Chap 20
"Xin chào?" Jin thận trọng đặt điện thoại lên tai và chờ đợi người đàn ông lạ mặt nói điều gì đó.
"Này, Jin! Cậu có khỏe không?" Người đàn ông 'không rõ danh tính' nói qua điện thoại.
"Taehyung? Làm sao anh biết được số của tôi?"
Jin hỏi khi có thể nhận ra giọng nói độc đáo của người đàn ông. Cậu có thể nghe thấy người đàn ông kia cười trước khi nói. "Tôi đã lấy nó từ điện thoại của Joon. Dù sao thì, chúng ta có thể gặp nhau sớm được không?"
Jin lắc đầu trước hành vi thực sự trẻ con của người đàn ông. "Ừ ... chắc chắn rồi. Anh muốn gặp nhau ở đâu?"
Taehyung suy nghĩ một hồi. "Tôi đến nhà cậu có được không?"
Jin tròn xoe mắt trước lời đề nghị của người đàn ông và nhanh chóng từ chối. "Hiện tại tôi có một số khách đến thăm. Tôi không nghĩ là anh có thể ... "
Taehyung đứng im lặng vài phút trước khi anh lại nài nỉ. "Làm ơn đi? Tôi thực sự muốn đến nhà cậu. Chúng ta có thể đi đâu đó trong một căn phòng khác, nếu cậu có khách đến thăm."
Jin cảm thấy tồi tệ với người đàn ông đang hờn dỗi. "Được, nhưng hãy hứa với tôi rằng anh sẽ không nói với ai về ... công việc của tôi. Tôi sẽ gửi cho anh địa chỉ." Taehyung ré lên đầy phấn khích và hứa với Jin rằng anh sẽ không làm thế. Jin đặt điện thoại xuống và vào phòng ngủ của mình để dọn dẹp đống hỗn độn do Jungkook gây ra.
Jin vội vã ra ngoài ngay khi nghe thấy tiếng còi xe. Cậu nhìn thấy Taehyung đang mỉm cười khi đậu xe và bước ra ngoài.
"Này." Jin tươi cười chào người đàn ông.
Taehyung ôm chầm lấy Jin ngay khi anh vừa bước xuống xe. "Vào trong đi." Jin nói khi cố gắng rời khỏi cái ôm. Taehyung càng ôm chặt hơn không buông. Jin cố gắng bước đi trong khi Taehyung đang ôm cậu. Cuối cùng thì cậu cũng vào được trong nhà rồi vào phòng ngủ.
"Tae, anh có thể buông tôi ra được rồi." Cậu vừa nói vừa lau vầng trán đẫm mồ hôi. "Nhưng tôi không muốn ... " Anh rên rỉ. "Tae, buông ra!" Jin thốt lên trong khi cười.
Jungkook bước vào căn phòng ồn ào thì thấy Jin đang cười và ôm người khác. Hắn ho để thu hút sự chú ý của họ. Jin nhanh chóng đẩy Taehyung ra khi nhìn thấy Jungkook đang đứng ở cửa.
"Cậu đang làm gì đấy?" Jungkook lên tiếng khi tiến về phía họ.
"Anh là ai?" Hắn chỉ vào Taehyung, người cũng đang bối rối không kém.
"Anh ấy là bạn của tôi, Taehyung." Jin giới thiệu anh với Jungkook.
"Ừ, đừng làm tình trong phòng của tôi." Hắn chế giễu trước khi ra khỏi phòng. Jin thở dài và đặt tay lên mặt.
"Chờ ở đây, Tae." Cậu nói trước khi đuổi theo Jungkook.
Cậu nắm lấy tay áo Jungkook, khiến Jungkook dừng bước.
"Gì?" Hắn vừa nói vừa cố rút tay Jin ra.
"Jungkook, làm ơn đừng làm ầm ĩ lên. Tôi biết có lẽ anh không muốn có người lạ vào nhà mình, nhưng anh ấy đã cầu xin tôi và tôi không thể từ chối." Jin nói một cách hợp lý.
"Vậy tại sao anh ta lại ôm cậu như vậy?" Jungkook nứt giọng hỏi cậu.
Hắn quay lại đối mặt với Jin, người đang ngạc nhiên trước vẻ mặt đau đớn của Jungkook.
"Jungkook ... tại sao anh lại khóc?" Cậu vừa lẩm bẩm vừa nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt hắn.
"Tôi không biết! Nó chỉ vô tình rơi ra thôi! Đừng hy vọng quá cao, tôi sẽ không bao giờ yêu cậu!" Jungkook thốt lên khi lau nước mắt và rút tay ra khỏi Jin.
"Đừng ôm ai khác trong cái nhà chết tiệt này của tôi." Jungkook nói trước khi bước đi.
Jin bối rối trở về phòng ngủ của mình.
"Mọi thứ ổn chứ?" Taehyung hỏi ngay khi nhìn thấy Jin bước vào phòng.
"Ừ, không có gì đâu." Jin nói khi ngồi xuống giường.
"Kẻ thô lỗ đó là ai?" Taehyung hỏi khi ngồi xuống giường bên cạnh Jin.
"Ừm ... anh ấy là ... chồng của tôi." Jin lẩm bẩm, không chắc liệu cậu có thể gọi người đàn ông đó là chồng mình hay không nếu hắn đã có bạn trai.
Taehyung há hốc mồm khi quan sát nét mặt của Jin. "Cậu có chồng rồi à? Trông cậu trẻ quá!"
"Tôi 20 tuổi." Jin ngượng ngùng nói khi cảm nhận được ánh mắt của Taehyung.
"Anh 22 tuổi! Anh là hyung của em!" Taehyung thốt lên khi anh bật người khỏi giường và nhảy cẫng lên. Jin cười thầm trước điệu nhảy ngớ ngẩn của Taehyung.
"Ok, được rồi! Ngồi xuống đi Tae." Jin nói khi cố gắng kéo Taehyung trở lại giường.
"Hyung!" Taehyung chỉnh lại, người vẫn đang cười.
"Làm ơn, ngồi xuống và bình tĩnh, Hyung thân yêu của em?" Jin chế giễu với vẻ mặt bĩu môi.
"Tốt hơn rồi, Jin." Taehyung nói trong khi vỗ vai Jin. Anh ngã người trở lại giường bên cạnh Jin.
"Vậy, em có nhớ anh đã hỏi em những gì ở câu lạc bộ không?" Anh nói với một giọng điệu nghiêm túc hơn nhiều.
"Vâng, anh có thực sự nghĩ rằng nó sẽ được không?" Jin hỏi với giọng lo lắng.
"Anh sẽ cố gắng ... Anh cũng không thích những gì Namjoon đang làm. Tin anh đi, anh ấy chưa bao giờ hành xử như thế này."
Taehyung nói khi gục đầu vào lòng bàn tay.
"Em biết. Em và anh ấy đã hẹn hò hồi cấp ba và em biết anh ấy sẽ không bao giờ làm như thế này." Jin nói khi cố nhớ lại những ngày xưa.
"Ồ ... vì chúng ta đang nói về trường trung học, anh ấy đã nói với anh rằng anh ấy đã có bạn trai. Anh ấy rất vui nhưng anh nghĩ tất cả những gì anh ấy cần là sự thoải mái và ... một người bạn." Taehyung nói khi ngẩng đầu lên khỏi lòng bàn tay để nhìn Jin.
"Em thực sự yêu anh ấy. Anh ấy khiến em rất hạnh phúc, nhưng em nhận ra rằng đối với anh ấy em chỉ là một người bạn tốt của anh ấy mà thôi. Mặc dù vậy, em thực sự biết ơn vì ít nhất anh ấy cũng yêu em như một người bạn." Jin thú nhận tình cảm trong quá khứ của mình.
Taehyung nở một nụ cười an ủi buồn bã trước khi nói. "Anh nghĩ em nên biết chuyện này. Em có nhớ hồi cấp ba khi Namjoon đột nhiên biến mất mà không hề báo trước không?"
Jin gật đầu.
Taehyung im lặng trong vài phút, sau đó anh hít một hơi thật sâu và tiếp tục. "Hồi đó bọn anh chưa ổn định về tài chính. Mẹ anh nằm liệt giường và bọn anh hầu như không thể gặp bố vì công việc bận rộn của ông ấy."
Anh dừng lại khi hắng giọng. "Một ngày nọ, bố của bọn anh đã bỏ trốn với tất cả số tiền mà bọn anh dành dụm được. Mẹ anh không thể làm gì được cả, còn anh và Namjoon về cơ bản chỉ là những đứa trẻ tuổi teen."
Jin nhận thấy rằng anh đã gặp khó khăn như thế nào để nói chuyện đúng cách. Cậu vuốt ve lưng anh và hỏi anh có cần cốc nước không.
Taehyung lắc đầu và nắm lấy một chiếc gối để tìm kiếm sự thoải mái trước khi anh bắt đầu nói . "Namjoon bắt đầu làm việc và anh ấy bị ám ảnh bởi tiền bạc, giống như bố của bọn anh. Anh ấy sẽ đưa ra những cú đấm, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ đánh bọn anh ngay cả khi anh ấy thực sự tức giận hoặc say rượu. Anh tò mò không biết anh ấy làm việc ở đâu, vì vậy anh đã theo anh ấy một đêm ... và anh thực sự hối hận vì đã từng làm như vậy."
Anh thở dài trước khi tiếp tục. "Anh thấy anh ấy bước vào câu lạc bộ thoát y đó và anh thấy cách anh ấy đối xử với mọi người, bao gồm cả em. Đó là lý do tại sao em dường như rất quen thuộc với anh trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ngay cả khi anh ấy có vẻ không giống như vậy, anh ấy sẽ luôn nói về em và khen ngợi em mọi lúc. Dù sao đi nữa, bố của bọn anh chắc chắn đã chết rồi, cũng giống như mẹ của bọn anh vậy, nhưng Namjoon vẫn còn bị ám ảnh bởi tiền bạc và công việc. Tiền khiến anh ấy đánh mất chính mình. Nó đã biến anh ấy trở thành một con người hoàn toàn khác."
Taehyung tròn xoe mắt khi nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ Jin, người đã im lặng trong suốt thời gian Taehyung nói chuyện. Jin lấy lòng bàn tay che mặt trong khi thổn thức và lẩm bẩm những lời xin lỗi nhỏ.
"Tại sao em lại xin lỗi vì những điều mà em không làm ... và tại sao em lại khóc?"
Taehyung bối rối hỏi khi anh đưa tay của Jin ra khỏi mặt cậu.
"V ... vì em cảm thấy tồi tệ! Suốt thời gian qua, em nghĩ Namjoon ghét em-và em chưa bao giờ biết tại sao anh ấy lại ham tiền đến thế! Nếu em biết mọi chuyện sớm hơn, ít nhất em đã an ủi anh ấy và ... v-và." Jin cố gắng nói nhưng không thành công khi cậu lại suy sụp.
Cánh cửa bật mở, để lộ một Jungkook đang lo lắng và bối rối. Trán lấm tấm mồ hôi và mái tóc dài lòa xòa khắp nơi.
"Anh đã làm gì với cậu ấy, đồ khốn kiếp?!" Hắn gầm lên đầy giận dữ ngay khi nhìn thấy Jin đang khóc trên giường.
Jungkook bước về phía họ và nắm lấy cổ áo sơ mi của Taehyung.
"Jungkook, anh đang làm gì vậy?!" Jin vừa hét vừa lau nước mắt.
"Ý cậu là tôi đang làm gì?! Anh ta đã làm cậu khóc!" Jungkook buông Taehyung ra và tức tối nhìn Jin.
"Là hiểu lầm!" Jin bảo vệ Taehyung đang bối rối đứng đó, áo sơ mi rối tung cả lên.
"Anh nghĩ anh sẽ đi ra ngoài ngay bây giờ, Jin. Hẹn gặp lại." Taehyung nói trong khi sửa lại áo sơ mi của mình. Jin gật đầu và kéo Taehyung vào lòng. "Ok. Bảo trọng, hyung."
Taehyung ra khỏi nhà, để lại Jungkook một mình với Jin.
"Ồ, vậy là cậu ôm anh ta và gọi anh ta là hyung?" Jungkook giận dữ chế giễu trong khi luồn ngón tay vào tóc.
"Đó không phải là việc của anh. Tôi ôm bất cứ ai mà tôi muốn, Jungkook." Jin nói rõ khi cậu nằm phịch xuống giường.
"Đó là việc của tôi và cậu không được chạm vào bất cứ ai ngoài tôi! Cậu chỉ có thể gọi tôi là hyung!" Jungkook cãi lại.
"Tại sao anh lại muốn tôi gọi anh là hyung? Tôi muốn làm gì thì làm vì tôi chưa kết hôn với ai cả!" Jin kêu lên trong khi đứng dậy khỏi giường. Huyết áp của Jungkook tăng lên và mặt hắn càng đỏ hơn trước lời nói của Jin.
"Ý của cậu là cậu không kết hôn? Cậu đã kết hôn với tôi! Cậu có phải là đồ ngu ngốc không vậy?" Jungkook giận dữ khi nắm chặt tay Jin.
Jin nhăn mũi vì đau khi cảm thấy vòng tay của Jungkook siết chặt lấy cổ tay nhỏ bé của mình.
"Anh đã có Jimin! Tôi biết anh nghĩ gì về tôi và tôi biết rằng anh khinh thường tôi, vậy nên làm ơn hãy để tôi yên và anh hãy đến bên anh ấy đi!"
Một giọt nước mắt duy nhất trượt xuống từ đôi mắt ấm áp, bơ vơ của cậu, tiếp theo là giọt khác, và một giọt khác, cho đến khi một dòng nước mắt mặn chát đều đặn chảy dài trên gò má nhợt nhạt của cậu, giải phóng nỗi buồn đã kìm nén trong lòng cậu cho tất cả thời gian qua.
"Làm ơn để tôi yên! Tôi-"
Cậu đã bị cắt ngang bởi Jungkook, người đã ghim cậu vào bức tường lạnh và cứng. Họ nhìn chằm chằm vào nhau một cách kỳ quặc, như thể đó là một cuộc tranh cãi im lặng.
Ánh nhìn của họ chạm trán nhau, cho đến khi Jungkook cúi xuống và hôn lên đôi môi mềm mại và ấm áp của Jin.
Jin bị Jungkook làm cho sửng sốt và không biết phải phản ứng thế nào.
"Mmh ... Jungkook!" Jin cố gắng kìm chế tiếng rên rỉ nhưng không thành công khi nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Hơi nóng bốc lên trên má Jin khi lưỡi Jungkook chạm vào lưỡi cậu, nhanh chóng và ngon lành, sau đó rắn chắc hơn, cương quyết hơn, tò mò hơn về sức nóng bên trong, tìm cách đuổi theo tia chớp lỏng khó nắm bắt xuyên qua cả hai người.
"Chết tiệt." Jungkook rên rỉ khi hắn dứt khỏi nụ hôn và giữ cơ thể nhỏ bé mỏng manh của Jin dựa vào cơ thể săn chắc của mình.
Hắn vỗ mạnh vào mông nhỏ của Jin. Tay Jin bấu chặt vào áo Jungkook khi nước mắt tuôn rơi.
"Nhìn tôi này." Jungkook yêu cầu ngay khi nghe thấy những tiếng sụt sịt và nức nở.
"Không." Jin lẩm bẩm trong khi lắc đầu liên tục. Jungkook nắm lấy cằm cậu và nâng mặt cậu lên.
"Đừng khóc nữa!" Jungkook đột ngột hét lên khiến Jin càng khóc lớn hơn.
"Tôi không thể! Đừng chạm vào tôi hoặc hôn tôi như thế! Anh đã có người yêu ... và đó không phải là tôi!" Cậu hét lên giữa những tiếng nức nở.
Cái tát lớn như một cái vỗ tay và cay xè vào mặt. Đó là một cú đánh bằng tay không và nó đã để lại một vết đỏ phía sau.
Ngay dưới mắt Jin là một vết cắt nhỏ nơi chiếc nhẫn cưới của Jungkook đã mắc vào da cậu. Cậu loạng choạng lùi về phía sau, ôm chặt mặt, mắt ngấn nước.
"Tôi hôn bất cứ ai mà tôi muốn! Cậu là của tôi và chỉ có thể làm tình với tôi!"
Những ngón tay Jin run rẩy khi cậu nhìn chằm chằm vào mắt Jungkook. "Tôi không phải của anh ... tôi ... "
Jin đẩy Jungkook hết sức có thể và chạy ra khỏi nhà.
Mồ hôi lăn dài trên da cậu thành từng hạt mằn mặn. Cậu có thể cảm thấy tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực khi cậu chạy đến bên người mà cậu nhớ nhất, người duy nhất đã từng yêu cậu và hiểu cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro