Chap 21
Những cành cây của nghĩa trang uốn éo như những khúc xương méo mó, quằn quại trong một tiếng hét im lặng. Bên dưới chúng là những tảng đá lạnh lẽo, mỗi tảng đá đánh dấu một nơi ở mà không có ai ở đó.
Nó còn hơn cả khóc, đó là thứ tiếng thổn thức hoang vắng đến từ một người đã cạn kiệt mọi hy vọng. Jin khuỵu gối trước ngôi mộ nhỏ bé, không quan tâm đến lớp bùn ẩm ướt làm bẩn quần áo của mình.
Nước mắt cậu hòa vào nước mưa và tiếng thở hổn hển của cậu vang vọng quanh các bia mộ.
"Bố ơi, dậy đi bố! Tại sao bố lại phải để con một mình?! Bố có biết con ghét bố đến mức nào vì đã bỏ con không?! Mẹ đã yêu người khác rồi! Mẹ đã quên mất con rồi sao?! Bà ấy thậm chí còn không có manh mối rằng chồng bà ấy đã cố gắng cưỡng hiếp con!"
"Gì cơ?"
Jin ngừng khóc khi nghe thấy một giọng nói. Cậu quay lại thì thấy mẹ cậu đang đứng đó với đôi mắt và miệng mở to.
Bó hoa xinh đẹp bà đang cầm rơi xuống nền đất ẩm ướt kèm theo một tiếng động mạnh.
"Jin? Con nói gì vậy?" Bà hỏi con trai mình, đôi mắt bà long lanh cùng với những giọt nước mắt, và bà cảm thấy như thể cả thế giới sắp vỡ vụn.
Bà bước về phía Jin, người cũng đang bị sốc.
"M-Mẹ?" Jin đứng dậy khỏi mặt đất và đối diện trước mặt mẹ mình, môi và tay run rẩy.
"Ông ta đã hãm hiếp con ... và con thậm chí không nói cho mẹ biết? Trong suốt thời gian qua, chồng tôi đã lạm dụng và hành hạ con trai của tôi sao?" Bà lẩm bẩm khi đưa hai tay lên đầu.
"Jin? Tại sao con không nói với mẹ sớm hơn?"
Bà tiếp tục, chân bà bó lại và bà khuỵu gối khi tưởng tượng những gì mà đứa con trai duy nhất của bà phải trải qua. Jin đến bên bà và vòng tay ôm chặt lấy bà.
"Con sợ lắm mẹ ạ. Con sợ nó sẽ phá hỏng cuộc hôn nhân của mẹ. Con sợ mẹ ghét con! Con vẫn sợ mẹ ạ! Con không biết phải làm sao cả!" Jin cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cậu không thể vì thế cậu lại rơi nước mắt một lần nữa.
"Jin, con là con trai duy nhất của mẹ! Mẹ sẽ không bao giờ ghét con! Con không nên sợ. Con chưa bao giờ yêu người đàn ông này như con đã từng yêu bố của con. Ông ta thậm chí còn chẳng so bì được với bố ruột của con." Bà nói khi ôm chặt lấy con trai mình, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra.
Bầu trời xám băng giá khắc khoải. Những đám mây đen đặc bị cơn mưa lớn kéo xuống trong khung hình mỏng manh của nó.
Những đám mây phải vật lộn để chống lại sức nặng mà cơn mưa gây ra, đã sớm nhượng bộ.
"Nào, đi thôi." Bà bắt đầu khi đứng dậy khỏi mặt đất bẩn thỉu và đưa tay ra để đỡ Jin đứng dậy. Jin gật đầu và nắm lấy tay mẹ.
Jin đưa mẹ về nhà trong im lặng, sau đó cậu chạy về nhà của mình nhanh nhất có thể vì nhận thấy mưa ngày càng nặng hạt.
Cậu đang ở trước nhà mình, do dự không biết có nên vào hay không. Với một tiếng thở dài, cậu mở cửa và nhìn xung quanh.
Cậu thở phào khi thấy Jungkook đang ngủ ngon lành trên ghế salon . Cậu thấy Jungkook rùng mình nên tiến đến lấy một chiếc chăn dày và ấm đắp lên người hắn.
Jungkook nắm lấy bàn tay ấm áp của Jin và kéo cậu xuống chiếc ghế dài bên cạnh. Jin cố gắng đẩy Jungkook ra và bỏ đi nhưng cậu vẫn đứng như đá khi nghe thấy người đàn ông đang sụt sịt và lẩm bẩm.
"Làm ơn đừng rời xa tôi ... "
Jin quay lại nhìn mặt Jungkook rõ hơn và vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn đang khóc trong khi ngủ. "Jin, làm ơn ở lại với tôi." Hắn lại lầm bầm.
Jin tiến lại gần Jungkook và ôm chặt lấy hắn. Cơn đau trong mắt cậu dừng lại, và cậu cảm thấy một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt của mình khi cậu nhận thấy Jungkook cuối cùng cũng đã ngủ yên bình mà không nói chuyện trong giấc ngủ của hắn.
Ngay sau đó mắt cậu trở nên nặng trĩu và cậu cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Jungkook tỉnh dậy với đầu bị Jin vùi vào ngực mình, cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo hắn. Mùi vani ngọt ngào của Jin tràn ngập lỗ mũi Jungkook.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Jin trong vài phút trước khi định thần lại và đẩy cậu ra.
"Oái ... " Jin lẩm bẩm trong khi xoa xoa tấm lưng bị tổn thương của mình.
"Anh đang làm gì vậy?!" Cậu thốt lên trong khi trừng mắt nhìn Jungkook, người đang nín cười nhưng không thành công khi hắn phá lên cười.
"Anh đang cười sao? Tôi không thể tin được! Tôi thậm chí còn chọn ngủ bên cạnh anh để anh không cảm thấy lạnh hay cô đơn!" Jin mắng Jungkook, hắn ngay lập tức ngừng cười khi thấy Jin sắp khóc.
"Wow, đừng có kịch tính như vậy chứ. Tôi thậm chí còn không đẩy cậu mạnh như vậy." Jungkook nói với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt.
Jin lau đi những giọt nước mắt đã chực trào ra nhưng càng ngày càng rơi ra nhiều hơn. Cậu lấy lòng bàn tay che mặt lẩm bẩm: "Đau quá ... lưng ... đau."
Jungkook ngay lập tức rời khỏi giường và đi đến chỗ Jin, người đã không để ý đến Jungkook vì cậu đã đưa tay che mặt.
Hắn xé áo Jin và quan sát những vết sẹo lớn tương tự trên lưng nhưng lần này lưng cậu đỏ hơn rất nhiều.
Jin hét lên và đẩy Jungkook ra. "Anh nghĩ mình đang làm gì vậy?! Anh không thể biện minh cho–"
"Cậu chưa bao giờ nói với tôi rằng cậu có những vết sẹo này như thế nào. Hãy nói cho tôi biết sự thật." Jungkook hỏi khi hắn nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của Jin.
Jin có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực khi cậu dùng bàn tay che lên mặt để tránh giao tiếp bằng mắt.
"Nói cho tôi biết!" Jungkook nói lần nữa và to hơn, khiến Jin sợ hãi nhảy dựng lên.
"Jungkook, đừng làm ầm ĩ nữa! Tôi đã nói với anh rằng tôi có dấu sinh từ nhỏ rồi mà!" Jin hét lại trong khi cố gắng che đi phần trên lộ ra của mình bằng cách nào đó.
"Tôi biết dấu sinh trông như thế nào, và nó không giống như vậy. Trông giống như những vết sẹo! Những vết sẹo chết tiệt!" Jungkook cãi lại khi hắn hất tay Jin ra để có thể nhìn rõ hơn tấm lưng đầy sẹo đỏ của cậu.
"Ngay cả trên ngực của cậu!" Hắn lại kêu lên khi dùng ngón tay lần trên những vết sẹo nhỏ trên ngực Jin.
Jin rùng mình vì sự va chạm bất ngờ và đẩy tay Jungkook ra.
"Đừng chạm vào tôi!" Jin hơi cao giọng nhưng cậu ngay lập tức hối hận khi nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của Jungkook.
"Tôi không được phép chạm vào cậu? Nhưng những người khác có thể phải không? Những người khác có thể chạm vào khắp người cậu, hả?" Jungkook hét lên khi hắn càng rời xa Jin.
Jin cau mày, khó hiểu với những gì Jungkook đang nói. "Cái gì? Ý của anh là gì?"
"Cậu biết chính xác những gì tôi đang nói! Mỗi ngày cậu đi chơi ở đâu đó và trở về vào lúc nửa đêm với đầu tóc rối bù, cùng những vết xước trên cổ chết tiệt!"
Jungkook hét lên, giọng nói như vỡ vụn.
Hắn nắm lấy chiếc cổ đang lộ ra của Jin và chạm vào những vết tím và những vết xước nhẹ. "Đây là những con quái vật, Jin ... "
"Đây không phải là những con quái vật! Và đừng chạm vào tôi nữa!" Jin phản đối khi cậu hất tay Jungkook ra khỏi người mình một lần nữa. Cậu xoa xoa cổ đau điếng.
Jungkook lườm cậu một cách khó tin. "Làm thế quái nào mà cậu lại không từ chối nó?! Cậu không ngốc!"
Giọng hắn vang vọng trong phòng khi Jin đứng đó trong im lặng và quan sát hắn.
"Ai đó chắc hẳn đã mút mạnh vào cổ của cậu để cậu có những vết đỏ khổng lồ đó, con điếm khốn kiếp!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói thêm, bàn tay nắm chặt, và đôi mắt lạnh lùng như muốn bắn dao găm vào Jin.
Mặt Jin mặt như một cái xác trong đôi ủng xi măng. Trong khoảnh khắc đó, miệng cậu mím lại với đôi môi hơi hé mở và mắt cậu mở to hết mức có thể để căng ra.
"Anh nói gì?" Cậu hỏi, không thể kìm được nỗi đau trong giọng nói của mình.
"Cậu đã nghe thấy tôi nói rồi." Jungkook không chút thương tiếc hét vào mặt cậu. Jin nhìn hắn với vẻ mặt bị tổn thương.
"Tôi không thể làm điều này nữa. Tôi không phải là một món đồ chơi mà anh có thể chơi khi anh buồn chán hoặc cô đơn. Tôi làm mọi thứ cho anh, nhưng tất cả những gì anh làm là gọi tên tôi và cười vào mặt tôi! Tôi mệt mỏi lắm rồi Jungkook!" Cậu hét lên, nước mắt lại lăn dài trên mặt.
''Dù gì đi nữa hãy biết ơn vì tôi vẫn ở đây với cậu. Trên đời này không ai lại yêu một con đĩ như vậy đâu!" Jungkook lại nói một lần nữa, không hề bối rối trước những gì Jin vừa nói.
"Đi." Jin nói, lắc đầu. "Đi đi."
Giọng cậu nhẹ nhàng, gần như mỏng manh, như thể trái tim cậu sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào. Có lẽ trái tim cậu đã tan nát từ lâu rồi.
Những tiếng chửi rủa và rên rỉ của Jungkook có thể nghe thấy khi hắn cầm lấy điện thoại và áo khoác của mình và đi ra khỏi nhà, để lại Jin đang khóc một mình một lần nữa.
Mắt cậu mở to khi nghe thấy tiếng gõ cửa lớn. Cậu uể oải ngồi dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo và đi ra cửa. Cậu nhìn qua lỗ nhòm, nhưng hơi nước ngưng tụ từ không khí đêm ẩm ướt đã khiến nó trở nên nhòe đi.
Vì vậy, cậu chỉ đơn giản là mở cửa ...
"Này." Một giọng nói trầm ấm vang lên trong tâm trí Jin, khi người đàn ông đứng đó và nhìn chằm chằm vào Jin với nụ cười nhếch mép xấu xí trên khuôn mặt.
Jin định đóng sầm cửa vào mặt ông ta nhưng người đàn ông đã nhanh tay giữ cửa lại. Ông ta xông vào trong nhà, kéo cổ tay Jin.
"Bố, để con yên! Bố hãy rời đi đi!" Jin hét lên khi cố gắng giải thoát khỏi vòng tay siết chặt của bố trên cổ tay nhỏ bé và mỏng manh của mình.
"Đó là lỗi của mày và mẹ mày đã đá tao ra khỏi nhà! Vì vậy bây giờ tao sẽ sống với mày trong ngôi nhà chết tiệt này!" Ông ta nói khi buông Jin ra và ngồi phịch xuống chiếc ghế dài gần nhất.
Ông ta châm thuốc và hút một hơi từ điếu xì gà. Ông ta khịt mũi nhả khói ra khỏi lỗ mũi.
"Đó không phải lỗi của tôi! Và đừng hút thuốc trong nhà tôi!" Jin vừa nói vừa lấy điếu thuốc ra khỏi miệng bố mình.
"Tao thấy mày đã trở nên dũng cảm rồi phải không?" Ông ta chế giễu khi lấy lại điếu thuốc, cào vào tay Jin khi ông ta cầm lấy nó.
"Mẹ mày đã phát hiện ra chuyện của chúng ta. Và con chó cái đó đã tống cổ tao và tao không còn nơi nào để đi, nên tao đã đến đây." Ông ta nói khi bỏ điếu thuốc ra và châm thêm điếu khác.
Jin thở dài khi nhìn người được gọi là bố của mình. "Và trong bao lâu?"
"Huh?" Bố cậu lầm bầm khi nheo mắt bối rối, cho thấy rõ ràng rằng ông ta không chú ý.
"Ông định ở đây bao lâu? Ông biết rằng tôi sống với Jungkook và tôi biết chắc chắn rằng anh ấy sẽ rất tức giận về diều đó." Jin nói to hơn nhiều để ông già có thể nghe thấy cậu to và rõ ràng.
Ông Kim suy nghĩ một giây trước khi trả lời. "Uh ... Tao không biết ... cho đến khi tao có được một ngôi nhà?"
"Và điều đó sẽ mất bao lâu?" Jin sốt ruột hỏi khi nhìn chằm chằm vào ông lão, người có nụ cười xấu xí trên khuôn mặt.
"Tao đã nói với mày rằng hôm nay mày có một làn da xinh đẹp chưa?" Ông ta nói với một nụ cười nhếch mép xấu xí giống như khi ông ta kiểm tra cơ thể của Jin.
Jin nhăn mặt khó chịu. "Thôi đi."
"Tại sao mày lại làm khuôn mặt đó? Mày có thái độ rồi sao?" Ông ta cười khi đi đến chỗ Jin.
Ông ta thô bạo nắm lấy mông của Jin bằng hai tay của mình và cười một cách cuồng loạn.
"Đẹp, phải không?"
Jin quay đầu lại với giọng nói trầm thấp đột ngột trong phòng. Đôi mắt cậu mở to khi nhìn thấy Jungkook đang đứng đó với vẻ mặt nghiêm nghị, khoanh tay.
Cậu cố đẩy bố ra, hai tay ông siết chặt trên eo cậu, cậu cố gắng gạt nó ra nhưng không được vì vòng tay của ông già quá chặt. Những chiếc móng sắc nhọn của ông ta cơ bản đã cắm sâu vào da thịt Jin.
"Bố, dừng lại đi! Jungkook về rồi!" Jin thì thầm để cảnh báo bố mình.
Ông già thả Jin ra và quay lại nhìn Jungkook, khuôn mặt như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
"Cái quái gì thế này ?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro