Chapter 4
Tác giả: Nayeliq1
Wattpad: Nayeliq1
Link AO3: https://archiveofourown.org/works/48992599
Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/348348153-i-forgive-you
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.
☉☉☉
Nó không hoạt động.
Anh nhấn nút thang máy hướng về Trái đất, nhưng nó chỉ đơn giản là ngừng di chuyển và họ cứ lơ lửng ở đó.
"Và chính xác thì cậu đang làm gì đó?"
Aziraphale phải nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu trước khi quay lại đối mặt với Metatron cùng nụ cười gượng gạo trên môi.
"Tôi vô cùng xin lỗi," anh nói, hy vọng sự căng thẳng trong giọng nói của mình sẽ được hiểu là lịch sự. "Có vẻ như tôi... đã quên mất một số thứ quan trọng. Trên Trái Đất, vâng."
"Tôi tưởng cậu đã nói là cậu không cần bất cứ thứ gì," Metatron nhắc nhở anh, một bên mày nhướn lên nghi ngờ. Aziraphale không thích cái nhìn đó, đôi mắt dường như đang nhìn chằm chằm vào anh, vạch trần mọi bí mật mà trái tim đập thình thịch của anh đang nắm giữ.
"Ồ, vâng." Aziraphale cười khúc khích lo lắng. "Tôi thật ngớ ngẩn. Chắc là lúc nãy tôi quên. Nhưng giờ tôi nhớ ra rồi," anh thử lại. "Có một số trách nhiệm khá quan trọng cần được thực hiện, ngài thấy đấy."
"Quan trọng hơn việc dẫn dắt Thiên đàng sao?"
Ôi, đồ khốn.
"Chà, không... nhất thiết phải như vậy..." Aziraphale ngập ngừng, cố gắng hết sức để đưa ra một lý lẽ hợp lý. "Nếu ngài đã nói như vậy. Tuy nhiên, nó cực kỳ quan trọng đối với tôi, đó là lý do tại sao tôi mong ngài-"
"Tôi có thể hỏi đó là loại trách nhiệm gì không?"
Ra khỏi đây và quay lại-
"À..." Aziraphale mỉm cười, nuốt khan. "Tôi e đó là vấn đề cá nhân."
"Aziraphale." Sự bình tĩnh trong giọng nói của Metatron khiến Aziraphale rùng mình, có điều gì đó trong giọng điệu ấy mang đến cảm giác nguy hiểm mà anh không thể bỏ qua. "Nói dối là một tội lỗi, cậu biết đấy."
"N-Nói dối?" Aziraphale chắp tay sau lưng, vặn vẹo lo lắng ở nơi người kia không thể nhìn thấy. "Ai nói có người nói dối? Tôi chắc chắn không có ai nói dối ở đây. Tại sao lại có người nói dối chứ?"
"Đột nhiên cậu có vẻ khá lo lắng."
"Tôi chỉ..." Anh nhún vai tỏ vẻ thoải mái, lắc lư qua lại như thể điều đó sẽ che giấu sự bồn chồn của mình. "...rất mong được quay lại, ngài thấy đấy. Để tôi có thể sắp xếp mọi việc như cũ, và... trở lại làm việc. Đúng vậy."
"Được rồi." Metatron gật đầu. "Vậy thì sao? Chúng ta có thể cử người đến lo bất kỳ công việc kinh doanh nào mà cậu cần."
"Ồ." Đó không phải là- nghĩ đi, đồ ngốc, nghĩ về điều gì đó nhanh lên đi- "Tôi e rằng điều đó sẽ không hiệu quả. Việc này sẽ khiến tôi phải tham dự. Thực sự không còn cách nào khác."
"Aziraphale." Anh không thích cách Metatron gọi tên anh. Lạnh lùng và tính toán. Anh luôn thích tên mình được phát ra từ miệng của Crowley hơn...
"Nếu cậu đang cố quay về vì lời hứa-", Metatron nói ngay lúc đó, và có lẽ chỉ cần vậy thôi, có lẽ đó là cơ hội duy nhất của anh, có lẽ anh chỉ cần nói ra và-
"T-Thật ra..." Aziraphale hít một hơi thật sâu và đều đặn. "Tôi xin lỗi," sau đó anh nói, hy vọng giọng mình nghe có vẻ hối hận để có thể làm ông ta tin tưởng. "Đúng thật sự là vậy. Nhưng tôi không nghĩ... Tôi không nghĩ mình có thể làm được việc này, tôi-" Tôi không thể ở lại đây, tôi không thể rời xa anh ấy, không thể sống thiếu anh ấy, tôi- "Tôi đánh giá cao lời đề nghị này, rất nhiều. Nhưng-"
"Nhưng móng vuốt của hắn đã siết chặt cậu hơn tôi dự đoán," Metatron bình tĩnh kết thúc, khiến mắt Aziraphale trợn lên, vai hơi căng lên.
"X-Xin thứ lỗi?"
"Ác quỷ Crowley." Miệng Metatron thoáng méo mó tỏ vẻ không hài lòng. "Cậu muốn quay lại vì hắn ta. Đừng cố phủ nhận điều đó."
Có lẽ anh sẽ không thể phủ nhận nếu ông ta đã cố như vậy.
"À, tôi-"
"Cậu nên suy nghĩ lại con đường của mình đi, Aziraphale." Đôi mắt lạnh lùng ghim chặt lấy anh. "Và hãy suy nghĩ cẩn thận. Nếu bây giờ cậu rời đi, sẽ không có con đường nào để quay lại."
Aziraphale liếm môi. Mối đe dọa đằng sau những lời nói bình tĩnh đó không hề ảnh hưởng đến thiên thần, nhưng nếu có thì nó chỉ càng khuyến khích anh rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Hắn ta đã nói gì với cậu vậy, hm?" Giọng Metatron dịu đi khi ông ta bước một bước về phía anh, và Aziraphale phải hết sức tập trung để không nao núng mà lùi lại. "Hắn ta có nói rằng tôi đang lừa cậu không? Rằng Thiên đàng không phải hoàn toàn tốt?" Metatron thở dài. "Tất nhiên là hắn ta sẽ nói thế. Hắn không biết rõ. Hắn không thuộc về nơi này. Hắn không bao giờ có thể hòa nhập được, hắn không giống cậu."
Metatron mỉm cười, nhưng đằng sau nó không hề có sự sống.
"Nhưng cậu biết rõ hơn mà, Aziraphale, phải không? Cậu biết tất cả chúng tôi chỉ đang cố gắng làm hết sức mình ở đây thôi? Cậu có thực sự muốn từ bỏ tất cả những gì đang mang đến cho cậu không? Trên Thiên đàng. Phe của sự thật, ánh sáng, mặt tốt." Ông ta lắc đầu, như thể biết gì đó về Aziraphale, mỉm cười như thể hiểu được cậu.
"Không," Metatron nói, và nó nghe khá tử tế. "Đó không phải là con người của cậu. Cậu là một thiên thần. Cậu biết mình đang đứng về phía ai."
Phe của... sự thật, ánh sáng, mặt tốt, Metatron đã gọi nó như vậy.
Nhưng... anh đã nói thế, Aziraphale nhận ra. Anh đã nói chính xác những lời đó với Crowley- làm sao Metatron biết được anh sẽ-
"Có phải ngài..." Aziraphale nhíu mày. "Ngài đã nghe chúng tôi-"
"Nào, Aziraphale," Metatron ngắt lời anh, một bàn tay nặng nề đặt lên vai anh. "Cậu biết mình thuộc về đâu. Sự do dự lúc này này là gì đây? Nếu anh bạn Crowley của cậu đã dạy cậu cái gì đó, thì sự nghi ngờ đó chính là cánh cửa dẫn đến sự vi phạm."
Đừng nói tên anh ấy.
"Tôi-..."
Tôi biết nơi tôi thuộc về. Và nó không phải ở đây, nó... nó...
"Chúng ta sắp muộn rồi," Metatron nói. "Mọi người đang chờ cậu."
Đang chờ... Crowley đang đợi anh. Crowley đã luôn chờ đợi anh. Và anh vừa rời đi, vừa để hắn ở đó chờ đợi, anh-
"Tôi không thể." Aziraphale quay mặt về phía Metatron, thẳng lưng với sự tự tin nhất có thể. "Tôi không phải là thiên thần phù hợp cho việc này. Tôi e ngài phải tìm người khác rồi."
"Aziraphale-"
"KHÔNG!" Aziraphale nao núng trước sự bộc phát của chính mình, hít một hơi thật sâu. "Không," anh nói lại, bình tĩnh và tự chủ hơn, "đây là một sai lầm. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể trở thành điều mà ngài muốn. Bây giờ tôi sẽ trở lại Trái đất, và ngài sẽ để tôi tiếp tục cuộc sống như trước đây. Lưu đày."
Phe của riêng tôi. Phe của chúng tôi.
Nếu Crowley vẫn muốn anh.
Ý nghĩ đó khiến ngực anh thắt lại đau đớn, khả năng cao là anh có thể đã quá muộn, rằng cuối cùng anh đã đẩy ác quỷ đi quá xa và anh hiểu rằng bản thân không đáng để gặp rắc rối. Nhưng điều đó không thành vấn đề.
Nếu đúng như vậy, anh sẽ phải chấp nhận nó và sống cuộc sống cô độc trên Trái đất. Anh xứng đáng với điều đó.
Anh nhìn chằm chằm vào Metatron, cầu nguyện cho sự tự tin mà anh đang cố thể hiện có thể ảnh hưởng đôi chút. Anh có thể nhìn thấy đôi mắt của thiên thần kia đanh lại, miệng ông ta mím lại thành một đường không bằng lòng khi nhìn chằm chằm vào Aziraphale.
"Cậu sắp bước vào một con đường mà cậu sẽ sớm hối hận, Aziraphale," ông ta lạnh lùng nói, cằm hếch lên thể hiện sự thống trị.
Aziraphale nuốt khan.
"Có thể là vậy, nhưng tôi có quyền lựa chọn khi tôi thấy phù hợp."
"Có phải là lúc này không?" Giọng của Metatron lạnh lùng, đôi mắt cứng như thép. "Tôi phải nói rằng tôi thất vọng về cậu. Nhưng lẽ ra tôi nên biết là không nên đặt quá nhiều hy vọng và tin tưởng vào ai đó..." Ông ta nhìn Aziraphale từ trên xuống dưới với vẻ cau có ghê tởm, "...rõ ràng là bị vấy bẩn bởi nhân loại và những ảnh hưởng của địa ngục. Đáng lẽ tôi phải biết con quỷ đó đã phá hoại cậu đến mức không thể cứu được. Hắn đã gieo vào đầu cậu những gì? Có phải hắn nói rằng cậu không phù hợp để đảm nhận vị trí này? Rằng cậu sẽ thất bại giống như hắn?"
"Anh ấy không nói gì như thế-"
Aziraphale ngừng lại.
Thất bại giống như- "Đợi đã. N-Ngài vừa nói gì-"
"Ồ, vâng." Metatron lại mỉm cười, rõ ràng hài lòng với chính mình. "Cậu không biết à? Hắn chưa bao giờ nói với cậu sao? Tôi cho là không, không đủ tin tưởng để chia sẻ thông tin đó với cậu, phải không? Nhưng tôi chắc chắn rằng cậu đủ thông minh để nhận ra. Cậu biết đấy. Gabriel không phải là Tổng lãnh thiên thần tối cao đầu tiên cần được thay thế."
"Nhưng..." Không, không thể được. Chắc chắn Crowley đã không- "Không. Không, không thể nào-"
"Ồ, đúng vậy. Giống y như nhau."
"Crowley đã từng là-"
"Tổng lãnh thiên thần tối cao", Metatron xác nhận bằng một cái gật đầu. "Nhưng hắn không có những thứ cần thiết. Quản lí tệ hại, dẫn đến sự sa ngã của mình. Cậu không thể tưởng tượng được số lượng giấy tờ đâu. Và tất cả chỉ vì hắn không thể làm theo những gì được căn dặn."
Metatron thở dài.
"Bây giờ cậu vẫn đang thắc mắc tại sao hắn không muốn cậu đi phải không?", ông ta hỏi. "Hắn đã thất bại và hắn không muốn cậu thành công trong việc mà hắn không có khả năng thực hiện. Hắn không muốn cậu giỏi hơn hắn. Bởi vì ngay khi cậu nhận ra mình có giá trị hơn bao nhiêu, cậu sẽ loại bỏ hắn như một sinh vật vô dụng mà hắn đã trở thành nhờ những vi phạm của mình-"
"Khoan đã." Aziraphale lắc đầu, không thể xử lý được những gì mình đang nghe. "Đừng nói về anh ấy như thế."
"Ồ, Aziraphale." Đôi mắt của Metatron giờ tràn ngập sự thương hại, và Aziraphale ghét cái nhìn đó. "Cậu không thấy sao? Hắn không đáng để cậu tốn thời gian. Hắn đã đầu độc suy nghĩ của cậu. Hắn là một con rắn, có nọc độc, được định sẵn sẽ bò trên bụng cùng với những kẻ thấp kém nhất còn lại và sa ngã-"
"Dừng lại!"
"Hắn không thể đáp lại cậu, Aziraphale," ông ta tiếp tục không chút thương xót, "cậu phải biết điều đó. Dù hắn có nói gì với cậu thì đó cũng là dối trá. Đó là điều mà những người như bọn họ làm! Hắn là một con quỷ, lũ quỷ không thể yêu như chúng ta."
Nhưng Aziraphale biết rõ. Aziraphale đã chứng kiến Crowley yêu sâu sắc và quan tâm sâu sắc đến anh hơn bất kỳ ai khác trong suốt 6000 năm.
Không, hắn không yêu như Thiên đàng.
Tình yêu của Thiên đàng không chỉ đơn giản là được ban tặng, nó là một giải thưởng để tranh giành, một thứ cần phải kiếm tìm, một thứ mà bạn sẽ đánh mất nếu không nhét vừa chiếc hộp nhỏ gọn gàng của họ.
Tình yêu của Crowley là vô điều kiện. Aziraphale đã hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra xa, nhưng ác quỷ ấy luôn quay trở lại, luôn ở đó khi anh cần hắn. Tình yêu của hắn là món quà hắn trao đi từ trái tim rộng lượng của mình, ngay cả khi Aziraphale rõ ràng không xứng đáng với điều đó.
Và Chúa ơi, anh đã quá tập trung vào việc mong muốn giành được tình yêu của Thiên đàng đến nỗi đã mù quáng trước tình yêu mà anh đã được trao từ một người tuyệt vời như vậy.
Có lẽ tình yêu mà anh luôn tìm kiếm... chính là tình yêu mà anh đã có.
Theo nhiều cách, tình yêu của Crowley giống như cách mà Aziraphale đã từng tin rằng Thiên đàng là như vậy, là cách mà anh tin Thiên đàng nên như vậy.
Nơi nào có Beelzebub thì nơi đó là Thiên đàng của tôi, Gabriel đã nói vậy, và Aziraphale hoàn toàn hiểu được cảm giác đó.
"Hắn không thể đáp lại cậu", lời nói của Metatron vang vọng bên tai anh, và anh có thể cảm thấy quai hàm mình nghiến chặt vì tức giận, những ngón tay cuộn tròn quanh vải áo khoác và giữ chặt.
Những thiên thần này chẳng biết tí gì về Trái đất, về cuộc sống, về tình yêu - nhưng họ vẫn tự mình đưa ra phán xét đối với chúng, đối với Crowley. Bản thân anh đã rơi vào cái bẫy đó quá nhiều lần, anh rất tiếc phải thừa nhận, nhưng bây giờ anh sẽ không mắc phải nữa. Không để nó lặp lại nữa.
"Tôi chấp nhận rủi ro đó, cảm ơn ngài."
"Cậu đang phạm sai lầm."
"Ồ, ngay bây giờ tôi tin rằng mình đang hủy bỏ được một điều."
"Hắn đang dụ dỗ cậu!" Metatron đang rất giận dữ, không cố gắng che giấu sự kích động của mình nữa. "Hắn là Kẻ cám dỗ Nguyên thủy, Aziraphale, đó là mục đích hắn được tạo ra! Hắn muốn dụ dỗ cậu rời xa mục đích của mình. Khỏi vận mệnh của cậu."
Không. Aziraphale mỉm cười. Nụ cười thực sự kể từ khi anh rời khỏi cửa tiệm của mình. Anh ấy là định mệnh của tôi.
Và rõ ràng, thiên thần kia có thể nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt anh, rằng quyết định của anh đã được đưa ra, sẽ không thay đổi.
"Cậu thực sự nghĩ rằng hắn sẽ tha thứ cho cậu?", Metatron hỏi, nhướng mày chế nhạo. "Sau khi cậu dễ dàng rời bỏ hắn như vậy? Cậu có chắc về điều đó không, Aziraphale? Bởi vì nếu hắn không tha thứ, cậu sẽ không còn nơi nào khác để đi. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Nếu bây giờ cậu rời đi, Thiên đàng sẽ không còn dính líu với cậu nữa, mãi mãi."
Và vâng, đó là một ý nghĩ khủng khiếp. Crowley không tha thứ cho anh. Đó là điều đáng sợ nhất trong tất cả những điều đáng sợ. Nhưng ngay cả đó là cơ hội nhỏ nhất để được hắn tha thứ cũng tốt hơn nhiều so với viễn cảnh về cõi vĩnh hằng giữa các thiên thần.
Aziraphale đứng thẳng lên, hai tay bình thản đặt trước bụng.
"Tôi hiểu."
"Thật sao?"
"Phải, tôi-" Aziraphale nuốt nước bọt. "Tôi nghĩ tôi hiểu rõ hơn ngài rất nhiều," anh nói, lặp lại những lời của Crowley với chính mình.
Tất nhiên đó là sự thật. Crowley đã đúng, và Aziraphale chỉ có thể hy vọng rằng anh sẽ không mất hắn mãi mãi vì sự ngu ngốc của mình.
Xin hãy tha thứ cho tôi.
"Bây giờ, tôi muốn quay trở lại Trái đất, xin vui lòng, nếu ngài có lòng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro