Chương 46
Khuôn mặt Kim phu nhân xám ngắt như người chết, bàn tay đặt trên vũng nước ép cà chua vừa bị đổ, nhuốm đỏ cả bàn cũng không buồn nhấc lên. Đôi đồng tử co lại, bà đứng bật dậy khiến chiếc bàn ăn rung lên.
"Cô...cô là con gái của Hyeri???"
Bà run run tay chỉ vào mặt Jisoo hét lớn, cô hoảng hốt vội vàng đứng bật dậy.
"Vâng! Phu nhân quen biết mẹ cháu ạ?"
Ông Kim chủ tịch có biết ba mẹ cô, nên việc vơ ông ta cũng biết đối với Jisoo cũng không nằm ngoài dự đoán. Thế nhưng thái độ mất bình tĩnh này của bà thực sự khiến cô phát hoảng.
"Cô...Cô cút ngay ra khỏi nhà tôi!"
So Young nhìn chăm chăm vào Jisoo, chỉ tay ra ngoài cửa, tiếng thét lanh lảnh chói tai. Đôi mắt long sòng sọc đã mất hết bình tĩnh.
"Mẹ!" Taehyung đứng bật dậy.
"So Young!" Kim Woojin nắm lấy vai So Young "Em bình tĩnh đi!"
"Anh tránh ra!!!!!" So Young gào lên, bà xô đổ đống bát đĩa cùng thức ăn xuống sàn. Tiếng bát đĩa đổ vỡ loảng xoảng cùng tiếng thét chói tai của bà tạo nên một tạp âm lộn xộn đinh tai nhức óc đầy kích động.
Taehyung lo lắng liếc nhìn Jisoo, thấy cô không có vẻ gì là quá hoảng sợ, chỉ có lông mày hơi chau lại, anh bất an quay sang hỏi ba mình.
"Mẹ sao thế ba?"
"Bà ấy không được ổn" Kim Woojin nói nhanh "Con phụ ta đưa bà ấy về phòng đi." Ông thúc giục Taehyung nhanh chóng đến giúp mình, vì mình ông không thế trấn áp được những cái cào cấu cự tuyệt đầy hoảng loạn của vợ.
"Hyeri!!" So Young nhằm Jisoo mà thét lên the thé "Cô cút ngay ra khỏi nhà tôi! Đừng làm phiền vợ chồng chúng tôi nữa! Aaaaaaaaaa!"
Bà chụp lấy cái bát thủy tinh duy nhất còn nguyên lành nằm gần đó, ném mạnh về phía Jisoo. Taehyung hoảng hốt lao đến đẩy cô ra, chiếc bát đập mạnh vào chiếc kệ đằng sau và vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ trước khi chạm được vào Jisoo.
"Em không sao chứ?" Taehyung ôm Jisoo vào lòng, mặt anh trắng bệch, hai bàn tay ôm lấy gương mặt cô.
Jisoo lắc đầu.
Khuôn mặt không có lấy một chút hoảng sợ, ngược lại còn lạnh băng. Đôi mắt xám tro đầy sự đe dọa nhìn về phía Kim So Young đang hoảng loạn đập phá mọi thứ trong sự trấn áp bất thành của Kim Woojin.
Mối quan hệ giữa những con người của thế hệ trước phức tạp và bí ẩn hơn cô tưởng.
_________
Sàn nhảy của quán bar Dance.
Ánh đèn đủ màu soi rọi loạn lên mơn trớn trên thân thể của những cô nàng nóng bỏng mặc đồ thiếu vải không ngừng uốn é.o quanh những cây cột đầy khiêu gợi như những con rắn không chân dẻo quánh. Mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi phấn son mĩ phẩm và mùi người trộn lẫn vào với nhau tạo nên một thứ mùi hỗn tạp đặc trưng của những chốn ăn chơi thác loạn. dưới ánh đèn lập lòe đủ màu, tất cả những gì thấy được là những thân hình cuồng dại lắc lư theo điệu nhạc đầy bệnh hoạn.
Ở một căn phòng cách âm, gọi là thế chứ cũng không phải cách âm hoàn toàn, tiếng nhạc đập bên ngoài vẫn vọng vào bên trong sau khi đã qua sức cản của bốn bức tường.
Một nhóm thanh niên ngồi vắt vẻo trên bộ ghế sofa lớn chính giữa phòng. Toàn những nam thanh nữ tú ăn mặc và trang điểm vô cùng thời thượng.
"Anh Jaewon, anh định khi nào mới cho chúng em ăn đám cưới đây? 22 mùa lá rụng rồi còn gì nữa?"
Một cô gái tóc tém cá tính, mặc chiếc áo da đen bóng tu ừng ực lon Coca, hỏi Jaewon đang im lặng ngồi một góc bấm bấm điện thoại.
"Anh ế vợ rồi." Jaewon không rời mắt, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.
"Anh đùa à?" Cô gái vừa rồi phì cười.
"Anh không đùa." Một cách bình lặng và nhẫn nại, Jaewon cười, giọng nói chẳng hề có ý muốn thuyết phục.
"Thế để em lấy anh!"
"Thôi, ai lại để em phải lấy một người ế vợ xấu trai bao giờ, tội chết!"
Cả nhóm thanh niên bật cười, một cô gái mặc chiếc váy đỏ bó sát, ngắn đến mức không thể ngắn hơn cùng đôi cao gót màu đỏ, nằm ngả ngón kiêu kì lên tiếng:
"Hôm qua em thấy anh đi cùng một cô xinh xinh nào đó nha, cấm giấu đồng bọn!"
"À, osin nhà anh." Jaewon bông đùa. Anh thì làm gì đi với cô nào cơ chứ.
Một anh chàng tóc mào gà nhuộm xanh két ngồi ở tít đằng xa, phì phèo điểu thuốc, nheo mắt hỏi.
"Thực sự không có mĩ nhân nào tia đến thiếu gia Jaewon sao? có cần không tôi giới thiệu cho con em gái, xinh như mộng!"
"Có, nhưng anh ấy không màng đến thôi!" Váy đỏ làm bộ thờ ơ, đưa ánh mắt lúng liếng đa tình về phía Jaewon, anh chỉ mìm cười im lặng.
"Anh Jaewon muốn làm một quý ông độc thân sao?" Cô gái áo đen cười cười "Sau này mà có đám cưới chắc chắn sẽ bị phạt đó nha!"
"Thực ra thì cũng có." Jaewon nhấp một ngụm Champagne, đôi môi mỏng ướt nước kéo dãn.
"Ai thế?" Toàn bộ đám thanh niên cùng đồng thanh, mắt như muốn lồi ra khỏi tròng, có người còn suýt sặc. câu trước vừa nói ế, câu sau đã phủ nhân, kiểu cách nói chuyện này chỉ có thể là Jaewon.
"Một cô gái." Anh cười đầy ẩn ý.
"Không là gái chẳng lẽ là trai?" Áo đen chau mày "Nhưng là ai kia?"
"Nói ra mọi người cũng không biết đâu."
"What's her name?" Chàng trai lai Tây dụi điếu thuốc chỉ còn lại đầu lọc vào gạt tàn, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hất hàm hỏi.
"Tôi nói tôi không biết tên thì mọi người tin không."
Cô gái váy đỏ hừ mũi "Anh đừng có đùa nữa."
Jaewon bình thản "Thật ra cô ấy tên Jisoo."
"Jisoo? Tên này hiếm lắm đấy"
"Tên thì quan trọng gì." Chàng tóc lai Tây cười "Quan trọng là Jaewon nhà ta đã mê cô ấy như điếu đổ"
Váy đỏ tỏ ra khó chịu "Em muốn gặp mặt cô ta, xem cô ta xinh đẹp đến cỡ nào."
"Đương nhiên là hơn em rồi Hayun!" Tóc mào gà bật cười ha hả trong khi cô gái váy đỏ tên Hayun thì gương mặt phụng phịu vô cùng khó coi. Cả đám người bật cười nghiêng ngả, Jaewon cũng lặng lẽ mỉm cười mờ nhạt. Chợt chiếc điện thoại trong bàn tay anh rung lên.
"Alo?"
Jaewon đứng dậy bước nhanh ra ngoài để tiếng cười và tiếng nói chuyện của đám bạn không lọt vào ống nghe.
"Cậu chủ, em tìm được một chút manh mối cho anh đây!" Đầu dây bên kia là một giọng nam đầy phấn khởi.
"Nói xem." Jaewon giục.
"Khoảng hơn 20 năm trước, trong kỉ yếu niên khóa 1991 của trường cấp III Royal có ghi tên hai người là Hyeri và Kim Jisung nhập học. Hai người họ từng là cặp đôi thanh lịch của trường. Cả hai đều xuất chúng, học hành giỏi giang, tuy nhiên luôn đối địch nhau."
"Gì nữa?" Jaewon tua nhanh qua. Đoạn này anh đã từng nghe ba mình kể lại.
"Sau khi tốt nghiệp cấp 3 và ra trường, họ bắt đầu yêu nhau. Hyeri vốn có tài năng nghệ thuật nên trở thành nghệ sĩ Violin nổi tiếng, còn Kim Jisung thừa hưởng công ti thời trang giàu có của gia đình."
"Còn gì nữa không?" Jaewon sốt ruột.
"Còn một chuyện nữa, không biết cậu chủ có biết không. Hyeri và chủ tịch Kim của Kim Âu ngày trước có quan hệ khá thân thiết."
"Yêu nhau sao?" Anh ngạc nhiên.
"Cái này em không dám chắc" Chàng trai ở đầu dây bên kia chép miệng tiếc nuối "Nhưng hình như chỉ đơn thuần là quan hệ anh em thân thiết với nhau. Thế nhưng theo một số thông tin em thu thập được, hình như quả thật Kim Woojin có tình cảm khác thường với Hyeri"
"Cụ thể?"
"Ông ta thường quan tâm giúp đỡ bà ta, hình như đã từng có lần tỏ tình nhưng bà ta đã từ chối"
"Vậy sao?" Đôi mắt xanh của Jaewon khẽ sáng rực lên rồi dịu dần.
Thì ra là thế...
"Việc Hyeri và Kim Jisung mất ở tuổi 30 khiến rất nhiều người bất ngờ và tiếc nuối. Tập đoàn nhà họ sau đó bị phá sản rất nhanh chóng. Cả bên ngoại lẫn bên nội không ai chịu nhận nuôi đứa con gái 6 tuổi của hai người họ. Cô bé phải sống với một người quản gia già của gia đình, từ đó đến nay không có tung tích."
Toàn lũ người xấu xa không có trái tim, Jaewon căm phẩn lẩm bẩm, lũ người đó nhanh chết sớm đi cho khỏi chật đất.
"Hết chưa?"
"Rồi ạ. Em mới tìm được từng đó."
"Ok" Jaewon gật đầu "Tiếp tục tìm kiếm. Anh muốn biết rõ hơn về quan hệ giữa Kim Woojin và Hyeri."
"Vâng."
Đầu dây bên kia vừa cúp, Jaewon đã dựa người vào bức tường.
Kim Woojin ngày trước yêu mẹ của Jisoo, nay Kim Taehyung lại yêu Jisoo, có phải sự trùng lặp quá ngẫu nhiên hay không?
Mà ngày trước, mẹ của Jisoo đã cự tuyệt Kim Woojin, điều này...có thể dẫn đến việc trả thù?
Chà chà, uẩn khúc giữa những người lớn này với nhau quả thực khiến người trẻ đau đầu mà. Ba à, nếu người không chịu nói, vậy để con tự tìm kiếm vậy.
Căn nhà rộng thênh thang trống trải, phòng ăn chỉ còn lại Jisoo và cô giúp việc đang lúi húi dọn đống bát đĩa. Sau một hồi vật lộn, cuối cùng bà Kim cũng đã được đưa lên phòng, Taehyung chỉ kịp quay lại dặn Jisoo rồi nhanh chân theo lên.
Những suy nghĩ miên man vô cực lại được dịp hiện về. thái độ mất bình tĩnh của Kim phu nhân thực khiến người khác phải đau đầu suy nghĩ.
Rốt cuộc thì ngày xưa mẹ cô đã làm gì có lỗi với bà ta cơ chứ, mà bà ta lại nhằm thẳng mặt cô mà kêu gào như nhìn thấy quái vật ngàn năm.
"Được rồi, con ra ngoài đi."
Thấy Kim phu nhân đang ngồi trên giường, lồng ngực phập phồng, đôi mắt đỏ quạch, tuy nhiên đã có vẻ bình tĩnh hơn, ông Kim quay sang bảo Taehyung "Xuống đưa Jisoo về và xin lỗi nó. Ngày đầu đến nhà mình ăn tối mà đã có chuyện không vui rồi."
"Mẹ không sao chứ ạ?"
"Không đâu. Con xuống đi." Ông gật nhẹ đầu hiền từ, phẩy tay.
Taehyung khẽ liếc mẹ mình, thấy bà cũng không có phản ứng gì, liền quay lưng bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa nhè nhẹ khép lại, anh chậm rãi bước xuống cầu thang.
"Anh biết rồi đúng không?"
Tiếng thét the thé của bà Kim vội dậy sóng sau cánh cửa vừa khép lại, chân Taehyung như hóa đá, anh đứng khựng lại.
"Nói năng nhỏ thôi, Taehyung còn chưa xuống dưới nhà đâu." Tiếng ông Kim có vẻ nhẫn nại và bình tĩnh hơn.
"Tôi không quan tâm! Tôi hỏi anh có phải đã biết con bé đó là con gái của Hyeri rồi đúng không?"
Bà Kim tiếp tục hét lên. Từ nhỏ đến giờ Taehyung chưa từng thấy mẹ mình đánh mất hình tượng quý phái thanh tân mà thét lên mất tự chủ như hôm nay.
"Em mệt rồi, ngủ đi."
"Kim Woojin! Hôm nay anh nhất quyết phải trả lời tôi! Anh rõ ràng đã biết con bé đó là con gái của Hyeri nên mới đồng ý cho Mars dẫn về!! Trước đó anh vẫn một mực bảo với tôi, Taehyung và Boram nhất định phải kết hôn!"
Tiếng So Young the thé, trong tiếng thét có lẫn cả sự oan ức phẫn nộ. Kim Woojin bực tức, đôi mắt hằn lên tia máu nhìn người vợ của mình:
"Ừ! Như thế thì có sao? Tại sao cô lại phải gào lên và gọi tên mẹ nó trước mặt con bé như thế? Lại còn ném đồ vào người nó, nó có bị làm sao thì cô định thế nào với thằng Taehyung hả???"
"Tôi không quan tâm, nó chết luôn cũng được!!! Anh nhìn lại bản thân mình xem, anh đã làm gì thế hả??? Đồng ý cho Mars dẫn con của con hồ ly tinh đó về nhà, có phải anh vẫn còn tương tư tới người đã chết không???"
"Cô nói ai là hồ ly tinh?" Hình như Kim chủ tịch đã nổi giận "Cô đừng có động chạm đến người đã chết."
"Tôi còn muốn đào xác con tiện nhân đó lên mà băm vằm thành trăm mảnh kìa!!!"
Taehyung ở ngoài cửa bỗng rùng mình, luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng. Lần đầu tiên anh nghe thấy mẹ mình nói người khác một cách cay độc như vậy, mà lại là mẹ của Jisoo
"Nếu không phải tình cảm vẫn còn đó, tại sao anh lại đồng ý con bé đó, trong khi nhất quyết Mars và Mercury đã lấy nhau chứ???"
"Chuyện hôn sự của Taehyung, để nó quyết định. Nó yêu Jisoo rồi, tôi mới đồng ý! Hơn nữa bọn trẻ không có tội tình gì cả, cô đừng có vì chuyện của quá khứ mà vơ đũa cả nắm! không tốt cho Taehyung chút nào!"
"Tôi mặc xác!" Bà Kim uất ức "Nó lấy đứa nào cũng được, không cần Boram nữa, nhưng tuyệt đối không được lấy con bé đó!"
"Tại sao chứ???"
"Nhìn thấy nó tôi không chịu được. Là con gái của con hồ ly tinh bẩn thỉu xấu xa đó, tuyệt đối không được bước chân vào Kim gia! Có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó! Anh và Mars chọn đi!"
"Kim So Young! Cô đừng có quá quắt! Jisoo và Taehyung không có bất cứ liên quan gì đến chuyện quá khứ hết! Để chúng nó được yên!"
"Nó hoàn toàn có thể yên nếu nó không tơ tưởng đến thằng Mars!!! Anh nghĩ tôi có thể đứng yên nhìn Mars dẫn con bé đó về đi qua đi lại trước mắt tôi à? Cha con nhà anh thật giống nhau! Nếu không có mẹ con con hồ ly tinh đó thì không sống được chắc!!!!!"
*Bốp*
Một tiếng động chát chúa vang lên, trong giây lát, tiếng bà Kim im phăng phắc. Taehyung ngoài cửa đã hiểu, người cha trầm tính của anh đã ra tay đánh mẹ. Thế nhưng đôi chân anh như hóa đá, không tài nào có thể xoay người bước vào ngăn cản họ được nữa.
"Cô đừng có mở miệng ra là hồ ly tinh này hồ ly tinh nọ, tôi nói rồi, Jisoo và chuyện quá khứ giữa chúng ta không liên quan gì đến nhau hết!!!"
"Anh dám đánh tôi!!! Kim Woojin, anh dám vì mẹ con chúng nó mà ra tay đánh tôi!"
"Cô câm mồm!"
Tiếng bước chân dậm mạnh xuống nền nhà, ông Kim đang bước ra ngoài cửa, Taehyung vội giật mình định chạy nhanh xuống cầu thang.
"Kim Woojin!!! Anh đứng yên đó!! Anh nghĩ nếu như con bé biết được chính anh đã giết chết cha mẹ nó, nó sẽ về nhà mình làm dâu chắc??!!!"
"Cái gì??" Tiếng ông Kim điếng người.
Cái gì??
Cái gì?????
Taehyung chợt thấy trời đất quay cuồng tối đen.
Cái gì???
"Anh đừng có giả ngây giả ngô" Bà Kim không buông tha "Anh đừng tưởng tôi đã quên, chính anh đã giăng bẫy sát hại cha mẹ con bé! Chẳng qua ngày ấy tôi im lặng vì tình địch của mình đã chết, nhưng anh đừng tưởng tôi không biết gì!!"
"Sao cô..."
Taehyung đưa tay lên che mắt, lồng ngực bít kín lại vô cùng khó thở.
Giăng bẫy sát hại...
"Sao tôi biết chứ gì?" Bà Kim đắc ý "Cái đó anh không cần quan tâm. Tôi còn biết anh cũng đã sắp đặt định giết cả con bé đó, nhưng bất thành. Giờ anh còn muốn nó và Mars lấy nhau, vở kịch hay đấy..." Bà Kim cười khẩy "Anh tưởng con bé sẽ chấp nhận sao, hay chỉ thấy kinh tởm anh và cả cái gia đình này???"
Bàn tay run run không tìm được chỗ bấu víu, Taehyung mất thăng bằng dựa người vào bức tường sau lưng. Tai ù đi, anh chẳng còn nghe thấy cha mẹ anh nói gì nữa.
Loạng choạng bước xuống dưới cầu thang.
Kinh tởm..
Phải rồi, cô ấy sẽ kinh tởm cả anh nữa. vốn dĩ anh đã mơ hồ linh cảm được khi nhìn thấy dòng chữ trong cuốn sách ngày trước của ba anh, vậy mà...
Sao mọi chuyện lại ra thế này, tại sao lại trớ trêu như thế này...?
Giết...
Giết...
Giết....
Ba anh đã giết cha mẹ cô....!!!!
Giết hết...
Và còn định giết cả cô nữa...!!
Kinh tởm...phải rồi, quá sức kinh tởm...
Xung quanh anh phủ một màu chết chóc ảm đạm, bàn tay bám vào bức tường nhẵn nhụi đẹp đẽ, nhưng trước mắt anh lại như nhầy nhụa bẩn thỉu...
Hóa ra, ba anh đồng ý....là vì thế...
Hóa ra, bàn tay ông ta đã nhuốm máu của cha mẹ Jisoo, nên mới muốn bù đắp cho cô ấy....
Vậy mà anh đã nghĩ rằng ông ta thực sự muốn yêu thương anh, muốn yêu thương cô, thực sự đã cho anh quyền tự nắm lấy hạnh phúc của bản thân....
Hóa ra rốt cuộc cũng chỉ là sự bù đắp bẩn thỉu cho cái quá khứ nhuốm máu tanh tưởi tội lỗi...
Rốt cuộc thì...anh và cô....sẽ đi về đâu???
Jisoo đứng chờ anh dưới chân cầu thang, ánh mắt cô nhìn anh lo âu, đôi mắt màu xám tro trong suốt như mặt nước hồ thu đẹp đẽ mơ mộng.
Chiếc áo trắng của cô trông giống như đôi cánh thiên sứ muốt trắng.
Anh cảm thấy mình chẳng đủ tư cách bước về phía cô, về phía tình yêu của cô nữa.
Bước xuống một bậc cầu thang...
"Anh sao thế? Sắc mặt anh xấu quá...Taehyung?"
Nếu biết chính ba tôi đã giết ba mẹ em, em còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ?
"Sao anh không trả lời em?"
Bước xuống một bậc nữa...
Nếu biết kẻ thù mà em kiếm tìm trong suốt thời gian qua chính là ba tôi đây, em vẫn gọi tôi như thế, vẫn lo lắng cho tôi như thế chứ?
"Taehyung!!!"
Một bậc nữa...
Nếu biết kẻ khiến gia đình em chia ly chính là gia đình của tôi, em sẽ hận tôi chứ?
Bước xuống....
Và nếu biết gia đình tôi vẫn sống sung sướng trong vinh hoa, còn em sống trong sự cô đơn lạc lõng, thiếu thốn tình thương trong suốt hơn chục năm, nếu biết ba mẹ em đã phải chết oan uổng như thế nào, nếu biết cha mẹ tôi đã sung sướng ra sao, nếu biết ba tôi cũng đã định giết chết cả em, nếu biết...
Nếu biết...
Vậy thì...
Vậy thì...em có còn yêu tôi?
"Anh sao thế?"
Jisoo nắm lấy tay anh, gương mặt chất đầy những lo lắng.
Bàn tay em trong sạch quá, xin đừng động vào tôi, tôi bẩn thỉu, tôi nhơ nhuốc....
Làm ơn cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy....nó khiến tôi đau lòng lắm...
Em sẽ không biết được đâu...
Taehyung vòng tay ôm chặt lấy Jisoo, nhắm mắt mệt mỏi tựa đầu lên vai cô.
"Anh không sao."
Em sẽ không biết đâu...
Cho nên, hãy cứ để như thế này....
Một chút thôi.
_________
Dừng lại trước cổng Liberal Arts, ánh đèn xe đỏ rực vụt tắt, khí lạnh trong phút chốc đã tràn ngập vào bên trong.
Jisoo khẽ liếc nhìn Taehyung.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng phảng phất sự bất an mờ nhạt.
Từ lúc về đến giờ, anh vẫn như thế, dường như biểu cảm trên gương mặt đã được một phép màu nào đó phù phép cho đông cứng lại. Suy nghĩ gì đang diễn ra đằng sau chiếc mặt nạ ấy, cô hoàn toàn không được biết.
"Em về đi!" Taehyung quay sang, giọng nói dịu dàng thấm đẫm sương đêm giá lạnh.
"Anh..." Jisoo định lên tiếng nói gì đó, chợt cảm thấy đôi mắt của anh như phủ một lớp màng mỏng, sâu, rất sâu, thăm thẳm buồn bã.
Lại im bặt.
"Sao?"
"Không... Anh về cẩn thận."
Jisoo mỉm cười, nụ cười lành lạnh, trong xe rất tối, nhưng dường như gương mặt cùng nụ cười của cô đang phát ra một thứ ánh sáng diệu kì.
Taehyung mơ hồ thấy được, trong đôi đồng tử trong suốt màu tro xám, hình ảnh của anh được phản chiếu lên mệt mỏi mờ nhạt.
Cánh cửa xe đóng lại, cô sải bước nhanh qua cánh cổng đen lạnh lùng uy nghiêm của học viện trong từng cơn gió đông tê tái buốt lạnh. Taehyung nhìn theo cho đến khi chiếc bóng mảnh khảnh kia hoàn toàn bị bóng đêm ôm lấy.
Xung quanh anh, màn đêm đặc sệt cô độc.
Mệt mỏi gục đầu xuống vô lăng, cơn gió đông dịu dàng lướt qua, như an ủi ve vuốt.
Có ai nói cho anh biết, anh sẽ phải làm gì không?
___________
Trời mùa đông rất dễ phân biệt, và cũng rất dễ cảm nhận. Bầu trời thấp hẳn xuống, tưởng tượng như chỉ cần với tay lên là có thể chạm được hẳn tới bầu trời đang phủ một màu ảm đạm kém tươi sáng và vắng bóng những đám mây bông xốp mềm mại.
Mặt trời mùa đông lúc nào cũng như ngái ngủ.
Ngoài đường, giữa những con người bận rộn đang tấp nập đi lại, có thể mơ hồ cảm nhận được những mảnh khí lạnh trong suốt, hơi mờ đục màu sương mù, tồn tại lảng vảng.
Lạnh tê tái, nhưng cũng gợn lên chút ngọt ngào, được cảm nhận rõ rệt trên đầu môi còn quyến luyến nhau của những đôi tình nhân tay trong tay, má ửng đỏ vì lạnh.
Jisoo đẩy nhẹ cánh cửa mờ ẩm hơi sương của Angela, cô đến trả lại Kim Zu bộ đồ hôm qua mình mượn. Du pha hai tách café bốc khói ấm áp đưa cho Jisoo một tách, cười nói rằng lần sau cứ giữ luôn cũng được.
Cô hỏi đến việc tối qua đến nhà Taehyung ăn tối thế nào, Jisoo mỉm cười lặng lẽ, nói rất tốt. Mặc dù bản thân thừa biết nó không giống với định nghĩa tốt thật sự.
Năm giờ chiều, tan tầm, Jisoo đẩy cửa Angela bước ra, màu tai tái của bầu trời mùa đông bị ánh hoàng hôn rực đỏ nuốt trọn.
Ánh hoàng hôn mang vẻ nồng nàn lãng mạn nhưng lại như đang tỏa ra khí lạnh, sắc nhọn vuốt ve bên má Jisoo. Cô lặng lẽ giấu tay vào túi áo, rảo bước trên con đường vẫn chưa ngơi ngớt người qua lại.
Những cửa hàng đồ ăn biển hiệu sáng rực chậm chạp đi qua sau gót giày Jisoo, nhìn từ ngoài vào cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp bên trong qua những làn hơi nóng mỏng manh tỏa ra từ khu bếp.
Bước chân chậm chạp gõ xuống đường, Jisoo ngửa mặt lên trời, khẽ thở ra một làn khói trắng.
Trước cửa một nhà hàng Pháp sang trọng, ánh đèn sáng choang, sực nức mùi thức ăn ấm nóng. Một đôi nam nữ đang giằng co nhau thứ gì đó khiến Jisoo chú ý.
Bước chân chậm lại.
Hình như không phải giằng co.
"Anh phải ở lại với em, không được đi đâu hết! Lần nào cũng ăn được một nửa rồi trốn biệt, anh tưởng em là con ngốc sao?"
Tiếng người con gái lanh lảnh.
"Kate à, em chịu khó ăn một mình được không? Anh bận thật mà!?"
Tiếng người con trai nhỏ giọng van nài.
"Không! Em không bị đánh lừa nữa đâu! Anh thấy có ai như anh không? Đưa con gái nhà người ta đi chơi, rồi luôn vứt lại một mình!"
"Thực sự anh bận mà...anh không cố ý..."
Người con trai có vẻ như đang vô cùng khổ sở, cánh tay luôn giằng ra khỏi sự bám víu của cô gái.
Thật kì lạ, Jisoo thầm nghĩ, cô toan bước đi thì một giọng nói cao vút cất lên, mang rõ cả sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Jisoo?!!"
Cô quay lại, nheo mắt nhìn, người con trai kia đang gọi tên cô.
Cô gái cũng hơi ngạc nhiên, buông tay chàng trai khi anh ta đến gần chỗ Jisoo.
Mái tóc hơi ánh tím phảng phất hơi lạnh, chàng trai với làn da trắng muốt tươi cười với Jisoo.
Mùa đông, làn da anh như hồng lên, đôi môi mỏng hơi tái đi, anh ta mặc chiếc áo len màu tro nhạt cùng áo khoác nỉ màu đen.
Thì ra là Jaewon.
"Anh làm gì ở đây?" Cô hơi ngơ ngác hỏi.
"À..."
Anh đánh mắt về phía cô gái đang đứng như trời trồng đằng kia, cô ấy mặc chiếc áo khoác nhung dài màu hồng cùng đôi boot cao gót, mái tóc xoăn cầu kì cuốn sang một bên, đôi mắt to tròn, dễ thương như búp bê.
"Giúp anh chút nhé!"
Jaewon nháy mắt, sau đó không đợi cô đồng ý, vội kéo cô lại chỗ cô gái kia, thân mật khoác vai.
"Kate, xin giới thiệu với em, đây là bạn gái anh."
Cô gái xinh xắn nhỏ người tên Kate kia đang giương đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Jisoo, nghe Jaewon nói thế thì giãy nảy "Cái gì? Bạn gái anh?"
"Ừ?" Jaewon làm bộ tỉnh bơ "Anh với cô ấy yêu nhau được ... mấy năm rồi."
Ánh mắt đa nghi dò xét, Kate hết nhìn Jaewon lại nhìn sang Jisoo, thấy cô thản nhiên ngó lơ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, liền cau mày phụng phịu "Em không tin."
"Không tin tùy em" Jaewon cười tươi, như kiểu không chấp nhặt một đứa con nít.
"...Sao...em không thấy chị ấy?" Kate giận dỗi lườm lườm nhìn Jaewon.
"Em làm sao thấy được cô ấy."
Jaewon bật cười, lần này cười to hơn, giống như Kate vừa nói một điều rất đáng cười. Cô bé xấu hổ đỏ ửng mặt, ánh mắt khó chịu nhìn hai người rồi quay lưng giận dỗi bước nhanh vào nhà hàng Pháp sau lưng. Jaewon mừng quýnh, thở phào nhẹ nhõm.
"Ai thế?" Jisoo quay sang hỏi anh.
"Con của bạn ba mẹ anh, thích anh ấy mà." Jaewon cười tự hào với Jisoo, bàn tay vẫn lả lơi khoác trên vai cô không có ý định bỏ xuống "Cảm ơn em đã giúp anh thoát khỏi cô bé đó!"
Jisoo thở dài ngao ngán, cô hất tay Jaewon ra, thảnh thơi đút tay túi áo, đi bộ về phía con đường mà nãy cô đang đi thì bị Jaewon giữ lại làm bia đỡ đạn.
Jaewon bước theo. "Em đi đâu thế?"
"Em đi về." Jisoo làu bàu.
"Này, hồi này em giúp anh, anh còn chưa báo đáp công ơn cho em nữa." Jaewon hí hửng, tay làm như vô tình khoác qua vai Jisoo.
Cô liếc nhìn anh "Anh định báo đáp em cái gì?"
Bầu trời sập tối rất nhanh, Jaewon khoác vai Jisoo, kéo cô đi giữa ánh đèn đường vừa lên, đôi môi vẫn nở nụ cười, sáng trong như trẻ con.
Hơi thở ấm nóng phả vào cổ Jisoo, cô có chút ngượng nghịu, muốn hất tay anh ra.
Vẫn như mùa hè ngày nào, bàn tay anh mát lạnh.
"Món này, chịu chưa?"
Jaewon toe toét cười, đưa ra trước mặt Jisoo một túi giấy màu nâu sậm, cô đón lấy, ấm nóng hai bàn tay buốt giá.
Cô mở miệng túi, hơi nóng cùng mùi thơm ngậy xộc lên.
"Hạt dẻ nướng!"
Cô ngạc nhiên nhìn anh, giọng nói phấn khích lẫn sự thích thú.
"Ừ" Anh cười "Ngon lắm ấy!"
Cô nhìn anh cười, lấy ra vài hạt, đưa lên miệng cắn nhẹ. Chiếc vỏ hơi cứng màu nâu sậm tách đôi ra, bên trong là hạt dẻ thơm lừng, ngọt ngậy.
"Ngày bé anh rất thích ăn món này" Jaewon thò tay nhón vài hạt, ném lên không rồi chừa miệng ra hứng.
"Em cũng thế!"
Cô cười, tự nhiên ăn không chút ngại ngùng. Đôi môi màu hồng cánh hoa đào hơi nhướn lên, hai má ửng hồng như thiếu nữ mới lớn e ấp. hơi thở từ miệng phả ra bao quanh lấy cô, vài sợi tóc mái được gió đông thổi lất phất bay.
Jaewon ngơ ngẩn ngắm nhìn như kẻ ngốc.
Ánh đèn đường vàng ảm đạm. Một chiếc Limous êm ru lướt qua.
Trong tích tắc, Taehyung nhận ra cô giữa biển người đông đúc.
Mái tóc xoăn nhẹ bay bay, cô với nụ cười sáng trong như giọt sương đêm trong veo ướt đẫm, đôi má ửng hồng như hoa đào tháng 3 đang ôm vào lòng gói hạt dẻ nướng, đôi mắt như kết bằng hàng ngàn vì tinh tú lung linh, trong suốt một màu xám tro, như không phản chiếu bất kì thứ gì trên thế gian này.
Và người con trai đi cạnh cô, anh cũng thấy rất rõ.
Cánh cửa xe khép lại, anh nhắm mắt, đầu trống rỗng.
Mùa đông sắp kết thúc rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro