[1]
Hơi lạnh của gió mùa khẽ len lỏi vào từng tấc da tấc thịt của cô, mùa đông đã tới.
Đã 10h tối.
Hôm nay cô tan làm muộn, bước đi trên con hẻm vắng, cô hơi sợ, vì nơi này nghe đồn có ma, nên buổi tối không ai dám quanh quẩn ở đây cả.
Đang đi, bất chợt cô nghe thấy có tiếng bước chân vọng ra từ phía đằng sau. Chẳng lẽ là...
Cô vớ ngay khúc gỗ đang để cạnh góc tường, quay đầu đập thật mạnh về phía sau.
Và sau đó...
- Á...
Hắn ta gục xuống, ôm đầu trông rất đau đớn.
Cô hoảng sợ quay lại.
- Ôi trời ơi! Tổng giám đốc.
Cô hoảng sợ đỡ hắn dậy.
Thôi rồi, số phận của cô...
-----
Bệnh viện.
Sau khi băng bó xong, hắn ta ngồi gọn trên giường.
Cô cúi đầu xin lỗi rối rít.
- Tôi xin lỗi, tôi không biết đó là anh, mong anh độ lượng không chấp kẻ tiểu nhân...
Anh ta im lặng một hồi rồi cất tiếng gọi.
- Vợ ơi!
Hả!!!
-----
- Bác sĩ, anh ấy bị sao vậy?
- À, ngài ấy bị chấn động não nên bây giờ ý thức như một đứa trẻ lên sáu vậy, do bị đập mạnh quá...
Ôi trời! Là do mình sao. Ôi, mẹ ơi, cứu con, con sắp mất việc rồi...
Đang đau đớn suy nghĩ thì một tiếng gọi ngọt ngào như kẹo vọng ra.
- Vợ ơi! Vợ...
Hắn ta la lối om sòm, cô bất lực chạy vào.
- Vợ ơi, chúng ta về nhà thôi.
- Vậy để tôi đưa anh về nhà của anh, anh đọc địa chỉ đi.
Hắn ta nghe vậy liền bĩu môi, lắc đầu liên tục.
- Không nhớ.
- Vậy số điện thoại.
Anh ta lắc đầu.
- Chúng ta về nhà vợ đi! Căn nhà nhỏ 2 trái tim vàng đó!
Hả! Nhà mình sao? Nhưng mà hắn bị vậy chắc không làm gì mình đâu, đằng nào thì mình cũng làm hắn bị vậy mà.
Hắn ta ôm chầm lấy cô, thân hình vạm vỡ bao trùm lấy cô, cứ nằng nặc đòi về nhà.
- Về nhà, về nhà.
- Được rồi về nhà thì về nhà.
Cô vỗ về hắn, tự dưng lại thêm một đứa em trai.
Khóe môi hắn khẽ cong lên một điệu cười ngạo mạn.
Hôm nay cô lại tan làm về trễ.
Thấy hắn ở nhà đang ngồi ngoan ngoãn xem tivi, lòng cô cũng thấy vui, rõ ràng thân hình là của một người đàn ông trưởng thành nhưng lại mang bộ não của một đứa trẻ lên sáu. Thấy cô hắn cất tiếng hỏi.
- Vợ ơi, em về rồi hả, có mệt không?
- Cảm ơn anh, anh cứ coi tivi tiếp đi.
Cô mệt mỏi trả lời hắn. Rồi nhanh đi thẳng đến phòng tắm.
Hắn thấy vây, đôi mắt liền hiện lên vẻ nguy hiểm, hắn móc điện thoại ra, bấm một dãy số lạ.
- Cậu điều tra cho tôi hôm nay những người nào đã bắt Soo Soo làm việc đến tận khuya, đuổi việc hết cho tôi.
Giọng nói của hắn lạnh như băng quả quyết từng chữ.
Đầu dây bên kia chỉ đáp một tiếng "Dạ".
- Còn hồ sơ?
- Dạ, tôi đã để ở trên bàn.
Nói xong hắn ta tắt máy, tháo bỏ "lớp vỏ" lạnh lùng thay vào đó là lớp vỏ trẻ con. Cô vừa từ phòng tắm đi ra.
- Vợ ơi, mình chơi trò vợ chồng đi.
Hả!!! Cô hốt hoảng giật mình.
Hắn ta... rốt cuộc anh là đang giả ngốc hay ngốc thật thế?
- Được. Tôi cũng đang rảnh.
- Vậy thì nếu là vợ chồng mình phải đăng kí kết hôn phải không?
Hắn ta ngu ngơ hỏi.
- Đúng vậy.
- Vậy vợ kí vào đây đi.
Hắn ta lôi ra một tờ giấy.
Trời, trò trẻ con. Cô không suy nghĩ gì mà cứ thế kí tên vào. Khoé môi hắn khẽ cong lên
- Xong rồi đó, rồi tiếp theo phải làm gì?
Hắn ta không nói gì liền chạy ngay vào phòng tắm.
Cô ngơ ngác nhìn, rốt cuộc là sao?
-----
5 phút sau.
Phòng tắm bốc mùi hơi nước, hương thơm ngào ngạt đầy mị hoặc. Bên trong vang ra tiếng nói trầm ấm, nhưng đầy ý đồ xấu xa.
- Vợ ơi! Động phòng nào!
Hắn ta bước ra từ phòng tắm, những giọt hơi nước vẫn còn đọng lại trên mái tóc hắn, hắn ta chỉ quấn mỗi cái khăn tắm phía dưới, để lộ thân hình vạm vỡ, sáu múi.
Ôi mẹ ơi!
Cô đưa tay sờ mũi, may mà chưa chảy máu.
- Anh...anh không bị ngốc, anh lừa tôi.
Hắn ta tiến lại gần cô, ép cô xuống giường.
- Phòng anh bên cạnh. Đây là phòng tôi.
Cô ngượng ngùng, mùi hương trên người hắn thật nam tính.
- Em nói gì lạ vậy, chúng ta đã kết hôn rồi mà, ngủ chung với nhau là chuyện nên làm mà.
- Gì chứ?
Hắn ta lừa mình, tất cả, kể cả tờ giấy vừa nãy. Cô sững sờ, hắn ta đích thị là sói.
Anh ta cong cong khoé môi, khẽ cười.
- Vợ ơi! Động phòng nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro