Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45 : Chân cô bị thương (2)

✌️ Hé lu mọi người mình trở lại ròii đây, Xin lỗi vì ngâm fic lâu quá tại mình bận học với quên mất pass luôn 🤨 Mong mọi người thông cảm và đừng quên mình nha.😋

...................

"Bà Kim, hình như em đã quên một chuyện?"

 TaeHyung cất thuốc vào trong hộp, cả người đứng thẳng nhìn chằm chằm JooHyun. Ánh mắt hắn tối lại, đây là lần thứ hai, nếu còn một lần nữa, hắn không biết cô còn mạng để mà tiếp tục sống hay không. 

"Em quên cái gì?" JooHyun khó hiểu nhìn hắn, cô không rõ hắn đang nói tới cái gì? 

"Cái gì?" TaeHyung cười lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của cô, khiến ánh mắt cô nhìn thẳng hắn. Đôi mắt màu trà dường như có sự giận dỗi, rõ ràng nhìn ra hắn đang tức giận. 

"Bà Kim, tôi đã nói rồi, nếu em tận tâm với tôi, như vậy tôi cũng sẽ suy nghĩ giành những thứ xứng đáng cho em, không nên quên, em bây giờ là người đã kết hôn, chồng của em là Kim TaeHyung, không phải người tên Kim SeokJin, em cùng tình nhân cũ ôm ấp, em dám đội nón xanh lên đầu tôi, em nói xem tôi nên để em sống tiếp?" 

TaeHyung cười lạnh nói, hắn nhìn gương mặt JooHyun tái nhợt đi, trong giọng nói hắn đầy tính cảnh cáo, "Bà Kim, mong em hãy chú ý thân phận của mình, em và hắn vĩnh viễn không có khả năng, mà tôi ..." 

Hắn buông cằm JooHyun ra, bước ra ngoài... Cái quan trọng nhất... Hắn vẫn không nói ra. 

Phịch, tiếng cửa đóng lại, TaeHyung đứng ngoài cửa, bàn tay nắm chặt, hắn mới bắt đầu, sẽ không thể để cho cô đi phá hoai hạnh phúc người hắn yêu, một chút cũng không thể. Đôi mắt JooHyun mở lớn nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt trống rỗng vô hồn. 

Ngay cả nghĩ cũng không được hay sao? Cô cúi đầu, lông mi dài che đi những thống khổ trong mắt cô.

SeokJin, anh biết không? Đây chính là khoảng cách giữa chúng ta, đây là khoảng cách mà chúng ta không cách nào xóa bỏ, anh có nhà của anh, mà em cũng có ... Nhà của em.

TaeHyung đi xuống tầng, Jungkook vẫn ngồi trên bàn ăn mở to mắt giống chú chó nhỏ nhìn hắn, Jungkook đã ăn hết hai bát cơm trắng, bữa ăn thật khốn khổ. TaeHyung ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, nhìn Jungkook như gió cuốn thức ăn trên bàn, toàn bộ đặt trong bát cơm của hắn, rất nhanh một ngọn núi nhỏ xuất hiện trong bát. Dường như còn có thể cao hơn nữa.

"Tae, vợ anh nấu ăn thật ngon, chẳng trách dạo này trong anh béo lên, hóa ra là có vợ nuôi béo." JungKook vừa ăn, một bên vẫn không quên nói chuyện. TaeHyung cúi đầu nhìn người mình, hắn béo lên? Vậy sao hắn không phát hiện.

"Tae, thế này đi, nhà anh nhiều phòng như vậy, không bằng cho tôi đến ở đi?" JungKook chớp mắt ăn một miếng lớn thức ăn, TaeHyung liếc mắt nhìn Jungkook, cái nhìn khinh thường, khiến mặt Jungkook dài ra, hắn đang từ chối, kẻ hẹp hòi, Jungkook dùng sức nhai nhai miếng cơm trong miệng, hôm nay nhất định phải ăn thật nhiều, nếu không tên Tae đáng ghét kia được hời. Bát cơm thứ tư đặt xuống, Jungkook mới hiểu được, hóa ra người hời nhất không phải TaeHyung, mà là hắn, hắn đã ăn quá no rồi.

JungKook quá ồn ào đã bị TaeHyung đá ra khỏi cửa, cả căn nhà lại khôi phục sự im lặng, giữa sự im lặng lại có sự cô đơn lạnh lẽo khác thường. Kim TaeHyung đứng lên, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy JooHyun đứng ở trên cầu thang.

Hắn đi lên trước, ánh mắt dừng lại ở chân cô, hắn chưa từng gặp cô gái nào có đôi chân nhỏ trắng như vậy, còn mặt của cô .... Cũng thực nhỏ. Trong ánh mắt hắn có sự không hài lòng, cô còn không nghỉ ngơi cho tốt, đi ra đây để làm gì, muốn cho hắn thấy áy náy sao, nếu cô muốn như vậy, cô đã sai lầm rồi, Kim TaeHyung không phải loại người dễ mềm lòng, đương nhiên không phải là một người tốt, cho tới bây giờ hắn không biết áy náy gọi là gì? Hắn đi qua cô, lại bị cô kéo lại, hắn dừng lại, mặc cho cô kéo áo hắn.

"Xin lỗi..." Giọng nói nho nhỏ trong miệng cô truyền ra.

"Xin lỗi..." Lại một tiếng, dường như cô đã hiểu rõ, nguyên nhân vì sao hắn thay đổi nhanh như vậy, hắn vốn cao ngạo, cho dù cô không phải người vợ hắn muốn, nhưng hắn vẫn không muốn vợ mình ở cùng với một người đàn ông khác, nhất là người mà vợ hắn yêu, yêu hay không vốn chẳng liên quan, vấn đề là sự tự ái. Cô đã vợ của hắn, hắn cho cô chỗ ăn chỗ ở, mà cô đã làm được gì cho hắn, thậm chí còn khiến hắn tức giận.

TaeHyung xoay người, kéo mảnh áo từ trong tay cô ra, sau đó lên tầng, ánh mắt màu trà càng lạnh thêm, cô gái này quá đơn thuần, còn nói xin lỗi với hắn, mà chính cô không biết, người lôi cô xuống địa ngục chính là hắn.

"Nhớ rõ lời của tôi, tôi không hi vọng có lần thứ ba." Giọng nói từ xa truyền tới, JooHyun nắm chặt tay.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, cô đã biết, sau này sẽ không, không bao giờ..., cuối cùng vẫn là không có kết quả, cô cũng không muốn đụng chạm tới vấn đề này ... Cũng chỉ khiến mình bị tổn thương thêm. Cần gì chứ. Cô hít một hơi, trong không khí vẫn còn phảng phất sự tức giận của người kia, vẫn còn chút nặng nề, cô xoay người, khóe môi cong lên cười tươi. Cô muốn, bọn họ ở chung tốt hơn một chút, cho tới khi cả hai tìm được hạnh phúc của riêng mình. Nhưng, hạnh phúc, có đôi khi, lại rất xa xôi, tưởng rằng đưa tay là có thể chạm tới, cuối cùng mới biết tất cả chỉ là do bản thân ảo tưởng.

Cô đi xuống dưới tầng, chân đã được bôi thuốc băng bó nên đã đỡ đau đi nhiều, có lẽ hắn không phải là người dịu dàng nhưng lại là người rất cẩn thận tỉ mỉ. Cô có chút không rõ, rốt cuộc người chồng này của cô là người như thế nào, Lạnh lùng vô tình, nhìn qua thì đúng là vậy. Không hợp tình hợp lí, cũng có, kì lạ. Dịu dàng cẩn thận... Hắn có sao? Hình như không có, cô khẽ cười, tâm tình vốn không tốt nay đã buông lỏng một chút, người này thật kì quái, nhìn thì có vẻ không hề có mâu thuẫn, nhưng tất cả lại rất mâu thuẫn.

Cô đi vào trong phòng bếp, dọn dẹp một chút, sau đó cô có thẻ nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai, chính là một ngày mới. Khi cô mở tủ lạnh ra, cả người choáng váng, một bàn đồ ăn lớn, ngoài trừ để cho cô một chút, tất cả đã hết sạch, bọn họ sao có thể ăn hết, cô nhìn qua bàn ăn, không còn đồ ăn nào, đến cả bát đĩa cũng sạch. Đây là người ăn sao? Trán cô đổ mồ hôi.. Nếu lần sau người đàn ông kia lại tới, cô cần chuẩn bị nhiều hơn mới được.

Cô vội vàng rửa bát đĩa, lại làm cho bản thân mệt hơn, rửa xong cô liền hâm nóng một cốc sữa, cầm cốc sữa ngồi trên ghế sa lon, tùy tiện lật tờ báo, trên báo có một bức ảnh chụp khiến cô có chút đau đớn. Người này không lâu trước kia còn là người đàn ông yêu thương của cô, bây giờ đã có vợ, trước mặt cô hiện lên cảnh hai người ân ái, cười nói ngọt ngào, người đàn ông tuấn tú tài giỏi, cô gái xinh đep dịu dàng, quả nhiên là một đôi, hiện tại bọn họ đã là một cặp vợ chồng khiến người khác hâm mộ, còn ai có thể xen vào giữa họ chứ, ai có thể nhẫn tâm như thế, cô gấp tờ báo, uống một ngụm sữa, hương vị ngược hẳn với tâm tình, ngọt đến chán ghét.

Tiếng bước chân truyền tới tai cô, sau đó dừng lại trước mặt cô, một bàn tay đưa ra trước mặt cô.

"Của anh đâu?" Giọng nam lạnh lùng, ở nơi yên tĩnh lại lộ rõ sự lạnh lùng đến thế. TaeHyung mím môi, có chút không vui nhìn cốc sữa trong tay JooHyun, cô có phải đã quên mất chồng mình rồi, JooHyun vội vàng đi vào trong bếp, lấy một cốc sữa đưa cho TaeHyung.

TaeHyung liếc qua cô, cầm cốc sữa uống, vô tình tay hắn lật tờ báo, ánh mắt hắn âm u, sau đó như không có gì để tờ báo sang một bên, tiếp tục uống sữa, kì thực buổi tốt hắn thích uống một cốc cà phê hơn, nhưng, mỗi ngày JooHyun đều pha sữa, cho nên, hắn cũng chỉ có thể uống sữa vậy, uống nhiều cũng thành quen, hai người im lặng ngồi trên ghế, dù không ai nói gì, nhưng cũng không ai nhằm vào ai, rõ ràng trong lúc này bọn họ đều có tâm sư riêng của mình.

"Kim TaeHyung..." Đột nhiên JooHyun ngẩng đầu, tay nắm chặt chiếc cốc, có chút do dự không biết có nên nói hay không.

"Uhm," TaeHyung lãnh đạm uhm một tiếng.

"Anh đói sao?" Ngón tay JooHyun vuốt nhẹ chiếc cốc dò hỏi, cơm cũng đã ăn xong rồi, nhưng cảm giác hắn còn chưa ăn đủ.

"Không." Một lúc sau, TaeHyung mới bật ra một chữ, khóe môi khẽ nhếch lên, Jungkook kia ăn như heo vậy, tuy rằng hắn đã sớm cảnh cáo, dù sao cũng không thể để khách bị đói, nhất là Jungkook.

"Em đi nấu hai bát canh trứng, được không?" JooHyun đứng lên, nhìn nhìn phòng bếp, nấu rất nhanh thôi, hơn nữa cô cũng đói bụng.

"Tùy." TaeHyung tiếp tục uống sữa, cảm giác hài lòng, dường như bà Kim cuối cùng cũng đã nhớ tới người chồng này.

Ngồi trên ghế so lon, TaeHyung đặt cốc sữa xuống bàn, mở tờ báo vừa nãy, thấy nụ cười của SeokJin, khóe môi nhếch lên khinh thường, như vậy là đủ rồi, Kim SeokJin, sau này nếu còn tiếp tục, trong lòng anh nhớ tới ai, tôi sẽ khiến cho người đó sống không bằng chết.

Quăng tờ báo lên mặt bàn, JooHyun đã bưng một bát canh trứng ra, cô làm cho TaeHyung một bát lớn còn mình một bát nhỏ. TaeHyung nhìn chiếc bát trong tay, khẽ nhíu mày, cái này thực sự không công bằng, cô muốn hắn no chết sao?

"Không đủ sao?" JooHyun cầm bát nhỏ lên, lại sẻ một nửa vào bát TaeHyung, như vậy chắc đủ rồi, nếu không cô cũng không còn gì để ăn.

TaeHyung không nói gì thêm, lồng ngực phập phồng mạnh, hắn bưng bát canh lên uống, hương vị thanh thanh đạm đạm, rất ngon, hắn đã không ngồi chờ vô ích, hắn lại nhìn nhìn bát lớn trong tay, rồi nhìn cái bát nhỏ của JooHyun, cuối cùng lại sẻ chút canh sang bát cô.

"Uống hết, không cho để lại." lông mày hắn nhíu lại, lạnh giọng nói, JooHyun ngơ ngác nhìn chiếc bát trong tay, nở nụ cười, đây như là một cách quan tâm khác biệt vậy.

"Kim TaeHyung, chúng ta không cãi nhau?" cô ngẩng đầu lên hỏi, giọng nói nho nhỏ.

"Em nói đi?" TaeHyung nói một câu coi như là đồng ý để cô nói, không thể phủ nhận, hiện tại tâm tình hắn rất tốt, hơn nữa, cãi nhau, đâu có, giữa họ là chiến tranh lạnh.

"Kim TaeHyung, sau này trước khi bạn anh tới, có thể nói cho em biết trước, được không?" JooHyun uống một ngụm canh, không biết có phải do canh rất nóng nên trái tim cô cũng thấy rất ấm áp hay không... JooHyun cầm hai chiếc bát đi vào phòng bếp.

"Thật sự hắn ăn rất nhiều, em sợ chúng ta sẽ không đủ cơm ăn." Tất cả thức ăn trong tủ lạch đều hết sạch, đó là thức ăn hai ngày cơm của cô và TaeHyung, JooHyun thở dài. Tới bây giờ, cô chưa gặp người nào ăn nhiều như vậy, phần cơm của hai người họ đều bị hắn ăn sạch, nếu không phải Kim TaeHyung đã để cho cô một chút, như vậy cô cũng sẽ đói bụng giống hắn rồi.

Nghĩ tới, cô lại nở nụ cười vui vẻ. Thật ra, Tae thật sự rất tốt, chỉ là, hắn không thương cô, cô cũng không thương hắn. Kim TaeHyung lặng người đi, sự lạnh lùng trên mặt hắn nháy mắt biến mất, nếu là người hiểu rõ hắn rất nhanh có thể nhìn ra, kia chính là hắn đang cười, cười mà không hề biết lí do. Quan hệ giữa họ, một lần nữa lại gần gũi hơn.

JooHyun có chút bất an nhìn gương, cô vừa mới chuẩn bị đeo tạp dề, đã bị TaeHyung kéo vào trong xe, như lọt vào trong sương mù, bây giờ cô đang ngồi ở đây, sau đó có một người không ngừng lau mặt cô, tô vẽ cái gì đó? Mặt cô hơi căng cứng, cuối cùng vẫn không hỏi đang có chuyện gì, chuyện mà người đàn ông kia làm, cô cũng không có quyền từ chối.

TaeHyung ngồi ở bên ngoài, xung quanh có rất nhiều lễ phục, hắn lấy từ túi ra một chiếc hộp tinh xảo, trong hộp chính là chiếc vòng cổ hắn tự tay thiết kế, trên đời này người con gái có thể khiến hắn tự tay thiết kế đồ trang sức chỉ có một. Mỗi một năm đến sinh nhật cô, hắn đều tự mình thiết kế, sau đó mới tặng cho cô.

Kim SeokJin, hi vọng anh không để tôi thất vọng, hôm nay, tôi cũng sẽ không khiến anh thất vọng chỉ có thể khiến anh tuyệt vọng, môi của hắn khẽ nhếch lên, cất vòng cổ đi.

"Tốt lắm," Một giọng nam truyền tới, sau đó liền léo JooHyun đang buồn ngủ ra ngoài, trên người cô mặc một bộ váy dài màu trắng để lộ đôi chân trần, bộ váy được làm bằng tơ lụa trắng mịn như tuyết, nhìn vô cùng cao quý, thiết kế theo kiểu váy quây, chỉ có một đóa hoa trăng nhỏ kéo dài vắt qua vai, không thể không nói, nhà tạo hình này rất biết chọn quần áo, khung xương JooHyun vốn nhỏ, tuy rằng bản thân chưa hẳn là đẹp, nhưng lại có khí chất tươi sáng, nhất là làn da cô trắng nõn, còn có gương mặt nhỏ nhắn, bờ vai lộ ra, bộ trang phục này đã khiến ưu điểm của cô lộ hết ra ngoài.

TaeHyung đứng lên, cầm một đôi giày cao gót màu bạc, phía trên được tô điểm bằng một vòng đá thạch anh nhỏ xinh, ở dưới ánh đèn lấp lánh đến lóa mắt.

"Nhấc chân." hắn ngồi xổm xuống, đem đôi giày đặt trên mặt đất, JooHyun trừng mắt nhìn hắn, không tự chủ được lui về phía sau vài bước, để hắn đi giày cho mình, cô thực sự cảm thấy kì quái. Hơn nữa, cô sợ chính mình không chịu nổi.

"Nhấc chân..." TaeHyung có chút không kiên nhẫn, lần đầu tiên hắn chịu đi giày cho một cô gái, cô như thế nào còn ghét bỏ? Một lúc sau, JooHyun mới nhấc chân lên, giống như một cô bé lọ lem, đeo chiếc giầy cao gót lấp lánh, chiếc giầy không lớn không nhỏ, rất vừa chân, dường như được làm để giành cho cô vậy.

..............

💙 Như vậy mọi người thấy dài quá không nếu thấy dài thì mình sẽ cắt bớt.💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro