Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48 : Ngủ cùng nhau

Hiện tại không cần phải làm trò nữa, hắn còn quan tâm tới cô gái này làm gì? Xoay người, tiếp tục lái xe, kì lạ, tầm mắt hắn vẫn vô tình vô ý nhìn sang bên cô, tất cả động tác, nét mặt của cô đều được hắn thu vào tầm mắt, thậm chí hắn còn đưa tay kéo chiếc áo đắp lại cho cô.

Xe dừng, TaeHyung mở cửa xe, đứng ngoài khoanh hai tay trước ngực nhìn cô, cô gái này vẫn còn ngủ được, đem xe hắn thành giường, áo hắn thành chăn đắp, bây giờ cô không định bắt hắn bế cô vào nhà nữa chứ.

Hắn đưa tay đặt lên mặt cô, vốn định đánh thức cô dậy, hắn nheo mắt nhìn cô, cuối cùng là cam chịu số phận bế cô xuống xe, cơ thể vẫn nhẹ như thế, chẳng có cảm giác nặng, hắn rất ít khi bế con gái, còn cô chắc đã phải tu mấy kiếp mới có được sự may mắn này. Tiếc là, không may gặp phải Kim TaeHyung.

TaeHyung bước nhanh, cúi đầu, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực đang ngủ say, không hiểu vì sao, cảm giác lồng ngực rất thỏa mãn, giống như một sự cần thiết, kì lạ, không hề khó chịu.

Hắn đi lên tầng, vốn muốn đi tới phòng JooHyun, nhưng hắn lại chỉ mở cửa phòng mình, bên trong căn phòng, mọi thứ dường như chỉ có một màu đen và xám, tất cả đồ đạc đều thể hiện được sự lạnh lẽo của hắn, cửa sổ màu xám, tủ quần áo màu đen, đến chiếc giường lớn cũng màu đen. Hắn đặt JooHyun lên trên giường của mình, sau đó lấy quần áo đi vào nhà tắm, khi hắn tắm xong bước ra, JooHyun vẫn đang ngủ, chỉ là chiếm mất một phần giường của hắn, TaeHyung nhíu mày, ngủ thế này cũng coi như là ngoan.

Hắn lâu khô tóc, sau đó nằm lên giường, cũng cẩn thận đắp tấm chăn cho JooHyun.

“Cô nhóc, hôm nay Kim tiên sinh sẽ nhường cho em một chút giường của mình, ngày mai nhớ tự rời đi.”

Hắn nói xong, với tay tắt chiếc đèn ở đầu giường, nhắm mắt lại ngủ, trong bóng đêm, hắn có thể nghe thấy được hơi thở của cô, rất nhẹ và đều, không ngáy ngủ, cũng không có nói mơ, coi như là không ồn ào.

Bên người có thêm một cô gái, hắn tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng sự thật chứng mình, hắn đã có giấc ngủ sâu hơn mọi khi. Bên người có thêm sự ấm áp mềm mại, theo bản năng hắn đưa tay ôm chặt, khẽ mở mắt, hắn mới phát hiện, cái hắn ôm không phải là gối mà là một cô gái nhỏ xinh.

“Mềm quá…” Giọng nói nho nhỏ vang lên, bởi vì ngủ lâu nên có chút khàn khàn nhưng cũng rất dễ nghe.

JooHyun theo bản năng đưa thân thể dịch lên, bởi vì rất là ấm, ấm tới nỗi khiến cô không muốn rời khỏi. TaeHyung định đẩy cô ra, nhưng tay hắn lại đặt ở ngang hông cô, kéo cô sát lại gần hắn hơn.

“ SeokJin…” Giọng nói nhỏ vang lên… Không rõ ràng, nhưng TaeHyung đã nghe thấy.

Đột nhiên hắn mở mắt ra, trên mặt thể hiện sự khó chịu, đây là lần đầu tiên có cô gái ở trong lồng ngực hắn nhưng lại gọi tên một người đàn ông khác, thực sự đã động tới sự tự ái của hắn.

“ Bae JooHyun, tránh xa tôi ra.”

Hắn không chút dịu dàng đẩy cô gái trong lòng mình ra, JooHyun vẫn nắm chặt áo hắn, thân thể mềm mại thi thoảng cọ xát lên người hắn, TaeHyung là một người đàn ông bình thường, như vậy hẳn là hắn sẽ có phản ứng, cô gái này cho rằng hắn là đầu gỗ hay sao.

“Đủ rồi..” Hắn cúi đầu gầm lên một tiếng, dùng chăn quấn chặt cô lại, tránh cho cô lại lộn xộn, tới bây giờ, hắn cũng chưa muốn chạm vào cô, có lẽ sau này hắn sẽ thay đổi chủ ý, nhưng hiện tại hắn không có khả năng ở tình huống này lại chiếm lấy một cô gái, đối với cô gái có người đàn ông khác trong lòng, hắn không có hứng thú. Chỉ là, JooHyun… Tay hắn lướt qua làm da trơn mềm của cô.

“ JooHyun, tôi sẽ khiến cho em yêu tôi, tuyệt đối chỉ mình tôi.”

Đây chính là một lời nguyền, một lời nguyền u ám, có những người không thể dễ dàng yêu, nếu không, đó sẽ là bị kịch của cả một đời.

Khi JooHyun mơ màng mở mắt ra chỉ cảm giác toàn thân như được ánh mặt trời bao quanh thật ấm, khiến cô có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi, chiếc gối đầu thật mềm mại, cô đưa má cọ xát với chiếc gối, , rất nhanh cô phát hiện có điểm không thích hợp, cô nhìn lên trên, kia là chiếc cằm đẹp đẽ của một người đàn ông, tiếp tục nhìn lên, đôi mắt người này đang nhắm nghiền, mà nơi cô đặt tay lên, không phải là chăn cũng không phải đệm mà là lưng của người kia, dường như cô còn cảm nhận được đôi chân của người này, bắp chân cô quấn lấy chân hắn, thậm chí lông chân hắn không ngừng cọ nhẹ vào da cô, thân thể cô cứng đờ, không dám thở mạnh, cô cẩn thận đưa tay về, ngồi dậy mới phát hiện trên người mình vẫn mặc bộ váy ngày hôm qua, thân thể cũng không có cảm giác gì kì lạ, tay cô đặt trên lồng ngực, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đêm qua giữa họ không có xảy ra chuyện gì, thật may quá.

Cô cẩn thận xuống giường, chân trần chạm xuống tấm thảm, chân cũng không có cảm giác lạnh như băng, cô xoay người lại, kéo chăn đắp cẩn thận cho TaeHyung, hắn vẫn ngủ, vẫn là tướng mạo tuấn tú khôi ngô, không biết hắn đang có phiền muộn gì, ngay cả lúc ngủ, mi tâm cũng nhăn lại.

Cô cầm đôi giày trên mặt đất, chân trần bước nhẹ ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cái này cũng không tính là trốn, cô cũng không biết, chỉ là không muốn hắn tỉnh lại, cô sẽ rất xấu hổ, cho dù giữa họ không xảy ra chuyện gì, nhưng cô đã chiếm mất giường của hắn, còn bắt hắn chia một nửa chiếc chăn cho mình. Đi ra, trên mặt cô đỏ ửng, tay đặt trên lồng ngực, may mắn, hắn không có tỉnh lại, nếu không, cô cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Cô cũng không hề biết, khi cô vừa đóng cửa lại, đôi mắt luôn nhắm chặt từ từ mở ra, ánh mắt màu trà mang theo ý cười, ý cười lạnh như gương mặt của hắn. Cô gái khác ước được bám chặt lấy hắn tới khi trời sáng, chỉ có cô, coi hắn như thú dữ, lén lút rời khỏi hắn, hắn đưa tay sờ mặt mình, hóa ra trong mắt cô, Kim TaeHyung hắn cũng chỉ có như thế. Hắn lật người, tiếp tục ngủ.

Khi hắn tỉnh lại một lần nữa, đã là hơn bảy giờ, hắn ngồi dậy, bên ngoài đã có ánh nắng, mặc quần áo, rửa mặt, chờ tới khi hắn làm xong hết tất cả, đi xuống dưới tầng, bữa ăn sáng đã được đặt trên bàn, đều là những món hắn thích, hắn đặt chiếc cặp sang một bên, người giúp việc theo giờ đã không tới làm nữa, phòng khách đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, hắn biết là cô làm, cô tới cả công việc của người giúp việc cũng làm, cô muốn người ta thất nghiệp sao?

JooHyun từ phòng bếp đi tới, trên tay bê hai chiếc bát cháo. Cô đi rất nhanh vì bát cháo nóng bỏng. Đợi cho cô đặt hai bát cháo xuống bàn, hai tay xoa xoa đưa tới chiếc miệng thổi phù phù, khi cô không chú ý có một bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

“ Kim TaeHyung…” Cô ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đứng trước mặt, hắn vẫn nắm tay cô thật chặt, trên mặt lộ vẻ không vui, cúi đầu, hắn mở lòng bàn tay JooHyun ra trước mặt, phát hiện lòng bàn tay cô đỏ rực lên.

“Đau không?” Ngón tay hắn vuốt nhẹ lòng bàn tay cô, cả người cô cứng đờ, muốn rút tay ra khỏi tay hắn, nhưng hắn nắm tay cô chặt quá, cô chỉ có thể lắc đầu nhưng nhìn giống như đang gật đầu.

“Bà Kim, là em không thể gặp người, hay là tôi không thể gặp người, hửm?” TaeHyung buông tay cô ra, lại đặt lên trên tóc cô.

“Em đúng là một cô gái ngốc, chẳng lẽ không biết dùng đĩa để bê ra?” JooHyun khẽ lùi lại một chút, “Nhưng có hai bát, bê như vậy sẽ dễ hơn, em cũng quen rồi,” cô nhỏ giọng nói, nghe thấy tiếng hừ lạnh của TaeHyung.

“Ăn sáng.” giọng nói không dễ chịu chút nào, JooHyun chỉ có thể ngửa mặt lên trời thán, hiện tại người này lại bắt đầu kì quái rồi.

Hai người ngồi mặt đối mặt, buổi sáng hôm nay tinh thần TaeHyung luôn rất tốt, có thể thấy được đêm qua hắn ngủ rất ngon, hắn mở tờ báo ra xem, vừa ăn vừa xem, JooHyun ngẩng đầu nhìn hắn một lúc lâu, tóm lại là cô có chuyện muốn nói.

“Em có chuyện gì, nói đi,” TaeHyung đặt tờ báo trong tay xuống, quay đầu nhìn cô, cô thể hiện rõ như vậy sao, còn có sao hắn lại đáng sợ như vậy rồi?

“Lúc ăn cơm, không nêm xem báo,” JooHyun cắn cắn môi, cuối cùng cũng nói ra một câu, TaeHyung khẽ cau mày, lá gan cô gái này càng ngày càng lớn, bây giờ còn dạy bảo hắn nữa, nhưng hắn vẫn ném tờ báo sang một bên, chuyên tâm ăn sáng, hắn nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi làm.

Hắn đứng lên, không có vội rời đi, đứng tại chỗ nhìn JooHyun chằm chằm .

“ Bae JooHyun, qua giúp anh chỉnh cà-vạt,” hắn lãnh đạm nói, một bàn tay đang kéo kéo chiếc cà-vạt, không có gương, cái gì hắn cũng không nhìn thấy.

JooHyun đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nghe lời chỉnh lại cà-vạt của hắn. Sau đó cô cầm chiếc cặp ở bên cạnh, đưa cho hắn, giống hệt một người vợ tiễn chồng đi làm, mà bọn họ vốn là vợ chồng, cũng là đôi vợ chồng có kính trọng mà không có tình yêu.

TaeHyung cầm chiếc cặp, vẫn nhìn chằm chằm JooHyun. JooHyun đưa mắt nhìn xung quanh, hắn còn thứ gì chưa mang sao?

“Lại đây” TaeHyung nhìn JooHyun nói, ánh mắt màu trà lộ ra thần thái đặc biệt, JooHyun tới gần, ngẩng đầu nhìn hắn, cô chớp mặt, ánh mắt xinh đẹp trong trẻo đáng yêu như chú nai con.

Đột nhiên TaeHyung cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

“Bà Kim, em thực sự rất thấp.” chứ tính là có sự đùa giỡn trong lời nói hay không, nhưng rõ ràng có ý cười trong đó.

Khi JooHyun kịp phản ứng lại, TaeHyung đã nhanh chóng rời khỏi, tay cô đặt trên trán mình, có thể cảm giác độ ấm từ đôi môi đó. Khóe môi cô từ từ hé ra, phát hiện nơi này chỉ có một mình cô, cho dù có thêm người ở đây, cô cũng chỉ có thể độc thoại một mình.

Tay đặt trên trán, cả người thất thần, nhìn ra phía ngoài, không biết từ lúc nào, ánh nắng mặt trời chiếu vào tấm thủy tinh màu trà, ánh sáng phát ra thực sự giống ánh mắt của ai đó.

Tâm tình TaeHyung ngày hôm này thật là tốt, tuy rằng khi bước vào công ty vẫn là bộ dạng lạnh như băng kia, quản lí không cẩn thận lại xảy ra lỗi, nếu là trước kia hắn đã sớm dùng ánh mắt giết người, vậy mà bây giờ hắn cũng chỉ nhìn qua người quản lí kia, rồi cho hắn đi ra, dễ dàng buông tha hắn như vậy, thật sự khiến người khác không thể tin được.

" TaeHyung, tâm tình anh rất tốt?” Jungkook ghé vào bàn làm việc của TaeHyung, không ngừng đánh giá hắn, hôm nay người nay thật không bình thường, tuyệt đối không bình thường.

“Cậu rảnh rỗi như vậy sao?"  TaeHyung mở máy vi tính, không để ý vẻ mặt cợt nhả của Jungkook, đúng vậy, hôm nay tâm tình hắn rất tốt, nhưng cái này không có liên quan tới bọn họ.

“A, tôi không rảnh rỗi, tôi còn rất nhiều việc, cho nên anh không cần giao thêm công việc cho tôi,”

Jungkook vội vàng đứng lên, chạy trối chết ra khỏi văn phòng TaeHyung, không chạy sao, ngốc mới ở lại nơi này nhận chết, TaeHyung này là ma quỷ, còn không dùng công việc để đè chết hắn.

TaeHyung không biết tâm tình tốt đẹp này không thể duy trì lâu dài, một người đàn ông bước vào phòng làm việc của hắn, tất cả tâm tình tốt đẹp từ sáng đã bị phá tan hết.

TaeHyung ngồi trên ghế làm việc, lạnh lùng nhìn đàn ông trước mặt, ánh mắt màu trà đối diện ánh mắt màu đen, hai người đều không chịu buông tha đối phương.

“Kim TaeHyung, anh muốn gì?” SeokJin đột nhiên đứng lên, hắn không thích vẻ kiêu ngạo của người đàn ông này, người này không thể cái gì cũng cướp của hắn, nhất định phải khống chế vận mệnh của người khác mới vui vẻ sao?

“Đây là văn phòng cá nhân của tôi, Kim tiên sinh,” TaeHyung vắt hai chân lên, tựa vào chiếc ghế, cười lạnh nhìn vẻ tức giận của SeokJin, muốn người này biết, TaeHyung hắn mới chính là chủ ở đây, nơi này là thế giới của hắn, chỉ có hắn mới có thể định đoạt, còn chưa đến phiên SeokJin hoa tay múa chân với hắn.

“ Kim TaeHyung, tôi cảnh cáo anh, không được làm tổn hại đến JooHyun, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh,” Ánh mắt SeokJin dưới tấm kính liền biến thành lãnh khốc, biểu tình TaeHyung vẫn như vậy, khóe môi của hắn khẽ cong lên.

“ Kim SeokJin, anh lấy cái gì để cảnh cáo tôi?” Trong giọng nói của hắn lộ rõ vẻ xem thường, nếu SeokJin hắn có năng lực, hiện tại JooHyun cũng sẽ không ở bên cạnh TaeHyung này.

“ Kim TaeHyung, anh…” SeokJin nắm chặt tay, thật sự muốn vung nắm đấm xóa sạch vẻ mặt cười lạnh này, “ Kim TaeHyung, đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới JooHyun, anh hãy buông tha cô ấy, nếu không …”

“Nếu không, sẽ thế nào…” TaeHyung không vội hỏi lại một câu, nếu không…, hắn thật muốn nghe một chút, hắn có cái gì để uy hiếp mình.

SeokJin cũng bình tĩnh trở lại, hắn hiểu được cùng TaeHyung cứng đối cứng, hắn vĩnh viễn không có khả năng chạm tới hắn.

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro