Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bảy

Mùa xuân cuối cùng ở Cheungdam. Jisoo nhanh chóng rời lớp, bỏ lại đằng sau những câu nói thì thầm của mấy kẻ rảnh rỗi. Cái chết của Kim Jennie được làm sáng tỏ. Thế nhưng bên cạnh những câu thương tiếc vốn có thì vẫn còn những câu nói mỉa mai hướng về phía cô. Jisoo chẳng buồn quan tâm. Chỉ vài tuần nữa thôi, cô sẽ rời khỏi đây. Cái ước mơ trở thành diễn viên bỗng nhiên trở nên vô nghĩa đối với cô. Jisoo muốn trở về nhà, gặp lại ba mẹ. Lời hứa kiếm thật nhiều tiền rồi đón bố mẹ lên Seoul vẫn còn đó, chỉ là cô mệt rồi. Sau những chuyện đã xảy ra cô muốn nghỉ ngơi ở nơi cô thuộc về, tạm thời tránh xa nơi xô bồ phiền nhiễu này, buông bỏ hết mọi điều vương vấn, để đến khi trở lại, Seoul sẽ không làm cô cảm thấy đau lòng nữa.

Cô vẫn hay bắt gặp Kim Taehyung. Bóng dáng của hắn luôn nổi bật giữa bao người, đập vào mắt cô rõ ràng dù chỉ là lướt qua. Những lần đó, cô chỉ có thể bật cười bất lực. Trái tim này sau cùng vẫn cố chấp lưu giữ con người kia như vậy. Chỉ có điều, từ sau Jennie, bên cạnh hắn chẳng có người con gái nào nữa. Mọi người trong trường đều truyền nhau những lời tội nghiệp hắn: mất đi người yêu nên không còn muốn để ai bên cạnh. Nhiều lúc cô cũng nghĩ như vậy, không chừng Kim Taehyung đã yêu Jennie mất rồi. Bởi vì hắn đào hoa như thế, xung quanh luôn có người theo đuổi, đã một thời gian rồi cớ sao lại tìm không ra đối tượng. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một đáp án: vì đã có người trong lòng. Jisoo cũng không tự cho mình là đặc biệt, có là ai cũng không quan trọng nữa rồi. 

Lang thang trên con đường quen thuộc cô từng đi năm 16 17 tuổi, Jisoo cứ mỉm cười mãi. Cô đã từng nghĩ tới một tương lai đầy rực rỡ ở Seoul náo nhiệt, những năm tháng đại học tươi trẻ đáng nhớ, tìm được người đàn ông bên cạnh mình về sau. Bây giờ nhìn lại giấc mơ thuở đó mới hoang đường và ngốc nghếch biết nhường nào. Còn Kim Jisoo của hiện tại đã chẳng còn nhiều dũng khí như trước đây. Cô đã yêu rồi chia tay; đã có rồi mất; đã hạnh phúc rồi khổ sở; đã bị xỉa xói, đổ oan; đã được che chở, bảo vệ. Bước qua những ngày tháng như vậy, lí tưởng bị bào mòn, trái tim cũng chai sạn, Jisoo chỉ muốn được yên ổn như lúc này. Tản bộ ngắm mây trời, hít thở không khí, suy nghĩ về tương lai. 

Trở về nhà, cô lại lười biếng nhìn mẹ bận rộn chuẩn bị thức ăn, bị mắng vài câu mới lăng xăng tới giúp. Chỉ cần thấy mặt cô, nhất định mẹ sẽ không ngừng than trách nào là cô đã hai mươi mấy tuổi đầu còn chẳng biết làm gì, bên cạnh chẳng có ai.. vân vân và vân vân. Bố cô thì chỉ yên lặng, đôi lúc nói vài câu đổ thêm dầu vào lửa. Jisoo bất lực, nhưng thấy yên ổn vô cùng. Dù gì đây cũng là nhà cô, dù cô có thất bại hoàn toàn, có gặp bao nhiêu sóng gió thì vẫn có chốn này để trở về. Jisoo không nói cho bố mẹ nghe những gì mình đã trải qua. Chỉ sợ họ sẽ lo lắng mà không để cô vùng vẫy nữa. 

Gần đến bữa cơm, tiếng chuông cửa nhà cô vang lên. Bố cô đi ra mở cửa, rồi vui vẻ để ai đó bước vào. Jisoo tò mò chạy ra xem thì nghe giọng nói quen thuộc:

- Cháu là bạn Jisoo ạ. Thấy cậu ấy mãi không quay lại Seoul nên tới tìm 

- Vào đi vào đi, con bé này đang muốn ăn bám gia đình ấy mà.

Kim Taehyung từ đâu xuất hiện bước vào nhà cô. Hắn nhìn cô rồi cười dịu dàng, còn cô thì ngây ngốc đứng đó

- Lâu ngày không gặp

Cô định mở miệng nói thì mẹ cô đã từ đâu bước ra, đẩy cô một cái, sau đó hớn hở cười nói, kéo hắn ngồi vào bàn. Trong khi cô chết đứng một chỗ thì bố mẹ cô cùng hắn đã yên vị. Jisoo không biết nên khóc hay cười khi thấy cảnh tượng này. Mẹ cô cứ liên thoắng hỏi hắn tới tập, bố cô thì cười rất nhiều, cũng nói chuyện với hắn rất vui vẻ.

- Cháu tên gì? Cùng khoa diễn viên với con bé sao? Quen bạn đẹp trai thế này mà chẳng nói gì với cô chú cả. 

- Cháu là Kim Taehyung ạ. Chắc không thích cháu lắm nên không kể

- Con bé nó thấy của đẹp là không chia ai đâu, chứ người như Taehyung ai mà chẳng thích

Từ ngày trở về nhà đến giờ, đây là lần đầu tiên cô không nói gì trong bữa ăn và trở nên vô hình trong mắt bố mẹ. Cả hai dồn toàn lực chú ý vào hắn, gắp thức ăn rồi trò chuyện, cũng không nhìn tới thái độ của cô, cũng không hỏi cô một tiếng đó có phải bạn cô không nữa. Cô cặm cụi ăn, thỉnh thoảng liếc mắt qua hắn. Kim Taehyung vẫn chẳng khác gì. Vẫn đẹp trai, vẫn khiến lòng cô không thoải mái. 

Ăn tối xong, bố mẹ cô thuận tiện đuổi cô và hắn ra khỏi nhà. Cô suýt nữa đã phát cáu lên hai người, nhưng hắn lại rất tự nhiên nắm tay kéo cô đi. Jisoo nhanh chóng rút tay ra, hắn cũng không phản ứng gì khác. Cả hai cùng nhau đi dạo. Trời đêm ở Seoul rất khó nhìn thấy sao, bởi vì Seoul quá rực rỡ. Còn ở nơi này, ánh sáng từ đèn đường hay những ngôi nhà cũng chẳng đủ át đi đêm đen, cho nên những vì sao lấp lánh hơn rất nhiều. Cô đưa hắn tới công viên gần đó. Thật ra chỉ là khoảng sân nhỏ cho mấy đứa trẻ con chơi đùa. Chẳng ai nói với nhau câu gì. 

Jisoo dùng mũi giày vẽ trên nền đất cát, chỉ vì không biết nói gì nên đành làm trò vô nghĩa. Kim Taehyung cũng không tỏ vẻ quan tâm. Hắn vẫn im lặng chờ cô lên tiếng. Jisoo không nhịn được nữa đành nói

- Sao lại tới đây?

- Từ khi gặp nhau đến bây giờ là 2 tiếng em mới hỏi tôi câu này sao?

- Trả lời đi

Jisoo gắt lên. Tiếng cát lạo xạo dưới chân cô càng lúc càng lớn

- Nhớ em

Hắn trả lời. Bàn chân cô cũng ngoan ngoãn dừng lại. Jisoo chẳng dám quay sang nhìn hắn, cô cố gắng để không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. 

- Tôi đã nghĩ rất nhiều. Em bảo thế giới của tôi khiến em mệt mỏi cho nên em không muốn lại gần nữa. Tôi rất rõ ràng điều đó. Chỉ là mãi không thể từ bỏ em. Tôi đến đây là để xem thế giới của em là khác xa tôi bao nhiêu, rồi tôi nhận ra định nghĩa hạnh phúc của tôi và em thật sự khác biệt. Em chỉ cần giản đơn như vậy, ngày đủ 3 bữa, có người bên cạnh thoải mái chuyện trò. Không cần những cuộc chơi bời đêm khuya, không cần vài ba mối quan hệ xã giao câu nệ. Có vẻ như gặp tôi, em mới không vui vẻ. 

Giọng hắn đều đều vang lên giữa không gian yên ắng. Dội vào tai rồi truyền đến tim cô từng hồi đau nhức. Một Kim Taehyung ngạo nghễ đào hoa lại suy nghĩ những điều này. Thì ra, hắn cũng có thể vì một người mà trưởng thành chín chắn tới vậy. 

- Nếu em chỉ mong bình dị thế này, tôi sẽ cố gắng bước vào thế giới của em. Còn nếu em thật sự không thích, tôi sẽ không làm phiền em nữa. Dù sao tôi cũng đã thấy em sống rất tốt, 

- Không cần phải như vậy. Người ở nơi thấp bước lên cao sẽ thấy chếnh choáng. Người ở trên cao rơi xuống thấp sẽ thấy hụt hẫng. Những thứ này anh không cần chịu đựng. Chúng ta cũng là chuyện đã qua. Anh sẽ tìm được người phù hợp.

Cô lặng lẽ giãi bày điều mình nghĩ, dù đau đớn vô cùng. 

- Jisoo, trong lòng em thật sự không có chỗ cho tôi nữa sao?

Hắn tiến lên, đứng đối diện với cô. Bắt gặp đôi mắt hắn, cô càng thêm đau lòng. Nước mắt cứ vậy mà rơi. 

- Còn.

- Vậy tại sao lại luôn đẩy tôi đi?

- Vì chúng ta khác xa nhau.

- Đó không phải lí do.

Hắn kiên định. Hắn muốn cô mở lòng, thành thật cho hắn một lí do đủ mạnh mẽ để từ bỏ. Duy chỉ có một: đó là Jisoo không yêu hắn. Còn lại mọi lí do khác đều không có khả năng. Hắn lau nước mắt rồi ôm lấy cô. Jisoo dãy dụa muốn thoát khỏi, nhưng vòng tay đó quá vững chắc, quá an toàn khiến cô không muốn giả vờ kiên cường nữa. Hắn lại siết chặt tay, đặt lên tóc cô một nụ hôn. Nghĩa là hắn sẽ luôn bảo vệ cô.

- Để tôi ở bên cạnh em, được không?

Cô lắc đầu. Hắn thở dài

- Kim Jisoo, em nói tôi phải tin em thế nào đây?

- Sao anh lại cố chấp như thế?

- Bởi vì em

Taehyung nói đơn giản. Hắn nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô. Jisoo cũng không đẩy hắn ra hay tìm cách né tránh. Chân thành của hắn đã sớm làm trái tim cô mềm yếu không thể kháng cự được nữa. Jisoo nhớ tới lời cuối cùng Jennie nói với mình.

"Nữ chính vẫn luôn là chị."

Trong lúc cô và hắn đẩy đối phương ra khỏi cuộc đời mình, trong khoảng không lặng yên đó, trái tim của cả hai vẫn hướng về nhau. Để lúc này, dưới những vì tinh tú lấp lánh, hắn buông bỏ mặt nạ lạnh lùng, cô tháo xuống tấm khiên của bản thân, chân thành nỗ lực chạm tới người kia một lần nữa.

Dưới những vì sao, chẳng còn là khoảng không muôn trùng, chẳng còn tàn nhẫn, chẳng còn khổ sở, chỉ là cô và anh, cạnh bên nhau.

hết.
18.08.18

***









- lấp được rồi.

- but, kết dở vđ

- nhận ra viết mấy chap truyện hai người không nói nổi lời yêu nhau

- vsoo là auto happy ending

- min chăm như một con bò...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro