
11. trường trung học kangnam
Hồi còn học đại học, Jisoo nổi tiếng là người vô tình vô dục, thành tích nổi trội. Với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng đều bị cô dứt khoát từ chối, không chừa một chút cơ hội nào.
"Mình cũng không muốn." Jisoo cắn một miếng bò viên, nói nhỏ: "Muốn trách thì trách anh ấy."
"Anh ta theo cậu?"
"... Đại loại vậy." Jisoo không biết nên định nghĩa như thế nào về sự phát triển mối quan hệ của cô và Taehyung, chỉ nói: "Anh ấy khá xấu tính, thủ đoạn thì vô biên."
Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, khiến khuôn mặt các cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Làn da Jisoo trắng nõn, hai má ửng hồng nhẹ nhàng. Ánh đèn vàng ấm áp trong quán chiếu xuống, càng làm nổi bật làn da tinh tế, mịn màng của cô, ngũ quan xinh đẹp động lòng người.
Seulgi thở dài: "Nhưng bây giờ mình cũng có thể hiểu tại sao hồi đại học cậu lại từ chối những tên theo đuổi kia rồi. Đã quen một người chất lượng cao như vậy, sau đó nhìn vào những người không bằng anh ấy, chắc chắn sẽ có tâm lý chênh lệch."
Jisoo dùng khăn giấy lau mồ hôi trên chóp mũi, có chút bất lực: "Cũng không phải. Mình không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần là không có cảm giác với họ thôi."
"Có cân nhắc đến việc quay lại không?"
Jisoo nói: "Cậu nghĩ đi đâu vậy, chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi."
Thời gian là vũ khí làm dịu mọi cảm xúc. Hai người họ trong chín năm nay hoàn toàn không biết gì về nhau. Có lẽ trong thời gian đó, anh đã sớm bước vào một vài giai đoạn tình cảm mới, thuận lợi di chuyển trên quỹ đạo của cuộc đời mình, căn bản sẽ không bước vào cuộc sống của cô một lần nữa.
Hơn nữa, thời gian dài không gặp nhau mang đến một cảm giác xa lạ, và gần như không thể dựa vào những ký ức còn sót lại để tìm lại quá khứ.
Jisoo rất lý trí, lý trí đến mức cô có thể kiên quyết thực hiện những gì mình cho là đúng đắn, cho dù nó trái với mong muốn của cô.
Lúc mẹ cô ép cô tập đàn violin cũng như vậy, lúc cô chia tay với Taehyung cũng như vậy.
Seulgi ôm má, lắc lắc ngón tay: "Mình không nghĩ vậy. Cái hay của tình yêu nằm ở sự không thể kiểm soát nó, ai biết đâu chữ ngờ?"
Jisoo hỏi một cách mỉa mai: "Vậy cậu tìm bạn trai cũ thử quay lại trước đi?"
Sắc mặt cô ấy thay đổi, như thể cô đang đề cập đến một kẻ thù nào đó: "Có chết mình cũng không quay lại với hắn ta."
Kết thúc bữa tối, Seulgi trả lại xe, hai người đi bộ để tiêu cơm.
Thời tiết đầu xuân, về đêm vẫn còn hơi mát mẻ. Trên đường đông kín xe cộ, những biển hiệu đèn neon trên phố nối tiếp nhau, dệt thành một nơi náo nhiệt phồn hoa.
Đi qua một đoạn yên tĩnh, phía trước đột nhiên trở nên sôi động, cổng trường rộng rãi hiện ra trước mắt. Vẫn còn vài phòng trong tòa nhà dạy học còn sáng đèn, nhìn từ xa, giống như ngọn hải đăng trên biển.
Seulgi ngẩng đầu lên, nhận ra dòng chữ trên cổng trường: "Trường trung học Kangnam. Này, cậu đến từ Kangnam, trường này thế nào?"
Seulgi là người gốc thành phố C, bất kể là thành phố Seoul hay Kangnam, đối với cô ấy đều là một nơi xa lạ.
Jisoo nhìn cánh cổng trường học quen thuộc, mới nhận ra mình đã đến gần trường học từ lúc nào không hay.
Cô nhìn xung quanh, rất nhiều cửa hàng không còn là những biển hiệu mà cô nhớ.
Đã lâu lắm rồi cô mới trở về.
Jisoo đáp: "Đây là trường cũ của mình, là trường trung học tốt nhất thành phố Kangnam."
Đây cũng là nơi lưu giữ tất cả ký ức của cô về Kangnam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro