Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

( Jungkook's POV )

"Cuối cùng anh cũng đến!" Tôi đảo mắt khi để người đàn ông thấp bé hơn vào trong. "Anh vẫn thấp như mọi khi nhỉ?" Tôi bật ra một tiếng cười lớn khi người đàn ông lùn tịt, khó tính trừng mắt nhìn tôi.

"Im đi em ơi. Anh có thể lùn nhưng em thì lại coi người yêu mình như một thứ rác rưởi, rồi khóc lóc nói em yêu ... "

"Và đó là bởi vì em không thể để em ấy nhìn thấy mặt yếu đuối của em! Em ấy luôn từ chối em và nói với em rằng em đã có Jimin, nhưng em không muốn Jimin! Người mà em muốn là em ấy!" Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế dài trong khi nắm tóc.

"Nhưng em ấy nói đúng. Em đã làm cho em ấy đau khổ quá nhiều và nói với em ấy rằng em ghét em ấy, nhưng bây giờ em lại muốn em ấy?" Tôi cảm thấy ánh mắt của anh ấy nhìn tôi khi tôi ngồi đó không nói nên lời.

"Em biết rằng em chỉ làm cho em ấy khóc, và em xin lỗi vì tất cả những gì em đã làm với em ấy, nhưng em không thể kiểm soát được bản thân khi nhìn thấy em ấy bên cạnh một người đàn ông khác mà không phải em!"

Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng anh ấy đã bỏ đi giữa cơn tức giận của tôi cho đến khi tôi ngẩng đầu lên và thấy rằng anh đã không còn ở đó nữa. Anh ấy bước vào phòng khách một lần nữa với một đống lon bia trên tay. Tôi không thể kìm được mà bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ khi anh ấy ném tất cả các lon bia xuống chiếc ghế dài. "Anh nghĩ em cần một ít." Anh ấy nháy mắt khi đưa cho tôi một lon bia mà anh ấy đã mở.

"Cảm ơn." Tôi uống cốc bia như thể tôi đã không uống gì trong nhiều tuần. "Vậy sao? Em sẽ làm gì với em ấy?" Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh tôi và mở một lon bia cho mình.

"Em không biết, Yoongi. Em chỉ cảm thấy mọi thứ như đang rối tung lên ... bởi vì em! Tất cả những gì em muốn làm là ôm lấy em ấy và nói với em ấy rằng anh xin lỗi vì mọi chuyện nhỏ nhặt mà anh đã làm với em! Nhưng giờ đã quá muộn, em ấy đã chán ghét em!" Tay tôi run lên khi mở một lon bia khác và uống ừng ực một lần nữa.

"Không bao giờ là quá muộn để nói với em ấy rằng em thực sự yêu em ấy nhiều như thế nào. Em luôn có thể thổ lộ cảm xúc thật của mình, nhưng đừng vì cái tôi quá lớn mà em đã tạo ra. Em khiến mọi người nghĩ rằng em thật lực lưỡng, không sợ hãi và người đàn ông tàn nhẫn ghét tất cả mọi người, trong khi thực tế, em chỉ đang bị tổn thương và bối rối về cách thức hoạt động của cuộc sống và tình yêu đích thực. Vì vậy hãy quên đi cái tôi quá lớn của em và thể hiện con người thật của em đi."

Tôi biết Yoongi từ khi còn nhỏ. Chúng tôi đã từng làm mọi thứ cùng nhau, cùng nhau đi bộ đến trường, chơi cùng nhau, và chúng tôi thậm chí còn cùng nhau thử uống rượu lần đầu tiên. Anh ấy luôn cho tôi những lời khuyên tốt về cuộc sống và anh ấy luôn là người an ủi tôi sau một trận cãi vã lớn với bố mẹ tôi, hay thậm chí với Jin. Yoongi là một người bạn sẽ nói cho bạn biết sự thật ngay cả khi bạn đau lòng. Để nói cho bạn biết những gì bạn đã nghĩ trong lòng, nhưng quá sợ hãi để thừa nhận.

"Anh nói đúng. Em thực sự cần phải thổ lộ tình cảm của mình và nói cho em ấy biết sự thật. Và nếu em ấy từ chối em, thì đó là điều dễ hiểu. Em thực sự đã hủy hoại cả cuộc đời của em ấy." Tôi nói, quyết tâm thú nhận tình cảm thật của mình với Jin. "Anh hy vọng những điều tốt nhất sẽ đến với em, anh bạn. Ngay cả khi em ấy từ chối em, chỉ cần biết rằng đó không phải là dấu chấm hết cho em. Hãy cố gắng trở thành một người tốt hơn và chứng minh cho em ấy thấy rằng em yêu em ấy nhiều đến mức nào." Anh thở dài khi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài.

"Anh đi đâu?" Tôi hỏi, cũng đứng dậy khỏi chiếc ghế dài. "Ừ, chồng em có thể về bất cứ lúc nào."

"Ồ, phải ... anh muốn về nhà?" Tôi vừa nói vừa lục túi, tìm chìa khóa xe.

"Em say rồi. Ở nhà đợi chồng mình đi. Anh sẽ bắt taxi."

"Và anh nghĩ rằng anh không say?" Tôi cười khúc khích.

"Anh đến đây để biết tình hình của em như thế nào, vì vậy anh chỉ uống một lon bia vì anh biết anh vẫn còn ca trực đêm tại bệnh viện."

"Ok, ok. Hãy cẩn thận."

Tôi đang nằm trên chiếc ghế dài, nhìn chằm chằm vào khoảng không trong khi đợi Jin. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của em trong phần lớn thời gian khi đợi tôi về nhà không.

( Jin's POV )

"Hoseok, mình yêu anh ấy rất nhiều! Mình sợ phải nói với anh ấy vì mình biết anh ấy ghét mình! V-Và--"

"Không sao đâu, Jin. Mình biết. Mình biết cậu yêu anh ấy nhiều đến nhường nào, và mình biết cậu đã phải chịu đựng nhiều như thế nào trong suốt cuộc đời vì những người tàn nhẫn và vô tâm xung quanh cậu. Mình chưa gặp trực tiếp Jungkook, nhưng nếu cậu yêu anh ấy nhiều như vậy thì anh ấy thực sự là người có tấm lòng tốt." Cậu ấy nói và nụ cười an ủi khiến tôi bình tâm và thanh thản hơn.

"Anh ấy đúng là như vậy! Mình biết rằng sâu thẳm trong con người thật của anh ấy, anh ấy là một người tốt, nhưng mình bối rối không hiểu tại sao anh ấy lại hành động như một kẻ kinh khủng như vậy trước mặt mình và những người khác. Mình thực sự bối rối! Anh ấy làm tổn thương mình, anh ấy tát mình, anh ấy nói với mình rằng anh ấy ghét mình rất nhiều, anh ấy gọi mình bằng những cái tên khủng khiếp, anh ấy nói với mình rằng mình là một người vô dụng, nhưng rồi anh ấy lại chữa trị vết thương cho mình, anh ấy hôn mình, nắm tay mình, cho mình ăn, lo lắng cho mình, và ghen khi mình ở bên cạnh những người khác?" Tôi hét lên trong tuyệt vọng và bối rối khi tiếp tục loay hoay với chiếc nhẫn cưới của mình.

"Đừng bao giờ để tình yêu đơn phương ảnh hưởng đến lòng tự trọng của cậu và khiến cậu không hài lòng với chính mình. Mình thực sự mong điều tốt nhất sẽ đến với cậu và mối quan hệ của cậu. Hãy nhớ rằng 'tình yêu đơn phương' này có thể dễ dàng nảy nở thành 'tình yêu đôi bên'. Đó là hy vọng cho tất cả mọi người, bao gồm cả cậu."

Tôi nghiêng đầu khi cố gắng xử lý tất cả những gì cậu ấy đã nói. "Cậu thực sự nghĩ vậy?"

"Đúng. Mình biết có thể khó để bỏ qua tất cả những gì anh ấy đã làm với cậu, nhưng hãy chịu đựng anh ấy thêm một chút. Nếu anh ấy tiếp tục làm tổn thương cậu, thì hãy rời bỏ anh ấy. Anh ấy không đáng để cậu phải chờ đợi. Nhưng nếu anh ấy yêu cậu, vậy cậu hãy thay đổi thái độ của anh ấy đối với cậu, sau đó hãy ở bên cạnh anh ấy và giúp anh ấy thay đổi thành một con người tốt hơn. Mình biết cậu sẽ làm được." Cậu ấy lắc hai nắm tay trước mặt tôi, chúc tôi may mắn.

Một nụ cười tự nhiên nở trên khuôn mặt tôi khi tôi nhìn vào tia nắng chói chang trước mặt. "Mình muốn ở bên cạnh anh ấy. Mình không muốn rời xa anh ấy vì mình biết cảm giác một mình sẽ tồi tệ như thế nào. Mình không muốn anh ấy có cảm giác chỉ có một mình và không được yêu thương."

"Nếu đó là quyết định của cậu, thì mình sẽ luôn ủng hộ cậu hết mình. Dù cậu quyết định lựa chọn điều gì đi chăng nữa, mình sẽ luôn ủng hộ cậu. Dù sao thì chúng ta cũng là bạn thân mà, đúng không?" Cậu ấy bật cười, nâng tâm trạng trong phòng lên.

"Cảm ơn cậu, Hobi. Mình rất vui vì có một người bạn tốt như cậu." Tôi đã hết lòng cảm ơn cậu ấy. Cậu ấy vuốt ve tay tôi. "Không có gì đâu. Mình luôn ở đây để giúp đỡ cậu."

Thời gian trôi qua thật nhanh khi tôi đang nói chuyện và cười đùa với Hoseok. Tôi thực sự vui vì đã ghé qua chỗ cậu ấy và cậu ấy đã cho tôi những lời khuyên tốt nhất. Trò chuyện và cười đùa với cậu ấy khiến tôi quên đi mọi thứ. Giống như uống thuốc giảm đau ..? Cậu ấy thật là một người xã giao và cậu ấy luôn nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của mình, không giống như tôi.

Tôi ước mình có thể được như cậu ấy.

"Đã muộn như vậy rồi. Cậu mau về nhà đi. Bên ngoài trời rất tối." Cậu ấy nói với giọng lo lắng khi vươn cổ nhìn ra ngoài.

"Ừ, mình nghĩ mình nên về nhà." Tôi nói, nhìn đồng hồ đeo tay. Cả hai chúng tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài êm ái và cùng nhau đi ra ngoài. "Cậu có chắc cậu có thể về nhà một mình không? Cậu không muốn mình đưa cậu về nhà sao?" Cậu ấy hỏi tôi một lần nữa khiến tôi khẽ cười khúc khích.

"Mình ổn, đừng quá lo lắng. Chỉ cần vào trong và thư giãn. Cảm ơn một lần nữa vì tất cả mọi thứ." Tôi vỗ vai cậu ấy để trấn an rằng tôi sẽ ổn thôi. Cậu ấy thở dài, kéo tôi vào lòng. "Bảo trọng." Cậu ấy nở nụ cười cuối cùng và vẫy tay chào tôi trước khi rời đi.

Tôi đang trên đường trở về nhà thì thấy một người phụ nữ gục trên mặt đất ngay trước mặt. Tôi cúi xuống lắc nhẹ để đánh thức cô ấy. Tôi vén mái tóc dài của cô ấy ra khỏi mặt và ngay lập tức sốc "M-Mẹ?"

Những ngón tay run rẩy của tôi lần theo những vết sẹo to và đỏ trên khuôn mặt lạnh giá của mẹ. Tôi nắm lấy đôi tay lạnh cóng của mẹ và hôn chúng. "M-Mẹ ơi, dậy đi ... M-Mẹ! Dậy đi!" Tôi ngừng la hét khi bắt gặp con dao cắm vào bụng bà. Tôi nhìn chằm chằm vào cái bụng đầy máu của bà, không nói nên lời. Tôi không thể cử động, tôi không thể la hét, tôi không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ khuỵu gối xuống và khóc.

Mọi người vây quanh tôi và chỉ nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mặt mà không làm gì được "Gọi 911!!" Tôi hét lên, cơn tức giận chiếm lấy cơ thể tôi. Một người phụ nữ tốt bụng chạy đến và vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Sẽ ổn thôi. Xe cấp cứu đang đến."

Tôi không thể nghe thấy xe cấp cứu đến. Tôi chỉ có thể nhận ra hình dạng mờ ảo của nó qua tia máu, đôi mắt sưng húp đang khóc của mình.

Khi một đôi tay mạnh mẽ kéo tôi lại trong ánh sáng chói lóa của xe cấp cứu, tôi vẫn không nhúc nhích. Thi thể của bà ấy được đưa lên cáng và vào xe cấp cứu cùng tôi. Chiếc xe hơi bốc mùi hôi thối như lưu huỳnh và hóa chất. Nó làm tôi tê rần sống mũi và làm tôi nghẹt thở, khi tôi ngồi trên tấm khăn trải giường trắng mịn có nếp nhăn bên dưới, tôi bám chặt lấy chúng như thể tôi bám vào cơ thể vô hồn trước mặt.

Những giọt nước mắt và giường lăn tăn khi chiếc xe phóng nhanh đến bệnh viện. Tôi run rẩy trên giường, chân lơ lửng trên sàn xe cấp cứu lốm đốm.

Các nhân viên y tế nhanh chóng đậu chiếc xe tải vào bãi đậu xe của nhân viên và đưa người mẹ bị thương của tôi ra ngoài. Họ chạy nhanh qua cánh cửa đôi, bánh xe cáng và tiếng bước chân thình thịch là thứ duy nhất tôi có thể nghe thấy. "Này cậu, cậu không thể vào cùng họ." Nhân viên lễ tân ngăn tôi lại. Trái tim tôi chìm vào lồng ngực khi chiếc cáng biến mất khỏi tầm nhìn.

"Tại sao?" Là tất cả những gì tôi có thể nghẹn ngào khi tâm trí tôi tràn ngập những kết cục khủng khiếp có thể xảy ra.

"Cậu phải đợi trong phòng chờ như những người khác." Cô ấy nói với giọng điệu nhẹ nhàng và cử chỉ có học thức nhưng chặt chẽ về những lời mà cô ấy nói. Cô ấy xem qua lớp mascara hoàn hảo trong khi tôi chán nản ngồi trên một trong những chiếc ghế nhựa cứng.

Tôi nhìn chằm chằm xuống bàn tay của mình, xoắn và thắt chúng như thể làm như vậy sẽ kìm hãm được sự xáo trộn trong tôi.

Sự tuyệt vọng lan tràn khắp căn phòng, xua đuổi hơi thở của những người lo lắng như tôi và những người đang cố gắng hết sức để giảm bớt nỗi đau đã mang họ đến đây.

Một y tá từ phòng cấp cứu đi ra. "Ai là người nhà của bà Kim?"

"Vâng? Tôi là con trai của bà ấy." Tôi đưa tay lên để cô ấy nhìn thấy tôi. Cô ấy đi về phía tôi. "Chào buổi tối, thưa cậu. Chúng tôi sẽ cần làm một cuộc phẫu thuật cho mẹ cậu, nhưng để bắt đầu cuộc phẫu thuật cho bà ấy, cậu cần phải trả tiền trước cho thủ tục."

"Ca phẫu thuật này bao nhiêu tiền?" Tôi hỏi, không chắc liệu tôi có đem nhiều tiền trên người không.

"5,796,450 đô thưa cậu." Cô ấy đáp lại một cách kiểu người máy.

"Tôi có phải trả tiền ngay bây giờ không?"

Thật tình số tiền cho cuộc phẫu thuật khiến tôi bị sốc. Tôi biết thực tế là ngay bây giờ tôi không có 5,796,450 đô trong túi của mình.

"Vâng, thưa cậu. Hoặc chúng ta sẽ không bắt đầu cuộc phẫu thuật." Cô ấy đảo mắt khi đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Tôi đút tay vào cả hai túi quần, tìm kiếm ví tiền của mình. Tôi bắt đầu hoảng sợ khi không tìm thấy ví của mình ở đâu cả. "Đợi tôi một giây."

Tôi nhìn vào trong túi áo khoác của mình, nhưng tôi không tìm thấy gì ngoài điện thoại, một gói kẹo cao su đã hết một nửa và một thỏi son dưỡng môi. "Tôi có thể thanh toán sau cuộc phẫu thuật được không? Tôi không thể tìm thấy ví của mình ở đâu cả."

Cô ấy lắc đầu. "Điều đó không liên quan đến chúng tôi. Chúng tôi cần tiền ngay bây giờ nếu không chúng tôi sẽ không thể bắt đầu công việc--"

"Không, cô Kang. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc phẫu thuật." Vị bác sĩ thấp bé quen thuộc ngắt lời cô y tá thô lỗ trước khi cô ấy có thể nói thêm điều gì.

"Nhưng--"

"Tôi đã nói những gì tôi đã nói. Bây giờ hãy vào bên trong phòng cấp cứu và bắt đầu chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật. Chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian nữa." Anh ấy ra lệnh, chỉ tay về phía cửa.

Cô y tá ngay lập tức chạy vào trong phòng cấp cứu nhưng tất nhiên là sau khi cô ấy đảo mắt lần cuối.

Tôi thở dài, kiệt sức vì một ngày dài bất ngờ và mệt mỏi này. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mẹ tôi lại gục trên mặt đất với một nhát dao vào bụng. Ngay cả việc nghĩ đến điều đó cũng khiến tôi nổi da gà.

"Cảm ơn bác sĩ Min rất nhiều."

"Không có gì đâu Jin. Cậu ngồi xuống ghế đi và đừng lo lắng gì cả. Nhân tiện gọi tôi là Yoongi." Anh ấy trấn an trước khi vào bên trong phòng cấp cứu.

"Chờ đã ... làm sao anh biết tên tôi?" Tôi tự lẩm bẩm. Tôi ngồi xuống và nhún vai, nghĩ rằng Hoseok hẳn đã nói với anh ấy về tôi ... vì dù gì chúng tôi cũng là bạn thân.

Cậu ấy thực sự may mắn khi có một người bạn trai là bác sĩ, và bạn trai của cậu ấy cũng thực sự may mắn khi có một tia nắng vui vẻ và hạnh phúc ở bên cạnh.

Nhiều giờ đồng hồ trôi qua nhưng vẫn không thấy các y tá, bác sĩ hồi âm hay phản hồi. Tôi lại bắt đầu mất kiên nhẫn và có những suy nghĩ tồi tệ. Ngay khi tôi chuẩn bị đứng dậy, một y tá đi ra khỏi phòng bệnh. Cô ấy cười với tôi. "Cậu có thể vào trong. Hiện tại bà ấy đang ngủ, hãy cẩn thận."

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi vào trong phòng bệnh của mẹ.

Tôi nằm bên cạnh người mẹ đang say ngủ và hôn lên đôi bàn tay vô hồn của bà. Tim tôi đau nhói khi thấy mặt của bà xanh xao. Tôi biết bà chưa chết, nhưng tôi vẫn đau lòng khi chứng kiến ​​thành viên gia đình duy nhất của tôi trong tình trạng như vậy. "Con xin lỗi vì tất cả mọi thứ. Con xin lỗi vì đã giữ bí mật về người bố đã cưỡng hiếp con, và con xin lỗi vì đã để mẹ phát hiện ra. Xin hãy tha thứ cho con." Tôi thì thầm với đôi mắt nhắm chặt, không mong đợi bà ấy nói bất cứ điều gì.

"Jin ..."

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt mẹ.

"Mẹ!" Tôi ôm bà ấy vào lòng, vẫn cẩn thận để không chạm vào vết thương của bà.

"Mẹ - Mẹ tha thứ cho con." Bà ấy gần như không thể thì thầm vào tai tôi. Tôi rời khỏi cái ôm và nhìn bà một cách thân thương. "Con xin lỗi, con rất xin lỗi. Con ..."

Bà ấy đặt ngón tay run rẩy lên môi tôi. "Suỵt. Mẹ - Mẹ tha thứ cho con, c-con trai của mẹ."

Một tiếng nức nở lớn thoát ra khỏi tôi, và tôi lấy tay che mặt. Tôi cảm thấy bàn tay run rẩy của bà xoa lưng tôi. "Cảm ơn mẹ!" Tôi nhẹ nhàng ôm lấy bà một lần nữa. Chúng tôi tiếp tục như vậy trong vài phút, trước khi tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi lau nước mắt.

"Mời vào."

"Tôi hy vọng tôi không làm phiền cả hai, nhưng tôi có một số tin vui cho cả hai người. Vì con dao không đâm sâu đến mức gây ra bất cứ điều gì nghiêm trọng hơn nên bà Kim có thể tự do xuất viện sau một tuần. Nghe thì có vẻ lâu nhưng tin tôi đi, nó sẽ nhanh thôi, có trường hợp bệnh nhân phải nằm viện hàng tháng trời vì vết đâm. Tôi biết bà Kim là một người phụ nữ mạnh mẽ và bà sẽ bình phục trong một thời gian ngắn." Bác sĩ Min thông báo với một nụ cười chuyên nghiệp.

"Tôi thực sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào vì tất cả những gì anh đã làm. Tôi thực sự biết ơn anh và các y tá."

Anh ấy đặt tay lên nắm cửa. "Dù gì thì công việc của chúng tôi là giúp đỡ những bệnh nhân. Và đừng lo lắng về việc trả tiền phẫu thuật hay tiền bệnh viện. Cậu sẽ được miễn phí."

"Cái gì? Tôi không thể--"

Anh ấy mở cửa và bỏ đi, để lại tôi và mẹ tôi bàng hoàng. Tôi lắc đầu. "Anh ấy thực sự là một bác sĩ tốt bụng." Mẹ tôi bật ra một tiếng khúc khích nhỏ. "C-Cậu ấy thật tốt!"

Tôi nhìn đồng hồ hiển thị 2:00 sáng và thở hổn hển. "Con nghĩ bây giờ con nên đi. Ngày mai con sẽ ghé qua thăm mẹ." Tôi hôn lên trán bà và ra khỏi tòa nhà.

Tôi đang đi một mình trong bóng tối, hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp và tôi sẽ không phải nhìn thấy một người gục ngã trên mặt đất một lần nữa.

Đột nhiên tôi bị ai đó tóm lấy và dẫn đi vòng quanh con đường. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta vì anh ta có một chiếc khăn dài màu đen che nửa khuôn mặt và cũng mặc một chiếc áo khoác dày, lớn.

"Này!" Tôi hét lên khi giật cánh tay mình ra khỏi vòng tay siết chặt của anh ta. Anh ta quay lại ... và cơ thể tôi cứng đờ, tôi đứng đơ ra khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông quen thuộc trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro