Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

~VTA

http://thinhvulau.wordpress.com/2011/08/18/v%E1%BA%ADt-trong-ao/

Vật Trong Ao

Tác Giả:

 Con Hồ Ly Kia

Thể loại:

Khả ái quỷ văn, bát quái điên cuồng.

Tình Trạng:

Hoàn

Convert:

mhd

 Tàng thư viện

Edit:

Thính Vũ Lâu

Chương 1

Lần đầu tiên khi gặp được Cá Chép, Cá Chuối đang rất buồn rầu. Nó không biết rõ vì cái gì cơ thể mình lại đầy vảy cá, còn nữa, vì cái gì mà rõ ràng mình là cá, lại muốn ăn cá… Nó hi vọng có thể thay đổi vận mệnh của mình, thế là, nó bắt đầu tu đạo. 300 năm sau, rốt cục cũng đến lúc nó không cần ăn cá nữa, nó lại bắt đầu sinh ra nỗi buồn mới — thế đến cùng là nên ăn cái gì?

Nó huyễn hóa thành một thiếu niên, ngồi ở bên bờ ao, đem chân ngâm trong nước, nhìn bầu trời mà thở dài. Đúng lúc này, có người vỗ vai nó một cái. Đó là một thiếu niên có đôi mắt sáng ngời, cười được hết sức ngây thơ.

Thiếu niên cười, hỏi: “Chào ngươi, ta gọi là Cá Chép ~~ ngươi có biết ở đây chỗ nào bán bánh bao nhân đậu không?”

Nó lập tức vẻ mặt ngu ngốc hỏi thăm xem cái gì là bánh bao nhân đậu.

Cá Chép rất có kiên nhẫn ngồi xuống, dùng một nhánh cây vẽ trên mặt đất.”Đơn giản mà nói, chính là một thứ mà “người” ăn, ngọt ngào, mềm mại các kiểu ~~ “

Nghe xong câu nói này, Cá Chuối rốt cuộc cũng hiểu rõ, thiếu niên trước mặt này cùng một dạng với nó, đều là một loại tồn tại có tên là “yêu tinh”. Nó đột nhiên có cảm giác hận là gặp nhau quá muộn, nó hỏi Cá Chép tại sao phải làm yêu tinh. Cá Chép rất dứt khoát đáp lại: “Vì để đến cạnh ao nghe bát quái ~~ “

Thế là, nó đem cái vẻ mặt ngu ngốc như cũ hỏi cái gì là bát quái.

Cá chép lại như cũ rất có kiên nhẫn ngồi xuống giải thích…

Cứ như vậy, đến tối…

Cứ như vậy, Cá Chuối ăn cái bánh bao nhân đậu đầu tiên trong đời. Rốt cuộc nó cũng hiểu, cái gì gọi là “Ngọt”. Đó là một thứ mùi vị có thể khiến linh hồn cũng tan chảy, hơi mềm mại tinh tế ấm áp…

Cứ như vậy, Cá Chuối quen với Cá Chép. Vì đuổi kịp trào lưu, nó học theo bộ dáng Cá Chép, đem tên đổi thành “Hắc Tử”, mặc quần áo vải, búi tóc lên, đến chợ của nhân loại mua bánh bao nhân đậu, sau đó, cầm bánh bao đi đến bên ao nghe bát quái… Đương nhiên, là đi cùng với Cá Chép …

Cá Chuối không buồn lại nữa. Nó rốt cuộc đã biết, thì ra, nếu không muốn ăn cá, còn có thể ăn bánh bao nhân đậu ~~

Chương 2

Chuyện sau đó…

Cá Chuối cáo biệt ao của mình, đi đến ao của Cá Chép. Nơi đó rất náo nhiệt, có con Cá Nheo đạo hạnh có vẻ rất cao, thích dùng câu “Ta đã từng” để mở đầu câu chuyện. Còn có một con Tôm Sông rất khinh bỉ loài cá, lấy chuyện thành tiên làm mục tiêu. Còn có một con Cua mới thành hình người chưa lâu, thường xuyên quên biến mất râu. Còn có một thẩm thẩm cá Trích hiền lành, Đại thúc Tôm Hùm nghiêm nghị…. Đúng là một nơi rất là náo nhiệt, ấm áp như đốt lửa trại vậy, khiến những kẻ có thói quen cô độc không tự giác mà tham gia vào đó.

Cá Chuối không thích cô độc, cho nên nó không chút do dự chen bước vào. Nghe xong chuyện xưa khi Cá Chuối và Cá Chép quen nhau, Tôm Sông khinh thường nói: “Xời! Chỉ vì một cái bánh bao nhân đậu liền chuyển nhà, chỉ số thông minh của loài Cá quả nhiên thấp!”

“A —— kỳ thị chủng tộc ——” Cá Chuối và Cá Chép theo thói quen cùng nhau hô to như vậy, đây là một loại ăn ý rất khó hiểu, tự nhiên như gió thổi hoa rơi vậy.

“A a ~~ nói đến kỳ thị chủng tộc ~ ta đã từng…” Cá Cheo chậm rì mở miệng.

“Lão Nheo, đừng có lạc đề!” Chúng yêu trăm miệng một lời, đây cũng là sự ăn ý rất khó hiểu, kịch liệt giống như chớp giật mưa rơi vậy.

“Nhưng mà, Tôm Sông không phải cũng cảm thấy bánh bao nhân đậu ăn rất ngon hay sao?” Con Cua nói nho nhỏ.

Tôm Sông liếc mắt một cái trừng con Cua.”Ta đang nói vấn đề là chỉ số thông minh có cao hay không, chứ không phải vấn đề bánh bao nhân đậu ăn có ngon hay không.”

“A —— kỳ thị chủng tộc ——” Cá Chuối và Cá Chép lại một lần lớn tiếng kêu.

“Kỳ thật cũng không có cái gì ~~” Cá Nheo cười tít mắt (nếu như cá biết cười), “Có biết con Hồ Ly ở núi bên cạnh không? “

“Nga ~~ na chính là Hồ Ly được xưng là đạo hạnh ngàn năm ~~” trong mắt Tôm Sông lóe lên ánh sáng kích động.

“Đúng. Nó tu luyện thêm vài năm nữa là có thể thành tiên ~~” Cá Nheo sờ sờ râu mép, “Nhưng mà, đương nhiên…”

“Lão Nheo, không được nói lạc đề!”

“Ách… Ta không phải muốn nói lạc đề lạp ~~” Cá Nheo ủy khuất nói, “Ta đang muốn nói, chỉ vì có một đứa bé trai đã đưa cho nó một cái bánh bao xanh, nó liền vì muốn làm người mà liều mạng tu luyện. Sau, đứa bé trai kia nhập đạo tu tiên, nó cũng buông tha yêu đạo, bước vào tu tiên…”

“Nga ~~ Bánh bao xanh ăn cũng rất ngon a ~~” Cá Chép và Cá Chuối nắm tay đối phương, cảm động nói.

“Đần độn! Nó không phải vì cái bánh bao xanh, là bởi vì nó thích người đó! Cá thật ngu!” Tôm sông khinh bỉ nói.

“A —— kỳ thị chủng tộc ——” Cá Chuối và Cá Chép nước mắt lưng tròng hô to.

“Vì sao lại thích nhỉ? Bởi vì một cái bánh bao xanh sao?” Con Cua quơ quơ cái càng, thật thà hỏi.

“Chuyện này ta không biết ~~” Cá Cheo xoay xoay cái đuôi,  đáp.

“Mà người đó là ai?” Chúng yêu hiếu kỳ.

“Chính là chủ nhân đạo quan trên núi bên kia, Quý Du đại sư  ~~” Cá Nheo hồi đáp.

= = | | |

“Chính là Quý Du đại sư bắt yêu rất lợi hại sao?” Tôm sông cắn râu, sợ hãi hỏi.

“Còn có Quý Du nào nữa?” Cá Nheo nói như lẽ đương nhiên.

= = | | |

” Bánh bao xanh ăn thật ngon a…” Tôm sông nhìn đóa hoa sen trên ao, cảm khái.

“Đúng, không sai không sai…” Cá Chép ra sức gật đầu.

“Ăn quá ngon…” Con Cua khẳng định.

“So bánh bao nhân đậu ăn ngon hơn sao?” Cá Chuối ước mơ hỏi thăm.

“A Cái… Nói đến ăn ngon ~~ ta đã từng…” Cá Nheo mở miệng.

“Lão Nheo đừng có lạc đề!!!”

= = #

Chương 3

Lại nói khi Ly tới làm Thủy Quan trong hồ nước nhỏ này, đã là chuyện của 200 năm sau.

Trời đất cảnh xuân tươi đẹp, chim hót hoa thơm, Cá Chép và Cá Chuối nằm trên mặt lớp bùn nhão ở đáy mà phơi nắng. Đúng lúc này, có một luồng ánh sáng trắng bắt thẳng vào trong ao, nháy mắt, xung quanh cái ao trong rừng trúc nhỏ tỏa sáng lấp lánh.

“Nga ~~ Sao Sao ~~” Cá Chuối không hiểu chuyện gì cảm thán cảnh đẹp trước mắt.

“Ân ~~ ước nào ~~” Cá Chép say mê theo.

“A… Ta bị đè trúng ——” Con Cua thống khổ rên rỉ.

“Bàng Bàng, ngươi không sao rồi!” Tôm Sông dùng cái càng lôi Con Cua ra, quan tâm nói.

Cá Chuối và Cá Chép phục hồi lại tinh thần, tử tế nghiên cứu một chút con Ly đang chân tay luống cuống, lại nhìn nhìn Con Cua, quyết định vì dân trừ hại!

“Này!” Hai con Cá trăm miệng một lời giảng, “Thằn lằn tinh to gan, lại dám đến nơi này làm loạn!”

Ly chớp mắt mấy cái, “Cái này, ta không phải thằn…”

“Bớt nói lời thừa đi! Hắc Tử, lên!” Cá Chép lòng đầy căm phẫn.

Ly vô tội nói, “Ta, ta không phải…”

“Yêu tinh to gan, chớ nguỵ biện!” Cá Chuối học bộ dạng hát hý khúc, lớn tiếng nói.

Ly ôm móng vuốt, “Nhưng mà, ta không phải…”

“Hắc Tử, không cần nói lời thừa với nó, chúng ta lên!”

“Được, huynh đệ đồng tâm, được lợi chia tiền!”

“Ta thực không phải…”

“Nó không phải là Thằn Lằn! Cá đần!” Tôm sông phát điên hét!

“A —— Kỳ thị chủng tộc ——” Cá Chuối và Cá Chép kêu lên.

Rất không dễ dàng mới có cơ hội nói chuyện, Ly nỗ lực mở miệng: “Ta không phải Thằn Lằn, ta là Ly Long, ta đến đây để làm Thủy Quan.”

“Chao ôi ~~ là Long a ~~” chúng yêu ước mơ kêu.

“Long cũng có thể thành tinh sao?” Cá Chuối hiếu học hỏi.

“Bất cứ cái gì cũng thể thành tinh, Hắc Tử!” Cá chép ôn nhu hồi đáp.

“Cá Chép, ngươi thật hiểu biết rộng ~~” Cá Chuối vẻ mặt sùng bái.

“Xin ngươi, Long trời sinh chính là Thần Thú, căn bản không cần thành tinh! Cá thật đần!” Tôm Sông lạnh lùng nói.

“A —— kỳ thị chủng tộc —— “

“Ân… Tên ngươi là gì? Thủy Quan đại nhân?” Cá nheo bơi tới, hỏi một đề tài nghiêm túc.

Ly nghĩ nghĩ, “À, mọi người gọi ta là Bạch Ly, bởi vì ta có màu trắng…”

“Bạch si (ly)?” = = | | |  (nghe nhầm thành Ngu Ngốc)

“Tên hay! Nói thẳng dễ hiểu, khiến người ta tỉnh ngộ!” Cá chép cảm khái.

“Lập luận rất sắc sảo, nói năng có khí phách!” Cá Chuối nói tiếp.

“Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!” Cá Chép tiếp tục.

“Kinh thế hãi tục, có một không hai!” Cá Chuối bổ sung.

“…”

Chính lúc hai con cá đang tự biên tự diễn thì một mai tiền đồng bay vào trong nước, nện trúng đầu Cá Chép, Cá Chép lập tức phơi bụng trắng hếu.

Cá Nheo ngẩng đầu, phát hiện có một đám thôn dân thiện lương nhìn thấy vừa rồi có bạch quang, cho rằng là điềm lành, nhao nhao đem theo tiền đồng ném vào trong nước, để cầu may.

“Trời phạt a…” Tôm sông cười nhạo nói.

“Cá Chép, Cá Chép, ngươi thế nào rồi???” Cá Chuối khẩn trương nói.

“Hắc Tử, ta chết, ngươi sẽ nghĩ đến ta sao?” Cá Chép vẫn phơi cái bụng tắng như cũ, hỏi.

“Sẽ, ta sẽ, Cá Chép!” Cá Chuối rưng rưng, “… Không đúng, chao ôi, cá chép, ngươi chết rồi, ta còn sống làm cái gì? Ta cũng chết!” Nói xong, Cá Chuối cũng lật bụng trắng hếu.

“Hắc Tử! Đúng là huynh đệ tốt của ta~~ “

“Cá Chép!”

“Hắc Tử!”

“Cá Chép!”

Ly ôm móng vuốt, xem tình huống không minh bạch trước mắt.

Tôm sông nhướng mày, vẻ mặt thấy quái mà không quái.

Con Cua gắng sức lượm tiền đồng trong ao.

Cá Nheo cảm khái nhìn thấy mưa tiền rơi đầy xuống hồ.

“A! Tiền giả!” Con Cua đột nhiên kêu to, ” ‘Khai’, ‘Thông’, ‘Chi’, ‘Bảo’! Cái này là tiền giả rồi!” Con Cua đọc chứ trên đồng, hỏi thăm.

“Tôm khô? Tiền giả!” Cá Chép và Cá Chuối đồng thời khôi phục tư thế, kêu sợ hãi.

“Lại còn ném tiền giả!” Tôm sông phẫn nộ.

“A a ~~ lại nói đến tiền giả, ta đã từng…” Cá Nheo không nhanh không chậm mở miệng.

“Lão Nheo! Đừng có mà lạc đề!”

= = #

Chương 4

Rốt cục, Cá Chuối cũng nhìn thấy con Hồ Ly chỉ vì một cái bánh bao xanh liền rơi vào bể tình.

Nhưng bất quá chỉ bằng con mèo nhà nho nhỏ, lông màu đỏ, một tiểu Hồ Ly bình thường không thể bình thường hơn. Nó nằm bò ở trên bờ ao, ngay chỗ mọc đầy cỏ Linh Lăng mà lăn lộn.

“A ~~ thật nhớ nơi này nga ~~ Côn Luân nhàm chán  muốn chết ~~” Hồ Ly ôm một đóa hoa cỏ Linh lăng, hờn dỗi.

“Chao ôi? Hồ Ly, ngươi đi Côn Luân sao? Làm cái gì vậy?” Cá Chép nhô đầu ra, hỏi.

“Học thuật biến hóa a ~~” Hồ Ly cười.

“Thuật biến hóa? Thật lợi hại a ~~” chúng yêu cảm thán.

Khi sinh linh tu luyện thành yêu, liền có thể sở hữu một hình thể con người, loại hình dáng loài người này cũng là cố định một kiểu, muốn nghĩ tùy ý biến hóa thì phải cần đạo hạnh cao và linh lực. Đối với bọn cá trong ao mỗi ngày chỉ biết nghe bát quái mà nói, căn bản chính là không thể.

Hồ Ly đắc ý cười lớn, “Đó là đương nhiên ~~” nháy mắt, nó biến ảo thành một nữ tử kiều mỵ, tay nhặt đóa hoa mỉm cười.

“Nga ~~ “

“Còn có nga ~~” nó lại biến ảo thành thanh tuấn thiếu niên, tiếp theo là lão nhân già nua, đứa bé đang chập chững…

“Hồ ly! Chúng ta sùng bái ngươi ~~” chúng yêu tán thưởng.

“A a a a a ~~” Hồ Ly càng đắc ý ~~

“Này, Hồ Ly, vì cái gì mà ngươi muốn học thuật biến hóa a? Chân thân của ngươi không đẹp mắt sao?” Cá Chuối nghĩ nghĩ, hỏi.

“Không phải a ~~” Hồ Ly huyễn hóa ra chân thân, là một thiếu nữ xinh đẹp khả ái, cười ngây thơ, “Là bởi vì nguyên hình của ta quá lớn, không thể chui qua lỗ chó ở đạo quan  ~~ học biến hóa thuật thì tốt rồi, có thể biến thành con kiến nga ~~ đúng rồi, vừa rồi bộ dáng tiểu hồ ly  kia của ta thật ra cũng là biến hóa ra ~~ “

= = | | |

“Tại sao lại muốn chui qua lỗ chó ở đạo quan?” Ly chớp tròng mắt, không hiểu.

“Còn không phải đi xem Quý Du đại sư của nó.” Tôm sông thở dài.

“Vì cái gì muốn xem Quý Du đại sư?” Ly vẫn là không minh bạch.

“Bởi vì yêu a…” Chúng yêu than thở.

“Vì cái gì lại yêu…” Ly vẫn là không hiểu.

“Thực đúng là đồ Bạch Si (ly) không xấu hổ…” Tôm sông và Cá Chép lần đầu tiên thống nhất quan điểm.

“Ai nha, các ngươi không được nói, ta sẽ ngại ngùng ~~” Hồ Ly ngồi trong bụi hoa, ra vẻ thẹn thùng.

“Tiểu hồ ly a, ngươi học làm người nhưng vẫn là học không xong nga.” Cá Nheo nổi lên, lời nói thấm thía.

“Có sao?” Hồ Ly sờ sờ mặt mình.

Đột nhiên, từ trong rừng trúc đi ra một thiếu niên 17, 8 tuổi, ngẩng đầu vừa mới thấy Hồ Ly, liền giật mình.

Chúng yêu trong ao lập tức ngậm miệng, nhìn sự tình trước mắt.

“Hoàn toàn bị mỹ mạo của ta làm cho rung động ~~” Hồ Ly nhỏ giọng nói với Cá Nheo .

Cá Nheo thở dài.

“Yêu tinh!” Thiếu niên phục hồi lại tinh thần, chỉ vào Hồ Ly hô to.

“Sao lại có thể lập tức bị nhìn thấu!!!” Hồ ly chấn kinh.

“Ta nói ngươi học không giống mà.” Cá Nheo tiếp tục thở dài.

“Ngươi chính là Hồ Ly Tinh thường xuyên đến đạo quan  trộm bánh bao xanh!” Thiếu niên lòng đầy căm phẫn, từ trong lồng ngực móc ra phù chú.

“Ngươi ngươi ngươi nhận sai Hồ Ly… Không, nhận sai người rồi!” Hồ ly giải thích.

= = | | |

“Không cần nguỵ biện, cái đuôi của ngươi còn lộ ở bên ngoài kìa!” Thiếu niên ném ra phù chú.

= = | | |

Cá Nheo lúc lắc đầu, “Ta đã nói nó học người còn học không giống mà.”

“Đạo hạnh của nó thực sự rất cao sao?” Chúng yêu  than thở một hơi.

Mắt nhìn phù chú sắp chạm đến tay áo Hồ Ly, Hồ Ly liền duỗi tay vung lên, phù chú nhao nhao rơi xuống đất.

Thiếu niên nhíu nhíu mày, vừa định ra hạ chiêu. Chỉ nghe Hồ Ly khinh quát một tiếng: “Định.”

Thiếu niên đứng ngay tại chỗ, toàn thân cứng ngắc, đành phải hung hăng nhìn chằm chằm Hồ Ly.

“Này, tiểu quỷ, ngươi không nên quá đáng! Nói về quan hệ của ta và sư phó ngươi Quý Du, có thể ngược dòng về 800 năm trước, Đó là vào lúc cảnh xuân tươi đẹp, chim hót hoa thơm………”

Một lúc lâu sau

“Cho nên, ngươi làm sao có thể công kích ta như vậy? Đúng chưa? Phân biệt đối xử, ta khả năng sẽ là sư mẫu của ngươi chao ôi ~~” Hồ Ly vui vẻ nói.

Chúng yêu ngáp, nhìn thấy cảnh chiều hôm bắt đầu lan tràn.

“Xì.” Thiếu niên khinh thường.

“Tôm khô?!” Hồ ly vén lên tay áo, chuẩn bị tiếp tục chính mình luận đề.

Đúng lúc này, trong ao dâng lên một đạo bạch quang, khi quang mang tan hết, một thiếu nữ thanh lệ toàn thân bạch y đứng cạnh bờ ao, vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ.

“Giải.” Thiếu nữ hơi nghiêng đầu, mở miệng, “Hồ ly, ngươi không bắt nạt hắn nữ sao.”

Hồ Ly gãi đầu, “Ngươi là?”

Thiếu nữ cười, “Ta là Bạch Ly a.”

Hồ ly và thiếu niên sửng sốt, “Bạch Si (ly)?”

“Nó là Thủy Quan ở nơi này ~~ là Long nga ~~” Cá Chuối và Cá Chép lập tức thanh minh, “Là Ly Long ~~ “

“Nga ~~” Hồ Ly và thiếu niên giật mình hiểu ra, đột nhiên nhìn nhau, bắt đầu lấy mắt giết người.

“Mọi người đều là người tốt, không nên cãi nhau.” Ly kéo tay Hồ Ly và thiếu niên, nói.

Thiếu niên mặt lập tức đỏ lên, “… Được…”

Hồ ly thở dài, “Thủy quan đại nhân đã nói như vậy, thôi, không cùng ngươi so đo.”

Ly cười, “Chính là thế, mọi người đều là bạn tốt ~~ “

“Đúng là Bạch Si (ly).” Cá Chép tán thưởng.

“A Bạch thật lợi hại!” Cá Chuối cảm động.

“Thủy Quan vẫn là có bộ dáng Thủy Quan.” Tôm sông gật gật đầu.

“Bạch Ly tỷ tỷ chân thân thật xinh đẹp ~~” Con Cua vui vẻ đạo.

“Cái gì nha! Nhớ kỹ, Cua Cua, làm yêu tinh muốn sống lâu, chân thân càng bình thường càng tốt!” Cá Chép mở miệng.

“Vì cái gì?”

“Quá xinh đẹp mà nói, rất dễ dàng liền bị nhìn ra là không phải phàm nhân, đạo sĩ sẽ rất khoái tới bắt!” Tôm sông thở dài, bổ sung.

“Chính là, đạo sĩ cũng không bắt thần tiên nha.”

“Đần độn, cái bộ dáng Bạch Si (ly) mà đi trê phố, nhất định sẽ có người nói ‘Thiên tiên hạ phàm a’, thân phận không phải bại lộ sao?” Cá Chép nghiêm túc nói.

“Nga ~~ “

“Cá Chép, ngươi thật hiểu biết ~~” Cá Chuối kính nể.

“Đúng vậy, ta là ai chứ ~~” Cá Chép đắc ý.

“Cá Chép!”

“Hắc Tử!”

Thiếu niên đứng ở trên bờ mở to hai mắt, nhìn thấy tình uống hỗn loạn trong ao, “Quá, quá nhiều yêu tinh…”

“Ô, thiếu niên! Ta là Cá Nheo, mọi người kêu ta là Lão Nheo” Cá Nheo sờ sờ râu mép, chào hỏi.

“Cá Nheo mà cũng là yêu tinh?” Thiếu niên kinh ngạc.

“A a ~~ lại nói Cá Nheo mà cũng là yêu tinh ni, ta đã từng…” Cá Nheo vui vẻ đáp.

“Lão Nheo, đừng có lạc đề đi!”

= = | | |

Chương 5

Không biết vì cái gì, Cá Chuối lại thích bánh bao xanh. Nhưng mà, không phải mùa nào cũng có bánh bao xanh…

Cá Chuối vẻ mặt ưu sầu nằm ở trên thảm cỏ, nhìn thấy thanh được cùng đoàn tử dường như bầu trời.

“Hắc Tử, ngươi không muốn như vậy sao ~~” Cá Chép cũng hóa thành hình người đi lên bờ, “Được rồi, ta với ngươi cùng nhau đến đạo quan trộm nhé?”

“Chỉ bằng vào đạo hạnh của hai ngươi?” Tôm sông bò lên tảng đá bên bờ, vung cái càng phơi nắng.

“Ngươi sẽ không giống ta cũng thích Quý Du GG chứ?” Hồ Ly cực kỳ hoảng sợ, kêu lên.

Cá Chuối than thở một hơi, “Ta nghĩ, ta đại khái chỉ là thích bánh bao nhân đậu…”

“A a, nói đến bánh đậu nhéo, ta đã từng…” Cá Nheo nổi lên mặt nước, mở miệng.

“Lão Nheo, đừng có lạc đề!”

= =#

Đột nhiên, chúng yêu lập tức an tĩnh lại, xung quanh  yên tĩnh chỉ có âm thanh gió thổi qua lá trúc.

Cá Chuối và Cá Chép không kịp trở lại ao, chỉ có thể duy trì nguyên tư thế, nhìn thấy một người từ trong rừng trúc đi ra.

Hắn là một nam tử ước chừng hai mươi tuổi, một thân bạch y, mái tóc đen nhánh buộc hờ hững một dợi dây màu xanh sẫm, diện mạo trong mắt của đám yêu đã quen nhìn mỹ nhân thì cũng là bình thường, nhưng là đôi mắt rất thần kỳ, đen thăm thẳm thắm thiết, trong văn vắt lạ lùng.

“Thực xin lỗi, ta lạc đường…” Hắn gãi gãi tóc, cười với vẻ mặt vô tội.

“Úc.” Cá Chuối và Cá Chép đồng thời gật đầu đáp ứng.

Namtử ngẩn người, “Thật ra, ta đang hỏi đường…”

Cá Chuối và Cá Chép liếc nhau một cái, “Hỏi đường à ~~ ngươi muốn đi đâu?”

“Chỉ cần đi ra khỏi cánh rừng này là được rồi.”Namtử cười, nhìn hai thiếu niên trước mắt không biết đang mặc y phục của triều đại nào nữa.

“Xử lý thế nào đây, Hắc Tử? Ta không biết rõ chao ôi, ta lần nào cũng bơi.” Cá Chép mở miệng nói nhỏ.

“Ta ở đây không lâu, ta cũng không biết rõ chao ôi. Xử  lý thế nào đây, Cá Chép?” Cá chuối cũng mở miệng trả lời nhỏ.

Sau nửa nén hương, hai tên đồng thời nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tôm Sông đang phơi nắng.

Tôm sông miễn cưỡng giơ cái càng lên, chỉ về phía Bắc.

“Nga, ngươi cứ theo hướng Tôm chỉ đi, cứ….” Cá Chuối lời nói còn chưa nói xong, liền bị Cá Chép hung hăng “cắt” lời.

Cá Chép một bên giẫm xuống chân Cá Chuối, một bên vẻ mặt tươi cười nói: “Hướng bắc, đi về hướng bắc thì có thể đi ra~ “

Namtử nhìn thấy tình cảnh trước mắt, có chút mờ ám, nhưng lập tức cười.”Cám ơn.”

Lời hắn nói còn chưa dứt, đã thấy bầu trời đột nhiên tối sầm. Một con bạch sắc Ly Long hiện ra, quật lên một trận gió không nhỏ.

Trong miệng Ly Long ngậm một gói lá sen, mơ hồ không rõ nói gì, “Hắc Túc, a ua o ươi ột ái ánh ao anh!” (Hắc Tử, ta mua cho ngươi một cái bánh bao xanh!”

Cá Chép và Tôm Sông đồng thời dùng cái càng che trán, Tôm Sông dùng tiếng người khóc không ra nước mắt mà kêu: “Bạch Si!” (Đồ ngu)

Cá Chuối lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, “Cám ơn ngươi ~~ “

Cá Chép tức khắc lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lần nữa đem hắn gạt ngã.

Còn chưa nhận ra tình huống trước mắt Bạch Ly huyễn hóa thành hình ngươi, mang theo bánh bao chạy đến, “Cho ngươi, Hắc Tử!”

Nam tử kia chớp mắt mấy cái, nự cười trên mặt nhiều hơn một phần quỷ dị.

Cá Chuối đầu toàn bánh bao nhưng rốt cuộc cũng không dám đưa tay lấy.

Cá Chép trừng Bạch Ly, dùng ngón tay chỉ nam tử bên cạnh nàng.

Bạch Ly quay đầu, lập tức cười, “Chào ngươi, ngươi là Cá Trắm ở ao bên cạnh à. Đã lâu không gặp ~~ “

Tiếp theo đó nam tử liền nghe đến các loại có vẻ như là tiếng thở dài.

“Bạch si! Hắn là người, là người hiểu chưa!” Cá Chép rốt cục cũng không thể nhẫn nại, “Cá Trắm tinh bên cạnh là một đại thúc hiểu chưa! Ngươi nhìn hắn xem, hai con mắt một cái mũi một cái miệng, không có vảy cũng không có vây cũng không có đuôi, hắn là người, là người!”

Bạch Ly sững sờ gật đầu, “Ờ. Chào ngươi, con người, ta là Thủy Quan ở cái ao này, ta tên là Bạch Ly…”

Tiếng gió thổi qua rừng trúc vang ra những cảm giác yên tĩnh khác thường.

Namtử đột nhiên cười rộ lên, “Thì ra là như vậy a ~~ “

Chúng yêu nhìn thấy phản ứng của hắn không bình thường, hoài nghi hắn bị kinh sợ quá độ, thần kinh bất thường.

“Này, ngươi đừng kêu đạo sĩ đến bắt chúng ta …” Cá Chuối hàm chứa nước mắt, nho nhỏ cầu xin.

“A a, ta không nhàm chán đến mức đi tìm đạo sĩ đâu ~~” hắn quay người ngồi xuống, ngửa đầu nhìn bầu trời trong suốt lạ thường.

Tôm sông hóa thành hình người, chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy nữ nhân thanh sam cột tóc, eo giắt đoản đao , Cá Chép và Cá Chuối lui liền mấy bước.

“Tôm Trứng muốn đại khai sát giới sao?” Cá Chuối sợ hãi hỏi.

“Không biết, đã lâu không thấy Tôm Trứng hiện ra hình người…” Cá Chép lui ở một bên, thanh âm run rẩy.

“Ngươi định làm cái gì?” Tôm Sông nhìn xuống hắn, lạnh lẽo buốt giá mở miệng.

“Ta gọi là Âm Minh.” Hắn không hề sợ hãi cười, “Kết giao bằng hữu đi ~~ “

“Được a ~” Bạch Ly đồng ý, lập tức liền bị chúng yêu nhìn chằm chằm.

“Ngươi biết rõ mình đang nói cái gì sao?” Tôm Sông cười lạnh một cái, tay trái xoa eo.

“Không được sao?” Hắn khoanh chân ngồi xuống, khuỷu tay chống trên đầu gối, nâng gò má, “Là người thì không thể gia nhập sao? Ta sẽ không cáo tố với đạo sĩ đâu ~ “

“Tôm Trứng, không cần dữ như vậy ~~ đều là người tốt mà ~~” Bạch Ly đi lên, kéo tay Tôm Sông.

“Xuất hiện rồi, “Đòn tấn công hữu hảo ngu ngốc” của Bạch Ly…” Cá Chép và Cá Chuối trăm miệng một lời.

“Không sai không sai, ta là người tốt ~~” hắn lập tức gật đầu, “Có muốn cùng nhau uống một chén không?” Hắn xách bầu rượu trong tay lên, nụ cười e là có chút gian tà.

“Được a được a!” Cá Nheo bằng tốc độ kinh người từ trong ao nhảy ra, hóa thành hình người, phóng thẳng đến bầu rượu.

“Ta còn có bánh bao xanh, có thể nhắm rượu ~~” Bạch Ly cũng ngồi xuống thảm cỏ, cười.

“Bánh bao xanh là của ta!” Cá Chuối giật lấy bánh gói trong lá sen.

“Cũng là của ta!” Cá chép đi lên, cùng với Cá Chuối bảo vệ thức ăn.

Tôm Sông nhíu mày, than thở một hơi, “Cóc thèm lo cho các ngươi! Rồi sẽ bị đạo sĩ hốt hết thôi! Hừ!”

Tôm Sông thở phì phì đang chuẩn bị về ao, lại bị gọi lại.

“Ngươi còn chưa giới thiệu tên mà ~ mọi người đều là bằng hữu phải không?” Hắn nháy mắt mấy cái, cười nói.

“Tôm Trứng!” Cá Chép và Cá Chuối trong miệng nhồi bánh bao xanh, hô.

“Nói bậy!” Tôm sông kêu lên, “Ta đã nói, ta tên là Hạ Hà!”

“Không muốn, gọi Tôm Trứng nghe thân thiết hơn nhiều ~~” Cá Chép và Cá Chuối cầu xin.

“Là Tôm Sông cho nên gọi là Hạ Hà, cũng giống như ta gọi là Bạch Ly, có phải lý do như vậy không?” Bạch Ly nghiêng đầu, hỏi.

“Không phải, chỉ là đúng lúc…”

“A a, nói đến cái tên Hạ Hà này nhéo, ta đã từng…” Cá Nheo uống rượu, mở miệng.

“Lão Nheo, đừng có lạc đề!”

= =#

Đề tài? Tạm thời đại khái là không nói đến đi ~~

Chương 6

Hình người của Con Cua là một tiểu nam hài hai má phúng phính, chừng bảy, tám tuổi. Dựa theo quy củ trong ao, trước 300 tuổi, cho dù là yêu tinh gì, cũng phải đi vào trong thành của nhân loại học tập. Nói theo lời của Cá Nheo, đây là vì sinh tồn trong tương lai mà tu hành ~~ cũng bởi vì như vậy, Con Cua phải đi đến trường nên không được ăn bánh bao xanh. Con Cua ngồi tại bờ ao, bĩu môi tức giận.

“Này… Bàng Bàng, không nên tức giận ~~” Cá Chép và Cá Chuối bơi đến bên cạnh ao, mở miệng.

“Hừ!” Con Cua quay mặt đi.

“Ai nha, không như vậy sao ~~ đem bánh bao ăn sạch là chúng ta không đúng, lần sau chúng ta mua cho ngươi nha ~~” Cá Chép xoay xoay cái đuôi.

“Hừ!” Con Cua hậm hực mở ra sách vở, không thèm nói.

” Bàng Bàng ~~” hai con Cá bơi qua bơi lại, làm các loại động tác khôi hài.

“Các ngươi thật đáng ghét!” Con Cua ngân ngấn nước mắt đứng lên, nhặt một tảng đá trên mặt đất ra vẻ muốn ném.

“Cứu mệnh nha ~~ giết Cá lạp ~~” Cá Chép và Cá Chuối ôm chặt lấy nhau, hô to.

Đúng lúc này, Hồ Ly lấy tốc độ ánh sáng từ trong rừng xông ra, chạy vội đến bên cạnh ao, nháy mắt biến thành một con ốc nước ngọt, nhảy xuống đáy ao.

Chúng yêu sững sờ nhìn hành động của nó, sau một hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần. Mãi đến khi, thiếu niên của ngôi đạo quan cầm theo cây chổi, thở hồng hộc từ trong rừng đi ra, mới có điểm hiểu rõ.

“Chết, Hồ Ly chết tiệt… Ngươi ra, lăn ra đây cho ta!” Thiếu niên đứng tại bờ ao, dựng cây chổi thở sâu.

“Ốc nước ngọt” nhẹ nhàng thay đổi vị trí một chút, bắt đầu tiếp tục giả chết.

“Chạy đi đâu…” Thiếu niên nhìn tứ phía, nhíu mày. Lập tức, hắn nhìn thấy con Cua đang nước mắt lưng tròng.

“Ngươi sao vậy?” Thiếu niên nhìn thấy Con Cua, hỏi thăm.

“… Ô… Bánh bao, bánh bao xanh… Ta một cái cũng không được ăn …” Vừa có người hỏi, Con Cua liền không nén nổi thương tâm.

Thiếu niên bị nó khóc đến mức không biết phải làm sao, hắn ngồi xuống, từ trong lồng ngực lấy ra một gói gì đó.”Ta không có bánh nếp xanh chao ôi —— đã bị con Hồ Ly trộm đi rồi, mứt táo có được không? Rất ngọt nga ~” hắn cười, đem mứt táo đưa tới.

Con Cua hít hít cái mũi, cầm lấy một miếng mứt táo, bỏ vào trong miệng, nháy mắt, nín khóc mỉm cười: “… ngọt quá…”

“Đúng vậy.” Thiếu niên cười, “Ngươi hài tử nhà ai? Muộn như vậy sao còn chưa về nhà? Ở đây rất nguy hiểm…”

Trong ao nhao nhao truyền tới thanh âm ngã ngửa.

“Ta là con Cua ở trong hồ nước…” Con Cua hồi đáp, “Mọi người gọi ta là Bàng Bàng, nhưng mà thày giáo thì gọi ta là Bàng Tiếp… rất khó giải thích…”

Thiếu niên sắc mặt đột biến, hắn vuốt mặt thở dài, “Bảo sao… mình ngu thật…”

“Ca ca ngươi sao vậy? Ngươi gọi là gì?” Con Cua kéo kéo ống tay áo hắn, mở to đôi mắt vô tội hỏi.

“Thính Thông.” Thiếu niên miễn cưỡng hồi đáp.

“Cái tên thật là kỳ quái nha.” Con Cua vừa ăn mứt táo  vừa gật gù.

“Đây là do sư phụ ta đặt.” Thính Thông đứng lên, xem xem bốn phía, “Đúng rồi, ngươi có nhìn thấy một con Hồ Ly không?”

“Có, nó biến thành Ốc nước ngọt, trốn ở trong hồ kìa.” Con Cua cười đáp lời.

“Đồ Cua khô!!! Như vậy mà ngươi cũng bán đứng ta, con Cua chết!!!” Hồ Ly hiện hình, kêu to.

“Nhưng mà, mứt táo rất ngọt a ~~” con Cua cười vẻ mặt hạnh phúc.

“Đây chính là Mỹ Thực Thu Yêu Đại Pháp trong truyền thuyết của Quý Du, chúng ta chỉ nên xem thôi, không nên bị trúng kế ha…” Cá Nheo sờ sờ râu, giáo dục đám tiểu yêu đứng phía sau.

“Vì một chút mứt táo, mà ngươi liền bán đứng ta!” Hồ Ly đứng trên bờ, hướng về phía con Cua dậm chân.

“Ngươi trốn rất giỏi a…” Thính Thông híp mắt, vỗ cây chổi trong tay.

“… Làm cái gì! Chỉ là trộm cái bánh bao xanh thôi, làm gì mà dữ như vậy!” Hồ Ly tiếp tục dậm chân.

“Nhưng cũng không cần phải ngày nào cũng đến trộm đi!” Thính Thông cả giận nói.

“Chỉ vì được gặp Quý Du GG thôi ~ “

“Vẫn cái lý do đó! Hôm nay nhất quyết kết thúc luôn đi!”

“Tới đây tới đây! Sợ ngươi chắc! Mạo Cung, Ngôn Tòng, Thị Minh, Thính Thông, Tư Duệ, nghe tên của ngươi liền biết rõ ngươi chẳng qua chỉ xếp hàng thứ hai đếm ngược trong ngũ đại đệ tử của Quý Du GG thôi! Mạo Cung muốn đối phó với ta còn không được, ngươi liệu được hay không a!”

“Ngươi —— “

Một bên, con Cua vẻ mặt vẫn hạnh phúc ăn mứt táo.

“Hôm nay Bạch Ly không ở đây à?” Cá Chép ghé vào trên đám rong, ngốc ngốc hỏi.

“Cùng với Tôm Trứng đi dạo phố rồi…” Cá chuối cũng ghé vào trên đám rong, ngốc ngốc trả lời.

“Như vậy a…”

Ngốc ——

Ngay lúc một người một yêu chuẩn bị động thủ, con Cua đột nhiên bước vào.

“Thính Thông ca ca, ngày mai ngươi cũng tới chơi sao?”

“Ta không phải tới chơi, ta phải…” Thính Thông vừa định thuyết minh về công việc chính nghĩa của mình, lại bị ánh mắt lóng lánh của con Cua đánh bại, “… À, ừ.”

“Thật sao? Ngày mai ta sẽ đào con giun cho ngươi ăn thử, rất ngon ~~ “

= =| | |

“Không cần, ta sẽ mang vài thứ…” Thính Thông vỗ vỗ đầu con Cua, khóe miệng co quắp.

“Bánh bao xanh!” Hồ ly lập tức xông lên, nắm tay Thính Thông.

“Đừng hòng!” Thính Thông lập tức lạnh lẽo rét buốt từ chối.

“Vì cái gì?” Hồ Ly không phục.

“Cái mùa này chỗ nào còn bánh bao xanh! Đã thế ngươi còn không biết gì ngày nào cũng tới trộm!” = =#

“555555555555555555 nhân gia thích ăn thôi!” Hồ Ly nháy mắt biến trở về bộ dáng Hồ Ly, nằm trên mặt đất lăn lộn.

“Ăn vạ cũng vô ích! Không có là không có!” Thính Thông ngồi xuống, chỉ vào Hồ Ly khiển trách.

“Không chịu ~~ không chịu ~~ không chịu ~~” ToT

“Ngươi một vừa hai phải thôi!” = =#

“A ~~ nói đến một vừa hai phải nhéo, ta đã từng…”

“Lão Nheo, đừng có lạc đề!”

= =#

******

Nói một chút về Bánh Bao Xanh trong truyện nhé!

Nói đúng hơn đây là một loại bánh nếp, cách làm cũng rất đơn giản, vỏ ngoài là bột nếp, tạo màu bằng cách dùng nước của các loại rau màu xanh, ở VN mình muốn làm có thể làm bằng lá dứa, nhân bên trong có thể nhân mè đen với đường, đậu xanh, trà xanh, đậu đỏ…v…v.. chủ yếu là nhân ngọt, bánh hấp xong thì có màu xanh như phỉ thúy. Ăn rất ngon!

Chương 7

“Ngươi là yêu quái gì?” Thính Thông trong tay mang theo bánh hạt vừng, nhìn thấy Âm Minh ngồi tại bờ ao, hỏi.

Âm Minh cầm chén rượu tay giơ cứng không trung, sững sờ nhìn Thính Thông.
 

“A a, hắn không phải là yêu tinh ~~” Cá Chuối hóa ra bộ dáng thiếu niên, ngồi ở trên thảm cỏ nói.

Thính Thông ngơ ngẩn nhìn Âm Minh, “Ngươi không sợ?”

Âm Minh uống chén rượu, “Vì cái gì phải sợ?”

Thính Thông than thở một hơi, “Ờ…”

“Các ngươi tới cùng là đang nói cái gì vậy?” Cá Chép cũng hóa thành thiếu niên, hỏi lại.

Âm Minh cười cười, “Hạt vừng ngon hay là Bánh đậu ngon.”

“Bánh đậu ngon ~~” Cá Chuối và Cá Chép đồng thời hồi đáp.

“Chính là như vậy.” Âm Minh tiếp tục rót rượu.

Cá Nheo hình người là một đại bá bốn, năm chục tuổi, vẻ mặt, chưa nói đến vẻ mặt gian tà, trên cằm còn có một cái nốt ruồi, trên nốt ruồi còn mọc một cọng lông, hoàn toàn thích hợp với hình tượng gia sư hư hỏng của nha môn…. Nó cười thật sự thô tục cầm lấy một chén rượu “Âm minh công tử tài ăn nói quả thực hay ho, tại hạ bội phục ~~ “

“Nào có nào có ~~” Âm Minh cười đưa tay vái vái.

“Khách khí khách khí ~~” Cá Nheo cũng chắp tay thi lễ.

“Các ngươi đủ chưa? Ghê tởm!” Tôm Sông không muốn hóa ra hình người, cứ như thế bò lên đến nơi, châm chọc.

“Hạ cô nương, có muốn uống một chút hay không?” Âm Minh nhìn về phía tôm sông, cười nói.

Tôm sông trừng hắn, hừ lạnh một tiếng, trở lại trong ao.

Âm Minh vô tội gãi gãi đầu, lại phát hiện Thính Thông vẻ mặt sùng bái đang nhìn mình.

“Ngươi thật lợi hại… Ta tu hành lâu như vậy, còn không thể dọa cho yêu tinh chạy!” Thính Thông thành khẩn nói.

= =| | |

“Ta không phải bị hắn dọa chạy!!!” Tôm Sông lập tức hóa ra hình người, lao tới, lớn tiếng kêu lên.

Chúng yêu nhìn thấy nó, lại nhìn Âm Minh, thở dài, “Không cần giải thích, sự thật rất rõ ràng…”

“Giết chết đám cá các ngươi đó!” Tôm sông rút bội đao trên eo ra.

“Cứu mệnh nha ~~” chúng yêu cười, nhao nhao chạy trốn.

Nhìn thấy bờ ao ngươi đuổi ta trốn náo kịch, Âm Minh lại cười.

“Ngươi rất thích cười nha!” Tôm Sông dừng lại thở sâu, thấy Âm Minh cười, liền hung hăng.

Âm Minh vẻ mặt vô tội, “Không được sao?”

“Ai quản ngươi!!!” Tôm Sông hất đầu, tiếp tục đuổi theo cá.

“Ngươi là người trên thượng nhân sao?” Nhìn thấy bốn phía yêu tinh chạy nô như điên, Thính Thông mở miệng hỏi.

“Ừ.” Vẻ tươi cười của Âm Minh âm u xuống, thấp giọng hồi đáp.

“Là công tử nhà giàu?” Thính Thông nhìn nhìn Âm Minh, tuy rằng quần áo mộc mạc, nhưng nguyên liệu là thượng hạng nha.

“Coi như vậy.” Âm Minh thở dài.

Thính Thông vừa định hỏi rõ ràng, đang muốn dò hỏi xem hắn tốt xấu thế nào, lại bị Hồ Ly cắt ngang.

“Bánh ~~ bao ~~ xanh ~~” Hồ Ly bổ nhào qua, nằm vắt vẻo trên vai Thính Thông.

Thính Thông đưa tay, nắm cổ Hồ Ly, đem nó xách lên , hung hăng răn dạy và quở mắng, “Đã nói với ngươi là không có!”

Hồ Ly ôm lấy cái đuôi, khóc nức nở, “Không biết đâu ~~ “

“Ngươi một vừa hai phải thôi!!!” Thính Thông cau mày.

Ngay lúc mọi người đang nháo nhào loạn cả lên, đột nhiên có người từ trong rừng đi ra.

“Thiếu gia, thì ra ngài ở chỗ này. Lão gia đang tìm người.” Kẻ đến một tôi tớ ăn mặc cầu kỳ, lại mơ hồ ẩn sát khí.

Âm Minh đứng lên, trầm mặc đi qua.

“Còn nữa, xin thiếu gia về sau đừng có cùng cái đám hỗn tạp này ở một chỗ.” Kẻ đến nhìn nhìn chúng yêu, lạnh lẽo rét buốt mở miệng.

Âm Minh nhíu mày, vừa muốn nói gì. Đã thấy Tôm Sông nhanh chóng bước lên, trong vòng mấy chiêu, người kia liền bị quật ngã xuống đất. Tôm Sông đao phong lạnh buốt kề lên cổ họng người kia.

Tôm Sông cười đến mức vẻ mặt mê hồn mở miệng, “Thế nào, nói ta là cái gì?”

Người kia sắc mặt xanh mét nhìn Tôm Sông, nói không ra lời.

“Ta phải giúp tên đó sao?” Thính Thông rất miễn cưỡng nhớ lại chức trách của mình là một tiểu đạo sĩ bắt yêu.

Hồ Ly hướng về phía hắn liều mạng lắc đầu.

“Thật không… Vậy thì thôi…” Thính Thông thở dài, nhìn lên trời giả ngu.

“Hạ cô nương.” Âm Minh cười, mở miệng, “Nể mặt ta, thôi đi.”

Tôm Sông quay đầu nhìn hắn, “Ta với ngươi thân lắm sao?” Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng nó vẫn là thu đao lại.

Âm minh vẫn cười như cũ, đưa tay ra kéo người trên mặt đất, “Trở về.”

Nhìn bọn họ ly khai, Tôm Sông nhíu mày, “Thực là người phiền toái!”

“Không phải rất tốt sao? Dù sao bình thường cũng không có người so chiêu với ngươi.” Cá Nheo cười thật sự hiền lành địa đạo.

“Ai nói?” Tôm sông gian trá cười, “Hắc Tử, Cá Chép ~~ tới đây làm mấy chiêu ~~ “

Cá Chuối và Cá Chép nhìn nhau, “Không muốn a ~~” nói xong, lập tức chạy như điên trốn khỏi hiện trường.

Tình cảnh này, Thính Thông cũng không nhịn được cười.

“Uy… Ta bị ngươi nhéo đau quá, thả ta xuống dưới!” Hồ Ly bất mãn oán hận.

Thính Thông cười cười, đổi đôi tay ôm nó.”Tử tế nhìn lại, ngươi cũng rất khả ái, giống như con mèo nhỏ vậy.”

Hồ Ly trên đầu gân xanh nổi lên, “… Ô nhục chủng tộc của ta…”

“A a ~~” Thính Thông cười, “Vậy nói ngươi rất khả ái nha!”

“Ta một chút cũng không vui.”

“Lông xù?”

“Ai mà không có lông, ngớ ngẩn!”

“Mũm mĩm?”

“Không được nói ta béo!”

Đột nhiên, con cua chạy vội tới. Sau đó lên tiếng khóc lớn, “Bánh hạt vừng của! Ta, ta một cái cũng chưa được ăn!”

= =| | |

“Nguy rồi…” Chúng yêu sắc mặt hốt biến.

“555555555555555555555555555555555 các ngươi thật quá đáng! 55555555555555555555555555 “

“A, nói tới phận, ta đã từng…”

“Lão Nheo, đổi đề tài rất khéo!”

= =+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: