Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 6

Tác giả: Nayeliq1

Wattpad: Nayeliq1

Link AO3: https://archiveofourown.org/works/48992599

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/348348153-i-forgive-you

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

"Vậy nói đi. Tôi đang nghe đây."

Aziraphale thở ra một hơi dài mà anh thậm chí còn không biết mình đã nín thở.

"Cảm ơn," anh nói, hy vọng rằng sự nhẹ nhõm chân thành sẽ hiện rõ trên khuôn mặt anh. "Điều tôi đang cố nói là tôi..."

Anh mất một giây để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

"Khi Metatron nói với tôi rằng anh từng là Tổng lãnh thiên thần tối cao", anh bắt đầu, "Cuối cùng thì tôi cũng hiểu. Tôi nghĩ anh... cực kỳ dũng cảm khi làm những gì anh đã làm. Và không, tôi không coi đó là một thất bại, Crowley."

Anh mỉm cười với ác quỷ, dù biết rằng hắn sẽ không đáp lại anh là mấy.

"Trở thành Tổng lãnh thiên thần tối cao là... một vị trí không dễ đảm nhận trừ khi anh sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh mà không thắc mắc", Aziraphale nói, "Bây giờ tôi đã hiểu điều đó. Tôi nghĩ nếu tôi có sức mạnh đó, tôi có thể tạo ra sự khác biệt, nhưng tôi đã sai. Anh biết điều đó, bởi anh đã cố gắng. Anh đã cố tạo ra sự khác biệt, thay đổi mọi thứ theo hướng tốt đẹp hơn và bắt đầu với việc đặt câu hỏi. Và thay vì lắng nghe, họ lại gạt anh sang một bên."

Anh có thể cảm thấy cơn giận đang trào dâng bên trong mình, quai hàm anh nghiến chặt lại vì sự bất công của tất cả, nhưng Crowley không cần Aziraphale tức giận giùm hắn - điều hắn cần là hiểu rằng Aziraphale không bao giờ có ý định đối xử với hắn như vậy một lần nữa.

"Bây giờ tôi mới thấy rằng Thiên đàng thật sự không có quyền lực", anh tiếp tục, "chỉ có vẻ ngoài của quyền lực. Họ khiến ta cảm thấy quyền lực miễn là ta làm theo những gì họ muốn. Nhưng không có sự khoan dung khi phạm sai lầm, không có cơ hội để sửa chữa, họ chỉ..."

Anh thở dài nặng nề bởi thực tế đáng buồn rằng anh đã đặt niềm hy vọng nhầm nơi và Thiên đàng chẳng là gì ngoài một bức tranh đẹp đẽ do chính tay anh vẽ ra.

"Họ chỉ làm những gì họ nghĩ là Kế hoạch ra lệnh cho họ, làm người tốt không có nghĩa là cố gắng làm điều tốt, nó chỉ có nghĩa là vâng lời, nhưng Chúa đã không nói chuyện với mọi người trong suốt hàng trăm năm qua!" Aziraphale bất lực nhìn xung quanh. "Bà ấy chắc chắn không phải là người ra lệnh, vậy nên ai biết được liệu đó có thực sự là ý muốn của bà ấy vào thời điểm này hay không, đó là..." Aziraphale thở dài, âm thanh cam chịu. "Tôi nghĩ tôi có thể làm nó tốt hơn, nhưng sự thật lại không phải vậy. Tôi chỉ... hy vọng mình có thể..."

Aziraphale cúi đầu, nhắm mắt lại một lúc.

Thật đau lòng khi phải nói ra những điều anh biết là đúng, đã biết là đúng từ lâu nhưng không thể thừa nhận. Anh đã quá tuyệt vọng với hy vọng này, muốn nó trở thành sự thật đến nhường nào, bởi vì nếu không phải là nơi của lòng tốt thì Thiên đàng sẽ là gì đây, thiên thần là gì nếu không phải là người mang đến ánh sáng, anh là ai khi tất cả những gì anh từng tin tưởng về bản thân và mọi người xung quanh anh dần tan rã?

"Thiên thần-"

Aziraphale ngẩng đầu lên, tim anh nhảy loạn trong lồng ngực và miệng há hốc thở ra trong im lặng khi cái tên quen thuộc lướt qua anh một cách nhẹ nhàng và êm ái.

Sự nhẹ nhõm khi Crowley vẫn có thể gọi anh như vậy lớn đến mức anh cảm thấy nước mắt đang trào ra trong mắt mình.

"Tôi à?" Aziraphale bật ra một tiếng cười buồn rười rượi. "Tôi có xứng đáng với cái tên đó không? Có ai trong chúng tôi xứng đáng không? Chẳng phải thiên thần phải biết điều gì là đúng, làm điều đúng sao?"

Anh nuốt khan, nhún vai tỏ vẻ bất lực.

"Tôi chưa bao giờ biết phải làm gì," anh thừa nhận với Crowley cũng như với chính mình. "Trong một thời gian dài, tôi đã tin là mình đã làm được, nhưng nhìn lại, có quá nhiều điều hối tiếc, Crowley. Tôi-tôi..."

Tôi không biết thế nào là đúng nữa.

Ngoại trừ anh. Anh luôn đúng, và nếu bây giờ tôi mất anh...

"Tất cả những gì tôi có thể làm để báo đáp anh là đẩy anh ra xa khỏi tôi," Aziraphale nói, vui mừng vì cuối cùng anh cũng có thể nhìn lại đôi mắt không che giấu của ác quỷ, ngay cả khi anh không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào trong đó.

"Chắc chắn tôi đã làm tổn thương anh theo nhiều cách... đau đớn nhất và- tôi không biết làm thế nào để bù đắp cho điều đó. Tuy nhiên, mỗi lần anh cho tôi một cơ hội khác, và anh không nên làm vậy, tôi không nên yêu cầu anh một lần nữa, nhưng tôi phải, tôi - tôi không thể chịu đựng được-"

Tôi không thể chịu đựng được việc mất anh. Và đừng như thế này. Làm ơn, Chúa ơi, đừng vì chuyện này, đừng vì việc riêng của con-

"Tôi... tôi thậm chí chưa bao giờ dám hy vọng anh sẽ mở cửa cho tôi." Aziraphale ra hiệu cho Crowley với nụ cười khó tin. "Vậy mà anh vẫn ở đây, và tôi không hiểu tại sao, tại sao anh vẫn ở đây khi tất cả những gì anh nhận được là sự từ chối và khinh thường của tôi- làm sao anh có thể đứng nhìn tôi, Crowley?"

Anh phải nhắm mắt lại một giây, mím môi để chống chọi với những giọt nước mắt không ngừng nhức nhối. Rồi anh thở dài thật sâu, đưa ngón tay lên dụi đôi mắt mệt mỏi.

"Sự thật thì tôi là một kẻ hèn nhát." Aziraphale cố nở một nụ cười buồn bã. "Giữa hai chúng ta, anh luôn là người cư xử chính chắn hơn, Crowley. Anh luôn là người dũng cảm, bước những bước đi mà tôi không dám thử. Chuyện này, giữa chúng ta..."

Anh nuốt khan, nhận thức sâu sắc rằng đây là lần đầu tiên anh thực sự thừa nhận rằng có điều gì đó giữa họ.

"Anh đã luôn cho tôi thấy, thân ái," anh nói, nhớ lại những lời mời đi ăn tối, những nụ cười tử tế, Alpha Centauri và một túi đựng đầy sách tiên tri trong một nhà thờ bị phá hủy. "Và anh càng thể hiện nhiều hơn, tôi càng đẩy anh ra xa hơn vì tôi... tôi sợ. Tôi- tôi, rất sợ."

~oOo~

"Tôi- tôi đã, vô cùng sợ hãi."

Thiên thần ngừng nói, hai tay vặn vẹo lo lắng trước mặt anh. Một thói quen mà Crowley biết quá rõ, đã theo dõi hàng nghìn năm.

Anh nghĩ Crowley không sợ sao? Tất nhiên là có. Hắn sợ vô cùng. Hắn đã từng nghe câu nói 'Anh đi quá nhanh so với tôi' một lần và nó đã in sâu vào tâm trí hắn.

Rất nhiều điều có thể sai ở đây, rất nhiều điều đã sai khi cuối cùng hắn đã thu hết can đảm để vi phạm ranh giới đã được cẩn trọng vạch ra của họ, và hắn không nghĩ mình có thể nhận được sự từ chối như vậy một lần nữa.

Phải, Crowley rất sợ, giờ hắn đã phát điên vì sợ Aziraphale trở lại - sợ rằng anh không đến để ở lại, sợ rằng hắn mang anh trở lại chỉ để rồi lại đánh mất anh trên đường, sợ rằng nếu bây giờ hắn mở cửa trái tim mình lần nữa, nó sẽ tan vỡ vĩnh viễn.

Hắn chưa bao giờ sợ hãi đến thế trong đời, nhưng có lẽ vì những lý do hoàn toàn khác với thiên thần trước mặt hắn.

"Về cái gì?", hắn hỏi, quan sát Aziraphale đang ngước đôi mắt mở to nhìn hắn. "Thiên đàng? Địa ngục? Họ không thể chạm vào chúng ta, Aziraphale, nếu chúng ta không cho phép họ."

"Trước đây đúng là như vậy," Aziraphale xác nhận, "nhưng sau đó... tôi chỉ sợ... sợ.."

"Sợ cái gì?"

"V-về..." Aziraphale run rẩy thở ra. "Anh khiến tôi cảm thấy như thế nào," sau đó anh nói, giọng gần như thì thầm, nhưng Crowley có thể nghe thấy rất to và rõ ràng.

Có một sự im lặng nặng nề sau lời tuyên bố đó, trái tim ngốc nghếch của Crowley đang đập loạn trong lồng ngực, hy vọng rằng đó là một điều ngu ngốc. Nghe có vẻ... có lẽ... nhưng không, hắn không thể tiến lên đó, không phải bây giờ, không phải trước khi-

"Bởi vì tôi không nên-" Aziraphale cười yếu ớt, đôi mắt anh mở to và dễ bị tổn thương khi nhìn vào mắt Crowley. "Tôi không nên cảm thấy như thế này," sau đó anh nói, giống như có một bàn tay lạnh buốt đang bóp chặt trái tim Crowley.

Tôi không nên cảm thấy như vậy đối với một ác quỷ, anh nghe thấy. Tôi không nên cảm thấy như thế này với anh.

Crowley hít một hơi thật sâu trước khi kịp ngăn mình lại, thu hút sự chú ý của thiên thần. Đôi mắt của Aziraphale mở to, và miệng anh há hốc vì kinh ngạc khi đọc được vẻ mặt Crowley.

"Ồ, Crowley không!" Anh bước lại gần hơn một bước, giơ tay lên định chạm vào hắn, nhưng nghĩ đến điều đó vào giây cuối cùng thì tốt hơn, thay vào đó, bàn tay lơ lửng giữa họ một cách vô dụng. "Việc này không liên quan gì đến việc anh là một ác quỷ," Aziraphale nói chắc nịch, "không có gì cả. Ý tôi chỉ là việc này... nó quá khủng khiếp và... là một con người tốt đẹp, tôi không nên có cảm giác như vậy, nhưng tôi lại có, và nó làm tôi kinh hãi."

Được rồi. Được rồi.

Ổn rồi. Crowley đã có thể thở lại được.

Thật ra thì hắn không cần phải thở nhưng bây giờ hắn lại đang làm vậy.

"Cảm thấy gì cơ?", hắn nghe thấy chính mình hỏi, bởi vì hắn phải biết, hắn phải nghe nó, nếu đây thực sự là-

"Crowley-"

"KHÔNG." Crowley lắc đầu. Hắn không thể làm khác. Hắn cần nhiều hơn thế. Hắn cần phải chắc chắn. Trái tim Crowley sẽ không thể chịu đựng được nếu anh không chắc chắn, nếu Aziraphale không chắc chắn.

"Anh phải nói điều đó, Aziraphale."

Có lẽ thật không công bằng khi đưa ra lời yêu cầu cho thiên thần như vậy, nhưng hắn phải đề cao cảnh giác.

Tại bất kỳ thời điểm nào, hắn luôn đặt Aziraphale lên hàng đầu, sẽ luôn đặt Aziraphale lên hàng đầu.

Và điều đó thật nguy hiểm.

Crowley biết nếu Azirphale quỳ xuống và cầu xin hắn làm bạn lần nữa, hắn có thể sẽ làm điều đó. Hắn thật đáng thương như vậy. Đơn giản là hắn không biết sẽ trở thành ai ngoài chính xác những gì Aziraphale muốn hắn trở thành.

Nhưng hắn biết mình không nên, không thể. Không còn nữa.

Quá nhiều chuyện đã xảy ra, quá nhiều điều đã nói và làm giữa họ. Hắn không thể quay lại như cũ, kể cả khi hắn có muốn đi chăng nữa.

Có lẽ Crowley có thể giả vờ một lúc, nhưng hắn biết điều đó sớm muộn gì cũng sẽ khiến hắn tan nát.

"Tôi không thể làm điều này nữa." Nghe có vẻ kiệt sức, nhưng bây giờ hắn không thể quan tâm nhiều hơn. Hãy để thiên thần nghe thấy anh đã gây ra rắc rối thế nào, có vấn đề gì đâu.

"Tôi chỉ là không thể. Không muốn lập lại nữa, nhất là sau chuyện này. Trừ khi anh nói điều đó."

Làm ơn, em phải nói, Crowley cầu xin trong tâm trí. Em phải làm cho tôi tin điều đó.

Làm ơn đi, thiên thần. Nếu không thể thì em cứ nói dối cũng được. Cứ nói đi để tôi có thể trở thành điều em muốn. Cứ nói đi để tôi có thể ở bên em và tấm lòng này sẽ không chết dần chết mòn. Làm ơn-

"Tôi-tôi...", Aziraphale lắp bắp, đôi mắt xanh nhìn vào mắt Crowley một lúc lâu trước khi anh ngoảnh mặt đi, nuốt khan. "Tôi..."

Tạm dừng. Lâu. Quá lâu.

Toàn bộ sự căng thẳng rời khỏi cơ thể Crowley ngay lập tức, một tiếng thở dài cam chịu thoát ra khỏi phổi hắn.

Đúng rồi. Tôi cũng phần nào đoán được câu trả lời.

Hắn nhặt lại chiếc kính trên bàn, phớt lờ việc Aziraphale dường như đang tiến về phía hắn với vẻ mặt đau đớn.

"Yeah." Hắn đặt chúng trở lại vị trí cũ, chỉ để che đi những giọt nước mắt đang đọng trên mắt hắn nơi thiên thần không thể nhìn thấy chúng. "Đó là những gì tôi nghĩ."

Hắn quay người về phía cửa, đôi chân nặng trĩu. Mỗi bước đi đều đau đớn, nhưng hắn thật mệt mỏi. Hắn chỉ là... mệt mỏi quá thôi.

"Crowley!" Giọng nói tuyệt vọng của Aziraphale đâm xuyên qua hắn. "Làm ơn chờ!"

Crowley nghiến răng vào nhau cho đến khi chúng đau nhức.

"Tôi nghĩ anh nên đi."

~oOo~

"Tôi nghĩ anh nên đi đi," Crowley nói, và Aziraphale rất muốn khóc ngay lúc này nhưng lại không có giọt nước mắt nào rơi xuống. Có lẽ nỗi đau như thế đã vượt quá những thứ tầm thường như nước mắt.

"Tôi sẽ làm," anh hứa, cố gắng hết sức có thể, thực hiện nỗ lực cuối cùng để cứu vãn những gì rõ ràng là anh đã tự xô đổ. "Tôi thề, nếu anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với tôi rằng anh không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa, tôi sẽ rời đi và anh sẽ không bao giờ bị làm phiền cho đến hết đời."

Ngay cả những lời nói ra cũng rất đau đớn, giống như những mảnh thủy tinh cứa vào cổ họng anh từ trong ra ngoài. Trái tim anh đau đớn không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc phải trải qua thêm một ngày nữa mà không có Crowley, vậy tại sao điều này vẫn khó khăn đến vậy? Tại sao anh không thể đơn giản nói với Crowley điều đó?

Anh biết cảm xúc của mình, biết chúng chắc chắn như dòng đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết yêu thích của anh - vậy tại sao anh lại không thể nói như Crowley đã yêu cầu?

Tại sao anh vẫn sợ hãi và không chắc chắn về cảm xúc của ác quỷ sau tất cả những gì họ đã nói-

Anh không biết. Tất cả những gì anh biết là anh không thể rời đi như thế này. Không thể để chúng lập lại.

"Tuy nhiên, nếu anh..." Aziraphale do dự, cố gắng tìm từ thích hợp, "...cảm thấy có một cơ hội nhỏ nhất để đến một lúc nào đó anh có thể tha thứ cho tôi, thì làm ơn-" Làm ơn, từng tế bào trong cơ thể anh kêu lên, làm ơn, ôi làm ơn - "Hãy nói cho tôi biết để tôi có thể thoát khỏi nỗi thống khổ này. Tôi- tôi không mong đợi- tôi không cần... lời hứa, dưới bất kỳ hình thức nào. Tôi chỉ cần biết liệu có một tương lai nào đó nơi anh có thể cho phép tôi trở thành một phần trong cuộc sống của anh một lần nữa."

Ác quỷ vẫn im lặng, mỗi giây trôi qua như một hòn đá đè lên ngực Aziraphale và nghiền nát anh, nhưng ít nhất hắn cũng không nói không. Chỉ cần hắn không nói, hắn đã không nói không.

"Như gì cơ?", Crowley nói. "Ở trong cuộc đời tôi... như thế nào?"

"Tôi không nghĩ tôi có quyền quyết định điều đó", thiên thần thành thật nói. "Như bất cứ điều gì anh muốn. Tất cả những gì tôi biết là... với sự cho phép của anh, tôi sẽ không bao giờ có ý định chia xa anh nữa."

Đó là một tuyên bố táo bạo, nhưng một tuyên bố thể hiện sự thật như vậy thì Aziraphale không thể nào hối hận được. Anh quan sát bàn tay của Crowley co giật bên cạnh anh, cuộn tròn trong giây lát rồi mở ra.

"Ôi không." Ác quỷ lắc đầu, còn thiên thần thì nguyền rủa cặp kính đáng bị nổ tung đó.

"Không không, anh-" Crowley bước một bước về phía anh, rõ ràng là hắn đã dừng bước khi thay vào đó hắn chỉ một ngón tay run rẩy vào Aziraphale. "Anh không thể bắt tôi hứa như thế, không phải sau khi-"

"Tôi đang cố gắng bù đắp điều đó," anh nói, lần này cho phép tất cả sự tuyệt vọng thấm vào giọng nói của mình, "Tôi đang cố gắng cho anh thấy rằng tôi muốn cho anh... bất cứ thứ gì anh muốn. Dù anh muốn tôi làm gì đi nữa, Crowley, làm ơn. Tôi chỉ-" Giọng anh vỡ ra, nhưng anh phải tiếp tục. "Hãy nói với tôi rằng tôi không mất anh mãi mãi", anh cầu xin. "Tôi-làm ơn, nếu anh vẫn còn chút tình cảm nào đó với tôi-"

"Nếu như tôi vẫn còn tình cảm với anh?! "

Và đột nhiên, Crowley áp sát anh, cặp kính bị ném sang một bên khi đôi mắt màu vàng giận dữ trừng trừng nhìn anh, mũi của họ gần như chạm vào nhau.

"Anh đang đùa à? Mẹ kiếp! Mẹ kiếp anh vì đã làm điều này. Anh không được nói những điều vớ vẩn như vậy với tôi. Đánh mất rồi đúng không-"

Crowley ngập ngừng, mắt hắn hơi mở to khi loạng choạng lùi lại một bước, hai tay run rẩy dữ dội ở hai bên. Hắn lùa những ngón tay run rẩy vào tóc, thở sâu khi cố gắng trấn tĩnh lại, và từng đốt xương trên cơ thể Aziraphale đều đau nhức.

"Tôi không thể để anh lôi kéo tôi lần nữa," Crowley nói, và mỗi từ đều nghe như một nỗ lực hết sức để nói. Hắn mím môi lại, lắc đầu. "Không thể, không thể quay lại chỉ để khiến anh đổi ý lần nữa. Tôi không thể làm được, Aziraphale."

Đôi mắt hắn đầy đau đớn đến nỗi thiên thần khó có thể chịu đựng được, ngay cả khi ác quỷ tránh ánh mắt của anh và cúi xuống nhìn chằm chằm sàn nhà.

"Khi anh nhìn tôi như vậy, khi anh nói với tôi rằng anh sẽ tha thứ cho tôi vì-" Khuôn mặt Crowley nhăn nhó đau đớn. "Chết tiệt, tôi thậm chí không thể nói được! Anh đã thể hiện nó... rất rõ ràng với phản ứng của anh ở vị trí của anh- vậy tại sao?"

Khi mắt hắn tìm lại mắt Aziraphale, chúng đang lấp lánh những giọt nước mắt nhưng lại không rơi.

"Tại sao bây giờ anh lại làm vậy?", Crowley hỏi, cầu xin. "Thấy tôi đánh mất nó vui lắm phải không? Anh thích thấy tôi đau khổ à? Sao anh lại đến đây, tại sao anh không thể để tôi yên?!"

Và đó là tất cả.

Có thứ gì đó bên trong Aziraphale đã vỡ vụn không thể chữa lành được, và lời nói của hắn vang vọng ầm ĩ xung quanh họ khi chúng bị xé ra khỏi trái tim anh, xé toạc anh như một miếng băng quấn khỏi vết thương đang mưng mủ.

"Bởi vì tôi yêu anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro