Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 52


Jisoo tự hỏi Kim Taehyung nói câu kia là có ý tứ gì, "Dạ?" Cô hỏi.

Kim Taehyung cười khẽ ra tiếng: "Anh nói, mỗi ngày anh đều gặp em."

Qua nửa năm, Kim Taehyung một lần nữa trở thành bác sĩ nhi khoa ưu tú.

Một tháng trước, anh tới thành phố Lyon – Pháp.

Mỗi ngày, vào sáng sớm, anh đều sẽ ngồi ở một quán cà phê quen thuộc, bởi vì Jisoo sáng sớm mỗi ngày đều sẽ qua bên kia chợ mua đồ, có lúc anh nhìn thấy cô xách hai túi đồ từ trong chợ đi ra, có lúc lại nhìn thấy bộ dáng cô cò kè mặc cả, nhìn thấy cô cười, anh liền cảm thấy ấm áp, lại thỏa mãn.

Anh còn chưa nghĩ ra, lấy lý do gì để xuất hiện ở trước mặt cô, kết quả anh lại cùng cô gặp lại ở bệnh viện, anh cũng trở tay không kịp.

"Ngày hôm qua, em mua một bó hoa linh lan." Kim Taehyung nhẹ giọng nói.

Jisoo sửng sốt, làm sao anh biết được, "Anh...... Theo dõi...... Nhìn trộm...."

Kim Taehyung bất đắc dĩ, cười nói: "Nhìn trộm? Dùng từ này không được tốt cho lắm, anh là quang minh chính đại nhìn."

Jisoo cũng không biết nói cái gì, cô đẩy đẩy ngực Kim Taehyung, ý bảo anh buông cô ra.

Kim Taehyung không có làm theo, ngược lại đem cô ôm chặt hơn nữa.

"Kim Taehyung......" Jisoo kêu anh.

Kim Taehyung không để ý tới cô.

" Kim Taehyung......"

Jisoo lại kêu, Kim Taehyung lúc này mới hơi buông cô ra, cúi đầu nhìn chăm chú vào cô.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

Jisoo thở sâu nói: "Em phải về nhà."

"Anh đưa em về." Kim Taehyung buột miệng nói ra.

Jisoo nhìn áo blouse trắng của anh, "Anh...... Còn chưa có tan làm..."

Kim Taehyung cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, nói: "Em chờ anh một chút."

Kim Taehyung chờ Jisoo trả lời, một lúc lâu sau, Jisoo mới gật gật đầu.

Kim Taehyung lưu luyến mỗi bước đi, một lần nữa quay trở về bệnh viện, anh thay quần áo, sau đó đi ra, chạy tới nơi họ gặp nhau vừa rồi, Jisoo đã không còn ở đó.

***

Jisoo cúi đầu nhìn xuống đất, vừa đi vừa đá mấy viên sỏi dưới chân, cũng không biết đi được bao lâu, thì trở về nhà, mở cửa ra, Joohyun đang gọi điện thoại.

"A, cô về rồi." Joohyun đang ăn khoai nhìn Jisoo nói.

"Joohyun, chúng ta chuyển nhà đi." Jisoo ngẩng đầu, thở dài nhìn Joohyun nói.

Joohyun lại suýt nghẹn miếng khoai đang nhai ở trong miệng, sau đó nói vào trong điện thoại: "Kim Taehyung, anh có nghe thấy không......"

Jisoo ngưng mắt nhìn Joohyun đang mở loa ngoài điện thoại, chạy tới giật lấy, cắt điện thoại.

"Này, không được trách tôi...... Chính cô nói......" Joohyun bảo vệ bịch khoai lát, sau đó dựa vào trên sô pha.

Jisoo đỡ trán, thật là...... Cô thật không có biện pháp......

"Ăn cơm tối như thế này sao?" Jisoo ngồi xuống bên cạnh Joohyun, tâm tình nặng trĩu.

Joohyun đem khoai lát đưa đến trước mặt Jisoo, "Uhm, là cơm tối đó, cô ngược đãi tôi."

Jisoo: "......"

Jisoo cởi áσ khoác, đi vào bếp, mặc tạp dề.

Làm xong đồ ăn, cô gọi Joohyun tới, hai người ngồi ở bàn cơm.

Joohyun chợt không có khẩu vị, liền buông đũa xuống.

"Làm sao vậy?" Jisoo lấy lại tinh thần hỏi Joohyun.

"Cô đem đường trở thành muối hả...... Còn có, dấm hẳn là bị cô làm cho trở thành nước tương......" Joohyun thành thật nói.

Jisoo nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, "Để tôi đi làm lại." Jisoo đứng lên, Joohyun bắt được cánh tay của cô, "Jisoo, ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự một chút."

Joohyun cùng Jisoo mỗi người cầm một ly rượu vang đỏ.

Joohyun cầm ly rượu vang đỏ, "Nói đi, rốt cuộc cô nghĩ như thế nào."

Jisoo nhấp nhấp miệng, lắc đầu.

"Hai người sẽ ly hôn?" Joohyun hỏi.

Jisoo lắc đầu.

"Không ly hôn?"

Jisoo gật đầu.

Joohyun khẽ cười một tiếng, "Hai người cũng thật kỳ lạ, không ly hôn, mà Kim Taehyung cư nhiên còn dám để cô cùng tôi đi đây đi đó suốt ba năm, nếu như tôi dạy hư cô, cho cô làm quen với mấy chàng đẹp trai ngoại quốc, rồi mới trở về, nói không chừng tôi sẽ bị Kim Taehyung đánh chết."

Jisoo ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Joohyun, liếc mắt một cái.

"Jisoo...... Trong lòng còn có cái gì không bỏ xuống được sao?" Joohyun hỏi cô.

Jisoo ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm của Lyon thật là đẹp. Cô còn có cái gì không bỏ xuống được...... Nhưng dường như cái gì đều cũng không bỏ xuống được......

Trước kia cha mẹ chỉ tồn tại với cô như một khái niệm, chờ đến khi biết được sự thật mình không phải trẻ mồ côi, mới cảm thấy đau lòng. Cô không biết nếu quay trở về, nên đối mặt với cha mẹ Kim Taehyung như thế nào, không biết lấy tâm tình gì đối đãi với bọn họ. Sự tình của mấy chục năm đời trước, kỳ thật cũng không quan hệ với cô. Chính là muốn nói hoàn toàn không quan hệ, chuyện kia cũng là bất đắc dĩ, nhưng người chết đi chính là ba mẹ cô, gián tiếp tạo thành sự tình này, hết thảy lại là do cha mẹ Kim Taehyung, mặc dù tai nạn xe đó cũng không phải là do bọn họ mong muốn.

Joohyun thấy bộ dáng Jisoo trầm tư suy ngẫm, thật sự là có chút đau lòng, "Không nghĩ ra thì thôi cũng không cần nghĩ nữa, uống rượu đi." Joohyun giơ chén rượu lên, Jisoo cùng cô chạm cốc.

Jisoo chỉ là hơi hơi nhấp một ngụm rượu, nhíu nhíu mày, mấy năm nay, cô dường như còn chưa có học được uống rượu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm sau, Jisoo tỉnh lại, phòng khách có một người đang ngồi.

Kim Seok Jin nhiệt tình chào hỏi: "Jisoo."

Jisoo gật đầu, cô cùng Joohyun đi ra ngoài du lịch mấy năm nay, nhưng thật ra Kim Seok Jin vẫn luôn tới thăm Joohyun.

"Joohyun đâu?" Jisoo hỏi.

"Tôi đã về rồi!" Cửa bị mở ra, Joohyun xách một đống đồ thật lớn.

Joohyun đem đồ trên tay đưa cho Jisoo, "Jisoo, nấu cơm đi, hihi."

Jisoo: "......"

Jisoo đi tới phòng bếp, Joohyun cùng Kim Seok Jin ở phòng khách nói chuyện đến khí thế ngất trời.

Một lát sau, chuông cửa vang lên, Jisoo đang xào đồ ăn, trong lòng có dự cảm không tốt.

Joohyun thật nhanh chạy tới mở cửa, quả nhiên Kim Taehyung đang đứng ở cửa.

Jisoo nhớ tới tối hôm qua, mình không có giữ lời, có điểm chột dạ, liền không dám nhìn anh.

Kim Taehyung được Joohyun tiếp đón, đến sô pha ngồi xuống, Jisoo ở phòng bếp nấu cơm, Jisoo lần đầu tiên thống hận, vì cái gì, phòng bếp là...... không gian mở.

Jisoo cảm giác mỗi một động tác của mình đều bị Kim Taehyung nhìn đến rõ ràng.

Trước kia ở nhà, tuy cô không phải thường xuyên nấu ăn, nhưng là mỗi khi nấu, đều đặc biệt ăn ngon, cơ hồ toàn bộ bữa ăn khuya của Kim Taehyung đều là do cô nấu.

"A..." Jisoo khẽ kêu một tiếng, kết quả làm người trong phòng khách chú ý.

Nấu cơm không chuyên tâm, hậu quả chính là bị phỏng......

Jisoo lấy nước lạnh rửa chỗ bị phỏng, khóe mắt dư quang thoáng nhìn Kim Taehyung đứng lên. Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng tới đây...... Jisoo cầu nguyện trong lòng.

Nhưng mà...... Kim Taehyung đã đứng ở bên cạnh cô, cầm lấy tay cô, chăm chú nhìn.

Jisoo vội rút về tay, "Em...... Em...... Không sao......" Lại nói lắp, Jisoo hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.

"Tối hôm qua vì sao em lại bỏ đi trước?" Kim Taehyung nhàn nhạt hỏi cô.

Jisoo gục đầu xuống, có thể hay không đừng hỏi thẳng ra như vậy......

"A...... Về nhà gấp... Joohyun...... Nấu cơm......" Jisoo tìm lấy cớ.

"Muốn chuyển nhà?" Kim Taehyung tiếp tục hỏi.

Jisoo nuốt nuốt nước miếng, "A...... Đổi hoàn cảnh sống......"

Kim Taehyung đến gần hơn, chóp mũi liền đụng tới khuôn mặt của cô, Jisoo theo bản năng lùi ra sau một bước, kết quả Kim Taehyung chế trụ eo cô, không cho cô chạy trốn.

"Khụ khụ khụ —— Nơi này còn có hai người khác đang sống đó ~~~~~~~" Joohyun xấu hổ ho khan hai tiếng. Kim Seok Jin xem như không thấy gì, nhàn nhã mà uống trà.

Kim Taehyung lúc này mới buông Jisoo ra, không nhanh không chậm mà đi ra phòng khách, Jisoo thở phào một hơi. Trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Sau khi ăn xong, Joohyun cùng Kim Seok Jin cũng không biết có phải hay không đã thương lượng trước, cùng nhau ra ngoài, liền chỉ còn lại Kim Taehyung cùng Jisoo, hai người.

Jisoo uống ly ca cao nóng, lâu lâu lại lén ngẩng đầu nhìn xem Kim Taehyung, sau đó lại cúi đầu.

"Buổi tối cùng anh đi tới chỗ này." Kim Taehyung đánh vỡ yên tĩnh nói.

Jisoo do dự, Kim Taehyung đã tới gần cô, Jisoo cảm giác được ở phía trước, ánh mắt nóng rực của anh, nuốt nước miếng một cái: "Em, em, em đi, em đi......"

Kim Taehyung lúc này mới hài lòng, tiếp tục uống trà, khóe miệng hơi mỉm cười.

Quả nhiên vừa đe dọa vừa dụ dỗ là hiệu quả nhất.

"Xem phim không?" Jisoo ngẩng đầu hỏi.

Trong nhà có máy chiếu, đây là do Joohyun thích, Jisoo cảm thấy xem phim để giết thời gian cũng không tồi.

"Được." Kim Taehyung gật đầu.

Jisoo chọn nửa ngày, cũng không biết nên xem cái gì, vì thế cô quay đầu qua hỏi Kim Taehyung: "Anh muốn xem cái gì?"

"Đều được."

Bức màn được kéo xuống, đèn cũng tắt, chỉ còn lại hình ảnh được chiếu ở trên mặt tường.

Cuối cùng chọn phim 《 Sát thủ không lạnh lùng 》, hai người an tĩnh mà xem.

Trùng hợp chính là, sát thủ trong phim ở Lyon, mà hiện tại cô cũng ở Lyon.

Đến khi hết phim, Jisoo thở dài, Kim Taehyung nghiêng mặt nhìn về phía cô, trên mặt tường phản xạ chiếu sáng đôi mắt màu hổ phách của anh rực rỡ lung linh.

Jisoo trong lúc vô tình nghiêng mặt, vừa lúc nhìn đến hít thở không thông như vậy, thì người kia cũng đang chăm chú nhìn cô.

Cô sững sờ bất động, quên mất nên phản ứng thế nào.

Kim Taehyung đưa tay áp lên mặt cô, xúc cảm ấm áp xuất hiện ở trên mặt Jisoo, Kim Taehyung xích lại gần, kéo gần khoảng cách giữa hai người, gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương có chút khô nóng.

Liền trong khoảnh khắc đó, cánh môi hai người chạm vào nhau, ngay lúc này, cửa bị mở ra, đèn được bật sáng.

"Chúng tôi đã về rồi ——"

Joohyun cùng Kim Seok Jin đứng ở cửa, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Joohyun: Tôi đã bảo từ từ thêm một chút nữa hãy trở về!

Kim Seok Jin: Tôi như thế nào biết được Kim Taehyung hành động nhanh như vậy!

Kim Taehyung bình thản, một lần nữa nâng ly trà lên, uống trà.

Jisoo đem vẻ mặt xấu hổ mà nhìn hai người ở cửa, trong lòng tự an ủi chính mình: Chắc là không nhìn thấy gì đâu, có nhìn thấy cũng không sao, dù sao cô với anh cũng chưa làm gì quá thân mật.

***

Chờ đến đêm, Kim Taehyung mang theo Jisoo ra ngoài, để lại Kim Seok Jin cùng Joohyun ở nhà, vẻ mặt Joohyun mang theo biểu tình "Cô đi đi, không cần trở lại".

Đi ở trên đường, hai người cách khoảng cách một cánh tay.

Kim Taehyung đem tay từ trong túi duỗi ra đưa tới, kéo tay Jisoo. Một khắc kia, chạm vào tay Jisoo, anh rõ ràng cảm giác được cô khẽ run lên.

"Tay em rất lạnh." Kim Taehyung nhẹ giọng nói.

Jisoo trả lời: "Uhm...... Vẫn luôn lạnh như vậy......"

Kim Taehyung đem tay của mình cùng tay Jisoo, mười ngón tay giao nhau, sau đó đút vào túi áo của mình, hoàn toàn không cho cô cự tuyệt.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Jisoo ôn nhu hỏi.

"Sắp đến rồi."

Hai người vòng qua một con phố, lại đi hết một đoạn đường, Kim Taehyung nhàn nhạt nói: "Tới rồi."

Jisoo ngẩng đầu, bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, mỗi hộ cư dân ở đây, bên ngoài cửa sổ đều bày một ngọn nến, màu sắc khác nhau, ngàn vạn màu sắc rực rỡ như đom đóm, con đường đầy ánh nến, chạy dài vạn dặm.

"Thật là đẹp." Jisoo nhìn không chớp mắt.

"Fête des Lumières."

"Hửm?" Jisoo khó hiểu.

"Lễ hội ánh sáng ở Lyon."

"Lễ hội......" Jisoo bừng tỉnh, ngộ ra.

Tay của Jisoo đặt ở trong túi áo Kim Taehyung, chạm vào một thứ, lạnh lạnh, cô muốn rút tay ra, Kim Taehyung cầm chặt lại, không cho cô rời đi.

Kim Taehyung chạm đến một vật nhỏ kia trong túi áo.

Xúc cảm lạnh lẽo từ đầu ngón áp út tay trái của Jisoo.

Sau khi xác định đã mang lên xong, Kim Taehyung mới buông lỏng tay Jisoo ra.

Jisoo chậm rãi rút tay trái từ trong túi anh ra, nhìn dưới ánh đèn mỏng manh, thấy rõ tay trái ngón áp út có thêm một đồ vật, là chiếc nhẫn có hoa văn độc đáo kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro