¡¡
khi thái hanh đưa châu hiền về nhà cũng đã là chiều muộn. hắn cho xe vào garage, khóa xong cửa cổng rồi mới tiến vào nhà. từ lúc ở đồi cho đến giờ, hai người mặc nhiên vẫn không nói với nhau lời nào. trên chiếc xe vun vút giữa đường, chỉ là hai tiếng thở dài lặng thinh. cho đến khi về nhà, châu hiền vẫn chỉ lẳng lặng đi theo hắn, không nói bất kỳ câu nào. thái hanh định tra chìa khóa vào ổ thì tờ giấy note màu vàng được dán trên cửa đập vào mắt hắn. thái hanh đương nhiên nhận ra nét chữ đều tăm tắp này là của nghệ lâm. nội dung là hôm nay em ở lại nhà ân phi, không có giận dỗi gì anh đâu. nhớ chăm sóc chị châu hiền. buổi tối vui vẻ nhé anh trai!
thái hanh thở dài, kéo theo vali bước vào nhà. châu hiền cũng bước theo, cởi giày và giả vờ xỏ vào chân đôi dép lông mới toanh. cô đợi đến khi người kia đã khuất bóng lên tầng mới bỏ dép ra, từ từ ngồi xổm xuống, dùng tay xoa xoa đôi chân gần như sưng tấy. vì phải đi bộ rất lâu, châu hiền lại mang giày cao gót nên việc này là không thể tránh khỏi. thái hanh đẩy vali vào căn phòng còn dư lại của căn nhà, hắn nhìn xung quanh xem nghệ lâm đã lau dọn kĩ lưỡng như lời em nói không. sau khi xem qua một lượt, hắn chợt nhận ra nãy giờ chỉ có một mình ở trong phòng, dù cho đi chậm như thế nào thì nãy giờ cũng đã tầm năm sáu phút. châu hiền như thế nào lại không theo kịp hắn? thái hanh nhanh chóng chạy xuống nhà xem cô đang ở đâu. hắn nhìn thấy châu hiền đang ngồi ở phòng khách, hình như chân cô có vấn đề. hắn nhanh chóng tiến đến, ngồi xuống cạnh cô xem xét.
"chân làm sao ra nông nỗi này?" hắn sờ vào chân cô, châu hiền có chút e dè mà rụt lại.
"do đi giày cao gót thôi." châu hiền nhìn bâng quơ nói.
"đợi anh lấy thuốc thoa cho em." hắn bỏ đi để lại một mình cô ở phòng khách, cô nhìn xung quanh nhà một chút. mọi thứ dường như chẳng thay đổi nhiều. và lòng người cũng vậy, không thay đổi.
cô nhớ rằng bốn năm trước, khi cô hẹn trí tú ra gặp mặt. kim trí tú còn một năm nữa mới tốt nghiệp đại học, tuy nhiên cô ấy là một người rất giỏi. năm năm liền đứng trong top 10 của đại học y bắc kinh. bùi châu hiền đến tìm trí tú là để khuyên cô ấy rời khỏi thái hanh. châu hiền nói với trí tú là cô ấy đã cản trở sự nghiệp của thái hanh, hãy buông tha cho anh ấy. vì năm đó, nếu như thái hanh không chịu cưới châu hiền, thì cơ ngơi của kim thị, khó lòng mà để lại cho hắn. kim nam tuấn vẫn còn đó, vẫn chực chờ để lấy nó. sở dĩ kim nam tuấn là con trưởng nhưng gia sản lại không để lại cho hắn nhiều hơn là bởi vì hắn có tâm cơ nhưng lại là người hấp tấp, không thể làm chuyện lớn. châu hiền mơ hồ nhớ lại câu nói của kim trí tú. vì câu nói đó mà cô phải trằn trọc cả đêm, câu nói đó khiến châu hiên quyết định buông tay người con trai mà cô yêu suốt tám năm. câu nói đó khiến cô phải ra mặt và năn nỉ.
đừng nói rằng ai là người yêu anh ấy hơn khi chính cô đang khiến cho thái hanh đau khổ.
"em cười cái gì đấy?" thái hanh tay cầm thuốc bôi tiến đến chỗ châu hiền đang cười ngây ngốc. cô cười bản thân năm đó quá trẻ con đi. nhưng cũng chính cô ta làm thái hanh đau rồi còn gì. nhưng mà... nếu năm đó châu hiền không bỏ cuộc, có lẽ thái hanh đã không ra nông nỗi này. châu hiền chăm chú quan sát người đàn ông đang tỉ mỉ bôi thuốc cho cô, từng đường nét trên gương mặt hắn, tất cả.. châu hiền đều yêu đến say đắm, đến nỗi quên bén đi người kia hỏi cái gì. nhưng chỉ cần chạm vào một chút thôi, chỉ còn là vụn vỡ. châu hiền sợ, cô sợ lắm.
"ở trong nhà còn gì không? em nấu nhé!" sau khi được thái hanh bôi thuốc xong, châu hiền đề nghị được xuống bếp. thế nhưng hắn lại bảo trong nhà chẳng còn gì nhiều, tốt nhất vẫn nên là ra ngoài dùng cơm. châu hiền nghe xong liền lên phòng tắm rửa. sau khi thay vào bộ váy mày vàng trể vai đơn điệu, cô ngồi trước gương, thoa một ít son màu đỏ cam. gương mặt cô thanh tú, mang một nét đẹp tiêu chuẩn mỉm cười một cái, cô tự nhắn nhủ với bản thân. bùi châu hiền lúc nào cũng phải đẹp.
lúc bước xuống nhà đã thấy thái hanh ngồi trên sofa đợi sẳn. châu hiền nắm chặt dây túi xách, bước chân kiêu sa trong bộ váy, cô tiến đến đứng trước mặt thái hanh. người đàn ông ngồi trên ghế nhìn thấy động thái của châu hiền, đôi mắt đăm đăm nhìn cô. châu hiền thành công nhận được sự chú ý của người kia, cong môi thành một nụ cười hoàn mỹ nhất.
"thấy em đẹp không?" châu hiền hất mặt về phía hắn, nhằm đùa giỡn.
"đẹp, châu hiền lúc nào cũng đẹp." nói rồi, hắn cười, đúng là từ khi châu hiền trở về, tâm trạng của hắn đã giảm bớt phần tệ đi nhiều.
châu hiền đứng đó, đưa tay cho hắn, giống như muốn kéo hắn từ vực sâu muôn trượng lên. giống như lúc nhỏ cả hai từng vui vẻ vậy.
liệu, kim thái hanh có phải đang động lòng không?
hắn và châu hiền cùng nhau đến một nhà hàng pháp dùng bữa. dưới ánh nến lung linh, nhan sắc diễm lệ của châu hiền và vẻ mặt cương nghị của thái hanh càng được rõ nét hơn. người ngoài nhìn vào, đương nhiên sẽ chân thành mà nhận xét "đây là một cặp nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc". khung cảnh này đương nhiên rất my hảo. dùng bữa một chút, cả hai lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
thật lòng mà nói, tâm tư kim thái hanh vốn đâu đặt vào bàn ăn này. nó đã trôi dạt về sáu năm trước, ngày kim thái hanh tròn hai mươi hai tuổi. hắn cùng trí tú, cũng đến đây ăn. năm đó, thái hanh còn trẻ, cũng chưa kế thừa tập đoàn của cha, nhưng việc đến đây cũng không quá khó khăn đối với thiếu gia như anh. kim thái hanh vì thầm thương trộm nhớ cô sinh viên y nên đã dọn ra ngoài ở chung cư.
một người học ngành y, một người học kinh doanh, nếu không phải duyên phận thì lý nào lại thành đôi. kể ra việc này, không phải hoàn toàn nhờ duyên phận, một phần đã nằm trong tính toán kĩ lưỡng của kim thái hanh. kim trí tú năm đó là sinh viên y năm ba. ỷ lại vào bản thân tài sắc vẹn toàn, ban ngày học đại học, đêm về lại cầm guitar đi hát ngoài phố. trí tú thích hát, thích guitar. kim thái hanh một lần dạo chơi, tình cờ nghe được cô hát. hắn trong lòng rộn rã, lại bảo rằng không mê mẩn vẻ đẹp thuần khiết của cô?
còn tính toán của kim thái hanh? chính là vào một ngày nắng đẹp của tháng tám, tâm tình kim thái hanh rộ cả một vườn hoa. ngày bình thường của kim thái hanh chính là buổi trưa tới quán ăn trước trường y để ngắm chị sinh viên năm ba. hôm đó, vừa hay kim thái hanh bị cha khóa thẻ nhưng chẳng biết. hắn ngây ngốc chết trân khi nghe ông chủ thông báo. ôi dào! hắn làm gì có tiền mặt trong người chứ? hôm qua vừa hết thôi, định hôm nay rút tiền nhưng thế này thì phải làm sao? thái hanh đang lúng túng giải thích mọi chuyện với ông chủ, còn ông ta thì cứ làm khó dễ hắn. hắn lại còn đi một mình nữa, bây giờ chẳng thể vay mượn ai. chẳng phải mỗi trưa đều trốn đến đây ăn, không cho ai biết. lẽ nào hắn lại bảo với mấy người bạn của hắn là kim thái hanh đi theo dõi người trong mộng à? dù kim thái hanh có tâm cơ đến đâu cũng không thể ngờ, kim trí tú bước đến gần, miệng thốt lên một câu.
"tôi thanh toán cho cậu ấy."
kim thái hanh chính xác là thích kim trí tú không còn đường lui. hắn cứ mãi dửng dưng để cho suy nghĩ ngốc nghếch tồn tại trong đầu của đại thiếu gia sắp kế nghiệp. hắn nghĩ "dù bị khóa mười cái thẻ cũng đáng giá, à không, một trăm cái". kim jisoo lúc đó vận một cái áo vest sọc xám, bên trong thêm một cái phông trắng, quần họa tiết đơn giản giống áo vest. mái tóc nâu đậm xõa dài ngang lưng, không cần chạm vào vẫn cảm nhận được độ mềm mại của nó. kim thái anh còn có thể ngửi được cái mùi dầu gội phát nghiện của cô.
tất thảy trong mắt thái hanh đều trở nên hoàn mỹ lạ thường.
"sau này tôi sẽ trả lại." thái hanh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt trí tú.
"vậy à? để lại số của anh đi." trí tú hời hợt trả lời, mắt cũng không chú tâm vào người nói. cô vốn không có ý định dây dưa, dù không giàu có nhưng cô cũng không muốn lấy lại tiền của một bữa ăn nhỏ. trí tú là người thẳng thắn nhưng nếu trong lúc này nói mấy câu loại không cần, làm việc nghĩa gì gì đó. nào, thật buồn nôn. còn về phần thái hanh, đương nhiên hắn mừng rỡ đến mức muốn nhảy lên mây ngồi, nhanh chóng lấy điện thoại ra. trí tú cũng không buồn chú ý vào khuôn mặt hớn hở của hắn.
"vậy... cô đọc số cho tôi, hay wechat cũng được." kim thái hanh móc điện thoại ra, toan chuẩn bị bấm thì trong tim lan tỏa khí lạnh vì câu nói của trí tú. "tôi bảo anh đưa số, sao phiền thế này? không thì bỏ đi, chị đây cũng không cần." trí tú nhíu chặt mày khó chịu, sở dĩ như vậy là vì loại người này nàng gặp nhiều rồi. nhưng vì thấy tên này đẹp mã, hơn nữa nói chuyện cũng không như những người trước nên mới giúp đỡ. cô thở dài, định bỏ đi thì bị giữ lại. thái hanh xém chút nữa trật khớp chân, không ngờ nàng lại có thái độ như vậy. hắn cứ tưởng rằng kim trí tú dịu dàng, thuần khiết như vẻ ngoài của nàng chứ. nhất thời có chút hoảng loạn không biết phải làm sao liền nói.
"vậy cô có giấy ghi lại hay không?"
"không cần, cứ đọc đi. tự khắc tôi ghi nhớ." thái hanh lần nữa xém té ngửa. hắn bỗng thấy... người đẹp này có chút kì quái. nhưng thôi, vẫn luyên thuyên số điện thoại với cô. ngay sau đó, trí tú liền một mạch bỏ đi, còn kim thái hanh ở lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn chưa kịp xử lí. đến lúc hắn sực tỉnh thì người đẹp đã đi khuất xa, trong lòng nuối tiếc không biết cô có liên lạc với mình hay không, nhanh miệng nói với theo.
"nhớ gọi lại cho tôi đấy nhé! tôi nhất định sẽ trả lại mà. nhất định!"
dưới nắng gắt, lòng người thiếu niên vì ai đó mà trở nên ngọt ngào.
"thái hanh, sao lại không ăn tiếp? anh là bị làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro