Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C2.2

"Cô chắc chắn chứ? Đến lúc đó không đổi ý?" Nhìn vẻ mặt cô giống như tráng sĩ chặt tay, anh có chút lo lắng.

"Vô cùng chắc chắn, anh yên tâm, tôi tuyệt đối không đổi ý." Nhìn vào con số năm triệu, quyết tâm của cô giống như hòn đá cứng rắn. "Hơn nữa, chuyện này hình như làm anh rất đau đầu, có thể nhìn bộ dạng đau đầu của kỹ sư Kim trong ba ngày, đừng bảo tới biệt thự trên núi, đến một hoang đảo không một bóng người tôi cũng đi." Cô không nhịn được muốn đấu miệng với anh.

Anh cười, tấm tắc nói. "Cô như vậy là không được, khả năng diễn quá kém, cô xem dáng vẻ hả hê của cô một chút, có cô gái nào thấy bạn trai mình khổ sở lại có thể vui mừng như vậy?"

"Ai nói đang hẹn hò không được phép như vậy?"

"Không phải là không thể, bình thường cô đối với tôi chỉ có hai vẻ mặt, ngoại trừ hả hê, đó là chờ tôi làm sai, thất bại, sau đó hả hê."

"Này, tôi đâu có xấu như vậy?" Cô kháng nghị, lại nhịn không được buồn cười. Cô thừa nhận mình chưa bao giờ nhìn anh với vẻ mặt tốt, nhưng cũng không có ác liệt như vậy chứ?

"Được rồi, trừ hả hê, thì là vẻ mặt chán ghét giống như nhìn thấy thằn lằn." Vẻ mặt chán ghét đó rõ ràng đến đứng cách xa một km cũng nhìn thấy.

"Nếu như vẻ mặt tôi nhìn anh giống như nhìn thằn lằn... có thể coi rằng anh là một con thằn lằn."

"Cô đã nghe qua truyện Tô Đông Pha và Phật ấn chưa? Phật ấn nói, nội tâm là cái gì, nhìn người là cái gì, cô nhìn tôi giống như một con thằn lằn... tôi cảm thấy tiếc cho cô." Anh dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.

Nét mặt tức cười của anh khiến cô bật cười, lần đầu tiên cô cười khi ở bên cạnh anh. Thì ra, khi không nói chuyện công việc, hình như anh ứng xử rất tốt, hoặc là anh vì ba ngày hai đêm sắp tới có thể hợp tác vui vẻ, có thể bỏ ra ý tốt?

Kim Taehyung lười biếng cười. Nhìn nụ cười này của Park Chaeyoung, anh mới phát hiện ra cô có một cái răng mèo, cười lên có chút trẻ con. Anh gần như chưa bao giờ thấy cô cười... ít nhất không phải cười với anh. Đây là khởi đầu tốt, bọn họ ngoại trừ đối chọi gay gắt, vẫn có thể nói chuyện như bình thường, khiến lòng tin của anh tăng lên nhiều, kế hoạch ba ngày hai đêm cũng vì vậy có thể cũng sẽ không hỏng bét.

"Tóm lại như vậy không được, chúng ta nhìn qua không giống như người yêu, cô phải thu lại ánh mắt như nhìn thằn lằn, đổi đi."

"Đổi thành cái gì?"

"Ừ, đổi thành nhiệt tình, thân thiết, khát vọng, tràn đầy tình yêu, ý loạn tình mê..."

"Dùng ánh mắt đó nhìn anh, đôi mắt của tôi sẽ rút gân." Còn cảm thấy buồn nôn.

"Này, chuyên nghiệp một chút, không phải đã đồng ý phối hợp rồi sao?"

"Tôi không nói không phối hợp, nhưng nó rất khó! Huống hồ anh không thể yêu cầu tôi điều này, anh cũng cần dùng loại ánh mắt đó chứ? Anh làm được không?"

"Dĩ nhiên." Có gì khó?

"Được, chúng ta luyện tập, dùng ánh mắt thâm tình nhìn đối phương năm phút." Hai tay cô đặt lên ngực, đưa mắt nhìn anh.

Anh nhìn lại cô, lộ ra nụ cười yêu thương, tưởng tượng cô là người yêu của mình, tình cảm của anh hoàn toàn dành cho cô, anh nhiệt tình yêu cô, anh điên cuồng yêu cô, anh... đại não anh trống rỗng, gương mặt bắp thịt cứng ngắc. Rõ ràng không yêu, anh làm bộ không được, mới hơn mười giây anh đã cảm thấy khó khăn, qua hai mươi giây anh như đứng trên đống lửa, sau ba mươi giây anh muốn nhắm mắt lại.

Anh khổ sở chống đỡ, bởi vì rất miễn cưỡng, vẻ mặt có chút dữ tợn.

Tình trạng của Park Chaeyoung cũng không tốt hơn là bao. Không ngờ chỉ bốn mắt nhìn nhau, cảm giác sẽ lúng túng như vậy. Cô nhìn ra Kim Taehyung cũng rất miễn cưỡng, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai nhanh chóng cứng đờ, không bao lâu sau đôi lông mày bắt đầu co quắp, sau đó khoé miệng có chút co giật. Trước khi khuôn mặt anh mất khống chế, cô di chuyển tầm mắt, nghe tiếng anh thở dốc, giống như  vừa bị người khác bóp cổ.

"Tôi cần phải đi nhà thuốc mua thuốc nhỏ mắt." Cô phát biểu cảm tưởng, còn nói năm phút đồng hồ, một phút còn chưa nhịn được.

"Rất xin lỗi đã làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của cô." Kim Taehyung đùa cợt. "Cái này bỏ qua thì tốt hơn, chúng ta không cần nhìn đối phương trong thời gian dài. Vậy còn có gì phải luyện tập? Ừ, người yêu không thể tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể..."

Lông mày của cô nhếch lên cao. "Ba ngày hai đêm tôi tuyệt đối không ngủ với anh!"

"Tôi cũng vậy, không muốn ngủ với cô, được không?" Anh tức giận. "Tôi không phải nói cái đó, là một loại tiếp xúc thân thể khác, người yêu khó tránh khỏi việc kề vai sát cánh, cầm tay, có chút động tác nhỏ thân mật, cô... được không?"

"Đương nhiên."

"Căn cứ vào những gì chúng ta vừa luyện tập, tôi rất hoài nghi cô có thể làm được."

"Việc này không giống có được không? Nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói chuyện, đương nhiên không được tự nhiên, cầm tay cũng không có gì ghê gớm, tôi dĩ nhiên có thể, anh là..." Huấn luyện một con chó tốt. "Dù sao cầm tay cũng rất dễ dàng."

"Không cho phép coi tôi là chó." Anh nhìn ra suy nghĩ của cô.

Chính tôi trong lòng xem anh là chó anh cũng không biết. Park Chaeyoung nhún vai. "Tóm lại, cầm tay rất dễ, chỉ là nắm tay, cứ như vậy thôi..." Nói xong cô đưa tay lướt qua mặt bàn, cầm tay anh.

Đột nhiên cầm tay anh, cô hơi kinh sợ, tay của đàn ông bình thường tương đối lớn, tay của anh còn lớn hơn so với dự tính của cô.

Tay anh rất ấm, ngón tay có vết chai, thon dài mạnh mẽ, so với bộ dạng tục tằng ngăm đen của anh, hoàn toàn khác biệt. Người đàn ông như vậy khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp, nhưng lòng bàn tay to lớn của anh lại khiến cho cô cảm thấy rất an toàn...

Cô cố gắng gạt bỏ, người như anh, lại cho cô cảm giác an toàn? Sao có thể? Cô hoang mang, nhịp tim đập có chút nhanh.

Kim Taehyung hơi ngạc nhiên. Tay của Park Chaeyoung nhỏ hơn dự đoán của anh, ngón tay cô không dài, mịn màng, giống như tay của một đứa trẻ, cảm xúc thân thiết làm cho anh mỉm cười. Tay như vậy, lại có thể thiết kế những khung cảnh đẹp đẽ, khiến anh nghĩ đến những người trong Thuỷ tộc mập mạp nhỏ bé, cũng rất tinh tế. Tay của cô ấm áp mềm mại, đối lập với tay của anh, giống như chưa bao giờ sử dụng sản phẩm kém cho da, bọc trong một chiếc bánh nhỏ phúng phính.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt của cô có chút mờ mịt, giống như bị ai quấy nhiễu, anh đang muốn mở miệng, chợt phát hiện có người đi đến cạnh bàn hai người, mở miệng gọi anh.

"Học trưởng?"

Kim Taehyung và Park Chaeyoung đồng thời quay đầu, một vị đồng nghiệp nữ mới tới tên là Jeon Somi, đứng bên cạnh bàn anh.

Không khí có chút xấu hổ, hai người không hẹn mà cũng hất tay đối phương ra, nhanh chóng giống như bị phỏng.

"Hai người cũng đến đây ăn cơm?" Jeon Somi nghi ngờ nhìn hai người. Cô và Kim Taehyung cùng tốt nghiệp từ một trường đại học, cho nên gọi anh là học trưởng.

"Không phải... a, bọn tôi không hẹn đến đây ăn cơm, chỉ là tình cờ gặp mặt, thuận tiện nói chuyện một chút về công việc." Park Chaeyoung di chuyển thân thể. "Tôi đi trước, hai người chậm rãi nói chuyện." Cô nhanh chóng đổi bàn khác.

Bị người khác nhìn thấy cô ngồi cùng bàn với Kim Taehyung còn nắm tay, rất lúng túng. Jeon Somi mới vào công ty, có vẻ rất có hứng thú với Kim Taehyung, cô không hi vọng bị hiểu lầm cái gì, anh cũng không hi vọng chuyện nhận được di sản bị truyền đi chứ? Phải nhanh chóng tránh đi thì tốt hơn.

Chỉ là, nắm tay anh cảm giác cũng không kém, ba ngày hai đêm cũng không quá khó chịu, coi như báo trước có thể vui vẻ hợp tác với anh, hi vọng hai người có thể chung sống hoà bình, nhanh chóng kết thúc mọi việc, sớm ngày cho đối phương một con đường sống, thật là một chuyện công đức, a di đà phật, thiện tai thiện tai...

Đối với Jeon Somi tò mò gặp cô và anh ngồi cùng bàn nói chuyện, Kim Taehyung ậm ờ bỏ qua. Anh nhã nhặn từ chối học muội muốn mời cơm trưa, mua một hộp cơm, trở về công ty.

Trên đường về phòng làm việc, dọc đường chào hỏi không ít đồng nghiệp, mọi người chào hỏi anh còn nhiệt tình hơn bình thường, còn có vài người nháy mắt, vỗ bả vai anh.

"Thế giới lại hoà bình, kỹ sư Kim!"

"Anh Kim, anh làm rất tốt, thể hiện phong độ của đàn ông, anh thật là đẹp trai!"

Cái quỷ gì vậy? Kim Taehyung không giải thích được. Anh trở về chỗ ngồi của mình, mở email ra, trong hộp thư có tin nhắn mới của Park Chaeyoung, anh vừa ăn đùi gà vừa đọc. Cô viết rất đơn giản, hiển nhiên phụ nữ đối với người đàn ông cô không có hứng thú lắm, đánh nhiều hơn mấy chữ cũng ngại mệt.

Anh cực kì hài lòng. Lựa chọn Park Chaeyoung quả nhiên là quyết định sáng suốt, nếu như đổi thành Jeon Somi, giống như bắt bạch tuộc thả lên người, sẽ bị bám theo cả đời.

Anh mở websites, liền đọc những lá thư đồng nghiệp nhắn lại, lời dặn dò là của một vị kỹ sư khác, các đồng nghiệp trong công ty thích nhắn lại, là kết tinh từ những tình cảm của mọi người, cũng là nơi của những tin tức bát quái.

Vừa thấy tin nhắn mới nhất, chiếc đùi gà anh vừa gắp lên liền rơi xuống bàn.

Đây là hình ảnh anh và Park Chaeyoung cầm tay nhau trong nhà hàng! Chú thích là 'Đại hoà giải?????'. Một loạt dấu chấm hỏi, tràn ngập hưng phấn xem kịch vui. Người nhắn lại là đồng nghiệp cũng ở nhà hàng vừa rồi, hiển nhiên là dùng di động chụp lại bọn họ, không thể chờ đăng tin này lên, bắt đầu bát quái.

Anh thầm nguyền rủa internet tiện dụng, khó trách những đồng nghiệp vừa rồi gặp anh lại nói những lời nhảm nhí như vậy.

Anh đặt hộp cơm xuống, nhanh chóng gõ bàn phím, hai ba lần để lại lời nhắn, tiêu huỷ bức hình.

Ừ, vượt qua kì kiểm tra!

Những ngày kế tiếp rất bình thường, Kim Taehyung và Park Chaeyoung vẫn trao đổi thông tin lẫn nhau, để đối phương học thuộc làu, không ai nhắc tới chuyện bồi dưỡng ăn ý, đều cảm thấy hiểu như vậy đã đủ, lại nói công việc rất bận, thật sự không tìm ra thời gian.

Cho đến những buổi sáng được nghỉ liên tục, Park Chaeyoung đã học thuộc làu những thông tin Kim Taehyung gửi tới, từ lúc anh học trong nhà trẻ đến lúc anh bò qua những dãy núi, cô đều có thể trả lời theo phản xạ, không cần suy nghĩ.

Cô nói với người nhà, cô muốn đi du lịch cùng đồng nghiệp Sooyoung, cha và em trai cũng không hoài nghi.

Tất cả đều được chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng cô vẫn có chút lo lắng.

Bọn họ hẹn gặp nhau ở trạm xe. Sáng sớm, trời âm u, trạm xe chỉ có hai ba con mèo nhỏ, Park Chaeyoung tới sớm hơn năm phút, bởi vì phải gặp trưởng bối trong nhà, hôm nay cô ăn mặc rất quy củ.

Năm phút sau, Kim Taehyung xuất hiện cùng chiếc xe jeep của anh. Cô phát hiện anh không mặc quần áo cô mua, liền hỏi.

"Chiếc áo Polo tôi mua cho anh đâu?" Anh cảm thấy đồ đôi còn có thêm sức thuyết phục, muốn cô đi mua, cô mua, sao anh lại không mặc?

"Tôi không muốn mặc, cô mua chiếc áo màu vàng, mặc vào giống như một quả chanh."

Ý của anh là hiện tại cô mặc chiếc áo Polo màu vàng cô mua giống như một quả chanh, cô nổi giận. "Là anh nói muốn mua mà!"

"Sao tôi có thể biết được cô mua một cái áo giống như một quả chanh?" Anh hoài nghi là cô cố ý.

"Anh rất khó trị."

"Cô cũng thế."

Anh cố ý chọc giận cô đúng không? Cô ngồi lên xe, anh nói. "Lái xe đến đó phải mất mấy giờ, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là đôi tình nhân, nói chuyện phải thân mật, trước phải luyện tập đã."

"A."

Anh quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của cô. "Cô đang trách tôi không mặc quần áo do cô mua sao?"

"Sao tôi phải tức giận? Dù sao quần áo cũng do anh bỏ tiền."

"Vậy vẻ mặt cô cũng không cần lạnh như vậy."

"Không phải muốn luyện cách người yêu ở chung với nhau sao? Tôi đều đối xử với bạn trai như vậy." Giải thích, đối phó với bạn trai bằng chiến tranh lạnh. Là anh chọc giận cô trước, đồ quỷ sứ đáng ghét.

"Chẳng lẽ cô độc thân."

Cô nhướn mày, cười ngọt ngào. "Có loại bạn trai như anh, tôi tình nguyện độc thân."

"Có loại bạn gái như cô, tôi cũng cảm thấy độc thân thì tốt hơn." Hai người bắt đầu khẩu chiến rồi. Ai, bọn họ quả nhiên không ở chung được.

"Là vậy, bây giờ chúng ta lập tức chia tay đi, một mình anh đi gặp ba anh, nói cho ông ấy biết anh gây gổ với bạn gái đã chia tay, cho nên anh chỉ có thể đến đấy một mình. Tạm biệt, tôi đi nha." Cô làm bộ mở cửa xuống xe, anh lập tức kéo cô trở về.

"Được, tôi sai rồi, tôi nên ngoan ngoãn mặc quần áo cô mua. Làm ơn, chúng ta vui vẻ ở chung trong ba ngày hai đêm, đừng cãi nhau." Đã sắp lên đường, còn muốn phức tạp mọi chuyện lên.

"Anh có nghĩ đến, chúng ta diễn làm người yêu hay gây gổ sẽ tự nhiên hơn?"

Vấn đề này khiến anh buồn cười. "Tôi cũng có nghĩ qua, chúng ta thường không hợp ý nhau, tuỳ lúc chúng ta có thể cãi vã, nhưng phải giống một đôi tình nhân, trọng điểm là thể hiện tình yêu, nếu không chúng ta chỉ là hai người thích gây gổ. Cho nên," Anh khởi môi. "Thân ái..."

"Có túi nôn không?" Cô nhìn kích động làm mặt quỷ. Trời ạ, thật khó chịu!

"Không có." Anh cười to. "Thả lỏng một chút, chúng ta chuẩn bị rất chu đáo. Huống hồ, chúng ta đã là đồng nghiệp nhiều năm, mới hai ngày ba đêm, chúng ta sẽ không giết đối phương."

Nói không chừng sẽ như vậy. Cô nghi ngờ nghĩ, tạm thời không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa xe. Bầu trời u ám, nhiệt độ rất thấp, mưa gió đến trong không khí, chiếc xe khởi động, đi về nơi họ sẽ ở trong ba ngày hai đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro