Chương 61 : Kim phu nhân bị ức hiếp
Đây là tầng mười ba, là nơi quay quảng cáo của tập đoàn TH, hắn có một nhóm người mẫu và các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, JooHyun chọn một nơi ít ai để ý ngồi xuống, cô người mẫu xinh đẹp đã thay ba bộ trang phục, mỗi lần thay đồ trang sức cũng khác đi, đây là những mẫu đồ trang sức mới nhất do tập đoàn TH thiết kế ra, từng đường nét xinh đẹp đều mang cảm giác tinh tế quý giá.
JooHyun say mê ngắm nhìn, những tia chớp sáng từ máy ảnh thỉnh thoảng chiếu lên gương mặt thanh tú nhỏ nhắn làm làn da cô trắng nõn.
Cuối cùng cô người mẫu xinh đẹp cũng hoàn thành tốt phần của mình, cô lập tức đi đến bên cạnh JooHyun, đôi môi được kẻ vẻ tinh tế khẽ nhếch lên vẻ khinh thường, nhìn thì cũng bình thường, không biết sao cô ta có thể làm ở tầng bốn năm, lại còn gần với tổng tài như vậy.
Người khác sợ nhưng cô không sợ. Đây cũng chỉ là một cô gái không biết xấu hổ mà thôi.
“Tránh ra, đồ xấu xí.”
Đúng là người mẫu, dáng vẻ xinh đẹp, vòng eo thon nhỏ, thân thể khiêu gợi, cặp chân dài mịn màng, phụ nữ nhìn thấy cũng thấy xấu hổ phần nào.
“ Han Na , làm người phải biết lưu lại đường sống cho mình, nếu không, sẽ tự hại mình.”
Một cô gái khác từ phía sau đi tới, cầm một một cốc nước uống, cô chính là Kim LiLi, con người vừa xinh đẹp lại thông minh, tinh vi, cho nên, ở trong này cô nổi tiếng hơn nhiểu so với Han Na kiêu căng. Han Na nhếch môi xem thường :
“Kim LiLi, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, cái chúng ta muốn đều giống nhau, nằm mơ cũng mơ cùng một cái, cho nên cô cũng chẳng cao quý hơn tôi đâu, chúng ta chẳng ai có tư cách nói ai.”
Kim LiLi thăm dò nhìn thoáng qua JooHyun, sau đó liền xoay người rời đi, cái gì cô cũng không muốn nói, Han Na muốn thế nào cũng được, đúng là một cô gái không có đầu óc, cô gái bên cạnh TaeHyung có thể để cho cô ta chạm vào sao?
Dường như Kim LiLi đã đoán được thân phận của JooHyun, Kim LiLi rất thích nằm mơ, nhưng cô lại yêu cái mạng của mình hơn.
Không phải JooHyun không nhìn ra sự trái ngược giữa hai người phụ nữ này, ở đây, chiến tranh là vô tận, nhất là giữa các cô gái, cô đứng lên, ngồi sang một bên, việc của hai người họ, cô không muốn tham dự vào.
“Cô kia, đây cũng là chỗ của tôi.”
Ỷ vào mình là người mẫu có chỗ đứng ở tập đoàn TH, sau khi Lee YoonHye đi rồi, Han Na coi như là người mẫu số một ở đây, nếu như không có Kim LiLi, cô vẫn là đóa hoa đẹp nhất, đáng tiếc một người đi, lại có có một người đến, khiến Han Na không thể vui vẻ, hiện tại lại càng phiên hơn, không biết ở đâu xuất hiện một cô gái, toàn bộ người ở công ty đều biết, trong phòng tổng tài có một cô gái thần bí, luôn ở tầng bốn năm, tùy chỉ là một người chạy việc, nhưng lại không ai dám đắc tội.
Han Na không phục, cô cũng không tin, cô gái xấu xí này thì làm được cái gì, chỉ là một người tầm thường mà thôi, dáng người, khuôn mặt, tất cả đều không có, dựa vào đâu mà bắt cô phải chịu đựng.
JooHyun đứng lên, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô gái này hình như là nhằm vào cô, quên đi, cô không được chào đón, vậy cô đi.
“Chờ một chút, cô như vậy còn muốn chạy, cô làm bẩn ghế của tôi rồi, cô nói xem cô phải làm sao đây?”
Vẻ mặt Han Na vênh lên, rõ ràng là Han Na cố tình. Kim LiLi đứng một bên nhập một ngụm trà, cười lạnh một tiếng, sau đó liền im lặng theo dõi, một cô gái ngu xuẩn, phải nói là bất trị.
JooHyun nhìn về chỗ cô vừa ngồi, cô chỉ ngồi một lúc, sao có thể làm bẩn. Một số người bên cạnh nhìn xem như trò đùa, có người thì nói chuyện phiếm, dường như chuyện như này không phải mới xảy ra lần một lần hai.
“Xin lỗi."
JooHyun cúi đầu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, TaeHyung đã rất mệt rồi, cô không muốn gây thêm phiền toái cho hắn, nếu cần một câu xin lỗi của cô, vậy cô sẽ nói.
“Cô…”
Thật không ngờ JooHyun lại nói lời xin lỗi dễ dàng như vậy, khiến cho Han Na không kịp phản ứng lại, nếu JooHyun tranh cãi với cô, như vậy cô đã có lý do, nhưng bây giờ nếu cô làm ầm ĩ lên thì sẽ không còn cái gọi là khoan dung, rõ ràng chính là cô tự rước họa vào thân, Kim LiLi cười nhạo nhìn Han Na, cái này, coi như kết thúc đi, nhưng, Kim LiLi nhìn JooHyun, ánh mắt có gì đó khác biệt, thật đúng là một cô gái đặc biệt.
Như thế là quá đủ, một cô gái có tính cách như vậy so với Han Na chỉ có bộ ngực mà không có đầu óc rõ ràng mạnh hơn hẳn, nếu Kim LiLi là đàn ông, cô sẽ chọn cô gái có gương mặt thanh tú này, cô gái khiến cho người khác có cảm giác thoải máu, tuyết đối sẽ không bao giờ chọn người ngu ngốc như Han Na.
Cô gái đẹp, đôi khi lại không có liên hệ với diện mạo, có người càng xem càng thấy đẹp, mà có những người càng nhìn lâu, liền phát hiện thật tục không chịu được.
JooHyun cúi thấp đầu, không phải vì sợ hãi, bởi vì nó thật sự ồn ào, gần đây cô rất hay mệt mỏi, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng quay lại bên cạnh Taehyung, chỉ cần nơi nào có hắn là được, hiện tại cô đã biết, đôi khi cuộc sống bên ngoài, không phải gặp cái gì cũng là tốt.
Cô xoay người, gương mặt Han Na tái mét, một số tiếng cười truyền đến, tất nhiên người bị cười là Han Na, cô gái này đã đắc ý quá lâu rồi, bây giờ đã đụng chúng cửa sắt, cô gái JooHyun này, chỉ cần là người có đầu óc đều biết, cô gái này không thể đụng vào, nếu không cô gái này đã sớm bị một tập đoàn phụ nữ trong tập đoàn xé vụn.
“Đợi một chút, cô dám coi thường tôi?”
Nhất thời Han Na không thể nhịn được, đi lên kéo tóc JooHyun, thậm chí dùng sức giật xuống, cả người JooHyun mất thăng bằng ngã về phía sau, da đầu đau tê đi, cô còn chưa kịp phản ứng, chợt một tiếng bốp vang lên, cảm giác mặt mình đau rát, tay Han Na còn dừng giữa không trung, một bên má JooHyun đã sưng phồng lên, trên má còn in rõ năm ngón tay.
Mọi người bị dọa đến ngây người, mọi người đều biết cô Han Na này vẫn luôn tự cho mình là nhất, cho rẳng bản thân cao cao tại thượng, không thèm coi ai ra gì, thật không nghĩ tới, cô ta lại ra tay đánh người, hơn nữa lại còn là JooHyun, cô gái thần bí ở tầng bốn năm.
Kim LiLi buông chiếc cốc trong tay xuống, nhíu mày, rất nhanh sẽ có trò hay để xem, hưm… Cái tát này quá nặng rồi, xem đi, mặt sưng thành thế này.
“Cô nhìn cái gì vậy, có cái gì để nhìn?”
Đột nhiên Han Na đẩy JooHyun ra, lửa giận đã che mắt cô ta rồi, có chuyện gì mà không làm được.
JooHyun chưa kịp đứng vững, liền nghiêng sang một bên, phịch một tiếng, cả người ngã nhoài trên mặt đất, từ đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn, cô bây giờ, đau mặt, đau đầu, đau chân, toàn thân đều đau.
Một người đàn ông từ xa đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía này, cho tới khi có người nhìn thấy hắn vội vàng kêu một tiếng Tổng tài, thân thể Han Na run rẩy, cảm giác sợ hãi ập đến.
TaeHyung từng bước bước tới, nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái ngã trên mặt đất, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, sự lãnh khốc nhanh chóng bao trùm lấy tất cả.
Hắn đi lên trước, đứng ở cạnh JooHyun, vẻ mặt lạnh lẽo khiến người khác không lạnh mà run.
“Ai đã động vào mặt cô ấy?”
Chỉ một tiếng, cũng khiến thời gian, không gian như ngừng lại, chỉ có giọng nói lãnh khốc của hắn như muốn đưa người khác vào chỗ chết. Tay Han Na không ngừng run rẩy, hai mắt chớp liên tục.
“Cút.”
Một tiếng cút bật ra, Han Na mở to hai mắt, sau đó nhìn JooHyun đang ngồi dưới đất.
“Cô có nghe thấy không, tổng tài bảo cô biến đó, cô định không để chúng tôi làm việc sao.”
Han Na vẫn vênh mặt lên, rõ ràng cô vẫn chưa hiểu rõ những chuyện trước mắt, Kim LiLi xoay người, ngồi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên. Có những người, vĩnh viễn không biết mình sẽ chết như thế nào, ví dụ như người phụ nữ ngu xuẩn kia.
Han Na đứng thẳng lên, thậm chí còn lộ ra vẻ oan ức nhìn thoáng qua TaeHyung, lại quay lại trừng mắt nhìn JooHyun.
“Cô có nghe hay không, tổng tài bảo cô biến đi, cô còn mặt dày ở đây là gì…”
JooHyun cắn nhẹ môi dưới, trái tim như chìm xuống. Ánh mắt TaeHyung tối tăm, tàn ác, hắn đưa tay, bốp một tiếng, một tiếng này khiến cho tất cả mọi người không dám thở mạnh, mọi người không dám tin vào mắt mình, chỉ thấy Han Na đưa tay ôm mặt, ánh mắt mở to, tới bây giờ, vẫn chưa hiểu bản thân mình đã làm sai cái gì?
“Tổng tài… Tôi tôi…”
Cô còn muốn nói gì đó, thấy được vẻ mặt lãnh khốc tàn ác không chút thay đổi của TaeHyung thì miệng không mở nổi, không dám nói gì nữa. TaeHyung nắm chặt tay :
" Tôi bảo cô cút, cô bị điếc sao?”
Ánh mắt hắn như hàng ngàn con dạo nhọn trừng trừng nhìn Han Na, cô ta thật to gan, ngay cả hắn cũng không muốn làm cô gái này bị thương, cô ta còn dám đánh.
“Tổng tài, vì sao…”
Han Na vẫn ôm chặt mặt, mắt ngập nước mà không dám khóc, dáng vẻ chật vật.
“Vì sao?”
Khóe môi TaeHyung nhếch lên, có vài phần châm biếm :
"Cô còn dám hỏi vì sao, vợ tôi lại có thể để cho cô đánh sao? Kim TaeHyung tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, đây là cái giá phải trả khi dám đánh cô ấy, cầm đồ của cô, cút khỏi tập đoàn TH, đừng để ta gặp lại cô, nếu không, ta nhất định khiến cô sống không bằng chết.”
Không khí xung quanh như dừng lại, tiếng loảng xoảng vang lên, chiếc cốc trong tay một người rơi xuống đất, sự im lặng này, một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ.
Người duy nhất giữ được bình tĩnh là Kim LiLi, cô chỉ ngẩng đầu nhìn TaeHyung, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cô đã đoán đúng, hắn đã từng nói hắn chỉ yêu vợ hắn, mà Bae JooHyun lại có thể thoải mái ở tầng bốn năm, chắc chắn quan hệ hai người không đơn giản, Kim LiLi đã sớm đoán được, chỉ là không có cách nào chứng minh, cuối cùng mọi thứ cũng đã sáng tỏ, có chút ghen tị, có chút mất mát, dù sao người đàn ông kia đã khiến cô vừa gặp đã yêu, nhưng so với yêu hắn, cô càng yêu bản thân mình hơn, bởi vì cô biết rõ, người đàn ông kia không dễ chọc.
Động tới người của hắn, cả đời coi như đã bị hủy, Kim LiLi có thể tưởng tượng Han Na từ nơi này đi ra, sau này cũng chỉ có thể ra đường ăn xin.
Chân Han Na mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, hắn nói cái gì, cô gái xấu xí này là vợ hắn, nói cách khác là tổng tài phu nhân, cô nhìn tay mình, cô đánh tổng tài phu nhân, ông trời ơi, mắt cô bị mù rồi sao, cho tới khi bảo vệ tới lôi Han Na đi, cô vẫn chưa tin vào những chuyện xảy ra.
TaeHyung ngồi xổm xuống, mím chặt môi, JooHyun kéo nhẹ tay áo hắn:
“Em không sao.”
Cô muốn cười nhưng mỗi cử động nhẹ như thế đều khiến nước mắt cô rơi xuống, trong suốt xinh đẹp, vỡ nát trong tim TaeHyung.
“Đồ ngốc.”
TaeHyung đưa tay xoa nhẹ má cô, một nửa gương mặt bị sưng đỏ lên, cô còn vẫn muốn nói, cô không đau sao, thực sự là không đau sao.
Sao cô lại ngốc như vậy, vợ của Kim TaeHyung sao có thể dễ dàng bị người khác bắt nạt, chỉ có cô mới có quyền bắt nạt bọn họ.
Hắn ôm lấy cô gái trên mặt đất, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, rời khỏi nơi này, JooHyun gắt gao ôm lấy cổ hắn, dán mặt vào lồng ngực hắn, thân thể cô đau quá, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, vì hắn nói, nói cô là vợ hắn, hắn thừa nhận thân phận của cô.
Cả tập đoàn TH đều chấn động, người này truyền người kia, tổng tài của bọn họ đã bí mật kết hôn, vợ hắn lại chính là người làm cũng tầng với hắn – Bae JooHyun, tất cả mọi người nghĩ và bắt đầu sợ, cảm thấy may mắn chính mình không đi trêu chọc cô, nếu không, hậu quả của Han Na cũng chính là hậu quả mà các cô phải nhận.
Yoo Rae bị giáng chức khi nghe thấy tin này, cả người ôm một đống tài liệu đứng chết chân tại chỗ, hiện tại cô đã biết, bị giáng chức vẫn còn rất may mắn.
Tay TaeHyung không ngừng xoa xoa má JooHyun, một tay lau nước mắt không ngừng lăn xuống của cô.
“Có thể không làm vậy được không, thực sự rất đau.”
Cô kéo bàn tay to của TaeHyung, hắn dùng lực lớn như vậy, có phải sợ cô chưa đủ đau. TaeHyung lườm cô một cái :
“Nếu không dùng sức, em còn đau lâu hơn,”
Giữa đau dài và ngắn, không cần nói cũng biết TaeHyung sẽ chọn cái nào.
“Em rõ chưa.” Hắn nói xong, còn dùng tay xoa thật mạnh bên má cô không bị sưng.
JooHyun đành buông tay hắn ra, biết hắn đang tức giận, hơn nữa là rất tức giận.
“Xin lỗi anh…”
Môi cô khẽ mở ra, ánh mắt ngập nước mờ mịt, cuối cùng TaeHyung buông tha cho gương mặt cô, ôm cô vào lòng :
“Tại anh không tốt.”
Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, “Anh nghĩ như thế đối với em là tốt nhất, sẽ không để em bị tổn thương, thật không ngờ, suy tính như thế, vẫn có kẻ không biết tự lượng sức mình, khiêu chiến với anh.”
Hắn nói thực giống như mình là một ông vua, khẩu khí vô cùng ngạo mạn, đây cũng là tư chất trời sinh của hắn.
Cuối cùng, JooHyun đã buông xuống được, vì hắn mà buông xuống tất cả, có lẽ trước đây còn có chút hoài nghi, nhưng bây giờ sẽ không còn hoài nghe nữa… Không bao giờ… TaeHyung ôm chặt cô gái trong lòng, cúi đầu, ánh mắt có phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, cảm giác khác lạ, những lời hắn nói có thể khiến một cô gái cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro