To
Có một tập tin nằm trên bàn làm việc của Jeonghan tại Đài Bắc, tập tin này đã được mở ra hàng nghìn lần nhưng chưa bao giờ được đóng lại một cách hoàn chỉnh. Có một lý do đơn giản cho việc này: nhiệm vụ quá độc đáo và bất khả thi, bất kỳ thành viên thực hiện nhiệm vụ nào muốn thấy ánh sáng ngày mai đều từ chối nó.
Khi Wonwoo lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh ngay lập tức quyết định rằng có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát và quá nhiều điều có thể sai sót trong nhiệm vụ, chưa kể đến việc mục tiêu là một trong những người nguy hiểm nhất từng tồn tại và tất cả các cuộc thử ám sát hắn đều thất bại thảm hại. Tập tin đã được đặt tên là Tập tin X vì không có một thành viên nào đủ điên rồ để tiếp nhận nó và điều này đã trở nên khá nổi tiếng trong tổ chức.
Vì vậy, khi một đặc vụ chịu nhận nhiệm vụ, tin tức lan truyền nhanh như cháy rừng.
Và tất nhiên, tất nhiên là cậu ấy đủ ngu ngốc để thử nó chỉ để chứng tỏ kỹ năng của mình với tư cách là một đặc vụ. Wonwoo tự hỏi liệu Mingyu có não trong đầu không hay có lẽ cậu đã quyết định từ bỏ cuộc sống và nghĩ rằng đây sẽ là một con đường tốt để sa vào.
Lúc ấy anh đang ở Sydney khi nghe được tin, Jeonghan đã gọi cho Seungcheol ngay lập tức sau khi Mingyu nhận nhiệm vụ, và Wonwoo đã ở trong phòng khi hắn nhận được cuộc gọi. Anh lấy điện thoại ra và gọi cho Mingyu trước khi tâm trí anh kịp nghĩ ra gì đó.
"Wonwoo," Mingyu chào, Wonwoo đóng cửa phòng lại và bước nhanh về phía ban công.
"Mingyu," Wonwoo đáp lại. "Tôi nghe nói em nhận việc ở Đài Bắc." Anh mở cửa ban công, bước ra để hít thở không khí Sydney.
"Đúng vậy," Mingyu nói, vui vẻ và rạng rỡ.
"Có lý do mà không ai nhận công việc đó," Wonwoo cố gắng khuyên bảo. "Hoàn thành nó gần như là không thể."
"Hoàn hảo," Mingyu nói, và Wonwoo siết chặt nắm tay vì anh ghét khi Mingyu tỏ ra bất cẩn.
"Có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát, chưa kể mục tiêu cực kỳ nguy hiểm và hoang tưởng. Hắn luôn có vệ sĩ túc trực xung quanh và không ai từng thực hiện nhiệm vụ này sống sót-"
"Nghe có vẻ khó nhỉ," Mingyu vui vẻ nói, và Wonwoo có thể tưởng tượng ra nụ cười rạng rỡ của cậu ấy.
"Đây là một tai nạn sắp xảy ra," Wonwoo nói, "em sẽ chết."
"Có lẽ," Mingyu nói, và Wonwoo ghét điều này, ghét giọng điệu của cậu. "Đừng lo lắng về chuyện này. Nghe này, tôi phải đi rồi, có việc cần phải làm-"
"Mingyu,"
"Và thành thật mà nói," giọng Mingyu chuyển sang một thứ gì đó rất lạnh lùng, lạnh lùng hơn nhiều so với bất cứ điều gì Wonwoo từng nghe từ cậu, và nó khiến anh ớn lạnh sống lưng và cảm giác trống rỗng dâng lên trong lồng ngực, "anh không nên lo lắng vì việc này chả liên quan gì đến anh."
Lẽ ra nó không nên đau đến mức này, nhưng chính tai nghe lại thật sự rất đau đớn.
Anh nhìn Sydney rực rỡ trải rộng bên dưới anh và sự trống rỗng lan tỏa trong lồng ngực.
"Cậu nói đúng," Wonwoo nói. Ngay cả vào chính đôi tai của mình, giọng nói của anh nghe khó gần và tê liệt.
"Chết tiệt," Mingyu chửi rủa. "Wonwoo-"
Wonwoo cúp máy.
---
Mingyu đuổi theo anh đến tận Tokyo. Cậu tìm thấy anh trên nóc trụ sở chính, và họ đứng cùng nhau dưới những vì sao.
Đã gần một năm kể từ lần đầu họ gặp nhau ở Auckland, Wonwoo nghĩ khi anh ngước nhìn lên bầu trời đêm. Anh đã dành một năm để theo đuổi Mingyu đến tận cùng thế giới, chạy vòng quanh, hy vọng bắt được thứ gì đó mà anh nghĩ mình sẽ không bao giờ chạm tới. Một năm yêu một người chẳng biết yêu là gì.
Wonwoo bây giờ đã hai mươi lăm tuổi, nhưng anh cảm thấy mình đã già lắm rồi.
Anh nhớ lại khi anh năm tuổi, anh đã chứng kiến bố mẹ hôn nhau trước khi đi làm, hạnh phúc và tràn ngập yêu thương, bố anh siết chặt tay mẹ và nói với bà rằng mẹ là điều đẹp đẽ nhất mà bố từng thấy. Anh nhớ ngày em trai đưa người bạn gái đầu tiên về nhà, người đầu tiên trong số rất nhiều người, nhưng cậu thực sự yêu cô ấy, mỉm cười rạng rỡ với cô như thể cô là một tác phẩm nghệ thuật đáng được ca ngợi, như Mona Lisa. Anh nhớ đến đám cưới của Minghao và Junhui, khi Minghao quay lại nhìn Junhui như hoa hướng dương quay lại nhìn mặt trời, và khi Junhui ôm Minghao trong vòng tay tại tiệc chiêu đãi như thể hắn đang ôm thứ quý giá nhất trên đời và hắn không thể chịu đựng được việc mất nó.
Anh nhớ rằng Junhui đã ôm anh sau buổi tiệc, cảm ơn anh vì đã trở thành phù rể của hắn và nói với anh rằng một ngày nào đó, anh cũng sẽ cảm nhận được tình yêu, và khi anh làm được điều đó, đó sẽ là điều tuyệt vời nhất trên thế giới.
Tuy nhiên, không một ai, kể cả Junhui, Minghao, em trai hay bố mẹ, từng nói với anh điều này: rằng tình yêu cũng giống như chìm xuống biển sâu, và yêu một người không yêu mình cũng hệt như đang chìm xuống và biết chắc chắn rằng sẽ không có ai đến cứu.
---
Mingyu nốc cạn ly whisky, làm nó trôi xuống cổ họng.
Cậu ấy nói, "Tôi yêu anh."
Wonwoo nhìn những ngôi sao nhấp nháy phía trên họ và cảm thấy vị chua sót trong miệng.
Wonwoo nói, "Em có thể nói với anh tất cả những lời dối trá mà em muốn, Mingyu. Chỉ là không phải cái đó."
Mingyu cười khúc khích, nhưng nghe có vẻ trống rỗng và nhạt nhẽo. "Tôi biết đó không phải là điều anh mong đợi. Anh muốn một cái gì đó nhiều hơn nữa."
"Nhiều hơn nữa..." Wonwoo lặp lại.
"Nhiều hơn. Anh muốn giống như Junhui và Minghao, tổ chức một đám cưới vào mùa xuân ở New Zealand và có một đám con nhỏ chạy nhảy khắp nơi trong khi chúng ta sống cuộc sống hạnh phúc gia đình."
"Đó," Wonwoo nói, "không phải là điều anh muốn."
"Nó có thể không phải," Mingyu nói. "Nhưng tất cả đều như nhau. Tôi không thể mang lại điều đó."
Wonwoo quay lại nhìn cậu. Anh biết điều đó, anh luôn biết điều đó. Nhưng anh vẫn hỏi, "tại sao không?"
"Nhìn chúng ta này," Mingyu nói sắc lẻm, và Wonwoo ngay lập tức biết ý cậu là gì vì anh đã nghĩ về điều này mỗi ngày kể từ lần đầu họ gặp nhau. "Chúng ta rất khác nhau. Tôi không giống anh, Wonwoo, tôi không chán lối sống này, không giống anh. Tôi thích điều này, anh hiểu không? Tôi yêu công việc này, những gì tôi làm. Tôi thích thức dậy ở một thành phố mới mỗi sáng và tôi thích nhận những công việc mà tôi không chắc mình sẽ sống sót và tôi yêu nó, Wonwoo."
Mingyu đặt mạnh ly rượu xuống gờ mái nhà, và âm thanh đó khiến Wonwoo giật mình. "Tôi không giống anh, Wonwoo," cậu lặp lại. "Tôi nhận công việc này, tham gia vào mafia vì tôi muốn thế. Gia đình tôi nghĩ tôi đã chết, bạn bè ở quê nhà nghĩ tôi đã chết, và đó là điều tôi mong muốn. Tôi không có lý do nào khác để tham gia ngoài lý do tôi muốn. Và tôi yêu nó, Wonwoo, công việc này là tất cả đối với tôi."
Mingyu cuộn ngón tay lại thành nắm đấm. "Em yêu anh," cậu nói, và giọng cậu cũng mệt mỏi như Wonwoo, "nhưng thế vẫn chưa đủ."
Wonwoo nhìn xuống tay mình. "Anh có thể đợi, Mingyu," anh nhẹ nhàng nói. "Anh có thể chờ. Chúa ơi, anh đã muốn điều này kể từ khi Tokyo-"
"Tokyo?" Mingyu hỏi. "Em đã yêu anh từ khi ở Auckland."
"Auckland..." Wonwoo cảm thấy như mình đang rơi, đang chìm, và anh không thể thở được.
"Auckland," Mingyu nói, "nhưng điều đó không quan trọng. Bởi vì em ghét điều này, em ghét cảm giác này. Anh có biết em đã từ chối một nhiệm vụ lớn chỉ để có thể gặp anh ở Hồng Kông không? Sau đó em cảm thấy thật tồi tệ, vì em cần điều này, em cần công việc này, vì nó là một phần của em. Và em không thể cần anh, không phải như thế."
Mingyu quay mặt đi, và sắc mặt cậu biến đổi, gần giống như những gợn sóng trên mặt hồ. "Em đã nghĩ em có thể làm được điều đó trong một thời gian, việc có cả hai. Nhưng rồi anh gọi em về việc ở Đài Bắc và em không thể, Wonwoo. Em không thể tiếp tục như thế này."
"Em không thể tiếp tục làm tổn thương anh được nữa," Mingyu thì thầm. "Nhưng em không thể dừng lại. Vì vậy chúng ta cần phải kết thúc chuyện này, bất kể nó là gì."
"Kết thúc nó," Wonwoo lặp lại. "Phải rồi."
Mingyu nhìn anh, có điều gì đó khó hiểu trong mắt anh. Wonwoo chỉ nhìn lại cậu một cách trống rỗng.
"Nếu em là một ai khác," Mingyu nói. "Chúng ta đã có thể."
Cậu nhấc mình ra khỏi mép toà nhà, và Wonwoo nhìn cậu về phía cửa. "Chết tiệt," Mingyu nói, rồi cậu quay lại và đặt một nụ hôn lên khóe miệng Wonwoo. "Em sẽ đến Đài Bắc."
Wonwoo nhắm mắt lại. Anh không nói gì cả. Anh không thể.
Anh không nhìn Mingyu rời đi, nhưng anh có thể cảm nhận được điều đó.
---
Những ngày sau đó diễn ra như thế này:
Uống rượu đến mức bản thân phát bệnh ở Singapore, nhìn sắc đỏ nhợt nhạt chói lọi trên làn da ốm yếu của mình. Junhui gọi cho anh và hỏi, "Tôi tưởng cậu sẽ đến đây vào cuối tuần. Cậu ở đâu?" Wonwoo cúp máy.
Thất bại trong một nhiệm vụ ở Manila. Mục tiêu trông giống Mingyu. Soonyoung nhìn anh với ánh mắt đầy thương hại, còn Wonwoo thì phớt lờ hắn để nhìn ngắm những sắc tím chậm rãi kéo dài trên bầu trời ngoài cửa sổ.
Nhận được cuộc gọi từ Seungcheol, nói với anh rằng, "Cậu cần nghỉ ngơi một lát." Wonwoo chỉ đáp, "Tôi ổn, tôi ổn."
Có một anh chàng ở thành phố New York, một người thấp hơn và kém hấp dẫn hơn Mingyu rất nhiều, và nếu Wonwoo rên rỉ nhầm tên thì anh chàng cũng không nói gì cả. Wonwoo rời đi với vị chua trong miệng.
Jisoo đề xuất cho anh một nhiệm vụ ở Auckland nhưng Wonwoo từ chối. Anh không thể nhận nó. Không phải Auckland.
---
Wonwoo ghét Seoul.
Có điều gì đó về cách thành phố tỏa ra làn khói xám khiến anh cảm thấy như nghẹt thở, như thể mình đang bị mắc kẹt.
Anh đi dọc xuống con phố, và nó trông giống hệt nơi anh từng sống. Wonwoo nhớ rõ Seoul. Đó là nơi anh bắt đầu, nơi anh bắt đầu lựa chọn đi theo con đường mà anh đang đi.
Anh chậm rãi lang thang trên vỉa hè đông đúc, biết rằng mình hòa nhập một cách hoàn hảo ở đây, trên những con phố ở quê hương mình. Anh nhìn mọi người đi ngang qua mình và tự hỏi họ sống cuộc sống như thế nào. Liệu họ có hạnh phúc hay không, liệu họ có gia đình hay không. Nếu ở một kiếp khác, anh cũng sẽ là một trong số những người này.
Tòa nhà anh đến vẫn nhạt nhoà như mọi khi, và anh đảm bảo giữ một khoảng cách an toàn khi quan sát nó từ trên xuống. Đã vài năm trôi qua kể từ khi anh trở lại đây, nhưng nó vẫn trông như vậy, vững chắc và an toàn theo cách mà cuộc sống của Wonwoo chưa bao giờ đạt được. Có tiếng chuông vang lên, sau đó lũ trẻ tràn ra khỏi cửa, trò chuyện và cười đùa một cách ngây thơ mà Wonwoo nhớ mình cũng đã từng.
Anh nhìn thấy cậu nhóc, cao hơn một chút nhưng trông vẫn như cũ, đầu cậu ngửa ra sau trong niềm hân hoan khi cười lớn trước điều gì đó mà người bạn bên cạnh nói. Đã nhiều năm trôi qua nhưng Wonwoo vẫn có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc và tuổi trẻ trong đôi mắt em trai mình như khi anh rời đi.
Wonwoo kéo mũ trùm đầu lên để chắc chắn rằng mình không bị nhìn thấy, bởi anh biết nếu em trai mình nhìn thấy thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Em trai anh hạnh phúc, an toàn, và khỏe mạnh, có thể trưởng thành nhờ số tiền Wonwoo chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu vài tuần một lần. Điều đó đủ khiến Wonwoo cảm thấy ổn về bản thân, và anh quay người bước về căn hộ của mình.
Seoul, đối với Wonwoo, sẽ luôn đại diện cho một điều gì đó chua chát. Đó là nơi cha mẹ anh qua đời khi anh mười hai tuổi, và cũng là nơi em trai anh được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu khi Wonwoo mười sáu tuổi. Đó là nơi Wonwoo lần đầu tiên gọi điện cho Seungcheol, cầu xin một công việc, cầu xin bất cứ điều gì có thể giúp anh cứu mạng em trai mình. Một sự khởi đầu khiêm tốn, và nơi mọi thứ bắt đầu trở thành sai lầm.
---
Căn hộ của anh là một căn hộ Wonwoo nhớ đã mua khi anh mười chín tuổi và cần một nơi để sống mà không bị phát hiện. Nó buồn tẻ và xám xịt và anh ghét nó, nhưng đó là thứ gần gũi nhất với anh như một ngôi nhà, một ngôi nhà thực sự thuộc về anh.
Giờ anh đang ngồi trong đó, trên một chiếc ghế cũ rỉ sét mà Wonwoo nhớ đã nhặt được trên đường. Chẳng có gì đẹp đẽ để xem cả, và Wonwoo tự hỏi liệu giờ đây mọi nơi trên thế giới đối với anh có trông như thế này không: trống rỗng và thảm hại khi không có Mingyu.
Điện thoại của anh đổ chuông và khi nhìn thấy ID người gọi, tim anh như thắt lại, mặc dù anh đã mong đợi điều này từ nhiều tháng nay.
Giọng Jeonghan vừa êm dịu vừa lạnh lùng, lời nói của hắn nghe trống rỗng bên tai Wonwoo.
Anh nói, "Tôi có thể đến Đài Bắc trong hai ngày nữa."
---
Phải mất ba lần quá cảnh và ba mươi bảy giờ hầu như không ngủ, nhưng Wonwoo đã đến nơi.
Đối với anh, Đài Bắc luôn là thành phố đầy màu sắc, cầu vồng tung lên không trung và nhảy múa như những vũ công ba lê trên bầu trời.
Nhưng bây giờ, Đài Bắc là thế này: trắng toát một cách bệnh hoạn và ánh đèn chói lọi của bệnh viện.
Phòng y tế trống rỗng chỉ có một chiếc giường, và Wonwoo hoảng sợ trong giây lát vì Mingyu trông như đã chết, và tại sao không có ai theo dõi cậu, có phải vì giờ cậu đã chết? Wonwoo cảm thấy đầu gối mình khuỵu xuống bên dưới, đột nhiên bám chặt lấy mép chăn của Mingyu và quỳ bên giường cậu.
Không có nước mắt, chưa, Wonwoo chỉ nắm chặt tay lại thành nắm đấm khi nghĩ về đám tang. Ai sẽ đến? Tất nhiên, những người đứng đầu trụ sở chính, họ quen biết Mingyu, và có lẽ Wonwoo có thể mời gia đình Mingyu, ngoại trừ điều đó sẽ thật khủng khiếp vì họ đã nghĩ rằng cậu ấy đã chết nên họ chỉ đến để chứng kiến cậu ấy chết lần thứ hai.
Tang lễ sẽ được tổ chức ở Auckland, Wonwoo nghĩ, bởi vì Mingyu yêu Auckland. Hay cậu ấy thích Singapore hơn? Wonwoo không thể quyết định được, bởi vì tâm trí anh đang quay cuồng với tốc độ hàng ngàn dặm một phút và anh cảm thấy quá bất lực và-
"Anh đang làm gì ở đây?" Wonwoo ngẩng đầu lên và Mingyu đang nhìn xuống anh, chớp mắt mệt mỏi. Wonwoo tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ.
"Anh tưởng em chết rồi cơ mà," Wonwoo thì thầm, và Mingyu nhíu mày nhìn anh.
"Em chưa," cậu nói, và Wonwoo đã nghĩ rằng có thể cậu không thực sự chết, nhưng cậu chắc chắn trông giống như vậy, trông xanh xao và yếu ớt dưới ánh đèn bệnh viện khắc nghiệt.
"Trông em tệ quá," Wonwoo nói, và anh cưỡng lại mong muốn được ôm lấy Mingyu và thu hẹp khoảng cách giữa họ vì anh không biết liệu Mingyu có để anh vượt qua ranh giới đó hay không
"Em bị bắn mà," Mingyu nói. "Thường thì nó ảnh hưởng tới ngoại hình một chút."
Wonwoo không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, Mingyu, người vẫn còn sống và ổn, vẫn đang hơi khó thở. "Wonwoo," Mingyu gọi, đôi mắt cậu dịu đi khi nhìn Wonwoo. "Làm sao anh biết?"
Wonwoo không thể nói cho Mingyu biết rằng có lẽ mọi người đều biết Wonwoo yêu cậu đến mức nào, và đó là lý do Jeonghan gọi cho anh, bởi vì anh không muốn Mingyu lại chạy theo hướng khác một lần nữa, rời xa anh.
"Jeonghan nói em cứ lẩm bẩm tên anh không ngừng," Wonwoo nói dối, "và anh ấy đã cầu xin anh đến đón em. Nói rằng anh ấy chỉ muốn em im mồm lại."
Mingyu bật cười, và đó quả là một cảnh tượng đẹp đẽ: Mingyu với nụ cười rạng rỡ trên môi. Wonwoo đột nhiên không thể thở được nữa. Vô tình, anh đưa tay tới ôm lấy mặt Mingyu.
Một cái nhìn ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt Mingyu, nhưng rồi cậu cũng tựa người vào. Ánh nhìn trong mắt cậu như thổi bay luồng gió trong lồng ngực Wonwoo, bởi vì đây, ánh nhìn này, là tất cả những gì Wonwoo từng mong muốn. Nó tràn ngập mềm mại và yêu mến, như thể Wonwoo là tất cả những gì Mingyu có thể mong muốn trên toàn thế giới này, mặc dù Wonwoo biết rằng điều đó không có thật và Mingyu muốn nhiều hơn những gì Wonwoo có thể cho cậu.
Wonwoo định lùi lại, bởi vì bất thình lình, mọi chuyện đã quá sức chịu đựng và Wonwoo cảm thấy như mình lại chìm xuống, chìm dần xuống vực sâu. Nhưng trước khi anh có thể rút tay lại, Mingyu đã nắm lấy cổ tay anh, giữ nó trong không trung một lúc, trước khi cậu vươn tới và đan những ngón tay của họ vào nhau.
Thật kỳ lạ, Wonwoo nghĩ, họ đã làm tình, hôn nhau và mọi thứ, nhưng họ chưa bao giờ nắm tay nhau. Đó là ranh giới mà Mingyu sẽ không bao giờ để anh vượt qua, nhưng đột nhiên, cảm giác như ranh giới đó đã biến mất và Wonwoo không biết điều này có ý nghĩa gì.
Mingyu đang chăm chú nhìn vào tay của họ, nhìn những ngón tay và lòng bàn tay đan vào nhau, như thể đó là một nhiệm vụ và Mingyu đang cố gắng nghĩ ra một kế hoạch. Trong mắt cậu có ánh nhìn thận trọng, xa cách, như thể Mingyu đang suy nghĩ rất chăm chú về việc phải làm gì tiếp theo, bởi vì cậu biết, cậu biết, chỉ một lời nói cũng có thể làm tan nát trái tim Wonwoo.
(Trái tim anh đã tan nát cả nghìn lần rồi, không chỉ ở Tokyo mà còn ở thành phố New York, Bangkok và mọi nơi khác mà Wonwoo phải nhìn cậu rời đi.)
Mingyu chậm rãi ngước lên, trông cậu có vẻ ốm yếu, nhưng Wonwoo yêu cậu và không bao giờ có thể để cậu đi, không bao giờ có thể gỡ những ngón tay cậu ra và chính mình rời đi.
Mingyu nói, "Ở lại với em nhé," nghe có vẻ do dự, giống như một câu hỏi.
Wonwoo chưa bao giờ có thể từ chối Mingyu nên anh nói, "ừ."
---
Phần còn lại của Đài Bắc trải qua như thế này:
Ép chặt nhau trên chiếc giường bệnh hẹp vì Mingyu không chịu buông tay anh và Wonwoo không thể chịu đựng được việc phải xa cậu. Mingyu không nói gì, chỉ vẽ những hình vẽ trên da Wonwoo, nhưng Wonwoo vẫn hiểu. Anh chìm vào giấc ngủ khi Mingyu cuộn tròn trong lòng anh, hơi thở của cậu phả vào tai anh, ấm áp, thật ấm áp.
Vào buổi sáng, bác sĩ đến và nói với họ rằng Mingyu có thể rời đi vì vết thương đã lành khá tốt, nhưng cậu ấy phải luôn ở một nơi nào đó có thể tiếp cận bác sĩ nếu vết thương hở trở lại. Jeonghan bước vào sau khi bác sĩ rời đi và bảo Mingyu cứ nghỉ ngơi thư giãn, nghĩa là anh mong Mingyu đừng sớm bị bắn lần nữa.
Mingyu về phòng để thu dọn hành lý và Wonwoo định đi theo sau, nhưng Jeonghan đã tóm lấy cánh tay anh trước khi anh kịp đi và nói, "chăm sóc cậu ấy, được chứ?"
Wonwoo không chắc Jeonghan lấy đâu ra cái khái niệm rằng anh có quyền là người chăm sóc Mingyu, hay Mingyu thậm chí sẽ cho phép Wonwoo chăm sóc mình, nhưng anh vẫn gật đầu và hứa.
"Em có thể ở lại đây," Mingyu nói khi Wonwoo tìm thấy cậu sau đó. "Em có thể nghỉ ngơi ở đây, ẩn mình một thời gian."
Wonwoo đảo mắt khi nghe nó, bởi anh biết Mingyu, và biết rằng nếu cậu ở lại Đài Bắc, cậu sẽ đi làm điều gì đó ngu ngốc và quay lại nằm ngay trên giường bệnh đó. Vì vậy, Wonwoo nói: "Anh có một căn hộ ở Seoul."
Mingyu nhìn anh khinh bỉ và nói, "Em sẽ không chuyển đến sống cùng anh."
Wonwoo không quan tâm, khi anh kéo Mingyu lên taxi để đến sân bay, Mingyu lầm bầm trong miệng về việc Wonwoo đang bắt cóc cậu trái ý, và Wonwoo chỉ đáp, "em nói gì cũng được, em yêu."
Mingyu tức thì im bặt và để Wonwoo lần theo những đường nét trên lòng bàn tay mình, nhưng Wonwoo có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu nụ cười của Mingyu trên cửa sổ.
Trên máy bay, Mingyu trở nên im lặng khi Đài Bắc khuất dần dưới chân họ, và Wonwoo lo lắng liếc nhìn khuôn mặt xám xịt của cậu.
"Em ổn chứ?" Wonwoo hỏi, và Mingyu ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh, như thể cậu đã quên mất Wonwoo đang ở đó.
"Em chỉ là, em chưa quay lại Seoul lần nào kể từ khi em rời đi." Wonwoo không biết phải nói gì để đáp lại, anh chỉ có thể tưởng tượng Mingyu ghét Seoul đến mức nào vì có lẽ Wonwoo cũng ghét Seoul như vậy, ngoại trừ việc Mingyu không có em trai để theo dõi từ xa.
Anh quyết định giữ im lặng và chỉ đưa tay đặt lên đùi Mingyu một cách do dự và không chắc chắn. Mingyu giật mình khi bị chạm vào, còn Wonwoo thì đã sẵn sàng rút lại và đã bắt đầu vẽ lại ranh giới trong đầu. Nhưng rồi Mingyu vươn tay về phía anh, che phủ tay anh bằng bàn tay của mình, và Wonwoo nhớ Mingyu đã nói hãy ở bên cậu. Anh nhận ra rằng không còn ranh giới nào nữa, không còn nữa.
---
Họ đáp Seoul lúc tối muộn, sau đó bò lên giường và ngủ suốt hai mươi tiếng đồng hồ.
Khi Wonwoo thức dậy, ánh sáng mờ dần từ bầu trời chiếu khắp căn phòng và nhuộm nó thành màu cam và tím. Mingyu đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh nắng chiếu vào tóc cậu, tạo nên vầng hào quang bao quanh cậu. Cậu đã vén tấm rèm đen mà Wonwoo treo trên cửa sổ, luôn đóng kín vì Wonwoo ghét sự xám xịt của Seoul và thà giả vờ rằng đây là bất cứ nơi nào khác.
Mingyu đang mặc một chiếc áo hoodie và quần thể thao, điều mà Wonwoo chưa từng thấy trước đây. Nếu Wonwoo cố, anh có thể giả vờ rằng Mingyu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, một người đã không vứt bỏ cả cuộc đời mình để có thể đuổi theo cảm giác mạnh mẽ của mafia.
"Này," Wonwoo nói, giọng anh khàn đặc sau hàng giờ ngủ.
Mingyu nhìn anh, cậu trông dịu dàng đến nỗi Wonwoo không thể không nở một nụ cười nhẹ.
"Chào," Mingyu đáp, ngập ngừng và không chắc chắn. Trong tâm trí Wonwoo, những đường ranh giới lơ lửng trên không trung, không biết đặt chúng ở đâu.
Anh đứng dậy. Căn hộ trống vắng vì Wonwoo không bao giờ có lý do để trang bị nội thất và biến nó thành một ngôi nhà thực sự, nhưng Wonwoo vẫn giữ một vài loại trà được bảo quản cẩn thận trong tủ. "Em thích loại trà nào?" anh hỏi Mingyu, lục lọi tìm chiếc ấm đun nước mà anh biết là ở đâu đó trong đó.
"Trà nhài," Mingyu trả lời, và Wonwoo ghi chú nó vào tất cả những điều anh chưa biết về Mingyu nhưng đang dần học hỏi, giờ đã có thời gian để học.
"Căn hộ của anh không tệ," Mingyu nói, tay xỏ vào túi quần, và trông cậu như một thiếu niên bẽn lẽn. "Em thích nó."
Wonwoo chế giễu, đặt ấm nước lên bếp. "Anh ghét nó," anh thừa nhận. "Thật là khủng khiếp."
Mingyu nhìn anh mỉm cười rạng rỡ. Điều đó sưởi ấm Wonwoo giữa khung cảnh xám xịt của Seoul.
Nhưng ngay sau đó, nó biến mất và Mingyu nói, "Điều này chẳng thay đổi được gì cả." Hơi ấm rời bỏ Wonwoo một cách nhanh chóng và tàn nhẫn, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Mingyu khi đống ranh giới trong không khí nhanh chóng trở lại như cũ. "Ý em là những gì em đã nói ở Tokyo, và việc em có mặt ở đây cũng không thay đổi được điều đó."
"Được rồi," Wonwoo nói, và anh cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi khi nhìn Mingyu ngày càng trượt khỏi tầm tay của anh. (Mặc dù cậu ấy chưa từng nằm trong tầm tay của anh ngay từ đầu.)
Mingyu nhìn, hay đúng hơn là liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống thành phố bên dưới. "Em ghét Seoul," cậu nói, và có gì đó tàn nhẫn trong giọng nói của cậu. "Em ghét Seoul vô cùng. Em không giống anh, anh biết đấy. Anh đã kể cho em nghe về em trai của anh, và cách anh đã chạy trốn khỏi tất cả những điều này như thế nào, chạy trốn khỏi căn bệnh của em trai mình với hy vọng rằng nó sẽ không bao giờ đuổi kịp được một trong hai người. Thay vào đó, cố gắng vượt qua cái chết bằng cách truyền nó đi cho người khác."
"Em," Mingyu nói, giọng nhẹ nhàng hơn, "không chạy trốn bất cứ điều gì. Em không giống anh Wonwoo, em không tốt như anh. Em đang chạy về phía này. Em đã từng học đại học. Em đã định học kiến trúc, anh biết đấy."
Wonwoo không biết. Anh chỉ biết Mingyu đã cho anh những gì, những mảnh xương thưa thớt chỉ vừa đủ để nuôi dưỡng tình yêu anh dành cho cậu, như việc cậu thích được hôn như thế nào, cậu thích được chạm vào như thế nào, những giai thoại nho nhỏ về tuổi thơ của cậu và cây cam mọc ở sân sau.
"Tại sao em không tiếp tục?" Wonwoo hỏi.
Mingyu mỉm cười, mềm mại và chân thật, ngọt ngào và xinh đẹp, rồi nhún vai. "Luôn có cảm giác như thiếu thứ gì đó. Em đoán là em chỉ giỏi phá hủy mọi thứ hơn là cố gắng xây dựng chúng. Em đã rất hạnh phúc, em tưởng mình hạnh phúc, nhưng rồi em tìm thấy Seungcheol và nhận ra rằng mình không hề hạnh phúc, không thật sự. Và rồi em tìm thấy công việc này, cuộc sống này, em cảm thấy thực tế và đó không phải là điều em từng cảm thấy trước đây."
Ấm nước bắt đầu kêu rít. Wonwoo nhanh chóng xử lý nó.
Mingyu ngơ ngác nhìn anh. "Và việc trở lại Seoul, tất cả những điều đó sẽ biến mất. Em có cảm giác như mình vẫn còn là một cậu bé hai mươi mốt tuổi nào đó nghĩ rằng mình đang hạnh phúc."
Wonwoo bước về phía cậu, kéo eo cậu, Mingyu cau mày nhìn anh trước khi nói, "Em vẫn chưa xong đâu."
"Tất nhiên là không rồi," Wonwoo nói.
Mingyu đẩy anh một chút rồi nói, "Ý em là em ghét Seoul, và em vẫn không nghĩ chuyện này sẽ có kết cục vì chúng ta muốn những thứ rất khác nhau."
Wonwoo kéo cậu lại gần hơn, trượt ngón tay vào cạp quần của Mingyu và kéo cho đến khi họ áp ngực vào ngực. "Việc này không có kết cục đâu," Mingyu thì thầm, "và em vẫn ghét Seoul, nhưng em đang ở đây. Em ở đây vì em muốn ở đây, với anh. Và em nghĩ rằng nếu anh muốn, dù sao thì chúng ta cũng nên thử."
Wonwoo lùi ra và nhìn cậu, và anh nghĩ rằng mình không bao giờ có thể rời mắt được.
Mingyu cau mày khó chịu và đan tay vào áo Wonwoo. "Bây giờ em xong rồi," cậu nói, chán nản, "nếu anh không muốn-"
"Không," Wonwoo nói, vì làm sao Mingyu có thể nghĩ rằng anh không muốn điều này? Đã nhiều tháng, gần một năm kể từ Auckland và tất cả những gì Wonwoo từng nghĩ đến là Mingyu. Anh vẽ bản đồ thế giới trên da của Mingyu, yêu cậu từ thành phố này đến thành phố khác. Và anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được thứ này, được phép có thứ này, nhưng Mingyu đang ở đây, dâng nó lên bằng một chiếc đĩa bạc.
Và trong thâm tâm, Wonwoo biết rằng điều này sẽ không bao giờ có kết cục tốt, không phải với họ, không phải khi Mingyu muốn thứ cậu muốn và Wonwoo muốn thứ anh muốn, nhưng hiện tại, thế là đủ, vì họ chỉ cần nhau. Và anh có Mingyu ở đây, sẵn sàng thử, và Wonwoo nghĩ Mingyu thật ngu ngốc nếu cậu nghĩ rằng Wonwoo sẽ bỏ qua chuyện này vì bất cứ điều gì.
"Anh thực sự muốn," Wonwoo thì thầm, "Anh muốn điều này, Mingyu. Chúa ơi, anh muốn điều này."
Mingyu mỉm cười vòng tay quanh cổ anh, Wonwoo không bao giờ có thể làm quen được với nụ cười xinh đẹp đó của cậu. "Được rồi," cậu thì thầm, rồi kéo Wonwoo lại gần.
Họ hôn nhau đến tận đêm khuya, và Mingyu cười, bằng cách nào đó đã thắp sáng cả Seoul bằng điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro