ba kiếp tình duyên: kiếp thứ nhất (3)
ta nghe đám tì nữ nói chùa haeinsa ở ngoại thành rất linh cho việc học tập của ta, vừa hay ta đang bị mẹ mắng vì việc học tập ngày càng đi xuống.
nhưng mà, ta không dám trốn đi một mình, vì thế nhất định phải có đồng bọn đi theo. suy đi tính lại, chỉ có kim taehyung là phù hợp nhất. vào ngày sinh nhật tròn năm tuổi của kim taehyung, cuối cùng ta cũng tìm ra cách lừa bà vú và đám hầu gái, lén đưa nó ra khỏi phủ tướng quân.
ta phấn khích xoa tay, taehyung lại dính chặt vào người ta nhẹ giọng: "jisoo, hay là chúng ta về đi, cha nói bên ngoài nhiều người, không an toàn."
thằng bé này từ nhỏ đã bị trông coi nghiêm ngặt, chỉ cần ra khỏi cửa là có một hàng dài đi theo, chưa từng trốn ra ngoài bao giờ, vì thế lúng túng nhìn dòng người đông đúc trong buổi chợ phiên.
nó kéo áo ta: "jisoo, về đi."
"cấm ồn ào!"
thằng bé ngoan ngoãn ngậm miệng, rồi lại bất an nhìn xung quanh một lượt. nó gọi ta bằng cái giọng đầy vẻ tội nghiệp, rồi đưa bàn tay mập mạp tới trước mặt ta.
"phải nắm cơ."
ta vô thức nắm lấy tay nó, một ánh sáng lóe lên trong đầu, nói: "nhóc con, muốn tới chùa haeinsa không?"
nó nghĩ một lát: "nơi đó xa lắm, không an toàn."
"có sao đâu, chúng ta sẽ về ngay mà."
thằng đó vẫn bướng bỉnh lắc đầu, ta nghĩ một lát, thở dài đầy tiếc nuối: "vậy à...hôm nay là sinh nhật ngươi, ta còn muốn xin một lá bùa hộ mệnh cho ngươi, nghe nói bùa chùa haeinsa linh lắm." ta buông lỏng tay nó, mặt ngập vẻ thất vọng: "ngươi không muốn đi thì thôi."
"jisoo..." Nó hơi luống cuống, vội vàng túm lấy ta, do dự hồi lâu rồi nói, "chúng ta đi đi."
vẻ nuối tiếc loáng cái đã sạch bách, ta kéo thằng bé đi: "được, lên đường."
muốn tới chùa haeinsa phải băng qua khu phố sầm uất của kinh thành, taehyung chưa từng đến mấy nơi thế này bao giờ, nhìn gì cũng thấy ngạc nhiên.
"jisoo! đó là gì?"
ta nhìn theo hướng nó chỉ, bĩu môi đáp: "mứt quả, vừa cứng lại vừa ngọt, chả ngon nghẻ gì đâu."
mắt taehyung sáng rực: "ăn đi..."
ta nghĩ dù sao taehyung cũng là bia đỡ đạn của ta, vì thế ta cực kì hào phóng lấy quỹ đen ra, tìm một đồng tiền trong đống bạc vụn, vênh mặt đi về phía chủ sạp.
đang suy tư thì đột nhiên kẻ trước mặt va mạnh vào người ta, ta loạng choạng ngã nhào xuống đất. taehyung bên cạnh sợ hãi, vội vàng đỡ lưng ta, hoảng hốt gọi: "jisoo! đau không đau không?"
ta lắc đầu, chợt nhận ra, túi tiền trong tay mất tiêu đâu rồi.
"mẹ mày!" ta xắn tay áo, bật dậy quát: "tên trộm kia đứng lại cho ta!"
hét xong ta bèn chạy theo, không thèm quan tâm taehyung có theo kịp được không.
tên trộm đằng trước hình như không ngờ một con nhóc mười tuổi như ta cũng dám đuổi theo, gã chột dạ, cắm đầu cắm cổ chạy. phố xá sầm uất đông người, tên trộm đằng trước va đập tứ tung, còn ta thì lợi dụng cơ thể nhỏ nhắn của mình mà len lỏi, chả mấy chốc đã đuổi kịp gã.
lúc bắt trộm ta vơ luôn cái chày cán bột của ông chủ gánh hàng rong, khi cách gã ba bước, ta vung cái chày từ dưới lên trên, chỉ nghe thấy một tiếng "bang" vang lên ngay chính giữa chỗ hiểm trong đũng quần của tên trộm.
gã hét toáng lên, sau đó ngã thẳng xuống đất, ôm chặt đũng quần, vặn vẹo y như sâu róm.
ta tiếp tục xông tới nhảy lên đạp mạnh thêm mấy cái vào đũng quần gã, tên trộm sùi bọt mép, xỉu luôn tại chỗ.
ta ném cái chày cán bột đi, lấy lại túi tiền từ trong túi áo tên trộm: "hừ, dám cướp tiền của bản cô nương đây, đã muốn xuống mồ chưa hả?"
cẩn thận đếm lại đống bạc trong túi, ta mỉm cười hài lòng: "kim taehyung, chúng ta đi mua mứt quả thôi."
xung quanh im phăng phắc.
ta chớp mắt, nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra quanh đây toàn những người xa lạ đang hoảng hồn. kim taehyung... đâu rồi?
dọc quãng đường ta vẫn gọi tên taehyung, chưa bao giờ ta hi vọng nó bình an vô sự xuất hiện trước mặt ta như thế này, nhưng tìm suốt một ngày cũng không có kết quả.
trời sẩm tối, bốn cánh cửa lớn của kinh thành đã bắt đầu chốt khóa, nếu có kẻ bắt cóc taehyung thì chỉ sợ lúc này đã trốn được khỏi thành rồi, bằng sức của ta chắc chắn không thể tìm thấy người.
làm sao bây giờ, nghĩ tới phủ đại tướng quân, ta lập tức chạy về, bị ăn chửi còn hơn là để mất một mạng người.
hai chiếc đèn lồng lớn trước phủ tướng quân đã được thắp sáng, thị vệ canh cửa đứng nghiêm chỉnh, ta đang định chạy qua thì đã thấy cha mang vẻ áy náy bước ra khỏi phủ tướng quân, đại tướng quân cũng đi cùng ông, cha lắc đầu nói:
"chỉ trách ta bình thường không dạy dỗ con gái cho tốt, để nó to gan tới mức gây ra họa ngày hôm nay. jeon, đợi ta tìm được con nhóc đó, nhất định sẽ đưa nó tới xin lỗi."
ta bỗng thấy hồi hộp, không phải taehyung thực sự xảy ra chuyện rồi đó chứ. không thèm quan tâm cha sẽ phạt thế nào, ta chạy vọt qua:
"cha, cố bá, taehyung nó... nó sao rồi?"
kim tướng quân còn chưa nói gì, ông già bị ta chọc giân tới méo râu chặn ngang:
"sao rồi! con nhóc hư hỏng còn dám hỏi sao rồi! bình thường ta chiều con quá nên con không biết trời cao đất dày gì nữa, hôm nay ta phải dạy cho con một bài học mới được!"
cha kéo ta về phía cổng phủ tướng gia đối diện, còn chưa vào cửa đã hét lên:
"lão jung! lấy gia pháp ra!"
đây là lần đầu tiên cha muốn dùng gia pháp với ta, ta vừa sợ bị đánh vừa cố chấp hỏi:
"kim taehyung thực sự bị người ta bắt cóc đem bán rồi sao? mới có một lúc mà đã bị bán rồi á? bán thế nào... bán được bao nhiêu?"
cha giận quá run bần bật: "tao thật sự muốn lôi mày đi bán!"
"im huynh." kim tướng quân nói xen vào.
"jisoo còn nhỏ, đương nhiên không hiểu chuyện, vả lại thằng bé nhà ta cũng không xảy ra việc gì lớn, chuyện này cho qua đi."
không đợi cha ta trả lời ta đã xía vô: "kim taehyung không xảy ra chuyện gì lớn? chẳng lẽ xảy ra chuyện gì nhỏ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro