52
Cô đứng nhìn Ahin vẽ cảnh rồi vươn vai một cái, quay ra thì thấy Suho đã lùi lũi đứng ở sau cánh cửa từ lúc nào, cô liền gọi
"Suho, anh tới rồi...còn đứng đó nữa làm gì?"
Cả anh lẫn Ahin đều giật mình lên chút, hai người bất giác đối mặt nhìn nhau rồi nhanh chóng liếc đi vì sự khó xử. Có thể nói cô chính là cầu nối để hai nam nhân này có thể bắt đầu một cuộc trò chuyện thẳng thắn, đề ra con đường tương lai phía trước
Jisoo mau kéo tay Ahin đứng dậy ra chỗ ngồi, cô cũng mau chuyển sang hướng đối diện, Suho đi đến khó xử, toan chọn chỗ cạnh Jisoo thì cô thở dài, đặt chiếc túi xách và áo khoác sang ghế bên, tươi cười nói
"Hôm nay em mang hơi nhiều đồ nên sẽ để tạm ghế trống này...anh sang ngồi cạnh Ahin nhé?"
Ahin thì liếc mắt ra ngoài cửa sổ, trốn tránh ánh mắt Suho đang tha thiết nhìn mình. Sau cùng tất cả cũng yên vị, duy chỉ có cô là thoải mái còn hai người kia trước mặt cô vẫn giữ vẻ ngại ngùng ngồi cạnh nhau. Nhưng vẫn vậy, vẫn là anh cương trực như thế, anh không ngần ngại mà hỏi
"Ai có thể giải thích cho anh biết chuyện này là sao không? Em quen em ấy từ bao giờ? Hai người...có vẻ thân thiết nhỉ?"
Cô uống một chút sinh tố rồi cười cười:
"Em với Ahin mưới quen nhau 2 ngày thôi...từ hôm ở trung tâm thương mại thì em đã biết Ahin rồi"
Anh nghe đến đây liền hơi hắng giọng, thầm nghĩ lại cuộc trò chuyện của anh và Ahin, nếu Jisoo nói vậy thì có lẽ cô đã biết được mối quan hệ giữa anh với Ahin sao? Nam nhân bắt đầu hiện lên sự căng thẳng, nữ nhân đây là người anh muốn giấu nhất vì có quan hệ mật thiết giữa Kim gia và Bae gia, hai người còn được sắp xếp để gặp mặt mai mối, liệu có công khai cho cả hai gia đình biết không đây?
Suho dần lo lắng hơn, bàn tay quặn chặt lại trên bàn, bất giác một bàn tay mềm mại khác áp vào tay anh, anh thoảng thốt nhìn sang, là Ahin. Sao anh có thể không biết bàn tay Ahin vốn mềm mại, luôn đưa ra ủ ấm nhưng lúc anh nhiều muộn phiền như vậy chứ?
Ahin nhẹ nhàng nói
"Anh đừng lo, Jisoo chưa nói gì với gia đình...cô ấy tìm gặp đến em vì muốn chúng ta làm rõ mối quan hệ này thôi"
Suho bắt đầu nắm chặt tay của Ahin, khẩn khoản:
"Ahin, anh chỉ muốn ở bên em thôi...xin em hãy đợi, nhất định anh sẽ nói với ba mẹ mình, tiền tài, địa vị hay chức danh bây giờ...có thể sẽ mất đi nhưng Ahin, anh không thể mất em được"
Ahin cũng không còn gay gắt như hôm trước, lại một lần nữa mà bao dung thông cảm cho hoàn cảnh Suho. Hai người yêu nhau mà còn vướng định kiến xã hội, những suy nghĩ của bậc cha mẹ, cái nhìn của mọi người...tất cả như búa rìu giáng xuống tình cảm của cả hai. Sau một hồi nói chuyện để giải đáp khúc mắc, cô cũng đưa ra ý kiến chính
"Suho, em nghĩ nói sớm ngày nào thì hay ngày ấy...chiều tối nay em, anh cùng bác gái...3 chúng ta đi ăn rồi có thể nói chuyện này với mẹ anh trước được không? Bác Irene là người yêu thương con cái, bác luôn kể tốt về cả anh lần anh Sehun đầy tự hào...em nghĩ nếu chúng ta nói chuyện này thì bác sẽ shock...nhưng không phải là bác sẽ hiểu rõ về anh hơn sao?"
Anh nhìn sang Ahin, nắm thật chặt bàn tay nhỏ mềm của nam nhân ấy, sau cùng kiên định, đáp:
"Trước đây anh đã nhiều lần bảo sẽ nói chuyện với ba mẹ nhưng sau cùng lại không...vì lúc ấy anh rất hèn, rất sợ đánh mất mọi thứ, vô tình lại để em phải chịu khổ, luôn nghĩ em sẽ ở sau lưng và cam chịu, chỉ cần quay đầu lại là sẽ thấy em luôn ở đằng sau...bởi vậy mà anh chỉ phăng phăng đi về phía trước, phát triển cho riêng cá nhân mình mà quên mất em...Ahin, từ nay anh sẽ không thế nữa, sẽ cầm tay em để chúng ta bước cùng nhau"
Ahin nghe vậy thì yên tâm đôi phần, cả khuôn mặt mọi đường nét đều nhỏ nhắn, cười lên liền mang vẻ đẹp ngời sáng mà luôn thơ mộng, sống đơn giản, không ham cầu hư vinh. Ahin nhẹ nhàng an ủi:
"Suho...em sẽ chờ"
Chiều tối
Anh đỗ xe trước cánh cổng Kim gia, cô cũng mau chóng bước ra, hai người cùng di chuyển tới nhà hàng đã hẹn bác gái. Trên đường đi, như đã thổ lộ hết bản thân thật, Suho thoải mái hơn hẳn, cách nói chuyện cũng rất tự nhiên, cử chỉ hoạt bát chứ không giấu giếm căng thẳng. Sau cùng anh nói
"Jisoo...cảm ơn em nhiều lắm..."
Nữ nhân nhìn ra bên ngoài, an nhàn đáp
"Có gì đâu chứ...nếu anh và Ahin không một lòng với nhau thì dù em có cố thế nào, mối quan hệ của hai người cũng không hàn gắn lại"
Cô cũng tò mò, hỏi:
"Anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ đang có hiện tại để được ở bên Ahin? Độ tuổi 30 anh đã được trọng dụng với chức vị rất cao, nền tảng gia đình vững chắc, có trong tay các mối quan hệ không chút tầm thường"
Anh tập trung lái xe, kiên định với quyết định của mình đưa ra, trả lời:
"Ừ, anh đã nghĩ về việc này từ khi bắt đầu mối quan hệ với Ahin...đã 5 năm rồi Jisoo à, anh nghĩ đã đến lúc cần phải đối mặt"
Suho cùng Jisoi đi tới nhà hàng, bác Irene đang ngồi đăm chiêu chọn món, thấy 2 đứa nhỏ tới cũng rạng rỡ hơn
"Hai đứa đây rồi...nào, ngồi đi"
Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra suôn sẻ, bữa ăn chỉ bàn chuyện phiếm, bác Irene là người thích tán ngẫu nên có đa dạng loại chuyện để kể, từ đó mà không khí bữa ăn cũng rôm rả hơn hẳn. Bất giác Irene lái chuyện
"Jisoo với Suho tuy chưa quen nhau lâu nhưng bác thấy mối quan hệ hai đứa rất tốt, bác thấy khá vui và yên lòng cho thằng bé"
Cô toan đưa miếng ăn lên miệng thì liếc nhìn qua anh, khác với vẻ căng thẳng như mọi lần trước nếu bác gái nhắc đến sự phát triển của hai người thì ngay bây giờ, cô có thể thấy khuôn mặt anh đã thư thái hơn rất nhiều. Dường như được sống thật, có người hiểu rõ bản thân nên Suho có phần an ủi, duy còn bước cản lớn nhất là nói chuyện với gia đình nhưng cô tin là nam nhân này sẽ vượt qua được. Cô an nhàn ăn tiếp, nhẹ nhàng trả lời:
"Con cảm ơn bác vì luôn dành tình cảm cho con...anh Suho cũng vậy, con và anh rất hợp nhau trong tính cách, dễ nói chuyện nên sau này có thể thành người bạn tốt"
Irene nhân cơ hội này đon đả:
"Haha...con bé này, còn ngại sao? Nếu hợp nhau nhiều thế thì liệu có phải là hơn một người bạn tốt không đây?"
Anh nghe đến đây cũng bình tĩnh buông nĩa, anh cười hiền hậu, tiếp lời mẹ
"Mẹ à...con quý Jisoo và coi trọng em ấy, mối quan hệ của chúng con trên cương vị những người bạn tốt...vậy là đủ rồi. Em ấy cũng biết rõ điều này"
Irene hơi khó hiểu, vốn dĩ bà muốn Suho và Jisoo phát triển theo tình cảm trai gái càng nhanh càng tốt, anh hai Sehun cũng đã yên bề gia thế, còn lại anh trước giờ không hào hứng với bất cứ nữ nhân nào, tuy nhiên lần này mới thấy anh mở lòng hơn với cô thì bà rất mừng rồi. Chưa kịp đáp lại lời nào thì Suho từ tốn lau miệng, giọng nói cũng chậm rãi hơn thường:
"Mẹ à...nhân bữa ăn tối có mẹ, có em Jisoo thì con cũng muốn nói một chuyện. Con đã giấu tất cả mọi người từ rất lâu, gần như sống khổ sở vì rất sợ định kiến xã hội"
Irene nghe vậy liền tò mò, có cả sự lo lắng:
"Suho, con có gì khó nói lắm sao?"
Anh nhìn sang cô, lúc này đây nữ nhân như điểm tựa tinh thần của anh vậy, may thay có cô thấu hiểu và động viên, đằng sau là Ahin làm động lực để anh thật sự thổ lộ. Anh thở dài một hơi, đáp:
"Con và Jisoo...hay bất cứ cô gái nào khác mà ba mẹ giới thiệu, sẽ không bao giờ nên duyên với nhau được đâu ạ..."
Càng về cuối anh như sợ mẹ mình bất ngờ sinh ra shock nên chỉ nói nhỏ, bác Irene cũng nghe được, trong đầu lơ mơ hiện ra vài ý nghĩ rồi khoanh tay trước ngực, nghiêm túc
"Suho mẹ luôn dạy con đàn ông con trai ở trong trường hợp nào cũng phải giữ cho mình sự tôn nghiêm và mạch lạc. Con hãy thẳng thắn nói chuyện đi, đừng ngập ngừng hay yếu ớt dần như thế"
Suho nhìn thẳng vào mẹ mình, ánh mắt anh cương trực hơn thường, ngắn gọn:
"Con...đã có người mình thương rồi...con không thích bất cứ người con gái nào vì con có tình cảm với người ấy thôi mẹ à"
Irene không biểu lộ chút cảm xúc nào, sau cùng lấy chiến khăn dưới đùi vứt lên bàn ăn, thở một hơi nặng nề thay cho sự tức giận đang nén lại. Anh tiếp tục nói
"Con biết mẹ và ba, anh hai nếu biết sẽ rất thất vọng...nhưng con không chịu nổi nữa mẹ à. Con cố gắng từng ngày để học tập theo anh, trau dồi kĩ năng và xuất sắc để không mang tiếng con trai của quan lớn, đó đều là những việc làm tốt cho tiền đồ con sau này...nhưng con người không thể như cái máy, chỉ lập trình để thỏa mãn các chức năng ưu việt, con người có cảm xúc. Con có cảm xúc, con đã giấu Bae gia 5 năm qua về chuyện tình cảm của mình...chắc chắn con đã khiến mẹ thất vọng"
Suho nhìn sang cô một lần nữa để tiếp thêm động lực cho bản thân, một lần duy nhất anh được nói thẳng ra sự thật của bản thân, tất nhiên phải tranh thủ
"Tất cả những cô gái con đã từng gặp, ai ai cũng khiến con lo sợ và gần như kinh hãi nếu mối liên hôn được hình thành. Mỗi lần gặp mặt về con gần như phát điên, con chỉ có thể tự làm đau mình để tránh đi nỗi sợ...Lần này cũng vậy, con và Jisoo liên tục được mẹ hay mọi người đưa đẩy, con đã bỏ thuốc an thần nhưng gần đây lại uống rất nhiều, liều còn nặng hơn trước..."
Irene lẫn cô đều sửng sốt nhìn Suho, anh từ từ vạch tay áo cao lên, bắp tay rắn rỏi không khiến người ta chú ý bằng vết cắt da ngang dọc in hằn trên cánh tay. Chính bởi vậy mà anh luôn mặc áo dài tay, đông hay hè thì vẫn là chiếc áo dài tay, nóng quá sẽ chuyển sang loại có chất liệu mỏng chứ cánh tay này nếu lộ ra thì ai cũng biết là anh tự rạch tay mình rất rất nhiều lần. Cô sợ hãi, bây giờ mới lên tiếng:
"Anh Suho...sao anh..."
Irene vẫn vậy, là một người phụ nữ kiêu kì và luôn giữ lý trí tốt, bác nhíu máy nhìn vào cánh tay con trai mình, vết cắt này chèn lên vết cắt kia thật khiến người khác nghĩ thôi đã thấy đau rợn. Irene nhẹ nhàng nói
"Da thịt con có lẽ phải tốn thời gian để lành lặn lại đấy...Suho, mẹ đã đẻ ra một đứa con trai mạnh mẽ về thể xác và tinh thần đến vậy, sao mẹ không tự hào và ủng hộ con được đây"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro