Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mắc kẹt

Cả ngày hôm qua đã khiến Jieun vô cùng mệt mỏi, nhất là vì Ai-Đó mà ai-cũng-biết-là-ai ấy, đã bỏ mặc cô một mình xử lý phần dọn dẹp còn lại. Jieun đã phải tự mình lau hết các cửa sổ, bàn ghế của từng phòng học, xong rồi kiêm luôn cả quét dọn sạch hết các sàn nhà từ tầng trên xuống đến tầng dưới nữa.
Thở dài một hơi rồi ngồi trên ghế của mình, cô mở sách của môn tiếp theo ra để đọc ôn một lượt. Khi mông vừa chạm đến mặt ghế thì Jieun nghe thấy rõ tiếng cười ha hả phát ra từ Jungkook và Jimin. Cả hai người họ đang cố gắng bặm môi, bịt kín miệng để điệu cười không phát ra thành tiếng, khiến sự nghi ngờ của Jieun càng dâng cao hơn. Cô cũng muốn đứng dậy rồi mắng chửi hai người kia một bài dài lắm nhưng mà chẳng có chút sức lực nào còn dư trong người lúc này cả. Jieun gục đầu xuống quyển sách, cảm thấy cả người đau ê ẩm. Urghh không biết là còn phải chịu đựng cái thứ điên khùng này đến bao giờ nữa đây.
Rồi Sangmi ở đâu chạy đến thẳng chỗ Jieun "Này này chiều tối hôm qua cậu mất hút ở đâu vậy, tớ đi kiếm suốt mà không thấy." Giọng điệu Sangmi đầy lo lắng.
"À tớ á..." Jieun đang cố vận dụng mọi dây thần kinh để nghĩ ra cái lý do gì đó thật chính đáng để giải thích, tất nhiên là không thể nói ra cái sự thật khổ đau là cô phải ở lại dọn trường cùng với cái tên đao đần lười biếng kia được. Nhưng mà đến cả bạn thân cũng phải nói dối ư? Aishh không, không được, nhất định phải nói dối lần này rồi. Có nguyên do chính đáng mà.
"À ừm..tớ...tớ đi làm thêm ở nhà hàng ấy mà. Cái nhà hàng vừa mới khai trương đuọc hai ngày thôi á. Ừ ừ chỗ đấy đấy."
"Thế à? Ơ tớ cũng muốn qua chỗ đó xem với." Sangmi nói đầy phấn khích với nụ cười tươi rói.
Moá chời :) con vừa nói cái gì vậy? Aishh nghĩ nào nghĩ, còn cái lý do gì nữa nào. À phải rồi!
"Tớ xin lỗi nhưng mà..." Bỗng dưng mọi thứ trong đầu Jieun trở nên trống rỗng và thay thế vào đó là một chữ Jin to khổng lồ. Jin bước vào lớp, tiến tới chỗ ngồi với nụ cười tươi rói dành cho cô.
Khổ thế đấy, cứ mỗi lần thấy Jin là mọi thứ xung quanh đối với Jieun như dừng lại. Chỉ có cái trí tưởng bở đầy màu sắc tình yêu là cứ bay nhảy trong cô mà thôi. Ghét thế cơ chứ lị T.T
"Chào Jieun." Jin bỏ sách trong cặp và mở ra xem.
"Ừ...ừ chào cậu." Jieun lắp bắp chào lại, quên luôn cả việc là cô bạn thân vừa nãy đang nói chuyện giờ cũng bỏ đi về chỗ mất rồi.
"Được rồi cả lớp, yên lặng và bắt đầu tiết học nào. Các em bỏ sách bài tập toán ra đi." Cô Kim bắt đầu viết vài chữ lên bảng.
Tiết học bắt đầu. Mọi người đã trật tự ngồi nghe giảng. Thật tình mà nói thì môn Toán với Jieun không phải là người thương của nhau. Nửa tiết ngồi trong lớp cô như vịt nghe sấm, chẳng có tỵ ty khái niệm là mình đang học về cái gì nữa. Tất cả những thứ lọt vào tai, nhảy vào mắt cô chỉ là những con số, số và rất nhiều chữ số khác. Nửa tiết còn lại thì Jieun ngồi thơ thẩn, ngắm bạn, ngắm cô và ngắm bảng.
Học được một lúc thì cô giáo bắt đầu gọi vài người lên bảng chữa bài.
"Jieun, em lên bảng giải cho cô bài 1 đi."
"Dạ vâng cô." Jieun đặt bút xuống và đứng dậy nhưng mà ngay khi cô vừa đứng lên thì...
Ôi gì vậy? Không không váy tôi. Sao mà lại bị rạch như này vậy.. Jieun quay người để xem sao váy lại bị như vậy. Ôi mẹ ơi, rách gì giỏi quá vậy. Thấy được cả quần chíp nữa luôn rồi. Cô nhìn xuống ghế thì thấy miếng băng keo đang dính chặt ở ghế và miếng vải từ váy cô đã bị dính vào đó.
Sao mà lên bảng như này được trời. Ai mà lại bày ra cái trò trời đánh như này vậy. Ai? LÀ ĐỨA NÀO?!  Cô quay sang bên phải thì thấy Jungkook đang lấy tay bịt miệng để che đi điệu cười quỷ quyệt kia, thấy cô quay sang thì lập tức lấy quyển sách che mặt đi vờ như không thấy gì.
Jieun liếc nhìn với ánh mắt toé lửa đạn. Cái tên điên khùng chết giẫm Xơi Cúc này!!
"Jieun, em làm gì vậy, sao chưa lên bảng đi?" Cô Kim lại nhắc tên cô lần nữa.
Aishh lạy chúa trên cao, cớ sao mà con phải chịu cảnh này chứ? Con nên làm gì bây giờ đây? Mọi người sẽ thấy váy bị rách hết mất.
Bây giờ thì Jieun đang rơi vào trạng thái hết sức hoảng loạn, chẳng thể nói gì hay cử động dù nhỏ nhất cũng không nổi. Riêng có cái lườm sắc lẹm cho tên kia thì vẫn còn dư sức lắm. Cứ như vậy, với đôi mắt xoáy sâu vào Jungkook, chẳng thêm một giây nghĩ ngợi gì nữa, Jieun chỉ tay thẳng vào cậu mà hét lên
"Tất cả là do Jungkook gây ra. Chính cậu ta! Cái người đổ keo lên ghế của em. Là lỗi của cậu ta hết!"

Thật hả?! Thật vậy sao, Jieun, đó là tất cả những gì mày có thể nói sao? Có khác gì cái đứa nhóc 5 tuổi cố kéo một đứa 5 tuổi khác cùng vào rắc rối không?
Jieun chẳng cảm nhận được gì hơn ngoài sự xấu hổ bao trùm khi mà cả lớp nhìn chằm chằm vào cô và cười phá lên, tất nhiên là tên Xơi Cúc kia cũng không là ngoại lệ. Cô muốn khóc và chạy trốn luôn ngay lúc này nhưng vậy cũng đâu có được khi mà cô vẫn đang bị mắc kẹt với cái đống keo kia. Và chẳng phải khóc thì quá là trẻ con hay sao?
Cứ thế, chẳng một chuyển động, Jieun chỉ đứng nguyên trơ trơ một cục ở đó xem mọi người xì xèo, trêu chọc cô. Jieun cố nuốt những giọt nước mắt vào sâu bên trong.
Rồi cô giáo cũng phải quát lên "Cả lớp trật tự! Ngồi im cho tôi." Và sự yên tĩnh lại bao trùm lấy không gian. "Jungkook, có phải do em làm không?" Cô Kim hỏi, nhìn vào chiếc ghế của Jieun.
Cậu chậm rãi đặt quyển sách xuống và ngẩng đầu lên nhìn cô với cặp mắt nai tơ 'không thể vô tội hơn'.
"..." Chẳng một lời đáp lại.
"Trả lời cô, nhanh! Có phải do em làm không? Jeon Jungkook!"
"Là do em làm ạ!"
Jieun xoay đầu để xác nhận lại giọng nói đó phát ra từ ai...là Jin sao? Cậu đứng lên cạnh Jieun, nhìn thẳng vào mắt cô giáo và trả lời. Jieun chẳng thể ngờ chuyện này lại xảy sao. Thật vậy sao? Là Jin làm? Nhưng mà tại sao cậu ấy phải làm vậy?
Ngay từ đầu thì đối tượng tình nghi 100% trong mắt Jieun đã chính là Jungkook rồi, vậy mà bây giờ Jin lại đứng lên nhận tất cả. Cô chỉ đứng đó và ngẩn người nhìn cậu với ánh mắt quá đỗi bất ngờ. Mà không chỉ Jieun, tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên. Ai mà có thể ngờ rằng Jin sẽ nghịch mấy trò chơi khăm như vậy chứ.
"Lắm trò quá nhỉ! Giờ thì em đưa Jieun ra ngoài để bạn có thể thay đồ đi. Tôi cũng chẳng rảnh mà phạt gì hai em đâu nên thay xong thì lập tức quay về lớp cho tôi."
Cả hai đi ra khỏi chỗ. Jieun đành phải vớ tạm quyển sách để có thể che đi phần váy bị rách.
Ôi cái tình huống ngại ngùng này!
Hai người cùng đi, chẳng có tiếng nói nào cất lên cả. Jieun thực lòng muốn hỏi tại sao cậu lại làm như vậy, nhưng câu chữ cứ đến cổ họng thì lại thôi, chẳng thể phát ra thành tiếng nữa.
Bỗng nhiên Jin lên tiếng "Chắc cậu cũng đang thắc mắc tại sao tớ lại làm như vậy đúng không?"
Cô chẳng nói gì mà chỉ gật đầu, rồi đặt ánh nhìn xuống đất.
"Cậu nói đúng đấy. Là do Jungkook làm, không phải tớ đâu. Nếu không phải do cậu ta đã dính đến quá nhiều mấy cái trò ranh ma đó thì tớ cũng không muốn nhận thay trách nhiệm làm gì đâu."
Biết ngay mà! Bản năng nhận biết của mình có bao giờ sai đâu.
"Mà thực ra thì, cũng là vì tớ không muốn ngồi trong lớp nữa."
Ầu shiet, thế mà mình đã hy vọng những lý do kiểu như "Jieun, thực ra lý do tớ làm vậy là vì tớ thích cậu" bla blo gì đó. Haizz chắc cái đó chỉ có trong giấc mơ mà thôi...
"À...thì ra là vậy." Jieun cũng không chắc nên trả lời lại như nào nữa. "Thế thì chắc là tớ phải cảm ơn cậu rồi Jin. Thực sự thì tớ cũng không thích ngồi trong lớp nữa." Cô cũng nói thật lòng với nụ cười mỉm trên khuôn mặt.
Jin cũng đáp lại bằng nụ cười và gõ nhẹ vào trán cô.
Cả hai đi đến văn phòng để xin bộ đồ đồng phục cho Jieun thay, nhưng chỉ nhận lại được một bộ quần áo khá cũ chưa kể còn chẳng đẹp luôn. Cô ở văn phòng nói rằng không còn bộ đồng phục nữ nào khác nữa nên Jieun ngỏ ý thôi thì lấy bộ đồ thể dục của nam cũng được, ít nhất thì nó còn đỡ hơn cái quần thô xanh xanh cũ nhàu kia. Nhưng mà bộ thể dục nam thì khá to, rộng thùng thình so với Jieun nên cô văn phòng nhất quyết không đồng ý.
Trên dãy hành lang mà Jieun đang đi có thể nghe thấy rõ những tiếng xì xèo bàn tán của mấy nữ sinh khác về chuyện vừa xảy ra trong lớp với cô, và thậm chí có tiếng trêu chọc chiếc quần mà cô đang mặc nữa. Có duy nhất hai người không trêu đùa gì cô là Jin và cô bạn thân Sangmi mà thôi.
Tiến tới tủ đựng đồ của mình, Jieun ngừng bước khi bị chặn bởi bốn cô gái. Bốn cô này nổi tiếng trong trường vì như là 'đại diện cho sắc đẹp' của nữ sinh ở trường, mọi người gọi là nhóm Hắc Hường. Đại loại cũng như là cái hội nhóm của Jungkook, Jimin và Jin vậy. Hai nhóm này chính là những ông hoàng, bà hoàng của trường luôn rồi. Nghe ớn thấy mồ ặc..
"Chao xìn người đẹp" Jennie bắt đầu câu chuyện với nụ cười ngọt nhạt giả tạo. "Nói tôi nghe xem nào. Thật sự là do Jin làm sao?"
"Các cậu tò mò làm gì chứ?" Jieun đáp lại với chẳng một chút bận tâm, mặc kệ những lời bàn tán của bọn họ.
"Cũng không phải chỉ mỗi bọn tôi tò mò đâu." Jennie nói.
"Mà đằng nào cũng nhắc đến, sao cậu cứ suốt ngày dính lấy Jungkook vậy?" Jisoo nhanh chóng chen vào. "Đừng có nói là cậu thích Jungkook nhé. Hay là giữa hai người có chuyện gì mờ ám hả?" Jisoo cứ liên tiếp ném ra những câu hỏi mà thật sự Jieun chẳng muốn trả lời chút nào.
"Thôi, Jisoo" Chaeyoung lên tiếng cản lại, huých nhẹ vào vai Jisoo.
"Không, bọn tôi chẳng có cái gì cả. Sao các cậu không tự đi hỏi tại sao cậu ta lại bôi keo vào ghế..." Thôi xong! Lỡ mồm cmnl rồi.. "Thôi, tôi chẳng rảnh mà tám chuyện với mấy cậu đâu. Xin phép tôi vào lớp đây."
"Khoan, khoan. Cậu nói lại xem nào?" Jennie ngay lập tức chặn Jieun lại. "Có phải cậu vừa nói là do Jungkook gây ra đúng không?"
"Xin lỗi nhưng tôi phải đi đây." Jieun đẩy Jennie ra và rảo bước ngay với hy vọng không bị chặn lại thêm nữa. Nhưng mà từ quãng xa cô vẫn có thể nghe thấy tiếng Lisa thích thú vọng lại "Dù sao cũng cảm ơn đã cho bọn tôi biết nhé."
Urghh ghét thế không biết...
Sau cái trò chơi khăm đó, Jieun không thèm nhìn Jungkook lấy một lần trong lớp các tiết sau đó nữa. Cũng chẳng có một lời xin lỗi nào từ cậu về việc đó, cả Jimin cũng chẳng nói gì luôn. Hai người bọn họ vẫn cứ ngồi đó trơ trơ ra như chưa có việc gì xảy ra cả. Đúng là đám người kỳ cục!
Giờ giải lao, Jieun đang đi tới chỗ máy bán hàng tự động để lấy chút nước uống thì vô tình nghe thấy vài tiếng thì thầm. Một cậu trai và một cô gái ở phía góc tường. Jieun lén lại gần để xem là ai, biết là không nên làm vậy đâu nhưng mà tại trí tò mò không kiềm nổi, nhất là nghe giọng nói có vẻ rất quen. Lại gần nhìn thì đó là Jungkook và Lisa đang nói chuyện với nhau.
Ủa hai người này có chuyện gì hả. Nghe nói Jungkook đang thích ai đó, không biết có phải là Lisa hay không nhỉ?
Tiến lại gần hơn chút nữa thì là cảnh tượng này đập vào mắt cô. Jungkook thì đứng đối diện Lisa, một tay chống vào tường. Lisa thì đứng dựa vào tường, một tay kéo chiếc cà vạt của Jungkook lại gần mình. Hai người, mặt đối mặt, môi như sắp kề môi vậy.
Đang cố gắng căng tai nghe ngóng thì đôi chân của Jieun bắt đầu không giữ nồi thăng bằng, loạng choạng rồi cô ngã xuống. "Ui chao ơi!" Tay và đầu gối của cô đã tiếp đất ngoạn mục.
Lisa và Jungkook giật mình quay về hướng tiếng động vừa phát ra với ánh mắt ngạc nhiên.
Mẹ ơi sao mà nghe trộm cũng vụng thế này cơ chứ...
"Hế lu" Jieun vẫn ôm đất, vẫy vẫy tay chào hai người, vờ như chẳng có gì xảy ra.
"Ừm...thôi tớ phải đi trước đây. Gặp lại sau nhé Jungkook." Lisa lướt qua chỗ Jieun thật nhanh, chẳng mảy may bận tâm cô vừa ngã sõng soài trên đất.
Tồi tệ nó vừa chứ moá -.-
Jungkook tiến lại gần Jieun, quỳ một gối xuống đất. "Cậu lại bị dính ở đó hả? Đừng nói với tôi là cũng có keo dính ở trên sàn nhà nữa nha." Jungkook cười khẩy một cái và chìa tay ra ý định giúp cô đứng dậy. Jieun gạt phắt ngay đi. Nghĩ sao mà bà đây lại chạm vào cái thứ tay dơ dáy đó chứ hứ.
"Cậu câm đi là được rồi đấy. Cái đồ tồi tệ đao đần!" Jieun đứng dậy lập tức phun lửa ngay.
"Ủa sao dị? Cậu đến ngày à hay sao mà gắt gỏng thế."
"Chẳng cần đến ngày thì nhìn cái mặt cậu là tôi đã muốn gắt rồi! Tất cả là tại cậu! Làm ơn tránh xa tôi ra giùm đi các đồ khốn khiếp!"
"Úi vinh hạnh cho thần quá, thưa Ji Trứng nương nương." Jungkook vờ cúi đầu làm bộ, rồi bước đi không quên để lại điệu cười hết sức trêu ngươi.
"Cậu nên chuẩn bị tinh thần đi cái đồ mắt trố lồi! Chẳng có cớ nào mà tôi chịu thua cậu đâu." Jieun tức giận hét lên. Rồi sẽ đến ngày, cậu ta phải nếm mùi bị bẽ mặt, bị cười nhạo là như thế nào! Cứ đợi đấy Chon Xông Xúc!
Trận chiến sớm bắt đầu thôi.

Ẻn ẻn lại xong một chap nữa ùiii. Các cậu thấy sao nhở? Chưa có chút drama tình cảm lãng mạn nào hết trơn đúng hem :))) tác giả cũng có còm men ở dưới bảo là đợi chút xíu là rồ men tịc nó ngập tràn luôn nha 😂😂 À với cả trong này thì BlackPink có hình tượng hơi bad tý ty. Mong m.n thông cảm nha 🙆🏼 Yêu thươnggg 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro