Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[5] Pleasure

"Chúc mừng sinh nhật, Dongpyo" Wooseok hào hứng ném chiếc bánh kem có ngọn nến đang cháy lên trước mặt Dongpyo.

Dongpyo lười biếng ngay lập tức thổi ngọn nến cho đến khi nó tắt.

"Cậu chưa ước và tôi chưa yêu cầu cậu thổi nến." Với một tay còn lại, Wooseok đã đánh vào đầu Dongpyo.

"Thật vô dụng, hyung, em đã làm như vậy cả hàng trăm lần rồi" Dongpyo nói với vẻ lười biếng.

"Đừng có kiêu ngạo, cậu chỉ làm được 325 lần, tôi đã làm được hơn 500 năm rồi."

Dongpyo khịt mũi. "Không phải anh đang ám chỉ để nói cho chúng tôi biết người lớn tuổi nhất ở đây là Wooseokie hyung?"

"Tôi không già đâu, dù chỉ một nếp nhăn cũng không dám chạm vào da của tôi" Wooseok tự hào vuốt ve làn da trắng nõn của mình.

"Là bởi vì anh là ma ca rồng." Junho, người đang theo dõi hai người họ từ nãy giờ bắt đầu mở lời.

"Thích không anh chỉ" Wooseok nói một cách mỉa mai.

"Xin đừng nhắc tôi nhớ tôi thực sự là ai" Dongpyo hét lớn, cậu ta rên rỉ với giọng tuyệt vọng.

"Tại sao?" Wooseok hỏi - "Thật tuyệt khi trở thành một phần của tầng lớp ma cà rồng. Cậu không cần phải sợ rằng mình sẽ già đi, và thậm chí cậu sẽ không bao giờ chết vì mình bất tử."

"Nhưng vẫn là hyung, cho dù em có tập luyện chăm chỉ thế nào thì cơ thể vẫn sẽ lạnh như băng."

"Vì vậy, đó là lý do tại sao cậu luôn hẹn hò với phụ nữ từ loài người?" Junho hỏi.

"Ừ, ít nhất trong chốc lát, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của bọn họ. Hừ, nhưng không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là quà của ta ở đâu, ngươi không quên, đúng không?"

"Tất nhiên là không." Wooseok nở một nụ cười thật tươi rồi đưa một cuộn giấy được buộc bằng một sợi ruy băng màu đỏ vào tay Dongpyo.

"Cái gì vậy?" Dongpyo cau mày hỏi.

"Chỉ cần mở nó ra."

Dongpyo tháo dây ruy băng cẩn thận trước khi cuộn giấy được mở ra. "Trường học?" Anh hỏi với một giọng nói bối rối.

"Em muốn anh đi học lại?"

"Vâng" Junho bình tĩnh nói - "Không phải tối qua anh đã nói mình muốn quay lại để cảm nhận cảm giác sống trong ký túc xá của trường và hòa mình vào loài người như thế nào sao, nên em và Wooseok hyung đã tìm được một ngôi trường phù hợp với anh."

"Một ngôi trường đặc biệt cho loài người?" Dongpyo hỏi.

"Không hẳn, tôi thấy có nhiều trường học của quốc gia chúng ta ở đó" Wooseok giải thích.

"Chỉ có quốc gia của chúng ta?" Dongpyo hỏi để đảm bảo.

"Yah, cũng có một vài người sói" Junho nói.

Dongpyo khẽ rên rỉ. "Anh biết đấy hyung, em ghét họ, họ có mùi rất khó chịu" Dongpyo nhăn mặt khi nhớ lại lần gặp cuối cùng của họ với người sói từ ba năm trước.

"Nhưng cơ thể họ rất ấm, Pyo."

"Anh đã bao giờ ngủ chung với một trong số họ chưa?" Dongpyo liếc nhìn Wooseok một cách sắc bén.

"Có một lần" Wooseok cười - "Nhưng đó là một thời gian dài, khoảng một trăm năm trước."

"Oa, trí nhớ của anh rất nhạy, hyung chắc là khó chịu lắm đúng không, mùi cơ thể của họ quá nồng đối với người của chúng ta."

"Không phải vậy đâu" Wooseok nói.

"Vậy thì sao?" Dongpyo tò mò hỏi.

"Đó là vì lần đầu tiên anh ấy nằm dưới" Junho nói.

Tiếng cười của Dongpyo bùng nổ khi anh nghe thấy những lời nói của Junho, anh không hề để ý đến Wooseok đang lườm mình.

"À, thì ra người hyung tự nhận là mình rất nam tính này hóa ra lại là một người nằm dưới."

"Không phải vậy đâu, chỉ là do tôi đã thua cược với Junho thôi" Wooseok né tránh.

"Có thật không?" Junho trêu chọc hỏi.

"Em nhớ chỉ yêu cầu anh ngủ với anh ta chứ không yêu cầu anh là người nằm dưới."

Dongpyo khẽ cười khúc khích khi thấy Wooseok xấu hổ khi nghe Junho nói. "Anh ấy mạnh hơn anh hả hyung?"

"Tôi không nhớ" Wooseok nói - "Đừng nói lung tung nữa, hiện tại ngươi cứ chuẩn bị xong, ngày mai là ngày tựu trường."

"Chờ đã, tôi sẽ không sống trong ký túc xá, cậu có biết tôi sẽ ở chung với ai ở đó không?"

"Làm sao chúng tôi biết về điều đó" Junho nói - "Sau này anh cứ việc hỏi hiệu trưởng."

"Aghh...Tôi hy vọng bạn cùng phòng của tôi không thuộc tộc người sói" Dongpyo nói trong hy vọng.

"Quá muộn" Wooseok nói một cách mỉa mai - "Đáng lẽ ra, em nên nói câu đó ngay trước khi thổi nến sinh nhật."

"Ừ, đó là bởi vì cậu vừa mới nói lúc nãy hyungggg..." Dongpyo nắm lấy Junho.

"Giờ anh phản đối chẳng ích gì đâu Pyo, hãy về phòng ở đó và cầu nguyện thật nhiều để có thể ở chung phòng với một người gợi cảm." Junho đẩy cơ thể nhỏ bé của Dongpyo ra, yêu cầu người đàn ông này tránh ra.

.

.

.

Nhưng hóa ra mọi chuyện không theo như mong đợi của Dongpyo, khi anh về đến ký túc xá để gặp người bạn cùng phòng của mình. Dongpyo cảm giác như muốn đá ngay vào mặt tên chủ nhà nhếch mép khó chịu lúc này đang đứng trước mặt mình. Trong hàng trăm sinh viên của trường, tại sao cậu lại phải ở chung phòng với cái người mà cậu không muốn gặp nhất? Người đó, Han Seungwoo, là Alpha từ một trong những nhóm mạnh nhất của quốc gia người sói. Người mà Dongpyo rất ghét vì hắn là kẻ duy nhất dám cướp nữ nhân của cậu, không phải một lần mà đã xảy ra rất nhiều lần. Anh ta cũng đã nhiều lần thất bại trong các cuộc săn lùng của Dongpyo, khi người đàn ông đang săn thú trong rừng để uống máu anh ta.

"Hai Son Dongpyo, lâu rồi không gặp, trông anh còn dễ thương hơn" Seungwoo bất bình vỗ vào mông Dongpyo và ngay lập tức anh đạp ngay vào chân của Seungwoo.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh vẫn còn sống, Han Seungwoo. Và trông anh còn bẩn thỉu hơn." Dongpyo trả lời một cách mỉa mai.

"Tất nhiên rồi em yêu, anh sẽ luôn sống vì em" Seungwoo nháy mắt.

Dongpyo làm như thể anh ấy vừa nôn khi nghe những lời nói của Seungwoo. "Ngươi có muốn ta đánh gãy một chân của ngươi ở đây không, ta nghĩ bây giờ mình làm được rồi."

"Ồ, thô lỗ như thường lệ. Son Dongpyo, chúng ta cứ đánh nhau ở đây, ý tôi là trên giường."

"Trong giấc mơ của anh?"

"Trong giấc mơ của tôi" Seungwoo cười khó chịu - "Tất nhiên là anh luôn mơ về em. Son Dongpyo, em có biết không?"

"Thật ghê tởm, Han. Cút khỏi mặt tôi ngay"

"Làm thế nào tôi có thể đi khỏi đây khi em đang ở đây, Dongpyo? Em không nhớ tôi? Chúng ta thậm chí không gặp nhau trong ba năm."

"Tôi thậm chí còn hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, Han" Dongpyo khịt mũi.

"Ồ, vậy anh luôn trốn tránh tôi trong ba năm?"

"Ta không trốn tránh ngươi."

"Tôi hiểu rồi, anh luôn luôn đi theo hướng khác khi anh ngửi thấy tôi, có thể nói là không trốn tránh tôi?"

"Ngươi...ngươi ở đâu..."

"Tôi hy vọng anh không quên rằng anh là đối tác của tôi, Son Dongpyo. Ah, có phải là vì anh đã hàng trăm tuổi nên có thể dễ dàng quên mọi thứ? Oh chúa ơi, tại sao tôi lại quên rằng người bạn đời của mình đã hàng trăm năm tuổi được cơ chứ." Seungwoo nở một nụ cười lệch lạc khi nhìn Dongpyo.

"Chết tiệt, ngươi, ta có thể trăm tuổi nhưng ta không phải lão nhân."

"Đúng vậy, ngươi không phải một lão nhân già yếu, mà là cố gắng tránh mặt ta, phải không. Sao ma ca rồng xinh đẹp của ta luôn tỏ ra đáng yêu như thế này, có phải "nàng" quá xấu hổ khi gặp ánh mắt của mình." Seungwoo làm một tư thế suy nghĩ trông thật khó chịu trước mắt Dongpyo.

"Chỉ cần đi ra giữa biển ở đó, hoặc bất cứ nơi nào xa xôi, mùi của ngươi làm cho ta muốn nôn và hành động của ngươi làm cho ta muốn đá ngươi, Han."

Nói dối, Dongpyo đã nói dối rằng mùi của Seungwoo khiến anh ấy muốn nôn, ngay cả Seungwoo cũng biết chuyện này vì vậy anh ấy chỉ cười nhẹ. Tất cả những ai đã từng gặp đối tác của mình thì sẽ biết về mùi hương đối tác của mình như thế nào, một mùi hương sẽ tiếp tục khiến bạn gây nghiện và không thể thoát khỏi mắt của anh ấy.  Seungwoo thầm cảm thấy kinh ngạc trước Dongpyo, người có thể chịu đựng tất cả những cơn nghiện này để có thể rời xa Seungwoo. Nhưng đó là chuyện trong quá khứ, lần này Seungwoo sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa, dù sao thì anh cũng đã nhận được sự giúp đỡ từ hai hyung nuôi của Dongpyo bằng cách cho anh ở chung phòng với Dongpyo và anh sẽ không lãng phí cơ hội này để chinh phục ma cà rồng ngọt ngào của mình.

"Em muốn đạp anh vào lòng cũng không phiền đâu, cưng à."

Han Seungwoo với hết sức co giật thực sự làm Dongpyo khó chịu, cậu dùng hết dức định đá vào chân Seungwoo. Nhưng với tốc độ cực nhanh của Seungwoo, hắn đã né được, thậm chí hắn còn nắm lấy tay của Dongpyo và dễ dàng xoay con người nhỏ bé về lại phía sau, đến khi hắn ở phía sau cơ thể của Dongpyo.

"Buông tôi ra Han, anh...Ahh..." Dongpyo cắn chặt môi khi Seungwoo đột nhiên liếm cổ mình.

Dongpyo tin rằng mặc dù cơ thể của anh ấy nhỏ hơn nhiều so với Seungwoo nhưng anh ấy là một ma cà rồng, anh ấy mạnh hơn Seungwoo, một con sói và anh ấy kiểm soát mối quan hệ của họ như một người bạn đời. Vì vậy, Dongpyo đã cố gắng vùng vẫy hết sức mình khi Seungwoo cắn nhẹ vào vùng cổ của mình. Chết tiệt, đó là khu vực nhạy cảm của anh ấy và Dongpyo có thể cảm thấy thứ gì đó ở khu vực dưới bụng anh ấy đang bắt đầu thức dậy.

Nhưng Seungwoo không ngu ngốc, thay vào đó anh cọ xát dương vật đang cương cứng của mình vào bờ mông rắn chắc của Dongpyo cho đến khi ma cà rồng dễ thương thở dài và ngừng phản kháng. Một tay Seungwoo xoay mặt Dongpyo sang một bên và ngay lập tức anh đã hôn mạnh bạo lên đôi môi dày của Dongpyo, mút môi anh một cách thèm thuồng, như thể anh sẽ mất đôi môi của Dongpyo nếu anh buông ra.

Cơ thể Dongpyo run lên, anh ấy đã hôn rất nhiều, thực tế rất thường xuyên nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy bị chi phối. Thường thì anh ấy là người thống trị, nhưng bây giờ Han Seungwoo thậm chí không cho anh ấy dù chỉ một chút cơ hội để trở thành người thống trị trong nụ hôn của họ.

"Ahh...ưm" Dongpyo thở dài khi lưỡi của Seungwoo chui vào miệng anh và chào mở toàn bộ khuôn miệng anh trước khi hắn mời lưỡi của Dongpyo xoắn cùng mình.

Dongpyo siết chặt lấy mái tóc mềm mại của Seungwoo, cảm giác thèm ăn bắt đầu trỗi dậy và anh đáp lại nụ hôn của Seungwoo với cùng một nụ hôn mãnh liệt, lưỡi họ xoắn lấy nhau, hút lấy nhau, cố gắng chiếm ưu thế của nhau, nhưng cuối cùng Dongpyo đã phải thừa nhận thất bại của mình khi đôi bàn tay của Seungwoo siết chặt lấy cái gọi là "hoàn toàn tỉnh táo" của anh.

Seungwoo xoay người Dongpyo, cởi bỏ chiếc áo sơ mi mà Dongpyo đang mặc và cả chính mình. Anh đẩy người Dongpyo nằm xuống giường, đè lên người cậu, hôn nhẹ lên môi cậu trước khi lưỡi anh lần theo làn da của Dongpyo, xuống cổ, cắn mút từng vùng da mà môi anh lướt qua, làm để lại nhiều dấu vết yêu thương trên cổ mịn màng của Dongpyo. Đôi bàn tay to lớn của anh chơi đùa đầu vú của Dongpyo và dưới đó hông anh di chuyển lên xuống, xoa nắn hai cự vật vẫn còn bị cản trở bởi lớp vải quần.

"Ahhh...Seungwoo..." Dongpyo rên rỉ, anh ngẩng đầu lên để Seungwoo cắn vào cổ mình cho đến khi nó chảy máu rồi mút mạnh. Dongpyo biết rằng điều này sẽ không suôn sẻ, họ đều là những sinh vật mạnh mẽ và không bao giờ có những lời nói nhẹ nhàng nào giữa hai người. Cơ thể Dongpyo cong lên khi tay Seungwoo vặn hai núm vú của cậu rồi kéo mạnh.

"Ahh...Seungwoo...ưmm"

Lần này đến lượt ngực của Dongpyo là mục tiêu của đôi môi Seungwoo, chiếc lưỡi ấm áp và ẩm ướt của anh lướt qua núm vú lạnh giá của Dongpyo, liếm nó, mút rồi cắn nó.  Cơ thể Dongpyo căng ra và ma cà rồng dễ thương này chỉ có thể tiếp tục thở dài dưới sức mạnh của cơ thể Seungwoo.

"Ahhh..." Dongpyo cắn môi dưới khi Seungwoo cắm răng nanh vào ngực anh, máu của Dongpyo chảy ra và Seungwoo chỉ biết sung sướng mút nó.

Seungwoo rời mặt khỏi ngực Dongpyo và quan sát xem vết cắn tự động đóng lại rồi biến mất không dấu vết. Người đàn ông đứng dậy từ trên người Dongpyo để cởi quần của anh ấy.

Dongpyo chỉ im lặng nhìn Seungwoo tự lột quần mình, tâm trí anh tiếp tục cuồng loạn, đây có phải là kết cục không, liệu cuối cùng anh có từ bỏ và đầu hàng dưới sức mạnh của Seungwoo. Dù anh ấy có tránh mặt Seungwoo đến đâu, thì thần Mặt Trăng vẫn luôn có cách để đưa họ đến với nhau, giống như bây giờ. Nhưng liệu Dongpyo có sẵn sàng khi cuối cùng anh không còn là kẻ thống trị?

Khi nhìn thấy cự vật to lớn của Seungwoo đang vượt xa chính mình cùng với cơ thể ấm áp đó đang đổ mồ hôi như thế nào, khiến anh cố gắng tin rằng đầy là định mệnh của mình. Định mệnh của nó để hợp nhất với đối tác của cậu.

Những ngón tay thon dài của Dongpyo vươn về phía trước, chạm vào cự vật của Seungwoo khi người đàn ông cúi xuống gần mình một lần nữa.

"Em muốn hút nó?" Seungwoo khàn giọng hỏi.

Dongpyo gật đầu.

Seungwoo không nói thêm lời nào mà hướng sự lưu manh của mình vào miệng Dongpyo, Dongpyo thè lưỡi liếm lấy đầu dương vật của Seungwoo trước khi hắn đưa cự vật đó vào miệng mình. Dongpyo khịt mũi khi nhận ra của Seungwoo lớn đến mức nào mà chỉ một phần đầu của hắn ta chỉ có thể vừa với cái miệng nhỏ xíu của cậu ấy.

Trong khi miệng anh ta di chuyển qua lại cự vật của Seungwoo để hút và mút lấy nó, một tay của Dongpyo đã len vào bụng Seungwoo và chơi với cơ bụng của anh ấy.

Ăn đủ no rồi, Seungwoo kéo nó ra khỏi miệng của Dongpyo. "Anh không muốn đưa nó ra khỏi miệng của anh, em yêu, anh nghĩ em đang nóng lòng muốn được ở trong hơi ấm của anh."

"Anh đang đùa, Han" Dongpyo rít lên.

"Được rồi, tôi sẽ sửa lại, ý tôi là của tôi sẽ sưởi ấm cái tôi lạnh lùng của cậu" Seungwoo cười nói. Anh cởi quần Dongpyo ra, dang rộng hai chân trắng mịn và đặt ngay trước hậu huyệt của Dongpyo. Seungwoo nghiêng người, đưa núm vú căng tròn của Dongpyo vào miệng trong khi tay anh vuốt ve phần đùi mịn màng của Dongpyo với một chuyển động quyến rũ.

"Haahhh...Ahhh..." Dongpyo ngẩng đầu lên, lồng ngực phập phồng về phía trước, Seungwoo không hề báo trước điều này mà đặt ngay cự vật của mình vào cây ô rô khô khốc của Dongpyo, cơn đau buốt khiến cậu phải cắn chặt môi. Cơ thể của hắn đã nhanh chóng chữa lành vết rách trong khung, nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Và Dongpyo chỉ cố gắng xoa dịu cơn đau bằng cách siết chặt tóc Seungwoo.

Miệng Seungwoo rời khỏi núm vú của Dongpyo rồi chuyển sang mút cổ anh, dùng răng nanh xé rách nó rồi quay lại mút. Như không chịu thua, Dongpyo cắn vào cổ Seungwoo và hút máu.

"Ahh...ứm" Dongpyo cựa quậy khi Seungwoo tiếp tục di chuyển lên xuống trên người anh.

Seungwoo hôn nhẹ lên môi Dongpyo, anh nhấc chân Dongpyo qua vai và di chuyển ra vào trong lỗ hẹp của Dongpyo một cách tàn bạo hơn.

"Aahhh...Ahh...ư"

Seungwoo nhìn xuống và một lần nữa lại ngậm chặt núm vú của Dongpyo.

"Ưm...haa...n-nhanh hơn...ahhhh....ahh" Dongpyo thốt lên, tay anh không còn bóp tóc Seungwoo nữa mà siết chặt tấm khăn trải giường không định hình.

"Aaaahhh..." Cơ thể Dongpyo cong lên khi anh đạt đến cao trào. Seungwoo nhanh chóng xoay người Dongpyo thành một cái ách và tiếp tục di chuyển điên cuồng đột nhập vào bên trong hậu huyệt của Dongpyo.

"Seungwoo...ahh....ahh"Dongpyo lắc đầu khi Seungwoo hôn nhẹ lên lưng anh.

"Ahh" Dongpyo lại lên đỉnh một lần nữa và lần này tiếng rên rỉ của Seungwoo cũng lên đến đỉnh điểm.

Seungwoo buông anh ra, ôm chặt lấy cơ thể Dongpyo, dùng sức lăn qua một bên rồi đem người Dongpyo nằm đè lên người mình.

"Đừng tránh mặt tôi nữa" Seungwoo lẩm bẩm.

"Tại sao phải là tôi?" Dongpyo hỏi, anh nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm trên khuôn ngực rộng của Seungwoo.

"Bởi vì anh là mắt của em, là người bạn đời của em, và em là một Dongpyo nghiêm túc và nếu em cố gắng tránh xa anh lần nữa, anh sẽ nhốt em trong phòng và không cho ra ngoài."

"Anh sẽ làm điều đó mặc dù anh biết rằng tôi có thể ghét anh?"  Dongpyo hỏi.

"Tất nhiên, ngoài việc tôi không chắc liệu em có ghét tôi hay không, nhưng em có thể sẽ tiếp tục rên rỉ vì tôi, Dongpyo."

Dongpyo mím môi - "Một Han Seungwoo với tất cả sự tự tin của mình."

"Nhưng em thích anh ấy, đúng không?"

"Không phải."

"Có thật không?" Seungwoo tinh nghịch vuốt ve mông Dongpyo.

"Được rồi, có một chút." Dongpyo sửa lại.

"Chỉ một chút?"

"Đừng mong đợi thêm, Han."

"Tôi hiểu rồi, tiếc là tôi đã mong đợi rất nhiều ở em."

Dongpyo khịt mũi - "Đừng bắt đầu lại, tôi không thích tất cả những thứ tào lao của anh."

"Tôi hiểu, nhưng em thích cái này phải không?" Một lần nữa Seungwoo nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông rắn chắc của Dongpyo.

"Đúng vậy, tại sao thần mặt trăng lại có thể cho tôi một đối tác như anh" Dongpyo trừng mắt nhìn Seungwoo - "Ngay cả những gì anh có trong đầu chỉ là làm thế nào để trêu chọc tôi, mắng mỏ và lên giường với tôi."

Seungwoo cười khẽ - "Tất nhiên, vì thần mặt trăng biết rằng chúng ta rất phù hợp với nhau. Anh lạnh lùng còn em thì nóng bỏng, và anh biết chắc chỉ có sức nóng mới có thể làm tan chảy những thứ lạnh giá. Cũng như anh và em, chỉ có em mới có thể sưởi ấm trái tim của anh, Dongpyo. Em yêu anh."

Dongpyo cười nhạt - "Ta nghĩ ngươi nói đúng Han, chỉ có ta mới có thể làm mát trái tim của ngươi, ta cũng yêu ngươi."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro