Chương 51 : Hắn vụng trộm trước mắt cô
Khi cô bưng bữa ăn sáng lên đã thấy TaeHyung quần áo chỉnh tề đang ngồi xem báo, cô đưa chiếc bát qua, TaeHyung đưa tay nhận lấy, nhìn gương mặt hơi tái nhợt của cô, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Sắc mặt kém như vậy, không biết có phải bị ốm hay không, nếu cô ốm, cuộc sống của hắn cũng không thể tốt được. Đầu tiên là sẽ không có ai nấu cơm cho hắn ăn.
” Em muốn đi làm sao?” TaeHyung đặt chiếc bát trong tay xuống, nhìn chằm chằm cô hỏi, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cô, toàn bộ cảm xúc suy nghĩ của cô lúc này đều không thể thoát khỏi đôi mắt hắn.
JooHyun nhẹ nhàng gật đầu, cô muốn đi, nhưng hắn sẽ đồng ý sao? Không phải hắn đã nói, tốt nhất là cô không nên bước chân ra khỏi cửa, cô sẽ nghe theo hắn, cô không biết nên nói thế nào đây, có nên đi làm hay không.
“Ăn xong rồi tới công ty với anh, anh sẽ giúp em tìm một công việc thích hợp, có thể đó sẽ không phải là công việc tốt nhưng đó là chuyện của em, anh sẽ giúp em.” TaeHyung nhàn nhạt nói, hắn sẽ giúp cô tìm một công việc nhẹ nhàng một chút, nhưng hắn cũng không thể lúc nào cũng để ý tới cô, hắn còn rất nhiều việc cần làm.
Để cô ở cạnh hắn là an toàn cho hắn, cho cô cũng ột người con gái khác, ở bên cạnh hắn, hắn xem Kim SeokJin kia làm cách gì để tiếp cận cô.
JooHyun khẽ chớp mắt, “Anh nói thật sao?” Trong mắt lộ ra sự nghi hoặc, cô có thể đi làm, hơn nữa còn làm ở tập đoàn TH, sẽ không bị giam ở nơi này nữa, làm một con chim nhỏ bị gãy cánh.
“Đương nhiên là thật, không cần nghi ngờ như vậy, bà Kim,” TaeHyung đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô, trong mắt hiện lên sự âm hiểu khó lường, còn JooHyun ngoài sự lạnh đạm trên gương mặt hắn thì cô cũng không thấy có chỗ nào khác thường, hắn trời sinh đã vậy rồi?
“Cám ơn…” JooHyun cúi đầu, nhỏ giọng nói cám ơn, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp, có lẽ đi làm việc sẽ khiến cô quên đi một số chuyện khác. Hơn nữa còn là tập đoàn TH, nơi đó rất lớn sao.
Không khác nhiều với suy nghĩ của cô, tập đoàn TH quả là rất lớn, lớn hơn cả trong suy nghĩ của cô, một tòa nhà bốn mươi năm tầng, bên trong có hơn một nghìn công nhân viên, nhất là lúc trưa, trong phòng ăn rất nhiều người, thực sự khiến cô rung động, TaeHyung đưa cô vào, trực tiếp gọi điện cho phòng quản lý nhân sự, đã có người bố trí công việc cho cô, bằng cấp của cô cũng không cao lắm, kinh nghiệm lại ít, cho nên chỉ có thể làm chân chạy việc ở phòng thiết kế, nếu để người khác biết vợ của Kim TaeHyung làm chân chạy việc ở trong này, không biết cảm giác sẽ như thế nào a.
Nhưng, cô lại rất vui vẻ, rất hạnh phúc, cô không có nghĩ thân phận cô rất cao, ở trong này, cô cũng chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, đến nỗi hôn nhân của cô, cũng không có ai biết.
Dường như chuyện bọn họ ngủ cùng một giường, như là một giấc mộng đã qua, hắn vẫn lạnh lùng như thế, đôi khi ngẫu nhiên gặp nhau, cô chỉ cúi đầu, bọn họ đều coi như không thấy, cô cảm thấy hơi chua xót, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười cho qua, như vậy là tốt rồi, dù sao cũng không băng giá giống như trước kia. Tối thiểu, buổi sáng hai người sẽ cùng nhau ngồi ăn điểm tâm, sau đó chia ra đi làm.
Cô không có cảm giác mình bị ủy khuất, bởi vì, cô cũng không phải người vợ thật sự của TaeHyung, đợi cho hắn tìm được người con gái hắn yêu, như vậy, lúc đó, cô có thể rời đi.
“ Bae JooHyun, đem cái này đến phòng tổng tài đi,” Một cô gái mặc đồ đen đưa một chồng giấy tờ cho JooHyun. Mà những cô gái xung quanh lại tỏ vẻ chẳng bằng lòng.
“Quản lý, vì sao lại để cô ta đi, cô ta chỉ là người chạy việc, lại không phải nhân viên chính thức của chúng ta.”
“Đúng vậy, để tôi đi còn nghe được,” một cô gái khác lại cầm chiếc gương nên ngắm nhìn, thỉnh thoảng lại chớp chớp đôi mắt.
“Cái gì mà cô đi, phải là tôi đi mới đúng,” một cô gái khác đứng lên, lắc lắc chiếc eo nhỏ đi tới trước mặt JooHyun, vừa định đưa tay lấy chồng giấy trong tay JooHyun, lại bị quản lý trừng mắt lườm, cô gái vội vàng thu tay lại, đứng ở bên cạnh, ánh mắt lườm lườm JooHyun, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Quản lý nâng gọng kính màu sẫm, còn mặc bộ quần áo màu đen. Vừa nhìn đã biết đây là người phụ nữ trung niên rất nghiêm khắc.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy người muốn làm cái gì? Mấy người đi lên trên đó vì muốn thấy tổng tài, mấy người đừng quên, tổng tài ghét nhất phụ nữ nhìn thấy hắn là chảy nước miếng cả ngày, nằm mơ thì có thể, nhưng không nên vì thế mà vứt bỏ bát cơm của mình, không phải ai cũng có thể làm việc ở tập đoàn TH, mấy người nghĩ công việc hiện tại dễ tìm lắm sao? Phía dưới có bao nhiêu ngừơi muốn trèo lên, mấy người có biết không?”
Quản lý nói nước miếng bay tứ tung, cả một đám phụ nữ vừa rồi còn bao nhiêu dục vọng giờ đều cúi đầu, không dám nói gì cả.
“Nhưng, vì sao cô ta có thể đi?”
Một giọng nói nhỏ vang lên, đem mũi nhọn chỉ sang một bên, vẻ mặt khó hiểu nhìn JooHyun. Quản lý thản nhiên liếc mắt nhìn JooHyun, “Cô ta không có khả năng đó, hơn nữa tổng tài cũng không thể vừa mắt với cô ta được.”
Mọi người xung quanh đều hiểu gật gật đầu, hóa ra vì cô gái nay quá bình thường, nằm mơ cũng không thể có, trong mắt bọn họ đầy sự xem thường cùng mỉa mai, những người làm việc trong tập đoàn TH, ngoài trừ có năng lực làm việc còn phải có diện mạo tốt, hơn nữa nơi này là phòng thiết kế, nơi cho ra những sản phẩm quý báu của tập đoàn TH, đương nhiên các nữ thiết kế ở đây, người nào không đẹp, vóc dáng cũng rất nóng bỏng.
Còn JooHyun, cô quá bình thường, một người chạy việc, có thể làm cái gì? JooHyun chỉ cúi đầu, cô không có tự ti, cô chỉ cảm thấy không biết làm sao, đi ra ngoài, ôm chồng giấy tờ trong lòng, cô – Bae JooHyun chưa bao giờ đi làm những điều không thực tế trong mơ, cô biết, giấc mơ vốn rất đẹp, nhưng sau khi tỉnh lại, chỉ có cô đơn và tiếc nuối.
Cô đứng chờ thang máy từ tầng 45 đi xuống, đây là thang máy chuyên dụng, từ khi vào làm cô cũng chưa có lên qua, ở trong này, hắn là kẻ cao cao tại thượng, tổng tài của tập đoàn, còn cô chỉ là một nhân viên bình thường.
Ở nhà, bọn hắn mới ở chung coi như là vợ chồng, không thể nào thân mật hơn, ngẫu nhiên cô cũng cảm nhận được sự dịu dàng trong lúc vô ý, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng.
Vào thang máy, cô nhìn bên ngoài qua tấm kính, nơi nay thật là tốt, có thể nhìn thấy mọi người đang làm việc, cô cúi đầu nhìn chồng giấy trong tay, dựa người vào tấm kính, cô lật qua vài tờ, trên mặt có chút suy tư.
“Chỗ này nếu đổi thành màu tím sẽ càng thuận mắt hơn,” cô lầm bầm nói, cô muốn xem nhiều hơn một chút nhưng cô biết cô phải đưa cái này đến cho hắn rồi.
“Chị dâu….” Một người đàn ông vội đi tới, kinh ngạc chỉ vào JooHyun, mồm hắn mở to tới nỗi nhét được một quả trứng gà. Hắn không có nhìn lầm, tại sao cô ấy lại ở chỗ này. Vợ của Tae a.. Ông trời, hắn nhất định nhìn lầm đi.
“Tôi tới đưa cái này, phó tổng,” JooHyun khẽ cười, vẫn bình tĩnh nhìn hắn, làm ở đây cũng được một thời gian, từ miệng của những cô gái khác cô cũng biết khá nhiều chuyện về công ty này, cả chuyện của người đàn ông ăn rất khỏe này lại chính là phó tổng công ty, mọi người xung quanh nói hắn giống như hồ ly cực khôn khéo, gian xảo, hắn đúng là hồ ly sao, không phải cái loài ăn nhiều … Heo sao?
“A, đưa đồ… Nơi này…” Jungkook ngây người một lúc mới phản ứng lại, cô gọi hắn là phó tổng, xem ra, TaeHyung đã sắp xếp cô vào công ty làm. Hắn chỉ cho cô tới phòng tổng tài, JooHyun cảm ơn hắn, đi thẳng về phía trước.
“Đợi một chút… Nơi đó, không được…” JungKook chợt nhớ ra điều gì, vội vàng ngăn cản, quá muộn JooHyun đã đi tới cửa.
Hắn vội vàng cầm điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại, chỉ có tiếng tút tút không ngừng vang lên, không có ai nghe máy… Trán hắn chảy xuống một giọt mồ hôi… Cái này xong rồi.. JooHyun đi qua thư ký, thư ký chỉ hỏi lí do sau đó để cô đi vào, xem bề ngoài cô bình thường, ăn mặc cũng bình thường, là tới đưa văn kiện, cũng sẽ không thể muốn được nhiều hơn, hơn nữa trong tay cô là những bản thiết kế, tư liệu của phòng thiết kế, không phải là những người thấp kém trà chộn vào.
JooHyun đưa tay gõ nhẹ lên cửa, đợi một lúc lâu không có ai mở cửa, bên trong cũng không có âm thanh nào truyền ra, cô lại nhìn thoáng qua cô thư kí đang cắm cúi làm việc, sau đó rời tầm mắt lên những bản thiết kế trên tay.
Cô lại đợi thêm một lúc lâu, cảm giác đứng ngồi không yên, dưới phòng còn đang chờ kết quả, cô không thể giống một kẻ ngốc cứ đứng đây chờ đợi. Cô cứ vậy đi vào, chắc hắn sẽ không tức giận đâu, cô chỉ tới đưa đồ, chỉ là đưa đồ, đây là công việc, tuyệt đối không phải việc tư.
Tay cô dặt trên nắm cửa, ngón tay dùng lực. Bên tai vang lên tiếng mở cửa. Cửa từ từ mở ra, mọi thứ dần hiện ra trước mắt cô, khiến cô chết chân tại chỗ, toàn bộ tài liệu trên tay rơi xuống mặt đất.
Trên chiếc bàn làm việc lớn, một nam một nữ đang quấn lấy nhau, đôi chân thon dài trắng đẹp của cô gái vòng trên lưng người đàn ông, mái tóc uốn cong bồng bềnh không ngừng run trên bả vai, trên mặt đất áo lót, quần lót vương vãi khắp nơi, người đàn ông đứng, đôi mắt màu trà xinh đẹp híp lại, môi của hắn đang mím chặt, trong văn phòng thỉnh thoảng truyền tới tiếng rên rỉ của cô gái, còn có tiếng thở dốc của người đàn ông, động tác của hắn càng ngày càng nhanh, mạnh, cô gái kia sắp không chịu nổi rồi, khi cửa mở ra, cô gái mở to mắt, hét lên một tiếng chói tai.
Người đàn ông híp mắt, quay đầu lại, thấy được cô gái đứng ở cửa. Ánh mắt hắn sâu thêm, dùng sức ném đống tài liệu trên bàn.
“Biến.” Môi hắn giương lên nói một chữ lạnh như băng, động tác ở eo vẫn chưa ngừng, vẫn không ngừng va chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của cô gái kia, cô gái nhanh chóng quên mất có một người đang nhìn, hoàn toàn chìm đắm vào động tác mãnh liệt của hắn.
“A, Tae, em còn muốn… Nhanh nữa…” Giọng nói khàn khàn kiều mị vang lên.
Ánh mắt nhìn qua thân thể bóng loáng của cô gái, một quyển tài liệu đập trúng chán của cô, cô không biết mình có đau hay không, nhưng lòng của cô thì rất đau, cô xoay người, trong nháy mắt không ai thấy trong mắt cô đã có một tầng sương mỏng, cô buông tay, cánh cửa phía sau cũng dần đóng lại, ngăn cách cô với thế giới kia, ngăn cách những tiếng âm thanh dục vọng.
Không ai có thể chịu được chồng mình yêu đương vụng trộm với cô gái khác, tay cô nắm chặt vạt áo, hắn rõ ràng đã nhìn thấy cô, lại không có dừng lại, hắn còn bảo cô biến đi, cô còn có nơi nào để đi, có thể đi đâu đây? Không phải hắn đã nói, chỉ cần cô tận tâm với hắn, hắn cũng sẽ như thế, nhưng vì sao hắn lại làm thế với cô.
Cô không quay về phòng thiết kế, cô đã làm xong công việc họ muốn cô đi, phải làm, không nên làm cô đều làm rồi, cô nghĩ mình có thể tan làm được rồi, đứng ở cửa, cô ngẩng đầu, nhìn tầng 45 của tập đoàn TH, tầng cao nhất kia chính là thế giới của hắn, còn đây mới là nơi thuộc về cô.
Cô đưa tay sờ trán, mơ hồ, cảm giác đau đớn truyền tới, không biết là đau ở đầu hay là … Trái tim cô. Cô đi thẳng về phía trước, ngày này qua ngày khác, vẫn chỉ có một người, cô vốn không có người thân, cũng không có nhà.
Trong phòng, mọi thứ đã trở lại bình thường, TaeHyung cầm quần áo, mặt không chút thay đổi mặc vào, hơi thở từ từ bình ổn, vẻ mặt hắn vẫn như thường, không giống như vừa mới trải qua một thời gian vận động quá sức.
Cô gái cao gầy kia, thân thể mềm mại không xương, nhìn qua, khả năng phải mất nửa ngày mới có thể khôi phục lại.
Cửa bị mở ra… TaeHyung cầm một quyển tài liệu, không thèm liếc mắt liền ném qua.
“Tôi đã nói rồi, JungKook, trong bất kì trường hợp nào nếu không có lệnh của tôi, là ai cũng không thể vào, cậu không nghe được sao, tai của cậu bị hỏng rồi sao?” Chưa tính tới việc lớn giọng, so với bình thường đều lạnh hơn băng rất nhiều rồi, thậm chí còn có cảm giác hủy diệt đáng sợ lan tỏa tới người khác.
Anh nói rất đúng nếu là người khác, lại không có nói cô ấy cũng không được ngoại trừ, dù sao cô ấy cũng đâu phải người ngoài, JungKook bắt được quyển tài liệu, hắn không giống như ai đó, chỉ thích quăng tài liệu, hơn nữa hắn không có sai, người nào đó đã sai rồi, còn chết không chịu nhận, lừa gạt mình chứ định lừa gạt ai a.
“Yêu đương vụng trộm cũng không phải tôi, bị bắt gian cũng không phải tôi, tôi có gì sai?” JungKook khinh thường nhếch môi, chỉ là rất nhanh gương mặt hắn trở về bình thường, nhìn gương mặt đen thui của TaeHyung. Hắn, xứng đáng.
“Mau gọi cô ấy tới”. TaeHyung mặc quần áo, ngồi vào ghế làm việc, nếu như không có cô gái đứng thất thần ở cửa, không có mùi hương dục vọng của nam nữ hoan ái trong không khí, mọi thứ nơi này đều trở thành đứng đắn. Nhưng, đáng tiếc, mọi thứ đều đã xảy ra, khiến cho người khác có cảm giác … Ghê tởm.
Jungkook khẽ mím môi, thoải mái bước tới, hắn nhặt tài liệu bị ném trên mặt đất, giống như một quả bom từng bước tiêu sái đi tới, cố gắng để không đụng tới quần áo của người đàn bà kia, còn có áo lót, uhm, màu hồng mỏng manh, hai mảnh nho nhỏ, không biết có thể che được cái gì, thực thô tục.
“Nếu anh cần gặp, anh tự mình đi gọi đi, còn có cô ấy tới để đưa cái này.”
Hắn đem toàn bộ tài liệu đặt trên bàn, đại khái mọi việc diễn ra như nào, hắn cũng hiểu rõ rồi, rõ ràng là môt phu nhân lớn, bây giờ lại thành một chân chạy việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro