Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

(𝙹𝚒𝚗'𝚜 𝙿𝙾𝚅)

Khoảnh khắc chiếc ô tô lao về phía tôi, tôi cho rằng mình đã chết. Rồi tôi cứ thao thức mãi.

Tôi thích bất tỉnh hơn là tỉnh táo. Bởi vì khi tôi tỉnh táo, tôi có thể nếm được vị máu hồ ly đang đọng lại trong miệng mình.

Tôi có thể cảm thấy nó sượt qua răng và ngâm trong lưỡi của tôi. Tôi cảm thấy đau nhức và nứt xương.

Mỗi vết nứt có cảm giác như những tảng đá đang khoét sâu vào da tôi. Tôi cố gắng hít thở không khí, cảm thấy phổi của mình như đang bị bóp nghẹn lại.

Tôi nhìn thấy những điểm trong các góc của tầm nhìn của mình, khiến đầu tôi cảm thấy như có thứ duy nhất bên trong nó là tỉnh táo.

Tôi nghe thấy một tiếng động vo ve, choán hết lỗ tai. Tôi cảm thấy như tôi đã ở đó hàng giờ, mờ dần và bất tỉnh.

Sự đau đớn của tôi là điều duy nhất giúp tôi sống sót. Đó là điều duy nhất tôi có thể cảm nhận được.

Đó là lúc tôi nhắm mắt xuôi tay và để mọi việc diễn ra theo số phận.

(𝙰𝚞𝚝𝚑𝚘𝚛'𝚜 𝙿𝙾𝚅)

Một người đàn ông nhanh chóng chạy ra khỏi xe của mình đến xe của Jin để kiểm tra người đàn ông bị thương. Gã gọi 911 ngay lập tức khi nhìn thấy người đàn ông gục ngã ở tay lái.

Xe cấp cứu đến ngay sau đó, và gã quyết định ở lại với một người đàn ông lạ mặt, Jin, bầu bạn vì cậu chỉ có một mình. Họ đưa Jin vào phòng cấp cứu và bảo người đàn ông kia đợi bên ngoài. Người đàn ông nóng lòng chờ đợi trong khi nghĩ rằng người đàn ông lạ mặt kia có thể bị thương đến mức nào. Mặt gã sáng lên khi bác sĩ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu.

"Xin chào, tôi là bác sĩ Min. Anh có liên quan gì đến cậu ấy không?" Gã hỏi trong khi tháo kính ra. "Không, tôi đã vô tình đâm vào xe của cậu ấy." Người đàn ông thành thật thừa nhận. Bác sĩ Min nhìn người trước mắt vài phút rồi nói. "Được rồi. Anh có thể vào trong để kiểm tra cậu ấy." Họ bước vào phòng cấp cứu, Jin không hề hay biết về hai người đàn ông trong phòng mà đang nhìn chằm chằm ra cửa sổ lớn.

Bác sĩ ra khỏi phòng và để những người đàn ông bên trong thảo luận với nhau.

"Cậu có người thân nào gần đây đến đón cậu không?" Người đàn ông đột ngột hỏi, khiến Jin quay đầu lại và nhìn gã một cách kỳ lạ.

"Anh là ai?" Cậu lẩm bẩm với một giọng điệu yên lặng và mệt mỏi.

"Ồ, xin lỗi. Tôi là Kim Taehyung, cậu tên gì?"

Gã đưa tay ra để bắt tay Jin. Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đó một lúc trước khi thận trọng bắt lấy nó và trả lời câu hỏi của người đàn ông. "Jin."

"Cậu chỉ tên Jin thôi sao?" Taehyung hỏi với một nụ cười nhẹ để làm bừng sáng căn phòng.

Jin nở một nụ cười chán nản và nói lại.
"Jeon ... Seokjin."

"Đó là một cái tên đẹp. Cậu có mang theo điện thoại của mình không?" Gã hỏi với một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.

"Có, nhưng nó đã hết pin rồi." Jin nói khi nhìn vào chiếc điện thoại đã chết và nứt nhẹ của mình.

Taehyung lấy điện thoại trong túi ra. "Cậu có biết số điện thoại của bố mẹ cậu không?"
Khuôn mặt của Jin trầm xuống khi gã nhắc đến bố mẹ cậu, tất cả những sự kiện trong quá khứ hiện về trong tâm trí.

"Ừm ... Tôi sẽ đưa điện thoại cho cậu."

Taehyung nói khi nhận thấy sự thay đổi đột ngột của Jin.

Jin chậm rãi gật đầu và Taehyung đưa điện thoại cho cậu. Jin đưa điện thoại lên tai sau khi gõ dãy số duy nhất mà cậu có thể nhớ vào lúc đó.

"Xin chào." Jin nói với một giọng căng thẳng.

"Gì?" Jungkook phẳng lặng nói.

"Tôi đang ở bệnh viện. Anh có thể đến đón tôi không?" Jin lấy hết can đảm và nói tất cả ngay lập tức.

"Cậu không thể tự đi bộ về nhà à?" Jungkook nói một cách thô bạo, không có ý định đón người đàn ông đó từ bệnh viện.

"Jungkook, làm ơn đi. Tôi không thể đi lại được và xe của tôi bị hỏng rồi." Jin cầu xin ngay cả khi cậu biết không có gì có thể thay đổi suy nghĩ của người đàn ông cứng đầu kia.

"Tôi sẽ tìm cách." Jungkook nói trong khi đảo mắt.

"Jungkook! Đừng như th–"

Đường dây đã ngắt trước khi Jin kịp nói hết câu. Cậu lúng túng liếc nhìn người đàn ông trước mặt và đưa lại điện thoại cho gã."Cảm ơn".

Họ bị cắt ngang bởi bác sĩ, người bước vào phòng.

"Tình hình của cậu không quá nghiêm trọng, cậu có thể trở về nhà để nghỉ ngơi." Bác sĩ thông báo và rời khỏi phòng một lần nữa.

"Bây giờ tôi có thể tự xoay sở được. Cảm ơn anh một lần nữa." Jin nói khi đứng dậy khỏi giường.

"Ồ, phải. Rất vui được gặp cậu?" Taehyung ngại ngùng xoa xoa sau đầu. Jin cười và nói "Tôi cũng vậy."

Họ cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện.

"Cậu có chắc là cậu có thể tự đi được không?" Taehyung hỏi lần thứ n.

"Ừ. Tôi không sao, Taehyung." Jin trấn an.

"Được rồi. Nhớ giữ an toàn nhé!" Taehyung vẫy tay với người đàn ông trước khi rời đi. Jin khẽ cười trước sự trẻ con của người đàn ông đó, nhưng rồi mặt cậu lại xịu xuống khi nghĩ đến việc phải đi bộ trở về nhà.

Cuối cùng thì cậu cũng bắt đầu bước đi sau khi nghĩ về chặng đường dài đến nhà mình.

Mỗi bước đi cậu đều cảm thấy chân và toàn thân đau nhức.

Mọi thứ đau nhức, chân đau, thân thể đau, tim đau.

Cho dù cậu có thể cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng điều khiến cậu đau nhất chính là trái tim.

Cuối cùng khi đã đến trước nhà mình, cậu hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa và chấp nhận bất cứ điều gì người đàn ông trong nhà sẽ làm với mình.

Đáng ngạc nhiên là không có ai ở trong nhà cả.
Cậu mong đợi người đàn ông đó sẽ có mặt, nhưng căn nhà hoàn toàn im ắng.

Cậu vào phòng ngủ của họ, nhưng Jungkook cũng không có ở đó.

Sau khi tìm kiếm khắp nơi trong nhà, cậu bỏ cuộc và ngồi trên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ của mình.

Cậu thở dài và lẩm bẩm một mình. "Chắc anh ấy đang ở cùng với Jimin ..."

Cậu cảm thấy sự đen đủi này bao trùm lấy mình. Giống như một chiếc chăn, nhưng không phải là chăn của sự ấm áp mà là chăn của sự lạnh lẽo khiến cậu rùng mình. Nhưng không hiểu sao nó lại khiến mắt cậu ngày càng nặng trĩu.

Jin cuối cùng cũng nhắm mắt đưa cậu vào giấc ngủ không mộng mị.

******

"Anh có chắc cậu ấy không có ở nhà không?"

Giọng một người đàn ông vang lên trong ngôi nhà yên tĩnh.

"Anh chắc chắn." Một người đàn ông khác càu nhàu, theo sau là những âm thanh hôn nhau ướt át vang lên khắp căn nhà. Một cái tát lớn vang vọng trong nhà, thêm vào đó là một tiếng rên rỉ.

Họ tiến vào một căn phòng gần nhất trong khi mò mẫm và hôn nhau. May mắn thay đó không phải là phòng mà Jin đang ngủ.

Đêm trôi qua với những tiếng rên rỉ và càu nhàu mà Jin có thể nghe rõ từ phòng ngủ khác, nhưng cậu quyết định im lặng.

Cậu không khóc, cậu không cười, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào. Cậu nhắm chặt mắt và miệng, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro