Chương 44
Chương 44: Khoảng Cách Và Lặng Im
Một tháng đã trôi qua kể từ khi Jisoo và Taehyung không còn gặp nhau. Trong suốt khoảng thời gian ấy, cả hai đều cố gắng tiếp tục công việc của mình, duy trì hình ảnh trước công chúng, nhưng trong lòng mỗi người lại là một nỗi đau âm ỉ không thể vơi đi.
Jisoo, như mọi khi, vẫn là visual của BLACKPINK, luôn giữ được phong thái lạnh lùng, không bao giờ để lộ cảm xúc thật sự ra ngoài. Nhưng những ngày này, cô thường xuyên cảm thấy trống rỗng. Mỗi khi cô đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt của chính mình, cô lại cảm thấy sự thiếu vắng. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ, nhưng ký ức về Taehyung, về những khoảnh khắc ngọt ngào trước kia lại cứ hiện lên trong tâm trí cô.
Cô biết rằng mình không thể quay lại, nhưng trái tim cô lại không ngừng kêu gọi, lôi kéo cô về phía anh. Những ngày qua, cô đã cố gắng lấp đầy khoảng trống ấy bằng công việc, nhưng sự im lặng trong mối quan hệ của họ vẫn là một thứ gông cùm vô hình khiến cô không thể thoát ra. Những lần mở Instagram, cô lại nhìn thấy những bài đăng của anh, những bức ảnh mà trước đây họ từng chia sẻ với nhau, những món đồ đôi mà họ từng đeo, khiến trái tim cô lại thắt lại.
Trong khi đó, Taehyung cũng không thể tỏ ra vui vẻ như trước. Mặc dù anh đã trở lại với những hoạt động của BTS, anh không thể tập trung hoàn toàn vào công việc. Mỗi lần nhìn thấy Jisoo trong những buổi biểu diễn hay trên các phương tiện truyền thông, anh lại cảm thấy một nỗi đau xâm chiếm trái tim mình. Anh đã chấp nhận rằng họ cần thời gian, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể quên đi cô, hay loại bỏ cô khỏi cuộc sống của mình. Mỗi ngày, anh tự nhủ mình phải kiên cường, phải tiếp tục, nhưng mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, những ký ức về Jisoo lại đến, khiến anh không thể nào ngủ yên.
Trong một buổi họp báo, một câu hỏi không ngờ lại khiến anh phải đối mặt với cảm xúc của mình. Một phóng viên đã hỏi anh về tình trạng của mối quan hệ với Jisoo, liệu có phải họ đã chia tay thật sự? Taehyung không biết phải trả lời thế nào. Anh chỉ im lặng trong vài giây, ánh mắt nhìn xuống đất, rồi thở dài. "Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài. Chúng tôi vẫn tôn trọng nhau và mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho nhau," anh trả lời, nhưng ngay cả bản thân anh cũng không chắc liệu những lời nói ấy có thật sự phản ánh đúng những gì anh cảm thấy hay không.
Jisoo, ở một nơi khác, khi nghe được câu trả lời này, trái tim cô lại một lần nữa vỡ vụn. Cô biết anh đang che giấu cảm xúc của mình, như chính cô đã làm vậy. Nhưng nếu họ không thể đối diện với nhau, liệu sẽ có lúc nào đó họ lại quay về? Hay cứ mãi mãi mất nhau trong im lặng?
Cảm giác nhớ nhung và bất lực ngày càng lớn lên trong cả hai người. Họ không thể gặp nhau, không thể nói chuyện, nhưng những cảm xúc không thể chối bỏ vẫn tồn tại. Tình yêu đã biến thành một thứ gì đó quá phức tạp, không còn đơn giản như trước kia.
Jisoo ngồi một mình trong căn phòng của mình, mắt nhìn vào chiếc điện thoại đang im lặng. Cô muốn nhắn tin cho anh, muốn chia sẻ cảm xúc của mình, nhưng cô lại không dám. Cô sợ rằng những gì cô nói sẽ chỉ làm mọi thứ thêm tồi tệ. Cô không biết phải làm gì nữa, chỉ có thể ngồi yên trong cô đơn và suy nghĩ về mọi thứ.
Còn Taehyung, mỗi khi anh mở Instagram, nhìn thấy những bài đăng mới của Jisoo, anh lại cảm thấy một cảm giác mơ hồ trong lòng. Mọi thứ như đã bị xóa nhòa trong ký ức, nhưng anh vẫn không thể nào quên được cô. Anh nhớ những lần họ cùng nhau cười đùa, những lúc họ chia sẻ từng khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống, và đặc biệt là cảm giác được ở bên cô, như thế là đủ.
Cả hai đều không nói gì, nhưng sự vắng mặt của nhau như một dấu chấm lặng lẽ trong cuộc sống của họ. Họ dường như đang đứng ở hai đầu của một khoảng cách không thể vượt qua. Nhưng có lẽ, trong tương lai, khi mọi thứ đã dần lắng xuống, họ sẽ nhận ra rằng dù có xa nhau, trái tim của họ vẫn thuộc về nhau.
Trong khi cả thế giới xung quanh họ vẫn tiếp tục chuyển động, câu chuyện của Jisoo và Taehyung vẫn chưa có hồi kết. Liệu tình yêu của họ sẽ bị thời gian và khoảng cách đánh bại, hay sẽ có một ngày họ tìm lại được con đường về bên nhau?
Câu trả lời, có lẽ, chỉ thời gian mới biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro