Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65 : Bình yên trước giông bão

Mình cứ tưởng đây là poster bộ phim bom tấn nào đó 😆


Bên ngoài, JungKook lười biếng nhìn ngó xung quanh. Thỉnh thoảng hắn đi tới đi lui, lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay, TaeHyung, hắn không phải rời khỏi cũng khó như thế chứ, JungKook xoay người, vừa hay nhìn thấy TaeHyung, không khỏi huýt sáo một cái.

“Tae, không phải anh thật sự yêu cô ấy chứ?”

JungKook đưa tay đặt lên vai TaeHyung, trong giọng nói có ba phần vui đùa, lại có bảy phần nghiêm chỉnh, nếu quả thật đã yêu, như vậy, tốt nhất hãy chấp dứt tất cả, nếu không, hắn sẽ phải hối hận.

Vẻ mặt TaeHyung không thay đổi, đẩy bàn tay của JungKook đặt trên vai hắn ra.

“Tôi biết rõ, trái tim của tôi dao động vì ai.”

Hắn lạnh lùng nói, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc, bước đi như gió, vẫn lạnh lùng như vậy.

“Có thật là anh biết không?”

JungKook từ từ nói xong, hắn nhìn nhìn gian phòng bên trong, lại nhìn nhìn cửa, cuối cùng lắc đầu bước ra ngoài, nhiều khi, mọi người đều tin tưởng bản thân, ngược lại bỏ qua những điều thực tế xảy ra trước mắt, hắn cũng là người như vậy sao? Hắn hiểu rõ tính cách TaeHyung, cái gì cũng nói là không có.

Chỉ có tự bản thân TaeHyung mới có thể thông suốt được, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn là được rồi, nếu không, Tae Hyung sẽ cực kì hối hận.

TaeHyung đút tay vào túi áo, bước đi lên, không thể không nói, một câu nói của JungKook khiến hình bóng ai đó xuất hiện trong tim hắn, nhưng, yêu, cô ấy, cô xứng sao, tất cả những gì hắn làm chỉ là một vở kịch mà thôi.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười trên mặt càng lạnh hơn.

JooHyun xoay người, từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy nơi này thật ấm, cô rúc người vào chiếc chăn mềm mại, sau đó đưa ngón tay chạm vào môi, vẫn cảm nhận được sự tê dại trên môi.

“Chồng…”

Cô nhẹ nhàng gọi, cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, trái tim tràn đầy sự dịu dàng, ấm áp. Cô cọ mặt vào chiếc gối đầu, gương mặt trắng nõn giấu không được nụ cười hạnh phúc.

TaeHyung lật xem tài liệu trong tay, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, ánh mắt màu trà khác hẳn với người khác lại càng lạnh hơn, khiến tất cả những người phía dưới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ không cẩn thận một chút, sẽ bị tổng tài giết chết ngay.

TaeHyung ném tài liệu trong tay ra trước mặt, giọng nói cực kì lạnh:

“Nếu các người muốn chiếm được thị trường ở sáu tháng cuối năm, không bằng về nhà nằm mơ đi, vẫn một kiểu dáng, màu sắc, mấy thứ này, các người nói xem, nó có thể chiếm được mấy phần thị trường?”

Hắn nói rất nhẹ, nhưng sự lạnh lùng bao quanh hắn ngày một nhiều hơn, áp lực của hắn khiến người khác cảm thấy khó thở. Nhất là quản lý bộ phận thiết kế, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.

Những tác phẩm này hắn đều đã xem qua, hắn cũng có cảm giác như thế, nhưng đây là kết quả bọn họ cố gắng suốt một tháng…

“Tổng tài, chúng tôi đã…”

Một câu kia hắn dùng hết sức để mở miệng, liền nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn đâm thẳng về phía hắn, trực tiếp tổn thương hắn.

“Ông muốn nói các ông đã cố gắng hết sức hay muốn nói các ông vô dụng, như vậy, tôi nghĩ ông có thể tìm một công việc khác rồi, sản phẩm này là sản phẩm chủ đạo của tập đoàn TH sáu tháng cuối năm, tôi sẽ chọn người mới, ông không có ý kiến gì chứ?”

TaeHyung vuốt vuốt chiếc bút trong tay, gằn từng tiếng nói, giọng điệu không nhanh không chậm, cũng khiến gương mặt già nua của quản lý bộ phận thiết kế tái nhợt đi, nếu chọn người khác, vậy bộ phận thiết kế của hắn, còn hắn sẽ đi đâu đây?

TaeHyung không thèm quan tâm dẫm nát một người dưới chân, quan niệm của hắn, những người không có tác dụng thì chỉ có thể vứt đi.

“Nghe rõ chưa?”

TaeHyung đứng lên, hai tay đút vào túi quần, khiến người khác cảm thấy áp lực hơn, “Tôi không hi vọng chuyện này xảy ra một lần nữa, nếu tác phẩm lần sau vẫn như thế, các người có thể cút.”

Vẻ mặt hắn u ám, ánh mắt lãnh khốc, khiến người khác kinh hãi.

Quản lý bộ phận thiết kế cúi đầu, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều. Những lời này, rõ ràng là nói với hắn, bọn họ bị tổng tài chửi mắng cảm thấy thật xấu hổ.

“Đúng rồi.”

Đi tới cửa, đột nhiên TaeHyung xoay người lại, trái tim của mọi người như ngừng đập.

“ JungKook, giúp tôi làm một việc.”

Hắn nhìn người vẫn ngồi nhàm chán ở đó, JungKook vừa nghe tới hắn gọi tên mình, khẽ nhíu mày, không biết người này lại bắt hắn làm gì đây, không phải lại làm trâu làm ngựa cho hắn nữa chứ.

TaeHyung nói xong, lành lạnh nhìn qua những người còn lại, ánh mắt lãnh đạm khiến áp lực tăng lên không ít.

Sau khi hắn đi khỏi phòng họp, không khí dần dần trở lại bình thường, mọi người cảm thấy hít thở tốt hơn, có người kia ở đó, không khí vốn là không đủ dùng.

“Hắn cũng đâu phải quái vật, mấy người sao lại phải sợ vậy chứ?”

JungKook cười cười, hắn đứng lên, còn vặn vẹo cái lưng nhức mỏi của hắn, ngồi một thời gian lâu như vậy, mông của hắn đau chết được.

Những người khác lườm hắn một cái, rõ ràng tổng tài của bọn họ chính là quái vật, mà phó tổng này cũng là quái vật, hắn không sợ người kia, không phải là quái vật thì là gì?

“Đúng rồi, quản lý Ahn."

JungKook đưa tay bóp bóp cái eo hắn, nhìn về phía quản lý bộ phận thiết kế.

“Tốt nhất ông nên chuẩn bị một số tác phẩm có thể nhìn được, mấy cái bức tranh do trẻ con vẽ, nếu người kia có thể vừa ý, có mà điên.”

JungKook ngoài cười nhưng trong không cười nói, rõ ràng vẻ mặt rất ôn hòa, giống hệt một công tử tao nhã, nhưng lời nói ra còn hơn cả TaeHyung, còn độc hơn vài phần.

TaeHyung là người trực tiếp văng bom nguyên tử, còn JungKook là ném lựu đạn bọc đường. Đều có thể nổ chết người.

“Mệt mỏi quá.”

JungKook không ngừng xoa cái lưng hắn, có vợ thật là tốt, xem đi, hắn chính là minh chứng tốt nhất, vì không có vợ, mới bị TaeHyung xem như máy móc.

Cũng không có ai nấu cơm cho ăn, không ai giúp hắn đi làm, ôi, độc thân thật là đau khổ. Còn có, hắn khẽ mím môi, còn chưa có quên, vừa rồi hắn bị TaeHyung chỉ đích danh.

Những người khác nhìn JungKook đi ra khỏi cửa, toàn bộ đều nhìn quản lý Ahn với ánh mắt đồng tình, đoán chừng rất nhanh hắn có thể về nhà dưỡng lão rồi. Bị hai người kia ghét, còn có thể sống yên qua ngày sao?

Quản lý Ahn khóc không ra nước mắt, hắn đã trêu ai chọc ai, hắn chỉ là một quản lý nhỏ bé, không phải nhà thiết kế a. Nhưng những lời này hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà than, ở tập đoàn TH, vĩnh viễn hắn chỉ có thể nói có, không được phép nói không, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại, nếu không sẽ không có tư cách ở lại nơi đây.

Trong văn phòng TaeHyung, JungKook nhàm chán ngồi trên ghế sa lon.

“ TaeHyung, anh không đi xem vợ anh sao?”

Xem đi, xem đi, thấy hắn đang tự do, không giao việc còn bắt ngồi chờ, hắn cũng có thể đi tìm các cô gái trẻ đẹp để nói chuyện tình cảm, nói chuyện tình yêu đẹp đẽ, làm cái gì cũng được còn hơn là phải ngồi chỗ này nhìn cái bộ mặt lạnh lẽo kia, thật nhàm chán.

“Cô ấy đang ngủ.”

TaeHyung đang xem tài liệu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn JungKook như kẻ ngốc. JungKook cam chịu nở nụ cười, xem đi, đúng là làm trò cười mà.

“TaeHyung, anh tìm tôi không phải ngồi ở đây nhìn anh làm việc chứ, đừng có quên, tôi cũng có công việc của tôi, anh không định nuôi không tôi chứ?”

Cuối cùng JungKook không thể chịu được đứng lên, tiếp tục ngồi như thế, cái mông hắn thật muốn nở hoa rồi.

Một lúc sau, TaeHyung mới đặt tài liệu quan trọng trong tay xuống, lấy ra một điếu thuốc, định hút, lại nhớ ra ở đây còn có một người nữa, nên cất điếu thuốc đi, tất nhiên, người kia không phải JungKook, mà là cô gái JooHyun đang ngủ bên trong, cô rất mệt mỏi, hắn đã trở lại lâu như vậy mà cô còn chưa tỉnh, gần đây cô rất dễ bị mệt, có phải do buổi tối hắn quyết liệt quá không?

“JungKook, giúp tôi một việc. ” hắn thở dài. JungKook vểnh tai lên nghe.

“Tôi muốn mua một thứ.”

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói, ánh mắt màu trà lộ ra chút trống rỗng.

“Anh cần mua cái gì?”

JungKook đi lên trước, cảm giác có chút khang khác, đồ gì TaeHyung cần mà hắn lại không biết, hắn còn tưởng người này không có gì không làm được, hóa ra vẫn cần người giúp.

“Món quà sinh nhật.”

TaeHyung nhàn nhạt nói, xoay xoay chiếc bút trong tay, có chút phiền muộn.

“Quà sinh nhật?”

Khóe miệng JungKook giật giật, " Không phải anh định chuẩn bị quà sinh nhật cho Lee YoonHye chứ, sinh nhật cô ấy mới qua gần một tháng, sinh nhật sang năm thì còn lâu mới tới.”

“Không phải.”

TaeHyung lắc đầu :

“Sinh nhật YoonHye chính tay tôi sẽ chuẩn bị, tôi muốn tặng JooHyun”

Hắn ném chiếc bút trong tay xuống bàn, hai tay vòng trước ngực.

“Sao anh không tự chuẩn bị, tại sao lại tìm tôi, cô ấy cũng không phải vợ tôi?”

JungKook chớp chớp mắt, TaeHyung này không có cảm giác dùng dao mổ trâu để giết gà sao? Hắn là phó tổng, không phải thư kí của hắn, sao lại giao cho hắn việc như vậy chứ?

“Không phải cậu luôn nói mình là thánh tình sao? Chuyện này, cậu là người thích hợp nhất.”

Hắn biết, cho dù hắn tặng Tô Lạc cái gì, cô ấy đều rất vui, rất cảm động, nhưng hắn…

“Không muốn tặng món nào đơn giản, sao anh không tự thiết kế đi?”

JungKook lẩm bẩm nói, như vậy còn có ý nghĩa hơn. TaeHyung mím môi :

“Xin lỗi, tay tôi chỉ vẽ vì cô ấy.”

Hắn nhìn chằm chằm ngón tay mình, thản nhiên nói. Hắn làm JungKook tức giận không biết nói gì.

“Được rồi, tôi sẽ giúp anh chọn, nhưng…” JungKook hít một hơi thật sâu nói, “ Tae, anh phải biết rằng, rốt cuộc anh muốn cái gì, muốn làm gì, anh không thể đi sai đường, tránh cho tương lại phải hối hận.”

JungKook nói, đi nhanh ra ngoài, để lại TaeHyung đang trầm ngâm. Khóe môi TaeHyung khẽ nhếch lên, lãnh khốc.

Cậu sai lầm rồi, JungKook, tôi luôn biết mình muốn gì? Hắn tiếp tục cầm tài liệu trên bàn, tập trung tinh thần, hắn không có phát hiện, sự phức tạp hiện rõ trên mặt hắn.

JooHyun nhìn chiếc hộp trên bàn, cô cầm lên, lại đặt xuống, cứ như vậy mười mấy phút đồng hồ, vẫn không biết bên trong là thứ gì.

“Muốn biết, sao lại không mở ra xem?”

TaeHyung ngồi cạnh cô, thoải mái ôm lấy vòng eo của cô. JooHyun chớp chớp mắt, chỉ chỉ cái hộp trên bàn.

“Đây là cho em sao?”

Không biết chiếc hộp này đựng cái gì, chỉ nhìn chiếc hộp cô đã thấy thích rồi.

“Tất nhiên.”

TaeHyung nâng cằm cô, nhìn thấy sự yếu thích không hề che dấu trên gương mặt cô, trong mắt hiện lên sự dịu dàng. Hắn bỏ mặc công việc, ở cạnh cô gái này, có thứ này, trái tim của cô sẽ không thể chạy thoát.

JooHyun nhìn chằm chằm chiếc hộp, nhẹ nhàng tháo sợi dây nơ xinh đẹp trên nắp hộp, sau đó mở từng lớp giấy…. Khi chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc bánh sinh nhật hình trái tim, trên mặt bánh một dòng chữ tiếng anh viết rất cẩn thận, JooHyun nắm tay lại, hốc mắt đỏ hồng lên, chớp mắt, nước mắt rơi xuống.

TaeHyung cúi đầu, môi khẽ nhếch lên. Đúng là chỉ có JungKook mới có thể nghĩ được.

“Sinh nhật vui vẻ, vợ, anh yêu em…” Hắn không khỏi nhíu mày, quá giả tạo, TaeHyung hắn sao có thể nói những lời buồn nôn như vậy, hắn nhìn thấy cô gái trong lòng lộ rõ sự hạnh phúc, còn có nước mắt cô đọng trên mu bàn tay hắn, hắn biết cô gái này tin hắn.

Quên đi, chỉ cần đạt được cái hắn muốn, tất cả đều không sao. Trái tim hắn nhói đau…. Rất nhanh, môi hắn chạm vào tóc cô, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, xem như cô không may mắn, ai bảo cô là… Cô gái của SeokJin, cô gái cản trở hạnh phúc của YoonHye, tim của hắn lại nhói đau, đúng là hắn yêu, từ đầu tới cuối, hắn đều yêu YoonHye.

“Buổi tối, chờ anh về.”

Hắn hôn mái tóc có mùi hương dịu của cô, nở nụ cười lạnh, “Buổi tối, anh sẽ đón sinh nhật cùng em.”

Hắn ôm cô thật chặt, vốn nghĩ đây chỉ là một giao dịch, có một điều lạ là hắn không hề cảm thấy bị ép buộc.

“Vâng, em sẽ chờ anh..”

JooHyun ngửi mùi hương có lẫn mùi thuốc lá trên người hắn, nhẹ nhàng gật đầu, trái tim tràn ngập hạnh phúc, vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro