Chapter 2
Tác giả: Nayeliq1
Wattpad: Nayeliq1
Link AO3: https://archiveofourown.org/works/48992599
Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/348348153-i-forgive-you
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.
☉☉☉
Cánh cửa của chiếc Bentley đóng lại sau lưng một cách nặng nề, lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe thân yêu của mình mà không có cảm giác thoải mái.
Hắn không lái xe đến hiệu sách để gặp Aziraphale nữa. Hắn không đón Aziraphale đi ăn tối nữa. Aziraphale sẽ không bao giờ ngồi vào chiếc ghế phụ đó nữa.
Hắn khởi động xe, để tiếng động cơ ầm ầm quen thuộc lấp đầy tai và dội khắp cơ thể. Nó không thể át đi tâm trí đang giận dữ và xoa dịu đi trái tim đau đớn của hắn.
Chiếc Bentley bắt đầu mở nhạc.
I used to think one day, we'd tell the story of us,
How we met and the sparks flew instantly
And people would say 'they're the lucky ones'
Cái quái gì vậy? Đó có phải là- Không, chắc chắn là không. Không thể nào được.
Oh, a simple complication, miscommunications lead to fallout, the car went on.
So many things that I wish you knew,
so many walls up, I can't break through
Mẹ kiếp. Chắc chắn là vậy rồi. Lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ, Bentley tự ý mở nhạc không phải của Queen. Nó còn là Taylor Swift nữa chứ.
"Ừ, ngươi nghĩ vậy sao." Crowley nhấn nút tắt, nhưng tiếng nhạc vẫn không ngừng.
I'm starting to think one day, I'll tell the story of us
How I was losing my mind when I saw you here
But you held your pride like you should've held me
Được rồi. Mẹ kiếp. Những lời hát đó đã xé toạc lòng ngực Crowley ra một cách khó chịu mà hắn không muốn nghĩ quá nhiều về nó.
"Chết-?"
Hắn bấm nút thử lần nữa. Vẫn như cũ.
Oh, I'm scared to see the ending,
why are we pretending this is nothing
I'd tell you I miss you but I don't know how,
I've never heard silence quite this loud
Sự im lặng sau nụ hôn. Sự im lặng hét lên lời tạm biệt.
Sự im lặng đó có nghĩa là không còn chim sơn ca nữa.
This is looking like a contest
of who can act like they care less
But I liked it better when you were on my side
Phe của tôi. Phe của chúng ta. Đã từng có phe của 'chúng ta' chưa? Hay đó là một lời nói dối hắn tự nói với chính mình?
The battle's in your hands now,
but I would lay my armour down
If you said you'd rather love than fight
Và thế là đủ rồi. Đây chắc hẳn là một trò đùa. Hắn đã cố gắng chuyển sang bài hát tiếp theo.
Taylor nữa. Tệ hơn nữa. Ít nhất thì bài đầu tiên còn có tiếng guitar điện.
You say 'I don't understand'
and I say 'I know you don't
We thought a cure would come through in time,
now I fear it won't
"Đùa ta sao."
Hắn thử lại. Không có gì thay đổi.
"Nghiêm túc đấy à?" Hắn nhìn chằm chằm vào vô lăng với vẻ buộc tội, nhưng chiếc Bentley vẫn tiếp tục phát nhạc, âm nhạc phát ra từ loa của nó không hề bị nhiễu.
Saying goodbye is death by a thousand cuts, flashbacks waking me up
Get drunk but it's not enough, cause the morning comes and you're not my lady
I look through the windows of this love,
even though we boarded them up
Chandelier's still flickering here,
cause I can't pretend it's okay when it's not
Đây đều là những lời bài hát thật sao? Không phải chiếc Bentley đột nhiên có khả năng thay đổi lời bài hát theo cảm xúc của Crowley, phải không?
Bởi vì hắn có thể nhớ rất rõ chiếc đèn chùm trông như thế nào trong hiệu sách, đêm đó Aziraphale đã cầm quả bóng Austen của mình. Crowley đã nghĩ nó hơi kỳ cục, một ngọn đèn khổng lồ lung linh kỳ dị, nhưng nó khiến thiên thần của hắn mỉm cười, nên có kì cũng không sao.
Quiet my fears with the touch of your hand
Paper cut stings from our paper-thin plans
Aziraphale đã khiêu vũ với hắn đêm đó. Nắm tay và kéo hắn lên sàn nhảy. Thật ấm áp, bàn tay của Aziraphale trong tay hắn. Cảm thấy như nó nên thuộc về nơi đó.
My time, my wine, my spirit, my trust
Trying to find a part of me you didn't take up
Tất cả những đêm ở phía sau hiệu sách, uống rượu và ở bên nhau.
Gave you too much, but it wasn't enough-
Chiếc Bentley quay vòng trên đường khi Crowley giật mạnh vô lăng. Một chiếc ô tô khác bấm còi khi họ trượt trên con đường ướt, khiến họ lao vào dòng xe ngược chiều trong một giây trước khi chiếc ô tô quyết định tự xử lý vấn đề và vượt lên. Crowley thở hổn hển nặng nề khi chiếc Bentley lùi vào làn đường của nó, tự lái mà không cần chỉ dẫn.
Đã cho em quá nhiều, nhưng nhiêu đó vẫn không đủ.
Hắn từ bỏ việc giả vờ rằng mình không nghe, không thấy cảm xúc của mình được phản ánh trong âm nhạc. Có lẽ chiếc Bentley biết hắn cần thứ này. Nó đau, nhưng hắn chấp nhận. Chỉ cần đau đớn thì cảm giác trống rỗng lờ mờ này sẽ không thể lan tràn trong cơ thể hắn nữa. Chỉ là chưa thôi.
Từng giọt nước mắt cay xè trong mắt Crowley, làm mờ đi tầm nhìn của hắn nhưng hắn vẫn mặc kệ chúng.
Dù sao thì hắn cũng chẳng cần nhìn đường.
~oOo~
Anh đã nghĩ cảm giác này sẽ khác.
Cửa thang máy đóng lại trước mặt anh, tiếng ding quen thuộc của nút H vang lên bên tai Aziraphale. Hồi đó, anh đã từng rất đau lòng khi nghĩ rằng mình không thể quay lại Tổng hành dinh được nữa.
Giờ đây, ánh sáng của sự thánh thiện đã từng rực rỡ một thời lại châm chích trong mắt Aziraphale.
Thang máy đi lên khiến bụng anh chùng xuống.
Anh nghĩ lại những sảnh đường rộng mở của Thiên đàng đang chờ đợi anh, cảm thấy mình đã từng trong sạch, tinh khiết và được chào đón. Giờ đây, bức tranh đó dường như khô khan và chết chóc đối lập với cửa hàng tiện nghi của anh, chất đầy những kệ sách, mỗi cuốn đều quý giá đối với anh, mỗi cuốn là một câu chuyện của riêng anh.
Có chiếc ghế bành mà Crowley luôn ngồi. Những chai rượu có giá trị mà anh đã đặc biệt tìm kiếm để có thể chia sẻ với Crowley. Có tấm rèm mà anh không bao giờ đóng vì anh biết Crowley thích nằm ườn ra ngoài nơi có ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Có một chậu cây trên bậu cửa sổ, một loại cây mà Crowley đã tặng anh, cái cây đã bắt đầu nở hoa vào năm ngoái mặc dù Crowley khăng khăng rằng loài này không nên nở hoa.
Tiệm sách của anh chất đầy những thứ anh yêu thích và trân trọng, nhưng trên hết, nó chứa đầy những kỷ niệm. Và tất cả những điều hạnh phúc nhất đều liên quan đến Crowley.
Thang máy kêu lạch cạch, khiến Aziraphale cảm thấy phát ốm.
Anh đang làm gì ở đây? Đây không phải là nơi anh thuộc về, đây không phải là nhà của anh, đây là-
Có phải anh vừa bị thao túng? Họ đã nói với anh tất cả những gì anh luôn muốn nghe, khen ngợi và vỗ nhẹ vào lưng anh, nói rằng anh đã làm rất tốt, rằng không có sự lựa chọn nào tốt hơn anh. Anh đã khao khát điều này quá lâu, sự công nhận, sự chấp nhận, được đánh giá cao.
Anh đã tìm kiếm sự chấp thuận một cách quyết liệt, đã khao khát nó một cách tuyệt vọng trong sáu nghìn năm nay. Metatron đã nhận được nó mà chẳng tốn chút sức lực nào, và Aziraphale quá yếu đuối nên không thể với tới nó khi nó xuất hiện.
Tất cả sự tồn tại của anh, toàn bộ con người anh đã được xây dựng với mong muốn trở nên tốt đẹp. Phải tử tế, phải chính trực, phải đúng đắn. Lòng tự trọng của anh hầu như phụ thuộc hoàn toàn vào sự công nhận mà anh nhận được, dù ít dù nhiều.
Nhưng Crowley... Không phải Crowley đã luôn cho anh tất cả những thứ đó và hơn thế nữa sao?
Crowley đã luôn ở đó, đã động viên anh, ủng hộ anh, nuông chiều anh, giải cứu anh, yêu thương anh-
Crowley đã- Crowley đã yêu anh.
Aziraphale cảm thấy như mình không thể thở được, điều này khá buồn cười, vì cơ thể của anh thậm chí không cần thở. Anh cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng khi anh phải dựa một tay vào tường thang máy để giữ thăng bằng.
Anh đã làm gì?
Anh đã rời bỏ Crowley. Anh đã bỏ rơi Crowley, đã vứt bỏ hàng năm trời của- của...
Anh đã rời xa người đã luôn cho anh tất cả những gì anh từng mong ước và hơn thế nữa, và để làm gì? Đây không còn là phe của anh nữa, nó đã không còn là phe của anh từ hàng thiên niên kỷ trước. Tại sao anh lại cần sự chấp thuận của họ, trong khi ác quỷ có thể tắm cho anh bằng rất nhiều tình yêu thương hơn cả những sảnh đường trống rỗng của Thiên đàng mà anh mong được chứa chấp?
Ánh sáng trắng của thần thánh quá gay gắt so với ánh sáng trong mắt Crowley.
Sự rộng lớn sạch sẽ của Thiên đàng quá lạnh lẽo so với sự ấm áp khi Crowley chạm vào.
Mắt anh cay xè, mọi thứ quá cằn cỗi, ảm đạm sáng sủa và quá ngột ngạt.
Anh bỏ ngoài tai sự phản đối của Metatron khi những ngón tay của Aziraphale tìm thấy nút thang máy.
~oOo~
Chiếc Bentley đã đưa hắn về nhà. Tất nhiên là vậy.
Hoặc ừm. Nó đã đưa hắn đến căn hộ của mình. Nơi có thể được coi là nhà. Đã từng là nhà, giờ đây Aziraphale không còn ở đó để lấp đầy nó nữa.
Chiếc Bentley đậu ở chỗ quen thuộc của nó, chiếc xe luôn cảm cảm thấy nó thật trống rỗng. Lần cuối cùng nó ở đây là vào cái đêm mà Aziraphale ở lại chỗ của hắn, cái đêm trước khi họ hoán đổi thân xác và cuối cùng cắt đứt mọi liên hệ với Trụ sở chính của họ.
Hoặc Crowley đã nghĩ vậy. Có vẻ như Aziraphale đã không thật sự cắt đứt.
Crowley không ra khỏi xe. Hắn chỉ biết ngồi đó và lắng nghe.
Giờ đây, âm nhạc đã trở thành niềm an ủi, mặc dù hắn sẽ phủ nhận điều đó cho đến ngày bản thân không còn tồn tại. Nó xé nát trái tim hắn, cảm giác như những suy nghĩ và cảm xúc của hắn đang bị xé toạc ra khỏi cơ thể và truyền hết vào đài phát thanh, nhưng kỳ lại nó lại thật thoải mái khi những cảm xúc hỗn độn của hắn được diễn đạt thành lời như thế.
You and I walk a fragile line, it was singing now,
I have known it all this time
But I never thought I'd live to see it break
Stood there and watched you walk away from everything we had
But I still mean every word I said to you
'Chúng ta là một đội, một nhóm', Crowley nói. 'Và chúng ta đã dành toàn bộ cuộc đời để chứng minh rằng chúng ta không phải như vậy'.
'Chúng ta cần tránh xa họ, chỉ là chính chúng ta thôi'.
'Chúng ta có thể bỏ trốn cùng nhau'.
Đã bao nhiêu lần hắn yêu cầu thiên thần bỏ trốn với hắn? Đã bao nhiêu lần câu trả lời vẫn là không?
Oh, holding my breath
Won't lose you again
Something made your eyes go cold
Vẻ mặt của thiên thần khi Crowley thả tay ra. Cái cách lưng anh thẳng ra, hàm anh cứng lại. Từ trước tới giờ Aziraphale chưa bao giờ nhìn hắn như vậy. Không bao giờ. Ngay từ đầu cũng không. Crowley biết nó sẽ ám ảnh hắn từng giờ cho đến vĩnh viễn.
Come on, come on, don't leave me like this
I thought I had you figured out
Something's gone terrible wrong
You're all I wanted
Những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống, làm ướt má Crowley và nhỏ giọt vào lòng hắn. Hắn vẫn mặc kệ. Vì một khi cánh cửa xe được mở ra, sẽ không có ai có thể nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của hắn nữa. Hắn sẽ tập trung về phía trước, không còn ai có thể nghi ngờ điều gì cả.
Hắn sẽ khóa chặt mọi thứ vào trong và ném chìa khóa đi, sẽ để cảm giác tê liệt xâm chiếm và phủ lên nỗi đau đang cố bóp nghẹt hắn bằng chiếc kìm sắt của nó.
Lần này hắn sẽ cảm nhận nó. Sẽ để nó nuốt chửng mình, để cảm xúc cuốn lấy và gột rửa hắn. Hắn phải cảm nhận tất cả trước khi để nó chìm sâu dưới đáy và không bao giờ lôi lên nữa.
Bài hát tiếp theo bắt đầu, và Crowley nắm chặt vô lăng chiếc Bentley.
My cards are on the table, yours are in your hand
Chances are tonight you've already got plans
And chances are I will talk myself to sleep again
Nó thật thảm hại, thực sự, tất cả đều chính xác làm sao. Hắn thật thảm hại, nghĩ lại những đêm hắn trằn trọc mơ tưởng về một tương lai không bao giờ thuộc về mình, một tình yêu chưa bao giờ tồn tại ngoài sự ảo tưởng của hắn.
You give me just enough attention
to keep my hopes too high
Wishful thoughts forget to mention
when something's really not right
And I will block out these voices
of reason in my head
And the voices say: 'You are not the exception,
you will never learn your lesson'
Hắn chắc sẽ cười phá lên nếu điều đó không đúng. Ngay cả bây giờ, ngay cả khi mọi tế bào trong cơ thể hắn đau đớn khi nghĩ về thiên thần, tất cả những gì hắn muốn là được nhìn thấy khuôn mặt của anh một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi.
Không thể là ai khác.
Không quan trọng hắn bị tổn thương bao nhiêu.
Không bao giờ có ai thay thế được.
Foolish One, stop checking your mailbox
for confessions of love that ain't never gonna come,
you will take the long way,
you will take the long way down
Crowley đã khá quen thuộc với những việc tốn thời gian, cảm ơn rất nhiều vì đã nhắc nhở.
You know how to keep me waiting,
I know how to act like I'm fine
Don't know what to call this situation,
but I know I can't call you mine
And it's delicate, but I will do my best
to seem bullet-proof
Phải. Crowley thở dài thườn thượt, nhắm mắt lại.
Hắn phải tự kiểm soát bản thân mình. Hắn phải vượt qua được.
Lau mắt.
Hắn phải vượt qua nó.
Bentley lại phát nhạc.
I didn't have it in myself to go with grace,
And you're the hero flying around saving face
And if I'm dead to you why are you at the wake?
Cursing my name, wishing I stayed
Look at how my tears ricochet
Đó là tất cả những gì anh muốn phải không. Aziraphale muốn trở thành anh hùng. Anh muốn được Thiên đàng chấp thuận, muốn được vỗ lưng. Việc Crowley luôn cố gắng dành cho anh những lời khen ngợi và đánh giá cao mà anh luôn khao khát vẫn chưa đủ. Nó vẫn chưa đủ.
Và giờ Crowley là kẻ xấu. Crowley từ chối đi cùng anh. Crowley đã không ở bên cạnh anh.
Và Aziraphale sẽ sớm tìm ra lý do tại sao, sẽ sớm nhớ ra rằng Thiên đàng cũng tồi tệ như Địa ngục, nó chỉ là được bao phủ tất cả những phần mục nát của mình bằng ánh hào quang chói lòa. Aziraphale sẽ nhớ ra, và anh sẽ hối hận vì đã rời đi.
Ý nghĩ đó lấp đầy hắn với một cảm giác thỏa mãn ghê tởm, và hắn ghét bản thân mình vì điều đó.
Có lẽ hắn là kẻ xấu.
Nó vẫn luôn như vậy.
Tôi ổn, Aziraphale sẽ luôn nói với hắn như thế. Anh là người xấu.
Phải.
The ties were black, the lies were white
In shades of grey and candlelight
I wanted to leave him, I needed a reason
Có lẽ Aziraphale thực sự chỉ cần một lý do để bỏ hắn lại phía sau. Có lẽ anh chỉ cần một nơi nào đó để đi.
Chết tiệt.
Màu xám chết tiệt. Tất cả mọi thứ chết tiệt.
And I can go anywhere I want,
Nó vang lên từ đài phát thanh khi Crowley mở cửa.
Hắn nhìn lên các cửa sổ thuộc về căn hộ của mình. Dù biết là không thể nhưng hắn vẫn rất muốn lấy lại nó. Bây giờ nó là tất cả những gì hắn có, và hắn chưa bao giờ sợ bước vào những căn phòng trống của nó hơn lúc này.
And I can go anywhere I want
Anywhere I want, just not home
----------------------------------
Những bài hát đã được trích dẫn ở trên:
The Story of Us (TV)
You're Losing Me
Death By A Thousand Cuts
Haunted (TV)
Foolish One (TV, From the Vault)
My Tears Ricochet
Getaway Car
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro