Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3

Tác giả: Nayeliq1

Wattpad: Nayeliq1

Link AO3: https://archiveofourown.org/works/48992599

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/348348153-i-forgive-you

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

Đã một năm trôi qua.

Đã một năm rồi hắn không nhận được tin tức gì từ Aziraphale.

Đáng lẽ hắn nên chuẩn bị tinh thần cho việc này, nhưng việc nên chuẩn bị và thực sự chuẩn bị là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Căn hộ của hắn lạnh lẽo và trống rỗng. Kể từ ngày đó, nó đã luôn lạnh lẽo và trống rỗng.

Mọi thứ của hắn vẫn còn đó. Shax không thèm bỏ đi bất cứ thứ gì, hoặc có thể căn hộ đã tự sắp xếp lại khi Crowley trở về. Nhưng giờ đây mọi thứ đã bị hắn ném sau cánh cửa phòng chứa đồ đóng kín, nơi Crowley sẽ không phải để mắt đến bất cứ thứ gì có thể khiến hắn nhớ đến Aziraphale.

Nhưng vấn đề là... mọi thứ đều khiến hắn nhớ đến Aziraphale.

Tất nhiên là vậy. Hắn chưa bao giờ bận tâm đến việc giữ lại một thứ gì đó trừ khi nó khiến hắn nhớ đến Aziraphale. Có một bức tượng đại bàng mà hắn đã lấy ở nhà thờ vào năm 1941. Tác phẩm điêu khắc về một con quỷ và thiên thần đang đấu với nhau. Ngay cả những cái cây cũng khiến hắn nhớ đến thiên thần, cách anh thì thầm những lời tử tế với chúng khi anh nghĩ Crowley không nhìn thấy.

Bây giờ tất cả bọn chúng đều đã chết, những cái cây của hắn. Từng chiếc lá, từng thân cây khô héo cùng với tình yêu trong trái tim hắn.

Crowley không quan tâm đến việc bọn chúng sống hay chết. Hắn còn chẳng muốn sống nữa mà.

Hắn đã không rời khỏi căn hộ của mình trong nhiều tháng. Cũng hiếm khi rời khỏi giường. Mỗi ngày hắn đều cố gắng (và thất bại) không nghĩ về Aziraphale. Rất nhiều lần hắn uống rượu, hy vọng rằng nó sẽ khiến hắn chìm vào giấc ngủ ít nhất là vài ngày. Nhưng không phải lúc nào nó cũng có tác dụng. Đôi khi hắn ngồi một góc trên sàn, khóc lóc và cảm thấy có lỗi với bản thân như một cái cớ thảm hại cho một con quỷ.

Hắn chưa bao giờ khó ngủ. Hắn thích ngủ và có thể làm việc đó cả thế kỉ nếu hắn muốn. Bây giờ hắn không thể. Bởi vì có những giấc mơ không cho phép hắn làm điều đó. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu Aziraphale quay lại khi hắn đang ngủ? Hắn biết Aziraphale sẽ không quay lại. Nhưng lỡ anh thật sự quay lại trong lúc Crowley đang ngủ thì sao? Hắn không thể mạo hiểm được.

Ngày đã dài, đêm còn dài hơn. Sau đó hắn mất nhận thức về ngày hay đêm.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Thế giới vẫn cứ quay. Tuyệt.

Thế giới của hắn đã dừng lại ngay giây phút thiên thần của hắn bước vào chiếc thang máy đó.

Những chai rỗng đã bắt đầu nằm rải rác khắp căn hộ, nhưng hắn quá mệt mỏi để có thể làm phép biến chúng đi, và chắc chắn hắn sẽ không đứng dậy để đi vứt chúng bằng tay. Dù sao thì cũng sẽ không có ai nhìn thấy mớ hỗn độn của hắn cả (căn hộ của hắn là đống bừa bộn, Crowley là đống bừa bộn nốt). Hắn không còn ai nữa cả.

Đôi khi hắn tự hỏi. Aziraphale có cảm thấy cô đơn ở trên đó như ở dưới này không?

Có lẽ là có. Đó là một suy nghĩ vừa buồn bã vừa an ủi.

Có lẽ anh đã có được những người bạn mới. Những người bạn tốt hơn, những người bạn mà anh không cần phải trốn tránh, những người bạn mà anh không phải xấu hổ, những người bạn mà anh không cần phải phá bỏ những quy tắc quý giá của Thiên đàng.

Có lẽ cuối cùng anh đã tạo ra được sự khác biệt mà anh mong muốn. Có lẽ anh đã tìm được mục đích, đã tìm được hạnh phúc.

Hoặc có lẽ anh đang khốn khổ. Có lẽ anh đã hối hận ngay khi đặt chân lên nơi trắng toát kinh tởm đó. Có lẽ anh không thích công việc mà Thiên đàng muốn anh làm. Có lẽ anh đã không vâng lời, đã bị cách chức, đã bị trừng phạt, tra tấn và đuổi ra ngoài hoặc bị giết-

Crowley nôn khan dữ dội, bụng đói cồn cào khi hắn gập người lại vì đau.

Không. Không không không, hắn không thể nghĩ được những điều như vậy.

Chỉ vì chuyện đó xảy ra với hắn không có nghĩa là-

Mẹ kiếp.

Hắn kéo đầu gối lên ngang ngực, lắc lư qua lại trên sàn nhà. Hắn không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó. Không muốn nghĩ đến cảm giác đó, hắn đã cố làm điều đúng đắn như thế nào và cuối cùng lại kết thúc như thế nào- và Aziraphale... Aziraphale cũng luôn cố gắng làm điều đúng đắn. Crowley biết điều đó. Hắn không còn vâng lời một cách mù quáng nữa, không còn nữa. Hắn cũng không tuân theo mệnh lệnh mà không có bất cứ thắc mắc nào nếu hắn không đồng ý với phương pháp của họ.

Và với tư cách là Tổng lãnh thiên thần tối cao, Aziraphale sẽ coi nhiệm vụ của mình là phải lên tiếng, bởi vì đó chính là Aziraphale. Luôn tốt bụng, luôn quan tâm, luôn ân cần, luôn lo lắng cho nhân loại, đồng cảm theo cách mà các thiên thần khác chưa bao giờ học được, theo cách mà họ không thể hiểu được.

Crowley biết. Hắn đã ở đó, làm việc đó.

Nếu anh đặt câu hỏi thì sao? Crowley cũng chỉ hỏi một vài câu hỏi.

Chỉ là hỏi hơi nhiều một chút...

Hắn luồn tay vào tóc, nắm chặt những sợi tóc đỏ và kéo cho đến khi cảm thấy đau. Cơn đau thật tốt, có căn cứ. Những ngày này hầu hết thời gian hắn đều cảm thấy trống rỗng.

Có lẽ hắn sẽ cứu được anh nếu họ làm anh sa ngã. Có lẽ họ có thể ở bên nhau, nếu cuối cùng họ giống nhau.

Chúng ta có thể ở bên nhau, Aziraphale đã nói vậy. Cùng là thiên thần.

Thế còn ác quỷ thì sao.

Thật là hèn hạ và khủng khiếp khi nghĩ đến việc đó. Hắn ghét bản thân mình vì đã nghĩ như vậy. Ghét bản thân mình trong một phần nghìn giây đã thực sự ước điều đó xảy ra.

Hắn không muốn điều đó. Tất nhiên là hắn không bao giờ muốn điều đó. Hắn không bao giờ muốn Aziraphale phải đau khổ như vậy chỉ để Crowley có được anh.

Hắn uống cạn chai rượu mà không nếm được vị gì. Hắn cần phải quên chuyện đó đi, cần phải quên hình ảnh Aziraphale trước cửa nhà mình, chiếc áo khoác màu kem lấm lem hắc ín, đôi cánh cháy đen và ướt đẫm mùi của sự sa ngã.

Thời gian trôi qua. Hắn không biết là bao nhiêu. Không quan tâm.

Đây là sự vĩnh cửu của hắn.

Cho đến khi không còn nữa.

Bởi vì Aziraphale đang ở đó, đang đứng trước cửa nhà hắn. Và đôi cánh của anh vẫn trắng, đôi mắt đẫm lệ năn nỉ và xin lỗi.

Lần đầu tiên Crowley tỉnh táo sau nhiều tháng, những cảm xúc mà hắn đã cẩn thận khóa chặt giờ đây lại vỡ ra và cuốn thành những làn sóng mạnh mẽ khi hắn nhìn thấy thiên thần. Nhẹ nhõm, bất ngờ, bối rối, tổn thương, yêu thương, đau đớn, quá nhiều nỗi đau - tất cả trộn lẫn với nhau và lên đến đỉnh điểm bùng nổ dữ dội trong lồng ngực Crowley.

Đã một năm trôi qua. Một năm.

Aziraphale đã bỏ hắn lại phía sau, đã để hắn một mình. Và phải mất một năm anh mới nhận ra mình đã phạm sai lầm. Phải mất một năm anh mới nhận ra rằng Crowley đã đúng từ lâu, rằng Thiên đàng không như những gì anh nghĩ, dù Aziraphale có cố gắng thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể trở thành điều họ mong muốn, không thể khiến họ hạnh phúc. Không thể thay đổi được điều gì cả.

Thiên thần đã khóc và cầu xin Crowley hãy để anh giải thích, hứa rằng anh đã học được bài học của mình, tuyên bố rằng anh đã ngu ngốc và mù quáng trước mong muốn cuối cùng được Thiên đàng chấp thuận.

Anh nói lẽ ra anh nên chọn Crowley.

Và tất nhiên, Crowley đã chấp nhận nó như một kẻ thảm hại, tuyệt vọng.

Tất nhiên, Crowley đồng ý đưa anh về. Nhưng trong hắn vẫn còn rất nhiều sự tức giận, quá nhiều tổn thương mà hắn chưa thể đối mặt, quá nhiều sự phản bội mà hắn không thể tha thứ được-

Khi họ hôn nhau, nó rất mãnh liệt. Có cảm giác như Aziraphale muốn nói đó là một lời xin lỗi, một lời hứa, một lời thề. Đối với Crowley, nó chỉ có cảm giác như một hình phạt.

Khi họ cởi quần áo, thật vội vã và không hề cầu kỳ, các đường may bị xé toạc, những chiếc cúc tung bay và Aziraphale không nói một lời nào khi chiếc áo ghi lê quý giá của anh bị rách.

Mọi thứ đều như là một đám mây mù. Da của Aziraphale trơn bóng vì mồ hôi, nó trượt vào da Crowley. Mùi vị của Aziraphale, mùi đồng khi răng nanh của hắn cắn lên vai thiên thần. Âm thanh của Aziraphale, đói khát, tuyệt vọng và phóng đãng đã tiếp thêm ngọn lửa trong tâm hồn Crowley, khiến tay hắn nắm chặt hơn và tâm trí hắn càng quay cuồng hơn.

Hắn không quan tâm liệu mình có để lại vết bầm tím hay không. Hắn không quan tâm liệu đây có phải là giấc mơ của hắn hay không.

Những giấc mơ của hắn đã tan vỡ, và có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể hàn gắn chúng lại được nữa. Có lẽ những giấc mơ của hắn đã không còn nữa, nhưng Aziraphale đã ở đây, cuối cùng cũng ở đây, mềm mỏng và sẵn sàng để Crowley làm bất cứ điều gì hắn muốn với anh.

Aziraphale cuối cùng đã trở lại nơi anh thuộc về, và Crowley sẽ bị nguyền rủa (một lần nữa) nếu hắn để anh hoặc Thiên đường hay Địa ngục hay bất kỳ ai ở giữa quên rằng thiên thần này là của hắn.

"Quay lại", hắn nghe thấy chính mình rít lên. "Tôi bảo quay lại!"

Aziraphale nhìn hắn với đôi mắt mở to nhưng tuân theo mà không nói một lời. Anh đẹp đẽ, lộng lẫy, dễ dàng nới lỏng khi những ngón tay của Crowley làm việc để kéo căng anh ra. Anh rên rỉ và quằn quại, hình ảnh của tội lỗi thuần khiết, và đó không phải chỉ là điều mỉa mai ngọt ngào nhất từng xuất hiện trong tâm trí Crowley sao.

"Nhìn em kìa." hắn không còn là chính mình nữa, lời nói vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn. Hắn chẳng còn lại gì ngoài sự tê liệt, giận dữ và khao khát. "Thiên đường sẽ nghĩ gì về thiên thần quý giá của họ bây giờ? Họ sẽ nói gì nếu họ có thể nhìn thấy em? Để bản thân bị ô uế bởi bàn tay của một con quỷ-"

Aziraphale tạo ra một âm thanh không giống bất cứ thứ gì Crowley từng nghe khi hắn ấn vào bên trong anh, và hắn không hiểu thế nào mà lại có thứ gì đó có thể cảm thấy sai trái và đúng đắn đến vậy cùng một lúc-

Sự im lặng, khi mọi chuyện đã kết thúc.

Không có chim sơn ca, Crowley nhớ lại. Không có chim sơn ca.

Và Aziraphale quay lại, nhìn qua vai hắn với những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Thiên thần mở miệng, sau đó-

"Tôi tha thứ cho anh."

Crowley bật dậy khỏi giường một cách thô bạo, người ướt đẫm mồ hôi và đôi má đẫm nước mắt giống như Aziraphale vừa mới đây.

Hắn thở hổn hển, cố gắng hết sức để lấy lại hơi thở, đuổi đi ký ức khủng khiếp về giấc mơ - về cơn ác mộng của hắn - càng xa càng tốt. Aziraphale không ở đây, không quay lại, không một năm, thậm chí không một ngày, anh không ở đây, anh không bị thương, anh-

Crowley ấn lòng bàn tay vào mắt mình, nghẹn ngào trong tiếng nức nở muốn thoát ra khỏi cổ họng.

Hắn biết ngủ không phải là một ý hay.

Hắn không thể lường trước được nó sẽ khủng khiếp đến mức nào.

Mới chỉ được vài giờ kể từ khi Aziraphale bước vào thang máy, lần lượt rời bỏ mạng sống của Crowley, và hắn đã cảm thấy như không thể thở được. Làm sao hắn có thể sống mà không có Aziraphale đây?

Đây có phải là tương lai của hắn? Hình ảnh khủng khiếp mà giấc mơ đã cho hắn thấy? Đây có phải là điều sẽ xảy đến với hắn không?

Toàn thân hắn run lên, chiếc áo sơ mi dính chặt vào làn da ẩm ướt. Thật ghê tởm, hắn cảm thấy ghê tởm, những hình ảnh của bản thân trong mơ xâm chiếm tâm trí hắn, hiện ra khiến hắn rùng mình kinh hãi và ghê tởm tột độ.

Chỉ nghĩ đến việc hắn hành động như vậy thôi cũng khiến hắn cảm thấy buồn nôn, đôi tay run rẩy nắm chặt thành nắm đấm. Trong tâm trí hắn, hắn phải nhìn đôi bàn tay đã muốn để lại những vết bầm tím trên da Aziraphale, nắm quá mạnh, bám quá chặt. Một tác phẩm hoàn hảo, được vẽ bằng đầu ngón tay của Crowley với màu xanh lam và tím. Một bề mặt nguyên vẹn, bị xé nát bởi hàm răng và móng vuốt sắt nhọn.

Nó khiến hắn buồn nôn, ký ức về mùi vị ghê tởm của rượu whisky cũ nổi bật trong miệng hắn.

Hắn sẽ không bao giờ đối xử với thiên thần của mình như vậy. Không bao giờ.

Không quan trọng hắn bị tổn thương đến mức nào, không quan trọng hắn tích tụ bao nhiêu nỗi đau trong lồng ngực, không quan trọng nó đã đốt cháy bao nhiêu sự tức giận trong trái tim hắn. Hắn sẽ không bao giờ dùng nó để làm tổn thương Aziraphale, và chắc chắn không như vậy, không bao giờ như vậy.

Tất cả những gì hắn muốn là sự dịu dàng, tắm cho thiên thần của mình tất cả những điều mềm mại, dịu dàng, yêu thương và dứt khoát là những điều phi ma quỷ mà hắn không nên khao khát.

Crowley thở dài và ngã người xuống tấm trải giường, sợ hãi phải nhắm mắt lại lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro