn biết cách dẫn dắt người khác và những quyết định cần thực hiện. Jin đã mở nhà hàng của riêng mình và nhiều người rất vui khi dùng bữa ở đó. Ngay cả Jin cũng ngạc nhiên khi thấy nhiều người lạ thích ăn đồ của mình.
Và ... Jimin. Đúng vậy, Jimin.
Jungkook đã không nghe tin tức gì về anh ta trong một thời gian khá dài. Không có dấu hiệu của anh ta. Hắn không thể phủ nhận rằng Jimin đã đóng một phần quan trọng trong cuộc sống của hắn. Mặc dù Jimin là một người khá cá tính, nhưng anh ta sẽ luôn an ủi và chăm sóc hắn theo những cách tinh tế nhất. Jungkook biết Jimin đã không yêu mình theo cách đó và ngược lại.
Họ bên nhau chỉ vì hoang mang về đời sống tình cảm. Cảm giác được yêu thương và trân trọng như thế nào và cảm giác yêu thương và trân trọng ai đó.
Nhưng bây giờ, nó đã khác.
Jungkook yêu Jin bằng cả trái tim. Hắn sẽ luôn yêu cậu. Họ được định sẵn để ở bên nhau. Họ được sinh ra để dành cho nhau. Jin đã dạy cho Jungkook một cái nhìn mới và khác về thế giới mà cậu cho là tàn nhẫn.
Thế giới không tàn nhẫn. Con người là vậy.
Và Jungkook cũng đã từng tàn nhẫn.
Nhưng mọi người đều thay đổi.
Mọi người đều nghĩ đến việc thay đổi thế giới, nhưng không ai nghĩ đến việc thay đổi chính mình. Đó là điều quan trọng nhất. Để thay đổi bản thân thành một người tốt hơn, bạn cũng sẽ không phải trải qua sự tàn bạo, trầm cảm và cô đơn.
Tiếng gõ cửa làm xáo trộn khoảng thời gian yên bình của họ và Jin đi ra mở cửa. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cậu không biết nên phản ứng thế nào. Vì vậy cậu đứng đó bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào con người hoàn toàn bất ngờ trước mặt mình. Anh ta đang tay trong tay với một người phụ nữ hơi quen thuộc.
'Chuyện gì đang xảy ra vậy?' Cậu đã nghĩ.
"Xin chào." Người đàn ông thấp bé chào.
"Chào." Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng chào Jin với một nụ cười nhếch mép nhẹ trên khuôn mặt.
"Ừm ... chào." Jin chào lại để tỏ ra lịch sự, nhưng cậu vẫn bối rối không biết phải làm gì, cho họ vào hoặc bảo họ rời đi.
"Cưng à? Ai đang ở cửa vậy?" Cậu nghe thấy tiếng chồng bước lại gần mình hơn. Cậu suy nghĩ xem mình có nên đóng cửa với họ và quay lại âu yếm chồng mình hay không, hay nên để những vị khách bất ngờ vào. Có lẽ họ có điều gì đó quan trọng muốn nói.
Vì vậy cậu cho họ vào, mở rộng cửa cho họ vào trong. Cả hai vào nhà và cởi giày. Người đàn ông thấp hơn nhìn quanh ngôi nhà. "Một ngôi nhà khá lớn chỉ dành cho hai người."
Jin nheo mắt và nhớ ra rằng anh ta có lẽ không biết rằng họ đã có hai đứa con.
"Thực ra là bốn." Jin sửa lại.
"Cậu nuôi chó sao?"
"Không." Jin trả lời, hơi lo lắng.
"Những con mèo?" Người phụ nữ tóc vàng cũng thêm vào.
"Tôi có hai đứa con." Jin sửa sai cho cả hai rồi đi ra phòng khách. Cả hai đi theo cậu và họ thoải mái ngồi xuống chiếc ghế dài.
"Và cả hai đều là của Jungkook?"
Jin gần như sặc nước bọt trước câu hỏi ngu ngốc và đột ngột.
"Và tại sao chúng không phải là con của tôi?" Jungkook phản bác, khoanh tay dựa vào khung cửa.
"Tôi chỉ hỏi thôi." Người đàn ông thấp bé đưa tay lên đùa.
"Dù sao thì chúng tôi sẽ ở đây vài ngày." Người phụ nữ nói một cách tự tin khiến cả Jin và Jungkook ngạc nhiên.
"Cô nghĩ cô là ai?" Jungkook dang tay và bước tới gần cô, để họ có thể mặt đối mặt.
"Tôi là Kang Seulgi xinh gái." Cô dùng ngón trỏ lướt qua cằm Jungkook khiến hắn sắp mất bình tĩnh.
Jin quá tập trung vào việc cố nhớ từ đâu mà cậu biết người phụ nữ này. Cô trông quen thuộc và tên của cô cũng nghe rất quen.
'Kang ... Kang .. Kang.' Cậu lặp đi lặp lại cái tên quen thuộc đến lạ lùng trong tâm trí.
'Không phải cô ấy chứ ... cô y tá thô lỗ đã yêu cầu mình trả tiền trước cho ca phẫu thuật của mẹ mình sao, cô Kang ..?' Cuối cùng cậu cũng tìm ra từ đâu mà cậu biết đến người phụ nữ.
"Appa! Dada! Con đau quá!" Soobin chạy ra khỏi phòng và khóc.
"Có chuyện gì thế con yêu?" Jin bế Soobin lên và lau nước mắt.
"Con bị ngã và đau đầu!"
Jin hôn lên đỉnh đầu của Soobin sau đó cậu vuốt ve nó. "Không sao đâu con yêu. Chị gái con ngủ chưa?"
Soobin ậm ừ. "Dạ rồi ạ."
"Con cũng muốn ngủ chứ?"
Cậu bé lại ậm ừ, cảm thấy mệt và buồn ngủ. Jin liếc Jungkook rồi nhìn hai vị khách. Cậu không ngần ngại mà rời đi và ôm con vào giường. Tất nhiên cậu bé không chỉ ngủ thiếp đi trong một giây. Jin luôn đọc cho cậu bé một cái gì đó hoặc hát cho cậu bé một bài hát ru.
"Tại sao hai người vẫn còn ở đây?" Jungkook lườm hai vị khách không mời mà đến.
"Tôi đã nói với anh rồi. Chúng tôi sẽ ở đây vài ngày." Cô gái tóc vàng tặc lưỡi và nhìn chằm chằm vào bộ móng giả mà cô cực kỳ yêu thích.
"Cút đi. Cút ra khỏi nhà tôi." Hắn nói qua hàm răng nghiến chặt. Hắn thấy họ vẫn chưa rời đi, vì vậy hắn lao về về phía họ và nắm lấy cổ áo của Jimin. "Tôi đã bảo cậu tránh ra. Mang theo cô gái tóc vàng ngốc nghếch này và rời đi."
Jimin lo lắng nuốt nước bọt rồi thì thầm điều gì đó với cô gái tóc vàng. Cô ta gật đầu rồi đứng dậy rời khỏi nhà.
"Cậu cũng vậy." Jungkook tròn mắt.
Jimin đứng dậy nắm lấy cổ áo Jungkook, "Nghe đây Jungkook. Tôi không ở đây vì tôi vẫn còn yêu anh. Đừng làm mọi chuyện trở nên rối lên. Tôi đến đây với một ý định hoàn toàn khác."
Jungkook thích thú nhìn chằm chằm vào người đàn ông thấp bé hơn. "Bỏ đi."
Jimin trừng mắt nhìn hắn lần cuối trước khi rời đi. Mặc dù Jungkook đã cố gắng làm ra vẻ lạnh lùng trước đó, nhưng hắn thực sự bối rối và tự hỏi Jimin có ý định gì khác khi đến thăm họ.
Jin ra khỏi phòng bọn trẻ và thấy Jungkook đang nhìn chằm chằm vào không khí. Cậu đến gần hắn. "Anh ta có nói gì đó không?"
Giọng của Jin khiến hắn bật ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Hắn chỉ lắc đầu rồi bỏ đi đâu đó.
Jin cho rằng hắn đã đi tắm, vì cậu nghe thấy tiếng nước chảy.
Jungkook đi vào phòng ngủ và thay một cái gì đó thoải mái hơn để ngủ, sau đó hắn nặng nề ngã xuống giường.
Hắn nhắm mắt lại, nhưng không ngủ thiếp đi cho đến khi chồng hắn cũng cùng hắn nằm trên giường và hôn hắn, chúc hắn ngủ ngon.
Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ giống nhau.
'Điều này có thực sự xảy ra một lần nữa không?'
'Điều này đáng lẽ ra phải kết thúc.'
'Liệu hạnh phúc của chúng tôi có kết thúc không?'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro