Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1

Tác giả: Nayeliq1

Wattpad: Nayeliq1

Link AO3: https://archiveofourown.org/works/48992599

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/348348153-i-forgive-you

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

Tôi tha thứ cho anh.

Aziraphale nhìn Crowley bước ra khỏi cửa. Anh đã nhìn thấy ác quỷ bước ra khỏi hiệu sách hàng triệu lần, biết rằng ngày mai hắn sẽ luôn quay lại ngay cánh cửa đó.

Lần này, cánh cửa đóng lại với cảm giác ngột ngạt không thể thay đổi.

Lần này, Crowley không chỉ bước ra khỏi hiệu sách của anh.

Lần này, Crowley bước ra khỏi cuộc đời anh.

Toàn thân anh run lên, bàn tay run rẩy không kiểm soát được khi anh đưa nó lên đôi môi ngứa ran của mình, đôi môi chỉ mới áp lên môi Crowley một lúc trước. Anh vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của ác quỷ, cái nắm tay run rẩy thô bạo của Crowley nắm chặt vào ve áo khoác của anh.

Nó rất mạnh mẽ, một hành động rõ ràng sinh ra từ sự tuyệt vọng, nhưng vẫn rất dịu dàng theo cách mà chỉ có Crowley từng ở bên anh.

Anh đã muốn hòa mình vào đó, muốn nắm lấy ác quỷ để đáp lại và giữ chặt cho đến khi những lời giận dữ của họ bị lãng quên, cho đến khi Crowley đồng ý ở bên cạnh anh khi Aziraphale cần hắn.

Nhưng anh biết Crowley sẽ không hiểu, hắn không hiểu anh đang cố làm gì, anh đang cố làm gì cho cả hai người họ.

Tất cả những gì Aziraphale cho phép mình làm là một khoảnh khắc duy nhất, một khoảnh khắc duy nhất để đặt tay lên lưng Crowley, một khoảnh khắc nuông chiều duy nhất trước khi ý thức trách nhiệm buộc họ phải xa nhau lần nữa.

Anh sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của Crowley khi anh nói điều đó. Ác quỷ thở ra.

Nó trông như sự chấp nhận, nghe như sự thất vọng, có vị như sự kết thúc.

Tôi tha thứ cho anh.

Khờ dại. Ngốc nghếch. Tàn nhẫn.

Đó không phải là những từ anh muốn nói. Còn lâu mới...

Nhưng nó không còn vấn đề. Đó là những lời anh đã nói, và anh không thể rút lại chúng.

Anh đã nhanh chóng lấy lại tinh thần khi Metatron bước vào, nở một nụ cười đáng được gọi là thiên thần. Anh đã không phải sử dụng nụ cười đó trong nhiều năm rồi, kể từ khi cắt đứt liên lạc với Thiên đàng.

Với Crowley, anh chưa bao giờ cần nụ cười đó.

Với Crowley, nụ cười của anh luôn là thật.

Bây giờ nụ cười này thậm chí còn gượng ép hơn so với trước khi anh bị lưu đày.

"Anh ta phản ứng thế nào?", Metatron hỏi, và Aziraphale cảm thấy một tiếng cười thoát ra khỏi cổ họng, nghe có vẻ giả tạo.

"Eh...không tốt lắm."

Không tốt thực sự.

"À, thì, luôn luôn muốn đi theo con đường riêng của mình. Luôn luôn đặt ra những câu hỏi ngớ ngẩn chết tiệt."

không, Aziraphale nghĩ. Anh ấy muốn đi con đường của chúng tôi, với tôi. Anh ấy chỉ hỏi những câu hỏi đúng, nhưng không ai muốn nghe chúng.

"Được rồi, sẵn sàng đi chưa?"

Metatron nhìn anh chờ đợi, và Aziraphale thấy mình do dự, thấy mình muốn dừng lại, như thể có khả năng Crowley sẽ quay lại nếu anh trì hoãn và đợi đủ lâu.

"Có cần mang theo gì không?"

Không gì cả. Đó không phải là câu hỏi.

Đây không phải là hỏi về cái gì, mà là hỏi về ai kia. Nhưng hắn không đến.

"Không," Aziraphale nói, sự thật của từ đó thấm sâu và nặng trĩu trong lồng ngực anh. "Tôi không thể nghĩ ra gì cả."

Và có lẽ điều này rốt cuộc không đúng, chắc chắn là không ổn, không còn nữa, không phải như thế này, không phải cái giá này, nhưng...

Aziraphale nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thế giới mà anh đã bỏ lại phía sau. Anh nhìn quanh hiệu sách của mình, ngôi nhà mà anh đang từ bỏ. Anh nhìn vào khoảng trống mà lẽ ra Crowley phải lấp đầy bằng sự hiện diện của hắn, và-

"Tôi nghĩ tôi..."

Tôi nghĩ rằng tôi không thể làm việc này, anh muốn nói như vậy.

Tôi nghĩ rằng tôi không thể chấp nhận lời đề nghị của ông, anh muốn nói như vậy.

Tôi nghĩ tôi đã phạm sai lầm, anh muốn nói như vậy.

Nhưng Metatron đang đợi ở cửa, đợi ở cửa chờ anh, giống như đang cần anh, giống như anh rất quan trọng.

Anh đã đồng ý. Bây giờ anh có nhiệm vụ. Anh có trách nhiệm.

Aziraphale buộc mình phải mỉm cười.

"Không có gì đâu."

~oOo~

Tôi tha thứ cho anh.

Những lời nói như tạt axit vào tai Crowley.

Trong tất cả những điều mà hắn đã tưởng tượng Aziraphale sẽ nói - không phải thế. Không bao giờ.

Anh thậm chí còn không di chuyển khi Crowley hôn anh. Chỉ trong một giây, hắn nghĩ mình có thể cảm thấy bàn tay ấm áp của thiên thần nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, nhưng rồi chúng biến mất, Aziraphale cứng đờ và căng thẳng nơi Crowley đang ấn vào anh.

Nó không nên như thế này. Sau hàng thiên niên kỷ mơ về khoảnh khắc này, nó không nên diễn ra như vậy.

Mạnh mẽ, tuyệt vọng và kết thúc một cách ích kỷ. Một nỗ lực cuồng loạn cuối cùng để làm cho thiên thần hiểu ra, thay đổi quyết định và ở lại. Một tiếng kêu cứu dữ dội khi hắn nhận ra đây có thể là cơ hội cuối cùng hắn được hôn Aziraphale, ngay cả khi đó không phải là điều hắn muốn.

Trong những giấc mơ của hắn, nó thật chậm rãi, nhẹ nhàng và lãng mạn. Trong giấc mơ của hắn, Aziraphale đã mỉm cười với hắn khi môi họ rời nhau.

Bây giờ, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của thiên thần là sốc, kinh hoàng và ghê tởm.

Hơi thở của Aziraphale nặng nhọc, đôi vai phập phồng, đôi tay run rẩy.

Tôi tha thứ cho anh, anh nói, phá vỡ thế giới của Crowley xung quanh anh.

Những lời lẽ ra phải là sự tử tế, lại biến thành tên lửa xuyên qua lồng ngực Crowley và khiến trái tim hắn tan nát thành từng mảnh.

Một cử chỉ lẽ ra là của tình yêu, đã biến thành một sự xâm phạm cần được tha thứ.

Dù sao thì hắn cũng không thể tha thứ được, và cả hai đều biết điều đó.

Chúng ta có thể ở bên nhau, Aziraphale đã nói. Như những thiên thần.

Anh không hiểu Crowley chút nào sao? Anh không biết rằng Crowley hoàn toàn không có hứng thú quay lại nơi đó sao? Hắn đã mất khá nhiều thời gian để thích nghi với làn da của chính mình sau Cú ngã, nhưng hắn đã học được cách hài lòng với con người của mình. Và Aziraphale... Aziraphale là người duy nhất chưa bao giờ khiến hắn cảm thấy mình kém cỏi hơn vì là một ác quỷ. Chắc chắn, đôi khi thiên thần có thể thể hiện thái độ thánh thiện hơn hắn, đặc biệt là vào lúc đầu, nhưng nó chưa bao giờ có ác ý. Crowley luôn cảm thấy... được chấp nhận, thậm chí được đánh giá cao.

Nhưng rõ ràng tất cả chỉ là dối trá. Aziraphale không muốn hắn. Ít nhất là khi hắn như thế này.

Hắn nên biết rằng như vậy vẫn chưa đủ tốt. Rằng hắn không đủ tốt.

Chúng ta có thể là thiên thần một lần nữa. Niềm vui trong mắt Aziraphale giống như một cái tát vào mặt Crowley. Hắn sẽ không bao giờ quay trở lại đó. Hắn sẽ đi theo thiên thần đến bất cứ đâu, bất cứ nơi nào anh muốn. Bất cứ nơi nào nhưng không phải ở đó.

Làm sao Ariraphale có thể ngu ngốc đến mức tin vào Thiên đàng một lần nữa? Hắn đã nghĩ rằng cuối cùng họ đã vượt qua được điều đó, rằng Aziraphale cuối cùng đã hiểu rằng Thiên đàng thật ra không phải như vậy - chắc chắn, qua sự kiện Armageddon cũng đã thấy được phần nào.

Làm sao anh có thể quay lại nơi đó, nơi mà họ chưa bao giờ hiểu anh, chưa bao giờ đánh giá cao anh, thậm chí chưa bao giờ tôn trọng anh? Làm sao anh có thể chọn những người đó, những thiên thần đã đối xử với anh như thể anh không đáng giá bằng đống đất dưới giày của họ, đã đe dọa mạng sống của anh và luôn cố gắng tiêu diệt anh - đối với Aziraphale điều đó có ý nghĩa hơn Crowley sao?

Không có gì là mãi mãi, Aziraphale đã nói như vậy.

Phải. Không có gì. Không phải hiệu sách, không phải Trái đất, không phải họ.

Có lẽ hắn chẳng là gì ngoài một thằng ngốc.

Có lẽ tất cả chỉ là giấc mơ ngớ ngẩn, vô nghĩa rằng một thiên thần sẽ chọn một người như hắn.

Có lẽ hắn đã dành sáu nghìn năm sống chết cho những khoảnh khắc được đánh cắp và vay mượn này.

Không có gì khác.

~oOo~

Anh gần như không dám nhìn Crowley đang đứng cạnh xe của hắn bên kia đường.

Hắn đã đứng đó như thể đang chờ đợi điều gì đó, và Aziraphale không thể nhìn nó quá nhiều, không thể nghĩ về điều đó quá nhiều, nếu anh thực sự không muốn đặt chân vào chiếc thang máy đó.

Cảm giác bây giờ thật vô nghĩa, khi không phải với Crowley, không phải cho Crowley.

Anh đã nghĩ rằng nếu anh có thể lãnh đạo Thiên đàng, tất cả các mối đe dọa sau này của họ sẽ được xóa bỏ. Họ có thể an toàn và hạnh phúc. Crowley lẽ ra có thể an toàn và hạnh phúc. Anh có thể đảm bảo rằng Crowley sẽ an toàn và hạnh phúc.

Và có lẽ, có lẽ anh sẽ có cách để sửa chữa một số sai lầm trong quá khứ của mình. Có lẽ anh có thể bù đắp nó, thay đổi điều gì đó tốt hơn, tạo ra sự khác biệt thực sự.

Có lẽ anh có thể tạo ra một thế giới nơi anh và Crowley có thể hạnh phúc bên nhau. Đó không phải là cơ hội tốt của họ sao? Sao Crowley không thấy điều đó?

Họ đã cố gắng sống cuộc sống của họ ở đây, trên Trái đất. Họ đã thử và thất bại. Họ sẽ không bao giờ được an toàn ở đây, nhất là khi họ bị lưu đày, khi Thiên đàng và Địa ngục có thể lại thất hứa và không cho họ yên, khi lũ quỷ có thể tìm đường vượt qua ngưỡng cửa hiệu sách của anh và các tổng lãnh thiên thần có thể ghé qua bất cứ khi nào bọn họ muốn. Họ không bao giờ có thể tự do ở đây, không bao giờ có hòa bình, không bao giờ được mất cảnh giác và chỉ được như vậy.

Và Crowley... Crowley luôn là người thực hiện việc đó. Crowley luôn là người giải cứu anh, người giúp anh thoát khỏi rắc rối, người từng bước giúp tình bạn của họ nảy nở, người bạn thân nhất của Aziraphale, người mời anh bữa tối và nuông chiều những điều ngớ ngẩn nhỏ nhặt. Hắn luôn vui vẻ và chịu đựng những thiếu sót hết lần này đến lần khác.

Chỉ lần này thôi, Aziraphale đã nghĩ mình có thể làm điều gì đó cho Crowley.

Chỉ một lần này, anh muốn cho hắn thấy rằng anh cũng sẵn sàng làm mọi việc, nỗ lực để làm Crowley hạnh phúc, để chứng tỏ rằng anh sẵn sàng từ bỏ sự thoải mái trong hiệu sách, thú vui ăn uống, uống rượu và cuộc sống trên Trái đất, rằng anh sẵn sàng hy sinh mọi thứ để đảm bảo cho anh và Crowley có thể ở bên nhau.

Không có gì là mãi mãi, anh đã nói với hắn như vậy.

Tôi không cần bất kỳ thứ gì trong số này, ý anh là, tôi không cần cửa tiệm mà tôi đã coi là nhà, tôi không cần những nhà hàng sushi nhỏ sang trọng, nơi họ biết tôi, tôi không cần ca cao vào buổi tối bên cạnh một cuốn sách hay, tôi không cần phim ảnh, âm nhạc và tất cả những điều đẹp đẽ của con người mà tôi thấy thích thú - tất cả những gì tôi cần là được ở bên anh.

Cuối cùng anh muốn cho Crowley mọi thứ mà hắn xứng đáng.

Anh muốn họ ở bên nhau, được phép ở bên nhau.

Cậu có thể lãnh đạo Thiên đàng, Metatron đã nói.

Cậu sẽ được đánh giá cao, Aziraphale đã nghe nói vậy, cậu sẽ có sức mạnh để định hình tương lai của mình, tương lai của Trái đất mà cả hai người vô cùng yêu quý.

Cậu sẽ được an toàn, ông ta đã hứa. Ác quỷ bên cạnh cậu cũng sẽ được an toàn. Cậu ta thậm chí có thể ở bên cậu. Giống như bây giờ, như chưa từng thay đổi. Sẽ không ai chế giễu việc đó, sẽ không ai cố gắng tách hai người ra một lần nữa.

Và sau ngần ấy thời gian, sau tất cả những gì họ đã trải qua - ai có thể đổ lỗi cho Aziraphale vì tin ông ta? Ai có thể trách anh vì anh muốn tin, khi từ đầu các thiên thần được tạo ra là để tin tưởng? Ai có thể trách anh vì anh đã tin tưởng, muốn khôi phục niềm tin mà anh đã dần đánh mất nhưng vẫn tuyệt vọng bám lấy hàng triệu năm?

Và Crowley luôn luôn... tốt. Cho dù ác quỷ có cố gắng từ chối điều đó thế nào, Aziraphale biết rằng không ai tốt bụng, tử tế, tràn đầy sự đồng cảm và tình yêu như vậy. Hắn đã cứu các con của Job, những con dê của ông ấy. Hắn đã cố gắng cứu những con vật khỏi bị chết đuối trong trận đại hồng thủy. Hắn đã liên tục bất chấp cả lệnh của Địa ngục và Thiên đàng, không màng đến việc điều đó có khiến hắn gặp nguy hiểm hay không, chỉ vì trong thâm tâm hắn biết rằng đó là điều đúng đắn.

Là một thiên thần, anh có thể làm điều tốt anh mong muốn mà không cần kiềm chế, không cần phải bất chấp bản chất của chính mình. Hắn lẽ ra có thể phát huy hết khả năng của mình, có thể tìm lại được tinh thần trẻ trung và niềm vui thuần khiết mà Aziraphale đã chứng kiến ​​ở hắn vào lần đầu tiên họ gặp nhau, trước khi Trái đất tồn tại, khi không có con người và ác quỷ và Crowley đã tạo ra Trái Đất. Những ngôi sao phi thường nhất và kinh ngạc trước vẻ đẹp của chúng.

Đó là thứ mà Aziraphale muốn cho hắn.

Đó là những gì anh hy vọng có thể chờ đợi họ phía trước nếu anh chấp nhận lời đề nghị của Metatron.

Cuộc sống trên Thiên đàng, vâng, nhưng ít nhất là một cuộc sống cùng nhau, an toàn và vui vẻ, không gò bó.

Nhưng Crowley không hiểu.

Thay vào đó, Crowley đã hôn anh như thể đó là lần cuối cùng hắn có thể làm điều đó.

Bởi vì nó đã xảy ra rồi.

Và tất cả những gì Aziraphale nói là tôi tha thứ cho anh.

Tôi rất giỏi tha thứ. Đó là một trong những điều yêu thích của tôi, anh đã nói với Maggie.

Bây giờ, những từ đó vỡ vụn thành từng mảnh đắng ngắt trong miệng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro